Volume 2 - Hồi đầu
__
Tôi đã bị lừa, bị lừa rồi, cô ấy đã gạt
tôi…
Amaori Renako – một học sinh bình thường
năm nhất, không có bất kì một điểm nổi bậc nào, đang run rẩy.
Ngay lúc này, tôi đang đứng giữa một bữa
tiệc hoành tráng, một cái nơi mà người bình thường không bao giờ dám đặt chân
vào. Bất kể tôi nhìn đi hướng nào, nơi đây luôn tràn ngập những quý ông mặc bộ
vest chỉnh tề và những quý cô trong bộ váy lộng lẫy…
Trong khi, tôi chắc chắn mình trông giống
như đang cosplay với chiếc váy đen này, cảm giác lạc lõng hoàn toàn. Một cảm
giác tệ hại.
Khi tôi nhìn xung quanh với vẻ mặt cau
có, những âm thanh ồn ào trong đây có cảm giác vang vọng lại. Cảm thấy có chút
chóng mặt đến buồn nôn. Đây là tình huống tệ hại nhất trong tất cả các tình huống
nào khác mà tôi có thể nghĩ đến.
Những quý tộc ngồi quanh bàn kia chắc
hẳn đang nói về mấy cái thứ phức tạp như cổ phiếu hay tiền tệ gì đó. Thật tôi không
hiểu gì hết.
Đột nhiên tôi nghe được tiếng gọi của
ai đó.
Không gian rất nhanh trở nên huyên náo,
và tôi có thể cảm thấy nguyên nhân làm nên sự huyên náo đó đang đến gần hơn.
Như tách ra từ một biển người, cô ấy từ
đám đông bước ra, đi thẳng về hướng tôi.
Khoác lên mình một chiếc váy màu đỏ
tươi, nét sang trọng của cô ấy thực sự ở một đẳng cấp khác so với tất cả những
cô gái ở đây.
Chiếc mũi cao, đôi môi mọng và đôi mắt
lấp lánh như ánh dương – mọi người mê mẫn từng chút một những đường nét trên cơ
thể cô ấy không rời mắt.
Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều ánh
mắt từ tứ phía đổ dồn về phía mình, bởi vì ngay lúc nà đây, cô gái đó- Oozuka
Mai – dừng lại ngay trước mặt tôi.
“Cậu thấy thế
nào? Có vui không?”
Với nụ cười lôi cuốn, cô ấy hỏi tôi với
một giọng nói nhẹ nhàng. Mặt khác, tôi thấy cảm xúc của mình dường như bị tê liệt.
“Hay là giết tớ đi, giết tớ đi cho rồi…”
“Vẫn như mọi khi,
cá tính cậu thật độc đáo.”
Mai lấy tay che miệng và cười duyên.
Cô ấy thấy có gì thú vị khi nhìn một dân thường này đang xấu hổ sao?
“…Sao cậu lại đưa tớ đến một nơi như
thế này cơ chứ..?”
Ngay cả tôi còn ngạc nhiên với giọng
nói khẽ đó của mình.
“Tất nhiên là vì tôi được mời tới bữa
tiệc này. Hơn hết, cậu đã đồng ý đến mà ?”
“Thật sao? Cậu có chắc là bộ nhớ của
mình không bị lập trình giả đi không?”
Não tôi không còn có thể hoạt động hết
công suất được nữa, nó đang cố gắng nhớ lại một cách bất lực.
Bắt đầu mọi chuyện, đó là khi Mai nói
với tôi với vẻ mặt đầy hối lỗi, “Tôi đã đem lại phiền phức đến cho cậu rất nhiều,
cho nên cứ coi bữa tối này như một lời xin lỗi nhé?”
Vì chỉ là bữa tối cho nên tôi thực sự
không suy nghĩ quá nhiều mà đồng ý ngay…hưm, khoan đã.
Tôi khá chắc chắn rằng mình đã yêu cầu
cô ấy không đưa tôi đến bất kì nơi kỳ lạ nào, và cô ấy cũng đã nói rằng sẽ
không.
Cứ nghĩ sau khi chúng tôi trở thành bạn
Rema, bọn tôi sẽ hiểu nhau hơn.
À, bạn Rema là mối quan hệ mới của bọn
tôi. Về cơ bản, bọn tôi sẽ quyết định trở
thành mối quan hệ nào mà mình muốn nhất cho đến khi tốt nghiệp.
Dù sao thì, Mai đã nói sẽ đưa tôi tới
một bữa tiệc buffet trong khách sạn.
Ngoài ra, vì nó là một nơi sang trọng,
nên cô ấy đã gợi ý tôi nên mặc váy. Có chút xấu hổ, nhưng tôi vẫn chấp nhận.
Tôi đoán chuyện này là chỉ để tiêu khiển riêng cho cô ấy thôi. Cũng không có gì
khác.
Và đây là cái kết !
