Lời mở đầu


Mọi thứ nó thực sự đã trở nên quá sức rồi, thật là không thể làm được mà!

Đã là giờ nghỉ trưa, và tôi thực sự đã đạt đến cực hạn.

Tôi ngẩn đầu mình lên như thể vừa bị ngợp nước vậy.

"À Ừm!"

Tôi cất lên một tiếng. Mọi người đều dừng cuộc trò chuyện và quay qua nhìn.

"Làm sao vậy, làm sao vậy?"

"Có chuyện gì thế?"

"......"

"Rena-chan?"

Ưm...

Tôi cố không nhìn vào cái người đang nổi bậc Oozuka Mai kia hơn bất cứ ai,  rồi giơ tay lên.

"Xin lỗi! Mình ừm, ờ, có việc đột xuất tí ... mọi người cứ ăn tiếp đi. Xin lỗi nha! Gặp lại mọi người sau nhé!"

Sau khi nhanh chóng nói một lượt, tôi chạy một mạch ra khỏi lớp.

 
Aaaa, chắc họ nghĩ mình là một đứa quái dị rồi cũng nên. Nhưng bản thân thực sự đã đạt tới đỉnh điểm rồi. Bước nhanh chân qua hành lang. Đến khúc vắng, tôi tăng tốc trèo lên cầu thang mà không mảy may quan tâm đến chiếc váy đang phất phơ lên của mình.

Cuối cùng cũng lên tới sân thượng, nơi mà có thể cảm nhận rõ ràng những ngọn gió đang thổi. Không có ai ở đây cả, nơi độc chiếm của riêng mình. 

Vặn khóa mở ra cánh cửa trước mặt. Rốt cuộc thì cũng có cảm giác dễ thở hơn rồi. Tôi hít lấy một hơi không khí tươi mát dưới bầu trời trong xanh.

Aa, thoải mái thật, toàn thân được đón nhận cơn gió tươi mát kia. Tôi từ từ khép lại cánh cửa sân thượng và chậm rãi tận hưởng bước tới chỗ hành lang. Một hàng rào được chắn cố định ngay tại đó, cao tầm ngang ngực, tôi chạm ngón tay mình dọc lên thành của nó.
Những tiếng ồn ào náo nhiệt từ những học sinh khác nghe rất xa xăm, cảm tưởng như đang ở trong một thế giới hoàn toàn tách biệt.

Haah ~ hồi sinh rồi ~ ....

Tựa lưng vào hàng rào tôi thả lỏng người và khuỵ đầu gối ngồi xuống nền sàn.

"Đúng như tôi nghĩ, không thể không trở nên cô lập ~......"

Hai tháng qua, cuối cùng bản thân cũng nhận ra tình trạng thật của mình. Dù cố gắng đến mấy, thì vẫn chỉ là một đứa kém cỏi về mặt giao tiếp.

Tên tôi là Amaori Renako, năm nhất cao trung và tôi đã thành công trong buổi giới thiệu đầu tiên trước lớp.

Trong những năm sơ trung, tôi vẫn bình thường về mặt kết giao với mọi người. Cho đến một ngày, có một lần do từ chối lời mời đi chơi của một người bạn, sau đó dẫn đến việc tôi mất đi vị trí trong mắt họ, lúc sau nữa thì còn lại một mình.

Trong những ngày đó, tôi đã đưa ra quyết định và tuyên bố rằng tôi sẽ ở một mình vì bản thân thích thế.

Trong tình cảnh như vậy, khiến bản nhân lại nhớ đến mấy người bạn thời tiểu học của mình. Có chút tò mò, tôi đã tìm kiếm họ trên mạng xã hội và tìm được một vài người.

Aah, thật là hoài niệm ghê. Tôi đã nghĩ ngay đến việc liên hệ với họ, nhưng rồi lại xua nhanh đi suy nghĩ đó. Chuyện này không được. Bản thân không còn đủ can đảm để làm thêm mấy việc như vậy nữa.

Đêm đến, một mình cuộn tròn người vào chăn ấm áp, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Bọn họ chắc chắn đã làm được rất nhiều thứ. Ăn bánh kếp ở Harajuku, đi Shibuya mua sắm quần áo, nói về người yêu của họ hoặc nói lên những khó khăn vì mục tiêu nào đó trong các hoạt động câu lạc bộ ở trường.

Bạn bè tôi lấp lánh đến mức phải nheo mắt lại. Mọi người thực sự đã thay đổi rồi, họ trở thành những người mà tôi không còn nhận ra được nữa.

Tôi và họ đã sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau, như thể họ sẽ không có bất kỳ quãng thời gian nào để rảnh rỗi ra cho một con người như tôi. Tôi bắt đầu nhìn lại bản thân và tự suy ngẫm.

Hơ ... tình trạng hiện tại của tôi ... đang rơi vào tình trạng cực kì tệ hại.... thì phải?

Thực sự không hay tí nào cả!

Với cái đà này, cuộc sống cao trung của tôi sẽ giống như thời sơ trung vậy. Sẽ tiếp tục bỏ qua mấy thứ hay ho kia, sau đó trở thành một người lớn đi làm, nghiện chơi điện tử và rồi mất dần động lực để có một cuộc sống đúng nghĩa như một con người cần có.
Không thể được...Quả nhiên ... không muốn như vậy chút nào!

Bật dậy khỏi giường, trước khi bản thân sắp khóc đến nơi trong cái viễn cảnh mà trí tưởng tượng cho chính mình thêu dệt ra, nhưng đầy tính thực tế kia. Điên cuồng tôi gõ trên thanh công cụ tìm kiếm [cách để trở thành người bình thường, đúng mực] .

