Volume 2_Chapter 1.2
---
Trở thành người yêu, không có nghĩa là bọn tôi phải dính lấy nhau mọi lúc. Thực tế thì mọi thứ vẫn diễn ra như không hề có chuyện gì.
Và tất nhiên, mấy chuyện như gọi điện thoại hay nhắn cho nhau đại loại kiểu nhắn lãng mạn này nọ cũng không có nốt.
Ưm…vậy rốt cuộc là làm gì đây…? Yêu đương ấy hả…? Hưm, đó là điều bất khả thi nhất.
Chỉ duy nhất một chuyện thay đổi, đó là bọn tôi luôn dành thời gian với nhau sau giờ học, chỉ hai đứa thôi. Ưmm, thực sự là một mối quan hệ cực kì dè dặt khiêm tốn.
Chưa kể đến, mọi người trong nhóm hầu như không nói gì và chắc có lẽ đang ngầm hiểu rằng đây chính là một phần kế hoạch để Mai và Sasuki-san làm lành với nhau. Nhưng trên thực tế, những gì tôi làm…cơ mà một phần là thế thật, nên họ nghĩ vậy cũng không sai….
Và vẫn như mọi hôm, tôi đi bộ về nhà cùng Satsuki-san.
Cũng chỉ là một chuyến đi bộ tới nhà ga, nhưng bọn tôi lại có một cuộc trò chuyện đột ngột (thực sự).
“Amaori, sở thích cậu là gì vậy?”
“Hở? Tớ á?”
Tôi đã hỏi ngược lại mặc dù cô ấy đang hỏi tôi. Satsuki-san nhìn tôi một cách hiển nhiên. Kiểu, ừ, chính xác là vậy đó…
“Hiện tại tôi muốn biết về cậu nhiều hơn.”
Sở thích của mình, ấy hửm…
Chơi game, xem mấy video về chơi game, lướt web, xem anime, đại loại giống vậy…
Bất kể tôi nói cái nào đi nữa, nó nhất định sẽ khiến cô ấy thất vọng thôi. Nếu nói cho cô ấy nghe, có thể hình dung ra Satsuki-san nhất định sẽ nói mất câu như “Hả, nghe thật ngốc nghếch, nó hợp với cậu lắm đấy.”….nên tôi không nói ra được.
Cơ mà, lỡ như Satsuki-san cũng ngầm thích chơi game lúc ở nhà thì sao, “Ra thế. Thực ra tôi cũng thích chơi game lắm. Thời lượng chơi Monster Hunter của tôi đạt mốc 20.000 giờ luôn đấy.” Hay cứ thử đánh cược với cơ hội này xem !
“Ừm, nếu có thể chọn một cái, tớ nghĩ là mình thích chơi game.”
“Game, giống như kiểu ‘Game sinh tồn’ ấy hả? Trò gì đó có thể tự chơi một mình?”
Đây chính là phản ứng của một người chưa bao giờ chạm vào những trò chơi điện tử trong cuộc đời này!
“Ơm, ừ, đại loại vậy đó.”
“Amaori.”
Giọng của cô ấy không phản ánh lên bất kỳ cảm xúc nào. Nó khiến tim tôi hơi loạn nhịp.
“Sao cậu lại nói dối?”
“Hơ.”
Đôi mắt ma thuật có thể đọc được tâm tư của người khác, ngay lập tức đã phát hiện ra điểm yếu trong tâm trí tôi.
“Mặc dù tôi đã hỏi một câu vì mục đích muốn hiểu rõ về cậu, nhưng nếu cậu không thành thật, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nên trả lời một cách hợp lí chút chứ.”
Tôi phát khóc, “Ư ư, tớ xin lỗi.”
“Này, có vậy mà cũng khóc sao?”
Tôi cố gắng để giữ nước mắt không rơi, nhưng Satsuki-san đã nói thẳng thừng ra như vậy. Làm cho các chỉ số tinh thần của tôi hoàn toàn tuột dốc.
“Thực ra, tớ rất thích chơi điện tử. Kiểu trò chơi nhập vai làm thám tử rồi bắn súng pằng pằng các kiểu với người khác ấy. Là một trò bạo lực…”
Đúng như dự đoán, việc này thực sự rất khó để Satsuki-san có thể…
Tôi cá là cô ấy đang nhìn tôi như thể đang nhìn vào cái thùng rác vậy. “Hiểu rồi, vì cuộc sống của cậu không mấy suôn sẻ, nên cậu đã xả oán hận của mình vào trò chơi điện tử. Nên gọi những loại người này là những kẻ cuồng tín nhỉ? Thật đáng thương làm sao.”
Có lẽ cô ấy đang nghĩ điều gì đó đại loại thế hoặc như những định kiến từ các bậc phụ huynh trong các chương trình truyền hình !
Satsuki-san gật đầu.
“Trò FPS gì gì đó hửm.”
“Cậu biết mấy cái đó hả Satsuki-san?!”
“Không hiểu sao có cảm giác như cậu đang khi dễ tôi vậy.”
“Làm gì có chứ! Chỉ là, trông cậu luôn kiểu như thanh niên nghiêm túc ấy, tớ cứ tưởng cậu luôn cho rằng trò chơi điện tử là thứ gì đó rất tệ nạn! Khiến cậu không khỏi nghĩ nó là những thứ dành cho kẻ thảm hại!”
“Tôi nghĩ là kiểu người có những khuôn mẫu đó thời buổi này khá hiếm, tuy nhiên…chậc, mẹ tôi có chơi một lần, nên tôi mới biết đến chúng.”
“Mẹ của cậu….ngạc nhiên thật nha.”
Thật sự rất bất ngờ. Đó còn lại là mẹ của Satsuki-san nữa chứ, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến khả năng đó cả…
“Cậu tưởng mẹ tôi là kiểu người với chiếc kính cận sắc béng, chỉ hay mở miệng nói mấy câu ‘Học! học nữa, học mãi! hay sao?”
“Cậu đọc được suy nghĩ của tớ luôn ha!”
“Không hề.”
Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười.
“Nhưng cậu nói phải, tôi thường nghe những suy nghĩ như vậy về bà ấy, mặc dù bà ấy không phải như thế. Tuy nhiên, có vẻ như cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội khám phá ra được sự thật này đâu.”
