Volume 2_Chap 4: TOÀN THẮNG TRƯỚC SATSUKI-SAN VÀ MAI, LÀM SAO ĐƯỢC! (*HÌNH NHƯ LÀ ĐƯỢC Á)

 

________________________

"Giờ thì cô sẽ trả kết quả bài kiểm tra của mấy cô cậu đây~" giáo viên chủ nhiệm của bọn tôi là Hirosaki Michiri-sensei nói với giọng điệu điềm đạm như thể đang đưa ra quyết định tối nay ăn gì vậy.

Michiri-sensei là một giáo viên đáng kính đã 30 cái xuân xanh. Cô ấy khá nhỏ con, cao tầm 1 mét rưỡi, quan hệ xã hội rộng rãi và được các học sinh yêu mến. Nhiều học sinh thậm chí còn gọi cô là Micchan-sensei.

Nghe đồn rằng trong cuộc họp của khoa, không hề có một giáo viên nào đủ can đảm để chủ nhiệm cái lớp mà có Oozuka Mai theo học. Chỉ có một người vui vẻ giơ tay và đảm nhận trách nhiệm đó.

"À, nếu là như vậy thì, cứ để tôi, Hirosaki này, làm điều đó ~"

Tôi đã tự hỏi là cô ấy hẳn cừ lắm để đưa ra được một quyết định như thế, nhưng hóa ra cô ấy chỉ là một giáo viên rất bình thường.

"Tiếp theo là, Amaori ~"

"Dạ."

"Lần này em đã làm rất tốt đấy ~"

"Hơ? Dạ, vâng."

Trường cao trung Ashi là một trường dự bị, vì vậy mà bọn tôi được nhận thêm một tờ giấy có ghi thứ hạng của mình ở bên trong. Tôi vừa về chỗ ngồi của mình vừa mở nó ra....

Điểm của tôi cao hơn bình thường một chút. Thường thì tôi đạt tầm mức trung bình dưới, nhưng lần này tôi đã ngoạn mục đạt được mức trung bình giữa. Mặc dù bản thân đã chơi game suốt tuần qua....các buổi học kèm với Satsuki-san thực sự quá ư là chất lượng. Không hiểu sao khiến tôi cảm thấy phấn khích vô cùng.

Sau khi tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc đó khi nhìn vào kết quả trong giây lát, tôi cất nó vào ngăn bàn của mình. Có vẻ như các cô bạn trong nhóm có kết quả cao hơn tôi nhiều, vì vậy tốt hơn hết điểm của mình nên phải giấu đi....

Cơ mà, trong vòng hai tuần thôi, tôi chưa bao giờ mong đợi điểm số của mình sẽ thay đổi nhiều như vậy, mặc dù là tôi đã dành một ít thời gian sau giờ học để học.

Không biết là bản thân có thể duy trì điều này hay không, trong ba năm như thế,  liệu tôi có thể giành được ngôi vị hạng nhất của Mai không...? Miễn là tôi cố gắng cho đến khi bản thân đạt tới giới hạn của mình và thổ huyết...

Hơ, điều như vậy nghe thật viễn vông, nhưng cũng không phải là...

"Ơm, và còn một chuyện nữa. Phải rồi, mai là ngày kết thúc học kỳ cho nên không có đi học ~ Đừng quên đấy nhé ~"

Tôi lén nhìn qua các học sinh khác.

Giữa Mai và Satsuki-san, tôi tự hỏi ai là người giành được kết quả cao hơn trong đợt kiểm tra vừa rồi.

Thường thì ngay lập tức họ sẽ so đo điểm số của mình với nhau để xem ai có điểm cao hơn, thế nhưng lần này họ không làm gì cả.

Mai có vẻ như không thực sự quan tâm đến kết quả của mình cho lắm. Tôi nghĩ là cô ấy đang tập trung vào trận đấu sắp tới của bọn tôi.

Sau tiết chủ nhiệm, Ajisai-san, ngồi ngay trước mặt đối diện tôi.

"Nè, Rena-chan. Là ngày hôm nay đúng không?"

"Ừm."

Ngày hôm nay, ngay sau giờ học, bọn tôi sẽ đến nhà của Mai.

Bọn tôi cũng đã nói với Ajisai-san và Kaho-chan là cả hai sẽ giải quyết chuyện này thông qua một trận đấu game.

Thấy rồi đó, cả hôm qua tôi lo sốt vó cả lên rồi còn gì?

Nhưng khi tôi nghĩ là việc cần làm duy nhất bây giờ là cứ làm thôi, cảm thấy là bản thân có thể phát huy được hết khả năng thực sự của mình. Một cái gì đó giống như kiểu, cần cù bù thông minh ấy nhỉ? Với một tinh thần như vậy, tôi nhất định là kẻ bất khả chiến bại.

Với một nụ cười rạng ngời đầy tự tin, tôi nhìn Ajisai-san và hùng hồn tuyên bố ra những suy nghĩ lạc quan của mình, "Tớ sẽ làm hết sức mình...cậu không cần lo lắng gì cả đâu, hãy để đó cho tớ..."

"Rena-chan?! Tuy vậy trông cậu giống như sắp hồn lìa khỏi xác vậy ?!"

Mặc dù tôi đã định nói điều đó theo cách mà Mai hay thể hiện trong mất lời tuyên bố tự tin thái quá của mình, nhưng mà nó lạ lắm...

Hơ, tay run quá. Chuyện gì xảy ra vậy chứ...? Có thể là do căng thẳng thôi ấy nhỉ? Là tôi sao...? Không thể nào...

"Ưmmm, Ajisai-san..."

Giá mà tôi có thể đi thẳng về nhà rồi ngủ một giấc. Chuyện này thật quái lạ ! Không hiểu sao lại đột nhiên lại yếu đi như vậy!

"Sẽ ổn cả thôi mà, Rena-chan"

"Ực."

Kaho-chan, từ đâu chạy lại, rồi vả một cái vào lưng tôi.

"Ngay cả khi cậu thất bại thảm hại tới mức mà MaiMai và Saa-chan sẽ ngay lập tức rút kiếm, rồi mắt nhìn nhau tóe lửa...thì cậu cứ nói cho tớ và Aa-chan biết nhé !"

Với một cái nháy mắt trấn an, Kaho-chan đồng cảm với tôi.

Ưm, thực sự cám ơn mọi người lắm...

Đúng như tôi nghĩ, ánh hào quang tỏa ra khi những cô gái này hội tụ với trung tâm ở giữa là Mai thật xuất sắc quá. Nó giống như một nơi lí tưởng có Pokemon huyền thoại. Và dĩ nhiên là trừ tôi ra.

"Tớ tới ngay đây!"

Với sự trợ lực từ Kaho-chan và Ajisai-san, tôi đi theo sau Mai và Satsuki-san.

Vâng, khi mọi thứ đã giải quyết xong xuôi, tôi sẽ đắm mình tận hưởng kỳ nghỉ hè này!

____

Đây là lần thứ hai tôi đến nhà của Mai.

Lần trước, ngôi nhà trông khá trống vắng vì những người giúp việc của cô ấy đi ra ngoài, nhưng lần này, bọn tôi còn có Hanatori-san đi cùng.

Bên trong thang máy, Satsuki-san liên tục ngáp dài uể oải.

Nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện ra quầng thâm dưới mí mắt cô ấy.

"Satsuki-san, tối qua cậu thức khuya lắm hả?"

"Ừm, vì đó là một dịp cuối cùng trước khi vào trận đấu thật."

Mặc dù cô ấy đã nói là sẽ không thể làm được việc gì nếu không ngủ đủ giấc. Tôi tự hỏi là liệu cô ấy có ổn không.

"Tôi không có vấn đề gì. Nãy có ngủ chút trên limousine rồi."

"Cậu đọc được suy nghĩ của tớ sao..."

"Cậu dễ đoán quá mà."

Tôi nhìn Mai, người đang ở phía bên cạnh tôi. Nhìn từ góc độ này trông cô ấy tuyệt đẹp. Làn da cô ấy thật hoàn mỹ, như thể được làm ra từ đá cẩm thạch vậy.

Khi phát hiện ra ánh nhìn đó của tôi, Mai đưa một ngón tay lên môi và nở một nụ cười.

"Tôi nghĩ là mình cũng nên thử đoán trong tâm trí cậu đang nghĩ gì nhỉ."

"Tiếp tục xem."

"Xem nào. Ngay lúc này cậu đang nghĩ là giá như Satsuki không có ở đây, cậu sẽ muốn ngay một cái ôm hay cái hôn...phải không ?"

"Một câu trả lời trật lất!"

"Thật sao? Ra là cậu vẫn thấy ổn ngay khi cả có Satsuki ở đây à? Nhưng mà, nếu thế tôi cũng thấy chút xấu hổ khi làm chuyện ấy đó..."

"Chúng ta đến rồi." Ngay sau khi Hanatori-san nói xong, cửa thang máy mở ra và đến nơi của mình.

Bọn tôi để cô ấy chỉ chỗ đến, đó là một căn phòng được sắp xếp đặc biệt để chơi game.

"Chà, tuyệt vời quá đi..."

Bên trong căn phòng rộng, có ba bộ màn hình được xếp thành hình tam giác và kết nối với máy PS4. Hơn hết, mỗi màn hình được kèm theo chiếc ghế gaming trông rất thoải mái. Đây giống như một phòng thu trong giải thi đấu thể thao điện tử nào đó vậy.

Không thể tin được. Mọi khi tôi kinh hãi với những cách mà Mai phô trương sự giàu có của mình, nhưng lần này tôi không thể không cảm thấy phấn khích tột độ khi trông thấy cảnh tượng trước mắt...

Mai ngồi xuống, chống cằm, ra vẻ rất tự hào.

"Sao, thấy thế nào Renako? Cậu thích những thứ này chứ?"

"Ưmmm...tớ- tớ thích nó lắm."

"Cậu có thể lặp lại lần nữa không ha?"

"Tớ thích nó..."

"Nữa đi."

"Tớ rất thích..."

"Fufufu, nhất định là vậy rồi? Tôi cũng thích cậu, Renako..."

"Rồi khi nào hai cậu chơi xong cái trò chơi chữ này thế hả?"

Chát. Satsuki-san tán một cái sau đầu tôi. Đau quá đi.