Thật ngốc nghếch vì đã tin những lời
đó…Thật sự chẳng rút kinh nghiệm gì cả…
Đáng buồn thật…tại sao mọi chuyện lại
trở nên thế này….mình đã sai từ khi nào chứ…có lẽ…
Từ hồi cao trung sao? Sơ trung? Hay có
khi là, lúc học mẫu giáo luôn chăng…
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn
lồng trong buổi tiệc, trong khi Mai liên tục nhận được lời chào đón từ những
người khác.
Từ một quý cô trông như một người nổi
tiếng với thân hình gợi cảm, cho đến các quý ông, tất cả mọi người đều đang
luân phiên nhau lên tiếng khen ngợi. Mai chào hỏi lại một cách trịnh trọng, nhiều
lần cúi đầu để thể hiện sự kính trọng của mình.
Tất cả đang diễn ra ngay trước mặt
tôi, không phải là một chương trình nào đó đang phát sóng trên tivi.
Vì mọi người liên tục vây đến, nên có
vẻ cô ấy đã hiểu lầm khuôn mặt ủ rủ của tôi là đang buồn chán. Nên nhìn tôi và
nở một nụ cười dịu dàng.
“Thứ lỗi cùng mọi
người, nhưng tôi đang bận bên này với một người.”
Không, dừng lại nào, đừng nhìn tôi.
Xin hãy cứ lơ mãi mãi đi.
“Ôi chao, người quen của Oozuka-san
sao? Chị rất vui nếu như giới thiệu với tụi chị về cô bé.”
Tôi có thể cảm nhận một áp lực khi
nhìn cái người đẹp với đôi môi đỏ mọng đó trước mặt.
Mai thản nhiên đặt tay lên lưng tôi.
Xem nào, sau khi cô ấy giới thiệu tôi là bạn cùng lớp, xác suất để tôi có thể
nói “Rất vui được gặp mọi người.” một cách bình thường là tầm 2%. Dù xác
suất thấp như vậy, nhưng điều mà Mai chọn nói trong tình huống thế này là,
“Tên cô ấy là
Amaori Renako, và là vị hôn thê của tôi.”
Ủa !!
Đó là một điều quá sức tưởng tượng ! Nội
tâm tôi đang gào thét dữ dội.
Một người phụ nữ xinh đẹp trước mặt
che lấy miệng mình và nói với lời lẽ tao nhã “Ôi chao”. Cô ấy có thể diễn xuất
một cách xuất thần như vậy ngay cả khi cô ấy rõ là đang run rẩy.
“Vậy, chị chúc em
có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây nhé, Amaori-san.”
“Cám ơn ạ.”
Trong khi tôi vẫn đang cố phục hồi sau
loạt tấn bom từ một lời giới thiệu do Mai thả xuống, thì tất cả những người vây
kín ở đây trước đó đã đi mất từ đời nào. Xem chừng là màn chào hỏi đã kết thúc,
Mai thở dài một hơi.
“Rốt cuộc thì chúng ta cũng có thể ở một
mình rồi, Renako.”
Mái tóc thẳng của cô ấy bồng bềnh toả
sáng như sao trời.
“Có muốn ăn gì
không? Để tôi lấy một ít cho cậu.”
“Ngay bây giờ không có thứ gì tớ có thể
nuốt trôi qua cổ họng cả.”
“Sao vậy? Cậu thấy
mệt ở đâu sao? Nói cho tôi biết nếu thực sự tôi đã lỡ làm chuyện gì đó kinh khủng
với cậu.”
“Tớ thực sự không cảm thấy đói tầm nửa
tiếng trước rồi á!”
Vô tình thốt lên thành tiếng và mọi
người đều dồn ánh nhìn qua tôi. Những ánh mắt đó thật sát thương làm sao.
“Cô gái quê mùa
này là ai?”
“Thật bất lịch sự.”
“Ai đưa một thường
dân thấp kém như vậy đến đây thế.”
“Trông cô ấy thật
chẳng hợp ở đây tí nào.”
Có thể cảm thấy những lời buộc tội vô
hình đó trong không khí.
Tôi đã đạt đến giới hạn rồi. Sẽ bị tê
liệt nếu còn tiếp tục ở đây.
Là một cô gái lúc nào cũng phải trốn
lên sân thượng của trường sau những áp lực từ việc nói chuyện bạn bè trong lớp.
Và mong tôi chịu đựng được một hoàn cảnh
khắc nghiệt như này ư ?
Tôi giật mạnh lấy cánh tay Mai.
“Hơ? Có chuyện gì
vậy?”
“Lại đây.”
Mai đặt cốc nước cam lên bàn rồi nhún
vai. Như thể đang miễn cưỡng chiều theo cô bạn gái ương ngạnh của mình vậy. Nên
khá bực.
Tôi đang tuyệt vọng tìm kiếm một nơi vắng
người, rốt cuộc thì lại vào nhà vệ sinh.
Hiện giờ bọn tôi đang ở bên trong một buồng
trong nhà vệ sinh. Nó yên tĩnh, chật chội và buồn tẻ. Haa, thật nhẹ nhõm…
Hừm, không phải lúc thư giãn. Tôi hít
một hơi và hét vào cô ấy.
