Volume 2_ Chapter 3.2

 


------

Trong giờ nghỉ trưa của vài hôm sau đó, bọn tôi trong lớp như thường lệ ăn trưa cùng nhau mà không có Satsuki-san, thì Mai đột ngột nói “Tôi nghĩ đã đến lúc phải nghiêm túc nói chuyện với Satsuki rồi.”

Mắt tôi chớp liên tục trong khi đang nhai bánh mì.

Một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Satsuki-san sao? Vậy có nghĩ là…

“Ồ!!”

“Quả nhiên là Mai Mai có khác!”

 

Ajisai-san vỗ tay còn Kaho-chan thì tán thưởng. Tôi đã phản ứng chậm một nhịp, chỉ kịp thốt lên,

“Nói chuyện….ơ, một cuộc nói chuyện sao?!”

 

Không có gì ngạc nhiên với hành động đột ngột của cô ấy, nhưng chuyện quái gì đã xảy ra khiến cô ấy thay đổi nhanh chóng như thế…?

Lấp lánh trong ánh hào quang chói lọi của mình, cô ấy chuyển hướng nhìn và mỉm cười với cô gái xinh xắn đang ngồi cạnh mình, Ajisai-san.

 

“Sáng nay Ajisai đã nói chuyện với tôi.”

Thật bất ngờ quá.

 

Mai và Ajisai-san rất hợp nhau, nhưng thật hiếm thấy khi hai người họ nói chuyện riêng.

Khi nghĩ đến cảnh hai con người có tầm ảnh hưởng ghê gớm nhất lớp đã có một cuộc trò chuyện với nhau như vậy, nó gần như trở thành một cuộc họp hội nghị tối cao quan trọng giữa các nhà lãnh đạo quốc gia.

Ajisai-san có chút bối rối khi nghe câu nói đó từ Mai.

 

“Xin lỗi Mai-chan vì đã đột ngột như vậy.”

“Không, không sao đâu mà. Tôi cũng nghĩ là mình cần làm gì đó. Vừa hay cậu đã đến đúng lúc để thúc đẩy tôi.”

“Chuyện nhỏ ấy mà.”

Cùng lúc đó, Ajisai-san quay về phía tôi, có vẻ như cô ấy đang cố ra dấu một cái gì với tôi.

Hở?!

 

“Dù sao thì tớ cũng muốn làm gì đó cho mọi người.”

“Fufu, cậu thật vẫn luôn tốt như vậy.”

“Không đâu, cậu nói quá rồi.”

Hai cô gái xinh đẹp lời qua tiếng lại với nhau với một nụ cười tao nhã trên môi. Có lẽ là do tôi tưởng tượng, nhưng rõ là tôi có thể nhìn thấy nhưng bông hoa đang đua nở phía sau họ kia. Thật lộng lẫy làm sao….cứ như phông nền từ một cảnh sắc nào đó…

 

Không nói một lời nào, Kaho-chan lấy điện thoại ra chụp một tấm. Đó là một khoảng khắc không thích hợp để chụp lắm, nhưng tôi hoàn toàn hiểu lý do cô ấy chụp là gì.

 

"Và cứ như thế, MaiAji trở thành phe tiên phong….”

 

“Cậu thấy thế nào về phe MaiAji…?”

 

Để đảm bảo tôi không phá hỏng tâm trạng lúc này của bọn họ, tôi thật nhỏ giọng hỏi Kaho-chan.

 

“Sau khi nhập học, đã có một trận chiến quyết liệt ngầm giữa phe MaiAji và MaiSatsu…”

 “Hở? Khoan đã, thật kì quái…! Chẳng phải bọn họ đều là con gái cả sao…?!”

 

Với vẻ mặt nghiêm túc như thể cô ấy đang đọc sách lịch sử vậy, nói lại câu trả lời của mình một cách thẳng thắn, “Dù sao thì hầu hết mấy nam sinh nổi tiếng trong trường mình cũng có bạn gái hết rồi.”

“Cái lí do gì mà….”

Mai có danh là Nữ Thần quốc dân, cô ấy cũng là một cô gái toàn diện. Kiểu công chúa lấp la lấp lánh.

Ngay cả là vậy, họ vẫn sẽ ghép cô ấy với một cô gái khác ấy hửm….

Trong khi đó, Mai và Ajisai-san đang cười vui vẻ với nhau như một đôi bạn thời thơ ấu, kiểu như họ được đoàn tụ gặp lại nhau trong một bữa tiệc cao cấp nào đó sau nhiều năm xa cách.

 

“Xung quanh tôi có rất ít người coi tôi như một người bình thường. Thái độ thẳng thừng này của cậu là điều mà tôi đang cần.Thật tốt khi được làm bạn lâu dài với cậu.”

“Aha, nghe thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Cậu thấy đó, tớ cảm thấy thật hãnh diện khi có một người bạn đáng quý như Mai-chan.”

“Tôi cũng có suy nghĩ y vậy, Ajisai.”

Họ hoà hợp với nhau đến mức người ta nhìn vào, không thể không nghĩ rằng hai con người này là một cặp trời sinh thực thụ.

Có thể là do tôi nghĩ, nhưng bằng cách nào đó, giống như Mai là một nhân vật chính câu chuyện…và nữ chính của Mai sẽ là Ajisai-san vậy. Hoặc cũng có thể là Satsuki-san, tôi nghĩ thế. Kaho-chan thì cũng phù hợp phết luôn, mặc dù cô ấy vẫn chưa có biểu hiện gì.

Còn với tôi, tất nhiên vai trò của tôi là trở thành bạn thân của nhân vật chính rồi…bạn thân nhất, hử, tôi cảm thất áp lực bởi trọng trách quá đỗi là nặng nề…

Trong khi tôi cố gắng giữ thái độ trung lập để giữa cho khung cảnh MaiAji thật lộng lẫy trước mắt, Kaho-chan lại nhiệt tình không một chút do dự.

“Nè, nè! Tớ muốn biết bằng cách nào mà Aa-chan lại có thể thuyết phục được Mai Mai như vậy!”

Kaho-chan tuyệt vời thật. Cô ấy có năng lực phá vỡ được bầu không khí này.

Một số người có thể cho rằng tính cách cô ấy làm người ta khó chịu, nhưng Kaho-chan thực sự rất giỏi trong việc đọc tình huống, tìm ra thời điểm thích hợp để làm những việc như kiểu thế này mà không làm ảnh hưởng đến tình hình hiện tại. Đó chính là một tuyệt kỹ cao cấp.



“Đây là…”

Mai cân nhắc, nhìn về phía Ajisai-san.

Dường như cô ấy đang lo lắng, Ajisai-san đặt tay lên ngực mình rồi nói,

“Ừa, vì tớ thực sự thích Mai-chan với Satsuki-chan lắm, thật cô đơn khi thấy hai cậu cứ cư xử xa cách như vậy. Tớ chỉ đơn giản là thành tâm truyền cảm xúc của mình qua Mai-chan thôi.”

Trong khi tỏ ra dè dặt, Ajisai-san nhẹ nhàng mỉm cười.

 

“Vì là vậy cho nên rốt cuộc nó cũng là vì ý cá nhân của tớ. Mai-chan chỉ chiều theo tớ thôi,” cô ấy ngượng ngùng nói.

Cho đến giờ, dường như Ajisai-san chỉ thể hiện ra ‘cái ích kỷ’ của mình lúc ở nhà và tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy khía cạnh đó của cô ấy lúc ở trường.

Ajisai-san rất nổi tiếng. Cô ấy lại có mối quan hệ rất tốt với Mai và Satsuki-san cho nên cô ấy không thực sự nhất thiết phải cố gắng giải quyết vấn đề này.

Bất chấp nguy cơ bị khinh thường vì xen vào chuyện của người khác, nhưng cô ấy vẫn thu hết can đảm để dấng thân sâu đến vậy.

So với tôi, làm việc này vì sự sống còn của bản thân, thực sự, cô ấy ở một cái tầm khác biệt hoàn toàn.

Cô ấy là một người vừa dịu dàng vừa chu đáo.

“Rena-chan? Có chuyện gì hả?”

“Hở?”

Hoá ra trong lúc chìm vào suy nghĩ, tôi đã vô tình nhìn chằm chằm vào Ajisai-san. Cô ấy chợt nhận ra và di dời sự chú ý sang tôi. Vội vàng tôi lãng tránh khỏi ánh nhìn của cô ấy. Cuối cùng tôi đã xúc động đến mém rơi lệ. Thật là nguy hiểm.

Ra vậy, Ajisai-san là mẫu người sẵn sàng xả thân cho lợi ích của người khác.

Tôi đã luôn coi Ajisai-san là một người tuyệt vời, nhưng thực sự thì cô ấy còn tuyệt vời hơn những gì tôi nghĩ nữa. Không chỉ đáng yêu, tốt bụng, mà lại còn có một trái tim mạnh mẽ, một mẫu người đáng ngưỡng mộ.

“Sao thế?”

“Không, không có gì…tớ chỉ nghĩ là Sena-senpai rất tuyệt vời…”

“Ể, thật ngại khi cậu gọi tớ như vậy đó nha?!”

Tôi không thể kiềm lại sự ngưỡng mộ tột độ của mình…cảm thấy thật biết ơn Chúa vì đã sắp xếp cho cô ấy vào học ở trường này. Thực sự cám ơn Ngài. Hãy để cho con được dâng lên lời nguyện cầu của con đến Ngài….

Trước khi tôi kết thúc trong nghẹn ngào nước mắt biết ơn đến Chúa, Mai tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Chậc, mọi chuyện đã diễn ra như vậy, Kaho. Tôi nhận ra rằng bản thân chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ thiếu sự thấu hiểu, làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác. Ajisai đã nói với tôi rằng, việc của tôi làm có thể làm tổn thương đến tình cảm của những người quý giá bên mình.”

“Không đâu, tớ cũng nên cám ơn Mai-chan. Thật khó đế lắng nghe đối phương, và nhìn nhận suy nghĩ của họ để giải bày tường tận mọi việc. Tớ nghĩ, mặt đó của cậu thực sự rất chín chắn đáng khen.”

“Haha, cậu làm tôi ngại ghê nơi.”

Cuối cùng thì ngay cả khi Ajisai-san cũng không thể nhìn thấu được bản chất thực sự của Mai. Người con gái đó hoàn toàn trái ngược với cái sự ‘chín chắn’ kia….

Có một đoạn thời gian, tôi rất thích cái hình ảnh Ajisai-san và Mai ‘khắn khít’ với nhau.

“Và vì vậy cho nên _”

Bất ngờ, Mai tiếp tục nói.

“Tôi cần sự hỗ trợ.”

Mai dời mắt đi, chăm chú nhìn sang tôi.

“Renako, tôi muốn nhờ cậu trở thành nhân chứng. Nếu chỉ có tôi và Satsuki, nhất định bọn tôi không có lấy bất kì giải pháp nào khác mà sẽ kết thúc bằng màn cãi cọ với nhau mất. Và dĩ nhiên, chuyện này sẽ có chút phiền tới cậu vì nó sẽ khá mất thời gian đó.”

Hưm, hiểu mà….

 

Hơ. Hở?!

 

Vì cô ấy đột ngột cuốn tôi vào một việc hệ trọng, khiến tôi đứng hình mất vài giây.

“Tại sao cậu lại đề nghị tớ chứ ?!”

