Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

 

Bọn tôi đi tới phòng bên cạnh. Nói đúng hơn là phòng của Mai.

Trong phòng, có một giá treo quần áo siêu lớn, và còn-

Rất rất nhiều loại yukata khác nhau được treo trên đó.

Trông giống như bọn tôi đang ở trong một cửa hàng cho thuê yukata vậy.

Nhìn một màn đó, tôi đoán là ngay cả Ajisai cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng –

“Ơ, Mai-chan, cậu chu đáo quá đi!”

 

_Hình như là không.

“Quao.” Ajisai-san hào hứng nhìn đám yukata, cảm nhận chất liệu. Cậu ấy chấp nhận dẽ dàng vậy sao?!

 

“Tôi đã thuê chúng từ khách sạn mà mình hay ở. Chúng ta dùng xong chỉ việc trả lại như cũ là được, nên các cậu cứ thoải mái lựa cái ưng ý nhất đi.”

 

“Phải ha. Kiểu như là…khi cậu thường xuyên đến một quán cà phê, chủ quán sẽ đãi miễn phí cho cậu một món tráng miệng, đại loại như vậy.”

“Woa, tuyệt ghê…như một thế giới hoàn toàn khác vậy…vậy, tớ đồng ý với đề nghị của cậu, Mai-chan!”

“Thật vui vì Ajisai đã thích nó. Dù sao thì tôi cũng muốn mọi người mặc chúng mà.”

 

Tôi vừa run vừa dõi theo cuộc trò chuyện của họ từ nãy giờ.

Dù tôi đã đấu bóng bàn với Ajisai-san để thuyết phục cô ấy chia tiền…nhưng về cơ bản, với Mai thì lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác...

Cả sự thất vọng và tự mãn của tôi đều thái quá, nhưng rốt cuộc nó lại bứt bối hơn là thoả mãn…! Giá như tài khoản ngân hàng của tôi có 50 nghìn tỷ nhỉ..!

 

“Cả Renako nữa. Chọn cái cậu thích đi.”

“Tớ- tớ sẽ không thua, Mai…đâu! Đến cuối cùng thì tớ cũng sẽ là người có được trái tim của Ajisai-san thôi…! Đừng nghĩ là cậu có thể giành lấy thắng lợi với cách này..!”

 

Nét mặt Mai thoáng chút cô đơn.

 

“Hiểu mà…Tôi đã cố gắng sắp xếp mọi thứ vì bản thân thực sự muốn chúng ta cùng nhau mặc yukata đi lễ hội…nhưng cậu cảm thấy không hài lòng về chuyện này sao..?

“Không, tất nhiên hiện tại tớ thấy vui lắm chứ! Tớ còn rất mong chờ cậu và Ajisai-san mặc yukata lên nữa! Thật ấy!”

 

Thật không hay chút nào. Khi nghĩ tới việc tôi đang trút sự thất vọng của mình với Mai, người đã làm mọi chuyện cho tôi và Ajisai-san. Tôi còn thua một đê tiện. Vô cảm, xấu xí! Rác rưởi!

 

Hơ. Nếu tôi loại bỏ mọi cảm xúc xấu xí mà bản thân có, về cơ bản tôi sẽ xoá đi luôn sự tồn tại của mình rồi…à, thôi hiện tại hãy quên điều đó đi đã. Tôi dời tầm mắt sang đám yukata trước mặt. Hãy ngưng suy nghĩ bất cứ thứ gì!

 

Nhìn sự đa dạng về màu sắc, chất liệu vải cũng như các phụ kiện đi kèm, thực sự khiến tôi thích thú, cứ ngỡ mình là một nữ sinh trung học bình thường vậy! (không chút cảm xúc)

“Tớ tự hỏi, cái nào đẹp.”

 

Trong những lúc như vầy, tôi thường chọn những bộ trông đẹp cho em gái tôi hơn là cho mình.

Là chị em với nhau nên bọn tôi cũng khá tương đồng. Ngoài ra, còn sở thích, cũng như, là gì nhỉ, sở thích của bọn tôi á…? Màu sắc, sự cuốn hút, và…lộng lẫy? Dù gì đi nữa, tôi thực sự không nhớ được chính xác các từ để nói. Chung quy lại, bọn tôi chỉ có chung sở thích. Nếu xem xét điều đó từ góc độ này, tôi cá là mình sẽ không làm rối tung bất cứ chuyện gì lên.

 

Dù sao thì, mối quan tâm hiện giờ của mình đó là…những thứ trông dễ thương và phù hợp với Ajisai-san.

 

Không thể trách được đâu nhỉ? Với tôi mà nói, Ajisai-san là hiện thân của một cô gái lý tưởng! Đúng mà?

 

Giờ nghĩ lại tôi nên chọn yukata…không phải dựa trên sở thích của tôi, mà là thứ gì đó phù hợp với bản thân….

 

“Có cái nào thu hút được em không?”

“Uwa.”

Thật là khiến người khác giật mình. Tôi thực sự không nhận ra sự hiện diện của cô ấy. Đứng cạnh cái giá treo đồ là một người phụ nữ mặc vest, một người như thể đã ẩn đi sự hiện diện của mình nãy giờ.

 

“Ha-Hanatori-san.”

 

À phải, điều này là hiển nhiên rồi. Mai sẽ không một mình chuẩn bị hết thảy mọi thứ.

 

“Đã lâu không gặp. Hãy coi như tôi không tồn tại đi.”

 

Với vẻ mặt điềm đạm, người trợ lý tài năng đứng chấp tay ra trước và hơi cúi đầu. Cách cô ấy thể hiện thực sự giống hệt một người máy không sai một ly nào cả.

