Chapter 2.2
Vài lưu ý cho chapter này :
Cả hai đã đi vòng quanh rất nhiều cửa hàng và dành một ít thời gian ở quán cà phê trước khi về nhà. Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối khi phải kết thúc khoảng thời gian vui vẻ này.
Khi sắp đến nhà ga chuẩn bị rời khỏi quảng trường__
____Tầm 6 giờ tối. Trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn.
Tại sao vậy chứ?! Hôm nay trời đã rất đẹp thế cơ mà?!
"Ghét ghê! Tớ còn tưởng hôm nay trời thương cơ đấy!"
Bọn tôi nhanh chân quay trở lại quảng trường với quần áo ướt sũng. Mai dùng khăn tay của cô ấy lau cho tôi.
Vừa ngay khi hai đứa rời quảng trường, trời đã mưa xuống như trút nước. Chỉ chớp mắt trong vài giây, hai đứa đã ướt như chuột lột. Trông chẳng khác nào mấy người mặc nguyên bộ đồ mà nhảy xuống bể bơi vậy.
"Ui trời, tại sao lại đổ mưa vào ngay lúc này cơ chứ....."
Xung quanh bọn tôi cũng rất nhiều người cũng vì trời mưa mà phải đứng lại đây trú. Mọi người đều đang trách móc vì sao trời đang đẹp tự nhiên lại đột ngột đổ mưa như thế.
Trong lúc đang nhìn xung quanh thì Mai vẫn lau những giọt nước ở trên trán cho tôi, giống như một người mẹ đang chăm nom con cái vậy, có chút xấu hổ nên tôi đã rụt người về.
"Cậu không cần phải lau cho tớ đến vậy đâu, cậu nên lau cho mình đi kìa."
"Chỉ có một chiếc khăn tay nhỏ, không thể lau đủ cho cả hai được."
"Cũng đúng..bộ dạng này thì làm sao mà lên tàu điện được đây, bọn mình phải làm gì bây giờ....Hay là mình trở lại quảng trường mua khăn và quần áo khác đi...?"
Ắt xì, Mai nhỏ giọng hắt xì một cái. Những cơn mưa đầu mùa của tháng sáu khá lạnh lẽo. Tôi chạm vào bắp tay của Mai, có cảm giác như đang chạm vào tảng băng vậy. Khiến tôi thấy bối rối.
"C-Chờ đã, Mai. Cơ thể của cậu, tụi mình thực sự nên làm gì đó đi."
Nhìn cô ấy, tôi chợt nhận ra một chuyện. Ah, cứ thế này thì cô ấy sẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác mất!
"Sẽ thấy, thấy mất thôi!"
Người đẹp không tỳ vết mà ướt nhem từ trên xuống dưới, đồ lót cũng cứ vậy mà xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh kia, ngay cả tôi cũng không kiềm được mà nuốt nước bọt. Thực sự lúc này, nhìn cô ấy rất chi là gợi tình.
Đây không phải là lúc, việc tôi nên làm là cố gắng hết sức để bảo vệ người bạn thân yêu này. Trước tiên, phải trở thành một bức tường để che chắn cô ấy khỏi tầm nhìn của người khác đã!
Mai đặt tay lên miệng, hình như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó, cô ấy rút ra điện thoại của mình.
"Có vẻ như trời đang trở lạnh rồi, tôi có thể gọi điện một chút được không?"
"Hửm? Aaaa, được chứ."
Cô ấy lau chiếc điện thoại đang bị ướt của mình và rồi gọi điện cho ai đó.
Chẳng lẽ là nhờ người đến đón ư?
"__Vâng, hiện tại con bị mắc mưa thưa mama..."
Cô ấy gọi mẹ mình là mama. Mà tôi thấy xưng hô như thế nó khá phù hợp với cô ấy rồi.
Nhưng có điều, ngay cả khi được ô tô tới đón, thì cũng không giúp ích được gì cho tình trạng ướt sũng hiện tại khá hơn cả. Tôi thì không ngại mấy vụ bị cảm lạnh hay gì, nhưng lại không muốn làm bạn mình bị cảm chút nào.
Tôi xem bản đồ của khu trung tâm và tìm kiếm cửa hàng mình cần mua đồ. Khi quay trở lại, Mai có vẻ cũng đã gọi điện thoại xong rồi.
"Renako, Cậu đi đây với tôi một lát được không?"
Chỉ trong một khoảng khắc ngắn, sau khi nhìn mái tóc ướt đẫm nước mưa của cô ấy, những giọt nước trượt dài từ tóc xuống, trông cô ấy thật quyến rũ làm sao, hệt như một nàng tiên cá bước ra từ truyện cổ tích vậy.
"Ơmmm, t-tại sao? Mà khoan, đi đâu thế?"
Cô ấy đang lầm bầm điều gì đó nhưng lại lưỡng lự không dám nói ra. Nó là gì nhỉ? Cô ấy định về nhà trước hay sao? Dù gì cũng là con gái với nhau, tôi không bận tâm nếu mọi chuyện sẽ là như vậy.
Nhưng tôi đã nhầm.