“Cậu thực sự muốn tôi nêu lý do ư?”

Fufufu, Mai cười đầy ẩn ý. Gượm đã, không được.

 

Đó là bởi vì tôi biết lý do cho cuộc chiến này của cậu đúng không hả?!

 

“Vì Rena-chan là fan của MaiMai đúng hôn nè!”

“Chính xác.”

Kaho-chan, cậu ấy đã xuất sắc ghi điểm cho câu trả lời của mình từ chương trình đố vui được Oozuka Mai tự biên tự diễn. Không, khoan đã nào, cô ấy đã nói đúng theo một khía cạnh nào đó, nhưng cuối cùng thì có phải là đang quá đáng rồi không?!

“Cậu đang nghĩ gì đó, Renako? Chuyện như vậy có quá đáng với cậu không?”

“C-cái đó…”

Hoà giải cho Mai và Satsuki-san….tôi thực sự không có đủ tự tin.

Mặc dù tôi đã nói là mình không còn muốn trốn chạy những vấn đề như thế nữa, nhưng tôi vẫn như cũ muốn trốn lên sân thượng một mình đó biết không hả? Hỗ trợ cái con người đó một vấn đề to lớn như vậy…không, nó quá bất khả thi. Lo mình còn chưa xong, huống chi lo chuyện cho người khác!

Ngay từ đầu, họ không thực sự cần phải nói rõ với nhau. Chỉ đợi thêm một tuần nữa thôi, và rồi Satsuki-san cũng sẽ chủ động làm hoà với Mai. Kế hoạch vốn là như vậy….thế nhưng…

“Cậu không cần phải ép bản thân nếu cảm thấy quá khó khăn đâu nhé?”

Có được cơ hội như thế này là từ Ajisai-san, người ngay lúc này đang cho tôi thấy nụ cười dịu dàng của cô ấy. Không thể để lãng phí được. Ít ra thì tôi cũng hiểu được sự tình mà.

Ưmm, ít nhất thì phải mang theo Kaho-chan !

Khi tôi đang nhìn vào Kaho-chan chằm chằm với mong mỏi được giúp đỡ, thế nhưng, cô ấy đã đặt tay lên vai tôi và lắc đầu. Cử chỉ của cô ấy ngụ ý là, đây không phải lúc của cô ấy.

“Hiện giờ không phải lượt của tớ.”

Này, cô ấy đã thực sự nói to lên. Để có thể hiểu những gì tôi mong muốn chỉ bằng đọc qua ánh mắt, cô ấy thực sự là một hộ mệnh may mắn cho những con người sống ẩn mình như tôi. Cô ấy đã cho thấy một trường hợp tuyệt vời. Tôi nên học hỏi nó !

Dù sao thì mấy người đẹp xung quanh cũng đang tập trung ánh nhìn vào tôi. Thành thật mà nói, tôi thực sự nghĩ là mình không phù hợp với sứ mệnh này.

Nhưng Ajisai-san đã nỗ lực rất nhiều vì chuyện này! Ngay cả Mai cũng quyết tâm có một cuộc nói chuyện cho ra lẽ với Satsuki-san! Vì vậy cho nên, phần còn lại là mỗi tôi thôi!

Tôi tự tin dùng tay vỗ vào ngực mình.

“Tớ hiểu rồi…cứ để mọi thứ về Oozuka-san và Satsuki-san cho tớ…nhất định sẽ làm được…”

Tôi còn cố gắng hết sức để ngăn bụng mình không nôn ọc vì lo lắng. Chắc chắn rằng ngay cả nụ cười của bản thân lúc này cũng trông thật sự cứng ngắt.

Tôi còn đang tự hỏi làm thế nào để nói với Satsuki-san về toàn bộ mọi chuyện…nhưng hoá ra là Ajisai-san đã nói cho cô ấy trước.

Nói tóm lại, sau khi nghe yêu cầu của Ajisai-san, Satsuki-san chỉ biết trả lời, “Vậy thì cũng không còn cách nào khác….” Nghe có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng vẫn là đồng ý.

Tất nhiên, vậy cũng tốt, vì cuối cùng họ cũng có cơ hội để giải bày ra mọi chuyện.

…không, dĩ nhiên là tôi hiểu. Satsuki-san đã nói là mọi thứ sẽ trở lại bình thường sau hai tuần, nhưng đó là vì cô ấy đã lên kế hoạch thoả hiệp kia và nhúng nhường tình hình.

Nếu có cơ hội nào đó Mai cúi đầu xin lỗi và nhìn nhận lại lỗi lầm của mình thì đó sẽ là một kết quả tốt nhất.

Nhưng!

Người sẽ có mặt trong thời khắc quan trọng đó lại là tôi! Tôi đó trời!? Không phải là Ajisai-san mà là tôi !

Aaaaa, tôi thực sự không biết phải làm thế nào để giải hoà cho hai bên cả!

 

Vì lẽ đó, Satsuki-san, đừng mong đợi gì từ tôi cả, và hãy cố gắng hết sức mình đi! Đừng lo, tôi sẽ ở bên cạnh cậu để cổ vũ cho!

Cố lên, cố lên nào! Satsuki-san! Làm hết sức mình đi! Cố gắng lên, Satsuki-san!

“Mọi chuyện thật khó chịu vì vậy hãy dừng lại đi.”

“Được.”

Tan học, thời thế cuối cùng cũng đã đến.

 

Satsuki-san và tôi đứng trước cổng trường vì Mai bảo là đợi cô ấy.

“Đây là cơ hội để kiểm tra kỹ năng giao tiếp của tớ sau khi kết thúc học kỳ…”

 

Đúng vậy, tôi nên chứng minh kết quả sau khi đã rất nỗ lực hoà nhập với một nhóm có tiếng trong cả một học kỳ qua.

 

Hãy nhớ lại khoảnh khắc của cơn đau dạ dày khủng khiếp, hay chóng mặt kinh khủng, hoặc thậm chí là có cảm giác như bị ném vào một thế giới song song lạ lẫm với mình đi? Đúng như dự đoán, nghe có vẻ là chuyện không tưởng.

 

“Đừng lo, Amaori.”

Tôi đã nhận được một lời động viên từ Satsuki-san ( tôi cá cô ấy đang nghĩ là bản thân cô ấy nói điều đó với một biểu cảm nhẹ nhàng.)

“Chỉ cần có cậu bên cạnh là tôi đủ có dũng khí rồi.”

“…vậy á?”

“Tất nhiên rồi. Cậu làm cho tim tôi thấy ấm áp, và nó khiến tôi bình tâm lại. Thiết nghĩ cậu có thể làm tốt chuyện này, hãy cứ hành động như thường ngày đi. Nếu đi cùng cậu, ngoài việc có thể đạt được bất cứ điều gì trong một môi trường khắc nghiệt, tôi chắc một điều mình có thể đoạt được thứ gì đó ví dụ như trúng xổ số được hai trăm triệu yên.”

“Sao cái lời lẽ khích lệ cứ như đang chạy quảng cáo vậy?!”

Cô ấy thực sự có một cách thức không ngờ tới để cổ vũ ai đó.

“Tôi xin lỗi vì đã nói dối.”

“Không, đó thực sự không phải vấn đề…tớ hài lòng với cảm xúc của cậu.”

“Trên thực tế, tôi chưa bao giờ mua vé số trước đây, thật vô nghĩa khi lại đi đặt niềm tin vào mấy thứ mơ hồ như vậy.”

“Đó là chuyện cậu muốn xin lỗi á hả?!”

Nghe tôi phản bác lại, Satsuki-san đột nhiên tặc lưỡi. Thật đáng sợ.

“Nhưng mà, trời nóng quá, hừ…tại sao tụi mình lại đợi cậu ta ở đây….có thể do tôi tưởng tượng, nhưng mọi người đã nhìn ra từ sớm…”

Vì ngay sau khi tan học, những học sinh khác đi ngang qua cổng đều nhìn bọn tôi… nhưng đây- lý do chính của việc này là Satsuki-san, người chẳng mảy may quan tâm về dáng vẻ bền ngoài mệt mỏi nhưng đầy cuốn hút của mình trong cái trời hè thế này….

 

Hah, không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi phải kiềm chế cơn giận của cô ấy trước khi cô ấy nổi đoá và đi về nhà. Rốt cuộc đã đến lúc để kỹ năng hoà giải của tôi được toả sáng!

“N-nghĩ lại thì, cậu ấy có nói là sẽ đưa chúng ta tới một nơi yên tĩnh thích hợp để nói chuyện nhỉ? Tự hỏi không biết có phải là một quán cà phê nhẹ nhàng nào đó không?”

“Cậu thực sự không hiểu cậu ta chút nào hử?” Satsuki-san khịt mũi.

“Như thể cậu ta sẽ chọn một nơi dành cho những người bình thường vậy. Chúng ta đang nói về cái đứa con gái đó. Tất nhiên, mọi chuyện sẽ ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, nó ở một cái tầm, theo hướng tội tệ.”

“Theo một hướng tệ….”

Tôi nghĩ là mình có thể hiểu.

Đúng y như dự đoán của Satsuki-san, chủ tịch đức cao vọng trọng của hiệp hội những nạn nhân Oozuka Mai.

(Ghi chú: 王塚真唯被害者終身名誉会長。Có hỏi cái chị du học sinh Nhật mình quen thì chỉ nói câu này không rõ nghĩa lắm, nên mình đã thuần Việt nó lại hết sức có thể. Dù sao Rena hay nói mấy câu trời ơi đất hỡi dạng này, theo trí tưởng tượng của ẻm nên thôi, đại khái vậy đi T.T)

 

“Hưm, vậy thì, đi tới khách sạn xa hoa nào đó kiểu vậy hả?”

“Còn non và xanh lắm, Amaori. Cũng có khi là đưa tụi mình tới một phòng họp với  sức chứa 30 người ở công ty mẹ cậu ta và nói ‘Thấy sao nào? Chúng ta không cần lo về việc người khác xen vào khi nói chuyện ở đây đâu nhỉ?’ trong khi đó cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế dành cho giám đốc nở một nụ cười đáng ghét.”

“Ơ…nghe sợ vậy.”

Satsuki-san thở dài như nhớ ra chuyện gì đó. Làn gió mang theo hơi nóng làm cho tóc cô ấy từng sợi từng sợi tung bay lên không trung.

“Nghe đây Amaori. Cậu không nên lúc nào cũng biểu hiện ra sự hoang mang của mình bởi bất cứ trò gì của cậu ta bày ra. Cậu ta sẽ tiếp tục lập thêm kế hoạch với những điều bất ngờ khác vì cậu ta cảm thấy thích thú với phản ứng này của cậu. Nhưng lại lấy với cái mác ngoài là lòng tốt của cậu ta.”

“T-tuân lệnh senpai!”

“Cách để đối phó lại cậu ta chính là làm thoáng suy nghĩ trong cậu. Dù cho cậu ta có làm gì, đưa cái gì, chỉ cần tỏ ra bình chân như vại là được.”

“Quả ư là senpai có khác...một kì phùng địch thủ của Oozuka Mai!”

“Ừ. Kể từ chuỗi ngày thời tiểu học đó, thì cậu ta đã lĩnh hội được những suy nghĩ như là ‘Phản ứng như vậy chưa đủ...được lắm, tôi sẽ lập một tuyệt sách tốt hơn vào lần tới!’ Và cứ như vậy lặp đi lặp lại. Sau cùng, tôi đã tạo ra một quái nhân hàng ngày đều thích làm những chuyện như vậy.”