“Oozuka Mai!”
“Đang nghĩ gì vậy,
mà lại đưa tôi tới nơi này, hưm, Renako?”
Đừng có tự biên tự diễn theo ý của cậu!
“Cậu…thực sự không hiểu…Không hiểu vì
sao tớ lại tức giận ư?!”
Mai chống cằm suy nghĩ một lúc.
“Hôm nay họ đã
chuẩn bị rất nhiều món Ý. Cứ nghĩ rằng cậu thích món Ý từ lần ăn spaghetti hôm
trước, nhưng chắc tôi đã nhầm lẫn chăng?”
“Ai mà quan tâm điều đó chứ?! Hơn nữa,
tớ thích tiếng Ý ! Cả pizza, mì ống, mì nghêu, thích tất cả !”
“Ồ, ra vậy. Vậy
là tôi không hiểu sai mà?”
“Không phải là vấn đề đó!”
Tôi cố cho cô ấy thấy được sự không
hài lòng của mình gắng một cách bất lực.
“Đó là do tớ đã nghĩ, chỉ là một bữa tối
bình thường thôi! Nhưng tại sao cậu lại đưa tớ đến một bữa tiệc ?!”
“Tôi cũng nghĩ
đây là ăn tối bình thường cơ mà?”
“Chúng ta có cùng nói chung tiếng Nhật
không vậy? “
Tôi lấy tay che mặt. Chỉ muốn giấu
mình trong chăn và khóc lên hết cỡ.
Mai thay đổi biểu cảm nghiêm túc hơn.
“Có vẻ như tôi lại
làm sai chuyện gì rồi.”
“…Mai.”
Vào thời điểm, cơn tức giận của tôi đột
nhiên tắt lịm đi.
“Không phải, ừm…à, ừm.”
“Khách sạn này có
một đầu bếp siêu nổi tiếng. Tôi chỉ muốn thưởng thức món ăn của họ cùng với cậu…hiểu
rồi. Vậy rốt cuộc tôi đã sai. Thật không có ý nghĩa gì nếu cậu không tận hưởng
nó.”
“….Tớ rất biết ơn sự chu đáo của cậu.”
Nụ cười của Mai trông rất đơn độc, tôi
có cảm giác nhói lên trong lồng ngực.
Cảm thấy thật tồi tệ, nhưng Amaori
Renako là một con người tầm thường – kiểu người sẽ hoàn toàn gục ngã nếu phải
chịu đựng một môi trường đầy hoa mỹ như vậy.
Vấn đề nằm ở tôi…không phải là Mai nên
cảm thấy thật tệ hại.
Đúng là Mai không hiểu gì về mình…cô ấy
chỉ muốn làm mình vui là hoàn toàn không sai…nhưng kết cục lại thế này.
“….Đây là tiệc gì vậy?”
“Bữa tiệc này là
do một trong những nhà đầu tư vào công ty của mama tổ chức. Đại khái được tổ chức
theo từng mùa. Nó gần như không có bất kỳ cái gì quá đặc biệt cả.”
“Một bữa tiệc như vậy…”
Một bữa tiệc tầm cỡ như này mà rốt cuộc
lại không có gì….
“Cậu thấy đó, tôi
có thể nhận được lời mời như vậy bất cứ ngày nào trong 365 ngày; vì lý do đó
nên tôi không bao giờ nghĩ rằng bữa tiệc như này sẽ làm cậu thấy choáng ngợp.”
“Đúng là cậu tuyệt thật, Oozuka Mai…”
Tôi không thể nói gì khác hơn là ngưỡng
mộ cô ấy.
Một lần nữa, tôi lại nghĩ về sự khác
biệt giữa hai đứa tôi. Bọn tôi đang sống trong hai thế giới hoàn toàn khác
nhau, với những chuẩn mực khác nhau.
Cho nên, thật không có lý lẽ nếu cứ giận
cô ấy…
Tôi khẽ cúi đầu.
“Tớ xin lỗi, nhưng giờ tớ sẽ về nhà.
Có vẻ như cậu có rất nhiều người quen ở đây, vậy nên hãy tận hưởng đi nhé…”
Lần này, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi.
“Cậu nói gì vậy?
Tôi không thể để cậu một mình đi về được.”
“K-Không phải…mà tớ không quan tâm lắm,
chỉ là tớ muốn cậu sửa lại cái sự hiểu lầm của họ về cái chuyện hôn thê kia…”
Mai nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt
nghiêm túc.
“Chúng ta là người
yêu của nhau, vì vậy việc cậu là trở thành vị hôn thê cũng là điều rất bình thường
thôi mà? Tôi đã nói với cậu rằng tôi dự định sẽ kết hôn với mối tình đầu của
mình đó thôi.”
Khi Mai hất tóc, tôi không thể không
thừa nhận rằng cô ấy rất đẹp. Dù được nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, tôi cũng
thấy hơi chột dạ. Ơm, sự xuất hiện của Mai trong bữa tiệc thực sự có một sức mạnh
công phá rất lớn…
Trận đấu giữa tôi và cô ấy rốt cuộc vẫn
diễn ra.