Hanatori-san nói với chất giọng trầm, “Vì vậy tôi cũng sẽ vờ như em không tồn tại.”

 

“Hở?!”

Có phải tôi vừa nghe thấy cái gì đó đáng quan ngại không?

“Không, ưm, ý chị là…?”

“Xin đừng bận tâm đến tôi, đồ thấp kém.”

“Nè, đợi một chút đã ?!”

 

Tại sao tôi lại bị một người hầu của Mai xúc phạm và đối xử như một tên hạ đẳng thế này?!

 

Tôi quay cuồng. Phía sau tôi, Mai đang vui vẻ chọn yukata cùng với Ajisai-san. Tôi không thể làm phiền họ được!

 

Đối mặt với một đối thủ bất ngờ, mạnh mẽ nhe nanh khiến tôi run sợ.

 

“Ưm, em đã làm gì đó ư…?”

“Không có gì hết.”

“Vậy, vụ con người thấp kém kia…là sao ạ? Hanatori-san, chị là kiểu người giúp việc gọi người khác là người thấp kém?”

“Chị nghĩ không một ai có thể tồn tại với tư cách một phần trong một xã hội với một thái độ như thế nhỉ?”

Cô ấy nhìn tôi một cách ngờ vực.

Tất nhiên, mình biết rõ điều đó! Ý là mình đang đặt câu hỏi là tại sao chị ấy lại nhìn tôi như một kẻ hạ đẳng mặc dù hoàn toàn nhận thức ra một điều là bản thân chị ấy cũng đang rất mong lung!


“Mặc dù vậy, em nghĩ chị là một người giỏi ứng xử trong cái lần có Satsuki-san…”

 

Khuôn mặt vô cảm của cô thoáng chốc giật giật.

Tôi chưa bao giờ xem cô ấy là một người hầu thấp kém…không, nhưng lần đó cô ấy cũng đã trêu Satsuki-san còn gì. Rõ là thế.

Hanatori-san lảng tránh ánh mắt, rồi lẩm bẩm, “Vì Koto-sama cũng sẽ là chủ nhân mà chị sẽ phục vụ trong tương lai.”

 

Nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt của cô ấy, tôi đoạn được đó là lời cô ấy nói xuất phát tự tận đáy lòng mình.

 

…..hơ? Tương lai sao? Chủ nhân?

“Hở? Đợi một chút? Có phải chị vừa ám chỉ lời đó giống như một thoả hiệp mà chị dự định sẽ hầu cận Satsuki-san khi cậu ấy thành công và giàu có á…?”

 

Thật là mạo hiểm làm sao. Tôi dường như đã tiến lên và nói chuyện với chị ấy theo một phản xạ tự nhiên. Đủ may để nắm bắt bản thân mọi thứ diễn ra như vậy.

 

“Không, không phải vậy. Vì Koto-sama sẽ kết hôn với chủ nhân trong tương lai.”

“Ơ! Vậy ý chị là chèo thuyền MaiSatsu ấy hả?!”

 

Ra là thế! Thảo nào cái chị gái này lại đối xử lạnh nhạt với tôi!

 

Vì Mai thích tôi nên cô ấy đã coi đó là vật cản! Nhưng đó rõ không phải lỗi của tôi cơ mà?!

 

“Và đó cũng là lý do, đối với một người ở thế giới hạ lưu cản trở những bông hoa xinh đẹp, chị tự hỏi bộ yukata nào hợp với em đây? Bộ yukata cho trẻ em này sẽ làm lộ hoàn toàn nội y thấy thế nào?

“Làm như em sẽ mặc một cái gì đó như vậy á! Tại sao chị lại vơ đại một cái rõ ràng dành cho trẻ em cơ chứ!”

 

Nghe thấy tiếng tôi la ó, Mai liền tiến lại chỗ tôi.

“Có chuyện gì vậy, Renako? Cậu không chọn được bộ yukata như ý muốn hửm?”

“Ư ư ư.”

 

Lúc đầu, tôi định kể lể mọi chuyện với Mai, nhưng tôi đã cố gượng lại, chỉ thực sự vừa đủ, đủ để kìm lại lời của mình và từ bỏ ý nghĩ đó đi.

“Tớ-tớ chỉ đang nhờ sự giúp đỡ từ Hanatori-san chọn dùm thôi..!”

Tôi chắc là Hanatori-san đã dõi theo Satsuki-san và Mai từ khi họ còn bé.

 

Tất nhiên, đối với chị ấy, sự tồn tại của tôi giống như một con côn trùng thấp kém đang quấy nhiễu họ. Tuy vậy, chị ấy có thể chọn một câu từ ít sát thương hơn chứ!

 

“Ra là thế hả? Hiểu rồi. Bản thân tôi cũng thường dựa vào thẩm mỹ thời trang của Hanatori-san để tham khảo. Hanatori-san, nhất định giúp Renako toả sáng thật đẹp nhé.”

“Nhất định.”

 

Hanatori-san cúi đầu kính cẩn. Rồi chị ấy quay lại đứng cạnh tôi, không ngờ lại mở lời.

 

“Vậy, em đã thừa nhận vị trí mình là một người trong giới hạ lưu…theo chị đoán không lầm, mục tiêu của em chính là….tài sản của Chủ nhân.”

“Nói như đúng rồi vây á!”

 

Tôi có rất nhiều điều muốn thốt lên ngay lúc này, hãy cho tôi nói với chị ấy một, à không, hai điều trọng tâm nhất.