“Vậy ra tội lỗi là do cậu hả?!?!”

Tôi đã vô cùng kinh ngạc trước lời ‘thú tội’ như trời giáng đó.

Vậy ra tất cả những chuyện mà tôi cực khổ trải qua kia – nếu có thể trở về quá khứ - thì nguyên nhân chính khởi đầu mọi chuyện là do Satsuki-san...?!

Satsuki-san nở một nụ cười ngây ngô.

“Lỗi tôi, Amaori.”

“Bắt đền đấy! Cậu chịu trách nhiệm đi!!”

“T-trách nhiệm...? Cậu, cậu đang nói nhăng cuội gì giữa chốn đông người thế hả...?”

“Không phải! Ý là những điều với Mai đó!”

“Dĩ nhiên tôi biết.”

“Tớ cũng biết rằng cậu ngay từ đầu là nói đùa mà!”

“Ưm.”

Cô ấy trong giây lát nhíu mày không hài lòng. Trong khi sâu thẳm, tôi vẫn như cũ cảm thấy lo sợ, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy rất vui vì cô ấy đã nói với tôi sự thật kia...

Tôi cố sắp xếp lại những suy nghĩ phức tạp của mình thì Mai đến. Chờ đã nào, thay vì Mai, thì tôi nên nói đó là chiếc limousine của cô ấy đã đến.

“Lại là chiếc limousine...cứ như này hoài thì tớ lại bắt đầu có tư tưởng rằng nước mình không có chiếc xe nào khác ngoài chiếc limousine quá.”

“Bình tĩnh. Bình tĩnh nào, Amaori.”

Cho đến giờ, tôi nghĩ là những chiếc xe limousine mà cô ấy có là nhiều mẫu khác nhau. Tôi đã được thấy ba kiểu limousine khác nhau rồi. Có phải là vì giàu không? À, vâng, cô ấy giàu thiệt mà.

Chiếc limousine dừng lại trước bọn tôi, một nữ tài xế bước ra khỏi xe, mở cửa cho hàng ghế sau như thể cô ấy đang mở cánh cửa dẫn đến ngai vàng của nhà vua vậy.

Khi cánh cửa được mở ra, tôi trong chốc lát bị thu hút bởi vẻ đẹp lung linh bên trong. Một cô gái với mái tóc dài, vàng óng ả nhìn bọn tôi.

“Thật xin lỗi đã đợi hai người chờ. Chúng ta đi được chưa?”

Cô ấy bước xuống xe và đi về hướng bọn tôi.

Do sự xuất hiện bất ngờ của Nữ Thần, khiến nhiều nữ sinh bắt đầu trầm trồ la ó, trong khi nam sinh thì trố mắt nhìn bọn tôi.

Ưm, khuôn mặt đó, thân hình đó, sự giàu có đó...sự kết hợp của các yếu tố để xác định nên giá trị của một người trong xã hội này...

Giữ khuôn mặt điềm tĩnh lên nào, đúng thế, hãy để cho đầu óc thật trống trải...

“Chậm chạp quá.”

Ngay sau khi Satsuki-san nói vậy, cô tài xế xinh đẹp bất giác hơi cúi đầu.

“Xin lỗi Koto-sama.”

“....dạ không, em không nói về chị Hanatori đâu.”

Nữ tài xế bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng.

“Fufu, tôi biết mà. Vất vả cho Koto-sama rồi.”

“.....Amaori, Tôi sẽ về nhà. Mọi việc còn lại hãy lo liệu nhé.”

Cậu ấy còn thậm chí chưa có lấy một cuộc trò chuyện đúng nghĩa với Mai nữa mà!?

“Đ-đợi đã, đợi đã! Sẽ là vô nghĩa nếu chỉ có mình tớ đi?! Này, này, chờ đã nào, ahhh! Nghe này, nếu bây giờ cậu về nhà, thì ngày mai Ajisai-san sẽ rất buồn đó biết không hả?! Cô ấy sẽ nói, “Ra là vậy...” với vẻ mặt ủ rũ, nhưng vẫn sẽ cố che giấu nó bằng một nụ cười! Tớ không muốn nhìn thấy một Ajisai-san với khuôn mặt đó đâu!”

“Ư...”

Át chủ bài của tôi, là bài “sự muộn phiền của Sena Ajisai”. Dùng để khởi nguyên tạo thành một sức mạnh công phá...

Với vẻ mặt nhăn nhó bực bội, Satsuki-san chùn bước.

“Miễn là cậu còn sống, mối quan hệ của cậu với mọi thứ xung quanh sẽ tiếp tục tiếc triển...mặc dù việc sống một mình mà không cần phải ý tứ với người khác sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...”

“Tôi không hiểu hai cậu đang nói gì, nhưng chúng ta đi thôi nhỉ?”

Đối lập hoàn toàn với Satsuki-san tối tăm u ám, Mai nở một nụ cười rạng rỡ hoàn mĩ của mình.

Hanatori-san (chúng ta đã gặp nhau trước đây vì chị ấy luôn là người đưa chúng ta đi khắp nơi, nhưng tới giờ mới biết được tên cô ấy) đã mở cửa cho chúng tôi với vẻ mặt điềm đạm “Mời vào.”

“C-cám ơn chị.”

“Không có chi.”

Nụ cười của Hanatori-san hoàn hảo đến mức tôi không thể tìm ra được một khuyết điểm nào – đó là một nụ cười lịch thiệp mẫu mực đến mức hoảng sợ...!

Satsuki-san và tôi ngồi ở hàng ghế sau (tự hỏi liệu ‘chỗ ngồi’ có phải là một từ thích hợp dành cho chiếc limousine hay không nữa), đối diện với Mai.

Hả, tại sao chúng ta không nói chuyện ở đây luôn, thay vì phải di chuyển đến nơi khác?

Với câu hỏi nhàm chán đó của tôi, động cơ chiếc limousine cũng đã khởi động và chạy đi. Tôi có thể nghe tiếng động cơ nhưng không cảm thấy bị rung lắc gì. Đó là kỹ năng của Hanatori-san, hay do chất lượng của chiếc xe, mà có lẽ là cả hai nhỉ? Thực sự không biết nữa.

“Ơm...”

Tôi rụt rè đưa tay lên khi Mai xem tạp chí thời trang, và Satsuki-san thì đang nhìn ra cửa sổ.

“Chúng ta đang đi đâu vậy...?”

Mai trả lời tôi bằng một nụ cười nhẹ. Nhìn nụ cười ấy, tôi như muốn rít lên thành tiếng.

“Một nơi hoàn hảo để nói chuyện. Một địa điểm tuyệt vời.”

Cô đặt lòng bàn tay lên má. Má tôi nóng bừng khi tôi nhìn chằm chằm vào cử chỉ dù đơn giản nhưng tuyệt đẹp đó của cô ấy.

Không nghi ngờ gì nữa, đó không phải ai khác, chính là nụ cười của một người siêu xinh đẹp, người chỉ đơn giản là tận hưởng hành động của mình bằng cách làm cho người khác bất ngờ.

“Tôi đã nói với cậu rồi mà ?”

“Một điều gì đó ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, theo một hướng tệ...”

Đối mặt với bọn tôi, Mai nghiêng đầu, “Hửm?”

Xem xét nơi bọn tôi đến, tôi nghĩ là mình hiểu ý của Satsuki-san.

Đó là một nhà hàng cao cấp kiểu nhật (Ryoutei) nằm ở quận Ginza.

Xe dừng ngay trước lối vào của nhà hàng, và cả bọn bước ra khỏi chiếc limousine. Đi một đường vào thẳng bên trong. Có vẻ như Mai là khách quen thường xuyên ở đây, vì những nhân viên chỉ cho vào khi nhìn thấy mặt cô ấy. Bọn tôi cởi giày của mình rồi đi dọc theo một hành lang dài. Có cảm giác như cả bọn bị ném vào một thế giới khác vì đi mãi mà không thể nào thấy cuối hành lang được.

Bản thân chưa bao giờ nhìn thấy chỗ nào như chỗ này ngoại trừ trong mấy bộ phim chiếu trên tivi, đặc biệt là những căn phòng kiểu Nhật. Căn phòng có thứ gì đó giống như một bức tranh cuộn truyền thống được treo trên tường, và tôi còn mơ hồ nghe thấy âm thanh của thanh tre được rót đầy nước rồi tiếng ‘pong’ của nó vang lên đâu đó.

Chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ đến chỗ như này, khi ai đó nói với tôi đại loại như “Nè, biết không, tớ đã từng ghé qua một nhà hàng kiểu Ryoutei sang trọng ở Ginza đấy.” Cho nên, ngày hôm nay là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng tôi được trải nghiệm hửm...

Mai, người đã quá quen với mấy chỗ như thế này, ngồi nhấp một ngụm trà.

“Đây là một nơi yên tĩnh và không ai có thể nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta – một nơi thật hoàn hảo phải không nào? Tôi chắc chắn là lần này, hành động của tôi không sai đi đâu được. Là một quyết định hoàn hảo.”

“Với quy mô như thế không phải là cái gì đó bình thường đối với học sinh trung học....những thứ như nơi này thường dành cho những cuộc họp thảo luận chính trị bí mật nào đó hoặc để che giấu những âm mưu nào đó thì đúng hơn...”

Tất nhiên tôi thừa nhận rằng cô ấy không hề sai, vì đây thực sự là một nơi để thảo luận. Chỉ có điều...tầm này thì chẳng khác gì Mai mang nguyên cái bánh cưới cho tôi khi tôi đang thèm đồ ngọt. Tóm lại là quá lố lắm!

“À, vì cũng đến giờ ăn rồi, hay cùng ăn tối với nhau đi? Họ có một thực đơn ăn uống khá ấn tượng đấy. Mấy cậu thấy sao?”

“Tuyệt, hưm! Dù sao thì đây rốt cuộc cũng là một nhà hàng cơ mà!”

Không đúng lắm đâu. Có nhiều nơi, mặt dù gọi là Ryoutei nhưng họ thực sự không đúng là vậy lắm. Nhưng tôi đảm bảo tính xác thực của chỗ này.”

“Tớ hiểu rồi! Xin lỗi vì kém hiểu biết của tớ! Nhưng ý tớ không phải nói về điều này!”

Mai giải thích bằng một vẻ mặt tự mãn với đôi mắt lấp lánh. Rồi cô ấy thì thầm, “Úi chà, vậy hả.”và sau đó chuyển mắt nhìn hướng khác.

“Lần trước, tôi không thể cho cậu trải nghiệm được một bữa tối tuyệt vời, vì thế mà tôi đã nghĩ ra cách này để thực hiện lời hứa đó với cậu...thế nên, ở đây không có bất kỳ một ai cả và nó yên tĩnh nữa phải không?”

“Ưm...”

Tôi mất bình tĩnh khi Mai nở một nụ cười yếu ớt.

Đúng như những gì cô ấy nói. Ryoutei là một nơi yên tĩnh, và chỉ có mỗi bọn tôi, một nơi hoàn hảo cho một người như trước kia của tôi phải trốn vào phòng về sinh để lấy lại bình tĩnh.

Lẽ nào cô ấy đã nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc lần đó...?

Bất ngờ thật.

Tôi cảm thấy bối rối khi thấy cô ấy đột nhiên cư xử như vậy...