Ban đầu tôi nghĩ rằng bọn tôi không hề
đưa ra cái điều kiện là kiểu tóc quyết định vai trò làm người yêu hay bạn của
nhau nữa, nhưng Mai vẫn nhất quyết áp dụng cái quy tắc đó.
Mặc dù tôi vẫn giằng lại rằng cả hai
là bạn chứ không phải người yêu, thì Mai vẫn gạt nó đi như thường…
Và vì thế mà hiện tại, cô ấy để tóc
xoã.
“Ngay cả như vậy, việc cậu giới thiệu
như thế thì…cảm giác cứ sai sai….”
Tôi nắm tay mình lại thành nắm đấm.
“…Vì…”
Như bị tấn công đột ngột bởi giọng nói
mềm mại này của Mai. Chỉ có vậy thôi mà tim tôi đã đập nhanh hơn rồi…ưm…giọng
cô ấy thật mê người…
“Nếu tôi không
nói như vậy, sẽ có một số những người kỳ lạ có thể nhắm đến cậu.”
Mai đưa khuôn mặt quyến rũ lại gần tôi
hơn, theo phản xạ tôi tránh đi ánh nhìn đó.
“C-chuyện đó…làm sao có thể xảy ra.
Suy cho cùng tớ cũng chỉ là một đứa con gái quê mùa, một thường dân thấp kém.”
Không để tâm đến những lời nói của
tôi, Mai ôm và mũi cô ấy áp cận gáy tôi.
Hể !!!
“Nhưng đối với
tôi, cậu chính là nàng Lọ Lem.”
Hơ. Cô ấy trực tiếp hôn vào quanh khu
vực xương quai xanh của tôi. Ưmmm
“Cậu hôm nay rất
đáng yêu.”
“Đó là do chiếc váy, không phải tớ…”
“Nó rất hợp với cậu.”
Nghe điều như vậy từ Mai có hơi…
Vì Mai mặc một chiếc váy kiểu nàng
tiên cá nên nó tôn lên những đường cong tuyệt mỹ một cách hoàn hảo. Mặc dù lúc
nào trông cô ấy cũng thật lộng lẫy, nhưng chiếc váy đó khiến cô ấy trở nên chói
loá hơn bình thường. Kiểu giống như cái váy và Mai bổ sung cho nhau vậy, hoàn
toàn trái ngược với tôi, người chỉ đơn giản là mặc chiếc váy của cô ấy.
Nếu hai đứa tôi ở bên nhau như thế
này, không có gì là lạ nếu tôi rơi vào bẫy của cô ấy; chỉ là vì ngay bây giờ
trông cô ấy có thật lộng lẫy đến nhường nào thì người con gái tuyệt mỹ đó đang
vùi mặt vào ngực tôi.
“G-Gượm đã…Mai..”
“Khi chạm vào cậu
như thế này, tôi thực sự cảm nhận được rằng, cậu chính là người định mệnh của
tôi.”
“Như kiểu, đó chỉ là… trên thực tế là
tớ chỉ tình cờ là người lúc cậu thấy bế tắc nhất thôi…cho nên người đó không phải
là tớ --”
“Tôi đã nói rồi nhỉ? Đó không là sự
trùng hợp đơn thuần. Đó là định mệnh. Tình huống có nghĩa gì chứ, bởi vì thời
khắc đó, cậu chính là người bên cạnh tôi.”
Tôi có thể ngửi thấy mùi hương rất dễ
chịu từ tóc cô ấy.
Người ta thường nói rằng, bạn có thể cảm
nhận được pheromone thông qua mùi hương của một người. Trong tình huống
bạn hài lòng với mùi hương của đối phương, có nghĩa là bạn đang khao khác họ ở
mức độ từ trong gen. Nếu sự thật là vậy, có nghĩa là DNA của tôi đang khao khát
Oozuka Mai.
[Ghi chú:
pheromone kiểu là mùi hương hấp dẫn đối phương/bạn tình]
Thật rắc rối mà.
Khoan đã, cậu đang làm gì vậy, DNA?! Cả
hai bọn tôi đều là con gái đấy biết không hả!
“Tớ, tớ hiểu rồi, hiểu rồi. Tớ đã hiểu
hoàn toàn cảm giác của cậu!”
“Thế nên cậu cũng
hiểu vì sao tôi không muốn cậu rời khỏi đây và về nhà một mình chưa?”
“N-Nhưng mà, là tại cái màn giới thiệu
vị hôn thê của cậu cả đó..!”
Không biết từ lúc nào và bằng cách nào,
Mai đã giữ được tôi giữa hai cánh tay cô ấy và dồn tôi vào tường. Tôi không thể
di chuyển, không có cách nào để trốn thoát, chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim
ngày một tăng dần của mình.
Trong khi bọn tôi đang dây dưa trong
tình huống đó, đột nhiên có người mở cửa nhà vệ sinh.