 

“Em với Mai không phải là người yêu của nhau, và tất nhiên tiền bạc chắc chắn không phải là lí do em chọn đi chơi với cậu ấy..!”

“Thực sự mà nói, chị không quan tâm đến những lời bào chữa đó của em, dù chỉ một chút.”

Nó giống như cách mà chị ấy không màn đến việc lắng nghe tôi.

 

Không hề có bất cứ sự tôn trọng nào, cô ấy nói với tôi bằng một giọng rất lạnh lùng.

“Ngay cả với lịch trình bận rộn của mình, chủ nhân đã tận dụng ngày nghỉ duy nhất quý giá của mình chỉ vì em. Đó là lý do tại sao, xin đừng phớt lờ đi sự bao dung và tốt bụng của chủ nhân.”

“P-phớt lờ…”

Cách diễn đạt lời của chị ấy thật là khủng khiếp mà, nhưng toàn bộ chuyện này, về cơ bản mà nói là Mai tự nguyện làm theo ý mình, đúng chứ…mà tất nhiên chuyện này cũng khiến tôi rất vui…

 

Tôi đã xem qua lịch trình của Mai. Nó khiến bản thân nhớ đến sự xuất hiện của cậu ấy trong buổi biểu diễn thời trang lần đó, khiến trong tâm không khỏi bồi hồi. Chị ấy thực sự không cần phải đánh vần những lời lẽ đó cho mình…vì bản thân hoàn toàn nhận thức được rằng bọn tôi sống ở hai thế giới khác nhau.

 

“Nhưng đó chính là lý do. Em không thể làm những việc kiểu như dành những lời khen ngợi cảm thán cho cậu ấy…điều em có thể làm là cố gắng hết sức hoàn thành tốt vai trò của mình với tư cách là một người bạn của cậu ấy.”

“….”

 

Ư…tại sao chị ấy không trả lời chứ…?!

 

Một luồng năng lượng thật mạnh mẽ thoát ra…

 

Trong trường hợp này, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tôi bị khuất phục trước ánh mắt băng lãnh của chị ấy và khuỵ xuống tuyên bố phục tùng:

“Em xin lỗi, gâu gâu!”

 

Và trước khi tôi làm hành động đó, Hanatori-san đã lấy một bộ yukata ra khỏi giá treo.

 

“Vậy, cái này thì sao?”

 

Đó là một bộ yukata màu xanh đáng yêu, có hoạ tiết mà nếu là em gái tôi, nó sẽ rất thích.

…có vẻ như cô ấy thực sự nghe theo lời của Mai ở đây.

 

Không giống như lần trước, sự lựa chọn lần này của cô ấy không phải là để đùa giỡn tôi. Với một giọng nói yếu ớt, đủ để bị âm thanh của máy điều hoà nuốt chửng, tôi trả lời, “Em sẽ lấy cái đó, cám ơn…” và rồi cúi đầu.

 

“Giờ thì, tiếp theo chúng ta hãy chọn obi. Cái này thì sao, còn cái này nữa –“

Aaaa, dạ dày của tôi lại quặn đau nữa rồi…

 

Obi: ( dây cột eo, 1 phụ kiện trang trí trên thắt lưng yukata)

 

 

Và cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là chọn yukata của mình cùng với trải nghiệm lần đầu mặc yukata truyền thống (cảm giác như được chị ấy đang mặc cho một bộ áo giáp vậy). Sau đó tôi đi ra ngoài.

 

Uwa. Tôi không thể đi bộ được. Đôi dép gỗ này thật lạ quá. Thực sự nó khiến sự di chuyển của mình trở nên bất tiện, hẹp một cách khó đi…

 

Ra đây là một bộ yukata chính hiệu…Nó trông thì đáng yêu nhưng đằng sau nét đẹp đó, là tiềm ẩn cả một nỗ lực…

 

Trong lúc mặc cái này, phải làm gì nếu mắc vệ sinh đây…? Ư, có lẽ là không nên uống đồ uống quá nhiều trong lễ hội…

 

Ngoài trời đã tối, âm thanh của lễ hội còn lớn hơn trước.

Tôi cầm chiếc túi nhỏ bên tay phải, đựng điện thoại với ví, đợi Mai và Ajisai-san. Dù sao thì Hanatori-san là người giúp tôi mặc yukata, nên tôi là người xong đầu tiên.

 

Vậy là tôi quyết định đợi họ trước cửa nhà trọ. Khi tôi đi ngang qua quầy lễ tân, cụ bà nhìn tôi.

 

“Ôi trời, đẹp làm sao.”

“Hehe,ehehe.”

Tôi không giữ nguyên kiểu tóc thường ngày của mình. Lần này, tôi đã cài thêm một kẹp tóc phù hợp với mái tóc ngắn. Hehe.

 

Trông khá dễ thương, ơ. Không, tôi không nói về mình, nhưng quả thật dễ thương mà, nhỉ?

 

Vì đang mặc yukata nên cảm thấy không giống mọi khi, vì vậy mà bằng cách nào đó, tôi có thể nói chuyện với bà cụ mà không có một chút lo âu như thường ngày. Bà ấy thực sự đã khen tôi rất nhiều, nói rằng, “Bọn trẻ đến từ Tokyo thực sự rất đặc biệt nhỉ?” Hehee.

 

Vào lúc đó, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, “Rena-chan.”

“À, Ajisai-san, Mai.”

Tay tôi vẫy vẫy.

 

“Xin lỗi đã đợi các cậu chờ lâu. Tớ mãi lo làm tóc của mình.”

“Cậu thấy thế nào, Renako? Trông tôi có đẹp trong bộ yukata này không?”