Bởi lẽ điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ rằng, cô ấy đã thực sự nghĩ về tôi nhiều đến mức như thế...

Khi tôi đang lúng túng không biết phả làm gì thì Satsuki-san, ngồi bên cạnh tôi điềm tĩnh lên tiếng.

“Cám ơn cậu, nhưng tôi xin từ chối đề nghị này vì tôi có chuẩn bị bữa tối ở nhà rồi. Nếu cậu muốn dùng bữa, hãy ăn sau khi cuộc trò chuyện này kết thúc.”

“Tôi đã hiểu, vậy chỉ hai chúng ta thì sao, Renako?”

“Um....chà....”

Cơ thể ngay lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi di chuyển đầu mình một cách khó nhọc.

Chuyện này thật đột ngột, cơ mà, đây lại là một trường hợp khẩn cấp! Tôi nên tĩnh tâm và xem xét từng vấn đề. Có ổn không đây?! Tất nhiên là ổn mà phải không? Cám ơn!

Nếu ngay bây giờ tôi chọn việc thưởng thức một bữa ăn sang trọng với Mai và để Satsuki-san, người đang cật lực với công việc bán thời gian của mình về nhà trước, vì tôi không muốn bác bỏ lòng thành này của Mai, thì thật tệ, đúng không nào?!

Nhưng vậy còn Mai, người đã làm việc chăm chỉ để chuẩn bị hết tất cả những thứ này vì tôi thì sao?!

 

Hơn nữa, tôi không có khả năng từ chối cả hai ?!

Tâm trí tôi bị kéo bởi ba ý kiến khác nhau với ba hướng đi khác nhau. Tôi quyết định nhận lời mời của cô ấy trước khi bản thân cảm thấy như bị xé nát ra.

Như thể cô ấy nhận ra điều gì đó, trước khi tôi trả lời, Mai nói “A” và hướng ánh nhìn vào tách trà trước mặt.

“Thật có lỗi, chúng ta không cần thiết phải làm vậy đâu.”

Khi tôi ngẩng mặt lên, mắt bọn tôi chạm nhau và cô ấy đang cười.

“Chúng ta không nhất thiết phải làm điều này hôm nay, vì chúng ta còn rất nhiều cơ hội để ăn tối chung sau này. Tôi không có ý định thay đổi mục đích đến đây của chúng ta. Nên nay cứ nói chuyện một chút với nhau đi.”

Ngực của tôi! Có một cơn đau không thể chịu được, nỗi đau trong trong lòng ngực này!

Tại sao cậu cứ phải như vậy chứ! Dù tớ đã phản bội cậu đó...tớ đã phản bội tình cảm của cậu và hẹn hò với Satsuki-san...

Điều này không ổn. Tôi có thể chết trong tội lỗi ngập tràn của mình trước khi họ bắt đầu nói chuyện.

Linh hồn của tôi đã thầm lặng lìa khỏi cơ thể khi Satsuki-san cắt ngang của cuộc chuyện của bọn tôi, “Quan trọng là cậu muốn nói chuyện với tôi đúng chứ? Vậy thì nói ra đi.”

“Cậu nói đúng. Thôi được rồi.”

Mai chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.

“Công việc của cậu thế nào? Không có bất kỳ vấn đề nào chứ?”

“ Cũng không có vấn đề gì. Và thậm chí còn được mua donut giảm giá nữa.”

“Dù sao tôi cũng là người đi trước, có địa vị trong xã hội. Nên có gì cứ hỏi, tôi sẽ cho cậu một số lời khuyên.”

Đúng như dự đoán của Mai, cô ấy thậm chí còn biết là Satsuki-san có một công việc bán thời gian nữa.

Nhưng mà khoan, người có địa vị trong xã hội...? Nữ hoàng này rốt cuộc đang làm công việc gì vậy...à, phải rồi, cô ấy đã làm người mẫu được rất lâu rồi mà!

“Người có địa vị xã hội...ơm, người trong xã hội là sao?”

Định nghĩa về ‘người trong xã hội’ trong tâm trí của một đứa học sinh trung học là hình ảnh một cô gái mặc vest. Mai lập tức bẻ nó thành nhiều mảnh và thay vào đó là hình ảnh của mình.

Mai cười rạng rỡ.

“Đúng vậy đó Renako. Số tiền tôi sử dụng mỗi khi chúng ta đi chơi là tiền tôi kiếm được từ công việc của mình. Vì vậy mà, tôi thường khá bận rộn với việc ở trường và công việc, cho nên tôi thường không có thời gian rỗi lắm. Cho nên cậu không cần phải lo lắng và chỉ cần tận hưởng việc tiêu tiền của tôi thôi. Dù gì thì tôi cũng sẽ chiều cậu bằng số tiền mà tôi kiếm được.”

Nghe xong, Satsuki-san nhìn tôi một cách khinh bỉ.

 

(Dịch giả: Ulatr, ngoài kia hàng tá những con người cần người nói câu như này mà không có đó trời ạ, tôi có tu 10 kiếp cũng không được 1 góc như vậy đâu, tức vỡ tim !!)

 

“Amaori, vậy cậu...”

“Không, khoan đã, không phải vậy! Đây là sự hiểu lầm! Tớ chưa bao giờ phá tiền cậu ấy cả, cậu thấy đó?! Cậu ấy đã tiêu nó theo ý của riêng mình! Đó không phải sự thật!!”

Tôi phản đối nó bằng tất cả khả năng của mình và ép thúc hai người họ bỏ qua chủ đề này.

“Có một chuyện hệ trọng hơn mà nhỉ?! Mọi người cứ tiếp tục nói đi!”

“À, nói cũng phải. Này, Satsuki.”

Mai đang cười như thể đang thích thú thì liền ngay lập tức thay đổi, lúc này trở nên nghiêm túc.

Thường ngày, Mai toát ra vẻ dịu dàng, dịu dàng là thế nhưng khi chuyển sang chế độ nghiêm túc, cô ấy cứ như biến thành một con người khác. Nó tạo ra một nét ấn tượng rằng là không ai có thể bẻ cong được ý chí đó của cô ấy, tựa như một nữ thần, sẽ không bao giờ bị ma quỷ ảnh hưởng.

Tôi im lặng để không làm phiền bọn họ.

“Rốt cuộc sau tất cả mọi chuyện, hẳn là cậu có điều gì đó cậu cảm thấy khó chịu từ hành động của tôi nhỉ?”

Ồ, có vẻ ổn rồi.

“...không hẳn.”

Satsuki-san lãng tránh ánh mắt của cô ấy.

Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô ấy chỉ trả lời là ‘ Đúng vậy,” Trời ạ, cái sự tsundere của cô ấy.

Tôi đã phát hiện ra một chuyện, Satsuki-san có thể cứng đầu hơn bình thường, đặc biệt là khi nói đến Mai. Mức độ cứng đầu của cô ấy trong tình huống này có thể hơn hẳn so với độ cứng của một viên kim cương.

“Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả. Không bao giờ chịu nói trực tiếp và không bao giờ cho tôi biết lý do. Cậu luôn như vậy. Điều này nghe có vẻ không công bằng, nhưng không phải tôi làm sai vì tôi muốn vậy.”

“....mặc dù cậu đã làm rất nhiều điều vì lợi ích của riêng mình.”

“Nếu đó là lý do chính khiến cậu nổi giận, tôi đoán mình không có cách nào làm khác được. Nhưng nếu là không phải, đó rất có thể là chuyện mà tôi đã vô ý mắc phải. Ít nhất cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao nổi giận không? Sau khi nghe xong câu trả lời của cậu, có lẽ tôi sẽ tìm ra được giải pháp đấy.”

“....chuyện này...”

Satsuki-san có vẻ miễn cưỡng trả lời. Cô nuốt những lời sắp nói ra, ngậm miệng mình lại. Đánh giá biểu hiện đó, có vẻ như cô ấy muốn nói điều đó, nhưng giờ lại không thể mở miệng.

So với Satsuki, Mai tỏ ra tỉnh táo hơn bình thường. Nó hoàn toàn trái ngược với cách họ hay cư xử với nhau trong lớp.

“Vụ lần này, cậu không tức giận như mọi khi, cơn tức giận của cậu dai dẳng một cách trầm trọng. Thông thường, cậu sẽ trở lại như cũ tầm khoảng hai ba hôm, với vẻ mặt không còn sự lựa chọn nào khác. Cuối cùng thì cậu cũng sẽ bùng nổ ngay sau đó, hưm. Vì lẽ đó cho nên, sẽ thật tuyệt nếu cậu cho tôi biết lý do.”

“Đó là lý do tại sao tôi nói với cậu là tôi thực sự không...”

Dù Mai có ép cô ấy trả lời như thế nào đi chăng nữa, tôi chắc chắn rằng, Satsuki-san sẽ không nói ra sự thật.

Cho nên tôi quyết định mở lời vì tôi không thể đứng nhìn như vậy được nữa.

“Ư-Ưm, nghe nè Mai. Lần đó cậu nói ‘Bởi vì, cậu thích tôi đúng chứ?’ và vì vậy mà cho nên – hự!!”

Ở ngay bên cạnh, Satsuki-san dùng tay thụi vào người tôi một cái!

Trong khi dùng tay xoa vào chỗ cô ấy vừa đánh, tôi quay qua hét Satsuki-san đột ngột dùng bạo lực kia, “Bởi vì chuyện này cậu sẽ không chịu nói cho cậu ấy nghe đâu!”

“Vậy thì chỉ cần đảm bảo rằng cô gái này hiểu rõ rằng cậu ta là trung tâm của mọi vấn đề là được! Tôi cá là cậu ta sẽ kiểm soát cậu đến hết đời nếu nắm rõ! Gượm đã, có vẻ như cậu ta không quan trọng đến mức trở thành trung tâm của các vấn đề trong cuộc sống tôi đó chứ!?”

“Ể....?”

Thậm chí tôi có thể nhận ra rằng câu cuối hơi luống cuống ngay cả khi đó là Satsuki-san...như thể hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt của tôi đang chuyển tiếp là điều gì, mặt của Satsuki-san đỏ lên chỉ trong vài giây.

“Nghe này! Nếu đã vậy thì cũng tốt, để tôi nói ra để các cậu không hiểu lầm nữa!”

Satsuki-san nhắm mắt lại trong khi tay chỉ về phía Mai.

“Tôi sẽ nói ngay đây! Sự thật thì không phải tôi có tình cảm gì đặc biệt với cậu đâu đấy nhé?!”

“Nói câu đó cứ y như là một tsundere đang nói chuyện với người mình thích vậy...”

“Im đê, Amaori!”

Tôi đã định âm thầm nói điều đó nhưng cô ấy đã nắm bắt được một cách hoàn hảo. Thật đáng sợ.

Satsuki-san chuyển hướng nhìn về phía Mai, trong mắt cô ấy sự thù địch bùng lên.

“Nguyên nhân chính là cậu. Tại sao cậu lại nghĩ tôi thích cậu chứ hả? Đừng nói những điều không có căn cứ như vậy nữa.”

“Nói chuyện này có thực sự cần thiết không chứ? Cậu là người đã luôn ở bên cạnh tôi từ rất lâu rồi. Tất nhiên tình cảm của cậu đã đến được tôi.”

Mai đặt tay lên ngực và tự gật đầu.

Satsuki-san có vẻ ngạc nhiên.

“T-tình cảm?”