“Nè, biết gì
không? Hình như nay Oozuka Mai đến đây đó!”
“Chuẩn! Thật hiếm đó ha. Lâu lắm rồi
tui không được trực tiếp nhìn cậu ấy, công nhận nét đẹp của cậu ấy ở một cái tầm
không sánh được. Khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi chân dài miên man đó đã toát lên một
đẳng cấp thế giới rồi!”
Xét về cuộc trò chuyện của bọn họ, có
vẻ như những cô gái này là đàn em của Mai trong công việc người mẫu.
“À, cậu nghe rồi
chứ? Có người nói là cậu ấy đến với vị hôn phu của mình đó!”
“Ể!!! Thiệt hả?! Người đó như thế
nào?”
“Tui có biết đâu,
nhưng chắc chắn phải là một người tầm cỡ như Chris Hemsworth hay Brad Pitt nhỉ?”
“Ui trời, hợp quá còn gì ~!”
Tôi cảm thấy tội lỗi từ sâu trong trái
tim mình.
Amaori Renako, một ngoại hình tầm thường,
học vấn tầm thường và các môn thể thao cũng tầm thường nốt….
“…Giờ cậu đã thấy rồi chứ ? Như những
gì họ nói, một người như tớ là…”
Hoàn toàn phớt lờ đi những lời nói đó,
Mai để tay lên má tôi và từ từ đưa môi cô ấy lại gần tôi hơn, xoá bỏ khoảng
cách giữa hai đứa tôi trong gang tấc.
Không, không được!
Và nó đơn giản là một nụ hôn. Cô ấy
đưa lưỡi vào trong miệng tôi tuỳ ý di chuyển xung quanh. Một nụ hôn chứa đầy cảm
xúc của cô ấy.
Ưm, mmm…phu…
Mặc dù những nụ hôn bình thường của cô
ấy đã đủ khiến tôi trở nên tệ, nhưng lần này tôi hoàn toàn mất kiểm soát đối với
cơ thể đang mềm nhũng ra của mình. Cảm giác đó…tuyệt…có lẽ vậy. Điều duy nhất
tôi nhận ra là mọi thứ trong tâm trí tôi được lấp đầy bởi tình cảm mãnh liệt của
cô ấy như thế nào.
Một lúc sau, khi không còn cảm giác có
ai trong nhà vệ sinh nữa, cô ấy mới thản nhiên thả môi tôi ra.
“…Ưmmm…”
Tụi mình đang làm gì bên trong một nơi
mà có bức tường chắn mong manh thế này chứ…
Tôi nhanh chóng lấy tay lau miệng mình
và chỉnh chu lại. Hai tay tôi lúng túng không biết đặt ở đâu, rốt cuộc ngập ngừng
để tay lên đùi. Môi có cảm giác nóng như thiêu đốt.
“Aww, thật đáng
yêu.”
Mai cẩn thận vỗ đầu tôi mà không làm
tóc rối lên, trong khi tôi chỉ có thể cố gắng che giấu đi sự xấu hổ của mình.
Đã bảo mà, rốt cuộc tôi không thể nói
được gì trong cái tình huống khó xử này.
Hơi thở tôi dồn dập, lồng ngực thì như
nghẹn lại.
Những gì cảm thấy không đơn giản chỉ là
một sự hưởng thụ.
Theo tôi nghĩ, cảm giác như thế này,
làm người yêu của nhau..nhất định không thể được!
Sau đó Mai chọn bỏ tiệc và đưa tôi về
nhà. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đi xe Limousine.
Cô ấy thả tôi xuống trước cửa nhà và vẫy
tay trong khi vẫn đang mặc bộ váy dự tiệc của mình.
“Vậy, mai gặp ở
trường sau nhé.”
“Ừ, ừ, mai gặp…nhớ buộc tóc lên đó.”
Cô ấy cười một cách thản nhiên và đi mất.
Ể, câu trả lời của cô ấy đó hả.
Mang theo cảm xúc trầm xuống…với cái sự
khó chịu dai dẳng, tôi mở cửa bước vào nhà. Nhỏ em chỉ với chiếc khăn tắm buộc
ngang trên người đi đi trong nhà, chào tôi.
“Gì thế kia. Đừng có mà mặc cái bộ dạng
như thế mà lại đi lung tung như vậy.”
Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy
con nhỏ bán khoả thân, nhỏ có một thân hình lý tưởng, không hổ danh là thành
viên của câu lạc bộ thể thao. Nhưng suy cho cùng, nhỏ cũng chỉ toát ra một khí
chất rất bình thường. Sau tất cả mọi chuyện, dành thời gian với Mai, nhỏ trông
giống một thành viên bình thường trong gia đình Amaori này vậy…
Trong khi nhỏ em gái vẫn nhìn tôi chằm
chằm với cái miệng há hốc.
“Ai mà thèm quan
tâm chứ, bà chị của tôi. Mà cái váy đó là sao vậy?”
“Hở?”
