Chương 2: Có quá nhiều bí mật giữa hai ta, không ổn tí nào!
------------------
Nhân sinh
gian nan, có một số chuyện xin đừng vạch trần.
Với tôi mà
nói, chuyện không muốn nhất chính là để mọi người thấy được quá khứ của mình,
quãng thời gian khi tôi sống ẩn dật trong xã hội này.
Tôi của bây
giờ được bao quanh bởi những người bạn tốt bụng, cho nên chắc chắn ngay cả khi
họ phát hiện ra quá khứ kia, họ cũng sẽ không chế giễu tôi. Tuy nhiên, khi nghĩ
đến lúc đi chơi với bọn họ, cảm thấy bản thân không thể hành động một cách tự
nhiên được, cũng bởi vì tôi rất chú trọng đến sự khác biệt lớn của bản thân với
họ. Đó cũng là lý do tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cứ giữ bí mật này đến lúc xuống mồ.
Xét về lí mà
nói, chuyện bí mật thường khó giữ kín, vì một người biết được quá khứ đó có thể
xuất hiện ngay tại đây bất cứ lúc nào, miễn là khi tôi còn sống. Chuyện gì cũng
có thể xảy ra được, trừ khi là xoá bỏ hoàn toàn đi quá khứ.
Cho nên…
“Nè, nè,
Hai. Mai-senpai với Ajisai-senpai sẽ tới chơi nữa chứ?”
“Hở? Không
nhanh vậy đâu.”
Đó là một buổi
tối sau khi đi học về. Tôi nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách chơi game
trên điện thoại và nhỏ em gái bất ngờ hỏi.
“Chị Hai, không
sao chứ?”
“Hở? Lí do?”
“Không, chỉ
là….chuyện này không phải là một kiểu bắt nạt mới vì lí do chị không thích giao
du trong xã hội đúng không?”
“Tất nhiên
là không phải trường hợp đó rồi?!”
Con bé đang
nói nhăng nói cuội gì vậy?!
Tôi bật dậy
và nhận được sự đăm chiêu từ nhỏ em mình.
“Khi em tưởng
tượng ra cảnh một người sống ẩn dật trong xã hội này lại đang hẹn hò với một
người như Mai-senpai mà tương lai sẽ còn kết hôn nữa, thực sự không tin được nổi
luôn á. Cho nên em luôn mơ hồ chuyện này không biết là mơ hay thật nữa.”
“Dĩ nhiên là
không phải mơ! Đây là hiện thực! Á! Nhưng tụi chị sẽ không có kết hôn đâu!”
Vì hôm nay
ba mẹ tôi về muộn nên bọn tôi có thể nói chuyện về Mai một cách thoải mái ngay trong
phòng khách thế này.
“Nghe này, đừng
nói gì về chuyện này cho ba mẹ nghe đấy nhé? Hơn nữa, đừng nhắc lại quá khứ của
chị nữa. Đây là bí mật của cả hai thôi nghe chưa?”
“Tất nhiên
là em biết rồi.”
Nhỏ em chọc chọc
vào đùi tôi. Ngừng lại! Hành động này là sao?! Tôi thừa biết bản thân mình
không có thân hình lí tưởng nên có thể ngưng chọt được không?!
“Dù sao thì,
em không nhẫn tâm đến mức phá hỏng thanh xuân của chị mà em không nghĩ rằng nó
sẽ đến đâu.”
“Con ngốc
này…”
Ra đây là cảm
giác của Satsuki-san mỗi khi đối đầu với Mai. Ưm, tôi cá là cậu sẽ không thể
thành thật nếu vướn trong một tình huống thế này.
Đúng như kế
hoạch của cô ấy (?), Nhỏ em đã cố đưa tôi vào thế khó xử. Xong con bé lại thản
nhiên chấp tay ra sau đầu.
“Aaa, tự
nhiên muốn ăn bánh donut ghê. Nè, hay tụi mình đi mua đi. Có cửa hàng bánh donut
này mà em muốn thử.”
“Ể, thật phiền
phức. Chỉ cần mua ở cửa hàng tiện lợi ở gần nhà là được rồi mà.”
Nhỏ em vẫy tờ
hai nghìn yên tiền mẹ cho bọn tôi để dùng bữa tối nay.
“Sao đây ta.
Nếu em không được ăn mấy chiếc donut từ cửa hàng đó, sẽ có một số chuyện kì
quái sẽ lọt ra ngoài đó nha, tự kỷ, tự kỷ, tự kỷ.”
“Chắc chị kí
đầu mày quá!”
Cái cửa hàng
mà con bé muốn đến cách nhà tận bốn trạm. Với cái đà này, tôi sẽ hoàn toàn phải
tuân theo những âm mưu xấu xa của nhỏ trong tương lai không xa.
Tôi mặc qua
loa một chiếc áo sơ mi và cả hai đi đến của hàng donut.
“Yay, yêu chị
ghê nơi!”
“Ờm.”
Bất chấp sự
phản bát ban đầu của mình, sau khi cuộc nói chuyện lúc nãy tôi cũng cảm thấy
khá thèm donut …
Queen Donuts
là một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh có tiếng trong mấy năm gần đây. Ngoài donut
ra, họ còn bán thêm các loại giống như bánh mì, và ăn như một bữa chính. Đôi
lúc tự hỏi, liệu nó có thực sự là một tiệm bánh hay không, nhưng vì nó trông rất
ngon nên không quá nghĩ ngợi nhiều.
Ngoài ra, đồng
phục của nhân viên ở đây đẹp có tiếng.
Trang phục cứ
như bước ra từ truyện Alice của xứ sở thần tiên, nhân viên ở đây mặc váy xếp tầng
với tạp dề được trang trí bằng những đường diềm đáng yêu. Tôi cũng chưa nhìn trực
tiếp chúng bao giờ, chỉ là thấy qua mấy tấm ảnbh của chúng trên mạng, khá là ấn
tượng.
Bọn tôi bước
vào trong cửa hàng, chào đón là những chiếc bánh donut đầy sắc màu.
“Uwa, khó lựa
ghê.”
Từ đôi mắt
long lanh và lời nói của nhỏ, rõ ràng chị đây là người mới đến lần đầu. Nhưng tôi
khác. Vì bản thân đã tra cứu sẵn menu trong lúc còn ở trên tàu rồi.
“Ui trời ơi.
Chị hai, nhìn kìa, chị phục vụ quầy xinh vãi chưởng.”
“Hể, chị mày
đã thấy khối gái đẹp ở trường rồi.” (Hất tóc)
“Có khi nào
Mai-senpai và Ajisai-senpai đi làm thêm không? Kiểu làm dịch vụ thuê bạn ấy?”
“Thực sự
nghĩ vầy trong khi chị mày đây được có 10.000 yên hàng tháng hả?”
Aa trời, đừng
lắm chuyện nữa! Đang cố chọn ra chiếc donut yêu thích nhất đây này!
Tôi đã tập
trung nhanh chọn món và đi vào hàng đợi.
Tôi luôn cố
gắng để lựa nhanh nhất, tránh cho nhân viên cửa hàng phải đợi, dù chỉ là một
giây. Đó không phải do thói quen sống ẩn dật của mình, nó chỉ đơn giản là cách
bày tỏ tôn trọng với nhân viên, dù gì họ cũng là con người mà…phải không nào?
Khi đang đấu
tranh với tâm lí bất an của mình, cuối cùng cũng đến lượt tôi chọn món.
“Chào mừng
quý khách. Ăn ở đây hay mang đi ạ?”
“À, ừm.”
Tôi chưa kịp
chuẩn bị để trả lời câu hỏi đột ngột ập đến như viên đạn bắn ra từ súng. Tôi
lúng túng chỉ vào một chiếc bánh donut trên màn hình.
Và….
“Hả?”
Nghe thấy một
giọng nói sững sờ, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đứng trước quầy. Một
người xinh đẹp với mái tóc đen. Hơ.
“….Ơ,
Satsuki-san?”
Cả tôi và
Satsuki-san đều há hốc khi nhận ra nhau.
“U là trời,
bộ đồng phục đáng yêu quá.”
“….”
Hả!
Vừa nãy, tôi
có cảm giác hình như mình đã bất cẩn nói điều gì đó mà lẽ ra không nên nói ra.
“Amaori.”
Satsuki-san,
người có vẻ như cô ấy sẽ không bao giờ chịu mặc mấy kiểu đồ đáng yêu như thế
này, cho dù có cầu khẩn mấy đi nữa. Như thể đang cosplay, thành thật mà nói, nó
cực kì hợp với cô ấy. Có lẽ một phần là do vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp ấy.
“À, ừm,
thì…”
Tôi cảm nhận
được sự hiện diện của ai đó bên cạnh mình. Khi quay đầu lại, nhìn thấy nhỏ em
tôi đang nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.
Sao nhỏ lại ở
đây?! À, đúng rồi, bọn tôi đã đến cùng nhau mà! Cú sốc từ cuộc gặp gỡ bất ngờ với
Satsuki-san khiến tôi mất trí nhớ tạm thời.
“Hở? Chị
quen biết với cô gái xinh đẹp này hả ?”
“Thay vì
quen biết, thì tụi chị còn là bạn cùng lớp….”
“Nói vậy là
sai rồi nhỉ Amaori nhỉ?.”
Cầm trong
tay chiếc kẹp bánh, Satsuki-san tiết lộ mối quan hệ của cả hai.
“Thì ra đây
là em gái của cậu. Hân hạnh được biết em. Tên chị là Koto Satsuki, và hiện tại
chị với Amaori Renako đang quen nhau.”
“Quen
nhau?!”
Tôi cảm nhận
được một cái nhìn xuyên thấu từ nhỏ em gái mình.
Miệng nhỏ
run run. Vẻ mặt đó…lần cuối mà tôi trông thấy biểu hiện giống vậy là khi nhỏ bắt
gặp tôi đang tắm nước lạnh cho bị cảm để có thể cúp học, cũng vì cái chuyện
không có bạn bè hồi sơ trung…
Ngay tại nơi
này…
“Hả? Gì, cái
này chẳng phải là cắm…? À, không, nó chính là như vậy, hahaha!”
Sực nhớ đến
tôi, con bé ý tứ cố gắng nuốt từ “cắm sừng” vào trong, hơ. Thực sự, thì đã phản
ứng như vậy rồi. Còn vớt vác gì nữa.
“C-chậc,
khoan hãy nói chuyện này đi! Ưmmm, chọn món, cho tớ chọn món trước đã nhé?!”