“Từ rất lâu rồi, cậu đã luôn thách thức tôi làm mọi thứ, giống như một cậu bé tiểu học muốn tạo ấn tượng bằng cách gây rối với một cô gái mà cậu ấy thích vậy. Dĩ nhiên là tôi hiểu rồi.”

Đ-đây! Oozuka Mai, nữ hoàng của những điều tích cực! Một thế giới lấp la lấp lánh mà cô đã nhìn thấy qua bằng chiếc lăng kính đặt biệt của riêng mình!

“Cái gì vậy....nhưng có vẻ như mấy chuyện tôi làm khó, có khi nào làm khó được cậu đâu chứ?”

“Tất nhiên. Ngay cả bây giờ, tôi không biết liệu là mình có thể đáp ứng được kỳ vọng của Ajisai, Kaho và Renako để bù đắp với cậu hay không nữa. Cho nên tôi vẫn trăn trở.”

“Ngay từ đầu, tôi đã trở thành học sinh trung học rồi, tất nhiên sẽ không bao giờ làm mấy chuyện trẻ con như thế được.”

“Aaaa!”

Tôi nhận ra điều gì đó rồi vỗ tay mình một cái.

“Ra là vậy. Vì Satsuki-san thích Mai, cho nên cậu ấy luôn muốn gây rối – hự !”

Nhận một cơn đau nhói khác ập tới tôi từ Satsuki-san!

“Tôi đã trưởng thành cả về ngoại hình vẫn tâm trí nhé.”

Điều mà Mai chọn để nói tiếp theo, sau khi nghe những lời của Satsuki-san...điều mà nghe có vẻ như khá tàn nhẫn, ít nhất với tôi là vậy. “Cậu ấy hả? Theo suy nghĩ của tôi thì cậu đã không thay đổi quá nhiều kể từ những lần gặp đầu tiên của chúng ta hồi tiểu học.”

“...gì....cậu nói cái gì vậy?”

Nếu cậu hỏi tôi rằng liệu Mai có kỹ năng đánh giá ai đó hay không, tôi sẽ trả lời là không. Có thể nói như vậy vì cô ấy đã coi tôi như “người định mệnh” của mình, nên tất nhiên là cô ấy không thể có cái nhìn tổng quan đánh giá tốt được người khác.

Nhưng mặc dù là cô ấy nói như vậy, tôi hoàn toàn biết rằng cô ấy là một người có thể nhìn thấu được bản chất thật của người khác.

Có lẽ vì cô ấy đã dành hầu hết thời gian để chăm chút vô khía cạnh nữ thần Oozuka Mai kia, nên cô ấy có thể xác định được những phần mà người khác muốn giấu đi sâu bên trong tâm họ.

Đó là điều mà Mai, người đã cố gắng đối xử với mọi người theo cách mà cô ấy muốn, luôn xuất hiện như một người được bao trùm bởi ánh hào quang sáng chói.

Mặc dù tôi hiểu, nhưng vẫn...nếu ai đó cố gắng thay đổi bản thân thành một con người tốt hơn, trung thực và thẳng thắn với mục tiêu của mình bằng một cách tuyệt vọng, thì tôi không thể thực sự là tôi đồng ý với những gì Mai nói.

Một lần nữa, tôi nhận ra rằng tính cách của Mai và Satsuki-san hoàn toàn trái ngược nhau...

Thành thật mà nói, tôi có thể thông cảm với Satsuki-san, người đã cảm thấy khó chịu sau khi nghe những lời của Mai nói rằng cô ấy không hề thay đổi gì.

“...tại sao chứ...tại sao cậu lại nói như vậy...”

Ước mơ và quyết tâm của Satsuki-san là chính vũ khí hàng ngày của cô ấy, để chiến đấu và phấn đấu cho mục tiêu của mình.

Khi tôi tưởng tượng ra giá trị những nổ lực của Satsuki-san trong mắt Mai, khiến tôi thấy sợ hãi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu đối với Mai, những nỗ lực của Satsuki-san để cải thiện bản thân không mảy may để lại tí ấn tượng nào?

Điều gì sẽ xảy ra nếu theo quan điểm của Mai, mọi thứ Satsuki-san đã làm là vô nghĩa...?

Nhưng quả nhiên, Mai không thể nghĩ như vậy được. Đây chỉ là sản phẩm trí tưởng tượng vô độ của tôi!

Satsuki-san hét lên, thể hiện sự thất vọng của mình, “_còn cậu thì sao nào!”

“Về gì?”

“Nhìn lại mình đi, lắm khi mọi thứ không theo ý cậu thì lại bù lu bù loa ra đó!”

“Chuyện đó...”

“Có thể cậu cho rằng cư xử như vậy trông trưởng thành hơn, nhưng nó lại tổ gây rắc rối cho mọi người xung quanh thôi! Sau cùng thì tận sâu bên trong kia, cậu vẫn chỉ là một cô bé học sinh tiểu học trước kia thôi!”

Rốt cuộc thì Satsuki-san đã chỉ ra những phần không hài lòng của mình với Mai. Không giống như Mai - người không cố tình tiêm những ác ý trong lời nói của mình, thì lời nói của Satsuki-san như những nhát kiếm mang lại tổn thương cho đối thủ.

Ngay cả Mai cũng không che giấu được sự bất bình trong lòng.

“Điều đó không liên quan gì đến vấn đề này cả, cậu không nghĩ vậy à? À, giờ nghĩ lại mới thấy, cậu đã nói tất cả với Renako về chuyện lần đó, hưm. Tôi thật bất cẩn khi không khóa được miệng cậu lại.”

“Đúng vậy đó, cái tính cẩu thả đó của cậu không hề thay đổi từ nhỏ đến giờ. Cậu luôn như thế. Ngay cả khi cậu đối mặt với một tình huống cần phải do dự là một điều hiển nhiên, nhưng cậu lại vẫn tiếp tục bước về phía trước với một cái sự tự tin vô độ, thuyết phục lấy bản thân mình rằng mọi thứ sẽ ổn vì đó là cậu. Tất nhiên cuối cùng thì cậu lại rơi vào cái hố do chính mình tạo ra, giống như lần chọc giận Amaori vậy.”

Câu nói đó của Satsuki như đâm sâu hơn, khiến Mai nheo mắt lại.

“Chuyện đó...hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi thừa nhận rằng đó là một sai lầm. Bởi thế cho nên, tôi đã tự nhủ là mình sẽ cố gắng hết sức để không lặp lại sau lầm tương tự lần thứ hai.”

“Úi chà, thật là vậy đó sao. Amaori, lần sau cậu có thể đến nhà tôi. Tôi sẽ cho cậu xem hình của Mai đang khóc lóc sau những chuyện thất bại trước kia của cậu ta. Tôi cá là nếu nghiêm túc mà tìm, có thể thấy được tầm 20 tấm đấy.”

“Hả...?”

Khuôn mặt khóc lóc của Mai...Tôi thực sự không thể hình dung ra được. Cơ mà quả thật tôi muốn xem, nhưng....

Cùng lúc đó, Mai đập bàn.

Cuối cùng, sự kiên nhẫn của Mai đã tới giới hạn.

“Tại sao cậu lại để lôi kéo Renako vào chuyện này chứ?! Bộ cậu bất mãn lắm à?!”

“Thế à? Tôi nghĩ là mình tốt bụng phết đó chứ, vì tôi đã để ai đó kia làm phiền đến tận 5h sáng chỉ với cái sự khóc lóc và than vãn ?! Vì được người khác đối xử tử tế riết quen rồi nên cậu mới đinh ninh rằng nhận được lòng tốt của người khác là điều hiển nhiên! Tôi rất ghét cái tính đó của cậu!”

“Mặc dù vậy, tôi đã định đền đáp lại lòng tốt đó cho cậu, nhưng tôi biết rằng tính cách của cậu không cho phép tôi làm điều đó! Nếu bây giờ cậu lại thành ra thế này, vậy sao ngay từ đầu không từ chối đi!”

“H! Và nếu tôi thực sự làm như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu sẽ chẳng có nơi nào để đi nữa nếu lúc đó tôi cự tuyệt!”

“Không, cậu sai rồi!”

Aa, họ như sắp choảng nhau tới nơi rồi. Với cái đà này....

Khi tôi nép bên cạnh và trở nên lo sợ, Mai đột nhiên bước tới và dừng lại ngay bên cạnh tôi.

Sau đó cô ấy nắm lấy tay tôi...Ưm?

 

“Hiện giờ, tôi có người mình yêu từ tận đáy lòng rồi. Tôi nhất định từ nay sẽ phụ thuộc vào cậu ấy.”

“Hở?!”

Mai nở một nụ cười mê người thường ngày của mình.

Và sau đó cô ấy quay lại nhìn Satsuki-san một cách sắc bén.

“Bởi thế mới nói, cảm ơn vì đã ở bên tôi cho tới tận bây giờ, Satsuki. Từ giờ, Renako sẽ là người bên cạnh tôi. Bọn tôi sẽ cùng nhau bước tới tương lai. Đó là lý do tại sao, chúng ta hãy kết hôn đi, Renako.”

“Dĩ nhiên chúng ta sẽ không rồi ?!”

Tại sao cô ấy lại lợi dụng lúc hỗn loạn này để nói những điều như thế cơ chứ?!

 

Hơn hết, cô ấy là người đã không muốn cho tôi thấy những giọt nước mắt lúc ở bể bơi. Nên tôi không nghĩ là mối quan hệ này của cả hai sẽ suôn sẻ nếu cô ấy không thể cho tôi thấy cảm xúc của mình. Dù sao thì, tôi nghĩ đây chỉ là hình thức trả đũa của cô ấy trước những lời của Satsuki-san mà thôi. Cô ấy muốn cho Satsuki-san thấy rằng mình có thể thắng thế được...

Khi thấy phản ứng của Mai, Satsuki-san trở nên cau có hơn.

“ ‘Cám ơn vì ở bên tôi cho đến bay giờ ’ ấy hả...?”

Tôi có thể cảm nhận được phẫn uất đằng sau những lời nói đó. Một cái gì đó kiểu như..., mặc dù tôi đã luôn chấp nhận những sự vô lý kia của cậu, nhưng bây giờ thì cậu đang nói gì đây? Satsuki-san là người sẽ trả ơn một cách sòng phẳng ngay cả khi đó là kẻ thù của mình, thế nhưng...

Tôi cảm thấy sống lưng mình nổi da gà lên.

 

Nãy là chuyện gì vậy...? Khỉ thật, tôi không rõ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nữa, nhưng ruột gan tôi mách rằng, nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ dính vào một vấn đề nào đó nguy hiểm.

Aw, bụng đau quá đi. Nó thực sự đau lắm luôn! Tôi có thể cảm nhận được vết thương lòng từ những ngày cấp hai đang tái hiện lại. Nếu tôi nghĩ nó đau, dạ dày của tôi sẽ đau thực sự. Cũng bằng cách này, mà hồi đó tôi đã cúp bao nhiêu buổi học. Thật là một thành tựu mà. Được rồi, đã đến lúc phải xin phép đi vệ sinh.

 

“Fufu.”

Satsuki-san túm lấy tôi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Fufufu...”

Tôi đã nhìn trộm cô ấy. Đến gần tôi, môi cô ấy biến thành hình trăng lưỡi liềm toàn mĩ, một nụ cười xấu xa. Thật là đáng sợ.