“Ờm, có vẻ như thế.”
Dường như đang nhìn tôi như muốn biết điều gì đó, từ nụ cười của cô ấy. Nó là gì nhỉ?
“Nó có vui không? Trò FPS đó?”
“Hở?! Chà, ừm, để xem nào, còn tuỳ người nữa!”
“Chuyện này là đương nhiên rồi. Nhưng tôi muốn biết suy nghĩ của cậu kia kìa.”
“A-À, phải…ừm, nói chung là, tớ…khá thích nó. Bất cứ khi nào tớ chơi, liền có thể quên đi hết mọi thứ khác…”
Satsuki-san bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ.
“Thì ra là vậy. Thật giống khi tôi lúc tìm thấy một cuốn sách thú vị, bản thân bị cuốn vào đến mức quên ăn quên ngủ…”
“Hể…ưm, cậu thích sách thể loại nào vậy?”
“Tôi không có bất kỳ sở thích cụ thể nào cả, đơn giản là thích sách thôi, nhưng nếu nói về thể loại, có lẽ là nội dung tập trung vào xã hội con người…”
Con người à. Tôi dường như không hiểu rõ ý cô ấy lắm, nên Satsuki-san hít thở một hơi thật sâu và giải thích nó một cách tường tận hơn.
“đại loại…..về cảm xúc của nhân loại. Người ta thường nói rằng bản chất thật của con người sẽ bộc lộ trong những tình huống quan trọng nhất đúng không? Hay một tình huống nghiệt ngã và nhân vật phải cố vùng vẫy một cách tuyệt vọng trong đó. Đặc biệt tôi thích nội dung được viết theo lối thực văn và thẳng thắn nhất.”
“Tớ hiểu rồi, ừm, tớ cũng thích thể loại như thế đó!”
“…thật vậy à?”
“Ưm, tớ đang nói thật mà!”
Satsuki-san nở một nụ cười khi nhìn bộ dạng lúng túng của tôi.
“Được rồi, tôi đùa đấy.”
“Đ-đúng là đồ bắt nạt..!”
“Vậy sao cậu lại lúng túng như vậy?”
“Là vì…”
Tôi lãng tránh ánh nhìn của cô ấy.
“Tớ không muốn bị cậu ghét…”
Liếc trộm phản ứng của Satsuki-san. Mắt cô ấy mở to, trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
Tôi nhận ra rằng, mình đã cố gắng giả vờ rất nhiều thứ để bề ngoài bản thân được tốt nhất. Tôi cũng biết rằng con người thật của mình chỉ là một kẻ không giống ai. Cho nên, chắc chắn Satsuki-san nhất định không thích tôi khi cô ấy phát hiện ra chuyện này…
Thế nhưng, như thể cô ấy lượt bỏ qua nhưng yếu điểm mà tôi chôn giấu bên trong đó và nói, “Tôi sẽ không ghét cậu.”
“Hở?”
Không thể giấu được sự ngạc nhiên của chính mình.
Satsuki-san vén tóc ra sau tai và khoé miệng khẽ nhếch.
“Dù sao thì từ lúc mới gặp, tôi cũng chưa bao giờ ưa cậu đến như vậy.”
“Khoan đã nào!!”
Cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ dỗ tôi bằng lòng tốt của cô ấy, nhưng hy vọng đã bị dập tắt ngay lập tức.
Satsuki-san có thể giống như hệ thống buff và giảm sức mạnh nhanh chóng trong trò chơi điện tử vậy, một dạng rất khó đối phó.
Bọn tôi đến nhà ga, và vì nhà của hai đứa ngược hướng nhau, nên bọn tôi tạm chia tay tại trạm soát vé. Khi tôi đi về phía hướng tàu của mình, cô ấy từ phía sau gọi tôi.
“Này, Amaori.”
“Ơ-Ơi?”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những lời bình nghiệt ngã sắp nghe, nhưng có vẻ tôi đã lầm.
“Cuốn tiểu thuyết này tôi vừa đọc xong…cậu có muốn mượn không?”
“Hở? Được, vậy cho tớ mượn đi!”
“Nếu cậu không muốn thì…hửm, quyết định nhanh vậy.”
“Tớ rất có tò mò cậu hay đọc sách gì lắm!”
“…Ra vậy.”
Satsuki-san lấy ra cuốn sách trong cặp và đưa cho tôi.
“Cậu đọc xong rồi thì trả lại. Tôi nghĩ quyển này hợp sở thích cậu, nhưng nếu cậu thấy nó nhàm chán, không cần cố để đọc hết nó đâu.”
“Cám ơn cậu nha!”
Với sự kiện này, tôi nghĩ mình đã có thể trò chuyện một cách suôn sẻ hơn với cô ấy, dù sao thì đọc sách cũng là một trong những sở thích của tôi. Trong suốt quãng thời gian cô độc thời sơ trung, tôi chủ yếu dành cả ngày trong phòng y tế hoặc là thư viện…
Bằng lí do nào đó trông Satsuki-san có chút lo lắng.
“Hiếm khi tôi làm mấy việc như giới thiệu sách cho người khác lắm, nhưng ít nhất thì tôi đã làm được điều này.”
Ơm, trông không giống cô ấy chút nào nhỉ…?
Đột nhiên nhớ đến lời tuyên bố của cô ấy hôm qua, má tôi không khỏi nóng bừng lên.
Bây giờ muộn để nói những điều này nhưng, hiện bọn tôi đang đang hẹn hò mà … Việc mượn quyển sách của cô ấy như vầy, thực sự giống như một việc mà những người yêu nhau hay làm…
“Khi tôi nhìn vào cậu, nó khiến tôi có thêm động lực.”
Hơ. Nhịp tim của tôi càng trở nên to hơn. Động lực, về cái gì…?
Satsuki-san nở một nụ cười tao nhã.
“Mặc dù chúng ta đang hẹn hò nhưng cậu vẫn né tránh câu hỏi, tỏ ra xa cách và giữ kẽ quá mức. Cảm ơn cậu đã cho tôi thấy một tấm gương không hoàn mĩ để tôi né nhé.”
“Thật là vinh hạnh quá..!” tôi ôm cuốn sách mượn từ cô ấy và ấm ức thốt lên như vậy.