Cô ấy chỉ tay vào khách sạn trên bản đồ, với ánh mắt như chú cún con bị bỏ rơi giữa trời mưa giá lạnh vậy, cô ấy nhìn tôi nói,
"Đến khách sạn đi."
Khi cô ấy nói vậy, tôi không thể nói được lời nào, chỉ thốt ra được một câu duy nhất.
"Ủa....?"
Sau khi nghe cô ấy giải thích, tôi có thể hiểu, và đồng ý với đề nghị của cô ấy.
Có vẻ là tuần sau cô ấy có chuyện phải ra nước ngoài, để phụ giúp công việc của mẹ mình. Nếu để cô ấy bị ốm, nó hiển nhiên sẽ là một rắc rối nghiêm trọng.
Vì vậy phải làm ấm cơ thể trước khi về, sau khi hỏi ý kiến của mẹ mình, cô ấy đã kiến nghị đến khách sạn. Có nhiều người rất thích tiêu tiền một cách xa hoa, đến nỗi như thuê khách sạn chỉ để tắm rửa thay quần áo.
Chậc, bây giờ mới thắc mắc thì cũng đã quá muộn.
Cơ mà...
"...Tại sao tớ phải đi cùng cậu chứ?"
"Không lẽ giờ tôi bỏ mặc cậu ở đây giữa trời mưa, với quần áo ướt sũng thế này, rồi tự mình đi thuê khách sạn trú mưa, tôi là một kiểu người bạn như vậy sao?"
"Đúng là vậy thật, nhưng..."
Ngay bây giờ, cả hai đang đứng trong phòng khách sạn.
Lập luận của cô ấy hoàn toàn đúng, nhưng mà, đây là Mai...,ý khoan, giờ cô ấy đang vai trò là bạn cơ mà....
Vì cô ấy là bạn nên sẽ không sao, sẽ không sao hết, đúng chứ? Tôi có chút hoang mang.
Đó là một căn phòng lớn với một chiếc giường siêu to ở giữa. Vì đây là khách sạn ở khu nghỉ dưỡng cho nên bồn tắm cũng rất lớn, có vẻ như dành cho cả gia đình.
Trong khi Mai chuẩn bị nước nóng, tôi nhắn tin cho mẹ mình, [ Hiện giờ tụi con đang trú mưa, nên con sẽ về muộn một chút nha.]
Tôi không nói dối... việc tôi đang trú mưa là thật, cũng chỉ là lượt bỏ qua một chút chi tiết nhỏ, là trú mưa trong phòng khách sạn thôi.
Mai quay lại với chiếc khăn tắm vắt lủng lẳng trên cổ và giục tôi cởi quần áo ra.
"Nhanh lên nào, Renako."
Ngay lúc này cô ấy chỉ duy nhất mặc duy nhất bộ đồ lót.
Tôi đang được chiêm ngưỡng một Oozuka Mai khi cô ấy đang trong tình trạng bán khoả thân thế này, dù đã từng nhìn như vậy khi cô ấy mặc bộ đồ bơi hôm trước rồi. Cô ấy mặc bộ đồ lót màu đen nhìn rất sang và đắc tiền. Nó lại tạo nên một kiểu quyến rũ khác...
Bộ đồ lót ướt đẫm của cô ấy tạo nên một cảm giác óng ánh mơ hồ ... Hơ, như vậy có hơi quá khiêu gợi rồi không?
Việc đầu tiên, khoan nghĩ đến chuyện là người yêu hay bạn thân đi, cô ấy có bao giờ nghĩ rằng việc tôi cởi đồ trước mặt cô ấy là một việc tôi cực kì thấy ngượng ngùng không...Dù là con gái với nhau đi nữa....
"Renako, thôi nào, mau cởi đồ ra đi. Tôi đã gọi dịch vụ phòng, và họ sẽ sấy quần áo cho tụi mình. Xem kìa, sao mặt cậu đỏ lên vậy."
Nguyên nhân của việc đỏ mặt này nó hơi khác so với những gì cô ấy nghĩ...
"Đừng vội vàng như vậy chứ...tớ phải cần rất nhiều dũng khí để làm được đó..."
Không một chút nhân nhượng, cô ấy tiếp tục áp đảo tôi bằng ánh mắt đó. Nếu vẫn chần chừ việc cởi quần áo của mình, tôi cá là cô ấy sẽ bức tôi phải cởi chúng ra. Sau đó thì...không còn sau đón nữa.
Cuối cùng miễn cưỡng từ từ cởi bỏ bộ quần áo ẩm ướt kia của mình ra.
Mặc dù nói là cởi đồ nhưng tôi vẫn giữ nguyên đồ lót, và cô ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm.
"G-Gì vậy? Tớ đang cởi nó ra mà...?"
"Không có, tôi chỉ đang nghĩ là bộ đồ lót màu hồng của cậu trông rất đáng yêu."
"Hơ?! Tớ mua nó trong đợt giảm giá chỉ 2000 yên thôi đó?!"
"Tôi có hỏi giá cả gì đâu. Nào, nhanh lên, không cậu sẽ bị cảm lạnh đó."
Đôi mắt cô ấy trưng ra sự tự tin và sự uy quyền như khi là một nữ vương ở trường.