 

Cô ấy dùng hết sức nắm chặt lấy cổ tay tôi, giống như một con nhện bắt mồi vậy.

 

“Thật nực cười. Nếu nó thực sự như vậy, được rồi, rồi cậu cũng chỉ có một mình. Cậu thua rồi, Oozuka Mai.”

Ui, chuyện này thật nguy hiểm quá.

 

“Hãy để tôi nói cho cậu biết một chuyện, một cách ngắn gọn xúc tích mà cậu có thể hiểu được. Hiện giờ, người đang hẹn hò với Amaori là tôi!”

 

Rầm!

 

Đó là âm thanh thú tội của Satsuki-san bên trong cái Ryoutei này.

Aaaa!

 

Tôi cúi thấp vai xuống và nhắm mắt lại. Nhưng một lúc sau, Mai vẫn chưa phản ứng gì.

Tôi từ từ mở mắt ra.

Nhìn cô ấy, Mai đang bối rối chớp mắt liên tục.

 

À, tất nhiên rồi, hơ. Đối với những người đã biết mối quan hệ của tôi và Satsuki-san trước đây, sự thật này nghe có vẻ vô nghĩa.

 

Ngay cả khi cô ấy hỏi qua Ajisai-san và Kaho-chan...không đúng, Kaho-chan có khả năng với những suy nghĩ khác thường, vì vậy tôi thực sự không thể nói thay thoại cô ấy, nhưng tôi cá là họ sẽ không tin chuyện này.

 

“Dừng cái trò đùa đó của cậu ngay, Satsuki. Tôi hoàn toàn biết là sẽ không ai chọn cậu hơn chọn tôi cả.”

Mặc dù điều này có thể đúng, tôi không thể không nghĩ là cô ấy đã quá tự mãn với lý lẽ đó rồi!

“Không thể nào ?!?!?”

Sau khi nhìn chằm chằm vào điện thoại của Satsuki-san, Mai sốc đến ngã quỵ. Mai!

Màn hình điện thoại của Satsuki-san hiện lên tấm hình hai bọn tôi hôn nhau đêm lần đó.

 

“Waaaaaa! Tại sao cậu có tấm hình này ?! Satsuki-san!!”

“Tôi nghĩ là sẽ có tình huống cần dùng, vì vậy mà tôi đã chụp lại cho chắc.”

Cái cô gái này! Cô ấy thực sự không hề để lộ bất kì sơ suất nào trong lá chắn phòng thủ của mình!

 

Dù sao thì, cho dù là với Mai thì việc để lộ một bức ảnh như thế này cũng rất là xấu hổ. Tôi cảm thấy não mình như sắp bốc hơi.

Không có gì hơn được thế này-

“Nếu cậu cho cậu ấy xem cái này thì _!”

“Nếu tôi cho cậu ta xem cái này thì sao?”

“Mai sẽ hiểu lầm mất!”

Nghe thấy tiếng thét của tôi, Satsuki-san điềm tĩnh trả lời tôi như thể cô ấy không mảy may bận tâm gì.

“Hiểu lầm ư? Cậu đang nói gì vậy chứ?”

 

Satsuki-san đặt lòng bàn tay lên má tôi. Oái. Lòng bàn tay của cô ấy thật nóng, và sự phấn khích của cô ấy trong tình huống này đã truyền sang tôi.

 

Khuôn mặt xinh đẹp đó đang nhìn chằm chằm tôi. Cô ấy cười mỉm đầy mị hoặc, đôi môi hoàn hảo như chạm khắc của cô ấy trông như một tuyệt phẩm vậy.

“Tấm ảnh này rành rành không một chút dối trá nào cơ mà? Này, chúng ta có thể làm gì đó ngay tại đây hơn tấm ảnh đó được không?”

 

Nếu đây là tôi của hai tuần trước, không nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ bị đánh bại bởi cái áp lực mà Satsuki-san tạo nên, và không thể nói bất cứ điều gì, hoặc là chống đối lại, cái nào cũng đều lúng túng đến đỏ mặt tía tai.



Nhưng giờ thì tôi đã khác. Vì vậy mà tôi gỡ tay cô ấy ra và chỉ tay về phía cô ấy.

“Ngay bây giờ cậu lại hành động như thế này, nhưng lần đó chả phải cậu đã rất xấu hổ sao!”

Từ từ, mặt của Satsuki-san trở nên đỏ ửng.

“Đ-đó là chuyện lần trước! Dù gì thì đó cũng là lần đầu tiên của tôi mà!”

“Đ-đừng có lo! Nụ hôn đó không tính! Lúc đó tớ đang mơ ngủ thôi!”

“Cậu cứ bao biện nói những chuyện có lợi cho cậu thôi!”

“Bởi vì chuyện đó là không thể nào! Cứ như là tớ chấp nhận được sự thật là tớ đã lấy đi nụ hôn đầu của cậu vậy. Tớ không đủ mạnh mẻ để nhận lấy sự thật đó đâu!”

“Nó không phải là lý do chính đáng, và còn khó chịu hơn nếu cậu giả vờ như nó chưa từng xảy ra vậy!”

Satsuki-san và tôi cãi nhau qua lại. Trong khi đó, Mai vẫn còn bàng hoàng, hoang mang bối rối trước những gì vừa nhìn thấy.

“Không thể nào...tôi thua Satsuki sao...?”

Câu thoại của cô ấy nghe như thoại của trùm cuối trong một game nhập vai vậy.

“À, không, Mai! Lúc đầu cậu ấy chỉ định khiêu khích cậu bằng cách hôn lên má tớ thôi! Nói tóm lại, đó chỉ là một tai nạn! Cho nên vì vậy cậu đừng hiểu lần, nha!”

“ ‘Cho nên vì vậy mà đừng hiểu lầm’, là ý gì?”

Satsuki-san từ phía sau kéo tôi vào lòng. Khoan đã nào!!

Tôi đã cố gắng chối bỏ cô ấy nhưng xem ra lại còn mạnh mẽ hơn!

Cô ấy đưa miệng lại gần tai tôi và thì thầm, nghe giống như những lời thì thầm ngọt ngào của Thần Chết vậy.

 

“Chúng ta đã trở thành người yêu của nhau, đã hôn nhau, và cậu vẫn nói mấy câu như vậy ư? Thế thì, cậu có thể giải thích về mối quan hệ này khác hơn cái gọi là người yêu xem?”

 

Những lời của Satsuki-san vang lên trong gian phòng yên tĩnh, không một chút dao động.

“Người..yêu..?”

Mai tròn mắt. Tôi có thể nhận thấy rõ ràng phản ứng của cô ấy.

“U-ưm...tớ- không phải như cậu nghĩ đâu...chuyện này là, bọn tớ chỉ là hẹn hò với nhau trong hai tuần thôi...”

“Đúng là vậy, nhưng hiện giờ, chúng ta vẫn đang hẹn hò mà, không phải sao? Darling.”

“Renako...”

“Ưmmm.”

Tôi đang bị kẹp giữa Satsuki-san, Mai, và cả sự hối hận của chính mình.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế....Chậc, biết là có thể sẽ có kết cục như vậy ngay tại thời điểm tôi đồng ý chuyện này.

Khoảnh khắc tôi đồng ý làm người yêu của Satsuki-san, Mai sẽ bị tổn thương.

 

Lúc đó, tôi đã quá mải mê lưu tâm đến chuyện hàn gắn lại mối quan hệ của bọn họ mà không nghĩ tới hậu quả. Mặc dù lẽ ra là sẽ có những cách khác để làm điều này....

 

Tôi vốn xác định là mình phải đối với Mai một cách chu toàn vì tôi coi cô ấy như là một người bạn. Ngay cả vậy, không nói một lời, tôi đã chọn đi chơi với người bạn thơ ấu của cô ấy. Tôi thực sự quá tồi tệ rồi.

 

Mai từ từ ngẩn đầu lên, vẻ mặt đau khổ với đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào tôi.

Vì tôi coi cô ấy như một người bạn quý giá của mình, cho nên đó sẽ là dấu chấm hết với tôi nếu cô ấy mắng với những lời lẽ đầy thù hận và thất vọng.

Cô từ từ mở miệng.

“Tại sao cậu....Renako...mặc dù cậu có tôi là người yêu rồi cơ mà, tại sao cậu lại lừa dối tôi...?”

“Là bạn bè! Chúng ta là bạn bè! Là bạn Rema! Chúng ta không phải là người yêu!”

Lại một lần nữa sao?! Chờ đã, gì mà chúng ta đã hẹn hò cơ chứ? Thay đổi nhận thức lẹ vậy!?

“Vì hồi đó cậu đã đồng ý còn gì! Cậu đã nói với tôi là có thể để Satsuki-san làm bất cứ gì mà cậu ấy muốn mà! Và đây là kết quả đó!”

“Tôi hiểu rồi, ra là lần đó cậu đã thử lòng tôi ư...? Sự thật là cậu đã vô cùng cố gắng cầu cứu từ tận đáy lòng, rằng cậu muốn tôi ngăn cản cậu, nhưng tôi đã chọn cách buông tay ư...”

 

“Sao lại nghe như cậu đang mô tả tớ là một đứa con gái phiền toái thích thử lòng người mình yêu bằng cách lừa dối để đi với người khác thế hả?!” tôi tuyệt vọng phản bác bằng tiếng hét của mình.

Thành thật thì, cách tôi nói điều này thực giống như tôi đang đổ hết lỗi cho Mai vậy, nhưng mà, người đã chống lưng cho tôi dấn thân vào chuyện này là Mai. Đó là sự thật hoàn toàn.

“Cậu là người đã nói rằng mình không bận tâm vì cuối cùng cậu vẫn sẽ là cuối cùng tớ chọn mà đúng chứ!”

“Ý của cậu là, mặc dù cậu đang làm những chuyện như này, nhưng trái tim cậu vẫn hướng về tôi ...?”

“Trái tim của tớ là của riêng tớ!”

Satsuki-san đứng trước Mai – người đang đau khổ tột cùng, và kéo tôi chặt hơn vào vòng tay của cô ấy.

“Đây, đây chính là cảnh tượng mà tôi luôn muốn thấy...”

Giống như kẻ thống trị của bóng đêm, người đã giành chiến thắng sau tất cả đối thủ của mình, cô ấy cười cợt một cách gian ác.

“Tôi đã luôn muốn thấy điều này! Thật là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng, một Oozuka Mai như thế này trước mặt tôi! Aaa, thật là một cơ hội hiếm có! Nay sẽ là ngày tái sinh của tôi! Cuộc sống của Koto Satsuki cho tới hôm nay đã được toại nguyện!”

Với một sự tự mãn, cô ấy cười một cách quái lạ hơn.

Aa, trời, tôi phải làm gì giữa tình huống quái quỷ này đây...

 

Ajisai-san, tớ xin lỗi...với cái kỹ năng ứng phó thậm tệ này, rốt cuộc thì tớ không thể làm được trò trống gì...thật xin lỗi, tớ vô dụng quá mà...

Giữa âm thanh chiến thắng của Satsuki-san, Mai lại cất tiếng.

“....khoan đã nào. Lúc nãy, Renako có nói là hẹn hò trong vòng hai tuần. Vậy sau hai tuần thì sẽ thế nào?”

 

“À, phải rồi, lúc đầu bọn tôi định chỉ để vậy thôi, nhưng hiện tại tôi đang có tâm trạng rất vui. Cho nên cứ tùy ý vào Amaori, tôi nghĩ sẽ ổn nếu để cậu ta cứ tiếp tục mối quan hệ này sau hai tuần.”