 

Đây không phải là mức mà gọi họ bằng từ ‘trông đẹp’.

Tôi hoàn toàn bị đẩy sâu vào trong cát bụi rồi.

Ajisai-san mặc một bộ yukata trắng với hoạ tiết hoa cẩm tú cầu màu tím. Khi cậu ấy di chuyển, những chiếc cài trang trí trên tóc cô ấy đung đưa theo.

Chiếc obi của cô ấy, có hình giống như một dây ruy băng, hệt như con bươm bướm đang đậu cành hoa. Bộ yukata đã góp phần tô thêm vẻ đẹp của Ajisai-san nổi bật lên thập phần.

 

Ngược lại, Mai mặc một bộ yukata đỏ tươi với hoạ tiết sặc sỡ giống như lá phong. Chiếc obi của cô ấy được cố định trong một hình dạng khác với Ajisai-san, được buộc chặt quanh eo, tạo cho cô ấy một vẻ ngoài trang nghiêm. Nó thực sự tôn lên đường nét hoàn hảo của Mai.

 

Tóc Mai được tết ở phần đuôi, sau đó được chau chuốt lộng lẫy. Với kiểu tóc đó, nó vô tình để lộ ra phần gáy mỏng manh của cậu ấy. Tôi mơ hồ có thể nhìn thấy màu da nhợt nhạt của cô đang toát ra một dáng vẻ quyến rũ.

 

Cả tôi cùng bà cụ há hốc miệng.

 

“Tuyệt vời…”

“Kiệt tác của Michelangelo…”

 

Với Ajisai-san và Mai ở đây, cảm giác không an toàn của tôi ngày một trở nên lớn hơn.

 

Nhìn kỹ một chút, tôi thực sự không biết làm thế nào mà tóc của họ lại được làm theo phong cách chi tiết và lộng lẫy như thế. Những kiểu tóc đều là tác phẩm của Hanatori-san chăng? Cái con người đó…có thể nào thân phận thậtcủa chị ấy là một nhà tạo mẫu tóc hay sao ấy chứ…?

 

Ajisai-san nhìn tôi mỉm cười.

“Rena-chan, cậu mặc bộ yukata đó trông rất đẹp. Rất đáng yêu.”

“Ơ, a, cảm ơn…” (nhỏ giọng)

“Nè, cậu thấy bộ yukata của tôi thế nào?”

“N-nó rất hợp với cậu…một thiên thần…”

“Ehehe, cậu nói vậy làm tớ thấy vui lắm.”

 

Họ đứng hai bên, kẹp tôi ở giữa. Từ phía bên kia tôi, Mai cũng cười mỉm duyên dáng.

“Renako. Còn tôi thì sao?”

“C-cậu trông đẹp lắm…” (nhỏ giọng)

“Phu phu, cảm ơn. Mặc một cái gì đó như này thực sự làm tôi thấy thích thú. Tôi không nghĩ là mình có thể đến một lễ hội như này cùng với các cô gái xinh đẹp.”

“A…”

 

Đứng giữa Mai và Ajisai-san, tôi hơi cúi đầu chào bà cụ.

“Vậy chúng ta đi thôi…” tôi nói và bước đi tới phía trước.

Sau lưng, tôi mơ hồ có thể nghe thấy vài tiếng thì thầm nhỏ.

“….ở phía bên kia kìa, cái cô gái đó là ai thế?”

 

Tôi là Amaori Renako, chỉ là một kẻ giả mạo đang trà trộm vào một nhóm quân đội tinh anh…

 

-------------

 

Bọn tôi băng qua ngọn đồi và sau đó đi dọc theo con đường được trang trí bằng đèn lồng. Cuối cùng tôi đã cố gắng phục hồi bản thân khỏi những sát thương từ trang phục của Mai và Ajisai-san gây ra rồi quay trở vể trạng thái hào hứng với lễ hội.

 

Sự ồn ào của lễ hội trở nên nóng hơn.

“Uwa..”

 

Cả ba đi vòng qua một góc của lễ hội. Có vô số quầy hàng trải dài hai bên lối đi. Tôi không biết lễ hội này là sự kiện gì, nhưng nó thực sự giống như một lễ truyền thống thực sự.

Vì vẫn đang là giữa kì nghỉ hè nên hôm nay có rất nhiều người tụ tập. Trong lúc bọn tôi đi dạo, có thể nhìn thấy các hộ gia đình, các cặp vợ chồng và các nhóm bạn bè và nhiều người trong số họ mặc yukata.

Ba bọn tôi hoà vào đám đông rồi nhìn quanh các quầy hàng.

 

“Nè nè, cậu nghĩ cái đó là gì?”

“ ‘Vớt bóng’ chăng?” nghe vui nhỉ. Hay qua đó chơi đi.”

“Hở? Cậu chưa bao giờ đi đến mấy lễ hội thế này hả Mai?”

“Tôi chưa. Những sự kiện này thường được tổ chức trong kì nghỉ hè mà phải không? Thường kỳ nghỉ hè của tôi toàn ở nước ngoài, cho nên mới không rành lắm.”

“Fufu. Hồi đó cậu đã chỉ tôi rất nhiều về các loại kẹo, giờ thì để tớ chỉ cậu cách vui chơi trong lễ hội nha! Đầu tiên chúng ra hãy chơi trò vớt bóng đi đã!”

 

Tuy vậy, tôi cũng không thường xuyên đi lễ hội cho lắm. Lần cuối cùng tôi đi là cùng với gia đình, vào khoảng đầu năm học cấp hai.

