Volume 2_Chương 3.1
---------
Tôi đã mơ một
giấc mơ.
Thấy mình tốt
nghiệp cấp ba, và trở thành sinh viên đại học. Trong giấc mơ tôi thấy mình sống
độc thân và có một cuộc sống vô cùng viên mãn.
Với tính
cách tươi sáng, tôi đã thành công trong việc biến mình thành người nổi tiếng của
trường. Với 30 ngàn bạn bè, và họ cũng thả thính tôi nữa. Lịch trình dày đặc đến
từng phút, mọi người ở chỗ này chỗ nọ hò hét tên tôi như thể đang trong một buổi
hoà nhạc của ban nhạc rock vậy.
“Ôi trời. Mọi
người sẽ ra sao nói không có mình nhỉ.”
Trong giấc
mơ, tôi thấy mình tỉnh dậy rồi kiểm tra điện thoại, có đến hơn 999 tin nhắn
chưa đọc. Nhất định tốn rất nhiều sức để trả lời hết mơ tin nhắn đó, fufu.
Mỉm cười một
cách tao nhã, và có một người mở cửa ra.
Người đó
không ai khác, chính là người bạn trai siêu đẹp trai của mình – là một diễn
viên với mức lương hơn hai trăm triệu yên mỗi năm. Cũng nhờ anh ấy, tôi đã được
đóng một vai phụ trong bộ phim sẽ được phát sóng vào tháng tới. Chưa hết, bộ
phim dự sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng.
Kể từ buổi
ra mắt thành công thời trung học của mình, cuộc đời tôi đã có một bước ngoặc lớn.
Tôi đã thực
hiện được ước mơ của mình kể từ khi vào đại học. Đúng thế, tôi sẽ không để giấc
mơ này kết thúc đâu. Vâng, một giấc mơ kéo dài vô tận…
Anh ấy đưa
tay về phía tôi, nở một nụ cười cực kì toả nắng.
Ra thế, đây
chính là hạnh phúc. Cảm giác yêu thương ngập tràn đến mức tôi có thể cảm nhận
được. Từ từ tôi đưa tay qua bàn tay trắng bóc của anh ấy….
“Khoan đã,
Oozuka Mai! Sao cậu lại ở đây ?!”
“Chẳng phải
quá rõ ràng rồi sao? Chúng ta là….fufufu, sau ngần đó thời gian cậu vẫn bắt tôi
đánh vần cho cậu sao?”
Mai nhanh
chóng chui vào giường tôi và trườn người lại gần tôi hơn. Hể.
“N-này khoan
! Cậu có thể ngừng tự tiện chui vào giấc mơ của tớ được không ?!”
Giống như một
con cún lớn dai dẳng, cô ấy nhất quyết không nhúc nhích ngay cả khi tôi cố tìm
mọi cách đẩy cô ấy ra.
Mọi thứ đang
diễn ra tốt đẹp, nhưng lại trong một khoảng khắc ngắn ngủi, nó đột ngột lại biến
thành một con ác mộng !
“Tớ đã nói
là tớ không có ý định trở thành người yêu của cậu mà? Chúng ta là bạn bè! Là bạn
Rema! Đây không giống như điều mong muốn tận sâu trong tâm trí tớ hiểu không?!
Đừng có nhầm lẫn!”
Cuối cùng cô
ấy cũng đưa mặt ra khỏi tấm trải giường. Không có mặc gì trên người, cô ấy nhìn
tôi từ trên cao xuống. Hyaaa.
Những sợi
tóc đen mượt xoã xuống chạm vào khe ngực tôi, khiến cảm thấy nhột nhạt vô cùng,
vì bản thân mình cũng không mặc gì trên người.
….đợi đã.
Tóc đen ư?
Những gì tôi
thấy trước mắt là một đôi mắt đen rạng rỡ như bầu trời đêm không sao, toả ra
ánh sáng yếu ớt như ánh trăng.
“Này,
Amaori…”
“Đây nhất định
là trêu người mà!”
Satsuki-san
nở một nụ cười quyến rũ, điều mà tôi chưa bao giờ thấy từ trước tới giờ, khiến
tôi thở ra một hơi.
Cô ấy từ từ
đưa môi mình lại gần môi tôi và chạm nhau….
“Tôi thích cậu….yêu
cậu Amaori à.”
“Hyaaa!!”
Tôi đẩy mạnh
cô ấy và đạp tung tấm ga trải giường ra khỏi người, cuối cùng quay trở lại thực
tại.
Thật là một
giấc mơ kinh khủng mà.
Kể từ cái
ngày tôi ở lại chỗ của Satsuki-san, thi thoảng tôi lại giật mình thức giấc sau
khi mơ mấy giấc mơ kiểu đó.
Giấc mơ đó….là
sao?
Với Mai thôi
đã đủ tồi tệ rồi, mặc dù tôi vẫn ổn…khoan, không, không ổn tí nào. Đúng là giấc
mơ đó đã mang lại cho tôi một cám giác rất ư là cay đắng, nhưng xem xét lại những
gì đã xảy ra giữa chúng tôi, cơ mà thôi bây giờ cứ tạm gác nó sang một bên đi.
Tại sao…tại
sao mà Satsuki-san cứ xuất hiện trong giấc mơ của mình….
Chưa hết, bọn
tôi lại còn ở trong cái tình huống đó, chậc…lại còn khoả thân nữa chứ…
Có lẽ
nào…tôi có tình cảm với Satsuki-san chăng….? Không, không, không không thể được!
Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà. Tại sao tôi lại bị ám ảnh chỉ bởi một giấc mơ cơ
chứ ?!
Sự cố xảy ra
giữa chúng tôi chỉ là…tôi vô tình chạm vào ngực cô ấy, rồi chỉ là ngủ cùng
phòng và hôn nhau.
Hơ, nhiều
quá ta!
Ưmmm, nhưng
mà chuyện này không có nghĩa là bản thân có một sinh lý mạnh mẽ hơn so với những
cô gái trạc tuổi… đâu nhỉ? Tự hỏi, liệu những người khác có hay mơ như vậy giống
mình hay không….dù vậy, không thể tự tiện hỏi người khác mấy chuyện như thế này
được…
Tôi vào nhà vệ
sinh để rửa mặt và chải chuốc lại tóc của mình.
“Chị~ Hai~”
Là nhỏ em!
Tôi đã cố gắng
né tránh nhỏ trong vài ngày qua, nhưng cuối cùng nhỏ đã dồn được tôi vào góc rồi…
“Nhất định hôm
nay em bắt chị phải nghe hết.”
“Ư-Ừ.”
“Nên nói sao
đây nhỉ. Rồi, em thừa nhận chị đã có một màn ra mắt trung học tuyệt vời, và có
thể chị đã cuốn theo tư tưởng đó. Cơ mà có điều, những việc chị đang làm nó
không đúng.”
“Ưm.”
Nhỏ em đang
đứng khoanh tay trước mặt, trông như một giáo viên đang giảng bài trên lớp vậy.
“Dù có xảy
ra chuyện gì đi nữa, điều quan trọng nhất là sự chân thành. Nếu chị tận hưởng
cuộc sống của mình mà không quan tâm đến những người khác, chị sẽ dần đánh mất
đi những gì mình đang có và mọi thứ sẽ biến mất ngay trước khi bản thân chị nhận
ra, lúc đó có hối hận cũng muộn màng.”
“Ư…”
Tôi chưa bao
giờ có ý định là sẽ lừa dối ai trong các mối quan hệ của mình, hơn nữa, mối
quan hệ của tôi với Mai dù sao cũng không phải là người yêu, nhưng nghe những lời
đó, tôi như lại nhận lấy một nhát dao sâu chí mạng….
“Dù gì đây
cũng là cuộc sống của chị. Em không có quyền gì xen vào cả. Nhưng để em nói điều
này, những gì chị đang làm lúc này không phải là chuyện của một người sáng suốt
hay người bình thường làm. Ngay cả khi chị có nổi tiếng hơn một tí đi nữa, cũng
không có nghĩa là chị có thể làm tổn thương người khác. Nói cho chính xác, lúc
này chị đang cư xử như một tên Sở Khanh vậy.”
Ôi, nhỏ em
gái đáng quý của mình….!
Bị một nữ
sinh năm hai sơ trung la mắng một cách nghiêm trọng như này, chỉ khiến tôi muốn
cúi gập đầu nói lời xin lỗi.
“Chậc, đó là
tất cả những gì em muốn nói. Giờ có buổi tập cho sáng nay nên em sẽ phải đi
ngay đây.”
“Ưm…cám ơn
vì những lời lẽ của em…”
Cô em gái
đáng quý của tôi trong bộ đồng phục thuỷ thủ lạnh lùng quay lưng lại với tôi, để
tôi lại một mình trong nhà vệ sinh.
Khi nhìn lại
mình trong gương, tôi thấy mình với một biểu cảm khó hiểu. Rồi tiếp tục chải
chuốc sửa soạn lại tóc tai và kẹp tóc mình một cách nghiêm chỉnh.
Thế này là ổn
rồi….hehehe….