Nhỏ em gái
trông như có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng tôi buộc phải dừng cuộc trò chuyện
này lại bằng cách chỉ tay vào thực đơn.
Với chuyện
này….nhỏ em nhất định sẽ chất vấn tôi rất nhiều khi về nhà, hơ…rốt cuộc thì,
tôi phải có trách nhiệm giải thích cái mớ hỗn độn này cho nhỏ nghe ư….cảm thấy
hơi thắt ruột…
Nhưng trước
khi chuyện đó xảy ra_
“Amaori, ca
làm còn 15 phút nữa thôi. Cậu đợi tôi được chứ?”
“Hở?”
Satsuki-san
nở một nụ cười dịch vụ. Tuy nhiên, mắt cô ấy thì không như thế.
“Cậu sẽ đợi
chứ?”
“Ừm.”
Không biết
cô ấy sẽ muốn gì, nhưng nếu tôi bỏ chạy, cá là cô ấy sẽ đuổi theo tôi đến tận
nhà. Nếu phải đối mặt với cả nhỏ em và Satsuki-san cùng lúc, hai đánh một,
không chột cũng què. Tốt nhất là nên đối mặt với từng người một vẫn hơn.
“Chuyện đã
như vậy, cho nên, em…cứ về rồi ăn trước chỗ bánh donuts này đi nhé…”
“Chuyện này
sao cũng được, nhưng chị Hai, chúng ta sẽ nói chuyện khi chị về nhà.”
Tôi cảm thấy
nhỏ em đang túm lấy cổ áo tôi.
Nhỏ đã hiểu
lầm hoàn toàn rồi…
Chờ đã, dù
có nhìn thế nào đi nữa, thì đây nhất định là lỗi của Satsuki-san cơ mà?! Nè,
Satsuki-san! Làm gì đó đi chứ!
Nhỏ em tôi
mang mấy chiếc donut trở về nhà.
Tôi thẫn thờ
nhìn vào điện thoại của mình. Hiện giờ tôi đang ngồi đợi ở khu vực ăn uống với
một chiếc donut được đặt trên bàn.
Kiểu người của
tôi thực sự không quan tâm việc ăn uống một mình. Đúng hơn là ăn một mình thoải
mái hơn nhiều. Tôi từ tốn thưởng thức chiếc donut mong chờ nãy giờ. Nó thực sự
ngon.
Mười lăm
phút sau, Satsuki-san rời khỏi quầy và đi vào trong, vì vậy nên tôi dọn khay và
đi ra cửa sau.
Khi đến nơi,
tôi gặp Satsuki-san đang thu dọn rác. Cô ấy đang trò chuyện với hai cô gái, có
vẻ là đồng nghiệp. Thật khó để tiếp cận…
Trong lúc đứng
đó nhìn từ xa, Satsuki-san đã thấy tôi.
“Xin lỗi
Amaori. Tôi đi thay đồ ngay đây, đợi một lát nhé.”
“Ô, bạn của
Koto-chan hửm?”
“Ể, là học
sinh trung học nhỉ? Dễ thương thật!”
“Ehe,
hehehe…”
Vốn không
quen trở thành trung tâm của sự chú ý, nên tôi bất giác bật ra một tràn cười
quái đản.
Ưm!
Satsuki-san đã bỏ rơi tôi ở đây! Giờ lại bị mắc kẹt giữa hai cô gái này.
“Em biết
không, Koto-chan mới làm việc khoảng một tháng trước, nhưng em ấy rất tin cậy
nha.”
“Em ấy học
nhanh một cách tuyệt vời.”
“Nè, em
là bạn cùng lớp của em ấy phải không? Em ấy thế nào? Trông siêng năng chăm chỉ
như vậy, hẳn là phải làm lớp trưởng hay đại khái giống vậy đúng không?”
“Ồ, đúng
ha. Em ấy có khiếu lãnh đạo thiên bẩm đó!”
“Ừm, vâng,
đúng vậy ạ! Thông minh và là một người bạn rất đáng tin cậy nữa.”
Thực ra thì,
cô ấy thích đọc sách một mình ênh đấy!
Có vẻ
Satsuki-san đã thực sự cố gắng hết mình trong công việc để giao tiếp với người
khác. Cảm thấy như tôi đã kéo gần khoảng cách với cô ấy hơn bằng cách nào đó rồi..!
“Em ấy có bạn
trai chưa? Gì chứ Koto-chan xinh thế mà, chắc em ấy có đối tượng rồi ha!”
“Hẳn người đó
phải là một hội trưởng hội học sinh hay một học sinh giới thượng lưu nổi tiếng!
Aa, có thể là với một người bạn thanh mai trúc mã của mình cũng nên?”
“Hoàn hảo!”
Cô gái trước
tôi cười vui vẻ.
Sự thật là
cô ấy không có bạn trai. Nhưng bạn gái thì có đó. Cô ấy cũng có một người bạn
thanh mai trúc mã, không phải là đẹp trai, mà là một người con gái tuyệt đẹp đến
điên đảo.
Với tình huống
như này, tôi đã phải sử dụng tuyệt kỹ của mình, “nụ cười thân thiện”, vì mỉm cười
là phép thuật có thể được sử dụng cho bất cứ điều gì (Đó không phải cách sử dụng).
Trong khi
tôi nhập tâm với những cô gái này , Satsuki-san đã thay đồ xong, từ cửa sau bước
ra.
“Cám ơn hôm
nay mọi người đã chiếu cố ạ, em xin phép về trước.”
“Ưm~ cám ơn
vì sự chăm chỉ của em nhé.”
“Vâng, cám
ơn vì sự chăm chỉ của em nhé!” Cả hai cô gái đồng thanh.
Sau khi chào
tạm biệt lễ phép, Satsuki-san chuyển tầm nhìn sang tôi.
“Đi thôi,
Amaori.”
“Ư-Ừm.”
Hai đứa tôi
cùng đi dạo dưới bầu trời đêm. Theo quan sát thì hướng bọn tôi đang đi, có vẻ
như sẽ đến chỗ ga tàu.
Không biết
là cô ấy muốn gì, trên hết, tôi phải thận trọng với bãi chiến trường gài đầy
mìn dưới chân này. Phải hết sức cân nhắc và cẩn thận những chỗ sẽ làm kích hoạt
những quả mìn bên dưới chân, và những chỗ nào sẽ không.
Đây là thời
điểm để chứng minh lại kỹ năng của mình với cái danh là người đã phá đảo
Minesweeper ở chế độ lão luyện.
“Ơm…hoá ra
là cậu có một công việc làm thêm hửm.”
“….”
Tôi đã dẫm
phải một quả mìn trong lần thử đầu tiên sao?!
Satsuki-san
đặt tay lên trán lắc đầu.
“Tại sao người
phát hiện ra lại là cậu…”
Ơ, không phải
vậy. Chỉ là mình với con em muốn ăn donut từ cửa hàng của cậu….
“Đừng có lo,
trường mình đâu có cấm học sinh đi làm thêm đâu chứ! Cậu không vi phạm bất kì nội
quy nào hết á!”
“Cậu đang cố
an ủi tôi đấy à? Ấn tượng đấy.”
Bản năng của
tôi mách bảo rằng, lời lẽ đó không thực sự khen tôi.
“Cậu có hay
nhiều chuyện không vậy?”
“T-Tất nhiên
là không rồi! Nếu cậu muốn, tớ nhất định giữ bí mật không một ai sẽ biết được
luôn!”
Ngoài việc
quan tâm đến các nội quy nhà trường, điều quan trọng nhất là xét tới những người
có liên can. Không biết lí do cô ấy muốn đi làm thêm là vì sao, nhưng nếu là muốn
giữ bí mật, tôi nhất định sẽ làm theo ý cô ấy.
Vậy là tôi
cũng ở cùng trên một con thuyền rồi!
“Chính vì vậy,
Satsuki-san, cậu không cần phải lo lắng. Cậu cứ tin ở tớ, Amaori Renako này.”
Tôi siết chặt
nắm tay mình để cho cô ấy thấy sự quyết tâm, nhưng có vẻ đôi mắt đó của cô ấy vẫn
lộ vẻ ngờ vực.
“Không, tôi
không thể tin được.”
“Tại sao chứ?!”
“….Tính cách
tôi là một người tiêu cực, vì thế tất nhiên là không dễ tin người đâu.”
“K-không
đúng tí nào! Cậu là một người rất tuyệt!”
“….”
“Tớ xin lỗi.”
“Nếu cậu xin
lõi, theo một cách nào làm tôi khó chịu hơn…”
Lời nói của
cô ấy bộc lộ một cách trắng trợn về cá tính của mình.
“Dù sao thì,
chúng ta là người yêu của nhau mà nhỉ?”
“Chuyện đó
có liên quan gì đến chuyện này hả?”
“Hở?! Ơ, cái
đó là, cậu đã lập giao ước với tớ làm người yêu cũng vì cậu đã tin tưởng tớ
còn…gì?”
“Cậu nghĩ
tôi còn sự lựa chọn nào khác sao, vì ‘người cậu ta nhắm tới’ là cậu. Mặc dù
chúng ta có mối quan hệ khác nhau, nhưng điều này không có nghĩa là có thể đảm
bảo tính cách hay cách cậu giữ kín chuyện của mọi người.”
Hợp lý phết
đấy!
“Cậu nói phải…
tớ không phải người tốt tính như Ajisai-san hay Kaho-chan…”
“Kaho là…”
Giọng của
Satsuki-san trầm xuống.
“Tôi không
biết cậu nghĩ gì về cậu ta, nhưng cậu ta không phải là người tốt như cậu nói,
theo tôi…cậu ta hẳn là một người thú vị.”
“Hơ, vậy hả?
Ờm, nhưng cậu trông rất dễ hoà hợp với cậu ấy.”
“Hoà hợp với
nhau….Ừm, có thể đúng đấy. nhưng cảm giác như cậu ta lợi dụng tôi hơn…”
Lợi dụng?!
Không phải là Satsuki-san đối với Kaho-chan, mà là ngược lại ư ?!
Chính xác
thì ý cô ấy là gì….
“Về khoảng
này, cậu dù có tò mò thế nào đi nữa, thì tôi cũng sẽ không nói đâu. Ngưng cuộc
trò chuyện tại đây đi.”