"À phải rồi, hai chúng ta sẽ giành thời gian vui vẻ với nhau sau khi tiễn Satsuki-san về nhà. Dù sao thì tôi đã bảo nhân viên kỹ thuật họ lắp đặt mọi thứ cả rồi, vì vậy mà chiếc ghế cũng được tùy chỉnh phù hợp với dáng người bọn cậu. Nhưng để bảo đảm, hãy dùng thử và rồi điều chỉnh lại phù hợp để cậu thấy thoải mái nhất."

"Tớ- tới hiểu rồi..."

Ghế của Mai màu đỏ, của Satsuki-san màu đen, và của tôi màu hồng. Cô ấy đã thực sự thiết kế những cái này dành riêng cho bọn tôi...

"Để tôi giúp em."

"À, Dạ. C-cám ơn ạ."

Hanatori-san đã chỉ tôi cách sử dụng cần gạt, và tôi điều chỉnh chỗ ngồi để có thể thấy màn hình và cầm tay điều khiển một cách thoải mái. Tôi đa phần ngồi trên sàn để chơi game, cho nên lúc đầu ngồi vào có cảm giác hơi bỡ ngỡ, nhưng tôi đã nhanh chóng làm quen với nó. Tóm lại, đây chính là sức mạnh của một chiếc ghế đắt tiền...

"Trông đẹp nhỉ."

Cũng như tôi, Satsuki-san ngồi trên ghế và cầm tay điều khiền lên. Màn hình đang hiển thị trò chơi mà cả đám sắp chơi.

"Có lẽ nào Mai đầu tư hẳn cho cả bọn phiên bản PC luôn sao...?"

Tâm trí tôi đã bị lung lay bởi một số suy nghĩ tham lam.

"Có sự khác biệt giữa bản này và bản PC không thế?"

"Câu hỏi hay đó, Satsuki-san...Fufufu. Đầu tiên thì chúng có tốc độ khung hình hoàn toàn khác nhau nè. Ngoài ra, bản PC về cơ bản được điều khiển bằng chuột nên khả năng nhắm mục tiêu khác rất nhiều...ngay từ đầu, trò này là một trò trên steam, sau đó được chuyển qua phiên bản dành cho PS4 sau lần đầu phát hành. Nhờ sự thay đổi về cơ chế, các trận PvP đã giảm từ 100 người xuống còn 30 người...Thay vào đó, chúng ta có thể tự tạo một trận đấu riêng kiểu như thế này theo hệ thống. Tuy nhiên, đúng như mong đợi, bản PC mang lại trải nghiệm tuyệt vời hơn. Về cơ bản nó cung cấp cho người chơi một hiệu suất tối ưu, vì vậy tớ thực  sự muốn chơi thử nó. Về cơ bản đây là một ước ao đối với mọi game thủ nghèo như tớ, hoặc đại loại giống vậy...hehe..."

"Tôi không biết là cậu luyên thuyên gì luôn đó, Amaori."

"Ha!"

Tôi lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng thì ánh sáng trong mắt tôi cũng đã trở lại.

"T-tớ vừa luyên thuyên gì ấy nhỉ?!"

"Ơ."

"Không, chỉ là hiểu lầm thôi. Không như cậu nghĩ đâu, Satsuki-san! Vừa rồi chẳng phải là tớ đâu, đứa ất ơ nào đó thời cấp hai thôi !"

"Tôi-tôi hiểu rồi...dù thực sự không hiểu những gì cậu nói khi nãy, nhưng giờ tôi hiểu rồi...cậu hẳn là phải cố gắng dữ lắm, ha..."

"Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt thương hại đó chứ!"

Một mở đầu thảm hại không mong muốn...tôi đã cố gắng hết sức để thay đổi cách nói chuyện cho mọi người có thể nghe giọng tôi được rõ ràng hơn...

Bằng cách luyện tập cơ bụng mỗi ngày để có được giọng nói rõ ràng, đến cùng thì tôi đã cố gắng mọi thứ làm tất cả những điều đó, tôi-tôi, ưmmm....

"Tôi không hiểu những gì cậu nói, nhưng với tôi thì khía cạnh nào của Renako cũng thích tất."

"Đừng chiều hư tớ nữa mà!"

Nếu Oozuka Mai cố chấp nhận mọi thứ kể cả mặt xấu mà chính tôi còn khinh thường này, thì nó chỉ khiến tôi cảm thấy kinh khủng đến mức muốn nhảy lầu ngay lập tức.

Tại sao tôi lại phải hứng chịu một lượng sát thương lớn như vậy trước khi bắt đầu trận đấu cơ chứ? Ngay cả các game nhập vai ngày nay cũng cung cấp một điểm cứu nguy thích đáng trước những trận đấu với trùm cuối cơ mà...

"Vậy thì, nếu cậu đã sẵn sàng rồi thì bắt đầu trận đấu thôi."

Mai ngồi vào ghế, vắt chéo chân một cách thanh lịch.

Cùng với sự sắp xếp chỗ ngồi của bọn tôi, tạo nên một hình tam giác.

Tôi đặt điện thoại lên bàn và sau đó hít một hơi thật sâu.

Không vấn đề gì, cứ chơi như bình thường thôi.

"Tớ sẵn sàng rồi."

"Tôi cũng thế!"

"Hưm."

Mai ở bên trái tôi. Cô ấy buộc tóc lên gọn gàng. Bên phải tôi là Satsuki-san, cũng đã buộc mái tóc đen tuyền của mình lên, tập trung cao độ nhìn vào màn hình.

Tôi không thể biết được là họ có cảm thấy lo lắng hay không với đôi mắt tầm thường này của mình. Cũng có thể là họ đã trải qua nhiều chuyện giống như thế này vài lần trong đời rồi cũng nên.

Tôi chẳng là gì so với bọn họ, nhưng được cái là thích game. Đã đến lúc tôi phải bật chế độ cái tôi thời đó rồi, người không có gì khoe khoang ngoại trừ khả năng PvP.

"Trận đấu sẽ bắt đầu trong vài giây nữa. Bản đồ sẽ được chọn ngẫu nhiên giữa những vùng đất kia. Chế độ Battle Royale. Các loại vũ khí được sử dụng là loại tiêu chuẩn. Giới hạn chơi ba người. Ai thắng được hai trận sẽ là vô địch...nếu mọi thứ rõ ràng rồi thì bây giờ..."

( Ghi chú: chế độ Battle Royale được rất nhiều người ưa chuộng trên toàn thế giới, không những đòi hỏi kĩ năng cực cao mà còn phải có sự bình tĩnh, tư duy để đưa ra lối đi chính xác và trở thành người sống xót cuối cùng)

Tôi đã đưa cho họ mật khẩu vào phòng và sau đó hai người lập tức nhập cuộc. Điều duy nhất cần làm còn lại là tôi nhấn nút bắt đầu thôi.

Nếu Mai thắng, cô ấy sẽ cưới tôi. Nếu Satsuki-san thắng, thì cô ấy cũng cưới tôi. Còn nếu tôi thắng, họ sẽ làm hòa với nhau. Giờ tôi mới nhìn lại tình huống này, thật là bất công mà !

Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Một lần nữa tôi hít thở sâu thở ra một hơi. Và rồi tôi ấn nút bắt đầu chơi.

"Chiến thôi!"

Và rồi, trận đầu tiên đã bắt đầu.

Tôi đắm mình trong màn hình trước mắt.

Bản đồ được chọn cho trận đầu tiên là một khu dân cư. Tôi đã xuất phát từ một điểm mà xung quanh mình trông giống như là những tòa nhà tiền chế trong một trang trại ở Mỹ.

Trò chơi này có một hệ thống mà bọn tôi khi bắt đầu đều không có trang bị lẫn vũ khí. Tóm lại, là từ hai bàn tay trắng. Nhiệm vụ của bọn tôi là tìm kiếm vũ khí, thu thập nó và lắp ráp phù hợp cho những cuộc giao đấu PvP.

Giai đoạn đầu là quan trọng nhất, bởi vì trang bị mà bọn tôi thu thập được sẽ quyết định kết quả của cả trận. Nếu không làm đúng bước này, kết quả xui nhất có thể là phải đối mặt với đối thủ của mình bằng tay không.

Vậy thì, nếu bọn tôi chọn cơ chế này, tôi nghĩ là sẽ có mấy đồ ngon ở tầng hai.

Ồ, thế nên tôi tìm kiếm xung quanh rồi lượm lặt mọi thứ, và rồi...

"...Hửm?"

Tôi đoán là mình đã nghe thấy cái gì đó...

Đúng thế, bọn tôi đều không có trang bị tai nghe, tôi quên béng điều này. Nếu tăng âm lượng, nó chỉ tổ trộn lẫn tạp âm với máy của người khác, nên sẽ không có tác dụng gì.

Tuy nhiên, thường thì tôi chơi trò này với giới hạn là 30 người. Nhưng lần này, chỉ có ba người bọn tôi. Cho nên, việc chạm trán với nhau sớm là một chuyện không hề đơn giản _

Có gì đó vượt qua tầm nhìn của tôi.

Đó là Mai.

"Hả?!" "Ơ"

Nhân vật của Mai đã giơ một thanh dài lên trông như thể cô ấy vừa nhặt đại lên ở đâu đó và đập tôi bằng chúng.

Khoan, dừng lại khoảng tầm là 2s - !

Tôi nhanh chóng nã súng về phía cô ấy nhưng cô ấy đã ở trong tầm mắt quá gần. Tôi không thể nhắm đúng được.

Đó là một sự sai lầm chết người. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi nhanh chóng tạo khoảng cách giữa bọn tôi, hoặc là tôi có thể phản công cô ấy bằng tay không.

Khi đang định đoạt giữa các lựa chọn của mình, màn hình của tôi đột nhiên chuyển đỏ.

Mai hạ đòn kết liễu, kèm theo một âm thanh ghê rợn từ màn hình của tôi.

[Bạn đã tạch]

Dòng chứ hiển thị lên màn hình của tôi kèm theo hiệu ứng âm thanh lớn.

Cái, cái, cái gì vậy...

"Cái gì vậy trời ?!"

Theo phản xạ, tôi đập bàn một cái như một tên game thủ cục súc.

Mai trông như thể cô ấy đang cực kì đắc chí.

"Ngạc nhiên lắm phải hôn?"