Những lời mắng
của nhỏ em tôi đang thấm dần vào tâm trí, khiến lồng ngực trở nên nặng nề hơn
theo từng giây trôi qua. Không sao đâu mà, tôi tự nhủ mình. Mối quan hệ của tôi
và Satsuki-san sẽ kết thúc trong hai tuần nữa, và khi mọi thứ kết thúc, cô ấy sẽ
làm lành với Mai. Sau đó mọi thứ sẽ bình thường trở lại.
Đó là lý do
tại sao tôi chắc chắn rằng những giấc mơ không trong sáng kia, sau hai tuần
cũng sẽ dừng mà không để lại dấu vết nào.
….ừ thì tôi
thực sự có ý vậy, được chưa??
Mang theo
tâm trạng hỗn độn, tôi bỏ đi học.
Tự hỏi chuyện
gì sẽ xảy ra nếu tôi gặp Satsuki-san trong tình huống như thế này…
Không, xét về
tính cách của Satsuki-san, tôi cá chắc cô ấy sẽ trả lời tôi với một vài câu như,
“Cậu đang nghĩ gì vậy….mèo ăn mất lưỡi rồi à?” với cái ánh mắt trống rỗng đó. Đảm
bảo sẽ nói như vậy luôn.
Tôi hoàn
toàn biết rằng Satsuki-san sẽ trả lời với mấy câu đại loại như “Đừng có ngáo nữa…”
rồi trưng ra dáng vẻ ngại ngùng như cái người đang hiện diện trong đầu tôi lúc
này.
“A, chào buổi
sáng! Amaori-san!”
“Chào buổi
sáng~”
Khi bước vào lớp, Hasegawa-san và Hirano-san
chào tôi.
“Ồ. Buổi
sáng tốt lành nha.”
Giống như bị
bóng ma tâm lí bởi Satsuki-san, tôi đáp lại họ bằng một nụ cười cứng nhắc.
Nghe câu trả
lời của tôi, hai người họ trông khá hồi hộp và thở dài một cách mãn nguyện.
“Haa, nay thật
là may mắn…vì đây là lần đầu tiên tớ có thể nói chuyện với một người xinh đẹp
mà không cần phải lo lắng điều chi, tuyệt thật…!”
“Rốt cuộc
thì chúng ta chỉ có thể gặp Amaori-san vào buổi sáng thôi ~ À, nay có thể là một
ngày may mắn nhất của tớ đó ~”
“Hả- bọn họ
đang nói gì vậy nhỉ? Ahaha….”
Bất cứ khi
nào bọn tôi tiếp xúc, hai người họ luôn nói chuyện như thể họ rất ngưỡng mộ
mình vậy. Tất nhiên là tôi thích chuyện này. Rốt cuộc thì bản thân mình cũng
thích những người thích mình.
Cái cách họ ứng
xử với tôi đã đáp ứng được mong đợi của tôi về sự công nhận của bản thân từ những
người xung quanh mình. Đúng vậy. Tôi là Amaori Renako…thuộc nhóm của Mai.
Amaori Renako…hãy thay đổi tâm trạng nào.
Tôi chuyển
hướng sang Ajisai-san đang nở một nụ cười duyên dáng ở bên trong tâm tôi kia.
“Sao lại thế
chứ, chúng ta có thể nói chuyện với nhau bất cứ lúc nào mà, vì tớ cũng muốn
thân hơn với hai cậu.”
“Thật vậy hả?!
Hơ?! Này không giống như mấy dịch vụ chăm sóc sắc đẹp đó chứ ?! Không, cho dù
là vậy đi nữa, tớ vẫn vui lắm!”
“Oa ~ vậy
thì hoà thuận với nhau nhé, Amaori-san ~ hehe ~ Vậy, tớ được phép nhìn mặt cậu
mỗi ngày, thật là một cơ hội hiếm có tuyệt vời. Vậy cho tớ xin thông tin liên lạc
của cậu được chứ ~?”
“Ừ, tất
nhiên rồi, hãy chiếu cố nhau nha !”
Ôi, ra đây chính là hạnh phúc. Đây chính là những
điều tôi mong muốn. Không phải tìm kiếm sự hỗn loạn, nơi tôi phải cật lực để
duy trì vị trí của mình. Tôi chỉ muốn tự nhiên mà tận hưởng những ngày của mình
với bạn bè thế thôi.
Bọn tôi đang
nói chuyện vui vẻ với nhau thì đột nhiên…
“….buổi
sáng.” Satsuki-san bước vào lớp.
“Hể….Sa-Satsuki-san,
buổi sáng…”
Cô ấy dừng lại
một lúc ở ngay cạnh tôi, rồi đi đến bàn của mình.
C-chuyện này
thật kinh ngạc….
Satsuki-san
trong giấc mơ kia của tôi từ từ ló dạng ở góc tâm trí mình.
“D-dù sao đi
nữa, về thông tin liên lạc cho bọn cậu.” Tôi xoay người.
Khi tôi làm
vậy, đôi mắt của Hasegawa-san và Hirano-san biến thành hình trái tim. Hở ?!
“V-vừa rồi,
Koto-san nói ‘chào buổi sáng’….! Cái người đẹp tóc đen Koto-san …á hả? Đây
không phải là giấc mơ đúng không…?”
“Chưa bao giờ
tớ nghĩ là Koto-san sẽ chào mình như vậy…hôm nay nhất định là một ngày trọng đại
nhất trong đời tớ rồi…”
“Ưm, xin lỗi
!? Còn chuyện thông tin liên lạc, vụ trao đổi thông tin liên lạc thì ?!”
Bọn họ thậm
chí không nói đùa, nhưng nãy giờ bọn họ đã không nghe thấy được giọng của tôi nữa
rồi. Gò má bọn họ đỏ bừng trong khi miệng há hốc nhìn về phía Satsuki-san.
Nghiêm túc hả ?!
“Aa, mái tóc
đen lấp lánh đó…thân hình mảnh mai và đẹp đẽ đó, cô ấy thực sự là một khuôn mẫu
hoàn hảo…”
“Haa..kiếp
sau tớ muốn mình có khuôn mặt giống vậy…”
Dù tôi có gọi
họ thế nào đi nữa, nhưng dường như bọn họ còn không thèm đáp lời, nên tôi bỏ đi
và lê chân bước về chỗ ngồi của mình.
Vậy, ra đây
là thực tế…
Khi tôi đang
lê chân bước đi, Satsuki-san đột nhiên gọi tôi “Amaori.”
“G-gì vậy?”
“Ưm…sau giờ
học gặp nhau nhé.”
Khi tôi liếc
nhìn Satsuki-san, có chút lãng tránh ánh mắt của cô ấy, tôi cảm thấy tim mình
như thắt lại trong chốc lát (có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi!)
“Ừm, được….”
Ơm, chờ đã,
gì thế này…tại sao Satsuki-san lại có vẻ lúng túng…
Không, thực
sự mà nói, chuyện gì đã xảy ra? Chuyện này thực sự nguy hiểm, nguy hiểm thực sự
mà. Chỉ với hai câu thoại đó của cô ấy, tôi cảm thấy thế giới quanh mình đang
quay cuồng trong mơ hồ.
Chuyện này- cảm
thấy như bản thân như đã rất nghiêm túc về mối quan hệ này!
Không thể được.
Cuối cùng, bọn tôi đã đến cái giai đoạn mà Satsuki-san có khả năng trở thành bạn
của mình. Nhưng với cái tình trạng này, có vẻ như mối quan hệ của bọn tôi sẽ trở
nên rối rắm hơn thế !
Rốt cuộc thì
cũng ngồi được xuống bàn, với lo lắng chồng chất lo lắng trong lồng ngực. Khi
tôi quay lại, ánh mắt của Satsuki-san chạm vào ánh mắt tôi.
Ưm….
Như thể muốn
che giấu sự thật rằng ánh mắt của bọn tôi đã chạm nhau, bọn tôi vội vã lãng
tránh nó đi.
Như Hasegawa-san
và Hirano-san đã nói, nhưng cô ấy thực sự có một khuôn mặt tuyệt sắc…..
Gượm đã,
không, đã bảo là không thể được rồi mà!
Thật chẳng
ra làm sao với cái tâm trạng buồn vui lẫn lộn như này, cứ như học sinh cấp hai
vừa lần đầu tiên biết hôn vậy ?! Mối quan hệ giữa tôi và Satsuki-san không phải
thế!
“Hôm nay cậu
đến sớm quá ta. Buổi sáng tốt lành, Rena-chan.”
Khi tôi đang
đấu tranh tư tưởng của mình, thì Ajisai-san đã vào lớp. Tôi rụt rè ngẩn đầu lên
nhìn cô ấy.
Aaa, hôn nay
cô ấy vẫn đáng yêu như vậy…mái tóc bồng bềnh như thiên thần ấy…bất giác, tôi
cúi đầu làm lễ.
“Hả? Cái gì
đó? Cậu đang làm gì đấy?”
“Ajisai-san,
tớ thích cậu…”
“Hả ?!”
Ajisai-san đỏ
mặt sau khi nghe được lời khen trực tiếp từ tận đáy lòng của tôi. Nhìn phản ứng
của cô ấy, thực sự đã đạt số điểm thục nữ tuyệt đối. Một kiểu người hoàn toàn
khác hẳn so với Satsuki-san.