“Ờm…”
Bí ẩn về
Kaho-chan cứ ngày lớn dần thêm. Chuyện gì đang xảy ra với Kaho-chan vậy, một
nhân vật biểu tượng của sự đáng yêu…
“Hở, vậy còn
Ajisai-san thì thế nào? Cậu không có bất kì vấn đề gì với cậu ấy đúng chứ?” tôi
ngập ngừng hỏi.
Satsuki-san
nheo mắt.
“….có thật
là sẽ không nói với ai?”
“Hở?!?!”
Mặc dù hai đứa
đang nói về Ajisai-san, nhưng con người có một, hai mặt tối trong tâm cũng là
chuyện rất bình thường thôi mà. Đúng hơn, sẽ thật kỳ lạ nếu họ cứ che giấu đi
điều đó mà không thể hiện ra mặt….
Khi cậu đi
lang thang quanh thành phố vào ban đêm, sẽ thấy có rất nhiều bóng tối mà ban
ngày sẽ không thể nhìn thấy được…đó là chuyện hiển nhiên. Nếu vô tình xã hội
loài người này chỉ tồn tại toàn ngoài người tốt, thì cán cân nhất định xã hội sẽ
mất cân bằng.
Tuy vậy, tôi
lại thực sự không sẵn sàng nghe về mặt tối của Ajisai-san! Khoan, là nói dối,
tôi có chút tò mò về mặt này của Ajisai-san !... Xin lỗi, thực sự thì mình quan
tâm đến mặt đó của Ajisai-san! Quả nhiên tôi muốn biết mọi thứ về cô ấy !
“T-tớ sẽ
không !”
“Được…”
Tôi không thể
nhìn rõ được mặt cô ấy. Có phải là có điều gì khó nói hay không? Tôi cảm thấy
lo lo.
“Sena thì…”
“Ừm hửm.”
“Trong giờ
nghỉ trưa, lúc tôi một mình ăn trong căn tin.”
“Ừm hửmm.”
“Thì đột
nhiên cậu ấy xuất hiện cạnh tôi và luyên thuyên về mấy chuyện thường ngày trong
các chương trình truyền hình gần đây, hoặc dạo này như thế nào. Cậu ấy cứ nói
chuyện như thế rất vui vẻ.”
Xét theo
cách nói của cô ấy, như thể cô ấy đang kể một câu chuyện kinh dị…
“…đó là…”
Tôi lo lắng
nuốt nước bọt. Satsuki-san nhíu mày.
“Hơn nữa, cậu
ấy ăn trưa với bọn cậu, có nghĩa là đã ăn no rồi. Tuy nhiên, vẫn hay mang theo
bánh mì hoặc cơm nắm để ăn cùng tôi.”
Khi nghe câu
chuyện của cô ấy, Ajisai-san trong trí tưởng tượng tôi mỉm cười một cách ngại
ngùng.
Và vì thế,
tôi đã hét lên, “Như vậy có nghĩa cô ấy bình thường, một Ajisai-san dịu dàng và
chu đáo!”
“Đúng vậy.”
Ngay cả
Satsuki-san, người tự xưng là khó tính nhất cũng đã đồng tình với tôi.
“Tôi không
biết làm thế nào mà lại có một con người như vậy được sinh ra.”
Mặt
Satsuki-san trông như vừa uống phải thuốc đắng. Đó là khuôn mặt khi khen ngợi
ai đó sao?
“Nếu nói rằng
mình không thể tin Sena, tôi liền không khỏi cảm giác thấy bản thân thật tệ….”
“Hay thật…”
Ajisai-san
chính là người có thể khiến Satsuki-san có được suy nghĩ tích cực hơn…
Tôi tự hỏi,
mặt tối của Ajisai-san có thực sự tồn tại..? Lẽ nào thực sự không có thật? Có một
người không có mặt tối trong trái tim họ tồn tại ư? Ajisai-san không phải là
người phàm….cô ấy nhất định là một thiên thần.
“So với
Ajisai-san, sự tin tưởng của cậu dành cho tớ có thể ngang bằng với mức độ tin
tưởng vào một tên tội phạm, nhỉ…”
“Có lẽ…cao
hơn chút.”
Nghe thấy
câu trả lời não nề của tôi, khiến ngay cả Satsuki-san cũng không muốn làm khó
tôi hơn nữa, hơ…
“Mà, cũng tốt.”
Đi trước
tôi, Satsuki-san có vẻ hơi ngượng nghịu. Lời nói của cô ấy có vẻ hơi nguy hiểm
với tôi, một người không thể kiếm được tí tin tưởng nào từ cô ấy.
“Cậu đã nghe
câu: ‘ăn phải thuốc độc thì phải ăn đến hết đĩa’ chưa?”
[Ghi
chú: câu này tương tự như câu, lỡ phóng lao phải theo lao của bên mình ấy.]
Từ nhà ga, bọn
tôi đi bộ một đoạn rồi dừng lại.
“Chúng ta đến
nơi rồi.”
Tôi băn
khoăn không biết phải làm gì trong tình huống này.
Nói cho đơn
giản hơn, tôi nhận xét nơi này là ‘căn hộ hơi cũ kỹ’.
Đó là một
toà nhà hai tầng, với những vết ố loang lổ trên tường do xuống cấp. Cầu thang sắt
trông khá hoen gỉ. Vài chiếc xe đạp không sử dụng và không có lốp bị bỏ lại
trong quầy xe đạp trước căn hộ.
Ngay tầng trệt,
có một bảng tên “Koto” được dán trên cánh cửa thứ hai từ lối vào.
Tôi vẫn còn
đứng chết trân trong khi Satsuki-san thì cố gắng mở khoá cánh cửa trước mặt. Phải
mất một lúc lâu để vặn chiếc chìa khoá vì cánh cửa có vẻ khá cũ kĩ không còn
như trước. Khi cánh cửa mở ra, cô ấy nói, “Con đã về.”
Ơ…
“Bộ có gì
sai hả?”
“Ơ, không.”
Satsuki-san
quay lại vào nhà và nở một nụ cười làm tôi nhớ đến phù thuỳ trong câu chuyện và
Hansel và Gretel.
“Thư giãn
đi. Dù sao thì chúng ta cũng đang hẹn hò mà, đúng chưa?”
“Xin phép
vào nhà ạ….”
Tôi thản
nhiên bước vào chỗ tối vô định này. Cảm giác da ngứa ran len lỏi trong tôi nãy
giờ.
Satsuki-san
bước xuống hành lang hẹp và mở cánh cửa ra. Cô ấy dùng tay rà rà xung quanh rồi
bật đèn lên.
“Vào trong
đi. Đây là phòng của tôi.”
“Ơm…”
“Nhà mặc dù
khá nhỏ nhưng hy vọng cậu không chê và tận hưởng nó. Ý tôi là nói theo nghĩa
đen.”
“Câu cuối có
lẽ không cần thiết đâu nhỉ?!”
“Vì trông cậu
đang khá căng, nên tôi chỉ đang giúp cậu bình tĩnh lại chút.”
“Lý do tớ trông
như thế này là do những lời nói đang lo ngại trước đó của cậu đấy!”
“Thế sao?
Nghĩ lại thì, có lẽ đúng vậy thật.”
Satsuki-san
thả chiếc cặp xuống một góc phòng. Sau đó cô ấy dọn dẹp bàn và đưa tôi một chiếc
đệm để ngồi.
Căn phòng
này được thiết kế giống như nhà truyền thống kiểu Nhật, nhưng kích thước có lẽ
bằng một nửa phòng tôi. Trong căn phòng, tôi tìm thấy vài bộ quần áo cũ, một
giá sách nhỏ, một tủ đựng quần áo và chiếc quạt máy. Đây là tổng thể phòng của
Satsuki-san…
Tôi rụt rè
ngồi xuống chiếc đệm mà cô ấy để đưa trước đó.
“Cậu thấy
sao?”
“V-Về cái
gì?”
“Phòng của
tôi. Có ấn tượng gì không?”
“….nó có chất
thanh lịch riêng. Hơn nữa, kiểu có thiết kế thẩm mỹ phức tạp, đại loại thế.”
Mặc dù tôi
đã cố gắng hết sức để cho cô ấy một câu trả lời vô cùng trung thực, nhưng có vẻ
như Satsuki-san không thèm nghe điều này.
“Nó chật chội
đúng không?”
“Ơm..”
“Cậu không cần
phải nói tránh nói giảm, đây là sự thật mà.”
Cô ấy nói với
giọng điệu khá là bất cần.
Dù vậy, cô ấy
muốn cho tôi xem.
Cô ấy tính bịt
miệng mình bằng cách dùng cảm giác tội lỗi của mình sao? Mặc dù không nhất thiết
phải làm vậy, vì tôi khong có ý định sẽ
kể cho bất cứ ai nghe chuyện ngày hôm nay.
Không khỏi cái
cảm giác chán nản khi biết cô ấy không thể tin tưởng mình. Tôi biết, bọn tôi
chưa phải là bạn bè, nhưng ít ra bọn tôi đã trải qua một quãng thời gian cho
cùng nhau đến tận giờ…
“Nghe nè,
Satsuki-san, tớ…”
Dù không hiểu
tại sao cô ấy làm đi làm thêm, nhưng tôi không nghĩ chuyện này là xấu. Chỉ là
muốn Satsuki-san hiểu rằng tình huống này của cô ấy nó sẽ không thay đổi bất cứ
điều gì. Khi tôi định nói những lời đó, thì đột nhiên bị cắt ngang.
“Aaaa!!!”
Một giọng
nói rất vui vẻ vang lên từ một gian phòng khác, và cùng lúc đó là âm thanh của
ai đó đang đến gần. Một người xuất hiện đột ngột. Người đẹp tóc đen- với mái
tóc dài hao hao giống Satsuki-san.
“Gì đây?! Bạn
hả?! Ô, hoá ra là bạn của Satsuki-chan ư?!”
“Chuyện này
có gì mà ngạc nhiên.”
“Uwa!! Ai mà
ngờ có ngày Satsuki-chan lại rủ một người bạn về nhà chứ! Tối nay ăn cơm đậu đỏ
nhá!”
“Không…chuyện
này thì liên quan gì tới cơm đậu đỏ chứ?”
Thật dễ dàng
để nhận ra danh tính của cô gái cao ráo này.
Đôi mắt đen,
được viền bởi hàng mi dài sắc nét. Khuôn mặt bọn họ lại quá giống nhau. Có thể
dễ dàng nhận ra đây nhất định là chị gái của Satsuki-san.
“À, ừm, rất
vui được gặp chị ạ. Satsuki-san đã luôn chiếu cố em rất chu đáo.”