 

Nhưng làm theo cách này dù sao cũng thấy vui hơn, nên tôi đã nắm lấy tay Mai.

 

Mặc dù ánh đèn xung quanh khá mờ ảo nhưng vẫn đủ khiến người khác không khỏi trố mắt nhìn hai người đẹp lấp lánh bên cạnh tôi, vì vậy bản thân chỉ có thể cố gắng hết sức để che bớt ánh nhìn kia của mọi người…

 

Tuy nhiên, làm những việc như thế lại khá vui.

Ba chúng tôi thực sự phấn chấn tinh thần khi hoà mình vào lễ hội.

Khi đi học trở lại, tôi hiểu rằng mọi thứ sẽ khác, nhưng ít nhất thì ngay lúc này đây, tôi thực sự có thể nghĩ điều đó từ sâu trong trái tim mình.

Rằng tôi muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

 

Vì làm những việc như đi lễ hội với bạn bè kiểu như thế này là một thứ gì đó khiến tôi phải thét lên “thật người bình thường”, nhỉ?

 

Đây hoàn toàn là cái mà tôi đã ao ước trong những ngày u ám của đời mình, khi tôi nằm vật vờ trên chiếc nệm của chính mình.

 

“Nè, hay tiếp theo tụi mình đi ăn takoyaki đi.”

“A, tớ muốn ăn kẹo táo.”

“Vậy thì tôi cũng sẽ mua kẹo bông gòn. Hãy chia nhỏ chúng ra để cùng nhau ăn nhe.”

Nhất trí! Với nụ cười trên môi, bọn tôi chia tay nhau ra một lúc để đến quầy hàng ưa thích của riêng mình.

Tôi chìm sâu trong sự phấn khích của bản thân đến độ tôi hoàn toàn không biết chuyện gì sắp sửa xảy ra.

.

.

.

Tôi mua hai hộp takoyaki và đến địa điểm tập hợp đã hẹn của cả ba, nhưng vẫn chưa có ai ở đó.

Hử? Khoan đã, điểm hẹn của cả bọn là ở đâu?!

Khỉ thật! Tôi đã vui đến nỗi quên mất tiêu rồi! Ha, ở đây chăng?! Ở kia?! Ở đâu nhỉ?!

 

Không, gượm một chút, cần phải bình tĩnh lại. Bât giờ, cái nên quyết định là gửi tin nhắn nhóm. Họ sẽ nhận được đúng chứ? Họ sẽ nhận được nhỉ? Hoang mang hoảng sợ quá…

 

Tôi đứng lặng người sau chiếc cột của đền thờ, trên tay là túi ni lông.

 

Nếu đó là Mai hoặc Ajisai-san, tôi tự tin rằng mình có thể tìm thấy họ ngay cả khi cách xa 100 km nhờ ánh hào quang lấp lánh từ họ. Nhưng lúc này, người bị lạc…là tôi…!

 

Aaa, tự hỏi liệu Mai và Ajisai-san có ổn không. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ gặp phải một số kẻ lập dị…không, nhưng, nếu hai người họ ở cùng nhau, sẽ không ai đủ can đảm để tiếp cận được, đúng chứ?

 

Mặc dù cả hai đều là con gái nhưng xét cho cùng thì họ thực sự là một cặp. Tôi tưởng tượng ra cảnh họ mỉm cười với nhau, tạo ra một thế giới của riêng hai người – thế giới MaiAjji! Thật tuyệt mĩ!

 

Hiểu rồi. Vì thế mà, đó là lý do tại sao tôi lại ở đây, một mình…

 

Bây giờ, chuyện tôi cảm thấy cô đơn hơn đó là…họ cũng không nhận ra tin nhắn tôi gửi…

 

Không, nếu tôi cảm thấy cô đơn, tất nhiên họ cũng cảm thấy như vậy! Rốt cuộc thì tôi đã hứa sẽ chỉ cho họ cách để tận hưởng một lễ hội! Tôi nên thực hiện đúng lời hứa!

Mang trong lòng quyết tâm đó, tôi vội vàng rời khỏi chỗ đang đứng trước khi takoyaki nguội đi.

-----------

 

Trong khi Amaori Renako đang bị lạc, thì –

-Ajisai đã đến điểm hẹn với kẹo táo trên tay.

Cách quầy hàng ‘siêu vớt bóng’ không xa, cô đã thấy Mai đứng ngồi không yên khi ôm kẹo bông gòn.

Giữa bóng tối mịt mờ, nhìn Mai với đôi mắt cụp xuống, Ajisai cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp. Vẻ đẹp của cô ấy thật ngoạn mục, không thể không bị Mai quyến rũ.

“Ồ? Chào mừng cậu đã trở lại, Ajisai.”

Mai cười rạng rỡ. Ngay tại thời điểm đó, Ajisai nhận ra nụ cười của Mai đã kích hoạt một sức cuốn hút mạnh mẽ mang lại một cảm giác thật vi điệu.

 

“Ơ-Ơ…Rena-chan vẫn chưa quay lại sao?”

“Hình như vậy. Gian hàng có thể đông quá chăng. Vẫn còn sớm. Cứ tận hưởng một chút.”

“C-cũng phải.”

 

Cầm cây kẹo táo trên tay, Ajisai tiến đến cạnh Mai.

Từ khoé mắt cô lén nhìn Mai.

 

“Có chuyện gì sao?”

“À, không. Chỉ là, ngay lúc này đây, tớ không thể không nghĩ rằng Mai-chan thực sự rất đẹp…Aa, tớ đang nói gì vậy trời? Dù sao thì hàng ngày cậu vẫn trong như vậy mà.”