“Ưm, aa,
ơm….tại sao cậu lại nói một điều táo bạo tại chỗ như này chứ…hơn nữa…thực ra,
có một chuyện tớ đã định hỏi từ lâu…ưmmm, ummm…”
Đôi mắt của
Ajisai-san đảo qua đảo lại không ngừng trong khi cô ấy dùng tay xoay xoay mái
tóc của mình.
Nhìn chằm chằm
vào Ajisai-san, một con người luôn toả ra nét đáng yêu từ đầu đến chân, tôi cầu
nguyện trong vô thức “Cậu là người duy nhất với tớ, Ajisai-san, vì vậy hãy ở lại
đây làm bạn với tớ được không…? Tụi mình sẽ làm bạn suốt đời…một người bạn
trong cuộc đời này…”
“Hở? Đ-được
mà !....Ể ?!”
Ngày hôm đó,
trong khi được linh khí của Ajisai-san chữa lành, bằng cách nào đó tôi đã có thể
sống xót cho đến khi kết thúc năm học.
Thực lòng biết
ơn rất nhiều vì có Ajisai-san cùng lớp. Nếu không có cô ấy, nhất định tôi đã được
chuyện đến bệnh viện vì tôi chắc rằng mình sẽ ngất đi trong học kỳ đầu tiên.
Mai đã để
tâm đến tôi và tình hình của tôi với Satsuki-san trong quãng thời gian này, nhưng ngược lại, bản
thân lại không thể không cảm thấy khó xử, gần như là tôi đang tránh mặt cô ấy vậy…
Ưm, với điều
này, có thể chứng minh rằng tôi thực sự không thích hợp với chuyện tình cảm yêu
đương. Tâm trí tôi không đủ mạnh mẽ để vượt qua những vấn đề liên quan đến tình
cảm…
Tuy vậy, hiện
giờ cuộc trải nghiệm đang bắt đầu rồi !
Thực sự, tôi
tự hỏi, liệu có ai đó có thể đến và giải cứu tôi khỏi mớ hỗn độn này không nữa..kiểu
như một hoàng tử cưỡi trên con bạch mã, có lẽ thế…không, chờ đã, quả nhiên tôi
không thể tiếp xúc được với đám con trai nên trường hợp đó tôi xin lướt ! Bằng
cách nào đó hãy biến trường hợp đó thành một nàng công chúa chẳng hạn !
Sau cùng
thì, cuộc sống của tôi cũng không dễ dàng kiếm được một nàng công chúa mà bản
thân mong đợi từ rất lâu và cứu vớt lấy tôi trong cơn hấp hối, nhưng đổi lại,
có một thiên thần đáng yêu siêu cấp, ngượng ngùng kéo tay áo của tôi.
“Ư-ưm, cậu
thấy đó, Rena-chan.”
“Hửm?”
Đang thu dọn
bàn học của mình thì cô ấy gọi tôi, thế nên tôi đã dừng lại và quay lại nhìn cô
ấy. Ở đó, nhận được nụ cười của Ajisai-san.
Một nụ cười
đẹp lấp lánh đến mức tựa như cầu vồng trên bầu trời xanh. Với một nụ cười tuyệt
vời, bất giác không còn cách nào khác ngoài việc chăm chú nhìn cô ấy.
“Cậu thấy
đó, nay tớ không có bất kỳ cuộc hẹn nào với ai.”
“À, vậy á?
Thật hiếm nha.”
“Không đâu,
ngay từ đầu tớ đã không có quá nhiều cuộc hẹn như thế…”
Ngay khi cô ấy
nói vậy, Ajisai-san như chợt nhận ra điều gì đó và vỗ tay một cái.
“À, không phải,
Ưm, cậu nói đúng ! Thật là hiếm ha!”
Một dòng đột
ngột như thể cô ấy nhận ra sự nổi tiếng của chính mình. Đáng yêu thật.
Dù sao thì
Ajisai-san cũng thực sự nổi tiếng, vì thế mà mọi người thường rủ cô ấy đi đây
đó.
Cứ nghĩ rằng
‘cái tôi này’ có thể chuyện trò thoải mái được với ‘Ajisai-san’ đó bất cứ khi
nào mình muốn, thực sự là một điều may mắn.
Cho dù cô ấy
đáng yêu đến mức nào, Ajisai-san cũng chỉ có 24 giờ một ngày, giống như bao người
bình thường khác, và vì thế mà tôi không muốn làm phiền cô ấy, nên thường tôi sẽ
theo ý đã định, là lãng tránh đi mất khỏi tầm nhìn của cô ấy trước khi có thể
làm phiền cô ấy hơn nữa.
Nhưng có vẻ
như Ajisai-san vẫn còn điều gì đó muốn nói, nên tôi đã đợi. Cô ấy bẽn lẽn đan
những ngón tay vào nhau trong khi khoé mắt đang nhìn tôi.
“Và đó là lý
do tại sao, uwmmm, tớ tự hỏi, không biết mình nên làm gì.”
“Ưm, hửm”
“….tớ thực sự
tự hỏi mình nên làm gì đây nhỉ.”
“U, ưm hửm…?”
Ajisai-san
không nói gì, chăm chú nhìn tôi.
T-tôi nên trả
lời như thế nào đây, và cảm giác khó chịu này nữa…nghe thấy tiếng đồng hồ tích
tắc càng làm tăng thêm nổi bồn chồn trong tôi. Cảm giác này là như thế nào, giống
như ai đó đang cố mách tôi là hãy thật nhanh đưa ra một quyết định nào đó đi…?!
Ơ, thực sự
không biết phải làm gì cả! Phải làm gì bây giờ…tôi muốn đáp lại mong đợi của cô
ấy và làm cô ấy thấy vui, nhưng làm thế nào …!
Đang đắm
chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đầu tôi cảm thấy có chút choáng váng,
dấu hiệu nhận thấy bản thân đang đạt tới giới hạn của mình.
“Amaori, cậu
đang làm gì thế?”
Satsuki-san
đi đến gần. Giống như một chiếc màn đen tuyền, ngay lập tức đã che lấy ánh sáng
của Ajisai-san.
“À, ưm, đâu
có gì đâu. Vậy, mai gặp lại nha, Ajisai-san_”
Tôi nhẹ
nhàng vẫy tay nhưng sau đó lại nhìn thấy Ajisai-san trong một vẻ mặt đầy bất ngờ.
Ơ, gì vậy
ta?!
“Ưm, ờ…có
chuyện gì vậy, Ajisai-san…?”
Đây là lần đầu
tiên tôi thấy Ajisai-san có một biểu hiện như thế. Giống như khi Kaho-chan bị
Mai cho ăn bơ vậy….
Nhưng trong
một khoảng khắc ngắn, cô ấy trở lại như cũ, nở một nụ cười duyên dáng như thường
ngày, rồi huơ tay.
“K-không có
gì đâu! Không có gì xảy ra hết! Nghĩ lại thì, tớ cũng có việc cần làm rồi á! Ừm,
đúng vậy, tớ bận thật! Mai gặp lại sau nha!”
“Ư-Ừm.”
Ừm, đó là
chuyện hiển nhiên.
Tôi trả lời
câu ấy bằng một câu đơn giản “Mai gặp lại.” và để Satsuki-san kéo tôi đi như mọi
hôm.
Mặc dù sáng
nay cô ấy trông có vẻ như hơi kích động , nhưng Satsuki-san hiện giờ khá ổn, đi
bên cạnh tôi vẫn giống như cô ấy của thường ngày.
“Có chuyện
gì với Sena vậy?”
“Cậu ấy nói
hôm nay rỗi nhưng hoá ra là vẫn có việc phải làm. À, tụi mình có thể rủ
Ajisai-san học chung vào lần tới không? Nếu như cậu ấy rỗi ấy.”
“Tiếc thay,
tôi không mấy thích học chung với quá nhiều người. Nó không có hiệu quả lắm.”
Hưm, đó là
lí do sao. Vì tôi là người được dạy nên thực sự bản thân không có quyền đòi hỏi,
hay nói bất cứ điều gì thêm. Rốt cuộc thì tôi là một chú cừu non phải tuân thủ
theo các nguyên tắc của cô giáo Satsuki.
Đột nhiên, một
cô gái tóc vàng với đôi mắt xanh xuất hiện ngay trước mặt và cô phù thuỷ điều
khiển dây cương của mình.
“Ồ, Renako.
Ra là hôm nay cậu cũng ở cùng với Satsuki à?”
Oozuka Mai đứng
trước mặt bọn tôi với một nụ cười điềm đạm.
“Cậu nghĩ
như thế nào Satsuki? Renako thực sự tuyệt vời đúng không? Cậu ấy có khiến tim cậu
đập nhanh và khiến cậu cảm thấy ấm áp đúng không? Tất nhiên là thế rồi, bởi vì
đó là một phần mị lực của Renako mà.”
Mai gật đầu
tâm đắc với lời phán đoán của chính mình, rồi đắm chìm trong đó. Này, cậu đang
nói nhăng cuội gì giữa lớp học thế hả?
Thông thường thì Satsuki-san sẽ lướt ngang qua
và phớt lờ Mai, còn Mai sẽ nhún vai miễn cưỡng trước hành động đó.