Đây là tất cả
những gì tôi có thể nói được. Cúi đầu chào hỏi là một phép lịch sự cơ bản. Cô
gái trước mặt tôi cong môi nở một nụ cười thân thiện.
“Hở?! Đúng
là cũng nên cám ơn em đã làm bạn với con bé. Thực sự đáng quý mà. Satsuki-san
khá là hiền. Nên cứ lo lắng con bé sẽ bị bắt nạt ở trường. Dù có hơi trầm tính
và nhút nhát chút, nhưng thực ra, là một cô gái rất ngoan nha.”
Ưm, cô ấy có
lẽ đã nói khá nhiều. Tôi thực sự không thể bắt kịp và hấp thụ hết chúng với lời
nói không dứt đó.
Hơn nữa, trầm
tính và rụt rè sao…? Ai thế? Chị ấy đang nói tôi hửm?
Satsuki-san
thở dài.
“Phiền thật
đấy nhỉ?”
“Ể? Có phiền
gì đâu ta? À, cũng muộn rồi nhỉ, dù muốn nghe một chút chuyện Satsuki-san lúc ở
trường. Thấy đó, thương Satsuki-chan nhất. Chị hai ư, thấy chưa, là chị hai
đó…fufu.”
Satsuki-san dùng
tay đẩy đầu chị gái kia ra.
“Amaori, cô ấy
không phải chị hai tôi đâu. Là mẹ tôi đó.”
“HẢ?!”
Là nói dối
đúng không. Cô ấy nhìn rất trẻ luôn…
Lẽ nào mấy
người đẹp đều không thể già đi…?
Khi mẹ của
Satsuki-san thấy tôi sững sờ, cô ấy lại cười.
“Ể, hãy để mẹ
làm chị gái của cưng lâu hơn chút đi mà, Satsuki-chan keo kiệt.”
“Làm ơn đi,
mẹ…”
Satsuki-san
trông chán nản giống như một võ sĩ vừa thua trận.
“Ơ…thật vậy ạ…?
Nhưng mẹ cậu, đáng yêu đó chứ.”
“Cậu không
nên khen cô ấy đâu. Làm như vậy chỉ tổ làm đục nước béo cò.”
“Satsuki-chan
này kì ghê!”
Mẹ của
Satsuki-san phồng má tỏ vẻ đang giận dỗi.
Dù ngoại
hình không khác gì một thiếu nữ, đôi mắt long lanh, khuôn ngực đầy đặn hơn. Tự
nhủ, liệu Satsuki-san lúc trưởng thành có giống như vậy không, ngoại trừ tính
cách u ám của cô ấy. Có lẽ nào cô ấy là Satsuki-san đến từ một vụ trụ song song
ư…? À, có thể là thế giới mà cô ấy chưa gặp Mai.
“Hôm nay mẹ
không đi làm sao?”
“Có, nhưng mẹ
với khách hẹn nhau rồi, nên nay sẽ vào đi trễ hơn chút.”
“Ra vậy…thật
là bất cẩn quá mà…”
À, ừm…bị người
nhà làm cho tới tấp thế này. Tớ hoàn toàn hiểu được mà, Satsuki-san.
“À, nhưng mẹ
nghĩ là cũng nên chuẩn bị đi thì hơn. À, Amaori-chan này!”
“D-Dạ”
Mẹ cô ấy nắm
lấy tay tôi. Người cô ấy toát lên mùi hương của một người phụ nữ trưởng thành.
“Hãy chiếu cố
cho Satsuki-chan giúp dì nhé. Con bé là con gái mà không duyên dáng gì hết!
Nhưng mà con bé ngoan lắm! Cách đây không lâu, vào ngày sinh nhật của dì, con
bé đã tặng dì một đôi tất đan bằng tay đó. Con bé nhiệt tình đến mức mượn cả
sách hướng dẫn để học và nhờ bạn mình chỉ cho nữa. Rồi cứ tập suốt!”
“Mẹ này!”
“Ufufu, sợ
quá đi. Thôi, mấy đứa cứ ở lại chơi vui vẻ nhé!”
Sau đó, mẹ của
Satsuki-san rời đi. Có cảm gíac như cô ấy nói nhiều chuyện với tôi hơn số từ mà
tôi đã chia sẻ cuộc trò chuyện với Satsuki-san trong một ngày.
Satsuki-san
và tôi vẫn đứng im lặng một cách khó xử…
Trong giây
lát nghe thấy tiếng càu nhàu của Satsuki-san.
“Người đó là
mẹ tôi đấy.”
“Ư-Ừm.”
“Đừng có hiểu
lầm. Cô ấy có thể nhìn giống như một cô gái ngốc nghếch, nhưng cô ấy đã tự lực
làm mẹ đơn thân một mình nuôi nấng tôi đó. Cơ mà, có khi ngốc thật cũng nên…”
Thay vì là
giống một người mới bị làm phiền xong, nhưng trông cô ấy hình như đang rất vui
vẻ…
“Vì vậy mà cậu
mới đi làm thêm hả.”
“Được rồi. Cậu
không cần phải tỏ vẻ thương hại hoàn cảnh của tôi cho dù là đã gặp được mẹ tôi
đâu.”
“Ưm, rồi.”
Tôi chỉ nghĩ
là cô ấy rất đáng ngưỡng mộ vì đã tận lực cố gắng kiếm thêm thu nhập cho gia
đình mình….
Cũng vì lẽ
đó mà cô ấy ghét người khác nhìn mình bằng đôi mắt thương hại ư…
Nhưng rồi
Satsuki-san lắc đầu như thể đã bác bỏ quyết định đó.
“….tính
ra thì, dù sao mối quan hệ của chúng ta nghiêm túc mà nói đây cũng là khâu quan
trọng nhỉ. Tính cách, sự nghiệp và tiếp theo là hoàn cảnh sống nhỉ.”
“…ý của cậu
kiểu ‘đã ăn phải độc phải ăn hết đĩa’ đó hả?”
“Đúng vậy.
Tôi không có ý định che giấu chuyện này, nhưng sẽ thấy khó chịu nếu tôi không
nói bất cứ điều gì.”
Ánh sáng
trong mắt Satsuki-san tối dần đi.
“Lúc đầu tôi
chỉ định cho cậu xem nhà và chọc cậu một chút vì cậu đã thấy tôi trong bộ đồng
phục xấu hổ đó rồi cho cậu về.”
“Ừm, hửm.”
“Tôi không
ngờ rằng lại để cho cậu biết được nhiều như vậy. Coi như chấm hết rồi.”
Trông
Satsuki-san như mất hết sức lực.
….Để mẹ của
cậu nói ra hết tính cách tiềm ẩn của mình nhất định sốc lắm…
Cảm biến
phát hiện nhục trong tôi vừa rà được thêm một thành viên khác.
“Tớ- không vấn
đề gì đâu, Satsuki-san….tớ nhất định sẽ không nói gì đâu mà…”
“Tôi không
thể tin tưởng cậu được…ngày mai nhất định tất cả mọi người trong trường sẽ biết
chuyện này…rằng tôi đã tặng mẹ mình một món quà chống lạnh tự làm như thế…”
“Chuyện đó
không phải là tốt hay sao ?!”
“Mọi người sẽ
chỉ vào tôi và nói rằng, dù tôi tỏ ra xa cách lạnh lùng, nhưng tôi lại là một đứa
cuồng mẹ mình.”
“Cái đó đơn
giản là lòng hiếu thảo của cậu với gia đình mình thôi mà…”
Satsuki-san
mất đi ý chí để làm bất cứ điều gì, âm thầm gặm nhấm lấy suy nghĩ một mình.
Đ-Đây là
khía cạnh nhút nhát và rụt rè mà mẹ cậu ấy nói khi nãy đó sao…?!
Thành thật
mà nói, tôi luôn thấy Satsuki-san là một cô gái xinh đẹp, đáng tin cậy bất cứ
lúc nào tôi thấy cô ấy ở trường…khi biết được cô ấy có một mặt này với mẹ của
mình, thực sự khiến tôi nhìn nhận về cô ấy lạc quan hơn…
T-Tôi nên
làm gì đây.
Tôi có nên kết
thúc mọi thứ tại đây và nói “À, thôi nay cũng muộn rồi. Tớ nên đi về đây, mai gặp
sau nhé!” và về nhà sao?
Làm thế nào
mà có thể thoát khỏi được tình huống này chứ Amaori Renako?! Sẽ ổn khi để
Satsuki-san một mình trong tình huống này chứ ?!
Ưm, thật sự
đau lòng quá.
“À ừm, à ừm!”
“…gì vậy…?”
Satsuki-san
ngẩng đầu lên.
“S-Sự thật
thì tớ-.”
Tôi không biết
tại sao mình lại nói ra chuyện này.
Chỉ là cảm
thấy bằng lí do nào đó khi thấy cảnh Satsuki-san không muốn bất cứ ai nhìn thấy
điều mình không muốn thấy.
Dù sao thì
tôi cũng là một người vụng về. Không thể quản họ khắp chân trời, nhưng ít ra những
lúc cần nhất tôi có thể ở bên họ.
Nếu nói chuyện
này có thể làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn, vậy thì….
“Thật ra,
trước khi vào trung học tớ là một người sống rất ẩn dật!”
Nói ra rồi.
Tôi thực sự đã nói ra điều đó rồi.
Đây chính là
bí mật không muốn ai biết. Thậm chí ngay cả Mai tôi cũng còn chưa kể vụ hồi sơ
trung này. Cuối cùng thì, tôi đã nói ra bí mật mà tôi còn định sẽ đem bên mình
đến khi xuống mồ.
Tôi hốt hoảng
khi nghe phản ứng của cô ấy
Sau lời thú
nhận của tôi, Satsuki-san nói, “Tôi biết rồi.”
“Phản ứng hời
hợt quá đó!”
Nó làm tôi
thấy sốc thật.
Với một ánh
mắt không mảy may quan tâm, cô ấy nói tiếp.
“Không phải,
nhưng mà…câu ‘ra là thế.’ lại xuất hiện ngay trong đầu tôi trước nhất”
“Đó là lí do
á hả?! Mặc dù tớ đã rất thành công trong buổi khai màn thời trung học, nhưng
suy nghĩ của cậu chỉ đơn giản dừng lại ở chỗ ‘thì ra là thế’ ?!”
“Đôi khi biểu
hiện của cậu rất kỳ quái, hay tự hạ thấp bản thân, lòng tự trọng cũng thấp nốt.