“Có lẽ do tớ đang mặc yukata. Cơ mà, tối nay trông Ajisai cũng rất quyến rũ nha, Yukata đó thực sự hợp lắm. Nó rất đáng yêu.”

“Cảm ơn…”

 

Đối với Ajisai, đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô ấy cảm thấy thể này là khi nói chuyện với Mai. Cô nhớ chính xác cảm giác như lần đầu tiên nhìn thấy Mai ở lễ nhập học.

 

Kể từ đó, cô đã hoàn toàn hiểu được tính của Mai. Mai là một người tốt bụng, vì thế mà Ajisai không cảm thấy khó gần. Ngay cả sau đó, khoảnh khắc nhìn thấy khía cạnh xinh đẹp ấy của cô, Ajisai vẫn không thể không bị mê hoặc.

 

“Mai-chan thực sự rất bận trong kỳ nghỉ hè ha?”

“Ừa, đúng vậy. Mẹ hiện đang ở Nhật, nên công việc của tôi vẫn còn chồng chất. Cứ nghĩ là chắc tôi sẽ mong mỏi cho kỳ nghỉ hè mau kết thúc. Nghe thì có vẻ không giống một học sinh tí nào ha.”

“Tớ hiểu mà…nhưng bất chấp chuyện đó, cậu vẫn huỷ lịch trình của mình và dành thời gian với bọn tớ. Cảm ơn cậu.”

“Đó là niềm vui của tôi mà. Nhờ vậy, có thể nhìn thấy cậu trong bộ yukata lộng lẫy như này chứ.”

“Mai-chan thiệt là.”

 

Mai dễ dàng nói ra những điều như vậy, bởi thế cô ấy mới được dán cái nhãn Người tình quốc dân của Ashigaya. Cô thường khiến cho mọi người hiểu lầm bởi lời nói của mình. Thật là một cô gái ngây ngô vô số tội mà.

 

“Cùng nhau đến một lễ hội như thế này, vui ha.”

“Ừa.”

“Sẽ thật tuyệt nếu tụi mình có thể đi cùng với Satsuki-chan và Kaho-chan nữa vào năm sau.”

“Thế thì tuyệt quá.”

 

Ajisai nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mặt, nhìn theo bóng người qua lại. Có rất nhiều người cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt họ.

Vào khoảnh khắc kỳ lạ giống như thời điểm huyền diệu này, Mai lại cất tiếng.

 

“Vậy, đây có phải là một chuyến đi bụi hay không? Giờ cậu thấy thế nào rồi?”

“A, ừm. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng giờ thì ổn rồi, vì có Rena-chan đi cùng tớ.”

“Tôi hiểu.”

 

Mai cười hiền hoà. “Cậu ấy thực sự là một người không bình thường. Cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi những lúc khó khăn, chia sẻ sự ấm áp của mình. Ngay cả đối với tôi, cũng đã từng được cô ấy cứu rỗi nhiều lần.”

 

“…Ừm. Nó khiến tớ tự hỏi vì lí do nào khiến cậu ấy lại làm nhiều chuyện như vậy vì tớ.”

 

Khi được Renako đối xử như vậy, Ajisai không khỏi cảm thấy được sự động viên và cảm nhận được sự chiều chuộng.

Mai cười khúc khích trước câu hỏi của Ajisai.

“Tất nhiên là vì Renako thích cậu đúng chứ?”

“Ơ, đâu, đó là _”

Ajisai trở nên bối rối giống như Renako, dùng một tay tự nắm chặt cổ áo yukata của mình.

“C-có thật là vậy không? Nó trông giống như kiểu vậy hả? Không hiểu sao, tự dưng nghĩ như thế lại thấy xấu hổ…”

 

Một mối quan hệ cần đến nhau, giống như cặp cô gái phép thuật trong chương trình yêu thích của cô, cho thấy ra mối quan hệ đặc biệt giữa hai người.

Nhưng nếu đúng là thế thì cô ấy cần gì phải thấy xấu hổ. Những gì cô ấy nên thể hiện ra là sự tự hào thừa nhận họ có một mối quan hệ tốt mới phải.

Cho nên, cảm giác hiện có đang khuấy động trong lồng ngực Ajisai là một thứ gì đó khác với những gì cô ấy cảm thấy đối với bạn bè của mình.

Một cái gì đó khác biệt hoàn toàn, một cái gì đó chỉ tồn tại giữa Renako và Ajisai.

Nghe như thể _

 

“Nè, Ajisai.”

 

 Trong khi dùng cây kẹo bông gòn che miệng, Mai cất giọng gọi trong trẻo.

 

“Cậu thấy đó, tôi thích Renako.”

 

Khoảnh khắc ấy, dường như sự nhộn nhịp của lễ hội biến mất. Ajisai cảm thấy như mình không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì khác ngoại trừ lời nói của Mai.

“Hở?”

 

Trước mặt cô, Mai đứng đó với một nụ cười.

 

“Ưm, sao vậy..”

 

Không kịp nói thành lời, Ajisai nhận ra rằng câu hỏi mà mình sắp hỏi không phù hợp. Có cảm giác nó sẽ làm vấy bẩn vẻ đẹp của Mai. Trong thâm tâm, cô có chút hối hận về hành động của mình.

Nhưng cô vẫn muốn biết.

 

Với một nụ cười mơ hồ, Mai đáp.

 

“Dĩ nhiên là theo kiểu lãng mạn. Tôi yêu Renako.”

 

Những lời nói từ miệng Mai khiến vẻ đẹp của cô trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

 

Ajisai đáp lại bằng một nụ cười thường lệ.