Là một thường dân thấp kém, thực sự thấy bản thân yếu ớt dưới đôi mắt đó.
Hơn nữa, cô ấy nói như vậy không sai, nên tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa.
"Ưm..tớ sẽ vào nhà vệ sinh!"
Tôi cởi đồ lót của mình và cho nó vào trong túi giặt. Sau đó, mặc áo choàng tắm rồi quay trở lại phòng. Có vẻ như Mai cũng đã thay áo choàng tắm xong rồi.
Tôi quan sát đường nét trên cơ thể cô ấy hiện rõ qua lớp áo choàng tắm kia. Khoảng khắc khi tôi nhận thức ra cô ấy không có mặc gì dưới lớp áo choàng tắm đó và suy nghĩ linh tinh, đầu tôi tí nữa bốc khói.
Thật kì lạ quá, mặc dù hôm nay hai đứa là bạn thân của nhau...
Không đúng, mặc dù đây là mối quan hệ giữa những người bạn với nhau, nhưng bạn bè mà chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm trong phòng thì thật là xấu hổ quá đi mà!
Một lúc sau, tiếng chuông phòng vang lên. Chị nữ phục vụ phòng đến lấy quần áo của bọn tôi và Mai đưa chiếc túi giặt cho cô ấy.
Việc này đồng nghĩa, là hai đứa không thể đi ra khỏi phòng cho đến khi quần áo được mang trở lại.
Không bỏ sót nhịp nào, Mai tiếp tục thể hiện tố chất nữ vương của mình.
"Nước ấm đã sẵn sàng rồi. Chúng ta nên làm ấm cơ thể trong bồn tắm trước khi bị cảm lạnh đi."
"À, chắc rồi...Ừm, vậy cậu cứ đi trước đi, Oozuka-san."
"Cậu nói gì vậy."
Hieeeee, lại đôi mắt này nữa!
"Cậu nghĩ tôi là một kẻ có thể tận hưởng ngâm mình ấm áp trong bồn tắm trong khi để cho bạn của mình lạnh ở ngoài này à? Chúng ta vào cùng nhau nào."
"Cùng..với Mai. Cùng nhau á?!"
Cô ấy phớt là tiếng hét của tôi và nhanh chóng nắm cổ tay tôi đi.
"Waaaaaa, KHOANNNNN !!!!!"
Cuối cùng thì bọn tôi cũng cùng ngâm mình trong bồn tắm. Nước tràn ngập lên cơ thể của cả hai.
Tôi đang xấu hổ muốn chết đi được, nên đã quay hẳn sang một bên không dám nhìn về phía bên mình. Chẳng phải quá kì cục khi nghĩ chuyện này với một người bạn thân của mình sao, tôi đoán là cảm xúc của mình có vấn đề rồi. Về mặt lí thuyết mà nói, điều này là không nên có.
Fuuuu, Mai thở ra một hơi ấm.
"Tôi xin lỗi vì lại để cậu gặp tình huống tệ thế này. Nhưng đúng thật là, làm một việc như vậy ở cùng nhau với tư cách là bạn bè thì dễ hơn là với người yêu. Nếu chuyện thành ra như vầy, tôi nên nghĩ một kế hoạch nào đó để đền bù cho cậu vào lần tới."
Chuyện như thế mà cậu ấy phải xin lỗi sao?
Tôi rụt rè nghịch chiếc dây thun buộc tóc trên cổ tay mình để có thể lén nhìn trộm mặt cô ấy khi cô ấy nói vậy.
Lúc nãy còn ra vẻ nữ vương cơ mà, nhưng giờ lại tỏ ra tiêu cực như vậy.
Nhưng nếu cô ấy trở nên phấn khích trong tình huống này, thì đó sẽ là cả một vấn đề...
Aah trời, là bạn bè, bạn bè, tôi tiếp tục lặp đi lặp lại câu thần chú đó.
Tôi phải làm được, không có lựa chọn nào khác, cần thay đổi bầu không khí này ngay.
"Waaaa, tớ thấy ở đây có muối tắm nè! Khách sạn hạng sang quả nhiên có khác! Cho vào, cho vào nào!"
"Cậu có một cách chuyển chủ đề kì lạ thật, cậu có thấy thế không?"
"Waaa, mùi yuzu rất tuyệt, đây là mùi thơm nhất đó! Tớ nghĩ mùi này mấy nay đang rất thịnh hành nha!"
(Ghi chú: yuzu là một loại trái thuộc họ cam quýt lai giữa bưởi, cam, chanh)
Vờ như không nghe thấy Mai vừa mới bắt bẻ, và tôi vẫn tiếp tục với thú vui riêng. Rốt cuộc thì vẫn không có gì đáng xấu hổ hơn với việc dính sát cơ thể mình với Mai trong bồn tắm cả!
Cố triệt tiêu đi xúc cảm của mình và giữ thú vui nho nhỏ kia, cho đến khi Mai bật cười.
Làm được rồi, mình thật tài quá đi.
"...Nghe tiếng cậu thật là....Nhưng dù gì tôi vẫn thực sự có lỗi với cậu...vì tự nhiên đã đột ngột kéo cậu vào khách sạn thế này."