Ánh mắt thường đảo quanh, né tránh ánh nhìn của mọi người, trong khi lại có thể
thoải mái khi nhìn vào màn hình điện thoại.”
“Khoan nào!
Cậu không cần phải nói thêm về tớ đâu!”
“Vậy giờ tôi
sẽ hỏi cậu một câu, cậu có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ trả lời đại loại kiểu ‘ơ, mặc
dù cậu trông rất cởi mở cơ mà!’ ? Ngay cả Sena cũng không giữ được nụ cười gượng
gạo khi nghe thấy câu này.”
Nghe câu trả
lời đó, tôi không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.
“Dù tớ đã thực
sự cố gắng hết sức mình!”
Tôi đứng dậy,
cảm giác như nước mắt đang trào ra.
“Tớ thực sự
đã cố gắng hết sức để thay đổi chính mình…nhưng dù tớ có cố gắng đến mấy đi
chăng nữa, thì quá khứ vẫn vùi lấp lấy tớ!”
“À, khoan_”
Tôi xoay
lưng về phía Satsuki-san và lao nhanh ra khỏi nhà cô ấy.
Mọi thứ như
bóp nghẹt lấy tôi. Cảm giác thật giống như cái ngày mà tôi đã bất giác chạy trốn
lên sân thượng.
Tôi liều
lĩnh chạy ra giữa màn đêm.
Và rồi bị lạc
mất.
--------------------------------
Tôi khóc nức
nở….đây là đâu….
Điện thoại
thì sắp hết pin, và ở đây cũng khá tối. Hình như đã từ lâu không còn ai ở xung
quanh đây nữa, mặc dù là tôi không chắc là mình có thể nói chuyện được với họ…
Trời bắt đầu
trở lạnh hơn, tôi dần cảm thấy bất lực. Hơn nữa, không hiểu từ lúc nào, mặt tôi
ướt đẫm nước mắt.
Không còn lựa
chọn nào nữa. Chắc có thể là tôi sẽ chết tại đây.
Nếu biết trước
mọi chuyện sẽ như thế này, tôi sẽ xử sự tốt với Mai….
Ngồi bên đường
tôi thẫn thờ nhìn lên bầu trời.
Mặt trăng nhất
định sẽ rất đẹp dưới đám mây mỏng manh đó.
Tôi luôn ngưỡng
mộ những thứ đẹp đẽ như thế này.
Với tôi mà
nói, những thứ đẹp đẽ là những thứ không thuộc về mình.
Ví dụ, những
người bạn cũ thời tiểu học, những con người đang tận hưởng cuộc sống đúng
nghĩa, hoặc một người nào đó rất rạng rỡ như ánh mặt trời – Oozuka Mai.
Miễn là tôi
nhìn từ xa, sẽ không đến nổi thấy ngộp ngạt. Mọi thứ đã chấm dứt rồi.
Nhưng, sâu
thẳm trong tâm trí, tôi lại khao khát được ở nơi đó. Tôi cũng muốn được như bọn
họ.
Mặc dù tôi
chỉ có thể phản chiếu hào quang đó, như mặt trăng kia.
“Fu, rốt cuộc
cũng tìm được cậu rồi…”
Ngẩng đầu
mình lên, và người đứng trước mặt tôi là_
(Hình)
_Satsuki-san
với mái tóc được cột đuôi ngựa, đứng trước mặt tôi, thở một hơi.
“Hở…”
Tôi ngơ ngác
chớp chớp mắt nhìn kĩ cô ấy nhiều lần.
“Sao Satsuki-san…”
“Tôi dư sức
biết cậu có khả năng sẽ chạy đến nơi nào.”
Một lần nữa,
cô ấy nhìn tôi chằm chằm bằng một đôi mắt có thể đọc được suy nghĩ của người
khác. Rồi thở dài thườn thượt.
“….tôi chỉ
muốn nói vậy. Nhưng thật ra thì tôi thật sự không biết, vì vậy mà chạy lung
tung tìm cậu khắp nơi. Cái này.”
“À, ví của tớ…”
“Cậu không
thể đi tàu về nếu bỏ lại nó.”
Cô ấy dúi mạnh
nó qua cho tôi. Tôi thậm chí còn không nhớ đến nó nữa. Thực sự có lẽ là một kẻ
vô vọng rồi.
Đã vậy còn
khiến Satsuki-san phải chạy đôn đáo tìm trong khi trời tối đã như vầy.
“Uuuu, xin lỗi
vì đã phiền cậu như vậy…”
Tôi đã chuẩn
bị tinh thần sẵn sàng để đối mặt với cơn thịnh nộ của cô ấy.
“Không có gì
đâu, đừng bận tâm.”
Satsuki-san
từ chối lời xin lỗi một cách thẳng thừng.
“Dù sao thì
tôi cũng đã quen với mấy việc này rồi.”
Satsuki-san
đưa tay ra trước mặt tôi.
Do dự một
lúc, tôi từ từ với lấy bàn tay đó. Satsuki-san kéo tôi đứng dậy khỏi mặt đất.
Không giống
như bàn tay lạnh lẽo mà đã nắm trước đó, tay của cô ấy lúc này có chút mồ hôi,
và ấm áp. Có vẻ như đúng thật là cô ấy chạy đôn chạy đáo kiếm tôi.
“Vừa thảm hại,
vừa liều lĩnh.”
“Ưm..tớ xin
lỗi.”
Tự nhủ, mặc
dù cô ấy vẫn cư xử như mọi ngày nhưng tôi lại cảm nhận được sự chiều chuộng bởi
lòng tốt đó. Bọn tôi đan tay vào nhau và bước đi.
Tại thời điểm
đó, tôi không nhận ra rằng, những đám mây mỏng kia đã tan biến, bầu tời quang
đãng trở lại, giờ đây một mình mặt trăng độc chiếm lấy bầu trời, soi sáng đường
cho bọn tôi.
“Mẹ tôi phải
đi làm đêm.”
“Ưm hửm.”
“Thế nên tôi
thường chăm lo cho bà ấy vào buổi sáng bởi vì bà ấy luôn trở về nhà trong tình
trạng say khướt. Không chỉ mẹ tôi, còn phải chăm nốt luôn mấy quý bà với thân
hình màu mỡ hay ở nhờ nhà tôi nữa.”
“Ra vậy.”
“Ừm.”
Có quá nhiều thứ nằm trong ngực tôi mà thực sự không thể
viết nó ra được. Satsuki-san siết lấy tay tôi.
“Sao vậy?”
“Hở?”
Satsuki-san
là kiểu người không nó được những lời hay, nhàn nhạt nói ra cậu hỏi của mình.
“Tại sao cậu
lại muốn trở thành một người cởi mở, hoạt bát?”
Tôi không
nghĩ rằng cô ấy lại quan tâm đến vụ này, liệu cô ấy chỉ đang cố gắng phân tích
nguyên nhân đằng sau hành vi đột ngột đó của tôi.
“Ơ…nói sao
ta. Tớ nghĩ là do tớ thấy ghen tị…”
“…với điều
gì?”
“Mọi người
dường như đều rất vui vẻ thoải mái khi nói chuyện với bạn bè mình. Những thứ
như đi chơi sau giờ học, hẹn hò…tận hưởng thời gian của họ với những người khác
trông rất vui, và điều này làm tớ thấy ghen tị….”
Bằng một
cách rất bình tĩnh khi nói chuyện này, có lẽ do tôi đã nấp trong bóng tối quá
lâu. Nhưng tự hỏi, tôi có nói quá nhiều rồi không, vì dù sao chuyện này cũng chẳng
liên quan gì đến cô ấy.
“Hưm.”
Cô ấy đáp lại
tôi một cách hời hợt mong manh. Sao cũng được.
Không phải
tôi nói mấy điều này để cô ấy hiểu mình.
“Lúc trước,
về cơ bản mà nói, tôi đã dành cả ngày của mình để đắm chìm trong các trò chơi
điện tử, tôi không ghét chuyện này, chúng thực sự rất vui… nhưng những thứ như
thế, tôi có thể làm bất cứ lúc nào mình muốn… Không giống như chơi game, có rất
nhiều chuyện tôi chỉ có thể thực sự thực hiện nó trong một thời điểm nhất định…”
Tôi chậm rãi
phát âm từng chữ.
Khi nhìn lại,
tự hỏi có phải mình đã quá tham lam…Rốt cuộc tôi đã lao vào một thứ mà bản thân
không quản được, vì sự ích kỷ của mình, tôi chỉ đơn giản là chạy trốn mà thôi.
Thực sự thảm hại mà.
“Tôi hiểu rồi.”
Giọng cô ấy
rất nhỏ, nhưng cô ấy vẫn gật đầu.
“Với cậu
thì, chuyện đó quan trọng nhỉ.”
“U-ừm….”
“Vậy, cám ơn
cậu đã cho tôi biết nhé.”
Cảm giác này
là gì….
Cảm thấy giống
như một cái gì đó vừa xấu hổ, nhưng lại vừa cảm thấy nhột nhạt.
Nếu tất cả
những sự việc đều trong một ngày cùng xảy ra, ngực mình có đau như lúc này
không. Tôi gần như muốn thoát ra khỏi cơ thể mình vậy. Nhưng cũng chỉ là trí tưởng
tượng của tôi hiện tại mà thôi, những thứ mà tôi có thể nhìn thấy được lúc này
là mặt trăng và Satsuki-san.
Nếu cô ấy cảm
ơn tôi là vì chuyện đó, tôi có thể ngẩng cao đầu và vỗ ngực rằng chuyện tôi vừa
kể cho cô ấy nghe là một câu chuyện đáng tự hào của mình.
Còn nếu cô ấy
cư xử như vậy, tôi nghĩ có lẽ là vì đồng cảm với mình.
Có lẽ thế _
không, nhất định nó là thứ gì đó quý giá với tôi lắm.
“Vậy.”
“Ơ, à, đây
không phải nhà ga! Chúng ta quay trở lại nhà ư!”
“Chẳng phải
cậu đang lạnh sao? Giờ là tháng 7, nhưng tay cậu lại lạnh đến như vậy. Tôi sẽ
chuẩn bị bồn tắm cho cậu, tối nay cậu nên ngủ qua đêm ở đây đi.”