Cuối cùng tôi đã nhận ra…
Mình vẫn đang mặc chiếc váy đắt tiền
này.
“À, không, đây là..”
Tôi đã mong được về nhà mà quên mất vụ
thay lại bộ quần áo bình thường của mình…Thật là bất cẩn mà!
Thế nên, tôi luống cuống tìm cho mình
một lời giải thích.
“Uwmm, Mai mời chị đến một bữa tiệc.”
“Một bữa tiệc?!”
Mắt nhỏ long lanh như đang nhìn chiếc
bánh yêu thích của mình.
À, đây là…
Chuyện này đã bắt gặp trước đây một lần
rồi, cái ánh mắt đó, biểu cảm đó…một ánh mắt đầy ngưỡng mộ…!
Tôi lẽ ra đã tổn hao tâm hồn không ít vì
sự việc lần đó, nhưng miệng tôi cứ mấp máy theo ý muốn.
“Ơmm, thì….chỗ đó, như em thấy rồi đó?
Một bữa tiệc do công ty của Mai tài trợ, sau đó cậu ấy rủ chị đến nên chị đã mặc
chiếc váy này.”
“Uwaaa, tuyệt vời
quá…”
“Họ đã tổ chức tiệc kiểu buffet với rất
nhiều món Ý do một đầu bếp nổi tiếng làm. Chà, đó làm một nơi khá tuyệt vời…”
“Hể !!!!”
Mặc dù vậy, bản thân tôi lại không được
ăn gì cả!
Tôi vẫn có cảm giác muốn thôi, nhưng rốt
cuộc lại đi về phía phòng ăn.
“Tối nay có gì vậy?”
“Ể, chị vừa ăn tiệc
còn gì?”
Đồ ăn ở nhà vẫn là đỉnh nhất!
__
Trường cao trung Ashigaya là một trường
công lập nằm dọc theo tuyến Keoi, điểm chuẩn của nó là trên trung bình một chút
so với các trường khác.
Cả giáo viên và học sinh đều khá vô
tư. Theo tôi hiểu, họ là những người có khả năng ứng xử tốt. Nói trắng ra, họ
chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình. Có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của
trường bọn tôi…có ổn không, khi điều như vậy được gọi là điểm đặc biệt…
Nhưng bắt đầu từ năm nay, ngôi trường
này lại có một nét đặc trưng khác.
Đúng vậy, cái tôi đang nói chính là nữ
thần của trường Ashigaya, Oozuka Mai.
Ngay vừa nhập học, cô ấy đã trở thành
một nhân vật đặc biệt của trường.
Sẽ không mấy ngạc nhiên nếu có tờ rơi
và cataloge khuyến mãi của năm học tới, có dòng chữ “Có sự tham gia của Oozuka
Mai” ghi trên đó.
Cô ấy có vẻ ngoài lộng lẫy, giàu có, lịch
thiệp với mọi người, và một người rất tinh tế - chính là Oozuka Mai.
Trong hoàn cảnh bình thường, sẽ không
có ai dám gọi cô ấy hay tình cờ đề nghị cô ấy trở thành bạn của họ, nhưng ai đó
đã làm điều như vậy vào ngày đầu tiên nhập học ở trường này!
Chính là tôi, Amaori Renako!
Mọi thứ xảy ra là do tôi không muốn lặp
lại những sai lầm tương tự mà mình đã mắc phải khi học sơ trung; cho nên tôi đã
thực sự cố gắng hết sức để thoát khỏi cái lốt nhân vật nhàm chán đó. Và kế hoạch
vĩ đại của tôi đã diễn ra một cách suôn sẻ, giá như sức mạnh tinh thần đó của
tôi không quá tệ hại !
Thế nên tôi nhất định phải trả một cái
giá đắt cho hành động bồng bột của mình, và điều đó đã làm cho tôi ngày càng kiệt
quệ về cả tinh thần lẫn thể chất khi phải tiếp xúc với những con người thuộc tầng
lớp thượng lưu như này mỗi ngày. Và, Amaori Renako vẫn tiếp tục đối mặt với những
trận chiến của cô ấy. (Chấm hết)
À, lẽ ra phải (còn tiếp) vì tôi
là một người khác với tôi của trước đây.
“Haaa, ở trường thật thư giãn…”
Vì còn sớm nên vẫn chưa có ai đến. Tôi
uể oải gục đầu xuống bàn học giữa phòng học trống trải.
Điều khiến tôi khác biệt đó là, tôi đã
xoay sở để thoát ra được khỏi bữa tiệc đó một cách an toàn (còn bạn thì
không). Đó là sự tái sinh của một Amaori Renako mới. Như Neo-ori Renako, một
nơi như trường học với những người bạn biết và bạn bè cùng trang lứa chỉ là một
cuộc đi dạo trong công viên. Giống như họ là gia đình của riêng tôi vậy.
Chuyện như cảm thấy bị như cóng chân ở
trường, là chuyện không thể xảy ra.