"Chuyện này hiển nhiên là vậy rồi ?!"

"Tuyệt thật. Tôi không nghĩ là cách này có tác dụng đó."

"Chẳng có gì hay ho từ cách đó hết á ?! Mà khoan, cậu làm bằng thế quái nào được vậy!?"

Bọn tôi vẫn đang ở trong trận, nhưng tôi thực sự rất muốn đứng lên và lắc chiếc ghế của cô ấy một cách tức tối. Tất nhiên là tôi sẽ không làm điều như vậy!

Giống như đang xoay một ly rượu đắt tiền, cô ấy di chuyển tay điều khiển của mình với một nụ cười tao nhã.

"Chà, nó không phức tạp lắm đâu, cậu thấy rồi đó? Với trường hợp bản đồ nhỏ và giới hạn của bốn người chơi, thì khoảng cách giữa các điểm xuất phát của mỗi người chỉ là 24 đơn vị, đúng không nào?"

"Hở? Thiệt luôn ?"

Tôi chưa bao giờ chơi đấu riêng trước đây, vì vậy tôi thậm chí còn không buồn ghi nhớ những thứ như khu vực đáp xuống.

"Có một vài điểm rất có thể sẽ được đặt làm điểm xuất phát, vì vậy tôi nhanh chóng chạy nhanh về phía điểm đó. Nếu linh cảm của tôi sai, nó sẽ trở thành một lợi thế cho đối thủ của mình. Thật vui vì linh cảm đó đã thành công mĩ mãn."

Mai vén tóc ra sau một cách duyên dáng, rồi nở một nụ cười.

"Rốt cuộc thì tôi đã gặp may mắn."

"...Cái, cái con người đáng ghét này..."

Tôi uất ức đến mức muốn thổ huyết.

Nó không giống như Mai đã thể hiện ra sức mạnh vượt bậc của mình. Cô ấy chỉ cần có sự bình tĩnh để suy nghĩ một chiếc thuật phù hợp. Tôi đã thất vọng khi so sánh mình với cô ấy. Thật dễ dàng để khiến tôi trở nên kích động bởi một tình huống.

"Dù sao thì, tạm gác qua chuyện chiến lược có thành công hay không, tôi đã sắp xếp một vài chiến lược đặc biệt để chống lại cậu."

"Chiến lược..."

"Đúng. Lúc đầu, tôi sắp xếp khoảng 20 chiến lược khác nhau, khi xem xét tính cách của cậu. Sau khi thử giả lập, tôi thu nó xuống còn ba chiến lược. Tôi đã sử dụng một cái rồi, nên vẫn còn hai cái nữa."

Mai thực sự trông như là đang tận hưởng mọi chuyện. Tôi chắc rằng nếu là mọi hôm chơi chung bình thường thì tôi sẽ rất vui đấy.

"Fufu, cậu là một đối thủ đáng gờm, nhưng hãy để tôi nói điều này. Không có ai trên thế giới này nghĩ về cậu tới mức như vậy ngoài tôi đâu nha?"

"Gừ, hừm..."

Cái con người này, ngay từ đầu cô ấy đã có ý muốn đánh bại tôi.

Tôi tự hỏi tại sao tôi không thăm dò cách tiếp cận con người này. Cô ấy là người đã quyết định nhắm vào những đòn combo vì mục tiêu là đánh bại tôi trong khoảng thời gian ngắn. Nếu cô ấy có thể làm được điều đó, tất nhiên với trò FPS này cũng sẽ làm như vậy để xem xét những kỹ năng của mình, tìm cách hiệu quả nhất với xác suất cao nhất có thể giành được chiến thắng!

Tất nhiên, tôi sẽ thắng nếu cô ấy đối đầu với tôi khi so về kĩ năng thực chiến. Cho nên vì thế mà cô ấy cố tình đặt ra những chiến lược bài bản. Tôi đã bị mắc bẫy trong kế hoạch của cô ấy. Thực là bực mình mà!

Tỏ ra không mấy vui vẻ, tôi ngả người ra sau khi màn hình đổi sang chế độ xem. Vì đã tạch trước đó nên giờ tôi chỉ có thể xem người khác chơi thôi.

Tôi không thể tiếp tục duy trì trạng thái thất vọng như thế được. Hiện tại, tôi nên chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận tiếp theo, việc đầu tiên là phải thu thập thông tin đã...

Satsuki-san đều đặn nhặt các vật phẩm cần thiết và chọn trang bị thích hợp để chiến. Nhìn vào chuyển động của cô ấy, Satsuki-san, người hoàn toàn nghiệp dư trong lần luyện tập đầu tiên hồi còn ở nhà tôi kia dường như đã trở thành một người khác.

Có vẻ như cô ấy đã nhớ hết bản đồ, và tỏ ra cảnh giác cho những cuộc tấn công bất ngờ khi qua những nơi khác. Hành động đó thực sự cho thấy cô ấy là tốn không ít công nghiên cứu.

Thành thật mà nói, tôi thực sự thấy xúc động. Vì vậy, đây là cảm giác của một người thầy khi thấy các đệ tử của mình tự rời tổ bay đi....

"Satsuki-san, cậu thực sự đã chơi khá hơn nhiều rồi đó...! Thực sự tuyệt vời, quá tuyệt vời luôn!"

"Ồn quá. Im lặng chút đi, cậu đang làm tôi phân tâm đó."

"Aa, được."

Mặt khác, Mai lại...vô lý. Tôi không thể hiểu cô ấy đang cố làm gì vì lối chơi không mấy khả quan của cô ấy. So sánh cả hai về cơ bản, cách chơi của Satsuki-san trông có bài bản hơn so với Mai.

Thông thường khi chơi trò này, bắn hoặc bị bắn đều là xác suất gần như ngang nhau.

Theo dõi từ ngoài vào, tôi phải cố gắng lắm để không nói ra bất cứ cái gì.

Cuối cùng thì hai người họ cũng đã giáp mặt và giao chiến với những cuộc nổ súng tóe lửa.

Mai, người đang đặt mình ở vị trí cao hơn, cũng với trang bị tốt hơn, có vẻ như cô ấy có cơ hội chiến thắng khá cao, nhưng Satsuki-san, định vị tốt, cũng có thể phản công lại được một cách hoàn hảo.

Ngay cả vậy đi nữa, thì phần thắng vẫn thuộc về Mai.

Thật là một kết quả sát nhau mà.

Trận chiến diễn ra thậm chí sẽ không có gì là lạ nếu một trong hai người giành được thắng lợi. Satsuki-san có thể tạo ra một trận bất lợi cho Mai với tình huống như vậy.

"Mém tí nữa thì."

"......đúng vậy."

Satsuki-san mở khóa điện thoại và nhìn lướt qua các ghi chú của mình.

Ghi chú cho thấy sự khát khao giành chiến thắng mãnh liệt của cô ấy, xem xét về những thứ được viết. Mặt này thực sự thể hiện ra bản tính siêng năng của Satsuki-san.

"Chiến thắng đầu. Hơn nữa, với đà này. Trận sau cũng là của tôi thôi."

Mắt của Mai trông giống như mắt của một đứa trẻ vừa được bố mẹ chốt đơn tất cả những món đồ chơi mình yêu thích. Cô ấy hướng đôi mắt đó về phía tôi, khiến cơ thể tôi có chút ớn lạnh lên...

"C-cứ như là cậu sẽ ăn chắc phần thắng vậy..."

"Renako, một khi kết thúc trận, chúng ta nên đến gặp bố mẹ cậu để ra mắt. Dù rằng còn là học sinh, nhưng cậu thấy sao nè? Nếu ổn, chúng ta có thể sắp xếp để sống chung với nhau một tuần đôi ba ngày. Hanatori-san thực sự nấu ăn rất ngon. Sẽ thật tuyệt nếu cậu nếm thử mấy món cô ấy làm vào lần tới."

"Cậu có thể ngưng lên kế hoạch vạch ra cuộc đời cho người khác trong giờ nghỉ giải lao giữa trận không hả?!"

Đây có lẽ nào là một phần trong chiến lược đánh vào tâm lý của cô ấy không nhỉ?! Nó đã hiệu quả một cách hoàn hảo, đúng theo kế hoạch rồi đó!

"Trò chơi, bắt đầu!"

Trận thứ hai rồi. Lần này nhất định tôi phải thắng.

Chiến thuật của tôi trong trận này là một chiến thuật đơn giản thôi.

Đầu tiên tôi sẽ lượm đại ngẫu nhiên một món vũ khí. Sau khi đã trang bị xong, tôi sẽ đi thẳng đến một nơi hoàn hảo để quan sát. Nếu trạm trán một cuộc giao đấu, tôi chỉ đơn giản là thể hiện ra sự khác biệt trong kỹ năng của bọn tôi. Cách kẻ địch tầm 30 mét là cách dễ dàng nhất để làm điều này, đây là dựa trên kinh nghiệm bản thân.

May mắn thay, trận lần này của bọn tôi là ở một vùng sa mạc. Về cơ bản, bọn tôi ở trong một không gian mở, một nơi tương đối hay xảy ra cái cuộc giao tranh kéo dài.

Màn này vô tình trở nên bất lợi cho Mai, vì cô ấy dựa vào chiến lược đánh nhanh thắng nhanh của mình.

Tôi tự hỏi khuôn mặt của cô ấy lúc này trông như thế nào nên tôi đã lén nhìn sang. Những gì tôi thấy thật ngoài sức tưởng tượng của mình. Mai để tay cầm điều khiển xuống và chống cằm suy nghĩ. "Hưm."

"Ơ, tụi mình đang ở giữa trận mà ?!"

"Dĩ nhiên là tôi biết điều đó. Chỉ là cố gắng xác định một vài cách để có lợi và giành được thắng thế cho mình. Đây là điều cần làm."

"Tớ- tớ không hiểu luôn..."

Lần này, tôi kiếm được một trang bị mà tôi hay dùng, một khẩu súng trường. Cầm nó một tay và chạy vội. Tôi đã nâng cao sự tập trung tinh thần của mình đủ để không bị phục kích bất ngờ thêm lần thứ hai từ Mai.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý để không bị cuốn vào mưu kế của Mai. Không cần biết Mai đọc được hành động của tôi cừ tới mức nào, không giống như bên ngoài, những gì có thể làm trong một trò chơi đều bị một mức giới hạn nhất định.