Lên tàu, tôi ngồi xuống và mở cuốn sách ra.
Trang bìa có một cảm giác quen thuộc và tuyệt khi chạm vào. Cảm giác nó vẫn còn mang hơi ấm của Satsuki-san. Trong vô thức tôi đưa mặt lại gần cuốn sách và ngửi nó, trạng thái miên man khó tả.
Tôi đang làm cái trò gì thế này. Thôi ngay, cái này không tính. Chỉ là đọc sách thôi.
Kinh nghiệm đọc sách của tôi chỉ nằm trong khoảng giới hạn là Light novel, và có vẻ như cô ấy cho tôi mượn là…tác phẩm văn học cổ điển? Ưm, với thể loại này, có thể khá khó đối với tôi…
Nhưng khi đọc thử nó, hoá ra phong cách viết rất dễ hiểu, và đó là những gì lúc đầu tôi đã nghĩ.
Câu chuyện kể về một nữ chính, là nhân viên văn phòng 27 tuổi. Ừm hửm, để xem thử nào.
Ra vậy. Bắt đầu từ trang thứ ba, nhân vật chính đã gặp một nữ sinh trung học nọ và dần dần, câu chuyện lại biến thành một chuỗi ngày xxx của họ lặp đi lặp lại, với phần mô tả khoảng khắc kịch tính của họ thì được viết khá trau chuốt.
----
Cảm thấy như máu dồn lên não, tôi đóng quyển sách đang cầm trên tay lại thành tiếng.
Và có vẻ khách trên tàu đang nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Koto Satsuki ơi là Koto Satsuki…
Cơ thể tôi run rẩy kiềm chế cảm xúc của mình, trong khi tôi thầm phát ra cơn giận dữ.
Cái quái gì vậy nè, “Tôi nghĩ câu chuyện này hợp với sở thích của cậu” là đấy hả?
----------
Và mọi chuyện là như vậy đó.
Ngày hôm sau, tôi đến trường với mục đích chính là phàn nàn với Satsuki-san. Nhưng người đầu tiên tôi gặp được vào buổi sáng là Mai, cô ấy chào tôi với nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai, lòng tôi lại tràn ngập lên cảm giác tội lỗi tột cùng.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng…”
Không quá nghĩ ngợi, tôi trả lời cô ấy đơn giản để tránh phát sinh thêm chuyện để nói, tôi đi thẳng một mạch về chỗ ngồi của mình.
“Hưm.” Mai có vẻ như nhận ra điều gì đó qua cái phản ứng của cô ấy, nhưng giọng khá mơ hồ nên tôi thực sự không chắc lắm.
Lại một lần nữa, tôi không thể ngừng suy nghĩ một chiều hướng tiêu cực. Mọi thứ bị cuốn theo Satsuki-san và lại còn đồng ý cái vụ hẹn hò đó của cô ấy nữa.
Trong khi tôi đang đấu tranh với Mai để quyết định ra mối quan hệ giữa người yêu và bạn thân của cả hai, thì vô tình tôi lại bất cẩn đồng ý hẹn hò với Satsuki-san, dù chỉ có hai tuần…
Bội ước? Quan hệ bất chính? Xét về cảm xúc của cô ấy thì đây là một vấn đề cực lớn….nhưng chuyện này chủ ý là vì muốn mối quan hệ của Mai và Satsuki-san tốt hơn. Nói tóm lại, tôi làm chuyện này vì lợi ích của Mai !
Cho nên, đây không phải là bội ước hay gì hết, chắc có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ!
Aa, quan hệ giữa con người thật là phức tạp quá mà!
Sau cùng thì hai tuần nữa họ cũng sẽ làm lành và bầu không khí sẽ trở lại như xưa thôi. Tôi chỉ cần ráng chịu đựng tình trạng này một thời gian ngắn và rồi nó sẽ kết thúc thôi. Nhất định tôi có thể làm điều này. Nhất định.
Nói gì thì nói, tới tận sáng nay tôi mới lo nghĩ đến chuyện này !
“Renako, chờ chút.”
“Hở?...Ơ!”
Trong giờ nghĩ trưa, Mai đã gọi tôi.
Lời đề nghị của cô gái này là thế nào! Bộ mấy người có máu hoàng gia đều có kĩ năng đặc biệt hết hả?!
Chúng tôi đi cạnh nhau dọc theo hành lang. Hiện giờ, Mai đang cột tóc để chế độ bạn bè. Mang cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm.
“Ể? Sân thượng sao?”
“Không, tôi xin lỗi, đứng ngoài trời vào mùa này không tốt lắm cho da nhạy cảm với tia UV của tôi. Nhưng vì đó là một nơi quan trọng với chúng ta, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn một chiếc ô để chúng ta có thể nói chuyện trên đó nếu như cậu muốn.”
“Dĩ nhiên là theo ý cậu rồi.…vậy giờ chúng ta đi đâu? Phòng học trống hả?”
“Một nơi yên tĩnh.”
Tuy nhiên xét về mức độ nổi tiếng của cô ấy, nơi mà có thể để Oozuka Mai nói chuyện riêng được là một chuyện bất khả thi trong ngôi trường này. Nếu sau giờ học thì đó là câu chuyện khác, nhưng hiện tại bọn tôi đang trong giữa giờ nghỉ trưa. Thậm chí ngay lúc này, cô ấy vẫn liên tục đang được những học sinh khác chào hỏi khi hai đứa bọn tôi đi ngang qua.
Tôi nghĩ là Mai cũng nhận thức được sự thật này….mà khoan, phải vậy không? Tôi cảm thấy lo lắng. Cô ấy sẽ không dẫn tôi tới phòng phát thanh và hét lên tình yêu của mình ở đó cho cả trường nghe thấy phải không…? Lần dự buổi tiệc ăn tối kia là tệ hại lắm rồi, nhưng nếu cô ấy làm điều này ở đây, cá là cả trường sẽ không bỏ qua cho tôi…
Bọn tôi đến trước cổng trường và Mai đã thay thành đôi giày đi ngoài. Có phải bọn tôi sẽ đến một nơi nào đó vô định chăng?