"Điều này tệ thật. Điều này tệ thật ."

Tôi tiếp tục lặp lại những từ tương tự vậy khi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Bắt đầu từ hôm nay,  Amaori Renako này sẽ thay đổi!

Tôi sẽ trở thành một thành viên trong một nhóm bạn nổi tiếng với rất nhiều cô gái dễ thương, và sau đó vui vẻ nói chuyện về tình yêu, rồi đi chơi nhiều nơi sau giờ học. Sau đó nữa thì có được một người yêu xinh đẹp, tôi sẽ hoàn toàn có một cú đột phá trong cuộc đời  học sinh này của mình!

Để thực hiện được điều đó, tôi đã làm mọi thứ hết sức có thể.
Từ thay đổi ngoại hình, luyện tập giao tiếp, học cách cư xử và cách mỉm cười hoàn hảo. Cảm giác giống như việc nắn một cục đất sét ngẫu nhiên thành một khối hình xinh đẹp. Sau tất cả khó khăn đó, cuối cùng, tôi đã được tái sinh lại một lần nữa.

Chọn một trường trung học liên thông xa nhà để không ai có thể nhận ra được mình.
Hướng tới một khởi đầu mới cho một cuộc sống mới. Khi biết tin mình thi đậu, tôi đã khóc hết nước mắt vì vui mừng.

Ngày làm lễ nhập học, cô em gái tươi tắn của tôi cũng đã khen ngợi.

"Onee-chan trông được phết đó chứ!"

Mẹ, người luôn lo lắng cho tôi, cũng đã khen ngợi.

"Ôiii, xinh lắm. Con đã thực sự thay đổi rồi."

Những ngày ở sơ trung, tôi đã khiến bà ấy lo lắng vì việc tôi hay trốn học. Cảm nhận được các nỗi buồn phiền của bà.

Kể từ hôm nay, Renako sẽ cố gắng hết sức để kết bạn với mọi người và trở thành một nữ sinh trung học như bao người bình thường!

Và chuẩn bị tinh thần cho thử thách đầu tiên của mình, đó là lễ nhập học.

Tôi sẽ trở thành một người bình thường cùng dáng vẻ năng động tươi tắn của nữ sinh! Và với tinh thần đó, nó đã dẫn tôi đến với cuộc gặp gỡ định mệnh của mình.

Cô ấy có mẹ là một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới và công việc bản thân cô ấy đang làm là một người mẫu chuyên nghiệp — siêu sao nữ sinh trung học, Oozuka Mai. Chúng tôi được xếp vào cùng một lớp và ngồi gần nhau.

Oozuka-san là một cô gái lai ngoại quốc với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Hơn hết, cô ấy thực sự rất xinh nữa, khiến sự tồn tại của cô ấy trở nên nổi bật một cách rõ rệt.

Với vẻ ngoài như vậy, cô nàng khiến cả lớp mê mẩn vì nét đặc biệt đó của mình. Còn nghe đồn rằng cô ấy có xuất thân từ dòng dõi hoàng gia, là một công chúa từ một quốc gia bí mật nào đó.

Đúng vậy thật, cô gái này, tôi đã nhìn thấy cô ấy trên một số tạp chí trước đây! C-cô ấy là một người nổi tiếng chính hiệu luôn đó!

Nhưng tại thời điểm đó, tinh thần tôi vẫn đang bị cuốn theo màn giới thiệu trước lớp của mình và quá nhập tâm vào. Nghĩ rằng nếu tôi làm điều này nhất định sẽ có một cú đột phá lớn trong thời trung học của mình, không thể không nắm lấy cơ hội hiếm có này.

"Hehe, rất vui được làm quen với cậu. Tên tớ là Amaori Renako .... umm, mình kết bạn với cậu được không?"

Không có bất kỳ thái độ thành kiến nào đối với một thường dân không biết gì như tôi, Oozuka-san nở nụ cười toả nắng.

Không có bất kỳ thái độ thành kiến nào đối với một thường dân không biết gì như tôi, Oozuka-san nở nụ cười toả nắng

"Tất nhiên rồi, thật vinh hạnh cho tôi. Cảm ơn vì đã làm quen với tôi nhé, Renako"

Nguy hiểm thật. Tôi cảm thấy như đã bị đánh gục khi nhìn thấy nụ cười đó. Ta nói, đây là mỹ nhân hàng đầu ở Nhật Bản, và lại được cô ấy gọi tên. Đã lâu rồi không có ai đó gọi tôi như vậy ngoài gia đình cả.

Có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành người hâm mộ của cô ấy không nhỉ!?
Nhưng điều tốt là, sau lần đầu tiên nói chuyện đó, tôi đã trở thành một phần trong nhóm của Oozuka Mai. Thực sự mình làm được rồi.

Nhóm của cô ấy gồm năm cô gái và tất nhiên, vị trí của bọn họ toàn thứ dữ chứ không đùa. Các thành viên trong nhóm của cô ấy là những người có thể nói chuyện với Oozuka-san một cách ngang bằng.

Tổ nhóm này thực sự chứa đầy những nhân vật sáng chói đến mức tàn nhẫn. Lúc đó, tôi vui mừng vì có những người bạn đáng yêu như họ.

Hạnh phúc không bao lâu thì nhận ra những khó khăn mà mình sẽ phải trải qua sau đó .... Thật ngốc nghếch, Renako ...

Mọi thứ đều đã đâu vào đấy rồi, Oozuka-san nghiễm nhiên trở thành chủ đề chính trong các cuộc trò chuyện của mọi người.