Ngay cả khi cô ấy nghĩ ra một kế hoạch lạ lùng khác, miễn là cô ấy không bắt kịp nhịp trận chiến, để gây bất lợi cho tôi, thì điều đó cũng chẳng hề hấn gì.

Cho nên việc quan trọng cần làm lúc này là cảnh giác mọi thứ xung quanh mình. Nếu giữ được điềm tĩnh và tập trung, tôi sẽ có thể đối phó với bất cứ điều gì cô ấy đã lên kế hoạch...hy vọng thế!

"Cậu định làm gì, Mai!"

"Để tôi suy nghĩ thêm tí đã. Sau cùng thì đây cũng là một chiến thuật quan trọng để làm cách nào đó trao đôi giày thủy tinh lại cho cậu."

"Xin lỗi vị hoàng tử đằng kia ơi, không phải anh là người đã đánh vỡ đầu nàng Lọ Lem của mình một cách thô lỗ đó sao?!"

Ồ, có một bóng người khác.

Đó không phải là Mai...mà là Satsuki-san.

"Chậc chậc, ra là Amaori."

"Đừng có tặc lưỡi giữa trận chiến như vậy, dễ giật mình lắm đó!"

Bọn tôi trao đổi với nhau trong khi tôi cẩn thận quan sát thời điểm để bóp cò. Satsuki-san đã nấp vào và bắn trả, toàn là nhắm vào tôi. Aa, phải ha, trò chơi vốn dĩ chơi vậy mà...!

"Um.."

"Hơ?"

Giọng của Satsuki-san nghe có vẻ đau khổ.

Cô ấy có phát hiện ta khả năng nhắm bắn phi thường của tôi không...ừ, dĩ nhiên là không rồi.

Mai đã để nhân vật của mình chen vào giữa trận chiến với tư cách là ứng cử viên thứ ba. Satsuki-san bị kẹt giữa làn đạn của bọn tôi. Trong tình huống này, nơi chỉ có ba người chơi, việc nhắm vào đồng thời hai người chơi là một điều khó thực hiện.

"Satsuki, chúng ta hợp sức một chút để đánh bại Renako nhỉ?"

"Hể, dễ lắm. Sau đó cậu quay qua bắn tôi và trở thành người chiến thắng chứ gì."

"Ôi trời. Cậu đang tự ám chỉ là cậu không có cửa đánh thắng được tôi khi hai ta đối đầu nhau á hả?"

"Không hề nhé. Tôi chỉ tính toán cách hiệu quả nhất để tôi giành được chiến thắng này và mưu kế của cậu sẽ không gây bất lợi cho tôi xác suất cao nhất."

"Ra là thế, xác suất ấy à. Nhưng Satsuki, những gì chúng ta đang làm bây giờ không giống với việc học hành yêu thích của cậu đâu."

"...ý cậu là gì?"

Tiếng súng vang lên không ngừng.

Tôi nghĩ là Mai đang cố gắng nhiễu loạn sự tập trung của Satsuki-san bằng những cuộc nói chuyện với cô ấy từ nãy giờ, và có vẻ như là Satsuki-san đã dính đòn.

"Hãy tưởng tượng cậu đang bị một cuộc tấn công bất ngờ và có hai sự lựa chọn giữa một lối đi hẹp và lối đi rộng rãi để thoát thân. Vấn đề là cả hai sự lựa chọn này đều có kẻ địch đang chực chờ sẵn. Vậy cậu sẽ chọn cái nào?"

"Cậu đang muốn nói cái gì vậy?"

"Tất nhiên bất cứ ai cũng sẽ chọn lựa đáp án hai, vì xác suất sống sót của nó mang lại cao hơn, do đó, nó một câu trả lời [đúng]. Quá hiển nhiên mà."

Mai và Satsuki-san dần dần đi xa vị trí của tôi.

Nếu tôi đợi và quan sát cuộc giao tranh của họ, sau đó phục kích họ giữa trận, xác suất thắng trận này của tôi khá cao. Vì vậy, trong khi đuổi theo họ, tôi cố gắng nhớ lại cảm giác thất bại mà mình đã nhận được trước đó.

Trong trận đầu tiên, tại sao Satsuki-san không thể ra đòn và giành được chiến thắng? Có thể là tôi đã hiểu lầm điều gì đó chăng?

Trận đấu trước đó của họ thực sự có phải kết thúc sớm quá không?

"Nhưng nghe đây, Satsuki. Câu trả lời đúng duy nhất cho câu hỏi của tôi khi nãy là một đường mà không có kẻ địch nào đang chực chờ."

"?!"

Và lúc đó, Satsuki-san đã tạch.

Ồ không, liệu Mai cũng sẽ thắng trong vòng này và dành chiến thắng chung cuộc hay không?

"Cậu tiếp tục lựa chọn [đúng]. Bởi vậy cậu mới không thể thắng được tôi đó."

Mai vẻ mặt tự mãn như thường lệ, cho thấy cảm giác đắc thắng của cô ấy. Lợi dụng sơ hở, tôi nhanh chóng bắn cô ấy một viên xuyên người.

".............."

Cô ấy đã trở nên bối rối trong giây lát.

Tôi cũng đã từng trải nghiệm như vậy.

"Ơ...aa, dù sao thì cậu cũng đứng hớ hênh ngay đó, nên là cậu biết rồi đấy..."

"Ư, ừm, đó là chuyện không thể tránh khỏi."

Renako, thắng!

Với điều này, tôi cũng đã ở trong vòng an toàn khi ăn được một điểm. Người duy nhất chưa thắng được trận nào là Satsuki-san...

Lạch cạch. Satsuki-san đứng dậy khỏi ghế.

Những sợi tóc của cô ấy đung đưa trong không khí khi cô ấy nói "Tôi mượn phòng vệ sinh một lát."

"Cứ tự nhiên."

Mai chỉ tay về một hướng và Satsuki-san đi theo chỉ dẫn đó của cô ấy.

"Satsuki-san..."

Tôi lẩm bẩm tên cô ấy trong hơi thở vì lo lắng, trong khi Mai nhún vai.

"Tôi tự hỏi là mình có làm quá tay không."

"...đúng, y như cậu nói."

Đây không phải là điều mà ai đó sẽ nói với bạn của cô ấy.

Nhưng tôi quyết định không nói ra vẫn hơn.

Tôi cảm thấy không ổn nếu tôi dùng suy nghĩ của mình về một tình bạn lý tưởng cho mối quan của Mai và Satsuki-san.

"Nhưng cậu thấy đó, mặc dù tôi đã nói là thế, nhưng tôi đã từng nghĩ, nếu tôi để Satsuki có cơ hội chiến thắng dễ dàng thì sao? Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Sau cùng, tôi kết luận là cậu ấy đã cố gắng hết sức vì mục tiêu muốn đánh bại tôi, và nếu tôi để cậu ấy giành được điều đó một cách dễ dàng, cậu có nghĩ là sẽ khiến cho cậu ấy thấy thích thú hay không?"

"Chuyện đó..."

Tôi hoàn toàn nhận thức được rằng, nếu đối thủ của cô ấy phản kháng lại, điều đó sẽ chỉ khiến vấn đề mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Đặc biệt nếu đối thủ lại là Mai.

"Sẽ thật tuyệt nếu cậu ấy có thể sống vô tư hơn một chút."

"...cậu ấy là Satsuki-san cho nên không thể làm vậy."

"Cậu không sai."

Hanatori-san đi đến với một khay đầy ắp đồ uống giải khát. Chị ấy thực sự đến thật đúng lúc.

"C-cám ơn chị ạ."

Tôi nhận tách trà từ chị ấy và đưa mũi lại gần chúng. Thật là một mùi hương tuyệt vời. Khi trà trôi vào khoang miệng, hơi ấm nhanh chóng tràn vào. Nuốt một ngụm trà nóng, tôi như lấy lại bình tĩnh.

Vị ngọt kết hợp với một chút vị chua nhẹ được cân bằng hoàn hảo với thêm một chút đắng. Nó nhanh chóng làm tan đi mệt mỏi của tôi. Nó có một hương vị thật tuyệt.

Sau khi đầu óc thư thái trong vài giây thưởng thức tách trà, tôi nhớ lại trận đấu khi nãy và mở miệng.

"Mai nè."

"Hửm?"

Rốt cuộc thì cậu thực sự rất tuyệt vời. Tớ nên nói sao đây ta, giống như cậu có cách nghĩ của riêng mình, làm một điều thật không tưởng."

"Đúng vậy. Tôi – Oozuka Mai là người sẽ đi cùng cậu suốt quãng đời còn lại đó."

"Mặc dù vậy, chúng ta sẽ không đâu."

Bọn tôi sẽ không, nhưng...

Thực tế là cô ấy rất lôi cuốn, tôi phải thừa nhận điều này, cho dù muốn hay không.

Mặc dù Satsuki-san đã luyện tập một cách miệt mài, nhưng Mai vẫn hoàn toàn có thể đánh bại được cô ấy, hơ.

Mai đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm.

"Nhưng cô ấy là người đã dạy tôi sự tự do."

"Ý cậu là...?"

Đôi mắt xanh của cô ấy nhìn chằm chằm vào một thứ xa xăm, như thể cô ấy đang hồi tưởng lại điều gì đó trong quá khứ.

"Đó là một thời gian khá lâu khi trước. Khoảnh khắc cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai đứa."

"Ở trường tiểu học hả?"

"Ừ."

Mai lại nhún vai.

"Buồn thay...tại sao tôi lại phải cố gắng vào một thứ như thế."

"Tớ thực sự không hiểu, nhưng..."

Satsuki-san ghét thua cuộc, nhưng cô ấy không phải là người thù địch với ai chỉ vì điều đó. Mai là một ngoại lệ. Chà, cô ấy chỉ bực bội cư xử như vậy vì không thể thắng được Mai, dù chỉ một lần. Và dù sao thì họ cũng bạn thời thơ ấu của nhau, cơ mà...

Tại sao Mai không thể hiểu một điều đơn giản như thế, tôi thắc mắc trong khi đăm đăm nhìn cô ấy.

"Dù sao, tớ cũng tự hỏi một chuyện tương tự, về tình cảm của cậu với tớ."

"Đó là bởi vì cậu là người định mệnh của tôi."