“T-thế á? Chuyện này bất ngờ à nha, ngạc nhiên lắm luôn.”

 

Cô cố gắng làm dịu đi trái tim đang đập loạn xạ của mình bằng cách đặt một tay lên ngực.

Đây không phải là lần đầu tiên Mai thẳng thắn như vậy. Cô ấy thật ấn tượng mà.

 

Cùng với cuộc trò chuyện có chút kỳ quái, Ajisai hỏi lại cô, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

 

“Ơ…vậy hai người đang hẹn hò ư?”

“Tôi đã thổ lộ rồi, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời rõ ràng. Thật đáng tiếc.”

Một sự thật đến ngạc nhiên, Mai thật sự là người tỏ tình với Renako trước, và Renako là người đang nắm giữ câu trả lời.

 

“Ra vậy…không biết sao Ren-chan lại do dự..”

“Cậu ấy nói với tôi là không có bất kỳ mong muốn làm người yêu nào. Nhưng mà, tôi nghĩ đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

 

Mai nở nụ cười tuyệt đẹp, giống như một con bạc đang tận hưởng diễn biến của trận cược.

Trở nên yếu ớt sau hàng loạt đòn tấn công liên tục từ Mai, sâu thẳm bên trong, Ajisai cảm thấy mình có thể hiểu được lý do sau hành vi của Renako.

 

Rốt cuộc cô ấy đã được tỏ tình bởi Mai. Tất nhiên là rất khó? Cảm giác tự ti, cộng với cảm giác rằng bản thân không xứng đáng với một người như Mai. Ngoài ra, cho dù có cố gắng thế nào để bắt kịp để có thể ngang bằng cô ấy, đó không phải là điều một mà người có thể đạt được hết trong một cuộc đời này.

 

Điều đặc biệt đúng với Renako, vì cô ấy thực sự khao khát mối quan hệ mà cả cô ấy và người kia đều bình đẳng.

 

Nhưng, nếu đó là Renako, một ngày nào đó…Ajisai không thể không thắc mắc về cô ấy. Hơn cả Kaho, hay Satsuki.

 

Cô nhớ đến trận đấu bóng bàn, khi Renako rất muốn chia đôi tiền chi trả. Ajisai vừa cười vừa nói, kìm nén cơn đau trong lồng ngực.

 

“Tớ hiểu rồi…vậy Rena-chan, về phía Mai-chan…”

Cô thực sự, hoàn toàn không biết. Ajisai cảm thấy đầu óc mình không được minh mẫn nữa, giống như một tấm vải sạch bị vấy bẩn. Một cảm giác nặng nề. Ngay lúc này, Ajisai không thể thực sự hiểu được bản thân mình và những gì đang diễn ra trong đầu cô.

 

“Ưm…nhưng tại sao cậu lại nói với tớ chuyện này? Không ai khác biết nữa đúng không? Có thể là vì tin tưởng tớ như một người bạn…kiểu đại loại vậy?”

 

Phù. Như thể đang hồi hộp, Mai thở hắt ra.

 

“Renako thực sự cuốn hút đúng chứ?”

“Ừm.”

 

Đôi khi cậu ấy cư xử khá kỳ quái, nhưng đó cũng là một phần nét đặc trưng thu hút của cậu ấy.

“Cho nên đó là lý do mà tôi tự hỏi, cậu cũng thấy đó.”

“…về cái gì?”

 

Đứng thẳng người, Mai thẳng thắn nói với Ajisai: “Không biết là cậu có cùng một cảm xúc như vậy giống tôi không.”

 

Những lời đó như xuyên thấu tâm tư của Ajisai.

“Tớ cũng vậy…?”

 

‘Hể? Nó trông giống thế á?’ nếu bình thường thì cô ấy sẽ gạt nó đi bằng một câu gì đó như thế và cười, nhưng lần này, Ajisai không thể cười được.

 

“Tớ…”

Cô có suy nghĩ gì với Renako?

Cô thực sự không biết.

 

Cách đây không lâu, vào cái ngày mà Renako nói với cô điều gì đó tựa như một lời thổ lộ, cô cảm thấy như pháo hoa nở rộ trong tim mình. Ngay lúc này đây, tia lửa đó vẫn còn đọng lại.

 

Nhờ vậy, Ajisai đã thay đổi cách mà cô nhìn thế giới của mình.

Ngay bây giờ, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Renako, ngực cô như thắt lại.

Nhưng mà, dù là vậy _

“Mai-chan, tớ…”

 

Cô ấy đã không suy nghĩ đúng đắn về cảm xúc của mình, khi bản thân cô chợt nhận ra điều gì đó.

Một cái gì đó hiển nhiên, một cái gì đó nhất định sẽ xảy ra.

 

Nếu đúng là cô có cùng tình cảm với Renako, thì Mai sẽ là tình địch của cô.

 

Họ sẽ tranh nhau giành vị trí chỉ dành cho một người, vị trí trở thành người yêu của Renako.

 

Ajisai thực sự không muốn tưởng tượng ra mối quan hệ giữa họ sẽ ra sao nếu cả hai cùng tranh Renako, bao gồm cả mối quan hệ của họ với Renako nếu điều đó thực sự xảy ra.

Tranh ai đó vì những lý do ích kỷ, Ajisai thực sự không thể tự mình làm được một việc như thế.

Ajisai sẽ luôn chọn con đường an toàn nhất, con đường mà không ai tổn thương.

 

Từ khi nào mà…

Thay vì theo những cảm xúc không rõ ràng này, cô có một thứ quan trọng hơn để bảo vệ.