Nhưng tôi đã sai. Mai tiếp túc di chuyển về phía cổng trường. Tôi hiểu rồi. Nếu là nói chuyện ngoài trường học, thì sẽ không có bất kỳ học sinh nào có thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn tôi được.
Nhưng tôi lại sai một lần nữa. Khi ra khỏi cổng, có một chiếc Limousine màu đen đang đứng đợi sẵn trước mặt.
Hả?....hả?
Một cô gái mặc bộ đồ đen trông giống tài xế, bước ra và mở cửa hàng ghế phía sau.
“Vào trong thôi nào, darling.”
Mai nắm tay tôi đi vào bên trong.
Bên trong khá rộng rãi, có hẳn hoi một chiếc bàn có kích thước tầm bàn bida. Ngoài ra bên trong đây còn có một cái tủ lạnh. Dọc theo thành có rất nhiều loại rượu được trưng thành hàng.
Uwaaa, mấy cái này chỉ có trong phim thôi…
Tôi ngồi xuống và cảm thấy hông của mình như bị nệm hút vào trong. Thực sự mềm quá…
Mai bắt chéo chân ngồi đối diện tôi. Thật là một cử chỉ quý tộc đến choáng ngợp.
“Giờ không còn ai ở đây nữa, chúng ta có thể bất cứ chuyện gì rồi phải không nào?”
“Ừm, đúng vậy, nhưng…ưm, chính xác, nhưng sao mà…? Tại sao mặt cậu lại đắc ý đến vậy? Kiểu như ‘đây là một ý tưởng quá tuyệt vời phải không nào?’ ấy hả. Thay vì gọi đây là ý tưởng tuyệt vời thì rõ ràng gọi đây là tuyệt kĩ đô la thần chưởng thì đúng hơn á!”
“Dù sao thì đây cũng là một ý tưởng hay, ai quan tâm đến phương tiện gì chứ. Cậu muốn uống gì không? Rượu Scotch? Whisky ngô? Hay một ly cocktail đây?”
“Cậu có hẳn một bộ luật riêng để phớt lờ hoàn toàn luật pháp Nhật phải không hả?! Cậu có thấy học sinh nào dành thời gian nghỉ trưa của mình để uống cocktail đâu chứ?!”
“Nó khiến bí mật ngọt ngào riêng giữa hai chúng ta tăng lên gấp bội”
“Tuy là vậy, nhưng chúng ta đang phá luật về độ tuổi hợp pháp để uống rượu đó?! Tớ chưa bao giờ mà nghĩ rằng có cái ngày mà bản thân được bạn học cùng lớp mời làm điều gì đó như thế này cả!”
Trong khi chúng tôi đôi co thì người tài xế đã rót xong Perrier vào ly. Hử, ra đây chỉ là nước bình thường…
[Ghi chú: Perrier là nước khoáng đóng chai của Pháp]
Mà khoan, không, bây giờ không phải lúc để điềm tĩnh thế này. Bọn tôi còn chưa đề cập đến vấn đề chính nữa mà.
Tôi cá chắc là cô ấy gọi mình ra đây để nói về chuyện của Satsuki-san. Tôi cần giải thích chuyện này với Mai một cách bình tĩnh và chính xác nhất.
Mai nở một nụ cười và hỏi tôi câu đầu tiên.
“…Có vẻ như gần đây cậu rất thân với Satsuki nhỉ. Từ lúc nào mà mối quan hệ giữa bọn cậu trở nên như vậy thế?”
“À, ừ, chuyện này là!”
Câu hỏi đột ngột khiến tâm trí tôi rơi vào trạng thái trống rỗng. Tôi thực sự yếu đuối khi đối diện với sự thật!
[Hình ở đây]
“Đó là, bằng cách nào đó, ưm…nói sao nhỉ, ưm…thực ra nó bắt đầu từ bữa hôm trước, ưm, tớ chỉ nghĩ là sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể hoà hợp được với nhau, kiểu kiểu vậy á!”
Tôi để tay ra sau đầu và bật ra một tiếng cười ngượng nghịu.
“Không, đó là…ưm…”
“Phải vậy không?”
Mai hơi nghiêng đầu. Tôi yếu ớt rên rỉ.
“Cho tớ xin lỗi.”
“Sao vậy Renako? Có phải cậu đã làm điều gì đó đến mức phải xin lỗi sao?”
“Ưm, tớ nghĩ…là mình chỉ muốn nói vậy thôi.”
Tôi lại rên rỉ với vẻ mặt chua xót.
“Nghe này Mai…chúng ta là bạn mà, phải không?”
“Hiện tại chúng ta là bạn Rema đấy thôi ?”
Tôi lo lắng di chuyển bàn tay của mình tưởng tượng như đang cầm một quả bóng rổ vậy. Cần phải nói điều này.
“Nếu, nếu như cậu có quan hệ với một người, nhưng chuyện này lại gây ra xung đột với một bên khác bởi vì một ý định khác của họ …Cậu nghĩ tớ nên làm gì khi bị mắc kẹt trong tình huống như vậy?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi với sự lo lắng như vậy.”
Mai nở một nụ cười nhạt.
Lo lắng của mình..? Tiêu rồi, đây là loại chuyện…
“Xem nào, tôi hiểu rồi, Renako.”
Mai trông giống như một người mà tôi có thể dựa vào khi gặp loại chuyện như thế này. Mà chờ đã, là sự thật ư? Có chắc là mình không bị đánh lừa bởi vẻ ngoài lộng lẫy đó của cô ấy chứ không phải là do lí trí không?
“Tôi đoán là Satsuki đã lên bày mưu kế nào đó để đáp trả tôi và cậu ta đã yêu cầu cậu hợp tác, và chuyện này khiến cậu cảm thấy có lỗi với tôi. Đúng vậy không?”
“Hả…sao cậu biết…?”
“Chuyện đó hiển hiên rồi, vì tôi là Oozuka Mai mà.”
Với thần thái như một nữ vương bao bọc thần dân của mình, cô ấy tóm tắt vấn đề của tôi một cách ngắn gọn nhất.
“Quả là một người bạn tuyệt vời mà…”
Tôi đã kiềm chế bản thân trước khi một cảm xúc khác đang lớn dần dành cho Mai (với vai trò bạn thân).
“Và cho nên, nỗi thống khổ của cậu được xuất phát từ tình cảm mà cậu dành cho tôi.”