"Cậu vẫn muốn nói vậy sao..."

"Tất nhiên. Tôi sẽ tiếp tục truyền tải những cảm xúc không thay đổi này cho cậu, cho dù là 100 năm nữa."

Ưm...mặc dù chúng ta đang nghỉ giải lao nhưng không có nghĩa là cô ấy nên nói mấy chuyện như này...

Tôi uống cạn cốc trà và thở ra một hơi. Không biết trong trận tiếp theo sẽ như thế nào. Riêng tôi, chỉ xin một điều là giải quyết ổn thỏa với Mai ở vòng này. Sẽ ổn thôi. Tôi đã đủ tinh thần cho việc này rồi. Nhất định phải giành phần thắng trong trận kế.

Và lúc đó tôi sực nhớ một điều.

"Cậu ấy chẳng phải đi quá lâu rồi sao?"

"Cậu nói phải. Cứ để mặc cậu ấy thêm chút nữa đi."

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế đen đang trống không kia trong khi Mai điềm đạm trả lời tôi. Cùng lúc đó, tôi chuyển hướng nhìn về phía cô ấy, tròn mắt.

"Ơ, cứ để mặc cậu ấy một lúc..."

Mai không trả lời.

Có vẻ như cô ấy đang cố tôn trọng Satsuki-san bằng cách không nói thêm bất cứ điều gì.

"Vẫn là nên làm gì đó nhỉ?"

Tôi đứng dậy khỏi ghế.

Cơ thể tôi di chuyển một cách tự nhiên, ngay cả tôi cũng có chút bất ngờ.

"Tớ- tớ sẽ đi xem sao."

"Sẽ tốt hơn nếu cậu để cậu ấy một mình đó."

"Không được."

Những lời đó rời khỏi miệng tôi theo bản năng đến nỗi nó khiến tôi còn thấy choáng váng. Ngay cả Mai cũng nhìn tôi kinh ngạc.

"Chỉ là bởi vì.."

Tôi vội vàng đưa ra một số lời giải thích vì tôi thực sự không muốn mặc kệ như vậy.

"Lần đó, cậu đến là vì tớ. Lần mà tớ bỏ chạy lên sân thượng ấy."

"Nhờ ơn điều đó, tôi đã khiến cậu phải rơi tự do từ độ cao đó chẳng phải sao?"

"Đ-đúng là vậy thật, cơ mà..."

Tôi cố gắng tìm kiếm những câu từ phù hợp một cách tuyệt vọng, nhưng tôi không thể kiếm được từ nào.

Những gì tôi có thể nghĩ đến lúc này chỉ là một cái gì đó đơn giản, không phải là một cụm từ hoa mỹ tuyệt vời, uyên bác.

Tôi cắn môi dưới và bày tỏ cảm xúc của mình, "Tớ đã rất vui."

Khi nghe những lời nói đó, Mai mỉm cười.

"Hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu."

Từ khuôn mặt cô ấy, tôi có thể nhìn ra nét mặt thoáng chút sự cô đơn.

"Suy cho cùng thì, tôi chắc chắn lời nói của tôi không còn đến được với cậu ấy nữa."

Tôi nhanh chóng di chuyển chân mình vào nhà vệ sinh. Cứ như thể được giao phó một phi vụ quan trọng vậy, mặc dù nhìn tới nhìn lui thì tôi không phải là một người có thể làm cái gì đó tuyệt vời. Tôi chỉ là chính mình thôi.

Trước mặt tôi là cánh cửa đang được đóng chặt, giống như một tảng đá khổng lồ bất di bất dịch ở cửa một hang động bí mật.

Cá là cô ấy không dễ dàng chịu nghe những gì tôi nói. Vì vậy, tôi rụt rè gọi cô ấy.

"Ưm...Satsuki-san?"

Sau lần đầu tiên gọi. Bên trong không có hồi đáp.

"Satsuki-san."

Lần thứ hai, tôi đợi một tầm một lúc sau thì nghe thấy giọng nói.

"Amaori."

Giọng điệu ra lệnh thường ngày của cô ấy không còn nữa. Tôi nắm chặt tay mình áp vào ngực.

"Xin lỗi, có làm cho cậu lo lắng không? Tí nữa tôi sẽ trở lại ngay thôi. Chỉ là cần thêm chút thời gian. Tôi đang suy nghĩ về cách mình nên tiếp tục làm gì trong trận tiếp theo."

Tôi đặt bàn tay lên cánh cửa và nhẹ nhàng đẩy nó.

Tất nhiên, bề mặt cánh cửa bao phủ một cảm giác lạnh lẽo và cứng ngắt.

"Nó không diễn ra suôn sẻ chút nào. Quả nhiên, Mai thực sự quá ưu việt. Nhưng cậu thấy rồi đó, ngay cả tôi cũng đã rất cật lực phải không nào? Chỉ là, giá như tôi có thêm chút thời gian nữa..."

"Ừm, cậu thực sự đã làm hết sức có thể, tất nhiên là tớ biết điều này. Suy cho cùng cậu đã tiến bộ một cách kinh ngạc đó."

Một khoảng lặng ngắn.

"...nhưng mà, tôi không đủ giỏi để thắng được Mai."

"Đó là..."

Tôi không thể nói được bất cứ cái gì.

Một chuyện tương tự giống vậy tôi đã gặp. Có những người khéo léo đến mức không thể nào đánh bại được họ.

Bản thân tôi đã chứng kiến điều đó vô số lần. Mặc dù thời lượng chơi của tôi nhiều hơn, nhưng vẫn có những người chơi khác có thứ hạng cao hơn. Một số người chơi khủng đến mức không thể không tự nhủ, liệu họ có phải là siêu nhân hay không.

Mai đã làm người mẫu từ khi còn nhỏ. Chuyện này đồng nghĩa với chuyện cô ấy liên tục hạ bệ những đối thủ có cùng ước mơ với mình, để đạt được một trình độ như hiện tại.

Cô ấy không cần phải đấu với CPU để nuôi dưỡng tâm lý chiến thắng. Sau cùng thì cô ấy là một nhà vô địch bẩm sinh.

Đó là lý do tại sao việc này chẳng có ích lợi gì.

Tôi nuốt những lời đã thấu đến mép lưỡi.

Satsuki-san là người không chấp nhận 'chuyện này không còn cách nào khác' như một sự an ủi.

"Trong trận chung cuộc của chúng ta, tôi vẫn có lịch làm bán thời gian của mình."

"...Hở?"

"Quản lí nói với tôi là nếu nghỉ một ngày cũng không có sao, nhưng tôi đã hứa với mẹ tôi rằng mình sẽ kiếm tiền để phụ giúp. Tôi không muốn làm trái điều mà tôi đã quyết tâm làm."

"Điều này chắc chắn rồi."

"Việc học hành, tôi cũng đã miệt mài rất nhiều."

Ra đây là lý do của quầng thâm mắt đó...

Cô ấy đã hy sinh thời gian ngủ của mình để làm rất nhiều việc.

"Tớ hiểu mà. Tớ biết. Cậu thực sự là một người rất nổi bậc, Satsuki-san."

Công việc bán thời gian của cô ấy, việc học tập...từ cái nhìn của một người lười toàn tập trong việc học của mình như tôi, Satsuki-san như ở một đẳng cấp khác.

Người ở xa tít trên bầu trời, một vầng trăng rực rỡ.

Không ai kết nối được.

Đó là cách mà tôi nhìn Satsuki-san.

"Nhưng tất cả những gì tôi làm, chúng là những cái mà tôi dùng để trốn tránh hiện thực."

"Chuyện này..."

Điều đó không đúng, Satsuki-san.

"Tôi đã liều mình với mong muốn thắng trước cậu ta, nhưng tôi thậm chí không thể làm gì cậu ta dù chỉ là một vết xước, và rồi dễ dàng bị cậu ta hạ gục. Tôi không còn sót lại bất cứ thứ gì nữa."

"Satsuki-san..."

'Tôi đang tận hưởng nó.' Tôi nhớ cái đêm cô ấy nói những lời đó với nụ cười trên môi, ánh lên tham vọng đánh bại Mai. Tôi có chút luyến tiếc.

Thực sự tôi là một đứa ngốc.

Tôi đã nghĩ là chỉ cần mình thắng trong trò này, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, kể cả mối quan hệ của họ.

Nhưng mọi thứ không đơn giản được như thế.

Nếu bọn tôi quay trở lại và tiếp tục trận kế, ngay cả khi tôi thắng, Satsuki-san sẽ không còn có thể coi mình ngang hàng được với Mai nữa.

Họ sẽ không thể làm bạn bè được.

"...Satsuki-san..."

Từ bên ngoài căn phòng trống vắng tôi tràn ngập tuyệt vọng, gục đầu xuống.

Lần đó tôi đã rất vui khi Mai đến vì mình, vì cô ấy là Mai. Tôi không thể làm điều gì đó vĩ đại như Mai, bởi tôi không giỏi diễn đạt cảm xúc của mình bằng những lời hoa mỹ. Tôi cũng không an ủi được Satsuki-san.

Trong tâm trí của mình, tôi hiểu rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi để cô ấy một mình hơn là làm cho mọi thứ trở nên tệ hơn.

Mình thực sự ngốc mà.

Nhưng vẫn...

"Cậu không được bỏ cuộc, Satsuki-san."

"....gì vậy."

Giờ có lẽ đã quá muộn để hối tiếc bất cứ điều gì.

Trận đấu đã bắt đầu. Đó là lý do tại sao mà lúc này tôi đứng ở đây.

Tôi không thể thay đổi quá khứ của mình được, giống như những lần đã khép mình tách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi đã ôm rất nhiều hối tiếc, luôn suy nghĩ quá nhiều về những hành động trong quá khứ của mình trên chiếc giường ấm áp quanh năm. Nhưng cuối cùng, tôi đã thoát ra khỏi vỏ bọc đó, hoàn thành màn ra mắt trung học tuyệt vời, và gặp được Satsuki-san.

Vì vậy, tôi đã ngẩng đầu lên.

Sau tất cả, không bao giờ là quá muộn để thay đổi bản thân.

"Ngay cả khi cậu không thắng được hôm nay, thì vẫn còn có những ngày hôm sau. Cậu có thể thắng vào những ngày sau đó. Không ai biết trước được điều gì, nhưng có lẽ cậu có thể vượt qua cô ấy vào một ngày không xa."