Tôi đang tận hưởng con người mới của
mình sau khi đã trải qua một quá trình tiến hoá thành công thì ai đó đã mở cửa
bước vào.
Một cô gái với mái tóc đen dài và
phong thái duyên dáng, Koto Satsuki, xuất hiện đằng sau cánh cửa.
Vẻ đẹp của cô ấy, kết hợp với bầu
không khí bí ẩn xung quanh, khiến cô ấy trong giống như một diễn viên phim kinh
dị hơn là một học sinh cao trung bình thường. Chiều cao của cô ấy ít nhiều
tương đương với Mai và cách ứng xử chuẩn mực, sự chuẩn mực đó khiến cô ấy luôn
toát ra dáng vẻ sắc sảo của riêng mình.
“Cậu đến sớm nhỉ,
Amaori.”
“Hơ? Ư-Ừm, thi thoảng thôi!”
Thật ra, với mục đích là trả lại chiếc
váy cho Mai mà tôi đã đến sớm, để cất vào tủ của cô ấy mà không bị ai phát hiện.
Chậc, mà đúng là sớm thật.
Nói chuyện về Mai với Satsuki-san lúc
này giống như giẫm phải bom vậy, nên tôi không biết nên đối đáp thế nào.
“Ra thế.”
“Ơ, ừm.”
Đôi mắt của Satsuki-san sáng lấp lánh
giống như một cảnh sát quyết tâm đuổi theo chiếc xe đã vi phạm tốc độ cho phép
vậy.
Dù tôi không làm gì sai, nhưng không
thể ngăn cơ thể mình toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu tôi là một con gấu koala, không
nghi ngờ gì nữa, Satsuki-san chính là một con trăn đang nhìn con mồi của mình.
Kể từ sau cái vụ đó, tôi cảm thấy như cả hai đã gần nhau hơn, nhưng vẫn không đủ
để tôi can đảm nói chuyện bình thường với cô ấy.
Thông thường, Satsuki-san sẽ ngồi vào
bàn để tự học hoặc đọc sách sau khi chào buổi sáng với mọi người.
Nhưng hôm nay, cô ấy bất di bất dịch
khỏi bàn của tôi và vẫn tiếp tục đứng như vậy nhìn tôi chằm chằm…
Hở, tôi đã nghĩ trường học giống như một
ngôi nhà thứ hai của mình ư…?
Nếu vậy, tại sao tôi lại có cảm giác
như bản thân đang bị mắc kẹt ngay trước một quái vật hung tợn chứ..?
Tôi chấp nhận số phận của mình và nhìn
cô ấy qua khoé mắt.
“Tớ- tớ có thể giúp gì cho cậu nhỉ…?”
“Thật là đúng
lúc. Này, Amaori.”
Không cần quan tâm, Satsuki-san chỉ ra
một hướng bên ngoài lớp học.
“Đi với tôi một
chút.”
Hơ, đây có phải là déjà vu không ?
[Ghi chú : Déjà vu Là ảo giác, cảm thấy quen thuộc
như đã từng thấy, từng trải qua trong trí nhớ]
Và bọn
tôi đã lên sân thượng.
Cả tôi
và Satsuki-san đứng dưới bóng mát của tháp nước để tránh nắng. Tôi hờ hững nhìn
bầu trời trên cao.
“…Nay
trời nóng nhỉ.”
“…ừ.”
Kể từ
khi bước vào tháng bảy, nhiệt độ ngày càng cao hơn, cùng với tiếng ve kêu râm
rang xa xa.
Mặc dù
lớp học có máy điều hoà, tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại phải bắt tôi lên tận trên
đây…
Trái
ngược hoàn toàn với sự khó chịu của tôi, Satsuki-san trông bình tĩnh như thể cô
ấy không hề bị cái nóng như thiêu đốt đó ảnh hưởng. Liệu đây có phải là người
ta thường hay nói, người đẹp không tỳ vết sao…
Hay kệ
nó đi, ngay lúc này bị cô ấy dồn vào chân tường cũng đủ khiến tôi mệt mỏi rồi.
Nếu chẳng may tôi quên uống nước, trong tình cảnh thế này chắc tôi sẽ ngất đi mất.
Chỉ cần
nghe những gì cô ấy nói, xong quay lại lớp học sảng khoái kia thôi…!
“A Ưm,
không biết cậu gọi tớ ra đây có gì không.”
“…”
Satsuki-san
không trả lời
Dù cô ấy
là người đã gọi tôi cơ mà ?!
Tuy trong
khoảng khắc, nhưng tôi có thể thấy má cô ấy có chút chuyển động.
“Tớ xin
lỗi.”
Bầu
không khí xung quanh bức bách khiến tôi phải cúi đầu.
“Đừng lo lắng, cậu đâu làm gì sai.”
Bữa giờ
Satsuki-san vẫn đang chiến tranh lạnh với Mai.
Vì vậy
mà cô ấy đã tách ra khỏi nhóm trong khi Mai chẳng quan tâm đến gì đến chuyện đó
và tình huống khó xử này tiếp tục hiện diện một cách báo động trong lớp.