[Dù là con gái nhưng cậu nghĩ gì về Oozuka-san? Các chàng trai đã đồng tình rằng ngoại hình của cô ấy là đẹp nhất trong lịch sử]

[Ơ, bằng cách nào đó, cái cách của chúng ta nhìn thấy quá khác biệt. Nhưng đa phần kiểu như, ồ hôm nay cô ấy vẫn xinh đẹp như mọi ngày, thật rực rỡ, kiểu kiểu vậy.]

[Cô ấy giống như một nhân vật trong truyện cổ tích, chưa hết, lại dễ bắt chuyện một cách kinh ngạc ... Giống như một nữ vương bước ra khỏi lâu đài của mình để xuống phố tuần tra vậy!]

Không cần biết họ là trai hay gái, tất cả mọi người đều say mê Oozuka-san. Và tôi ở đây được cho là người được có vị trí ngang bằng với cô ấy... Nếu đây không phải là định nghĩa của một cuộc sống rực rỡ, thì đó còn là gì nữa !?

Dù sao thì, chỉ trong ba ngày, trường trung học Ashigaya đã trở thành một đế chế Oozuka-san.
Cuối cùng cô ấy đã được một biệt danh [Người tình quốc dân]

Ở cùng nhóm với một Oozuka-san nhận được rất nhiều người ngưỡng mộ kia... thực sự hạnh phúc nhất đời này rồi! Cuộc sống nơi mà tôi thức dậy mỗi sáng và mong muốn đến trường đã bắt đầu.

**

Hai tháng sau đó...Những tháng ngày hoàng kim thường hay chóng tan. Tôi đã đạt đến đỉnh cao của cuộc sống mà mình hằng mong ước....Và giờ thì ...

Mọi thứ ngắn ngủi thay, tôi đã đạt đến giới hạn của mình. Dành thời gian cùng với những con người đỉnh cao như họ, nó thực sự lại trở thành một rắc rối đối với một người như tôi.

Bốn người còn lại, ngoài tôi ra thì họ là một nhóm người hoàn hảo, giỏi giao tiếp, chuyển chủ đề nhanh và cũng giỏi đọc tâm lí người khác. Nếu có thang điểm để đánh giá chuẩn mực con người thì tôi cho họ 75 điểm.
Trong khi đó, tôi chỉ là một thường dân với 35 điểm chuẩn mực trong người. Chỉ có một cách để khiến bản thân đứng trên cùng một cán cân với họ, đó là...... [Hãy cố gắng hết sức mình nào!] là những gì bản thân có thể làm.

Tôi cẩn thận với các câu trả lời của mình trong các cuộc trò chuyện, tập trung tối đa để có thể nhận ra sự chuyển đổi đề tài câu chuyện một cách nhanh chóng, tránh xem ngang và đồng thời cũng cố gắng giữ nụ cười tươi trên môi. Cứ như vậy, mỗi ngày khi về đến nhà, năng lượng mana tôi có cũng cạn kiệt, khiến chỉ muốn gục xuống giường. Chưa hết, tôi cũng tự điểm lại bản thân để phòng khi mình làm sai điều gì trong ngày hôm đó, nó sẽ không lặp lại sai lầm tương tự vào ngày hôm sau.

Gì chứ....... Đây có phải là cuộc sống tươi sáng mà bản thân đang hướng tới đâu.....?

Nằm trên chiếc giường thân yêu, tôi mơ hồ nghĩ về cuộc sống của mình. Cảm giác mình giống như một chú vịt bị lạc vào một bầy thiên nga xinh đẹp ...

Không cần phải suy nghĩ quá nhiều về điều này, câu trả lời đã quá rõ ràng. Chắc gì một người không có gì nổi bậc như tôi sẽ trở thành một người khác biệt chỉ trong vòng hai tháng được ... Chuyện đó thật viễn vông...

Thế nên buộc bản thân phải theo kịp bạn bè và cố gắng hết sức cho đến khi đạt tới giới hạn của mình. Cũng giống như một chiếc điện thoại bị sử dụng quá mức, và nó đang nóng lên y như đầu tôi lúc này vậy.
Và cuối cùng, đến hôm nay mình thực sự đã gục ngã hoàn toàn.

Tựa người hàng rào ngắm nhìn bầu trời trong xanh kia. Đó là cái cách tôi vừa trốn tránh khỏi những người bọn họ.

"Haa ... gió ... thật là thư thái làm sao."

Không có ai ở đây. Chẳng cần phải quan sát biểu hiện của bất cứ ai để đảm bảo rằng mình sẽ không phá hỏng tâm trạng của họ.

Trên thực tế, sân thượng là một nơi nguy hiểm vì hàng rào ở đây khá thấp. Chính vì vậy mà nó bị coi là khu vực cấm. Nhưng ngược lại nó giống như thiên đường đối với tôi. Não cũng đã đến giới hạn của nó, và nó cần được tắt nguồn để nghỉ ngơi.

Nói gì bây giờ. Ngay lúc này đây tôi đang thả hồn mình tự do, cơ miệng cũng thả lỏng ra. Cơ thể không một chút sức sống gì nữa, chỉ nhìn vào một nơi nào đó xa xăm.

Ít nhất thì tôi cũng là một phần trong một tổ nhóm nổi tiếng bọn họ. Tất nhiên là sẽ không để lộ ra cái bộ dạng này của mình trong lớp được. Vì biết không có ai ở đây nên bản thân đã thoải mái không cảnh giác. Tôi thả lỏng toàn bộ đầu óc và cơ thể.

Có tiếng mở cửa sau lưng.