Tôi đã nói ra những câu từ rất vô trách nhiệm.

"Tôi...tôi luôn nghĩ như vậy đó thôi. Nhưng đối thủ là – "

"Mặc dù đối thủ là Mai, nhưng cậu không thể bỏ cuộc được! Tớ không muốn như thế!"

Không chỉ đơn giản là sự ích kỷ. Đây là điểm mà tôi bày tỏ mong muốn cá nhân của riêng mình

Tôi chỉ muốn Satsuki-san tiếp tục tiến về phía trước.

"Cậu muốn thắng cậu ta đúng chứ? Cậu luôn khao khác điều đó từ rất lâu rồi đúng không? Cho nên giờ cậu không thể bỏ chạy được. Bởi vì tớ cũng muốn nhìn thấy điều đó, khoảnh khắc mà cậu thắng được cậu ấy! Tớ rất muốn chứng kiến một Mai bị thất thế khi bị cậu hạ gục, thực sự muốn chứng kiến lắm luôn ấy!"

"....Đã quá muộn...cho việc đó rồi."

"Không thể nào! Bởi vì rốt cuộc thì cậu cũng đã lôi tớ đến đây vì kế hoạch của cậu rồi! Khi đó tớ đã quyết định nghe theo cậu cơ mà? Tớ đã chọn nắm lấy tay cậu mặc dù cậu đã định bật lại chính người bạn của mình! Để tớ nói cho cậu biết,  làm tất cả những chuyện đó tớ cảm thấy rất là ngột ngạt đấy ?!"

Đúng vậy, mối quan hệ đó của bọn tôi...

Kể từ khi ấy, bọn tôi không đơn thuần là hai người xa lạ nữa.

Bọn tôi là bạn bè.

(Chú ýchữ kanji được sử dụng ở đây là 共犯者 có nghĩa là đồng phạm, nhưng tác giả đã ghi chú bằng furigana là bạn bè, Furinaga là một loại chữ viết hỗ trợ cho người đọc, bao gồm những chữ kana được in nhỏ bên cạnh một chữ kanji hay ký tự nào đó để biểu đạt cách phát âm.)

"Cho nên ngay bây giờ cậu không được bỏ cuộc! Nếu cậu thua, cậu chỉ cần nở một nụ cười táo bạo như thường lệ rồi nói 'Lần tới tôi nhất định sẽ không thua đâu!' Những câu mà cậu thường hay nói, là một Satsuki-san như mọi ngày! Đừng để bị nhục chí bởi ai đó chỉ giỏi vẻ bề ngoài nhưng bên trong lại là một kẻ tự mãn!" (ý nói là Mai)

Rầm. Tôi đập cánh cửa phía trước mặt mình.

"...Cậu."

Những gì tôi nói không phải là cái gì đó giống như là lời an ủi hay thương hại.

Rốt cuộc thì tôi không phải là người đủ tư cách để nói những điều như vậy với Satsuki-san. Tôi không đủ tự tin để khen ngợi nỗ lực của cô ấy khi những nỗ lực của bản thân mình thậm chí còn không thể so sánh với những khó khăn của cô.

Điều tôi có thể làm lúc này là đặt kỳ vọng vào cô ấy.

Đây là điều tốt nhất mà tôi- tôi – một con người tầm thường và tẻ nhạt này, có thể làm một cái gì đó để trợ giúp cô ấy.

Mặt trăng không thể tỏa sáng nếu không có mặt trời. Ngay cả là như vậy đi nữa, từ rất lâu rồi, không ai có thể không sửng sốt trước vẻ đẹp của mặt trăng. Cả mặt trời và mặt trăng đều có sức hấp dẫn riêng của nó. Không có cái nào hơn cái nào.

Cho nên tôi thích nhìn một Satsuki-san, người luôn nhìn về phía trước và tạo ra lối đi riêng cho mình.

"Satsuki-san nè – "

Khi tôi đập cửa lần hai –

Như thể là ngay từ cửa đã không có khóa, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Hơ?!

Bị chuyển động theo trớn, cơ thể tôi nhào về phía Satsuki-san, người đang ngồi trên nắp bồn cầu. Cô ấy có vẻ bối rối khi nhìn thấy nhưng dù vậy thì vẫn tóm lấy cơ thể tôi.

"Uwa, Oa Oa Oa"

"Cậu làm gì vậy..."

Từ tận đáy lòng, tôi thực sự mừng vì cô ấy đã bận váy.

"T-tớ xin lỗi...chỉ là, tớ đã quá kích động..."

"Tôi còn nghĩ là cậu dùng bạo lực nữa cơ."

"Tớ thừa nhận là mình đã đập cửa ! Nhưng, ơm, đây có phải lúc tranh luận điều này đâu chứ?"

Cơ thể tôi vẫn nằm trong vòng tay của cô ấy, và tôi không thể cử động tự do được. Vì một nguyên nhân nào đó, Satsuki-san đã không buông tôi ra...!

Cơ thể mềm mại với làn da mịn màng của cô ấy đang giữ chặt tôi. Mái tóc dài bồng bềnh phủ lên cơ thể tôi nhẹ nhàng như một tấm chăn. Bất kể tôi hướng ánh nhìn đi hướng nào, tầm nhìn của tôi đều tràn ngập hình ảnh Satsuki-san trước mắt. Nó giống như hương vị một đêm chìm trong ánh trăng.

"S-sao cậu còn không buông..."

"Khi lắng nghe cậu, tôi chợt nhớ một chuyện."

"Cậu thực sự không có ý định trả lời tớ hả! Ơ, và đó là chuyện gì...?"

"Sự thật Oozuka Mai không phải là một người tuyệt vời như cô ấy nghĩ."

"Satsuki-san..."

Tôi ngẩng đầu lên, và khi làm vậy, khuôn mặt Satsuki-san ngay trong tầm mắt tôi.

Môi cô ấy nở một nụ cười như vầng trăng khuyết. Một tiếng cười tinh quái phát ra.

"Cậu hẳn đủ bạo gan để nói ra những điều tim mình phải trải qua thế nào nhỉ, dù cậu là Amaori."

"Hở?! Tớ xin lỗi.."

"Đừng lo. Không phải vì vậy mà tôi ghét phần đó của cậu đâu."

Sau khi cô ấy nói vậy, nụ cười trước đó của cô ấy biến thành một nụ cười nhẹ.

Và rồi cô ấy đưa mặt mình lại gần tôi hơn. Hơ?

Cô đặt môi mình lên môi tôi và bọn tôi hôn nhau.

"Nhưng tại sao chứ?!"

"Không có gì đặc biệt, một chuyện hết sức bình thường."

"Đừng coi đôi môi của người khác như thể nó có tác dụng là một liều thuốc bổ vậy!"

"Cậu định hôn tôi đến khi nào vậy? Giờ cậu buông ra được chứ?"

"Cậu vô lý lắm biết không! Cậu là người nên để tôi đi mới đúng. Làm- ơn-để- tôi- đi!"

Bên trong phòng vệ sinh chật hẹp, tôi cố gắng hết sức để thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cô ấy, nhưng cô ấy thật khỏe. Còn cười nhạo tôi trong khi tôi thực sự không thể nhúc nhích cánh tay của cô ấy để thoát ra. Hừ

Sau một hồi, cuối cùng cô ấy cũng chịu buông ra. Tôi thở hổn hển vì quá mệt mỏi. Nhờ ơn cô ấy mà tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi.

"Cái việc đó..."

Tôi lăn người để thoát khỏi phòng vệ sinh. Trong khi vẫn cố gắng lấy lại nhịp thở, tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy.

"Amaori, cám ơn cậu."

"Không, tớ thực sự không hiểu, cơ mà không vấn đề gì."

"Bây giờ nếu tôi nghĩ lại, sẽ rất phi lý nếu tôi để cậu ta làm suy sụp tinh thần của mình như vậy. Tôi cũng nên làm rối loạn trái tim cậu ta như những gì cậu ta đã làm với tôi nhỉ."

"Cậu đang mưu tính gì vậy?!"

Mái tóc đen tuyền của cô ấy đang đung đưa như áo choàng của một thích khách, cô ấy trả lời, "Tất nhiên, trận đấu của chúng ta vẫn tiếp tục

Mái tóc đen tuyền của cô ấy đang đung đưa như áo choàng của một thích khách, cô ấy trả lời, "Tất nhiên, trận đấu của chúng ta vẫn tiếp tục."

Có lẽ nào tôi vừa đánh thức một con quái vật bị ngủ vùi trong cô ấy chăng..?

"Chào, bọn cậu lâu quá đó."

Chào bọn tôi, Oozuka Mai trông vẫn lộng lẫy như thường ngày, giống như cách cô ấy đã chào khi tôi đi cách đây không lâu.

"Vậy làm sao rồi? Đã tìm ra cách để thắng tôi rồi hả?"

Satsuki-san trả lời câu hỏi của cô ấy một cách thẳng thừng, "Ừ, cám ơn nhá."

Ôi trời.

"Ồ, thật mong chờ đó."

Tôi không biết là câu trả lời của Satsuki-san là sự thật hay chỉ là nói vậy. Mặc dù cô ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi, nhưng tôi thì thực sự không hiểu được cô ấy.

"Nhưng mà, cậu làm gì trong phòng vệ sinh thế? Cậu đã tốn mất khá nhiều thời gian và Renako thì lại ướt đẫm mồ hôi."

Đó là bởi vì Satsuki-san đã bắt lấy tôi không buông...

Trước khi tôi cố gắng nói thêm bất cứ điều gì, Satsuki-san đã nhanh trả lời trước, "Phải ha, đó là bởi vì tôi vừa ôm cậu ấy đó."

"Ồ?"

"Ý tôi là, Amaori."

Satsuki-san liếc mắt đưa tình về phía tôi.

Hở? Không, gượm đã, khoan, chờ một chút!

Cách chọn từ của cậu ấy! Chuyện này nhất định sẽ dẫn đến một hiểu lầm! Đây có phải là một phần trong kế hoạch của cô ấy hòng làm quấy nhiễu sự điềm tĩnh của Mai?! Thật quá rõ ràng, ngay cả Mai cũng –

"Ồ, ồ, ồ?"

Hoàn toàn trúng rồi!