“HẢ? Đây chẳng
phải quá làm phiền cậu rồi sao…”
Tôi muốn từ
chối lời đề nghị này nhưng khi tôi nhớ ra một chuyện. Bây giờ, nhỏ em đang đợi
tôi ở nhà. Con bé nhìn tôi bằng đôi mắt đáng sợ vì đã hiểu lầm, cho rằng tôi đã
bắt cá hai tay với cả Mai và Satsuki-san.
Giờ nếu tôi trở
về nhà và đối mặt với nhỏ, nó sẽ trở thành một tình huống cực kỳ rối rắm….ưm…
“Nếu cậu muốn
gọi cho nhà thì có thể mượn điện thoại của tôi này.”
“…cám ơn.”
Tôi nghĩ bây
giờ mình nên lựa chọn đồng ý với đề nghị của cô ấy.
Nhưng tôi lại
không có ý định sẽ ở lại nhà này…nó khiến tôi lo lắng hơn.
Lần thứ hai
tôi đi vào nhà của Satsuki-san. Căn hộ hơi cũ kĩ và căn phòng không rộng lắm,
nhưng khi quan sát kỹ xunh quanh, tôi phát hiện ra một vài thứ mà tôi đã không
để ý khi trước. Từ những bức tranh thêu đẹp mắt trên rèm cửa đến những lọ gia vị
được xếp ngăn nắp trên kệ bếp, tạo cảm giác ấn tượng rằng những người sống ở
ngôi nhà này đang hưởng thụ cuộc sống hàng ngày của mình.
Tôi đã không
nhận ra những chi tiết nhỏ trong lần vào nhà trước đó. Không hiểu sao…tôi cảm
thấy nơi này thật thoải mái.
Tôi mượn điện
thoại của Satsuki-san và nhanh chóng liên lạc với nhà. Ể, đã muộn thế này rồi…có
lẽ nhà đang lo lắng cho tôi lắm. Và mãi tôi mới trấn an được bọn họ.
“Haa…sáng
mai tớ sẽ về nhà sớm để thay đồng phục đàng hoàng trước khi đến trường…”
“Chỉ việc mặc
bộ đồ thể dục của trường rồi kiếm cớ chính đáng vào. Tôi sẽ cho cậu mượn.”
“Mặc quần áo
thể dục, rồi đi học cùng nhau…”
Tôi thử tưởng
tượng ra viễn cảnh đó. Mai trong đầu tôi bỗng thét lên một cách phẫn nộ.
“Đúng như dự
đoán, chuyện này thật sự nguy hiểm, cậu thấy đó?!”
“Là chuyện
đó à? Tôi thì ổn thôi, mặc dù….fufufu…”
“Uwa, thật
là một biểu cảm khó chịu…”
Tôi đã hy vọng
rằng cô ấy sẽ ngưng dùng tôi như một phương tiện để đánh trả Mai, nhưng tuyệt đấy,
mối quan hệ này đã bắt đầu từ đó mà…
“Bồn tắm đã
sẵn sàng rồi. Tôi có đồ lót mới mua, cậu có thể mặc này.”
“Ơ, ổn không
vậy.”
“Ba cái với
giá 980 yên, cậu trả 326 yên được rồi, tôi làm tròn rồi còn nhiêu cho cậu đó.”
“Cậu nghiêm
túc lấy tiền luôn á hả?! Mà, so với kiểu như Mai, tớ thấy chuyện này ổn chán!”
Thay vì một
người hay vung tiền cho mình, thì vẫn thích kiểu chia đôi một cách công bằng
hơn như thế này, vì như vậy sẽ khiến lương tâm tôi không bị cắn rứt. Hừm, không
đúng, tôi không thể nghĩ mối quan hệ theo hướng kì quái thêm được!
“Giờ tớ vào
đây.”
“Ừ.”
Tôi xin phép
Satsuki-san, người đã thay ra bộ quần áo mặc ở nhà, rồi đi vào nhà tắm.
Cởi bỏ quần
áo rồi cho vào trong giỏ giặt, sau đó bước vào phòng tắm. Đó là một bồn tắm được
làm bằng thép không gỉ. Tôi cố bật công tắc điện một vài lần nhưng nó không hoạt
động.
“Hở.”
Bóng đèn bị
cháy rồi sao…?
Sẽ không
tránh khỏi trường hợp đã đến giới hạn tuổi thọ của nó…
Tôi dội nước
ấm lên người rồi bước vào bồn tắm. A, thật ấm áp làm sao…nhưng trong tình cảnh
tối om này có tí hơi thất vọng.
Uuu, đúng
như tôi nghĩ, chỉ dựa vào ánh trăng thôi là chưa đủ.
“Tôi để khăn
ở đây nhé…huh, sao ở trong tối om vậy, Amaori?”
Giọng nói đột
ngột của Satsuki-san khiến tôi đang chìm đắm trong làn nước ấm liền giật mình.
“Hơ? Vì tớ
không bật đèn được hay sao ấy…?”
“Aaa, ra vậy.
Xin lỗi nhé, đợi tôi chút.”
Từ bên ngoài
phòng tắm, tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt. Tự hỏi, không biết cô ấy đang
làm gì.
Một lúc sau,
Satsuki-san mở cửa bước vào.
Tôi thoát chết
trong gang tấc nhờ ơn cái bóng tối này vì đã không thể nhìn thấy rõ cơ thể đang khoả thân của Satsuki-san. Nếu
có sự tình cờ nào đó khiến khiến ánh sáng đột nhiên bật lên và tôi có một tầm
nhìn rõ ràng, và sau đó, tôi có thể phải nhìn chết dí vào bức tường….
Vì không
gian trong bồn tắm không đủ chỗ cho bọn tôi, nên Satsuki-san ra khỏi chỗ đó rồi
ngồi lên thành bồn rồi bắt chéo hai chân.
“Amaori, dời
chân cậu sang một chút nào.”
“Hở? À rồi.”
Ngay sau khi
tôi di chuyển chân mình, đột nhiên từ đâu trong mặt nước nổi lên những ánh sáng
nho nhỏ.
Nó trông thật
kỳ diệu, như một phép thuật vậy, khiến tôi không khỏi kinh ngạc.
“Đây là…?”
“Một chiếc
đèn tắm được chế tạo rất đặc biêt. Nhưng vẫn chưa hết đâu.”
Satsuki-san
bật công tắc trước vòi sen. Hoá ra đó là một công tắc cho ánh sáng gián tiếp xuyên
vào bên trong phòng tắm.
Khi bật công
tắc, những bức tường xung quanh bọn tôi lấp lánh hình bông hoa. Nhìn như thể có
những bông hoa lơ lửng trong không trung luôn vậy.
Các màu
xanh, đỏ và trắng kết hợp với nhau và tạo thành những bông hoa rất lớn.
Thật là một
khung cảnh đáng thưởng ngoạn.
“Những bức
tường trông đẹp mắt phải không? Sau cùng thì, tôi tự làm chúng đấy.”
Satsuki-san
lấy ra một chiếc hộp nhỏ và úp ngược nó xuống. Từ trong hộp, những cánh hoa rơi
xuống đầy bồn tắm.
Uwa, tuyệt
quá. Bồn tắm với những cánh hoa. Một mùi hương tuyệt vời!
Những bông
hoa dã quỳ nở trên tường và với hương thơm này khiến có cảm giác như mình đang
tắm ở giữa một vườn hoa. Cảm thấy mình như xuyên vào một khung cảnh trong một
câu chuyện vậy.
“Chúng đẹp
quá, Satsuki-san!”
“Fufu, thật
?”
Vì quá phấn
khích, tôi bất cẩn ngẩng đầu lên và bắt gặp hình dáng cơ thể của Satsuki-san.
Ngay lập tức tôi có chút tội lỗi vì đã làm vậy.
“Uwaa, đẹp
thật.”
“Hửm?”
Satsuki-san
đã dùng chiếc kẹp, kẹp tóc mình lại, một vài sợi tóc rơi ra buông thõng xuống
vai, dính vào làn da ẩm ướt của cô ấy. Những giọt nước trượt dài trên làn da trắng
ngần như sương mai ấy.
Cơ thể cô ấy
không hề có tí mỡ thừa nào. Khung hình gầy càng làm nổi bật thêm vóc dáng sắc sảo
đó. Tôi có thể thấy rõ hình dạng cơ thể của cô ấy được phát hoạ bởi ánh sáng
gián tiếp ở phía sau kia.
Để mô tả được
vẻ đẹp của cô ấy, kiểu nó giống như một tác phẩm nghệ thuật đặt tại cuối phòng
trưng bày, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp đã lấy đi nhịp thở của cậu và khiến
cậu quên đi tất cả những tác phẩm đã xem qua trước đó.
“Aa, cậu
thích chúng chứ? Phòng tắm đặc biệt của chúng ta?”
“À, ừ, ừm…”
Tôi lãng
tránh ánh mắt của mình và ngâm mình ngập nước tới miệng.
“Nhìn xem,
tôi có giá sách đặc biệt ở đây để có thể vừa tắm vừa đọc sách trong bồn. Tôi tự
làm nó đó. Trông tuyệt lắm đúng không?”
“Ư-ừm…”
Tệ rồi, tôi
gần như quên mất, cái người đang ngay trước mặt tôi đây là một người không kém
cạnh gì Oozuka Mai, một trong những học sinh ưu tú của trường Ashigaya – Koto
Satsuki.
Cô ấy còn là
người mà tôi thậm chí không thể tưởng tượng được sẽ nói chuyện được với nhau một
cách bình thường, huống chi việc tắm chung như thế này.
Vẻ đẹp của
cô ấy ở mức độ khiến tôi không thể thốt nên lời. Ngay lập tức tôi trở lại thực
thực.
Satsuki-san
dường như đang có một tâm trạng tuyệt vời, về việc cô ấy nhận được lời khen ngợi
về cái phòng tắm của mình.
“À, đúng rồi,
Amaori, để tôi kì lưng cho nhé.”
“Ể?! Ý-ý cậu
là sao?!”
“Dù gì cũng
đã tắm chung rồi, nên sẽ chẳng có ý nghĩa nếu không làm gì cả. Sao vậy? Sao mà
ngại?”
“Tất nhiên
là ngại rồi!”
“Nào, đừng
có nhoi chứ.”
“Uwaaa?!”
Một lần nữa
Satsuki-san ngâm mình vào bồn. Bên trong không gian chật hẹp này, bọn tôi không
còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc áp sát cơ thể vào nhau.
Hơn nữa,
Satsuki-san lúc này đang đối diện tôi. Cô ấy để chân vào giữa hai chân tôi, có
một sự va chạm lung tung ở đây. C-cảm giác này!