....Cửa? Tại sao?

Điều quan trọng là tôi được tín nhiệm vì tôi thường giúp các giáo viên nhiều việc vặt. Và được ở trong nhóm của Oozuka Mai nên đó là một phần đặc ân có được....Tôi từ từ quay đầu lại trong khi với con mắt vẫn trong trạng thái vô hồn.
Một cô gái có vẻ ngoài chói lóa đang đứng ngay cửa. Cô ấy giật mình khi phát hiện ra tôi. Trong ngôi trường này, không có cô gái nào khác có mái tóc vàng tuyệt đẹp cùng với dáng cơ thể đó. Ai đó còn có thể nhìn cô ấy thấy bằng mắt thường từ mặt trăng vì quá sáng, nữ thần cao trung —Oozuka Mai.

Đôi chân thon dài lộ ra khỏi váy, có vẻ như cô ấy ngay cả một chút mỡ cũng không có. Phần eo thì thon thả như thể cô ấy mặc theo một chiếc nịt mỗi ngày vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy hoàn toàn phù hợp với tỷ lệ cơ thể đó, không có gì lạ khi ví cô ấy giống như một bức tranh tinh xảo ở bất cứ nơi nào cô ấy đi qua.

Nhưng, khuôn mặt đó đang có vẻ như đang hoảng loạn thì phải, cô ấy dặm chân xuống sàn và phóng người như bay về phía tôi.

"Renako, đừng làm vậy mà!"

"Hơ?!"

Giống như một cảnh phim quay chậm, Oozuka Mai đang ngày một tiến lại gần hơn. Hai tay duỗi nhanh về phía tôi khiến tôi sợ hãi. Theo phản xạ, cơ thể tự giật mình tránh né. Tôi từ đó cũng dịch chuyển ra khỏi hàng rào.

"Ah."

Tôi cảm thấy cơ thể trở nên mất thăng bằng nghiêng về trước. Bản thân thực sự đang trượt khỏi lan can!

Đ-đây là.
Khung cảnh phía dưới tôi ngày càng hiện rõ ra trước mắt.

Lẽ nào tôi thực sự sẽ rớt xuống? Sẽ cứ thế mà rơi sao? Sẽ rơi hàng chục mét xuống đất ư?

Rồi sau đó tôi sẽ trở thành đề tài bàn tán
[Sự thật đắng lòng đằng sau xã hội của chúng ta, Bi kịch của một nữ sinh trung học chán nản với các mối quan hệ giữa con người!] !?

Ngay lúc nhận ra mình đang rơi xuống, đột nhiên có ai đó túm lấy mắt cá chân của tôi.

"Có tôi ở đây rồi cậu đừng hòng làm chuyện đó"

"O-Oozuka ー"

Cô ấy băng qua hàng rào rồi nhảy ra ngoài túm lấy cơ thể của tôi. Và thế là cả hai cùng nhau rơi.

"ー saaan !?"

Cảm giác lơ lửng trong không trung ...
Chờ đã, Oozuka-san cũng đang ngã xuống !?

"Không sao đâu, Renako."

"Nhưng mà chúng ta đang rơi xuống kìa!? Tại sao cậu lại nhảy!?"

"Đừng lo lắng."

Cô ấy đang nói thật ... hay đùa vậy? Lại nói điều đó với một chất giọng điềm nhiên trong một tình huống như thế.
Cô ấy bình tĩnh trong khi bọn tôi đang rơi xuống như thế này ... bộ cô ấy có thể bay được ư?

"Chỉ cần có Oozuka Mai, cậu sẽ không sao cả. Dù sao thì tôi may mắn lắm đấy."

"May mắn là chỉ số vô dụng nhất trong một game nhập vai, biết không hả!"

Rắc, rắc, rắc là âm thanh nghe được khi rơi xuống, và đám cây cối vô tình trở thành rào chắn giữ cho cơ thể của bọn tôi không tiếp đất.

Giờ tôi đã hiểu cảm giác của một cái mền khi chúng rơi xuống.
Bám một cành cây cao khoảng ba mét trước khi rơi xuống đất. Tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Vẫn còn sống....

"Thấy chưa? Chúng ta hoàn toàn ổn .... chỉ có thế thôi, có như vầy đã là chi."

Oozuka Mai ngồi trên cành cây bên phải. Cô ấy gác một chân lên trên chân kia với một biểu cảm thoải mái như đang tận hưởng niềm vui bên hồ bơi vậy.

"Giọng cậu run run, biết không hả......"

"Tôi biết là có rất nhiều cây bên dưới đây, vì vậy tôi nghĩ rằng nó sẽ thành công bằng cách nào đó. Tất nhiên, may mắn của tôi đóng một vai trò quan trọng trong đó."

"Nếu cậu sống cuộc sống với loại suy nghĩ như vậy, cậu chắc chắn sẽ chết có ngày nha......"

Đúng là cả hai vừa rơi xuống từ sân thượng, thật là kỳ diệu khi nó chỉ khiến tôi bị thương nhẹ.
Còn Oozuka Mai lại không có một vết xước trên cơ thể ...

Tim vẫn còn đập liên hồi, thậm chí ngay bây giờ còn có cảm giác tim mình như sắp vỡ ra.
Nhảy không cần dây an toàn từ trên sân thượng, thật là đáng sợ.

"Thật rất vui vì còn sống."

Thở dài một hơi, Oozuka-san gật đầu, cô ấy dường như cũng đồng ý chuyện này với tôi.

"Và đó là một quyết định đúng đắn đã túm lấy cậu lại khi cậu đang sắp làm chuyện dại dột. Cuối cùng tôi đã có thể cứu được cậu rồi."