“Tớ..không muốn làm điều gì có thể gây tổn hại đến tình bạn của tụi mình…”

 

Nếu cô ấy có thể ở bên cạnh Renako với tư cách là bạn của cô ấy mà không làm tổn thương bất cứ ai, thế là đủ rồi. Nếu điều đó có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người, tất nhiên Ajisai sẽ chọn phương án đó.

 

Dù có tình cờ thế nào đi nữa, sau kỳ nghỉ hè, người sát cánh cùng Renako chính là Mai. Miễn là nó đảm bảo hạnh phúc của Mai và Renako, thì đó cũng sẽ là hạnh phúc của cô ấy, với tư cách là người dõi theo họ.

Rốt cuộc thì cô đã sống cả đời bằng cách này rồi.

Cô ấy không thể thay đổi nó ngay lúc này sau ngần ấy thời gian được.

Mai vẫn nhìn chằm chằm Ajisai.

“Tôi hiểu rồi.”

Như thể chắc chắn về lời nói của Ajisai, Mai gật đầu đáp.

 

“Tôi hiểu.”

“….”

 

Không nhận ra điều đó, Ajisai đã nắm chặt tay mình.

Một cảm giác khó chịu tràn ngập cơ thể cô.

Mặc dù vậy, cô chắc chắn rằng những cảm xúc này chỉ là thứ gì đó tạm thời, thứ gì đó thoáng qua rồi sẽ trôi theo thời gian. Một cái gì đó mà cô cảm thấy thoáng qua, giống như cảm giác kích hoạt toàn bộ trò chơi đố vui về chuyến đi này.

 

Đó là lý do nó sẽ ổn thôi.

 

“…..phải rồi.”

 

Nếu Mai và Renako thực sự hẹn hò vì tình cảm chân thành cảu họ thì thật tuyệt vời.

Cô thực sự có ý cầu nguyện cho hạnh phúc của họ.

Nỗi đau trong lòng cô sẽ tan biến theo thời gian mà thôi.

 

Điều cô có thể làm lúc này là xoa dịu cảm giác trong lồng ngực, phần ích kỳ và trẻ con trong mình. Ajisai khoá chặt phần thiếu suy nghĩ của cô, người đã nổi cơn thịnh nộ trong ngày Shichi-go-san lần đó, và chôn vùi chúng vào sâu bên trong. Cô phong ấn hoàn toàn khía cạnh đó của mình.

 

Đứng đó là một cô gái mong muốn được hạnh phúc cho người khác, một học sinh trung học năm nhất.

 

Ai đó đã muốn trở thành một người trưởng thành, một dáng vẻ tươi tắn và lạc quan.

 

Một người được mọi người tung hô là ‘thiên thần’. Một người tử tế.

 

Đúng vậy.

 

Với mọt nụ cười toe toét, Ajisai mở miệng.

“Tớ sẽ rất ủng hộ hai cậu.”

Ngay trước khi cô kịp nói to những lời đó _

Ầm, ầm! không gian xung quanh họ được tô màu bởi ánh sáng.

Pháo hoa lung linh nở rộ trên nền trời đen kịt.

“Aa.”

 

Cô cảm thấy da mình như bị châm chích bởi tiếng ồn.

Mai mỉm cười.

“Đẹp đúng không?”

“…ừm.”

Pháo hoa nổ dữ dội.

Mọi chuyện qua đi rồi sẽ chẳng còn gì, chỉ còn lại khung cảnh tồn tại trong lòng mỗi người.

Cũng giống như tình yêu vậy.

 

(Tình yêu…)

Cơn đau trong ngực cô ngày càng mạnh hơn.

(Tại sao chứ…? Mặc dù điều đó là sai trái.)

 

Ajisai vô thức vươn tay lên trời.

 

Cô nhìn thấy pháo hoa nổ giữa các ngón tay.

 

Và rồi nghe thấy một giọng nói,

 

“A, cậu ở đó!”

 

Một cô gái tươi cười đi về phía cô giữa đám đông nghịt kia, người duy nhất không nhìn vào pháo hoa. Cô cũng bất giác huơ tay.

 

“Aa.”

 

Giữa những chùm pháo hoa rải rác trên bầu trời, cô gái xuất hiện trước mặt cô. Ajisai cảm thấy như cảnh đó là một bức ảnh chụp ngẫu nhiên được chụp lại bằng máy ảnh, nó ghi lại cảnh vật trong từng khoảnh khắc. Cô gái trong bộ yukata đưa tay ra.

Cô đã được nắm lấy bởi cô ấy.

Ajisai bịt miệng, kìm lại giọng nói của mình.

Có điều gì đó mà cô luôn phớt lờ, có điều gì đó đã được Mai nói ra một cách rõ ràng.

 

Thứ mà cô luôn giả vờ không nhìn thấy.

“Rena-chan _”

Thực tế là trong một thời gian rất lâu,

Tôi đã yêu cậu mất rồi.

 

Từ đôi mắt đó, cô nhìn thấy cô gái ấy. Mai khẽ nheo mắt như đang nhìn một thứ gì đó rất sáng.

 

Trên bầu trời đêm mùa hè, pháo hoa chói loá, rồi tan biến vào hư vô.

________

 

Đôi lời dịch giả: Thật ra chương này còn nữa, đây là mới một nửa chương thôi, nhưng vì nó dài, và cũng muốn mau up chương mới để nói cho mọi người biết là tui vẫn còn đây, truyện vẫn làm và chưa drop, chỉ là thời gian quá eo hẹp thui T.T

 

 

 

 

 

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Lời mở đầu

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2