"C...Chậc, việc bị Mai bắt ép gì đó không phải là chuyện gì mới mẻ nữa, nên đừng bận tâm. Tớ còn nên là người xin lỗi cậu nữa kia, vì cậu đã chi trả tất cả mọi thứ, mặc dù tớ đã luôn khăng khăng rằng là bạn bè thì cái gì cũng phải đồng đều công bằng."
"Được rồi mà, dù sao lần này cũng là do hoàn cảnh đẩy đưa."
Nghe giọng nói dịu dàng của cô ấy ngay bên tai, khiến tôi thấy có chút nhột nhạt.
Để giữ vững tinh thần mình, tôi cố gắng chuyển chủ đề và hỏi han cô ấy với một chất giọng vừa đủ.
"Dù gì thì tuần sau cậu phải ra nước ngoài để phụ công việc với mẹ cậu mà nhỉ?"
Khi Mai nghe xong câu hỏi đó, tôi cảm thấy không khí xung quanh cô ấy trở nên nặng nề.
Khỉ thật. Có vẻ như mình đổi lộn chủ đề rồi.
Không kìm được cảm xúc, giọng nói của cô ấy vang lên trong phòng tắm.
"Mama tôi đã cho tôi một cuộc sống sung túc từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi không muốn làm bà ấy phải lo lắng gì về mình cả."
Tôi lén nhìn trộm khuôn mặt của cô ấy, nó thật gần. Theo phản xạ quay đầu lại và nhìn thẳng về phía trước. Nguy hiểm quá, lòng tôi bồn chồn không yên.
"N-ngay cả Mai cũng nghĩ đến điều như vậy. Mẹ của cậu là một nhà thiết kế thời trang đúng không?"
"Ưm, bà ấy luôn nổ lực đi khắp nơi trên thế giới. Mặc dù có rất nhiều người mẫu xinh đẹp ngoài kia, nhưng bà ấy lại đặc biệt gọi tôi qua. Nên tôi cho rằng lần này bà ấy muốn tôi làm điều gì đó với tư cách là con gái bà ấy. Đó là lý do tại sao tôi sẽ tạm vắng ở trường để đi Paris."
"Ha...."
"Tôi may mắn có được một môi trường tốt, và rất cảm kích vì điều này. Đó là lý do tại sao tôi muốn đáp ơn bà ấy bằng tất cả khả năng của mình. Lần này, bà ấy có một đề nghị như vậy, tất nhiên tôi sẽ thực hiện bằng tất cả trong mong muốn của bà ấy...Hơn nữa, cũng thực sự không có lí do gì để từ chối cả."
Cô ấy ôm chặt đôi chân dài và áp má lên đầu gối. Khi làm thế, trông cô ấy giống như một đứa trẻ vậy.
Nếu là một người bình thường, chắc chắn họ sẽ phản ứng với câu: "Chuyện này thật tuyệt vời."
Cô ấy có một người mẹ nổi tiếng, xuất thân từ một gia đình giàu có và cô ấy đang làm công việc với tư cách là một người mẫu chuyên nghiệp. Đối với cô ấy mà nói, là một người vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp lại tài năng, nên đôi khi tự hỏi tại sao cô ấy lại kết bạn với mình.
Nhưng....
"Mai chắc hẳn cũng gặp không ít khó khăn lắm nhỉ."
...Là những gì phát ra từ miệng của tôi
"...Hở?"
"A, xin lỗi."
Đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay tôi chuyển chủ đề thất bại rồi! Tự đặt tay lên ngực và suy nghĩ về bản thân, thực sự ngốc nghếch mà. Trong khi đang tự vấn bản thân mình, Mai luôn nhìn tôi với bầu không khí mờ ảo xung quanh và biểu lộ dáng vẻ không chút đề phòng
....Có một sự nhầm lẫn gì chăng? ..chẳng rõ nữa.
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
"À, là vì..."
Thật ngại khi cô ấy cứ bị nhìn chằm chằm như vậy, mà với cái tâm trạng đang như thế này thì lại càng không thể nói ra được, nên tôi lí nhí trả lời cô ấy.
"Trước đây, cậu từng nói những điều rằng, muốn mọi người nhìn nhận con người thật của cậu, đúng không? Cho nên lý do tại sao tớ nghĩ rằng sẽ rất mệt mỏi khi phải sống dựa theo kì vọng của người khác. Với áp lực như vậy, không có gì là lạ nếu vai cậu cảm thấy nặng trĩu đi, cậu có thấy thế không?"
"Chà, tôi thường giải quyết áp lực của mình trước khi nói với người khác."
Tôi vừa nói vừa cười để xoa dịu đi bầu không khí, nhưng Mai thì dựa vào người tôi.
Hể?! Vai tôi rụt lại.
"Tôi hiểu rồi, bây giờ nhớ lại. Tôi đã yêu cũng vì mặt này của cậu mà."
"G-gì chứ? Nhưng nếu nó chỉ nhiêu đó, nếu là người khác họ cũng sẽ__"
Cô ấy đưa mặt lại gần hơn, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
Hể!!! Đang khoả thân đó, hiện giờ hai đứa đang khoả thân đó trời !!!