Đôi môi mềm mại của cô ấy đang mấp máy thể hiện một cảm giác nhẹ nhõm từ sâu trong tâm trí.
Nhưng ... thiết nghĩ cô ấy đã hiểu lầm sâu sắc.

"Uhh, cậu thấy đấy ... Lúc đó tớ không có định nhảy......"

Cô ấy đặt tay lên cằm trông bộ dạng như đang thắc mắc những lời nói đó.

"Vậy biểu hiện của cậu lúc đó thì sao?"

"Tớ chỉ đang thư giãn một tí thôi."

"Với bộ mặt như vậy ư...?"

Oozuka-san vẫn không tin những gì vừa thực sự xảy ra. Khuôn mặt trống rỗng của tôi thực sự giống một người có biểu hiện đầy tuyệt vọng sắp làm chuyện dại dột như suy nghĩ của cô ấy ...?

"Nhưng cậu đã trèo qua hàng rào đó."

"A, đó là bởi vì cậu đột nhiên đuổi theo tớ mà theo phản xạ giật mình né tránh đi"

"Tôi hiểu rồi."

"... Và rồi cuối cùng tớ đã bị hụt chân."

"Chung quy là vậy đấy."

Nữ thần cao trung siêu cấp đang che lấy mặt mình như muốn trốn đi.

"Sẽ tốt hơn nếu lúc đó tôi không vươn tay túm cậu...... Đã để cậu gặp nguy hiểm nghiêm trọng, mọi chuyện đều là lỗi của tôi...... làm cậu suýt chết......"

"Aaa! Nhưng, tớ thực sự rất vui vì cậu đã lo lắng cho tớ như vậy! Mặc dù sẽ không phải bị cú ngã đó nếu cậu không làm điều gì như thế!"

Vô tình lỡ lời, tôi lại nói những điều thực sự không cần thiết nữa rồi. Oozuka-san cúi người thấp hơn lúc nãy.

"Hiểu rồi, vậy là do lúc đó tôi đã quá hấp tấp ..."

"Không phải vậy! Ý tớ không phải thế! Ơ, ừm."

Tôi cố tìm kiếm các từ thích hợp khi cố gắng hết sức để ra khỏi chỗ cây đó. Giá như tôi là một người có thể dễ dàng lựa ra những câu đúng đắn để nói.

... Chà, loại người như vậy ngay từ đầu sẽ không trốn lên sân thượng đâu!

"Cậu không cần chịu trách nhiệm về việc này đâu, Oozuka-san, không ai có lỗi trong việc này cả... Ngay từ đầu, tớ là người gây ra tất cả những chuyện này."

Mỗi lời nói của tôi làm ánh mắt cô ấy tối sầm lại hơn. Aah, không có sự lựa chọn nào khác.

"Ừm, cậu này!"

Tôi nhắm mắt lại, giọng lớn hơn.

"Tớ thực sự giao tiếp rất tệ trong nhóm!"

Vứt bỏ hết mọi lý thuyết phức tạp về kĩ năng giao tiếp gì đó. Oozuka-san ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn tôi.

"Cậu giao tiếp tệ sao. Trông cậu hoạt bát vui vẻ lắm mà?"

"Vì khi đó tớ đã sử dụng tất cả mana của mình để nói chuyện!"

"Mana? "

Oozuka-san nghiêng đầu một chút khi nghĩ về thuật ngữ lạ lẫm đó. Có vẻ như cô ấy không phải là người thường xuyên chơi game. Nói kiểu như vậy, cô ấy sẽ không hiểu được!

"Kỹ năng trò chuyện của tớ khá tệ! Để có thể bắt kịp những cuộc trò chuyện với mọi người, giống như dồn sự tập trung để ném trái bóng vào rổ vậy. Khi nói chuyện, tớ phải đảm bảo rằng sẽ không tự nhiên im lặng. Chẳng đâu vào đâu, tớ cũng cần phải chú ý để không xen ngang chủ đề vào cuộc trò chuyện của mọi người! "

"?"

"Cậu không hiểu thiệt hả! Chuyện như vậy tồn tại mà, đúng không!? Khi cậu nằm dài trên giường, và bắt đầu suy ngẫm về mọi thứ ... à mà chắc không đâu, Cậu quá hoàn hảo rồi còn gì!"

Cuối cùng đó là điều mà tôi muốn nói từ sâu trong trái tim mình. Đối với một người có kỹ năng giao tiếp tốt thì đó là điều cơ bản, nó thực sự là tuyệt vời. Và tôi lại không làm được điều đó.

"Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy mệt mỏi và quyết định trốn lên sân thượng để tận hưởng thời gian ở một mình! Nếu không làm vậy, tôi sẽ chết mất!"

Haa, haa. Hụt hơi rồi.
Lời nói của tôi như vậy đủ thuyết phục chưa nhỉ, như lúc thét lên

"Chúng ta sắp chết!" khi cả hai rơi trước đó.

Một người không có bất kỳ khuyết điểm nào, Nữ Thần hoàn hảo, cười khổ.

"Ra vậy. Tôi luôn ép cậu suốt những lần đó, thật tệ. Luôn nghĩ cậu thích nói chuyện cùng nhau với mọi người, ai ngờ rằng tôi đã dồn cậu vào đường cùng như thế này. Thực sự xin lỗi ..."

"Không phải vậy đâu!"

Phải! Tệ hơn, nó giống như tôi đã quá quan trọng hoá mọi thứ xung quanh mình!