 

Hở?! K-khoan đã, Satsuki-san! Điều đó khác với thỏa thuận của chúng ta!

 

Lý do duy nhất tôi đồng ý làm điều này là tạo cơ hội cho cô ấy với Mai làm lành...

 

Hừ, mà khoan, như thể cô ấy có thể vô ý mà nói “Rốt cuộc cũng hai tuần rồi, bây giờ chúng ta hãy làm lành lại nhé, Mai.” Sau khi cô ấy mạnh dạn tuyên bố chiến thắng của mình như thế kia! Dễ như ăn bánh nhỉ?!

 

“Với cái đà này, vậy cậu có định kết hôn với Renako không?”

“Để xem. Vậy thì, cứ thế mà triển thôi.”

“Dù có nói vậy bọn tớ sẽ không làm điều đó đâu!”

Đừng chỉ qua loa mà chọn người bạn đời của mình như một hình thức ăn thua nhau như thế, Koto Satsuki!

Nghe xong, Mai lấy lại bình tĩnh ở một mức nào đó.

“Vậy có nghĩa là, từ bây giờ, tôi vẫn có cơ hội. Dù sao thì tôi không phải là kiểu con gái có thể dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì một trận thua đâu.”

 

“Hưm...thật cố chấp.”

“Tôi sẽ khiến cậu ấy quên cậu đi. Tôi đủ tự tin để làm được điều như vậy.”

“Mặc dù tôi đã cướp cậu ta khỏi cậu?”

“Nhiêu đây thì vẫn ổn, cơ mà hiện tại chuyện của tôi cũng đang mắc kẹt giữa hai hướng đúng chứ? Trên thực tế, nếu cậu hẹn hò với cậu ấy, đó cũng sẽ là cơ hội giúp cậu ấy khám phá ra sức hấp dẫn thực sự của tôi.”

“Hưmmmm....”

Vừa trải qua giây phút tuyệt vọng ngắn ngủi, Mai lại một lần nữa đứng dậy với ánh mắt rạng ngời.

Đúng vậy, thật tệ nếu Mai bỏ cuộc. Cho dù câu trả lời của tôi có là gì, cô ấy vẫn sẽ luôn đuổi theo tôi mà không bỏ cuộc. Khả năng phục hồi của cô ấy chính là một trong những điểm mạnh.

Chỉ một phút trước, Satsuki-san đã chìm đắm trong vinh quang và tuyên bố cuộc đời mình đã toại nguyện. Bây giờ biểu hiện của cô ấy ngay lập tức thay đổi, cô ấy ậm ừ “Chà, thôi được rồi.”

Satsuki-san nghịch nghịch tóc của mình. Vì bây giờ cô ấy đã có được một chiến thắng trước Mai nên trông cô ấy vẫn rất hài lòng. Và có vẻ như cô ấy chưa thực sự nghĩ đến chuyện kế tiếp.

Giờ tôi mới phát hiện ra một chuyện, Satsuki-san thực sự vẫn có mặt bất cẩn của cô ấy, hưm....

Trong lúc ngập ngừng, thì Mai được thế xông lên.

“Bởi vậy cho nên, Satsuki...quyết đấu một trận với tôi chứ?”

“Một trận?”

“À, cũng đơn giản thôi. Vì hiện giờ mối quan hệ của tôi với Renako vẫn đang mắc kẹt giữa bạn bè và người yêu. Trong hoàn cảnh này, tôi vẫn đang kẹt giữa thì mối quan hệ của hai cậu cũng không thể êm đẹp gì nhỉ?”

 

Satsuki-san thẳng thắn thể hiện sự không hài lòng của mình.

“Đúng là thế thật, không sai. Để bảo toàn được mối quan hệ này khỏi cậu, tôi nghĩ là mình nên làm gì đó một cách dứt điểm, hưm. Thật là đáng ghét nếu tôi không được hưởng lợi trọn vẹn từ mối quan hệ này, dù sao thì khó khăn lắm mới đạt được nó.”

Cô ấy thực tình không có miếng thương tiếc nào với tôi luôn! À, nhưng nếu có tình yêu thì chẳng phải sẽ rắc rối hơn nhiều sao!

“...nhưng, nghe cậu nói mà tôi thấy ơn lạnh đó. Cậu không có ý định bỏ cuộc đâu nhỉ?”

“Tất nhiên. Tôi sẽ giành chiến thắng và đoạt lại Renako.”

Tôi không phải là của cậu, cậu không thể làm điều đó được.

“Sau đó trong tương lai cậu ấy sẽ kết hôn với tôi, và bọn tôi sẽ có một gia đình hạnh phúc. Tôi không bạn tâm nếu cậu muốn có bao nhiêu đứa con đâu. Chúng ta có thể thay phiên nhau để sinh con, Renako.”

“Con, con của ai chứ ?!” tôi không thể kìm lại nữa nên đã lên tiếng.

Ngay từ đầu, tôi có cảm giác rằng mọi thứ sẽ leo thang theo những tình huống bất lợi với tôi, nếu bản thân cứ giữ im lặng.

 

Cả Mai và Satsuki-san đều là những đối thủ cực mạnh, vì vậy mà đi vào giữa cuộc chiến giữa bọn họ cũng giống như đi vào một cơn bão cuồng phong vậy.

Đã đến lúc phải đi ngược lại tình huống ngày. Tôi không thể im lặng thêm được nữa. Phải làm điều gì đó vì lợi ích cho chính mình!

“Tôi hiểu rồi.”

 

Một giọng nói lạnh lùng ngay lập tức biến tâm hồn đang hừng hực của tôi bỗng chốc thành hư vô, giống như đổ một bát nước lạnh lên ngọn lửa. Satsuki-san cau có, nói “Vậy thì, nếu tôi thắng, cuộc đời của Amaori sẽ hoàn thành trở thành của tôi.”

“Cuộc đời sao?! Tớ vẫn còn năm nhất cao trung và cậu đã đòi lấy mất cuộc đời của tớ ư ?!”

 

Bỏ ngoài tai sự phản đối đó của tôi, cô ấy chăm chú nhìn Mai

“Đúng vậy, cuộc sống của cậu. Tôi sẽ ở bên cạnh cậu, và sẽ giành thời gian thắm thiết bên nhau. Nắm tay, hôn nhau, hay là...những thứ xa hơn thế...Chúng ta sẽ làm tất cả.”

“Cậu bị hâm rồi hả?!”

Tôi tuyệt vọng hét lên sự không đồng tình của mình. Đúng vậy, tôi đã rất tuyệt vọng.

“Cứ theo ý cậu đi. Hãy bắt đầu trận thách đấu này và đặt Renako vào cược.”

“Đúng, hãy chấm dứt chuyện này đi.”

Mai và Satsuki-san nhìn nhau tóe lửa.

Mấy cô gái này....!

Nếu tôi là một cô gái ngây thơ, tôi cá là mình sẽ rất phấn khích vì được siêu nữ thần của trường và đối thủ của cô ấy đang tranh giành lấy mình, nhưng mà đây, đây lại là một tình huống hoàn toàn khác.

 

Từ quan điểm của một người bình thường, hai người này được cho là những sinh vật không thể tiếp cận được. Mai là một tiểu thư giàu có, sự nghiệp thì lẫy lừng. Sasuki-san, mặc dù nghèo, nhưng rất thông minh lại là một người chăm chỉ. Người ta cho rằng cô ấy sẽ trở thành một người xuất chúng trong một tương lai không xa.

Cho dù tôi kết thúc với ai, tôi nhất định mình cũng sẽ có một tương lai tươi đẹp.

Mai, người đã tắm cho tôi bằng tất cả tình yêu của cô ấy, và Satsuki-san, một người chăm chỉ và sẽ săn sóc người bạn đời của mình chu đáo nhất – việc có những người như họ làm bạn đời, khiến cho ranh giới về giới tính và tình dục dường như vô nghĩa, vì họ sẽ giúp cuộc sống của tôi suôn sẻ hơn.

Thật lòng mà nói, tôi thực sự muốn thử hét lên “Đừng đánh nhau vì tôi nữa!” giống như một nữ anh hùng trong một bộ phim truyền hình buổi chiều. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là tôi đang nhận được rất nhiều tình cảm, tôi cảm thấy bị choáng ngợp bởi tình cảm của họ.

Nhưng tất nhiên, điều đó đối với tôi là không thể. Hoàn toàn không thể được!

 

Nếu bạn hỏi điều này có làm tôi thấy hạnh phúc không, đúng vậy, cảm xúc của họ đã làm tôi rất hạnh phúc.

 

Nhưng cảm giác hạnh phúc này giống như hạnh phúc mà tôi đã nhận được trong những ngày còn học sơ trung, bị cô lập, khi tôi tự nhốt mình trong phòng và giết thời gian bằng cách chơi game. Hạnh phúc kiểu như vậy đấy.

Ngay tại đây, nếu tôi quyết định ngừng suy nghĩ của mình, thì ngay từ đầu tôi đã không thúc ép bản thân trong buổi khai màn ra mắt trung học rồi!

“Hai cậu chờ chút đã!”

Tôi nhảy vào giữa hai người bọn họ để thu hút sự chú ý.

“Renako.”

“Có chuyện gì vậy Amaori? Bọn tôi đang bàn về một chuyện quan trọng mà.”

“Đương nhiên là vậy, vì chuyện quan trọng đó đang liên quan đến cuộc đời của tớ mà?! Tớ biết chứ. Hoàn toàn nhận thức được mà!”

Bỏ qua cái nhìn lạnh lùng sặc mùi đe doạ đó, tôi quyết định bày tỏ ý kiến phản đối của mình.

“Ngay từ đầu, bất kể ai thắng thì tớ cũng mất quyền tự do! Hơn nữa, tớ cũng đã nói ngay từ đầu rằng – tớ hoàn toàn không có ý định có người yêu, vì nó quá bất khả thi với tớ! Thứ tớ muốn là bạn bè!!”

“Nhưng mà Renako, lý do mà cậu khăng khăng không muốn có người yêu là vì cậu sợ một lúc nào đó quan hệ của cả hai sẽ kết thúc đúng chứ? Đừng lo vì chuyện này, tôi nhất định sẽ dành cả cuộc đời mình với cậu.”

“Aa, tức chết mà.”

“Satsuki-san, có phải là cậu đang quá xem nhẹ chuyện này rồi không?! Cho dù là như thế đi nữa, sẽ là không thể nếu cậu chấp nhận chuyện này với tớ như thế được. Tớ nhất định không muốn chút nào! Dù đó là tình yêu của tớ hay cuộc đời của tớ, tớ phải đích thân là người quyết định mọi chuyện!”

Tất nhiên, lý do thực sự là bởi vì tôi không đủ tự tin và can đảm để có một quan hệ đặc biệt với ai khác. Tôi biết rằng có lẽ sẽ không có cơ hội thứ hai để gặp được một người sẵn sàng yêu tôi chân thành như vậy giống cô ấy. Tôi biết điều đó và cũng sợ hãi trước sự thật đó.

Nhưng ai quan tâm chứ! Xác suất cũng không phải là không có!

“Thế cho nên _”

Tôi duỗi thẳng tay và hét lên, “Tớ cũng sẽ tham gia! Trận chiến hai cậu, cho tớ tham gia nữa!”