"Không ai cả."
"Hở..?"
"Với tôi, không có ai như vậy hết. Tôi luôn trở thành đối tượng để người khác ghen tị mọi mặt khi vừa được sinh ra. Khi cư xử như một nữ vương và dẫn dắt mọi người, tôi nghĩ đó là ý tưởng không tồi để kiểm soát mọi thứ xung quanh mình."
"T-Thật, thật tuyệt vời."
Đây không phải là một lời tâng bốc cho có lệ, tôi đang thực sự nghiêm túc. Đó là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm mà không thể tưởng tượng được, nhưng tôi có thể cố hình dung ra nó.
Cô ấy coi như có đối thủ là Satsuki-san, còn Kaho-chan thì ngưỡng mộ cô ấy như một thần tượng..
Không thể, tôi phải dừng lại thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy trong năm phút nữa, có lẽ tôi sẽ nói
"Điều đó không đúng! Tớ không đáng tin tưởng như vậy đâu!"
Phải cố gắng hết sức.
"T-Tớ hiểu rồi. Không sao đâu, Mai. Mặc dù cậu là một tượng đài lý tưởng đối với người khác đi nữa, thì đối với tớ, tớ vẫn sẽ nhìn cậu như một tên bắt nạt to xác, và một tên dâm dê thôi, tớ hứa đấy."
Vừa nói tôi vừa đẩy cơ thể cô ấy ra khỏi người mình.
Lần này, cô ấy cười như đang nhìn thấy một sinh vật kì thú nào đó.
"Aa, đúng nha. Chỉ có cậu là người duy nhất dám nói ra những điều như vậy với tôi thôi."
"Điều đó chứng tỏ chúng ta là bạn thân của nhau đó."
Tôi giơ một tay lên cho cô ấy xem ngón tay của mình vơi vẻ mặt tự mãn. Trong lúc cả hai đang trần như nhộng, tôi xoay người và đối mặt lại với Mai.
"Tớ muốn một người có thể hiểu và biết tất cả mọi thứ về tớ. Cùng nhau làm những trò con bò, cùng nhau vui vẻ. Khi có chuyện gì đó khó khăn, họ sẽ ở đó, bên cạnh tớ...Đó chính là một mối quan hệ lý tưởng mà tớ mong ước, người bạn lý tưởng của tớ."
"...như vậy thực sự là bạn bè thôi hả?"
Cô ấy lẩm bẩm nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm, phản ứng đó là sao nhỉ, nó thực sự khiến tôi mất tự tin quá!
"Đ-đúng vậy đó. Tớ chưa bao giờ có một người như vậy trước giờ cả. Nhưng tớ luôn nghĩ rằng tớ muốn trở thành bạn thân như vậy với cậu."
"À, thì ra là vậy, tôi hiểu rồi. Tôi phải thừa nhận rằng là kiểu quan hệ đó thực sự rất đáng yêu."
Nhận được sự đồng cảm từ Mai, tâm trạng tôi thấy khá hơn rất nhiều.
"Đó thấy chưa? Đây là lý do tại sao, làm bạn bè là số một!"
Ngay khi vừa nói xong, Mai đưa tay lên mân mê vành tai tôi.
"....Hơ aaaa?!"
Xung quanh eo liền phản ứng lại với cái chạm đột ngột vừa rồi, nó khiến tôi rùng mình nảy lên một chút. Thực sự là hành động bất ngờ quá mức!
"Thật vậy, tôi muốn có một mối quan hệ đó giống với cậu. Nhưng, những thứ tôi muốn tìm kiếm đó lại là từ người yêu, chứ không phải từ một người bạn."
"Hơ...Hảaaa?!"
"Tôi đã cố gắng hết sức để có thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Chúng ta đã cùng nhau làm rất nhiều trò, cùng nhau rất vui vẻ...Và tất nhiên khi có chuyện cần giải quyết, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Cậu sẽ nắm tay tôi, và ôm choàng lấy vai tôi. Đâu có gì khác nhau?"
Hơi thở tôi dồn dập, từ mắt tôi có thể thấy cô ấy đang nhìn mình với ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
"C-chuyện đó! Tất nhiên là phải khác nhau chứ! B-bởi vì, bởi vì...bạn thân, và người yêu là..."
Thật muốn bác bỏ lời tuyên bố đó của cô ấy, nhưng thực sự không biết phải nói như thế nào.
Cảm giác như hai bọn tôi luôn cứ vậy không giao nhau. Cuối cùng giờ tôi cũng hiểu lí do đằng sau cái cảm giác khó chịu kia của mình.
Kể từ khi bắt đầu, mọi ước muốn khao khát của cả hai đều giống nhau.
Đây là gì nhỉ...Thứ cảm nhận được bây giờ, nó có phải là niềm hạnh phúc không?
Có phải là vì cả hai có cùng chung ước muốn, và nó lại phù hợp với mối quan hệ lý tưởng của mình? Nhưng đối với Mai, đây được gọi là [người yêu]...ngược lại, nó lại có một khoảng cách rất lớn giữa kiểu quan hệ mà chúng tôi mong muốn.