Tôi
nghĩ chắc tầm đã một tuần kể từ khi cái sự kiện tuyển người yêu kia của Mai, và
bọn họ đã như vậy….
Và xin
nhắc lại, lý do khiến Satsuki-san tức giận là vì lời đề nghị vô ý của Mai và sự
thiếu nghiêm túc của cô ấy đối với những gì cô ấy đã nói trước đó.
Mai, mặc
cảm tội lỗi, đã yêu cầu Satsuki-san ôm cô ấy để tự trừng phạt bản thân mình. Tất
nhiên Mai đã hỏi một câu như vậy với một dáng vẻ tự tin, “Vì, cậu thích tôi
mà đúng chứ?”
Và nó
đã làm nên cơn thịnh nộ của Satsuki-san. Kể từ đó, Satsuki-san quyết định cạch
mặt nữ thần bạo chúa đó.
Mặc dù
tôi không muốn suy đoán thêm chuyện gì, nhưng không thể không nghĩ về nó vì bầu
không khí khá kỳ quái.
Không
biết liệu Satsuki-san có thực sự có tình cảm với Mai hay không, nhưng dù sự thật
có là gì đi nữa thì lời nói đó của Mai đã quá trơ tráo. Đó lại là điều bình thường
đối với cô ấy.
Sâu
trong tâm trí, tôi thực sự ước Mai sẽ nhanh chóng giải quyết vấn đề này thông
qua một lời xin lỗi…nhưng cô gái đó thậm chí còn không nhận ra mình đã sai.
“À, có
lẽ nào vì cậu muốn làm lành với cậu ấy, và lại rất xấu hổ nếu xin lỗi, nên cậu
muốn tớ giúp hả? !”
Nếu
Satsuki-san là người chủ động thì sẽ tốt hơn. Hai người là những nhân vật có tầm
ảnh hưởng lớn nhất trong ngôi trường này; nếu tôi bị cuốn vào cuộc chiến giữa bọn
họ, thì coi như tiêu !
Nhưng
sau đó,
“Ai sẽ xin lỗi ai?”
Tôi cảm
thấy như mái tóc đen của Satsuki-san đung đưa trong khi cô ấy đang nhìn chằm chằm
vào tôi. Vội vàng tôi đóng đi cánh cửa cấm mà mình đã vô tình mở nó ra để coi
như sửa chữa lỗi lầm của mình.
“…Mai,
với cậu, đúng chứ..?”
“Đúng vậy. Nhưng tên ngốc đó thậm chí còn chưa nhận ra mình
đã làm gì.”
Satsuki-san
thở dài một hơi.
“Cho nên, Amaori.”
Satsuki-san
từ từ đưa mặt cô ấy lại gần tôi hơn. Tôi cảm thấy mình bị quyến rũ bởi đôi mắt
hình quả hạnh trước mắt.
“Tôi muốn trả thù, nếu không, tôi sẽ không bao giờ thoát ra
khỏi được sự bất mãn này. Bị người khác dắt mũi không phải là sở thích của
tôi.”
“T-trả
thù thì nghe hơi…”
Mắt của
Satsuki-san nghiêm túc, giống như một sát thủ sẽ chết khi bỏ đi mục tiêu của họ.
Linh cảm cho tôi biết rằng cô ấy sẽ khiến tôi cuốn vào một tình huống quái gở
nào đó mà chắc chắn tôi sẽ có cái chết không êm ái.
Chạy
ngay đi !
“À, tớ
xin lỗi Satsuki-san, tớ đột nhiên nhớ rằng mình còn có việc phải làm !”
Bộp!
Satsuki-san
chống tay vào tường ngăn tôi trốn thoát. Đây là bức tường huyền thoại! Tôi hiểu
cảm giác này. Hơ, thay vì nói nó ngọt ngào, thì đây là một chuyện đáng sợ !?
“Nghĩ lại thì, tôi có lẽ không muốn trả thù cô ấy.”
Nói
xong, Satsuki-san nở một nụ cười cuốn hút nhưng cực kì nguy hiểm, đúng kiểu,
hoa nào đẹp mà chẳng có gai.
Ý cô ấy
là gì…
“Này, Amaori.”
Cô ấy
thì thầm thổi nhẹ vào tai tôi. Cảm thấy mình như một con chuột bị mèo dồn vào
chân tường vậy.
“Cậu hẹn hò với tôi chứ?”
Thay vì
là một lời tỏ tình, thì những lời của cô ấy giống như con rắn đã bảo Eva cắn
vào trái cấm…
Mất khoảng
năm giây để não tôi xử lí lời cô ấy.
Và câu
trả lời duy nhất mà tôi có thể thốt ra là,
“Hả ?!”
__
Đôi lời dịch giả: Mấy nay bận học cho nên ra chương mới sẽ chậm
nhé, thay vì tầm 4 ngày một chương thì tầm 5,6 ngày 1 chương. (*ゝ∀・)v
Nhận xét