“À, cái đó thì không phải nha.”
Tôi bác bỏ suy nghĩ đó của cô ấy ngay lập tức, nhưng có vẻ Mai không bận tâm cho lắm.
“Tất nhiên là tôi biết. Cậu luôn đáng yêu vậy, luôn suy nghĩ về mọi thứ xung quanh mình, cho nên cậu luôn cảm thấy bị giằng vặt những tình huống bạn bè với nhau. Nhưng đó lại là một điểm tốt của cậu, không có vấn đề gì phải phàn nàn cả. Tôi không phiền nếu cậu ở bên cạnh ai đó, vì tôi sẽ đảm bảo rằng cậu cũng sẽ quay trở lại với tôi thôi, Oozuka Mai này sẽ là người cuối cùng của cậu.”
Cô ấy…là nữ vương à…?!
“Thay vào đó, tôi lại khá vui khi thấy cậu có thể hoà hợp được với Satsuki, vì chuyện này cũng có ý của tôi. Mặc dù vẻ ngoài cậu ta như vậy, nhưng thực ra bên trong cậu ta là một người khá mềm mỏng. Tôi chắc chắn cậu với cậu ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau”
Ra là Mai luôn nghĩ về Satsuki-san là một người như thế…
Mai buộc tóc cao trông chín chắn hơn mọi khi. Đây chính là phẩm chất đích thực của nữ thần trường cao trung Ashigaya…người đã lấy đi trái tim bao học sinh, nữ thần mặt trời của trường chúng tôi..!
“Ơ…Mai và Satsuki-san biết nhau từ trước khi tụi mình nhập học mà nhỉ?”
“Ừm, đúng vậy. Lần đầu tiên bọn tôi gặp nhau là mùa xuân năm lớp năm.”
“Vậy là từ lúc tiểu học…”
Bọn họ thực sự là bạn thời thơ ấu của nhau. Không hiểu sao thấy có chút bối rối.
“Hưm, hai người đã có một khoảng thời gian thời tiểu học với nhau nhỉ…?”
“Tôi cũng xuất thân bình thường như bao đứa trẻ khác, và lớn lên trở thành con người như hiện tại. Nhưng tôi rất vui vì đã gặp được cậu ở trung học, vì thời thơ ấu tôi là một cô bé ngốc nghếch lắm.”
“Thật hả?!”
Mai đặt ngón tay lên môi và có vẻ hơi ngại ngùng.
“Ưm, tôi nghĩ mọi người luôn tôn thờ mình là một điều hiển nhiên. Một cô gái chưa trải sự đời. Không nhận ra mình đã may mắn thế nào từ khi được sinh ra. Vừa ngây thơ vừa ngạo mạn.”
Chuyện này…có khác mấy với cô ấy của hiện tại đâu…? Tuy nhiên, tôi không dám nói thẳng ra vì người đối diện là Mai.
“Satsuki là một trong số ít người bạn mà tôi quen được khi đó. Thành thật mà nói, có nhiều chuyện xấu hổ không muốn nhớ lại….trước đây, tôi đã từng nói gặp được cậu là định mệnh của tôi mà đúng chứ?”
“Hơ? Đúng.”
Chủ đề được đột ngột thay đổi.
“Thực tế thì chuyện tôi sẽ gặp cậu là điều không thể thay đổi. Cũng như cuộc gặp gỡ của tôi với Satsuki vậy. Cậu ta luôn bên cạnh tôi kể từ khi đó. Bọn tôi đã cùng nhau trải qua những ngày tháng rất dài và tạo được rất nhiều kỉ niệm không thể thay thế.”
“Ừm, tớ hiểu mà…”
Tôi chưa bao giờ có bất kỳ một tương tác với bạn bè nào cho đến khi học sơ trung….Nhưng thực sự hiểu được cảm giác của Mai.
Trong quãng thời gian trốn học, đó là quãng thời gian rất tối tăm đối với tôi, nhưng nhỏ em gái vẫn luôn bên cạnh, dù bọn tôi thường xuyên gây gỗ và tôi chịu không ít những lại nhận xét thậm tệ. Dù vậy, bằng một cách nào đó, nó vẫn cứu rỗi tôi và mọi chuyện lại thành ra như thế này đây.
Nhưng không giống như Mai, tôi không thàn thật để mà khen ngợi nhỏ em gái mình, nói rằng con nhỏ là một đứa tốt tính. Mai thực sự trưởng thành hơn tôi nhiều.
“Tóm lại, Mai thực sự thích Satsuki-san.”
Không chỉ là đơn giản là một người bạn bình thường mà còn là một người bạn đáng quý nữa.
Mai cười khúc khích trước câu nói đó của tôi.
“Tôi cũng đang băn khoăn, vì hiện tại đằng đó không muốn nói chuyện với tôi.”
“Ừ,…đúng là vậy thật!”
Tôi nhiệt tình đưa tay về phía cô ấy.
“Nếu cậu nghĩ cậu ấy là một người đáng quý như vậy, thì hãy nhanh chóng làm hoà đi nào!”
“Mặc dù cậu nói tôi hãy làm hoà, nhưng có vẻ như tôi đâu có làm gì có lỗi với cậu ta cả đâu?”
“Ể…?”
Mai nhún vai trước sự thất vọng của tôi.
“Satsuki bướng bỉnh và sẽ không bỏ cuộc một khi cậu ta đã đặt tâm trí vào chuyện gì đó, dù có là bao lâu đi chăng nữa. Không sao, cậu có thể làm theo kế hoạch gì đó của cậu ta, và giúp cậu ta đạt được những điều mình muốn đi.”
Trong khi nói, cô ấy nở một nụ cười rất tự tin.
…Nhưng, đó là một lời đề nghị chấn động…..
“Thật luôn hả? Cậu thực sự thấy ổn khi tớ đi theo kế hoạch với cậu ấy ư?”
“Chuyện này mặc dù sẽ làm giảm đi thời gian của đôi ta, nhưng chừng này thì không thành vấn đề. Cậu cũng muốn làm chuyện đó mà đúng không? Vậy thì điều tôi nên làm là tôn trọng mong muốn của cậu. Tạm giao Satsuki cho cậu đó.”