Trong khi đang bận rộn với những suy nghĩ của riêng mình, Mai tiến đến đặt tay lên người tôi.
"Tất nhiên, cũng có sự khác biệt rất lớn giữa người yêu và bạn thân."
"G-gì đấy? Aaa, khoan đã nào, không, tớ không muốn nghe. À phải rồi, đã đến lúc chúng ta phải ra khỏi đây rồi! Tớ vẫn cần gội đầu nữa!"
"Cậu nói phải. Tôi nghĩ tôi cũng nên gội đầu. Bị ướt mưa thế này cơ mà."
Mai tháo kẹp tóc ra ngay trước mặt tôi. Mái tóc vàng của cô ấy bung xoã ra, có vài sợi tóc còn chạm vào má tôi nữa.
Cái này. Đầu tôi sắp bốc hoả rồi.
"Dĩ nhiên, tôi phải xoã tóc mới gội đầu được."
Giọng cô ấy toát ra một luồng ma lực quyến rũ. Hơ! Đây chẳng phải sẽ thành chế độ tình nhân sao!
"Ơm, chờ đã, sao cậu đột nhiên lại làm vậy?! Thật không công bằng tí nào cả?!"
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi chỉ muốn gội đầu thôi mà."
"Vậy hãy giải thích cái tay cậu đang làm gì đi! Sao cậu lại giữ tớ trong bồn tắm? À, khoan, cậu không được chạm vào tớ!"
Do sự chênh lệch về kích thước cơ thể của cả hai, cô ấy đương nhiên mạnh hơn tôi. Cô ấy điềm đạm kiềm lại cơn bốc hoả của tôi.
"Chuyện này đơn giản thôi, tôi muốn gội đầu cho người yêu của mình khi tắm cùng nhau, cậu không nghĩ vậy sao? Chỉ là một hành động cưng chiều nhỏ thôi mà?"
"Thôi mà cái gì! Cậu làm gì vậy?! Cậu trở thành bạn của tớ cả ngày hôm nay, thế nhưng khi cậu xoã tóc, cậu lại trở thành thế này đây! Mái tóc có thể điều khiển tính cách của cậu sao?!"
"Haha, cậu quả thật đáng yêu như vậy, giống như một chú cún nhỏ ấy."
Cô ấy dùng tay nâng cằm tôi lên, hình như cô ấy rất thích thế thì phải.
Không biết chuyện gì đã châm ngòi cho ngọn lửa bên trong cô ấy nữa, nhưng hiện tại cô ấy đang rất nghiêm túc.
"M-Mai...."
Cô ấy gây áp lực cho tôi bằng ánh mắt choáng ngợp kia, không còn cách nào khác là tự mình nhượng bộ.
"Được rồi, tớ biết rồi, Mai. Tụi mình hãy nói chuyện chút. Hãy nói chuyện__"
Tôi tiếp tục lặp đi lặp lại lời nói của mình trong khi cố đẩy cô ấy ra bằng cả hai tay, nhưng cô ấy không hề nhúc nhích.
Miệng cô ấy mở hờ ra khiến tôi có thể thấy được chiếc lưỡi đỏ hồng từ bên trong.
"...Cho dù tôi có nói bao nhiêu lần, cậu cũng sẽ không tin tôi, đúng không?"
"T-Tớ tin mà! Tớ nhất định tin cậu thật đó! Thế nên tớ mới__"
Tôi không thể nói điều gì đó cho đến khi để kết thúc nó.
Môi của Mai gần chạm vào môi tôi.
Trong một khoảng khắc, tôi cảm thấy như có làn gió nhẹ nhàng lướt qua.
Mắt tôi mở to.
Tầm nhìn của tôi bị lấp đầy bởi hình ảnh của Mai, và rồi cô ấy lùi ra.
"Waaaaaaaaa......"
Cảm giác tê dại trên môi truyền đến khiến toàn thân tôi run rẩy. Mặt tôi hẳn phải rất đỏ và miệng tôi không ngừng mấp máy vì không thể tin được.
"Nụ hôn đầu tiên của tớ mà!!"
Với khuôn mặt tràn ngập cảm xúc, cô ấy vuốt ve đôi môi của mình.
"Tôi cũng vậy. Được chạm môi mình vào môi người mình yêu, thực sự là một điều tuyệt vời."
"Tuy nhiên, phần chạm vào nhau không chỉ là môi thôi!"
Tôi mắc kẹt trong bồn tắm với Mai, ngực chúng tôi chạm vào nhau. Chờ đã, không phải là bây giờ luôn chứ!
"Aaa, nụ hôn đầu tiên của tớ lại là với một cô gái...cuối cùng tớ cũng đã đi lệch khỏi quỹ đạo rồi..."
"Chuyện đó thì có gì lo ngại chứ. Trong thời đại 'Lệnh Hoà' rồi, tình yêu giữa các cô gái cũng là bình thường mà."
[Ghi chú: Thời đại Lệnh Hoà, nên lên gg search, ở đây ghi dài mất hay :))) ]
"Vậy cơ à?! Chứ không phải là mọi thứ đều theo những gì giới hạn trong đầu cậu sao?!"