Nhưng có vẻ
hôm nay đã khác.
“Chà, cậu
nói phải. Đúng vậy, Amaori khác hẳn với những người khác.”
“Hả?”
Satsuki-san chống
tay lên hông và nở một nụ cười tự tin.
“Trên thực tế,
bọn tôi đã cùng nhau khám phá rất nhiều chuyện, kiểu như cái kia phải không
Amaori?”
Hơ? Vậy….có
lẽ nào cô ấy đang đề cập đến khoảng thời gian ngủ lại sao?
Gò má tôi
nóng dần lên theo từng giây một.
Chờ đã nào,
nếu nói những điều như thế, ngay cả Mai cũng sẽ không giữ được bình tĩnh…
Hửm, có lẽ
mình đã nhầm sao. Mai vẫn giữ nụ cười điềm đạm khi nhìn bọn tôi.
“Hể? Cậu có
thể nói chi tiết cho tôi nghe được không ?”
“Tôi đoán là
không thể rồi, phải không Amaori? Dù sao thì mấy chuyện đó không phải là điều
có thể nói cho ‘những người ngoài’ nghe được.”
“Đúng là vậy!”
Mặc dù tôi
đã nhận ra ngụ ý của cô ấy, nhưng thực sự bản thân không thể đưa ra phản ứng
nào khác.
Như thể tôi
có thể để cho cô ấy nói về những thứ như vậy ngay tại lớp học vậy!
Aaa, nếu cư
xử như thể sắp choảng nhau, tất nhiên Mai sẽ…
Ồ, cô ấy đã
cười ! Chuyện gì xảy ra vậy nè?
“Ra là thế,
đó là bí mật giữa hai người. Chà, hy vọng một ngày nào đó cậu có thể cho tôi
tham gia cùng vào ‘bí mật’ đó của cậu nhé.”
“Tiếc quá.”
Satsuki-san,
với sự tâm đắc tràn trề, kéo lấy cánh tay tôi rồi ôm chặt. Uwa, cái gì thế này,
phim drama buổi chiều à?
“Đây là bí mật
giữa tôi và Amaori, một cái gì đó được trao đổi cho nhau, đúng không Amaori?”
Ai đó xin
hãy cứu tôi với. Tôi thể hiện một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt mình và lãng
tránh ánh mắt khỏi cái nhìn của cô ấy.
Khi nhìn
sang chỗ khác, tôi bắt gặp ánh mắt của Kaho-chan, người đang tám chuyện với người
từ một nhóm người khác.
Cô ấy giơ
ngón tay cái với tôi, nở một nụ cười lạc quan cứ như mọi chuyện đang diễn ra
đúng theo kế hoạch và mối quan hệ giữa họ đang đi theo chiều hướng tích cực vậy.
Tôi có thể
hiểu khi Mai là một kiểu người lạc quan, vì cô ấy là một nữ vương bẩm sinh,
nhưng sự lạc quan đó của Kaho-chan thì đến từ đâu…có phải vì cô ấy là một người
đáng yêu cho nên có động lực riêng chăng…?
Mai hắng giọng
và nghiêng người sang một bên như đang mở lối cho bọn tôi.
“Ra vậy, thật
là thô lỗ rồi. Hãy làm những gì cậu muốn để thắt chặt hơn. Thật bất lịch sự khi
cố xen vào chuyện giữa hai người. Tôi xin lỗi.”
Mai thực sự
vẫn giữ nụ cười của mình cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Nhất định là
cô ấy đang cố gắng hết sức để giữ lời hứa với tôi.
Tôi lê chân
bước, cảm thấy thất vọng. Ưmmm.
Satsuki-san
lấy tay che nụ cười đang toe toét của mình, có vẻ đang rất thích thú.
“Trông cậu
ta đang thực sự thất vọng nhỉ.”
“Thật vậy ?”
Hồi đó, Mai
đã phản ứng với mình khi cô ấy bất giác đi ghen với Ajisai-san. Xét về bản chất
ghen tuông mà nói, cô ấy hẳn đã phải đấu tránh tư tưởng để kiềm chế sự thù địch
của mình với Satsuki-san lắm.
“…tự hỏi, liệu
có ổn không khi làm điều gì đó như này. Cảm thấy tội cho cậu ấy lắm.”
“Cậu nói
đúng. Nếu tôi muốn kích động cậu ta hơn này, không còn lựa chọn nào khác là cho
cậu ta xem bức ảnh của chúng ta vào đêm hôm đó.”
“Xin cậu hãy
kiềm chế bản thân, đừng lấy bức ảnh đó ra có được không?!”
Lần này tới
lượt tôi dùng lực kéo cô ấy ra khỏi lớp.
Với cái sự
căng thẳng như thế giữa họ, liệu thực sự là bọn họ sẽ làm lành được không…chỉ
còn một tuần nữa là giao kèo của bọn tôi kết thúc rồi.
Không hề thấy
bất kì dấu hiệu khả quan nào cho mối quan hệ của bọn họ và điều duy nhất đang
diễn ra suôn sẻ là việc tôi ôn tập cho bài kiểm tra sắp tới.
“Amaori, cậu
đã giải bừa nó mà không cần hiểu ý chính
đúng không?”
“Hở? làm gì
có, tớ nghĩ cách làm này sẽ tốt hơn…”
“Cái đó
đúng, nhưng nếu mục tiêu của cậu là đạt điểm cao trong kỳ thi tới. Dù chúng ta
đang là năm nhất đi nữa, nhưng tốt hơn là chúng ta nên học từng chút một kể từ
bây giờ thì hơn.”
“Satsuki-san,
có phải cậu đang nói là cần cân nhắc về tương lai của chính mình…?!”
“Hở?”
“À.”
Trong thư viện,
bọn tôi ngồi bên cạnh và vô tình bàn tay hai đứa chạm nhau.
Từ những động
tác nhỏ đó, tôi có thể cảm nhận được một ngọn lửa nhóm lên trong lồng ngực.
Khi tôi đang
bối rối trước cảm giác đó, Satsuki-san rút tay ra và nhìn chằm chằm.
“…nghe đây,
để đề phòng thì tôi sẽ nói chuyện này.”
“Đ-được.”
“Tôi thừa nhận
là chúng ta đã từng h…hôn nhau rồi. Nhưng, tim tôi vẫn là của tôi, không ai có
thể cướp được nó để làm của riêng được. Bởi thế cho nên, ưm, hưm… đừng nên hy vọng
gì nhé.”
Cô ấy cố tỏ
ra thờ ơ khi nói câu đó với tôi, nhưng mà má cô ấy lại đỏ lên.
….Mình đã từng
nói điều này rồi, nếu cậu nói những chuyện như thế với một vẻ mặt như vậy, nó
chỉ khiến bản thân tôi càng thêm mắc cỡ mà thôi!
“Tớ có hy vọng
gì đâu…nhưng, cậu có thể cho tớ một ví dụ được không?”
“Ví dụ, xem
nào….kiểu như, coi tôi như một trong những cô gái của cậu chăng?”
“Tớ chưa từng
nghĩ vậy luôn á?!”
“Tôi đoán là
sau tất cả cậu sẽ lấy mất số tiền mà tôi đã kiếm được rồi đem đi cờ bạc…..nhưng
chịu thôi, dù sao thì tôi đã chọn cậu cơ mà….tôi đảm bảo sẽ để ra một khoảng tiền
riêng cho cậu….”
“Làm ơn đi
trời ?! Chưa kể đến là cậu nói cứ như sự thật vậy!”
Ngay sau khi
hỏi lại, tôi nhận ra đó là một phần trong trò đùa dở khóc dở cười của
Satsuki-san.
Nhìn phản ứng
ngượng ngùng kia cũng khiến tôi có chút thắc mắc.
“Dù gì đi nữa,
tại sao cậu lại đặt tớ vào vai một người chồng vũ phu vậy…”
“Thiết nghĩ
là cậu rất phù hợp với vai là một người không có gì tốt đẹp và dựa dẫm vào phụ
nữ lắm.”
“Cái đó cậu
thấy có hơi quá không vậy?! Mặc dù nhìn cậu thực sự giống như một người dễ bị
kích động bởi một thành viên trong một nhóm nhạc không nổi tiếng nào đó!”
“Tóm lại, cậu
đang đặt điều cho tôi, còn tôi đang đặt điều cho cậu đấy à…?”
“Một người vô
dụng như tớ, và một Satsuki-san làm việc chăm chỉ để chu cấp cho cuộc sống tớ…?”
Tưởng tượng
điều này một chút. Tôi đang nằm xem TV và tự động viên “đừng lo lắng, sẽ sớm
làm được thôi mà!” Oaaa, đó là một tương lai tồi tệ nhất tôi nghĩ.
So với việc
trở thành thú cưng của Mai, bằng một phép màu nào đó, chuyện này càng lúc càng
quy mô hơn rồi. Thật là kinh khủng…
“Ngay từ đầu,
tớ nghi ngờ là cậu sẽ khiến tôi rơi vào tình huống trót lọt êm đẹp như vậy. Cá
là một khi tôi mất việc, cậu sẽ nói điều gì đó kiểu như ‘ Tớ đã kiếm cho cậu
một công việc mới, hãy đến đó và làm việc từ ngày mai’ và đuổi tớ ra khỏi
nhà…”
“Cậu nói phải,
tôi sẽ làm như vậy. Nhưng đừng lo, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một ly mì nóng lúc về
nhà.”