“Sa, Sa, Sa,
Satsuki-san!”
“Hửm, cái biểu
cảm đó là gì vậy?”
Satsuki-san
duỗi tay ra lấy cái hộp nhỏ, đổ ra thứ bên trong đó vào lòng tay mình.
“Đây là loại
xà phòng cậu có thể dùng trong bồn tắm. Ngồi yên, tôi sẽ cọ sạch cho cậu.”
“Không được!
Chuyện này không được!”
“Tại sao cậu
phản ứng như thế chứ?”
Satsuki-san
trừng mắt nhìn tôi rồi nói.
“Cậu thích mấy
chuyện này mà nhỉ? Cảm giác tuyệt lắm đúng không, được người ta tắm rửa cho
mình như vầy?”
“Không có
thích tí nào.…!”
Trời, trời
ơi!
Bầu không
khí lúc này, đã trở thành một tình huống vô cùng nhạy cảm!?
Tại sao cô ấy
lại tỉnh đến thế?! Thực sự không biết gì và coi đây chỉ là một skinship đơn thuần
thôi sao?!
Satsuki-san
tạo bong bóng xà phòng trên lòng bàn tay rồi nắm lấy cánh phải của tôi.
“Ừ, rồi, giờ
ngồi yên coi nào.”
Cô ấy dùng
hai tay giữ lấy cánh tay tôi và bắt đầu xoa chúng. Hểeeee, cô ấy di chuyển các
ngón tay của mình một cách ti mỉ. Bàn tay mềm mại và mảnh mai của
Satsuki-san….trên ngón tay tôi…!
Hơn nữa, gần
thế này tôi có thể thấy rõ được hàng mi sáng lấp lánh của Satsuki-san trong lúc
cô ấy đang tập trung vào việc tắm cho tôi. Có ổn không khi nhận được miễn phí sự
săn sóc đặc biệt từ một người đẹp độc nhất vô nhị như này….Giá như đây chỉ là một
giấc mơ, tôi sẽ vui vẻ đón nhận chúng nhiệt liệt. Nhưng vì đây là sự thật, tôi
nghĩ mình sẽ tạch mất!
Aa, mình đã
đạt tới giới hạn rồi, dù đó chỉ là những ngón tay của tay phải…não tôi trở nên
nóng hơn bởi sự khoái cảm này và có thể khiến tâm trí tôi hỗn loạn trở thành một
con người khác.
“Ư-ưm, cậu thấy đó, Satsuki-san.”
“Sao?”
Vẫn tiếp tục
chà chà, rửa rửa.
“Cái việc cậu
đang làm, nó thực sự….”
“Hở?”
Tôi gom hết
can đảm của mình. Nhắm mắt lại, dùng hết lực nói ra những nỗi lòng của mình.
“Tớ nghĩ làm
như vậy rất là gợi dục!”
“UH, Hở…..hả?”
Cuối cùng
thì Satsuki-san cũng ngẩng lên và liếc nhìn tôi. Trong một khoảng khắc rất ngắn,
ánh mắt của bọn tôi chạm nhau. Mắt của cô ấy lập tức trở nên sắc bén, và mặt cô
ấy đã đỏ lên tận mang tai.
“Ơ, ưm,
khoan đã…đợi chút, cậu-cậu đang tưởng tượng cái quỷ gì vậy?”
“Nhưng, đó
là vì cậu….!”
Tôi hoàn
toàn không có tội đúng chứ?! Thực sự không phải lỗi của tôi mà?!
“Vì cậu đã một
cách rất chi là vô tư tạo ra bầu không khí như vậy!”
“Không phải!
Tôi chỉ muốn tắm cho cậu thôi mà?! Kiểu như đơn giản là kì lưng cho sạch sẽ!”
“Không đúng!
Nhìn như thế nào thì nhìn nó vẫn sặc mùi khiêu dâm!”
“K-khiêu
dâm…”
Giọng của
Satsuki-san ấp úng không rõ ràng.
“K-khoan, đợi
tôi chút, Amaori…trước đây tôi có nói là không quan tâm đến sở thích của cá
nhân, ai muốn làm gì tuỳ, nhưng mà, cậu cũng đừng lôi kéo tôi vào sở thích của
cậu chứ?”
“Không phải
vậy! Người dụ dỗ tớ là cậu đó, Satsuki-san! À, phải rồi! Ngay từ đầu cậu cho tớ
mượn cuốn sách đó là có ý gì?! Cậu biết không, tớ đã đọc nó trên tàu đấy!?”
“Đọc ở đâu
là quyền của cậu chứ? Có chuyện nhỏ nhặt đó cũng phàn nàn ….à.”
Dường như
Satsuki-san đã bắt đầu nhớ lại và thay đổi biểu cảm.
“Giờ nghĩ lại
thì, có một vài cảnh miêu tả chuyện đó, nếu tôi nhớ không lầm.”
“Một vài á? Rất
nhiều là đằng khác! Tận bốn mươi trang đầu đều chứa đầy những cảnh như thế đó,
nhớ không hả?! Lại còn tệ hơn lại là cảnh say đắm của một phụ nữ trưởng thành với
nữ sinh trung học ! Tớ tự hỏi, trong mắt cậu tớ là gì?!”
“C-cái đó
không phải ý của tôi! Tại sao cậu lại quá chú trọng đến mấy cái cảnh đó chứ? Đọc
truyện phải đọc cho đúng cốt truyện! Xét về nội dung chính, cảnh đó chỉ một phần
thiết yếu thôi!”
“A, trời,
sao cũng được, tớ ra ngoài trước đây! Chứ ở đây nếu cậu tiếp tục làm những hành
động nhìn không đứng đắn như này, não tớ sẽ không trụ được lâu đâu!”
“Đ-Đợi chút,
Amaori! Dù cả hai bọn tôi đều là con gái, nên những chuyện kiểu này hoàn toàn
là_”
Có thể tôi
đã khá hấp tấp.
Lúc tay tôi
chạm vào thành bồn, nó còn vươn lại xà phòng của lúc nãy.
“Uwaaa.”
“Chờ đã
Amaori_”
Tay tôi bị
trượt và ngã nhào. Thật là vụng về quá đi mà!
Nước cùng
cánh hoa bắn lên tung toé xung quanh.
Uiii….đau
quá đi….
Hửm, gượm
đã, không có thấy đau?
Có vẻ tôi đã
đáp xuống một bề mặt mềm. Đã thành công thoát khỏi cơn khủng hoảng, hơ, tuyệt
đó chứ.
“…Amaori…”
Một giọng
nói lạnh như băng vang bên trên đầu tôi.
“Hở?”
Sau cùng tôi
đã có thể cảm nhận được cảm giác trên đầu ngón tay mình. Kích thước này, cảm thấy
có chút quen quen, nhưng cũng cảm thấy là lạ.
Có lẽ nào….
Tôi từ từ ngẩng
mặt lên và thấy một chuyện, bàn tay tôi đang chạm vào ngực của Satsuki-san.
“Ơ, ờm….”
Trong tình
huống mà da thịt bọn tôi thực sự dính lấy nhau, tôi quay sang nhìn Satsuki-san.
Satsuki-san…biểu
hiện của cô ấy trông giống như vừa giết ba người, và cô ấy đang nhìn tôi với vẻ
mặt như thế.
Sợ quá đi…
“T-Tớ xin lỗi.”
“…..không
sao, nhanh lên và đi ra khỏi đây ngay.”
“D-Dù thế!
Ngực của Satsuki-san mềm và ấm lắm….nói chung là rất thích khi chạm vào đó! Cám
ơn nhá!”
Bây giờ
trông biểu cảm của cô ấy chuyển sang biểu hiện của một người đã giết 100 người.
Tôi lập tức ngậm miệng mình lại.
“Khẩn cầu cậu
tha lỗi cho tớ.”
Tôi từ từ
dùng sức từ đầu gối và cố gắng đứng dậy ra khỏi đó.
Khoảng khắc
tôi dời tay khỏi ngực cô ấy, nếp nhăn giữa hai lông mày của cô ấy trở nên sâu
hơn.
“Ưm…”
“……”
Chậc, cái giọng
thật gợi tình…
Satsuki-san….cô
ấy thường đọc sách với vẻ mặt điềm đạm, một nét đẹp lạnh lùng được mọi người
ngưỡng mộ…
“N-này, có
nhanh lên không thì bảo?”
“Ha! Ưm! Tớ
lên đây!”
Lần này tôi
thực sự nhảy ra khỏi bồn tắm. Cảm thấy có chút cóng chân và nhanh chóng đè lấy
ngực mình để tiếng nhịp tim đang đập mạnh của tôi không lọt ra ngoài. Trước khi
rời phòng tắm, tôi len lén nhìn Satsuki-san vẫn đang ngồi trong bồn tắm.
“…Amaori.”
“S-sao đó?!”
“….rửa sạch
xà phòng đi đã.”
“Tớ biết rồi!”
Sau khi làm
theo lời cô ấy, tôi ra khỏi phòng tắm. Có vẻ như ngay cả nước ấm cũng thua xa
cái cơ thể đang nóng của tôi.
---------------------
Sau khi mặc
bộ đồ lót mới tinh và bộ đồ ngủ mà Satsuki-san đã cho mượn, tôi chui vào chiếc
nệm futon dành cho khách mà cô ấy đã chuẩn bị từ trước.
Đây là phòng
của Satsuki-san. Sau vụ khi nãy, bọn tôi không nói gì nhiều mà cứ đi thẳng về
chỗ ngủ của mình.
Cô ấy trải
những tấm đệm của cả hai cạnh nhau. Satsuki-san nằm xuống và quay lưng lại với
tôi. Buồn ngủ, nhưng…
Tôi- tôi
không thể ngủ được.
Mặc dù đã
chăn êm nệm ấm thế này, nhưng lại không thể thư giãn được chút nào!
Khi nhắm mắt
lại, hình bóng khoả thân của Satsuki-san lại hiện ra!
Hơn hết, nó
khiến tôi gợi lại những kí ức về lần tắm chung với Mai. Đầu tôi bây giờ tràn ngập
những suy nghĩ quái đản.
Thật đau
lòng, bởi vậy lí do tại sao người đẹp…
Bỗng tôi
nghe thấy tiếng sột soạt từ phía mình. Có vẻ như Satsuki-san vừa trở mình. Thế
à tôi còn nghĩ rằng đó là âm thanh của những suy nghĩ trong tôi bị rò rỉ ra
ngoài.