Tôi cảm thấy bản thân như một tờ giấy bị dính mực một mặt, vì thế mà mặt còn lại không tránh khỏi bị mực trực tiếp in qua, màu sắc của chúng đang thay đổi.
Tôi đẩy cơ thể cô ấy ra khỏi người mình.
"Hừmmmm, giờ cậu hài lòng rồi chứ? Vậy để tớ ra khỏi đây đi."
Những mảnh dục vọng vẫn còn vươn trong đôi mắt đó.
"Cậu vẫn ?!"
"Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình giỏi kiểm soát bản thân...Nhưng sau khi chạm vào môi của cậu, cảm giác như nếm phải trái cấm vậy."
"Ể! Tránh xa tớ ra ngay!"
Tôi đã phát ngán với tình trạng này rồi. Nên tính đến chuyện đẩy cái người con gái dâm dục này ra, để lấy lại sự tỉnh táo, nhưng cô ấy lại đẩy chân của mình vào giữa hai chân tôi.
Vị trí như vậy không ổn chút nào hết!
Chân cô ấy đang cạ vào lung tung nhiều chỗ quá! Toàn chỗ nguy hiểm không luôn!
Tôi đã sử dụng hết trí não của mình để cố vùng vẫy khỏi tình huống bị chèn ép này, nhưng cô ấy lại chiếm lấy môi tôi một lần nữa khi đang lơ là mất cảnh giác.
Đây là lần thứ hai. Đôi môi mềm mại của cô ấy như kẹo bông gòn vậy, cảm giác cứ thế mà lan toả khắp môi tôi.
"Ưm,umm,mmm."
Cơ thể từ từ mất đi sức lực. Từ môi, đến từng bộ phận trên cơ thể cũng đều tràn ngập Mai. Cứ thế này, hai đứa sẽ lần lượt làm tất cả mọi thứ trong cái tờ giấy mà cô ấy đã viết mất!
Không ổn tí nào! Tôi ...
___ không còn sự lựa chọn nào khác!
Vòng tay qua vai Mai. Nhìn thì có vẻ như tôi đang ôm cô ấy và chấp thuận cô ấy từ sâu trong trái tim mình.
Nhưng..đó không phải là ý của tôi.
Sau khi bọn tôi hôn nhau được một lúc, Mai lùi lại và nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
"...Renako?"
Nội tâm tôi như tan ra, nước mắt tuôn rơi, nhưng vẫn cố nói dù chỉ bằng một giọng rất nhỏ.
"Tớ- cái này không được tính."
Cô ấy chớp mắt ngạc nhiên.
"Ý cậu là như thế nào?"
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, lẫn cả mùi hương của Mai. Trong khi cô ấy ôm tôi với làn da trắng như tuyết đó, cảm giác về môi của cô ấy đã khắc sâu vào mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được nữa.
Nhưng vẫn cố gắng tung ra đòn cuối cùng của mình, tôi mỉm cười tinh nghịch.
Nó không hẳn do sự cứng đầu, hay là vì cảm giác không muốn thua cuộc.
"Bởi vì hiện tại, chúng ta là [bạn thân]..."
"Tụi mình đã làm điều đó và cậu vẫn khăng khăng nói như vậy ư."
Và đó là lúc cô ấy nhận ra.
Chiếc dây buộc tóc vốn đeo trên cổ tay tôi lúc nãy, giờ đang trên tóc cô ấy, nó đã thay đổi mái tóc xoã của cô ấy thành kiểu tóc đuôi ngựa buộc ngang.
Với cả, bằng cách buộc tóc lên như vậy, tình huống này nghiễm nhiên thành chuyện giữa hai bạn thân với nhau. Có nghĩa là...
"Tớ nghe nói bạn bè cũng thường cũng hay đùa giỡn hôn nhau thế này ...Vậy nên, đây là [không tính], đúng không?"
Mai nhìn tôi chằm chằm.
"Tôi hiểu rồi."
"Ừm, đó là lý do tại sao, những việc như vậy__"
Tôi đã làm rất tốt! Đúng như những gì tôi mong đợi!
Mãn nguyện với sự khôn khéo của mình trong tình huống này và tự gật đầu tâm đắc.
Nhưng rồi tôi lại nhận ra một điều. Ánh mắt của Mai giống ánh mắt của bọn con trai khi nhìn vào nhóm bạn của mình. Nói cách khác, lúc này đôi mắt của cô ấy đang nhuốm màu của sự dục vọng.
__Aa. Chuyện này tệ rồi đây.
Tôi còn nhớ cái cảm giác khi rơi từ sân thượng xuống.
Sẽ tạch sao? - cảm giác ấy
Ngay sau khi nghĩ vậy, lần thứ ba Mai lại chiếm lấy môi tôi.
Lần này rất khác so với trước, cảm thấy một thứ gì đó nóng và ướt át di chuyển từ môi tôi và đi vào bên trong miệng.
"Ưm,mmmm?!"
G-gì thế này?! Lưỡi ư?!
Không thể nào, không thể nào! Lưỡi của Mai đang điên cuồng trong miệng tôi!
"Nnnnn????!"