Đối mặt với Mai, một nữ vương bác ái độ lượng, tôi hỏi lại cô ấy lần nữa.
“Cậu có chắc không vậy? Để cậu ấy làm theo ý mình? Thiệt luôn ấy hả?!”
“Ưm, tôi đã nói như trên rồi mà? Vẫn còn rất nhiều thời gian để thắt chặt tình cảm của chúng ta cho đến khi tốt nghiệp. Sẽ không thành vấn đề gì nếu có một hoặc hai điểm dừng phát triển tình cảm của chúng ta. Dù sao thì cũng cần phải đủ 18 tuổi mới kết hôn được.”
Tôi tự hỏi liệu Mai có đồng ý làm điều này không, không lẽ vì cô ấy vẫn cảm thấy tội lỗi về những việc xảy ra lần trước…
“Vậy à…thôi được rồi…”
Sâu trong lòng, tôi thực sự biết ơn vì tấm lòng này của cô ấy.
Và với chuyện này, tôi đã có thể giảm bớt đi sự day dứt và đau đớn lúc ở cùng với Satsuki-san. Không biết cô ấy hiểu được bao nhiêu phần trong chuyện này, nhưng….Dù sao thì cũng cám ơn Mai.
Mai thở dài nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn vào cái ly có Perrier bên trong với khuôn mặt mờ mịt.
“Giá như tôi biết chúng ta sẽ dành thời gian riêng với nhau như thế này, thì thật tuyệt nếu sáng nay tôi không buột tóc lên.”
“N-Nhưng, khi cậu buột tóc lên, cậu đã đưa ra rất nhiều lời khuyên để giúp tớ với tư cách là bạn bè còn gì.”
“Thật vậy sao? Nếu vậy tôi vui lắm.” Mai trả lời tôi với một tiếng cười giòn giã.
“Nhưng nếu cậu chọn trở thành người yêu của tôi, cậu sẽ được đối xử tốt hơn như vậy gấp bốn lần, không để cho cậu phải chịu thiệt thòi nào trong cuộc sống này. Tôi đảm bảo sẽ cưng chiều cậu mỗi ngày. Cậu thấy thế nào?”
“Không, xin cám ơn! Tớ đang tự lực cố gắng để khiến bản thân tốt hơn mà cậu lại đề nghị tớ như vậy à?!”
Tình cảm của Mai thực sự rất tràn đầy. Có cảm giác như cô ấy luôn cố gắng chiều chuộng mình vậy.
Đối với tôi mà nói, một mức độ tình cảm nhỏ nhoi như một tình bạn là quá đủ rồi.
---
“Amaori, ta về thôi.”
“Ư-ừm.”
Cũng giống như kế hoạch của cô ấy đã định, Satsuki-san hoàn toàn cố ý thể hiện mối quan hệ của bọn tôi tốt thế nào bằng việc rời khỏi lớp cùng nhau như thế này, nhưng tôi thực sự không thể đặt tình cảm của mình vào nó được. Tôi ổn mà…
Khi đi về phía cửa, bắt gặp ánh mắt Mai, tôi vẫy tay.
“Ư-Ừm….mai gặp lại sau nhé, Oozuka-san.”
“Ừa, về nhà cẩn thận nha. Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
Cô ấy đáp lại lời chào tạm biệt của tôi bằng một nụ cười rạng rỡ đáng choáng váng. Đột nhiên cô gái phù thuỷ cản trở tầm nhìn của tôi.
“Chúng ta nhanh chóng về thôi nào, tình yêu.”
“Ơ, ừm.”
Cô ấy nghĩ gì mà lại dùng từ đó với một giọng điệu như vậy chứ! Ai đó sẽ có thể bắt gặp được ngay lập tức luôn đó, Satsuki-san!
“….”
Ngoài mặt Mai vẫn nở nụ cười như thường ngày, nhưng má của cô ấy có chút khựng khựng một cái!
Ưm, cô ấy đã tận dụng một cách hoàn hảo tính cách của tôi vì lợi ích của chính mình…
Khi đến hành lang, tôi chất vấn về hành động của cô ấy “Cậu không thấy có hơi quá lố rồi sao, Satsuki-san?”
“Chẳng phải đã nói với cậu là tôi sẽ đối tốt với cậu còn gì?”
Hơ?!
Cô ấy nhìn tôi, mọi thứ như chấn động, khoé mắt hình thành một nụ cười mỏng.
“Đi thôi nào.”
“Đi đâu…?”
“Một nơi tuyệt vời.”
Satsuki-san kéo tôi đến nơi nào đó mà cô ấy muốn đến…Hể, tớ vẫn chưa đủ tuổi đâu, cậu cũng biết rồi mà..?!
Rốt cuộc cũng đến nơi.
Nó khá cũ kỹ và yên tĩnh, ánh sáng khá yếu và tôi có cảm giác như hai đứa đang bước vào một căn cứ bí mật vậy, tôi không cảm thấy có sự hiện diện của ai khác nào ngoài hai đứa tôi. Cảm nhận được nhiệt độ se lạnh trong không khí bao trùm lên làn da.
“Đây chẳng phải là thư viện sao!”
“Đúng rồi.”
“Thật sảng khoái vì ở đây có máy lạnh!”
“Tuyệt rồi đúng chứ? Giờ thì đừng om sòm nữa.”
Được rồi.
Đây là một thư viện công cộng nằm hơi xa trường học của bọn tôi. Hai đứa tôi ngồi học cạnh nhau ở một góc. Có vẻ như cô ấy thường hay mượn sách từ thư viện này.
“Ừm…vậy, cái câu ‘đối xử tốt’ với tớ chính xác ý là gì vậy?”
“Tất nhiên là dạy kèm cho cậu rồi.”
“Là sao…”
Satsuki-san có vẻ bối rối khi thấy phản ứng của tôi.
“Tại sao cậu lại lấy tay che mặt? Không phải là vui mừng đến phát khóc đó chứ?”
“Chỉ là tớ đang nguyền rủa những suy nghĩ của chính mình thôi.”
Tôi muốn nguyền rủa bản thân vì có trí tưởng tượng như vậy trong khi bọn tôi đi tới chỗ như này…Tự hỏi tại sao tôi lại nghĩ ra được những thứ như vậy trong khi người đó là Satsuki-san kia chứ…
“Sao cũng được. Dù gì thì chúng ta sẽ có bài kiểm tra cuối kì vào tuần tới. Cậu học mỗi ngày bao nhiêu?”