Lúc nãy tôi vô tình kích hoạt cảm giác tội lỗi của Oozuka-san và hình như đang tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa. Điều này không ổn rồi, thế nên tôi quyết định nắm lấy tay cô ấy.

Sau khi nói một tràn, tôi nhận ra rằng Oozuka-san đã làm thinh nãy giờ.

Bình tĩnh lại chút nào.

Aaaaaa! Mình đã làm gì thế này.... Oozuka-san sẽ để ý đến hành động kì quái vừa rồi ....

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc đối thoại hôm nay sẽ kéo dài đến 5 giờ sáng mất .....

Oozuka-san ngước đôi mắt đầy bối rối, khẽ mở miệng

"Hiểu rồi, thì ra là như vậy. Cảm xúc của cậu.... nếu tôi nói là mình hiểu, thì kiêu ngạo rồi. Nhưng tôi nghĩ mình hiểu được cái cảm giác giống với cảm giác của cậu."

Không, mình thì không nghĩ như vậy.

Oozuka-san đang nhìn vu vơ gì đó ngay bên dưới cô ấy. Rồi mở miệng nói với một chất giọng khác hẳn với sự tự tin thường thấy của cô ấy.

"Cho đến bây giờ, là Oozuka Mai. Tôi đã may mắn có được một môi trường tiềm năng, và để phù hợp với nó, tôi luôn cố gắng hết sức mình ... nhưng.."

Khi cô ấy nói như vậy, tôi đồng ý. Đúng thế,
Oozuka-san là một người tuyệt vời. Cô ấy xinh đẹp và tốt bụng với mọi người, cô ấy có một người tốt.

Và rồi, cô ấy đã nhảy khỏi sân thượng để cứu ai đó.

"Mọi người đều thích sự hiện diện của tôi, bởi vì vậy tôi luôn cố gắng duy trì một bầu không khí thú vị. Bất cứ khi nào nhìn thấy họ hạnh phúc, điều đó khiến tôi mãn nguyện. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi liệu mọi người có thực sự nhìn mình hay không .... và bỗng chốc cảm thấy thật cô đơn. "

"Đó là......"

"Oozuka Mai cho đến bây giờ là người hết lòng vì lợi ích của mọi người."

Mắt chúng tôi vô tình chạm nhau, và cô ấy nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

"....... Tệ thật. Đối với Oozuka Mai, người luôn phấn đấu cho sự hoàn hảo, mà nói những điều như thế này. Chắc hẳn cậu cũng rất hoang mang lắm."

"Không...." Nhìn gò má cô ấy ửng hồng lên vì xấu hổ, nhân vật tầm thường như tôi không thể không nghĩ ...cái con người thật sự có vậy, hử.

"Thực sự thì ... đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy cậu phàn nàn về những điều này."

Oozuka Mai, người lớn lên và được tất cả mọi người ngưỡng mộ cũng có những lo toang như vậy, nhưng cô ấy đã cố gắng và làm mọi việc chăm chỉ để không bị nó ảnh hưởng.
Làn da trắng của cô ấy ngày càng đỏ hơn vì mắc cỡ.

"Tất nhiên, tôi không thể nói những điều như thế này với bất cứ ai cả. Nên cậu có thấy thất vọng không?"

"Hả? Không, tất nhiên là không."

Đây là những cảm xúc thật của tôi. Tôi vội lắc đầu.

"Ở bên Oozuka-san, người luôn cố gắng hết sức làm mọi thứ, tớ rất vui vì tớ có thể biết được chuyện này! Điều đó khiến tớ muốn mình cố gắng hơn nữa .....là vậu đó"

Chúng tôi mải mê với cuộc nói chuyện của riêng mình mà không màn chú ý đến xung quanh.

"Nhưng, nếu cậu luôn cố gắng hết sức như vậy, nhất định cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi, và như tớ đó là lý do tại sao tớ biến sân thượng thành nơi để chạy trốn..."

Tôi nhìn lên mặt trời toả nắng chói lọi, xung quanh là bầu trời xanh. Tôi cũng thấy mình trông thật cao từ sân thượng. Ha, thật không ngờ là bọn tôi vẫn hoàn toàn ổn sau khi rơi từ độ cao đó ....

"Uư, chúng ta cứ ngồi trên cây nói chuyện như thế này thì có hơi..., nhưng nếu muốn, lần tới chúng ta hãy cùng nhau thư giãn trên sân thượng. Tất nhiên, sẽ làm điều đó trong hàng rào an toàn nha."

Cười một cách tuyệt vọng tôi dang rộng vòng tay của mình ra.

"Tôi hiểu rồi, và đó là lý do tại sao khi đó cậu ở trên sân thượng... Nhưng, nơi đó là nơi để cậu xả hơi, và hơn nữa, tôi đã hiểu lầm và khiến mọi thứ trở nên như vậy.

"H-hãy quên chuyện đó đi mà!"

Tôi nghiêng người về phía trước cảm thán.

"Dù là hồi đó hay bây giờ, dù cậu có mắc bao nhiêu lỗi lầm, mình chắc chắn sẽ chấp nhận cậu. Chậc, điều đó thật bình thường với một đứa hay mắc sai lầm như ăn cơm bữa này. Phạm một lần vì từ chối ai đó, không có gì là không thể! Không sao cả, tớ sẽ luôn ở đây! "

Sao tôi lại luyên thuyên mấy điều thế này chứ.

"Cậu không thể cứ thế này mãi ...nên tốt hơn ... khi cậu có những suy nghĩ như vậy, nó mệt mỏi lắm. Nên không sao đâu, cứ quên đi và quẩy thôi."