Mai cố trấn tĩnh cầm tách trà lên nhưng tay cô ấy run đến mức phát ra tiếng lộp cộp. Mưu kế của Satsuki-san đã có hiệu quả!

"Cậu thực sự không khéo trong việc lựa chọn lời nói của mình, Satsuki. Thực ra, cậu ấy chỉ để cậu ôm cậu ấy thôi đúng chứ? Dù vậy tôi vẫn có chút ghen tị..."

"Mặc dù thế, bọn tôi đã hôn nhau đó. Phải không nào Amaori?"

"Có làm nhưng mà.."

Ra vậy, đây là những gì cô ấy muốn nói! Cô ấy đã làm điều đó để cho khoảnh khắc này đây! Thật kinh khủng!

"Renako...?"

Ở một khía cạnh nào đó, ánh mắt của Mai khá ấn tượng. Người bạn thời thơ ấu của cô ấy đã thay đổi thành một con người đáng sợ kể từ khi cô ấy hy sinh nụ hôn đầu của mình vào hai tuần trước vì mục tiêu này! Đây hoàn toàn không phải lỗi của tôi đâu, đúng chứ?!

Tôi không thể chịu đựng thêm được bầu không khí này nữa, nên đã mạnh dạn nhấn nút bắt đầu chơi.

Sẽ tốt hơn nếu bọn tôi hoàn thành việc này nhanh chóng, đúng không!

"T-trò chơi, bắt đầu!"

Lần này màn chơi là – à, một màn khá nổi tiếng, ở thành phố, hơ. Cái chính của nó được thiết lập với các nhà máy và đô thị thương mại.

"Amaori nè. Tôi có nên cho cậu biết lý do tại sao tôi quyết tâm thắng Mai như vậy không?"

"Hở?! Dù vậy, chúng ta đang ở giữa trận đó?!"

"Hồi trước, Mai là cô bé giàu có điển hình."

Không hiểu vì sao cô ấy lại đột nhiên bắt chuyện như vậy!

"Chờ đã, Satsuki. Cậu đang định nói với cậu ấy chuyện gì vậy?"

"Khoảng thời gian tuyệt vời nhất của cậu, không, khoảnh khắc đáng yêu duy nhất trong cuộc đời cậu."

Satsuki-san tiếp tục nói trong khi tay cô ấy ấn tay cầm điều khiển một cách khéo léo.

Tập trung nào..! Tất nhiên đây là cái bẫy của cô ấy nên tôi không cần phải lắng nghe...

"Hồi đó, cậu ta nổi tiếng chẳng kém gì hiện tại. Luôn được vây quanh bởi rất nhiều người. Nhưng điều đó chỉ là lúc ở trường, vì cậu ta không bao giờ có thời gian rỗi sau giờ học. Bên cạnh công việc người mẫu, cậu ta cũng học những cái khác. Tất nhiên, chuyện này đối với sức chịu đựng của một đứa nhỏ không dễ dàng gì."

"....Mẹ đã xếp tôi vào một lớp học đặc biệt cho trẻ năng khiếu. Tôi nghĩ đó là một phần trong chính sách giáo dục của bà ấy, nhằm mở rộng tiềm năng của con mình cho đến khi nó đạt tới giới hạn."

"Nhưng hồi đó, cậu cảm thấy bị cùm bởi chuyện đó đúng chứ?"

"Những gì tôi cảm nhận, có lẽ là sự ghen tị. Vì cậu và những đứa trẻ khác lúc nào cũng trông rất vui vẻ."

"Và đó là lý do cậu làm chuyện ngốc nghếch như vậy à."

"Đó là nhiệt huyết của tuổi trẻ."

Ưm, giá như có tai nghe!

Tôi tiếp tục nghe lén cuộc trò chuyện của họ và nó làm giảm đi sự tập trung của tôi!

"Một ngày nọ, Mai đến gặp bọn tôi và nói rằng hôm đó cậu ta rỗi nên sau giờ học cùng bọn tôi đi chơi. Tất nhiên, những cô gái khác chào đón cậu ta bởi vì thật hiếm khi Mai nổi tiếng lại tham gia như vậy. Nhưng hôm đó, Mai trông không giống cậu ra mọi khi. Trông rất lơ đễnh."

"...Cậu thực sự định nói với cậu ấy mọi chuyện hả."

"Ừ, thì sao nào? Cậu không muốn cậu ấy biết à?"

"...Dù tôi đang muốn cậu dừng lại, nhưng có lẽ cậu sẽ không làm thế đúng không?"

"Cậu biết rõ đấy."

"Dù sao thì chúng ta cũng biết nhau khá lâu rồi mà."

Satsuki-san điềm đạm mỉm cười, trong khi Mai nhún vai. Trò đùa vừa rồi thực sự giống như một thứ gì đó kết nối giữa hai người bạn thơ ấu với nhau.

Hưm, khoan đã, đây không phải là lúc để tiếp tục câu chuyện của họ đâu!

"Sau đó, trời tối, khi các bạn gái khác đã về nhà, chỉ còn lại hai bọn tôi. Tại công viên gần ngôi đền, cậu ta đã cúi đầu xuống với khuôn mặt như sắp khóc tới nơi, cậu ta nói là không muốn về nhà."

Đền thờ...à, cái đền thờ đó.

Nơi bọn tôi đã đến và thỏa thuận lần đó. Là nơi ấy.

Aa, trời.

"T-tại sao thế?"

Tôi cố bỏ qua cuộc trò chuyện của bọn họ. Hiện tại tôi nhặt được một khẩu súng trường mà tôi thường dùng, và bỏ lại một vài thứ không cần đến.

"Thực ra, Mai đã bỏ các lớp học hôm ấy. Đó không chỉ là lớp học mà còn là công việc người mẫu của cậu ta. Cậu ta đã tắt điện thoại và chọn đi chơi với bọn tôi. Tôi nghĩ là quãng thời gian đó cậu ta đã đạt đến giới hạn của mình."

Ra vậy, hóa ra là như thế...

"Khi đó tôi còn là một đứa nhỏ. Tất nhiên sẽ phạm phải sai lầm trong quá trình làm việc rồi, bị người lớn mắng, cãi nhau với mẹ. Tôi đã trải qua rất nhiều thứ và cuối cùng đã đạt đến giai đoạn nổi loạn."

"Và sau đó cậu đã làm gì, Satsuki-san?"

"Tôi đã đưa cậu ta về nhà với tôi. Rốt cuộc thì không thể bỏ mặc cậu ta như vậy được. Cậu ta là một người luôn mặc những bộ quần áo đẹp, cả người lung linh như một nàng công chúa. Tôi thấy khá mắc cỡ khi đưa cậu ta về nhà mình. Mẹ tôi đã như thế, còn bố tôi thì không ở bên cạnh tôi từ bao giờ rồi."

Ra là Satsuki-san đã có hoàn cảnh như vậy.

"Đó là lần đầu tiên tôi đến nhà một người bạn. Tất nhiên là rất hồi hộp. Nhưng lần đó, dì ấy rất tốt bụng. Và tất nhiên, cậu cũng vậy."

"Tôi đã cố gắng hết sức để đối với cậu bằng sự hiếu khách. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu với cách nhìn khó chịu đó, tôi đã muốn an ủi cậu. Tôi cũng thường hay cãi nhau với mẹ mình và bỏ nhà đi, vì vậy mà có thể thấu hiểu cảm giác đó."

Bằng cách nào đó tôi cảm giác như được thư giãn do bầu không khí đột ngột nhẹ nhàng này, nhưng đó chỉ là ảo giác thôi. Đây là một chiến trường, vì vậy mọi thứ chỉ là ảo ảnh. Thực tế duy nhất mà chúng tôi có là mùi thuốc súng.

Mặc dù tôi nhận thức được điều đó, nhưng sự căng thẳng giữa bọn tôi tan biến giống như khoảng thời gian bọn tôi làm bạn bè bình thường.

"V-và sau đó?"

"Để coi, sau khi bọn tôi ăn tối, mẹ của Mai đã đến nhà bọn tôi."

"Uwaa."

Tôi bất chợt thốt lên một tiếng.

"Nó có thể kiểu, giống như tức giận, hoặc là...?"

"Không, đúng hơn, bà ấy trông điềm tĩnh như một rô bốt. Bà bình tĩnh xin lỗi vì con gái bà ấy đã làm phiền bọn tôi. Nhưng lần đó, tôi nghĩ rằng người lớn chắc chắn sẽ nổi giận trong những tình huống thế này. Nhìn vào thái độ đó phần nào mang cho tôi cảm giác sợ hãi hơn bao giờ hết."

"Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Mama hành động như thế. Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại, vì tôi đã làm một điều không đúng như vậy, bà ấy đã có suy ngẫm về hành động của mình. Bà rất vụng về trong việc thể hiện cảm xúc của mình, vì vậy mà bà ấy thực sự không có cách nào để thể hiện ra những suy nghĩ trong tâm. Nhưng lần đó, tôi cũng nghĩ bà ấy thật đáng sợ."

"Đặc biệt là bởi hành động của cậu đã gây ra rắc rối lớn cho người khác, khi cậu quyết định bỏ ngang công việc của mình. Này, biết không hả? Lần đó tôi thực sự cá chắc rằng với cái đà đó thì cậu sẽ bị bắt rồi giết đó."

Satsuki-san cười, và Mai nở một nụ cười cay đắng.

Tai của Mai đã đỏ lên từ nãy giờ. Đây có phải là ý của cô ấy khi cô ấy nói rằng thuở nhỏ của mình là một cô bé ngốc nghếch không?

"Cậu có phóng đại quá không. Nhưng tôi cũng nghĩ là bà ấy sẽ cấm túc tôi đến trường, mặc dù khi đó mới học tiểu học."

"Và sau đó, chuyện gì đã xảy ra ?"

Người trả lời câu hỏi của tôi là Mai.

"Satsuki đã che chở cho tôi."

"Hả, Satsuki-san...?

"Aa."


Cô bé tóc đen đứng che trước cô bé tóc vàng.

Và sau đó, trong khi trừng mắt về phía người phụ nữ mặc bộ đồ đen như đang cố dọa cô ấy, cô bé hét lên, "Mai chỉ muốn chơi với bọn cháu thôi, cậu ấy không có làm gì sai hết! Mẹ cháu nói là vui chơi chính là một phần công việc của trẻ con! Đó là lý do cháu chắc chắn rằng Mai không làm gì sai cả!"