“Dù cậu có
thể nấu ăn hả ?!”
Satsuki-san
bật ra một tiếng cười nhỏ rồi sau đó lại thở dài.
“Rất tiếc là
phải xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng, vì tôi không yêu ai cả. Tình yêu là thứ
gì đó rất vô nghĩa.”
Ồ, nghe thật
giống với Satsuki-san.
Không biết
liệu cô ấy có thực sự muốn nói như thế hay không, nhưng ít nhất thì nói ra như
vậy khiến tôi hiểu thêm về cô ấy hơn.
Satsuki-san
từng nói rằng, bọn tôi không thực sự hiểu được bản thân mình, nhưng…tôi biết,
Satsuki-san là người hiểu những thứ cô ấy mong muốn và biến nó thành sự thật.
Tôi biết rõ
điều như vậy là vì chính mình cũng có quan điểm như thế.
Những thứ
tôi đang cố gắng làm lúc này chính là để bản thân đạt được lý tưởng của mình, một
phiên bản khác mà tôi ngưỡng mộ, một con người nổi tiếng với một nhân cách rực
rỡ. Bản thân cảm thấy như mình đang từ từ biến nó thành hiện thực, với rất nhiều
cố gắng mà tôi đã dốc tâm.
Cho nên, quả
thực bản thân rất ủng hộ quan điểm đó của Satsuki-san.
“Và điều gì
sẽ xảy ra nếu ngay cả khi nói ra những điều đó và cậu sẽ thực sự phải lòng tớ
thì sao?”
Tôi nở một nụ
cười tươi, bắt chước cái dáng vẻ thường ngày của cô ấy.
Trán tôi liền
ăn phải cây thước từ tay cô ấy đang cầm.
“Úi da!”
“Lần sau nếu
cậu tiếp tục nói bất kỳ tư tưởng ngu ngốc nào, tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải
đạt điểm 0 trong tất cả các môn.”
“Cậu không
biết là tớ đang nói đùa hả?! Đe doạ gì đáng sợ vậy!”
Bọn tôi cãi
nhau chí choé, như thể sắp choảng nhau tới nơi vậy.
Nhưng nếu
tôi nhìn nhận những vấn đề đã xảy ra, bằng cách nào đó, cảm thấy bọn tôi thật
giống như hai người bạn.
Và ngay tối
hôm đó.
Nhìn lại một
lượt, ngày hôm ấy chính là khơi màn của mọi sự xáo trộn cũng là lúc chuẩn bị
đánh dấu kết thúc học kỳ đầu tiên của mình.
_____
Tối đó tôi
ngồi học trong phòng của mình.
Vì không khí
tối nay khá sảng khoái, tôi mở cửa sổ đã cho thông thoáng phòng hơn. Ngay cả vậy,
tôi vẫn cố tập trung từng phút một. Sau tất cả tôi cảm thấy mình thực sự tuyệt
vời.
Có cảm giác
như bản thân đã ngộ ra được thú vui của việc học.
Tôi đang làm
bài tập ở trường cũng như bài tập mà Satsuki-san đã giao.
Chơi game đã
vui, thì học với bạn bè cũng phải vui như thế. Chơi mấy trò đối kháng và FPS rất
thú vị, nhưng mấy trò kiểu hành động nhập vai có vẻ còn thú vị hơn nhiều lần
khi cùng chơi với bạn bè và nói về mấy chế độ nhân vật trong đó. Chậc, mà thực
tế, có vẻ như tôi không có mấy người bạn kiểu vậy!
Khái niệm
này cũng được áp dụng vào để nghiên cứu. Vì người kia là Satsuki-san, một kiểu
người rất coi trọng việc học của mình, nên tất nhiên tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng
ít nhiều từ cô ấy.
Thực ra,
chuyện này là không thực sự quá cần thiết, miễn là tôi có thế khai sáng ra niềm
vui của mình khi học trong lớp mọi ngày….nhưng tệ quá, bản thân không phải là
kiểu học sinh gương mẫu như vậy…
Haa, đối với
việc tôi đang nghiêm túc học ở nhà vầy, không khéo giành được cả top 1 trong lớp
thì sao ta! Không biết liệu có bị Satsuki-san ghim thù hay không nữa!
Tôi đốt cháy
động lực của sự ngạo nghễ mới tìm thấy được của mình, và cố gắng để nó tiếp thêm
vào động lực để hoàn thành nốt bài tập về nhà.
Nhưng cho dù
tôi đã chăm chỉ như thế nào suốt những ngày qua, thì học lực cũng không cải thiện
lên đáng kể, vì tôi còn một vấn đề chưa được giải.
Có nên hay
không để lại nó và mai đi hỏi Satsuki-san không nhỉ?
…Ưm, nhưng để
một khúc mắc chưa giải như thế này cảm thấy có chút hơi khó chịu…
Tôi lấy điện
thoại và lướt tìm tên Satsuki-san trong danh bạ, mở ra khung trò chuyện rồi
khoanh tay nhìn chằm chằm vào nó.
Chắc cô ấy vừa
mới tan làm nên còn mệt lắm. Làm như vậy sẽ phiền cô ấy mất….
Ui, điện thoại
đột nhiên rung lên.
Người gửi
tin nhắn cho tôi vào giờ này chắc không ai khác ngoài Mai. Cá là một bức ảnh
selfie sang chảnh hoặc đại loại cái gì đó tương tự….mà khoan.
Đó là một
tin nhắn từ Ajisai-san! Nhưng sao có thể?!
[Giờ cậu có
đang rãnh không?]
Ơ…? Trời ban
sao, tuyệt, mình thực sự đã nhận được, cơ mà, sao thế nhỉ…?
Nếu tôi trả
lời cô ấy bằng câu [Ừa, tớ đang rãnh nè], thì điều gì sẽ xảy ra nếu như cô ấy
trả lời lại kiểu [Quả là như thế *cười lớn*, thật hài vãi *cười lớn*]….?
Không,
không, đó là Ajisai-san mà, cô ấy sẽ không bao giờ nói những điều như thế đâu!
Vì vậy, một
cách thành thật nhất, tôi đã nhắn [Ừa, tớ có rãnh] rồi gửi đi.
[Tớ gọi cho
cậu được chứ?]
Hở?!?!
Chờ đã nào,
hơ? T-tôi phải làm gì đây?!
Vẫn ôm khư
khư chiếc điện thoại của mình, đóng cửa sổ và đi đi lại lại trong phòng.
Gọi điện thoại
chính là một trong những vũ khí nguy hiểm nhất được sử dụng để chống lại những kiểu
người sống ẩn mình trong xã hội. Một cuộc trò chuyện điện thoại như thể một cách
trừng phạt với họ….hơn nữa, lại không thể nhìn thấy được rõ biểu hiện và các cử
chỉ của đối phương thông qua gọi điện thoại được, vì thế mà chỉ có thể dựa qua
giọng nói và giọng điệu mà thôi. Nếu vô tình bọn tôi bắt chuyện cùng lúc với
nhau, cảm thấy thật tồi tệ, tôi không sống nổi quá!
Thực sự
không muốn gọi chút nào….nhưng lại không muốn Ajisai-san mỉa mai bằng mấy câu
kiểu như [Rena-chan nói chuyện điện thoại tệ ghê, haha (cười)….
Ưm, điều gì
sẽ xảy ra nếu tôi gửi tin nhắn hỏi trước cô ấy kèm theo dòng [Ơ, sao vậy? Có
chuyện gì cần phải nói chuyện bằng điện thoại mới được?]. Nếu tôi hỏi trước,
thì bản thân có thể chuẩn bị tinh thần tốt hơn…có lẽ vậy. Nhưng khi đọc lại tin
nhắn đó của mình, nó có vẻ hơi lạnh lùng quá…
Thực sự
không biết phải làm thế nào để có ấn tượng tốt với Ajisai-san. Dù vậy, tôi vẫn
trả lời là [Không vấn đề gì!]
Ngay sau đó,
như thể cô ấy đang chờ đợi sự đồng ý từ tôi ( dĩ nhiên là vậy rồi) Điện thoại liền
đổ chuông.
Hể, muốn chạy
trốn quá đi.
Với cảm giác
như đang chĩa khẩu súng ngắn vào đầu chính mình, tôi từ từ đưa điện thoại áp
lên tai.
“A….Alo.”
Ngay sau đó
“À, alo ?”
Giọng nói
sôi nổi của Ajisai-san vang lên ngay bên tai mình.
Uwaa……tôi uốn
éo quằn quại.
“Mừng ghê, cứ
nghĩ cậu đã ngủ rồi, không biết tớ có đã làm phiền cậu không nữa.”
Ajisai-san,
giọng của Ajisai-san, nghe gần quá đi!
Kiểu như cô ấy
đang thì thầm ngay bên tai tôi vậy!
“À, đâu, tớ
đang học á.”