“Hở?”
Sao cô ấy lại hỏi như vậy trong khi tôi vừa chạm vào bài tập của chính mình chứ?
“Khoảng ba mươi phút…?”
Có những ngày như vậy….khi tôi làm bài tập về nhà…
Dù sao thì bọn tôi cũng đã dành rất nhiều thời gian ở trường, vậy tại sao lại còn phải học ở nhà nữa chứ? Điều đó chẳng phải rất dư thừa sao…?
Chân mày của Satsuki-san có chút giật.
“Cậu có chắc là có thể duy trì điểm số của mình với thái độ học như vậy không hửm. Điểm trung bình của cậu trong lần kiểm tra trước là bao nhiêu?”
Ơ…tôi đã phải cố gắng hết sức để nhớ và trả lời cô ấy. Satsuki-san thở dài thườn thượt khi nghe điểm của tôi.
Ưm, phản ứng đó khiến tôi tổn thương quá.
“Cậu thấy đó, tôi thực sự không muốn hẹn hò với một người có điểm số khủng khiếp như vậy.”
Một phản ứng nổi hết da gà ngay lập tức
“…Ưm, cơ mà, nó vẫn ở mức trung bình khá cơ mà, dù có hơi nhỉnh về trung bình hơn tí.”
Tôi đã cố gắng học để có thể vào trường cao trung Ashigaya vì mục đích tránh xa được những bạn học cũ của mình. Tất nhiên hầu hết các học sinh khác có khả năng học hơn tôi rất nhiều…
“Nếu cậu hẹn hò với tôi, ít nhất cậu phải lọt được vào top 10, nếu không, tôi sẽ mang tiếng lắm.”
“Hả, có khắc nghiệt quá không. Không có quá ba người để có thể đạt được top 10 đâu đó…?!”
“Chính xác là có top 10 có mười người đạt được nó đó thôi.”
Có cảm giác ánh mắt của cô ấy đang nhìn một kẻ ngốc nghếch.
“Tôi không yêu cầu cậu phải đứng đầu khoá như Oozuka Mai, nhưng Sena cũng luôn trong top 10 đấy thôi, thậm chí Kaho cũng dễ dàng làm được điều đó.”
“Thế á?!”
Uwaaa….thật là sốc quá đi mà…
Ajisai-san thì tôi có thể hiểu, nhưng tôi còn luôn nghĩ rằng Kaho-chan học tầm cỡ tôi thôi…
Thiết nghĩ, cần phải là một người ưu tú hàng đầu nếu muốn tiếp xúc một cách bình thường với những người như Mai! Một giống loài hoàn toàn khác biệt với một Amaori Renako tầm thường này…
Tôi đang trở nên u ám, Satsuki-san lại nhìn chằm chằm về phía tôi.
Sẽ khiến tôi thấy lo lắng nếu cô ấy đột nhiên nhìn tôi như vậy.
Satsuki-san dường như nhận thức được vẻ đẹp của mình, nhưng cô ấy hoàn toàn thờ ơ với thiệt hại mà cô ấy đã gây ra bởi vẻ bề ngoài đó…đối với tôi, cả cô ấy và Mai đều có sức công phá như nhau cả!
“Tôi không quan tâm lắm nhưng, Amaori, cậu có một tự ti rất lớn đúng không? Nếu có cơ hội giảm bớt nó đi bằng chính khả năng của mình, tại sao cậu không thử xem? Tôi nghĩ chỉ cần cố gắng thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Ưm…”
Tôi cảm thấy mình như bị đấm bởi chân lý đó của cô ấy…
“Xem nào, có thể là top10 là yêu cầu quá cao. Sẽ không tốt nếu ép ai đó đạt điểm cao theo cách đó. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng, đạt được kết quả tốt nhất từ những nổ lực của bản thân vẫn hay hơn, cậu thấy sao?”
“Chuyện này…tớ có thể hiểu được..”
Giống như chơi game đối kháng vậy. Thật vui khi có thể đánh bại đối thủ của mình, nhưng nếu đó là nhờ kỹ năng của mình thì lại càng phấn khích hơn. Khoảnh khắc chiến thắng chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng cũng chính những khoảng khắc như vậy tôi tìm ra được phần nào mình có thể hoàn thiện, và nó khiến tôi muốn cố gắng nhiều hơn nữa.
Khi tôi nghĩ về việc luyện tập mỉm cười, học một khoá trang điểm chuyên sâu và làm mọi thứ để cải thiện bản thân mình…tôi đoán rằng ‘cần cù bù thông minh’ sẽ phù hợp với tôi.
Còn học hành, ấy hửm…
“Chà, mẹ tớ sẽ rất vui nếu điểm số của tớ được tốt hơn…”
“Dĩ nhiên là sẽ tốt rồi.”
“Đúng là vậy…”
“Vậy, giờ bắt đầu thôi. Lấy sách giáo khoa của cậu ra nào.”
“Ừm….”
Và vậy là, buổi học của bọn tôi bắt đầu.
Ít nhất, thay vì một sự kiện vui vẻ như Surprise☆Sparkling Barbecue Party! Thì buổi học của tôi với Satsuki-san hoàn toàn bình thường. Một ý nghĩ kiểu như ‘điều này không thể, hoàn toàn không khả thi, hay tôi chết đi cho rồi’ không hề xuất hiện trong đầu tôi.
“Phiền cậu, Satsuki-san. Cho tớ hỏi câu này được không?”
“Câu nào? À, cái này có chút phức tạp. Nghe đây, đẻ giải được câu này cậu nên thay đổi…”
Ngạc nhiên thật, Satsuki-san thực sự rất giỏi trong việc giảng cho người khác hiểu được những giải thích của cô ấy một cách dễ dàng.
Khi tôi gặp vấn đề khó giải, việc đầu tiên cô ấy làm là xác nhận xem phần nào tôi chưa hiểu, sau đó cô ấy sẽ chia nhỏ ra từng bước và giải thích chúng tường tận một cách có hệ thống. Cô ấy sẽ không chê bai hay tức tối và khó chịu với thắc mắc của tôi. Thực sự là một người vô cùng khách quan và kiên nhẫn khi chỉ dạy cho tôi.