Với cảm xúc của mình, tôi nở một nụ cười gượng gạo. Tôi cảm thấy như đôi mắt của Oozuka-san đang lay động.
Nhưng một điều chắc chắn rằng những lời thốt ra từ miệng tôi là điều mà bản thân luôn muốn nghe từ một ai đó.

Cậu luôn nỗ lực hết mình để trở thành người bình thường hoàn hảo, nhưng một lúc đó mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi đi, không sao hết.

Thực sự muốn nghe từ một người bạn.

"... Oozuka-san, sao mắt cậu lại rơm rớm lệ thế kia?"

"Hả? A, không, không biết tại sao .... Tôi cảm thấy thật ấm lòng."

"Ể???"

Hơi bối rối tôi quay mặt đi.

"Tớ đã nói gì không phải hay sao."

Dù sao thì, điều này không ổn tí nào. Người muốn khóc là mình mới phải. Mặc dù bản thân đã cố gắng hết sức chỉnh chu mọi thứ sáng nay, nhưng đà này thì mọi thứ sẽ rối tung lên mất.

Nhưng lúc này đây, sau cú va chạm vừa rồi từ trên sân thượng nó khiến đầu gối của tôi không thể đứng nổi.

"Ch-chà! Thật ngại quá, khi nói tớ muốn Oozuka Mai cao quý hỗ trợ, dù tớ không đủ xứng đáng để được như thế!"

Tôi tiếp tục cười trong khi nước mắt rơi xuống.

"Không đúng một tí nào."

Uwaa.

Đột nhiên cô ấy nắm lấy tay tôi, mái tóc vàng của cô ấy khẽ lay trong không trung. Bàn tay ấm áp ấy đang bao bọc lấy tay tôi, và nó khiến tim mình đập nhanh hơn.

Nhưng không chỉ có đôi tay của cô ấy, đôi mắt đang nhìn thẳng vào mắt tôi, khiến tôi bị thu hút bởi một ánh mắt đầy mị lực.

"Cậu không cần nói dài dòng câu nệ vậy, tôi mới thực sự là một người may mắn."

"Ơ, không, là, ừm......"

"Rất vui vì chúng ta được làm bạn."

"Hể???"

Vốn giao tiếp của tôi rất kém, chỉ có thể cố gắng để không phát ra những âm thanh kỳ lạ khi bộc lộ cảm xúc của mình. Một người am hiểu cách đối phó ứng xử như Oozuka-san, đã nói một điều trúng sâu tâm trí tôi.
Tôi thấy xấu hổ đến nỗi mắt chớp liên tục.

"Ơ, cậu xem ... Tớ cũng vậy! Tớ cũng muốn có một người bạn!"

Tôi đã nói to điều đó từ sâu thẳm trong tâm mình. Oozuka-san nở một nụ cười toả nắng mà có thể làm tan chảy bất cứ ai nhìn thấy nó.

"Vậy thì hãy trở thành bạn thân của nhau nhé, Renako."

"Hơ, được sao?"

"Ừm, Người bạn thực thụ."

Bọn tôi đã luôn ở trong cùng một vòng kết nối, nhưng bây giờ, cảm thấy như đây là lần đầu tiên bọn tôi hiểu nhau.

Gì thế này, Hạnh phúc quá đi... hơ, hạnh phúc thật sự! Oozuka Mai và Amaori Renako. Một nữ thần của trường và một kẻ là thường dân, người đã thành công trong buổi giới thiệu trước lớp.

Hai bọn tôi, những người giống như ở hai thái cực, cuối cùng lại gặp nhau một cách bất ngờ như vậy.

Tôi nắm tay cô ấy.

"Ừ ... tụi mình hãy trở thành bạn thân của nhau nhé, Oozuka-san. Không, Mai chứ."

Vẻ mặt của Mai trở nên rạng rỡ hơn, cảm thấy cô ấy chói lóa như thể tôi sẽ bị hất tung bởi ánh hào quang này. Không sao đâu. Vì ngay bây giờ, bàn tay của chúng ta đã có gắn kết với nhau rồi.

Cả hai nhìn nhau cười. Tôi lấy ra chìa khóa trong túi.

"Chỉ cần nói với tôi bất cứ lúc nào cậu muốn giải stress."

"Xuỵt."

Cô ấy đặt ngón tay lên trên môi mình, động tác của cô ấy trông có chút mê người.

"Đây là một bí mật giữa hai chúng ta nhỉ."

"Ể? Ah, um, v-vâng ... đúng vậy!"

Mặc dù cả hai đều là con gái, nhưng tôi không thể không nghe những lời đó một cách khiếm nhã.

Chắc là do cô ấy quá xinh đẹp....

"À, nhưng cậu hãy cố gắng giảm bớt cảm giác cao cao tại thượng kia, nó khiến tớ lo lắng..."

"Không hề, tôi chưa bao giờ bộ. lộ ra chuyện như vậy."

"Ể, dối trá! Cậu luôn bước đi với biểu cảm trên mặt [Tôi là người chính trực nhất trên thế giới này]."

"Tất nhiên là không hoàn toàn thế. Nhưng mà, đúng là phần lớn thời gian là như vậy thật."

"Whoa, nó thực sự giống cái câu mà một Oozuka Mai sẽ nói."

Ai mà nghĩ rằng có ngày tôi có thể nói chuyện thoải mái thế này với cô ấy chứ.
Cười tươi trước cô ấy, từ nay về sau bọn tôi sẽ dành nhiều thời gian như thế này cùng nhau. Thật mãn nguyện với thành tựu này.

"Cơ mà, chúng ta phải làm sao bây giờ, làm sao để trèo xuống!"