“Vậy hả? Có
lỗi quá, rốt cuộc tớ là đang làm phiền cậu rồi?”
“Tất nhiên
là không rồi! Tớ vừa làm xong á mà!”
“Ể, ra vậy. Thật
tốt quá.”
Tôi cuốn
quýt làm mọi thứ tốt nhất. Khi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm, tôi mừng muốn
rớt nước mắt.
Thành thật
mà nói, là một người khó giao tiếp xã hội, thực sự tôi muốn tránh tối đa các cuộc
gọi điện thoại…đại khái là vậy. Ưm….
“Mà, cậu có
việc gì mà phải cần gọi điện nói như thế này thế….”
“Ơ, ….chỉ
đơn giản là muốn gọi vậy á?”
Chỉ đơn giản
là muốn vậy! Đôi khi thiên thần cũng có những lúc như vậy!
À, cơ mà chờ
chút, chuyện gì thế này, gọi cho người khác mà lại không có lý do cụ thể mà được
ư? Mà đây một chuyện hết sức bình thường mà đúng không? Ha, nếu nguyên nhân là
như thế, chuyện này sẽ làm bại lộ danh tính thật của tôi là một con người thích
sống ẩn mình trong xã hội, nhỉ…? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy phát hiện ra tôi
là một….
Tôi lắc đầu.
“R-ra vậy!
Đơn giản là cậu chỉ muốn gọi cho ai đó thôi ha!”
“U-ừm, đúng
là thế thật.”
Sau khi được
Ajisai-san đồng tình, cả hai chúng tôi đều im lặng.
Vì rất sợ
cái kiểu im lặng khó xử này, vội vàng tôi lái qua sang một chuyện khác.
“C-cậu nãy
giờ làm gì vậy, Ajisai-san?”
“Ưm, tớ vừa
mới tắm xong, và đang lau khô tóc, rồi nghĩ rằng, không biết cậu đang làm gì
nên đã gọi cho cậu.”
“Ra là ở nhà
cậu cũng có lúc nghĩ về tớ vậy ha…”
Cảm thấy thật
có lỗi vì đã chiếm lấy một phần không gian trong đầu của Ajisai-san.
“Ơ? Tớ thi
thoảng nghĩ về cậu á?”
Ehehe, cô ấy
đã cười sau khi nói như vậy. Phải làm sao đây, hơi ấm đang lan toả và lấp đầy lấy
khoan ngực.
Thật hạnh
phúc. Ra đây là hạnh phúc sao…? Thì ra đây chính là hương vị của hạnh phúc. Lần
đầu tiên bản thân cảm nhận được loại cảm xúc này. Nếu tôi mở từ điển để tìm định
nghĩa của từ hạnh phúc, nó phải được định nghĩa là ‘Cuộc gọi cùng với
Ajisai-san’.
“Ơmmm, lúc
nào ấy nhỉ?”
“Hm, xem
nào, lúc tớ nghe một bài nhạc thật hay,
tự hỏi liệu cậu có thích nó hay không, kiểu thể loại nhạc tương tự vậy?”
Tôi nghĩ là
mình đã hiểu được sự thật của cuộc gọi. Thậm chí chỉ từ giọng nói của
Ajisai-san và ngữ điệu của cô ấy, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc đằng
sau những lời nói ấy.
Dù không thể
nhìn cô ấy được trực tiếp, nhưng có thể hình dung một cách rõ rệt về nụ cười của
cô ấy và các cử chỉ tay trong khi trò chuyện cùng với tôi. Hở, có lẽ nào sau tất
cả tôi đã làm được một chuyện gì đó tuyệt vời.
“A, nghĩ lại
thì, cậu thích thể loại nhạc nào?”
“Hả, t-tớ?
Ưm, thực ra thì…tớ thực sự không theo nổi mấy bài nhạc thịnh gần đây.”
Sự thật là
tôi thường nghe nhạc game. Khi muốn tâm trạng mình tốt hơn, thường tôi sẽ nghe
mấy khúc nhạc mà lúc đấm nhau với trùm cuối.
Tất nhiên là
chuyện này tôi không thể nói với ai. Đó
cũng không phải là thứ mà tôi có thể nói với Ajisai-san nghe được. Nếu ai đó hỏi
tôi tại sao lại nghe mấy loại nhạc đó, thực sự tôi cũng không biết phải trả lời
làm sao ngoài câu “Hơ, bộ tệ lắm hả….?”
“C-Cơ mà, tớ
thực sự tò mò mấy thể loại nhạc cậu thích lắm! Sẽ vui làm sao nếu lần tới cậu sẵn
lòng nói cho tớ biết thể loại nhạc mà cậu thích!”
“Hở, Tớ
t-thích?!”
“Ưm? Đ-đúng
vậy, mấy bài cậu thích ấy.”
Được một
lúc, giọng nói của Ajisai-san ngập ngừng. Sao vậy nhỉ?
Hà, có lẽ là
mình vừa giẫm phải một sai lầm chăng…?!
“A-a, không,
cậu có thể nói mấy bài cậu ghét cũng được?! Mấy bài cậu không thích nhất ấy!”
“Ể….? Bài
không thích hả….là bài gì ta, hahaha.”
Lời nhận định
bất đắc dĩ của tôi hoá ra lại thu được một thành tựu khả quan hơn, bởi vì giọng
nói của Ajisai-san trở lại như trước trong lúc cười.
Một giọng cười
nghe có vẻ khá thoải mái, điều mà tôi không hay nghe được trong lớp.
Ơ…không hiểu
lắm, nhưng có vẻ như bản thân chưa giẫm phải sai lầm gì.
Có vẻ là cô ấy
rất thích cuộc trò chuyện này, cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Ơm, nó thực
sự buồn cười mà đúng không? Tôi không khỏi thắc mắc vì tiếng cười của cô ấy vẫn
không ngừng được một khoảng rồi. Sau đó, tiếng thở dài của cô ấy truyền đến tai
tôi.
“Tớ biết, hay
tụi mình chơi game đi ha?”
Ể?? Tự nhiên
lại vậy ta!
Những kí ức
trong đợt đi chơi của bọn tôi ở của hàng bách hoá lại hiện về. Cô ấy trong hơi
khác do với Ajisai-san lúc ở trường. Lần đó, cô ấy trông rất thoải mái, hình ảnh
ấm áp và năng động thường thấy (Renako vốn từ eo hẹp).
Vì lí do đó
nên tôi nghĩ là Ajisai-san có lẽ cũng gặp mấy trường hợp tương tự như Mai hay gặp
phải, giống như việc làm một buổi biểu diễn để đền đáp lại kỳ vọng của mọi người.
Lần đó, cô ấy nói với tôi là sự thật, cô ấy ích kỷ hơn mọi người thường nghĩ.
Có lẽ cô ấy đã cố gắng hết sức để trọn vẹn vai trò là hình mẫu cho xung quanh
mình.
Vâng, thật
ngạc nhiên khi cô ấy rủ tôi chơi game. Nhưng, nếu có một thiên thần nào đó muốn
tạm gác lại sứ mệnh của mình để nghĩ ngơi, thì tất nhiên tôi sẽ chấp cánh cho ước
mơ đó của cô ấy.
“Đ-được đó,
nhưng, cậu muốn chơi game gì?”
“Xem nào, tớ
tự hỏi tụi mình nên chơi game gì đây nhỉ~”
Giọng của
Ajisai-san nghe có vẻ cô ấy đang rất tận hưởng chuyện này, như kiểu cô ấy chọn
cái bánh mình thích trên màn hình vậy.
“À, phải rồi.
Cái mà tụi mình chơi cùng nhau đợt trước thì sao? Tụi mình có thể chơi online với
nhau được đúng không?”
“A, à, chắc
là được…ơm, vậy mình sẽ chơi game đó hả?”
“Ừa.”
Một chút hạnh
phúc trong giọng nói của cô ấy khi trả lời tôi, khiến tôi ngay lập tức muốn bay
lên chín tầng mây. Cảm thấy tình yêu thương bao trùm lấy cơ thể mình. Tim tôi
như muốn ngừng đập trước sự làn sóng tấn công bất ngờ đó của cô ấy.
Cậu không được
làm vậy đâu, Ajisai-san….giọng nói đó không phải là giọng mà cậu có thể ban
phát cho bất kỳ ai nghe được đâu…
Tôi chắc chắn
rằng, nếu có chàng trai nào nghe được giọng nói đó, họ sẽ đổ Ajisai-san ngay lập
tức….Mặc dù tôi biết rằng sự lãng mãn đó rõ ràng không thuộc về tôi, nhưng bị đột
kích như vậy, nhưng Ajisai-san đã một hit xuyên thẳng vào tim tôi.
“Xin lỗi, để
tớ mang máy chơi game vô phòng đã, cậu đợi chút nha?”
“Ừ, được mà,
cậu cứ thong thả đi.”
Sau đó, tôi
nghe thấy tiếng cô ấy di chuyển trong phòng của mình. Khi không có nói chuyện,
tiếng thở nhỏ của Ajisai-san lọt vào tai tôi. Bằng một cách nào đó, làm tôi có
chút bồn chồn…
“Dù sao thì
đây cũng là lần đầu tiên tớ chơi game online cùng với một người bạn đó nha.”