“Có lẽ Satsuki-san là một người vợ tốt, kiểu sẽ chăm sóc hết mực cho người chồng không ra gì của mình…,trông thì lạnh lùng đấy, nhưng lại chỉ dạy một cách rất tận tâm…trông như chiêu ‘cây gậy có treo củ cà rốt’ ấy nhỉ?”
“Tôi không có ý như vậy. Quá khắc nghiệt trong những lúc như thế này khong phải là ý kiến hay. Tuy nhiên, nếu cậu thuộc dạng cần khắc nghiệt mới có thêm động lực thì lại là một câu chuyện khác.”
Không có gì đâu. Hiện tại là ổn áp rồi.
“Cậu giống như là kiểu người yêu, mà hay nói ‘đến chịu thua rồi’, sau đó chăm sóc cho người đó từng ly từng tí nhỉ, kiểu mẫu người chu đáo chăng…?”
“Chuyện này tôi chưa từng trải qua, nên không biết nói sao…”
Satsuki-san nhíu mày và má cô ấy bắt đầu đỏ lên.
“Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó khiến tôi thấy nhột quá…”
“Ể? Không, ưm, không phải vậy, tớ chỉ nói chung chung, một tình huống giả định thôi. Tớ chỉ đơn giản nghĩ là ai làm người yêu của cậu sẽ rất tuyệt vời đó.”
“….ngay bây giờ cậu đang là người yêu của tôi đó.”
“À, ờ ha, đúng vậy.”
Nhìn Satsuki-san bối tối khiến cơ thể tôi như mềm nhũn ra. Kì lạ thật. Tôi điên cuồng vung tay để che đi sự xấu hổ của mình.
“Giả dụ như nếu là Mai, cô ấy sẽ dửng dưng nói nó với khuôn mặt kiểu ‘Chỗ này có gì khó mà cậu không hiểu được.’”
“Giờ mà cậu so sánh tôi với cô ấy, sẽ kiến tôi nổi khùng lên đấy, nên cẩn thận đi.”
“Vâng.”
Tôi ghi nhớ điều đó và lặng thinh một cách ngoan ngoãn
Bọn tôi lại tiếp tục học.
“Và tiếp theo, chỗ này….”
Cử động ngón tay của cô ấy bằng cách nào đó khiến tôi không thể nghĩ được một cách trong sáng. Nó khiến tôi không khỏi nuốt nước bọt.
Tôi có gắng gọi Chibi Mai trong đầu ra để có thể xua đi những suy nghĩ kỳ quái này. Chibi Mai trông điềm đạm và nói ‘Cậu không cần bận tâm tới tôi đâu’ với một nụ cười duyên dáng.
Không, không, đó là chuyện của cậu đấy!
“Hồi đó tôi cũng không làm được đâu.”
“Hả?”
Khi tôi đang đấu tranh với nội tâm của mình, thì Satsuki-san bất giác nói như vậy.
“Hồi đó những cái này rất khó với tôi. À, mà bây giờ cũng vẫn còn. Tôi thực sự không giỏi giang gì đâu, học là một hành động lặp đi lặp lại nhàm chán và tôi đã cố gắng để nắm bắt nó”
Ra vậy, ngay cả Satsuki-san cũng có những quãng thời gian như vậy trong đời.
“Ấy vậy mà, tôi vẫn cố gắng đó thôi.”
“Và cậu trở nên rất mạnh mẽ.”
Satsuki-san cười khúc khích.
“Thực là một ký ức hoài niệm. Hồi đó không ai có thể đánh bại được Mai cả về học vấn lẫn thể thao. Mọi người đều dành cho cậu ta những lời khen ngợi và tâng bốc cậu ta như một người phi thường. Nhưng thực sự sai hoàn toàn. Tôi biết cậu ta đã phải nổ lực rất nhiều để đạt được những điều đó, nó khiến tôi coi cậu ta như một người bình thường, và suy nghĩ cậu ta làm được nghĩa là tôi cũng có thể làm được, cho nên đây là lí do tôi luôn thách thức cậu ta.”
Nụ cười trên mặt cô ấy không giống như đang chế giễu. Nó chỉ đơn giản là một khuôn mặt đang hồi tưởng lại những kỷ niệm trong quá khứ. Một nụ cười xinh đẹp như pha lê.
Cho đến bây giờ, dấu vết trên con đường của hai người họ không quá rõ ràng, khiến người ngoài nhìn vào không thể hiểu được mối quan hệ thực sự của họ. Nhưng bây giờ, tôi có vẻ đã khám phá ra được con đường đó rồi.
Dù hiện tại cả Mai và Satsuki-san đều không nói chuyện với nhau, nhưng hiện hữu trong họ đều coi nhau là bạn thân. Có vẻ ngay từ đầu tôi đã lo lắng thừa thải rồi.
Tôi cảm thấy phần nào thấy nhẹ nhõm hơn với kế hoạch của cô ấy.
“Ra vậy….có nghĩ là miễn tớ nổ lực đúng mực, vị trí thứ hai tớ vẫn có thể giành được đúng không?”
“Miễn là cậu phấn đấu đủ.”
Cô ấy – người đã từng giống tôi – trả lời tôi với một nụ cười. Có lẽ do tôi là một người đơn giản, nên dễ dàng dẫn dắt bởi một người bạn đời, người yêu, người mẹ thông thái này.
“Nếu thực sự là vậy, tớ sẽ cố gắng nổ lực hơn bình thường. À đùa thôi!”
“À, thứ lỗi để tôi đính chính lại chút nhé.”
Satsuki-san lại nở một nụ cười.
“Miễn là cậu cố gắng đạt tới đẳng cấp thổ huyết ra thì tôi nghĩ cậu sẽ làm được thôi.”
“Tớ nghĩ là sẽ học vừa sức của mình!”
Đôi lời dịch giả: Giờ tui mới để ý là wattpad không cần đổi vpn nữa, thật quê màu mà ;-;
Dạo này tui siêu lười, kiểu dịch bả eng xong không xem lại bản raw mấy, không biết có sai gì không nữa, hy vọng sẽ không =]]
Nhận xét