Satsuki-san
có vẻ đang ngủ rất ngon.
Sau khi mắt
quen với bóng tối, tôi có thể nhìn thấy được Satsuki-san đang ngủ yên tĩnh.
Bất giác tôi
thở dài một hơi.
Cô ấy thực sự
đẹp. Tôi đã có một cơ hội ngàn năm có một để có thể quan sát vẻ đẹp của cô ấy
trong lúc ngủ này. Điều gì đã khiến cô ấy trông khác với tôi đến vậy, tự hỏi…À,
tất nhiên là về mọi mặt rồi.
Tuy vậy, mọi
thứ đều không thể tin được.
Tôi đã đăng
nguyện vọng vào trường Ashigaya và gặp gỡ Oozuka Mai ngay sau lễ nhập học. Nếu
lần đó tôi không mở lời trở thành bạn với cô ấy, có lẽ tôi sẽ không thể được
qua đêm cùng với một người mà tôi không bao giờ tưởng tượng là mình sẽ có bất kỳ
mối quan hệ nào với họ trong cuộc đời này.
Từ quan điểm
của Satsuki-san, một người như tôi có thể là một thứ gì đó như viên sỏi lề đường
không hơn không kém.
Còn với tôi,
Satsuki-san là một thực thể nằm ngoài tầm với của mình, một người toả sáng trên
bầu trên xa xăm kia.
Hôm nay, tôi
đã khám phá ra rất nhiều chuyện về Satsuki-san mà tôi chưa bao giờ hình dung ra
trước giờ. Cô ấy làm thêm, trân trọng gia đình nhỏ của mình, ghét phải vụt mất
cái gì, lo lắng chạy đi tìm tôi, và cũng thích tắm nữa. Chợt phát hiện rằng,
Satsuski-san là một cô gái dịu dàng.
Cho nên, một
cô gái u ám trong xã hội này không thể ngăn bản thân nghĩ rằng mọi người đều
tuyệt vời, vì họ đã luôn cố gắng hết sức vì cuộc sống này. Họ đối mặt với mọi
thứ theo lối đi riêng của họ. Một loạt giá trị kinh nghiệm sống khác xa với
tôi.
Nếu tôi đặt
mục tiêu là “có thể nói chuyện được tự nhiên với mọi người trong trường”, thì
có lẽ vẫn chưa đủ.
Con đường để
Amaori Renako hoàn thiện quá khứ của mình vẫn còn dài, bởi vì tôi chỉ mới bắt đầu
từ vạch xuất phát…
Như một cơn
gió lặng, một giọng nói êm êm trôi đến bên tai tôi.
“Cậu ngủ
chưa?”
Thình-thịch.
“V-vẫn
chưa.”
“Ờ.”
Satsuki-san
khẽ mở mắt nhìn tôi.
Trong bóng tối,
mắt cô ấy sáng lấp lánh như viên đá quý.
“Chiếc đệm
mà cậu đang nằm lúc này, nó là cái mà Mai để ở đây đặn dùng riêng cho cậu ta.”
“A, ra là vậy…”
“Chuyện đó cậu
không phiền chứ?”
“K-không
đâu.”
Thực ra, nó
có mùi như Mai. Mà tất nhiên tôi không thể nói ra chuyện này vì cô ấy nhất định
sẽ nghĩ tôi là một kẻ biến thái hư hỏng.
“Cậu ấy có
hay đến đây thường không?”
“Hồi tiểu học,
cậu ta đến đây thường xuyên lắm. Nhưng sau đó cậu ta bắt đầu làm việc nhiều
hơn, và bận rộn hơn.”
“À, lần trước
cậu ấy đã đi nước ngoài luôn còn gì.”
Cô ấy trong
giây lát không trả lời. Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng ngáp nhỏ từ cô ấy.
Satsuki-san
lại chuyển mình, quay lưng về phía tôi.
“Ngày mai
còn phải đi học đấy. Lo mà ngủ ngay đi.”
“Ờm, đúng nhỉ.
Cậu ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tôi cố gắng
nhắm mắt lại nhưng…như trước đó, nhịp tim rộn ràng của tôi không chậm lại. Có vẻ
tôi phải mất một khoảng thời gian nữa để ngủ được.
Satsuski-san
đang ngủ bên cạnh tôi, còn tấm nệm thì lại có mùi như Mai…ưm.
Sau một lúc,
tôi nghe thấy âm thanh sột soạt lần thứ hai từ phía Satsuki-san.
…có lẽ nào
cô ấy cũng không quên được cái vụ hôm nay đã xảy ra và không ngủ được phải
không?
Mặc dù bọn
tôi chỉ bị ràng buộc bởi một giao kèo, nhưng lại giống như trái tim bọn tôi đã
được kết nối với nhau. Tôi không thể không nghĩ cô ấy như một người bạn.
….thật tốt nếu
cô ấy có thể trở thành bạn mình.
Suy nghĩ về
nhiều thứ, khiến tôi bất giác buồn đi vệ sinh.
Tôi rón rén
ra khỏi chỗ nằm của mình để không làm phiền Satsuki-san và rời đi.
Sau khi trở
lại, tôi cố gắng không tạo ra bất kì tiếng động nào khi chui lại vào trong chiếc
nệm của mình.
“À, đúng rồi.”
Một giọng
nói đột ngột cất lên.
“Hở…? Tớ xin
lỗi, đã đánh thức cậu hả?”
Cô ấy không
trả lời và đưa tay ra lấy điện thoại bên cạnh gối lên.
“Quên chụp ảnh.
Một bức ảnh làm một bằng chứng cho mối quan hệ của chúng ta.”
Aa, tại sao
ngay lúc này lại có ý tưởng đó chứ? Không làm gì cũng có sao đâu….
“Vì chúng ta
đang ở trong tình huống hiếm có này, hãy làm cái gì đó táo bạo đi.”
“Táo bạo…”
Tôi buồn ngủ
đến mức không thể suy nghĩ được gì. Ranh giới giữa mơ và và hiện thực rất mơ hồ.
“Vậy hôn gì
sao?”
Những câu từ
đó nghe xa xăm, giống như chúng phát ra từ một gian phòng khác vậy.
“Ơ…”
“Gò má nè,
nhanh lên.”
Satsuki-san
nhích người lại gần hơn trong khi vẫn cầm điện thoại. À, hơi ấm từ người khác.
Có vẻ cô ấy sẽ không để tôi ngủ cho đến khi làm xong chuyện này.
Không còn
cách nào cứu vãn được tình thế.
“Nhưng hứa với
tớ sẽ không rò rỉ chúng ra đó nhé…?”
“Được. Súng
vô hại là khi súng còn trong túi áo. Nếu cậu rút ra bắn, thì nó mới thành vấn đề.”
“Được…”
Cô ấy đưa mặt
mình lại gần tôi hơn.
Tôi quay đầu
về hướng cô ấy.
Cảm giác như
có gì đó mềm mại trên môi.
Môi của
Satsuki-san lành lạnh. Giống như cô ấy vậy.
Môi bọn tôi
kết nối trong chốc lát, rồi rời ra.
Satsuki-san
cứng người không nói gì. Có vẻ như cô ấy cũng không chụp được bất kỳ bức ảnh
nào.
…Hử?
“Satsuki-san?”
Ngay lập tức,
Satsuki-san mặt đỏ bừng bừng.
“C-C-Cậu…?!”
“Ể?”
“Cậu làm cái
gì vậy?!”
“Thì cậu bảo
là hãy hôn…”
Nghe cô ấy
hét lên, tôi mới giật mình tỉnh giấc.
“Phải là hôn
lên má chứ?!”
Ơ, ơ…?
Tôi vừa làm
gì vậy nè?
Có phải là
mình đã vừa hôn cô ấy không?
“Đó là lần đầu
tiên của tôi.”
----------------
Có lẽ nào
tôi vừa làm một điều gì đó thái quá rồi?
Nhịp tim của
tôi đập mạnh và lớn hơn. Cảm giác hồi hộp này giống như cái cảm giác mà mình có
hẹn mà lại ngủ quên mất ấy.
“Không. Ưm,
nghe này!”
Rốt cuộc thì
não tôi cũng đã tỉnh táo lại và tôi vung tay điên cuồng.
“Không có
sao đâu! Đó là nụ hôn giữa bạn bè, không tính!”
Đó có phải
là những gì tôi muốn nói đâu!
“Chúng ta
không phải là bạn, mà đang là người yêu đúng chứ…? Vậy thì, nó được tính…?”
Cho dù tôi
có buồn ngủ thế nào đi nữa, thì để nhận được nụ hôn đầu quý giá của Satsuki-san
như thế này có hơi…
“Nhưng lúc
này, tớ xin lỗi. Tớ thực sự xin lỗi. Tớ không có cố ý làm như vậy mà.”
Nếu
Satsuki-san là kiểu người quan trọng nụ hôn đầu của mình, tôi thực sự không thể
làm thế nào để bù đắp lại điều gì cho cô ấy được. Những gì tôi có thể làm lúc
này là một cái gì đó như lời xin lỗi…
Trong khi
tôi vẫn đang chuẩn bị tinh thần của mình, thì một lần nữa Satsuki-san quay lưng
lại với tôi và nằm xuống nệm futon.
“…Hưm, cũng
không có gì to tát.”
“Trông cậu
lúc này có vẻ điềm đạm đấy nhưng cậu không giấu được cái tai đang đỏ lên kia
đâu!”
“Dù sao thì
hôn cũng không phải cái gì nghiêm trọng. Tôi đã làm điều đó thường ngày. Đó
không phải là lần đầu tiên tôi hôn, tính đến nay, tôi hôn cỡ ba trăm triệu lần
rồi.”
“Lời nói dối
đó dở tệ luôn á?!”
“Vậy cậu sẽ
chịu trách nhiệm à?!”
“À, à, chuyện
này, ưm….chính xác phải làm sao…?”
Satsuki-san
không nói gì thêm.
“Thôi! Quên
đi! Ngốc nghếch! Không có việc gì nữa thì mau ngủ đi!”
Satsuki-san
hét lên, nhưng mặt cô ấy vẫn còn đỏ bừng.
Bí mật giữa
bọn tôi đã không còn ngừng lại trong phạm vi về cuộc sống cá nhân nữa. Bọn tôi
đã tạo nên một bí mật động trời hơn thế….tại sao mọi thứ lại thành ra thế này…
Aaa, trời
ơi. Tôi hoàn toàn không thể ngủ được ~~!!!
Nhận xét