 

Cả hai người họ đều sửng sốt trước lời tuyên bố đột ngột của tôi.

“Gì chứ?”

“Hở?”

Chết thật, mấy cái con người này, phản ứng như thể tôi là không khí vậy…

Tâm hồn kẻ hay nấp mình trong xã hội của tôi đang bùng cháy lên trước những cô gái này. Ứng xử xã hội của tôi dù không tốt, vốn là kẻ hèn nhát, nhưng dù gì thì tôi vẫn còn tấn công được bằng sức mạnh từ cơn thịnh nộ của mình.

 

“Không vấn đề gì chứ nhỉ?! Các cậu cũng không thể tráo trở nói rằng tớ không liên quan tới chuyện này đi?!”

 

Mai và Satsuki-san nhìn nhau một lúc.

“Tự nhiên có cậu tham gia vào trận chiến này có chút bất ngờ, cơ mà…”

“Tất nhiên là được rồi, tôi không phản đối đâu, nhưng…”

Mai đặt tay lên cằm, “Hưm”.

 

“Vậy thì, đây cũng là một cơ hội tốt, chúng ta sẽ đấu một trận quyết định vào tuần sau đi. Coi như đây là trận dứt điểm cuối cùng.”

 

“Tuỳ ý thôi. Lần này tôi nhất định sẽ xoay chuyển tình thế sao cho lợi cho mình nhất.”

“Khoan đã nào!” Một tiếng hét bất lực thoát ra từ miệng tôi.

Nhìn thấy phản ứng đó, Satsuki-san lặng lẽ mỉm cười.

“Thật trùng hợp đây là lúc để thể hiện trình của mình sau tất cả những gì tôi chỉ dạy cho cậu rồi đó, Amaori. Quả là một sự chuẩn bị đáng giá. Đối thủ có là ai đi nữa cũng không vấn đề gì, nắm bắt được mà đúng không? Chỉ cần có gắng hết sức là ổn thôi.”

“Có ai đời lại đi đem nhà thám hiểm tay mơ mới vào game mà lại đi đến lâu đài quỷ vương đâu chứ?! Chưa kể cậu và Mai là hai người đứng nhất nhì khối nữa chứ ?!”

Dù sao thì Satsuki-san cũng là người để dạy tôi học. Coi như là sư phụ tôi rồi. Tất nhiên là cô ấy hiểu sức học tôi có thể tiến được tới mức nào.

“Nói đi nói lại thì Renako, cậu là người có thể khiến tôi yêu say mê đến vậy. Nên tôi nghĩ cậu có tiềm năng đặc biệt với sự hấp dẫn của riêng mình. Chỉ cần cậu muốn, tôi nghĩ cậu sẽ vượt qua bọn tôi dễ như ăn bánh.”

“Cho dù điểm của tớ là dưới trong trung bình á hả?!”

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói được điều đó với một nụ cười tự mãn được thế, nhưng tôi cá là mấy chuyện xấu hổ này cô ấy có thể nói nó một cách dễ dàng nhất.

Chỉ trong ngày hôm nay thôi mà tôi đã la hét nhiều như vậy. Ngày mai có lẽ tôi sẽ bị khàn tiếng.

Nhưng nếu ngay bây giờ tôi bỏ cuộc, thì sẽ không biết đâu là ngày mai mất!

“Nè, bởi thế cho nên, hãy để tớ quyết định trận đấu này đi! Dù sao mấy cậu cũng cược bằng cuộc đời tớ, cho nên hãy để tôi quyết định nha?!”

Thiết nghĩ là lập luận của mình đã khá thuyết phục rồi ấy nhỉ?

“Không, nhưng mà…” Mai ngay lập tức không đồng ý.

Ơ, sao vậy….tại sao…

Hiện tại cơn bộc phát của tôi bùng cháy lên khá sớm, nếu cô ấy dừng tôi lại trong trạng thái này, nó sẽ yếu đi mất. Ngay cả một chiếc máy bay giấy cũng không thể bay chính xác từ sân thượng nếu không có trợ lực phù hợp!

Mai quay đi và má cô đỏ bừng.

“Trong trường hợp cậu thắng, và cậu yêu cầu cuộc đời tớ thì chẳng phải cũng giống nhau cả sao, cho nên tôi nghĩ là…”

“À, tớ sẽ không yêu cầu một chuyện như vậy đâu, cậu yên tâm đi!”

“Vậy là cậu sẽ yêu cầu điều đó với Satsuki sao?!”

“Sai bét!”

Tôi sẽ quyết định những yêu cầu tôi muốn ngay từ đầu nếu tôi thắng được trận này.

Hãy nhớ lại là vì sao mọi người đến đây. Hãy nhớ lại ai đã chịu trách nhiệm cho tình huống này.

 

Đúng, mọi thứ đều nhắm tới mục đích là giành lại cuộc sống bình yên và không có căng thẳng đó.

Hơn nữa, để đáp lại sự mong đợi của Ajisai-san, người đã đặt niềm tin vào tôi nữa.

“Nếu tớ thắng, cậu sẽ giữ mối quan hệ của mình lại y cũ, mọi người vẫn sẽ là một nhóm như xưa! Và bọn cậu phải làm hoà với nhau!”

 

Ngay lập tức, Mai và Satsuki-san quay lại nhìn nhau.

Cả hai đều cau có và tỏ vẻ không hài lòng trước đề nghị này của tôi. Đúng như dự đoán, dễ gì chuyện này suôn sẻ được.

Nhưng, hãy để tôi làm như vậy đi! Bản thân đã đánh cược cuộc đời của mình cho mọi chuyện của bọn cậu mà ?!

Satsuki-san là người đầu tiên đồng ý, “Chậc, tôi thì sao cũng được. Dù sao thì đề nghị này cũng đơn giản.”

Đối với Satsuski-san, cơ hội chiến thắng hoàn toàn trước Mai là khoảng một trên ba, tôi nghĩ là xác suất đó không quá tệ. Ngay cả khi bất kỳ cơ hội nào tôi có thể giành được chiến thắng, cô ấy chỉ sẽ thực hiện đúng như giao kèo của bọn tôi từ trước.

Sau khi thấy phản ứng của Satsuki-san, Mai cũng gật đầu. “Tôi cũng không bận tâm lắm. Vậy bây giờ, chúng ta sẽ đấu về cái gì?”

 

Haa, chỉ có một câu trả lời cho điều đó.

Tôi rút điện thoại ra và cho bọn họ xem trên đó.

Trong khi quan sát màn hình trên điện thoại, tôi vui vẻ đọc ra tiêu đề, “Là FPS! Trò game bắn súng góc nhìn thứ nhất. Hãy lấy nó làm trận đấu này!”

Trận chiến của bọn tôi sẽ diễn ra trong một tuần vào ngày cuối cùng của học kỳ. Trong ngắn hạn là tuần tới.

Mỗi người sẽ có bảy ngày để chuẩn bị cho trận đấu này, nhưng với kỳ thi cuối kì của cả bọn sẽ bắt đầu từ thứ hai, và kết thúc vào thứ tư, và dĩ nhiên thời gian luyện tập sẽ bị rút ngắn hơn. Điều đó nhằm giảm thời gian cho sự chuẩn bị và luyện tập của họ.

“Thật trẻ trâu.”

“Cậu không muốn làm cũng không vấn đề gì! Theo mặc định đây sẽ là một sự thiệt thòi của cậu, sự thiệt thòi đó! Nó có nghĩa là…!”

 

Có nghĩa là tôi đã chọn phương pháp này vì nó sẽ mang lại cho tôi cơ hội để thắng cao hơn!

“Sao vậy?!”

Trước câu hỏi của tôi, Mai điềm nhiên cười. “Tôi thì thực sự không bận tâm nó là cái gì đâu.”

Nụ cười đó trong điềm đạm. Có vẻ như cô ấy thực sự tự tin là sẽ đánh bại tôi miễn là cô ấy có một tuần để chuẩn bị cho toàn bộ trận đấu. Fufufu, cậu đã mắc bẫy rồi, Oozuka Mai….

 

Ngược lại, Satsuski-san có vẻ lo lắng.

“Đây là một trò điện tử hả? Nhưng tôi không có máy để chơi.”

 

Đúng là vậy, vấn đề là ở đây. Đó là một trò chơi trên PS4 và tất nhiên là tôi không thể đề nghị cô ấy mua một cái chỉ vì trận đấu này…

Nhưng rồi Mai cất tiếng.

“À, lấy của tôi này. Tôi có dư một cái chưa xài đến, cho cậu mượn đấy.”

“Hả, sao cậu lại có hai cái?”

“Tôi đã mua và luyện trò PVP để thắng được Renako lần trước. Nên đã nhờ chị người hầu mua giúp để tập luyện. Tôi không nghĩ là một cái là đủ chơi hai người rồi.”

_Ra vậy. Hoá ra có những người nghĩ đến việc sẽ làm một cái gì đó như thế này.

 

“Nếu cậu cho mượn, thế thì tôi nhận vậy.”

“Được, tôi sẽ gửi nó chung với TV sau.”

….có vẻ như hai người họ đang thực sự nghiêm túc rồi. Khỉ thật. Tôi cảm thấy đổ mồ hôi vì lo lắng.

Không, không không, không vấn đề gì, sẽ ổn thôi.

Dù họ có năng khiếu đến đâu đi nữa, tôi cũng sẽ không thua. Nhất định sẽ không thua. Không phải vì tôi cứng đầu. Chỉ là tin vào khả năng của mình để giành chiến thắng thôi.

 

Rốt cuộc thì tôi đã chọn được một thứ mà tôi có thể thành thạo!

 

“Các cậu nhất định phải làm hoà với nhau khi tớ giành được chiến thắng đó nhé!”

“Tất nhiên rồi. Nhưng đổi lại, một khi tôi giành được chiến thắng này_”

“U-ừ…mà khoan, à không vấn đề gì! Cậu không cần phải nói nó ra đâu! Tớ biết rồi!”

“Tôi không có bất kì kinh nghiêm nào về trò này, nhưng…ổn thôi, tôi sẽ làm được bằng một cách nào đó.”

Satsuki-san nhanh chóng rút điện thoại ra và bắt đầu nghiên cứu trò chơi mà bọn tôi sẽ chơi sắp tới, đọc chi tiết hết mọi thứ. Đây không phải là điều mà những người mới chơi nên làm sao! Thật là biết tranh thủ mà!

 

Mặc dù tôi tự tin là thế, dĩ nhiên, tôi vẫn hơi lo sợ khi biết tài năng của hai người họ…

Với điều này, bọn tôi đã bắt đầu cho trận chiến của mình.

 

Theo nghĩa đen mà nói, đây là một trận chiến được cược bằng cuộc đời tôi!

 

Trên đường về nhà trên chiếc xe limousine, tôi nhận được một tin nhắn từ Ajisai-san.

 

[Mọi chuyện thế nào rồi, có diễn ra theo đúng như kế hoạch là bọn họ làm lành không?]

Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa, nghĩ mãi một lúc tôi mới gõ tin nhắn trả lời.

[Tớ xin lỗi. Thực sự không thể cho cậu biết chi tiết được, nhưng nó lại kết thúc bằng một trận chiến khác nữa rồi…]

[Nghĩa là mối quan hệ của hai người họ trở nên tệ hơn hả?!]

 

[Đôi lời dịch giả: Dịch chương này cười như khùng =]]]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

Lời mở đầu

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2