Mai dễ dàng nhảy xuống và bảo tôi cứ nhảy theo cô ấy. Cô ấy ôm trọn tôi trong vòng tay, giống như đang bế công chúa vậy.

Cả hai bị ngã ngay cạnh hành lang đi bộ của trường mà không ai nhìn thấy những gì vừa xảy ra với bọn tôi, thiết nghĩ điều này là nhờ [may mắn của Mai]

Sau đó, cả hai quay trở lại lớp học. Thế là, có [một bí mật hai đứa] đã hình thành giữa tôi và Mai.

Trước khi vào lớp, tôi hít một hơi thật sâu. Chỉnh chu ngoại hình của mình và đảm bảo rằng bụi bẩn và lá cây đã được phủi đi. Trông rất bình thường rồi, mở cửa và đi về phía bọn họ. Ngay khi tôi sắp cúi đầu,

"À, Rena-chan, cậu không sao chứ?"

"Hở?"

"Vì nãy trông cậu đi vội vàng như thế."

Một người trong nhóm bọn họ, người đầu tiên hỏi tôi là Ajisai-san. Sau đó, Kaho-chan và cả Satsuki-san cũng vậy.

Bị bao quanh bởi một loạt người thứ dữ, Hểeee.

Tôi thực sự không quen trở thành trung tâm của sự chú ý như thế này, nên khá hoảng sợ.

"Ơ, không, ừm. Nãy tớ cảm thấy không ổn... nên ... ừm."

Từ hôm nay, tôi sẽ nhận được sự động viên rất lớn từ người bạn mới của mình để tiếp tục cố gắng hết sức vì mục đích hòa đồng được với mọi người. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Lý do tại sao bản thân có thể bào chữa cho lời nói này!

Mình ... có thể ... không?

Không hiểu sao bụng tôi đau quá!

Khi tôi đang bị vây trong tình huống khó xử, có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi. Bất giác nhìn về phía sau mình, là Mai.

"Cậu ấy cảm thấy không được khỏe, vì vậy cậu ấy đã cư xử như vậy để tránh cho tất cả mọi người lo lắng."

"Tôi nói đúng chứ?"

"Hả? A, ừm..."

Lời bào chữa đó không thực sự sai ... nhưng nó thực sự mang một ý nghĩa khác với những gì thực sự đã xảy ra. Tôi nghĩ về điều đó, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tuyệt vời của cô ấy, và rồi chỉ biết gật đầu.

C-chuyện gì với mấy người bạn này vậy...

Ngày hôm đó, mắt bọn tôi chạm nhau vài lần, và cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô ấy .

"Này, Oozuka-san. Có ai đó đã lại muốn làm quen cậu kìa."

"Aah, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Dù sao thì, có lần cậu còn có một học sinh từ trường khác đợi trước cổng trường, phải không?"

Mai được bao quanh bởi các cô gái xinh đẹp, và cô ấy đáp lại tất cả bọn họ bằng một với nụ cười thường trực của mình.

"Chà, đó là bởi vì đó là một Oozuka Mai."

Mai thật tuyệt vời, tôi có thể nhìn thấy một vườn hoa hồng sau lưng cô ấy.

"Không phải cố tỏ ra thô lỗ, nhưng khoảng cách giữa họ thật là ... Thành thật mà nói, miễn đó là Oozuka, sẽ không bất ngờ nếu được một cô gái hẹn hò."

"Hả? Vậy ra cậu chơi cùng nhóm ở bên đó?"

"Đó, Cô ấy rõ là nữ thần của mọi người còn gì?"

Trong khi các cô gái đang mải mê nói chuyện thì một nhóm nam sinh khác cũng tham gia vào. Trong thời gian ngắn, vườn hoa hồng kia được người vay kín.

Nhưng bất chấp đám đông vây quanh cô ấy, mắt bọn tôi lại chạm nhau.

Từ xa, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười một cái.

"~~~~~~"

"Re-Rena-chan, cậu có sao không? Cậu lại đau bụng nữa rồi hả?"

Nằm dài lên bàn, khiến cho mọi người lo lắng về tình trạng của tôi. Thực sự có lỗi quá.

Oozuka Mai siêu nổi tiếng đó đã có một mối quan hệ bí mật với tôi. Thực sự cảm giác như đang mơ vậy.
Từ 'bạn bè' đã được thay thế bằng Oozuka Mai trong đầu mất rồi.

Aah, thực sự muốn thân với cô ấy hơn thế này. Như thế thì quá hấp tấp, nhưng tôi thực sự muốn trở thành người bạn thân nhất của cô ấy vào một ngày nào đó... kiểu vậy!

Vì vậy mà chính bản thân lại bị mắc kẹt trong trạng thái giữa hạnh phúc và bối rối trong một lúc, bởi vì có cảm giác như giấc mơ của mình đã trở thành hiện thực. Nhưng sau đó..

Sân thượng, ngày hôm sau.

Tôi cảm thấy chóng mặt, giống như ai đó vừa dùng chũm choẹ bên cạnh tai ngay khi vừa mới ngủ dậy dậy.

Mai, đang đứng trước tôi, đỏ mặt và lãng tránh ánh nhìn.

"Tôi xin lỗi. Có vẻ như tôi đã lỡ yêu cậu mất rồi, với tư cách là một người con gái"

"............."

Được Mai tỏ tình ngay dưới bầu trời bao la trong trẻo kia. 

"Hả??"

"Đợi đã? Vậy còn làm bạn bè thì sao!?"



*****

<Trở ra>            Chương tiếp>





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2