Tôi có nghe qua kiểu hôn thế này rồi. Cô ấy quấn lấy lưỡi tôi, ngọ nguậy mọi ngóc ngách bên trong! Uwaaaaaaaaa!
Như thể [tôi sẽ để cậu nói chuyện này chỉ là đùa thôi], đó là những gì cô ấy truyền tải qua nụ hôn này.
Nụ hôn của cô ấy rất mạnh mẽ, sắc sảo và cuồng nhiệt cháy bỏng. Cô ấy quấy tôi như một cơn bão cuồng nộ.
Nguy hiểm quá. Tôi sẽ chết mất.
Tôi bám chặt vào người cô ấy và chịu trận cảm giác cô ấy mang đến. Khi mọi thứ xong xuôi, má tôi ướt đẫm vì nước mắt.
"Haaa.haaa..."
Cô ấy từ từ rút dần. Khibuông môi tôi ra, nước bọt hình thành sợi tơ óng ánh vươn trên môi cả hai. Thật gợi tình.
Giống như một con cá mắc cạn, tôi thực sự không thể di chuyển cơ thể của mình được nữa. Tựa lưng vào bồn tắm, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.
Nụ hôn kiểu người lớn này có tác động thực sự rất lớn...
Ngược lại, Mai liếm môi, nheo mắt. Với một giọng nói điềm đạm, cô ấy nói.
"Vì đây là giữa bạn bè, nên đó sẽ 'không tính', phải không?"
Tôi thậm chí không thể cười nổi chuyện như này nữa.
"Đ-Đúng vậy đó."
Chúng tôi nhìn nhau. Người con gái đang khoả thân trước mặt, đã cướp mất nụ hôn đầu của tôi kia, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve má tôi.
Giống như mớm mồi cho chú gà con, cô ấy chạm nhẹ vào môi tôi bằng môi cô ấy.
"Tôi yêu cậu, Renako."
Thay vì như những nụ hôn mạnh bạo trước đó, nụ hôn này lại ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn.
"Cậu đang nói gì với người bạn của mình vậy...."
Những gì phát ra từ miệng tôi, không phải là lời chỉ trích hành vi của cô ấy, cũng không phải là sự biết ơn với lòng thành của cô ấy vừa bày tỏ. Tôi chỉ chọn nói điều đó thôi.
Ui là trời, cuối cùng bọn tôi cũng đã vượt qua cái ranh giới không bao giờ được phép vượt qua rồi. Đây là...
Sau đó, cả hai nhận lại quần áo khô từ nhân viên khách sạn, rồi mặc quần áo và rời khỏi khách sạn. Khi nhìn bầu trời, cơn mưa lúc nãy cứ như chưa từng tồn tại vậy. Nó làm tôi nhớ đến lời của Mai nói trước đó, về mối tương quan giữa ý muốn của Mai và thời tiết.
Bọn tôi đi bộ về nhà, trái lại Mai vẫn hành động rất điềm nhiên, ngực tôi nhói đau với rất nhiều lời muốn nói.
Còn dự định hôm nay sẽ kết thúc chuyến đi bằng cuộc trao đổi của cả hai về trải nghiệm chơi trò VR của mình, hoặc là pha trò gì đó.
"Mặc dù cậu đã nói rằng cậu đã rất ghét khi phải cưỡng ép ai đó."
"Nếu tôi làm điều đó một tuần trước, nhất định cậu sẽ kháng cự mạnh mẽ. Nhưng hôm nay, thì không phải vậy, đúng không?"
"...Đó là vì, cậu đã..."
Khi cả hai chia tay nhau, những từ duy nhất tôi có thể thốt ra chỉ là những lời này
....và, tôi không thích điều này chút nào.
Là bạn bè, những quãng thời gian vui vẻ của bọn tôi khi chơi VR, khoảng khắc cùng nhau hợp tác trong một nhiệm vụ thật thú vị....nhưng những chuyện đó giống như đã trở thành một phần phụ cho cái nụ hôn của chúng tôi ngày hôm nay vậy.
Mặc dù tôi muốn kéo dài mãi những khoảng thời gian vui vẻ kia hơn.
Và điều khó chịu, khó chịu nhất... đó là khi mọi chuyện kết thúc, tôi đã nghĩ rằng hôm nay thực sự là một ngày đặc biệt của của cả hai.
Cảm giác như bản thân không thể thoát khỏi cô ấy.
Aaa, trời.
Tôi không thể diễn tả hết cái cảm giác uỷ khuất này trong lòng ngực của mình, và không biết nên làm gì với chúng đây. Nếu đây là những gì nhận được khi trở thành người yêu, thì việc trở thành bạn bè nhất định là tốt hơn nhiều.
Cô ấy đã sai lầm khi nói hai mối quan hệ này giống nhau.
Tôi cũng cố quyết tâm của mình...
Hôm đó, tim tôi thực sự thao thức đến không thể ngủ được.
Đôi lời của dịch giả:
Ui là trời, mém nhầm thoại hai đứa mấy lần =)))
Dạo này đang ghiền phim Song Kính, nên mãi mới ra chương mới trễ hơn tí 😁
Nhận xét