Cô bé tóc vàng đã khóc khi nhìn thấy cô bé tóc đen dang tay trước mặt như đang che chở cho mình.

Cô bé tóc vàng không hiểu lý do đằng sau những giọt nước mắt của mình. Cô ấy thực sự sợ mẹ, nhưng cũng có những cảm xúc khác khi nhìn thấy được người bạn của mình bảo vệ như thế này, một điều thật trân quý. Cô ấy không muốn xa bạn mình. Cảm xúc của cô được giải phóng và những giọt nước mắt rơi xuống.

"Mai, cậu không cần phải đi đâu cả! Cậu có thể là một thành viên trong gia đình của tớ! Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu - !"

"Aa" một giọng nói nhỏ từ phía Mai.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt say đắm.

"Ra vậy, đó là lý do tại sao tôi, cậu..."

"Hở?"

"Không, nó không có gì hết. Phải rồi, đây là một cái gì đó viển vông, chúng ta dừng lại thôi. Nghe đây, Renako, tôi thực sự yêu cậu từ tận đáy lòng mình."

"S-sao đột nhiên cậu lại nói mấy chuyện như vậy chứ..."

Satsuki-san thở dài.

"Mẹ tôi thực sự nổi điên vì tôi đã cáu vô cớ mà không cố gắng nắm bắt tình hình. Sau đó, Mai cũng bị đưa về nhà. Ngày hôm đó thực sự rất kinh khủng."

"Kể từ lần đó nhỉ, Satsuki?"

"Gì?"

"Bất cứ khi nào tôi ở một mình, cậu luôn ở bên cạnh tôi, điều này khiến cậu thấy tôi không có gì đặc biệt. Cuối cùng, cậu thậm chí còn kết luận rằng không có gì tuyệt vời cả."

"Chà, dĩ nhiên rồi. Một cô gái đã khóc lóc như vậy. Dù sao thì, trước đó cậu đã hành động như một người trưởng thành nên không thể tránh được."

"Nhưng đó là lý do tại sao từ lần đó cậu bắt đầu cạnh tranh với tôi và cũng hành động như một người lớn. Tại sao thế?"

"Đó là bởi vì cậu vốn hành động như một người lớn. Tôi chỉ là đang chơi cùng cậu thôi."

"Và tại sao lại thế?"

"Bởi vì."

Satsuki-san đặt tay cầm điều khiển của mình lên bàn. Như thể là cô ấy bỏ trận đấu.

Cô ấy đứng dậy, từ trên nhìn xuống Mai rồi chỉ tay

Và rồi cô ấy nói, "Tại sao cậu lại không hiểu chứ?"

"Nếu tôi không làm như vậy, một ngày nào đó cậu lại thấy cô đơn, tôi sẽ không thể ở bên cạnh cậu được, đúng chứ?"

Cả tôi và Mai đều quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Satsuki-san.

Nói tóm lại, cô ấy làm mọi thứ chỉ vì mục đích được ở bên cạnh Mai một cách bình đẳng.

Và Mai sẽ không cô đơn nữa.

"Fu."

Mai xấu hổ cúi đầu.

"....Mọi thứ thật tốt khi cậu thành thật nói ra điều đó. Tôi cá là cậu không còn quan tâm đến tôi và xa lánh tôi...nhưng theo tôi nghĩ, cậu đã không thay đổi tí nào từ lần gặp đỡ đầu tiên của chúng ta. Cậu thực sự là một người tốt bụng."

Thực sự không có bất kỳ chủ ý nào, tôi lẩm bẩm, "Hả, vậy cuối cùng thì cậu cũng thực sự thích Mai rồi, Satsuki-san..."

Satsuki-san, ngã người ra ghế, thở dài một hơi.

"Tôi không thực sự quan tâm điều đó. Chỉ là do tôi tự quyết định, điều mà tôi làm mà không hề có ý định khiến cậu ta cảm thấy biết ơn mình...hơn nữa, sẽ thật xấu hổ nếu tôi nói thẳng ra điều đó."

"Fufu...nhưng cuối cùng thì tôi cũng hiểu. Về cảm xúc thật của cậu. Cám ơn cậu đã nói tôi biết nhé."

Trong khi vẫn nhìn xuống, Mai không kìm được vừa cười vừa xoa cằm tỏ ra hạnh phúc.

"Và sau đó, à."

Thời điểm đó, Satsuki-san đã cầm tay điều khiển lên, rồi tiếp tục trò chơi

"Với cuộc trò chuyện dài như thế này, ngay cả Mai cũng không giữ được sự cảnh giác vì cậu ta trở nên nhạy cảm hơn nhờ cảm xúc tôi truyền tải."

"....Sao cơ?"

Tiếng súng vang vọng.

Bắn tỉa tầm trung. Với tất cả sự luyện tập của mình, Satsuki-san đã hạ gục Mai trong một phát bắn nhờ khả năng ngắm bắn siêu phàm của cô ấy.

"Hơ?"

Cả giọng nói của Mai và tôi đồng thời cất lên.

Một lần nữa, Satsuki-san đứng dậy khỏi ghế, nhưng lần này cô ấy gác một chân lên ghế như một tên côn đồ.

"Đ đồ ~~~~ ngốccc~~ cậu thực sự đã không cảnh giác ư ~~~!!"

"C-cái gì...."

Ngay ca Mai cũng không nói nên lời.

"Chẳng phải cậu đã nói là cậu thích tôi sao..."

"Đó là chuyện đó, còn này là chuyện này nhé! Làm quái gì với chuyện 'luôn ở cạnh cậu' cơ chứ?! Ở bên cạnh cậu, luôn là sự thua cuộc, thua cuộc, thua cuộc, một chuỗi thua cuộc! Dĩ nhiên là tôi rất căm phẫn rồi! Đây là lý do tại sao mà một cô gái ngây thơ có cả cánh đồng hoa trong đầu như cậu lại rắc rối như vậy! Cậu thực sự nghĩ là tôi sẽ thiện lành đến như vậy sao!?"

Cô ấy thực sự trả lời như vậy một cách sảng khoái.

"...vì lợi ích của việc bôi nhục lên mặt tôi, cậu đã đi xa đến mức đó...cậu đã truyền tải những cảm xúc ẩn sâu trong trái tim mình, chỉ vì một sự chiến thắng...?!"

"Nếu đó là để nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, quả là một cái giá quá rẻ để trả ~~!!!"

"Quá nhiều chứ...!"

Không hiểu sao Mai lại ứa nước mắt.

"Sao rồi?! Cảm giác bị lừa dối và bị đạp đổ bởi tôi thế nào?! Buồn ?! Căm phẫn!? Hay là tổn thương rồi?! Này, nói nghe xem nào, nói xem! Cảm xúc của cậu, tất cả mọi thứ! Cậu thấy đó, ngay lúc nay tôi đang cảm thấy rất vui! Đây là điều tuyệt vời nhất! Tôi thật mừng vì lần đó họ đã đưa bạn về nhà!"

Với sự căng thẳng này, sẽ chẳng có gì lạ nếu Satsuki-san ăn mừng sớm như vậy.

"Tại sao cậu lại trở nên hèn hạ như thế ?!"

Ra vậy, đây là ý của cô ấy khi làm rối tung trái tim mình...

Nhưng, phải.

Về việc Satsuki-san thích Mai, và rất vui khi họ đưa Mai về nhà, tôi nghĩ cả hai đều là cảm xúc thật của cô ấy.

Tôi nhìn lại một lượt và nhìn hai người bọn họ đang chửi chó mắng mèo nhau. Không hiểu sao nó lại khiến tôi bật cười.

Sau tất cả tôi ghen tị với họ.

Một ngày nào đó, tôi cũng muốn mình có một mối quan hệ như thế, một mối quan hệ cho phép cả hai tranh cãi với nhau một cách hết lòng.

Khoan đã...hết lòng có thể hơi bất khả thi. Tôi có thể khóc thật nếu Satsuki-san bóp chết tôi bằng tất cả những sức lực của cô ấy, sẽ tuyệt hơn nếu cô ấy kìm lại.

Vậy thì, bây giờ.

"Satsuki-san, giờ là lúc chúng ta quyết đấu."

"...."

Satsuki-san trở nên yên lặng khi cô ấy ngồi xuống ghế và cầm tay điều khiển lên.

"Amaori."

"Gì thế?"

"Ưm. Tôi thích cậu. Thực sự thích cậu. Thích lắm luôn, yêu đến phát điên mất rồi."

"Thật là một lời tỏ tình dễ dãi! Cậu hãy nói thử xem! Cậu thích tớ ở điểm nào!"

"....để xem nào..."

Sau một hồi suy nghĩ, cô ấy quay mặt lại nhìn tôi.

Và rồi, như thể cô ấy chuẩn bị nói một điều gì đó vĩ đại, cô ấy mở miệng.

"Thiếu suy nghĩ, giao tiếp kém, trên hết là thiếu thận trọng. Cậu thực sự cũng không có tài năng gì...nhưng – "

"Ừ."

"- Nhưng cậu hoàn toàn hiểu được điểm yếu của mình, và đó là lý do tại sao cậu tử tế hơn bất kỳ ai khác...ngoài ra, suy nghĩ duy tâm của cậu bằng cách nào đó mang lại sự bối rối ngay cả cho những người chứng kiến nó...đây là lý do. Tôi nghĩ vậy."

Không hiểu sao, lời nói của cô ấy thực sự nghe rất chân thành và nhẹ nhàng.

Nghe những lời có vẻ nghiêm túc đó, tất nhiên ngay cả tôi....sẽ không bị lừa đâu.

"Ra vậy~! Cám ơn nhé~!"

Từ trên sân thượng với khoảng cách 200 mét, tôi chuyển sự biết ơn của mình vào một phát súng, một cú xuyên táo (headshot) hoàn mĩ.

Amaori Renako, thắng!

Amaori Renako, thắng!

Đôi lời dịch giả: Vậy là còn một cái chương hồi kết nữa là hết volume 2 rồi, cho một tràn vỗ tay nào =]]]]




Đôi lời dịch giả: Vậy là còn một cái chương hồi kết nữa là hết volume 2 rồi, cho một tràn vỗ tay nào =]]]]


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

Lời mở đầu

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2