“Vậy hả?”
“Ừa.”
Ngay từ đầu
đến giờ, tôi chỉ mới chơi game với Mai và Ajisai-san thôi.
Sau khi nghe
lời thú nhận của tôi, Ajisai đã đáp lại lời nói đó.
“Hehe, ra vậy.
Thế tớ là người đầu tiên với cậu rồi.”
“Hở? U-ừm.”
Cô ấy có vẻ
không giống như Ajisai-san thường ngày. Tôi không thể đọc được cảm xúc của cô ấy
từ giọng nói đó. Nhưng không hiểu sao nghe xong lại có ý tứ khá mờ ám nhỉ?! Gượm
đã, hay lúc này chỉ tôi là người thấy kỳ quái ?!
Cảm thấy như
mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Giờ nghĩ lại
mới nhớ, chừng nào cậu mới đến nhà tớ ?”
“Ể?”
Tôi vô tình
để lọt ra một âm thành kỳ quái do câu hỏi đột ngột đầy sự ám muội trên.
“Không hiểu
sao tớ thấy, tối nay cậu có phần hơi khác hơn bình thường một chút, ấy…!”
“Fufu” Tiếng
cười khúc khích của cô ấy truyền đến não tôi có một chút cảm giác lạ lẫm. Aa,
tôi cảm thấy như mình không nên nói như thế!
“Chà, bất cứ
lúc nào mời, tớ liền sẽ đến, miễn đó là Ajisai-san…”
Trước mắt có
chút khó khăn cho kỳ thi cuối kì, tôi đã từ chối cô ấy một lần. Nếu lần tới lại
từ chối nữa, chuyện này khiến tôi tổn thương theo nhiều cách khác nhau…vì vậy
tôi đã thề rằng mình sẽ không bao giờ từ chối như vậy nữa.
“Hmm, nhưng tớ nghĩ tụi mình không thể đi trước kỳ
thi được nhỉ. Chưa kể đến Rena-chan dạo này luôn ở cùng Satsuki-san mà.”
“K-không, nó
không như cậu nghĩ đâu!”
Nói như thế,
giống như tôi đã ưu tiên Satsuki-san hơn Ajisai-san vậy!
“Bất kể điều
gì xảy ra, với tớ cậu vẫn là số một!”
“..T-tớ hiểu
rồi.”
Bằng cách
nào đó bầu không khí trở nên kỳ lạ hẳn.
Cô ấy không
tin tôi đâu nhỉ?!
“…Rena-chan,
cậu không nên nói vậy, cậu nên lưu tâm hơn về những gì mình nói. Nếu cậu bất
giác nói một điều như vậy, người ta sẽ diễn giải ý của cậu theo một nghĩa khác
đó cậu biết không? Rena-chan kì ghê!”
Ra vậy, mình
đoán đúng! Là cái vụ lần trước mình đã từ chối cô ấy nhỉ?
“Aaa, ưm.”
Tôi không biết
phải trả lời như thế nào, Ajisai-san đã cười như thể cô ấy đã xoá tội cho mọi
hành vi sai trái của tôi.
“Fufu…nhưng
thành thật mà nói, tớ rất vui khi nghe câu đó từ cậu. Cảm ơn cậu nhé.”
Được nhận lấy
một lời cảm ơn chân thành như vậy, khiến mặt tôi bất giác nóng bừng lên.
“Tớ xin lỗi
vì có hơi khắt khe tí. Hiện giờ cậu đã làm hết sức mình rồi mà, vậy nên cậu đừng
bận tâm đến lời nói đó. A, nhưng tụi mình hãy cùng nhau tận hưởng kỳ nghỉ hè
nha?”
Cô ấy tỏ ra
thật dịu dàng sau khi trêu chọc tôi. Trong thâm tâm, tôi cảm thấy thật nhẹ
nhõm.
“Ừa, tất
nhiên rồi…tớ đang rất mong chờ nó đây…”
Nói về việc tới
nhà Ajisai-san, nhất định là mình sẽ không thể chợp mắt ngủ được vào đêm hôm
trước khi đến nhà cô ấy vì lo lắng mất….Ưm, thôi đừng nên nghĩ ngợi chuyện này
nữa. Trước tiên, tôi nên thiếu lập trong
đầu mình để đảm bảo mọi thứ suôn sẻ…
Xét về những
tiếng động xung quanh, có vẻ như Ajisai-san đang mang máy game đến phòng của cô
ấy. Có lẽ nào máy game thường được đặt ở phòng khách chăng?
“Tớ đang cài
đặt nè, chờ chút nha?”
“Ừa.”
Phòng của
Ajisai-san, không biết nó trông như thế nào nhỉ. Thử hình dung ra một chút. Nhất
định là rất đáng yêu. Một căn phòng xinh xắn với những bông hoa khoe sắc xào xạc
trong làn gió mát và một dòng sông, nơi có rất nhiều những con thú nhỏ đang vui
đùa cùng nhau…
“Nè, tớ có
nghe được từ Kaho-chan, rằng Rena-chan là…”
“Aa, là gì
á?”
“Cậu đang cố
hàn gắn lại mối quan hệ giữa Mai-chan và Satsuki-chan.”
À, ra là ý
như vậy
Vì lẽ đó, nếu
như họ thấy tôi về nhà cùng Satsuki-san mỗi ngày, có lẽ tôi có một phen giải
thích không ngớt với cô ấy rồi. Nhưng thực tế, sự thật không đi xa đến vậy
nhưng mà….
Nghe câu trả
lời của tôi, Ajisai-san hỏi lại tôi với một giọng có vẻ nghiêm túc hơn bình thường.
“Ưm, nói cái
này nghe có hơi không phải, nhưng tớ tự hỏi, tại sao cậu lại cố gắng đến vậy?”
“Ơ…”
Không hiểu
vì lí do gì. Vì có vẻ như tôi đang tự ép bản thân làm chuyện này. Đúng, một
cách hiển nhiên!
Ajisai-san,
sự thật là tớ có kỹ năng giao tiếp siêu kém. Dù chuyện đó đối với tớ rất bình
thường, nhưng tớ cần nổ lực nhiều hơn nữa để trở thành thứ mà người ta coi là
‘bình thường’. Cho nên đây là lí do mà tớ phải cố gắng đến vậy.
Nếu trả lời
cô ấy bằng những điều như thế, nhất định là Ajisai-san sẽ cố gắng hết sức để trấn
an nói cho tôi biết rằng suy nghĩ đó là không đúng. Sau đó nó sẽ dẫn đến nhiều
chuyện khó xử hơn, cho nên tôi đã tự ngăn mình không nói chuyện đó ra.
“Ừm, tớ nghĩ
là, vì mình cùng là bạn bè với Oozuka-san và Satsuki-san, nên tớ muốn họ làm
lành với nhau thôi. Hơn nữa, tớ cũng không thích họ cứ đấu đá nhau như vậy.”
Đây có thể
là một câu trả lời không quá phức tạp, và cô ấy hiểu rõ ý tôi đang muốn nói gì.
“Ừ, dĩ nhiên
là vậy rồi…Cậu thấy đó, đôi khi Kaho-chan cũng nhắc đến Satsuki-chan trong khi
cậu ấy nói chuyện với Mai-chan mà không lo lắng gì, thành thật mà nói, cậu ấy
thật can đảm. Hay do tớ là người quá lạnh lùng chăng…?”
Không,
không, không, không, không phải vậy.
“Nếu cậu là
một người lạnh lùng, thì không nghi ngờ gì nữa khi nói nhiệt độ của Satsuki-san
phải tính bằng nito lỏng chứ không phải nước nữa….”
(Ghi chú:
Nhiệt độ của nito lỏng là khoảng -196 độ.)
Hơn hết, tôi
có rất ít bạn bè mà có thể nói chuyện được lúc ở trường. Nếu Mai và Satsuki-san
tiếp tục chiến tranh lạnh với nhau, tôi sẽ không thể chịu được nữa. Sẽ chết vì
áp lực mất…
Vì đó là vấn
đề của cái chết và sự sống, nên đương nhiên là trông tôi rất vật vã rồi!
Tóm lại, tôi
làm điều này vì lợi ích của chính mình! Đúng vậy, tôi chính là một kẻ thảm hại
mà!
Nhưng sau
đó, Ajisai-san có vẻ như đã bác bỏ lời nói đó của tôi.
“Không đúng đâu,
hơn nữa, nhờ sự cố này, tớ đã nhận ra được cách mình đối với bạn bè. Vì vậy, tớ
quyết định là nên thay đổi bản thân, và quan tâm với mọi người xung quanh hơn.”
“Hả…? Ra là,
cậu nghĩ mọi chuyện như vậy….”
Hoá ra
Ajisai-san mà tôi luôn nghĩ, lại là một kiểu người khác với Mai. Ngay cả một
người hoàn hảo cũng có suy nghĩ đó…
“Ừm, ra vậy,
cuộc gọi này cũng có thể là bước đầu tiên của tớ với mục tiêu thay đổi bản
thân.”
“Tớ hiểu
mà…”
Ajisai-san
là một người chu đáo. Vì lòng nhân ái của mình, cô ấy thậm chí còn cố gắng nói
chuyện với Satsuki-san, khi cậu ấy đang ăn trưa một mình. Về khía cạnh đó cũng là
một điều mà không một ai có thể bắt chước được, cô ấy thực sự là một con người
tuyệt vời.
“Nếu là do cậu
lựa chọn thì sẽ ổn thôi mà.” Không phải là câu mà cô ấy muốn nghe khi với
phương diện là một người muốn thay đổi bản thân. Làm sao mà tôi biết được chứ?
Tất nhiên là vậy rồi, do tôi cảm nhận vậy.
Nếu ai đó phủ
nhận nổ lực thay đổi bản thân của tôi và nói rằng tôi không cần phải làm gì cả,
điều đó sẽ khiến tôi tệ hơn thôi.
Thật vui vì
mình đã không gặp khó khăn gì khi nói điều đó với Ajisai-san. Thật tốt mà.
Khi tôi đang
sôi sục những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, Ajisai-san bật ra một tiếng cười nhẹ
nhàng phía bên kia.
“Cậu thấy
đó, là bởi vì tớ thực sự khá…thích Rena-chan, cậu biết không ha?”
Giọng nói của
cô ấy từ từ thấm vào trong lồng ngực tôi, khiến tôi tràn ngập một cảm giác tin
yêu dễ chịu.
“Ưm, tớ rất
vui khi nghe được những lời như vậy. Thật là vinh dự cho tớ…”
“Hơ, sao đột
ngột cậu lại tỏ ra cứng nhắc vậy? Tớ có phải là một vị vua đâu ?!”
“Tớ cũng
thích cậu, Ajisai-san.”
“Aaa…Ưmm…d-dù
sao thì, tớ cũng muốn thay đổi cái tính rụt rè này của mình…nhất định sẽ thay đổi
nó!”
“Ừa, tớ rất
mong chờ nè!”
Nói thật,
tôi hơi lo lắng khi cô ấy đột nhiên nói một cách cuống quýt như vậy, nhưng có vẻ
như lần này cô ấy thực sự nghiêm túc muốn thay đổi nó.
Một ngày nào
đó, cô ấy sẽ được thăng cấp từ một thiên thần bình thường lên thành một thiên
thần cấp cao, có thể sau này cô ấy sẽ mọc ra một bộ cánh khác nữa.
Ngay sau khi
Ajisai-san nói đang cài đặt máy game, thì đột nhiên_
“Hử? Sao vậy?”
Nghe như giọng
Ajisai-san hơi khác.
“Hở?” để cho
chắc tôi hỏi lại cô ấy, nhưng có vẻ như câu hỏi kia không hướng đến tôi. Có lẽ
là cô ấy đang nói với người trong nhà.
“Không ngủ
được à?”
Đánh giá
theo ngữ điệu của cô ấy, có lẽ là cô ấy đang nói chuyện với một người nhỏ tuổi
hơn. Có khả năng là em trai của cô ấy.
“Hở? Em nói
không công bằng khi chơi game buổi tối hả? Chị học trung học, lớn rồi nên chơi
được.”
Chị Ajisai….
Chuyện này
khiến tôi có cảm giác hơi kỳ lạ. Những lời thì thầm của Chị Hai Ajisai, có thể
phát trực tuyến nó với giá 6980 yên… (tôi được phát miễn phí vì là bạn của cậu ấy…)
“Ứ chịu ~
giờ chị không được chơi đâu. Mai chẳng phải chị phải đi học sao?”
Tôi nghe thấy
một tiếng phản đổi nhỏ. Đánh giá qua giọng nói, đó là một cậu bé. Có phải tôi
đang ở trong cơ thể của em trai cậu ấy không? Gượm đã, đó không phải là tôi.
“Giờ mau về
phòng ngủ đi nào? Ể? Không có gì, chị đang nói chuyện điện thoại mà, đừng phiền
chị vậy chứ?”
Aaa, đó thực
sự là một chị Hai Ajisai, có vẻ như cậu ấy đang gặp chút rắc rối. Không giống
như tôi, kiểu sẽ trực tiếp nói “Thật ồn ào! Lượn ngay đi!” với đám em của mình,
tất nhiên, một Ajisai-san ôn nhu chu đáo sẽ không bao giờ làm điều đó.
“Hả? Hừm, đã
lúc nào rồi hả, thực sự hư quá đi. Qua mẹ ngủ nhé? Không chịu à? Muốn ngủ chung
với chị hả?”
Một tiếng thở
dài phát ra.
Có vẻ như cô
ấy không còn cách nào rồi.
“Ôi trời,
thôi được rồi.”
Ngay sau đó,
cô ấy chuyển sang tôi với một giọng hối lỗi.
“Xin lỗi
Rena-chan.”
“Không,
không, không sao đâu mà.”
Ban đầu tôi
nghĩ là lời xin lỗi đó là vì đã khiến tôi phải chờ đợi, nhưng hoá ra không phải
vậy.
“Tớ sẽ dỗ em
ấy ngủ một chút, nên thứ lỗi cho tớ nha.”
“À, không,
thực sự mà, không sao đâu!”
“Ừa, tí nói
với cậu sau.”
Và thế là cuộc
gọi kết thúc.
Cảm giác như
tôi đột nhiên được đưa trở lại thế giới, nơi mà chỉ có tôi tồn tại. Tôi khuỵ xuống
tấm thảm trong phòng mình.
Giọng của Ajisai-san
vẫn còn đọng lại bên tai tôi trong khi đang lơ đãng bất giác nhìn vào màn hình điện
thoại của mình.
Cũng thật khó
khăn khi có một cậu em trai cách quá nhiều tuổi như vậy. Hình như là cô ấy hay
thường săn sóc em trai mình lúc ở nhà.
Như đó là một
mặt nghiêm túc của Ajisai-san thường ngày vậy.
Haa, ước gì kiếp
sau mình có thể trở thành em gái của cô ấy….được nuông chiều, và dỗ ngủ như thế…
Trong lúc tôi
đang trầm ngâm suy nghĩ về kiếp sau của mình, hình ảnh Mai của tưởng tượng trong
đầu tôi chợt hiện ra.
“Nhưng kiếp này,
cậu là vị hôn thê của tôi rồi mà?” cô ấy nói với một nụ cười siêu đáng yêu của
mình.
Tôi liền phủi
bỏ trí tưởng tượng đó đi. Cậu ấy có thể ngừng lao vào tâm trí của mình được không?
Tôi ngồi đợi
trước máy chơi game được một lúc cho đến khi cô ấy nhắn cho tôi một cái nhãn dán
xin lỗi : [Thứ lỗi cho tớ, có vẻ như
hôm nay không được rồi. Tớ thực sự xin lỗi].
Thật tệ…tất
nhiên tôi không thể nói dối cảm xúc của chính mình.Nhưng thay vì nói điều đó với
cô ấy, tôi chọn lí giải chúng bằng câu trả lời cho rằng là ổn. Dù sao tôi cũng
chỉ là một nhân vật bình thường quay được từ mục gacha miễn phí, nên tôi không
muốn cô ấy cảm thấy tệ.
Tôi ngã đầu
xuống giường.
Aa, thật là
mệt mỏi.
Thiết nghĩ là
cuộc trò chuyện điện thoại với Ajisai-san thật đáng yêu và vui vẻ kia đã tiêu
hao gần hết năng lượng của mình. Từ giờ cuộc sống của tôi sẽ thế nào đây?
Suy nghĩ về
tương lai của mình, cuối cùng tôi đã đạt đến giới hạn của bản thân rồi chìm vào
chiếc giường.
Trở nên quan
tâm hơn đến những người xung quanh cô ấy hử….
Vấn đề giữa
Mai và Satsuki-san sẽ sớm ổn thoả thôi.
Và điều tiếp
theo sẽ là….cuộc chiến của tôi và Mai.
Cô ấy trông điềm
đạm khi nói với tôi rằng cô ấy chắn chắn sẽ khiến tôi yêu cô ấy trong vòng ba năm
tới, nhưng không chắc cô ấy sẽ cứ thụ động như thế mà dựa vào thời gian, để mọi
thứ trôi đi một cách tự nhiên như vậy đâu.
Mặt khác, tôi
cũng muốn cải thiện bản thân mình để có thể tự hào nói rằng Nữ Thần đó là một
người bạn thân nhất của tôi.
“….ừm.”
Tôi quyết định
bật dậy khỏi giường và ngồi vào bàn một lần nữa.
Tôi không thể
thay đổi tính cách của mình trong một khoảng thời gian ngắn như vậy và lại càng
chắc chắn hơn là không thể thay đổi ngoại hình của mình để có thể ngang hàng với
cô ấy – điều đó rõ ràng là không khả thi. Cho nên…
Điều tôi cần
là cố gắng.
Tôi thức
khuya hơn bình thường một chút và đấu tranh với câu hỏi bài tập đó, không biết
bằng cách nào mà cuối cùng cũng giải được.
Đây là những
bước đi rất ngắn của một đứa nhỏ, nhưng nếu bước tiếp chúng từng bước mỗi ngày,
thực sự tôi cảm nhận được mình có thể tiến về phía trước!
Nhận xét