Volume 3_Chương 2.1 Một chuyến du lịch giữa hai ta sao có thể? (Hình như có đấy!)

 

 

Lần đầu tiên trò chuyện với Ajisai-san là một ngày sau lễ nhập học.

Đó là một buổi sáng trời mưa gió.

 

Ngày hôm trước, tôi đã vượt lên chính mình sau khi trò chuyện với Mai. Trong khoảnh khắc đó, tôi không e sợ bất cứ điều gì nữa.

 

Do đó mà khi tôi thấy Ajisai-san đang mắc kẹt trong ga xe lửa gần trường, trông hết sức lo lắng, tôi đã bắt chuyện với cô ấy.

 

Tụi mình đến trường cùng nhau nhé?” là những gì tôi đã nói.

Với một nụ cười tự tin, lấy ra chiếc ô từ trong cặp, mời cô ấy một cách tự nhiên nhất (thật tự hào).

 

“Hả, vậy có được không? Tớ vui lắm.”

 

Dưới cơn mưa rã rít, cảnh tượng Ajisai-san mỉm cười chẳng khác gì hình ảnh hoa cẩm tú cầu giữa cơn mưa phùn. Trông thật rạng ngời đến lạ.

 

Sau đó_

“Nhờ cậu chiếu cố nha, Rena-chan.”

 

Sau khi thay đổi vị trí ngồi trong lớp, cô ấy đã ngồi phía sau tôi, và bọn tôi hiển nhiên trở thành bạn của nhau.

Kể từ đó, đối với tôi mà nói, Ajisai-san là hiện thân cho những lý tưởng sống của mình.

Cả vẻ ngoài đáng yêu và tính cách dịu dàng của cô ấy nữa, hai yếu tố đó thực sự rất hoà hợp với nhau.

 

Cô ấy là một trong những người đầu tiên tôi làm quen được khi bước chân vào cấp ba, nên lần đó tôi khá hoảng, tự nhiên lại nghĩ, “Ơ, những học sinh trung học khác ngoài mình ra đều là thiên thần hả?!”. Nhưng tôi đã nhầm. Sau một thời gian, tôi có thể cảm thấy Ajisai-san là một cá thể đặc biệt.

 

Cô ấy luôn giúp đỡ mỗi khi tôi gặp khó khăn.

Giống như lần đó trong giờ học thể chất, khi tôi không có ai để ghép cùng trong phần khởi động, Ajisai-san thấy tôi đứng đó một mình không làm gì, đã đến trước mặt tôi, ngỏ lời tôi ghép cùng cô ấy, “Tớ cũng đang có chút rắc rối vì không có ai ghép cùng. Cậu ghép với tớ nhé?” Cứ như thế, cô ấy gần như khiến tôi rớt nước mắt. Ngày đó, tôi nguyện sẽ trân trọng con người này đến hết đời. Ngực tôi tràn ngập sự sùng kính đối với cô ấy, điều đó khiến tôi tự hỏi, có phải kiếp trước tôi là một chiến binh đã thề nguyện sẽ trung thành với Công Chúa Ajisai hay không nữa.

 

Tôi chưa tìm thấy một ai khác như vậy ngoài cô ấy.

 

Tôi thm chí như đã vượt qua được chuyện san chấn tâm lí kia hồi cấp hai của mình.

Đó cũng là lí do mà tôi đã thề là sẽ bảo vệ loài hoa đáng yêu này tới cùng.

 

Nó như là sự quyết tâm xoáy sâu trong lồng ngực, khi tôi ở cạnh cô ấy trong chiếc xe lửa đang lắc lư.

 

“Đây là lần đầu tớ lên chuyến tàu đầu tiên trong ngày như thế này đó. Nó vắng quá ha?”

“U-ừ, đúng vậy.”

Dường như Ajisai-san có một nơi cô ấy muốn đến.

 

Đầu tiên, bọn tôi đi dọc tuyến Keio và định là sẽ xuống ga Shinjuku. Sau đó, bọn tôi sẽ đi theo một hướng nhất định.

 

“Có cái này, tớ luôn xem các trang web du lịch ở bất cứ khi nào tớ rãnh rồi.”

Cả hai bọn tôi ôm balo vào lòng và ngồi cạnh nhau. Ajisai-san cho tôi xem điện thoại của cô ấy. Những ngón tay của cô được sơn màu hồng đáng yêu, và cô ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Trên đó là vô số danh sách các nhà trọ.

 

“Khi tớ lên kế hoạch cho chuyến đi một mình của tớ, ứng dụng này cho biết sẽ mất khoảng hai giờ để đến được điểm cần đến của mình. Vì vậy mà, tớ nghĩ về những gì cần nên làm trong hai giờ khi đi một mình. Đọc một cuốn sách hoặc dành thời gian để tưởng tượng chuyến đi sẽ diễn ra như thế nào.”

 

Ajisai-san nói một từ như “tưởng tượng” một cách tự nhiên như thể đó là một câu cậu ấy có thể nói trước mặt mọi người. Với người thích sống ẩn dật trong xã hội này đã được hướng ngoại thực sự qua cách sử dụng từ ngữ một cách đúng chuẩn xác.

 

“Ơ, còn bao lâu nữa tụi mình mới đến?”

“Ưm, tớ nghĩ là sẽ mất tầm hai tiếng rưỡi cũng nên?”

“Ra vây. Được rồi! Hai tiếng rưỡi trôi qua trong nháy mắt nếu tụi mình lướt điện thoại đó.”

“Cậu nói phải, và cậu cũng đã ở đây với tớ.”

 

Khi tàu di chuyển xa dần khỏi nơi sống của mình, Ajisai-san đã mỉm cười tự nhiên hơn và thường xuyên hơn so với trước đó.

 

Không, vì đó là Ajisai-san, nên cũng có thể là cô ấy đang nguỵ trang sự vui vẻ của mình mà không cân nhắc...

A, tào lao ghê. Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó mà tôi không nên làm.

 

“Một chuyến tàu không có hành khách khác thực sự rất thoải mái nhỉ.”

“Đ-đúng ha.”

 

Tôi muốn bảo vệ Ajisai-san và đó là lý do mà tôi đã phun ra những từ như, “Vậy cậu thực sự nghiêm túc chuyện này? Được rồi, hãy nói cho tớ biết cậu định đi vào lúc nào, tớ sẽ đi cùng cậu.” Và mạnh mẽ chủ động bản thân trong chuyến đi của cô ấy.

 

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ajisai-san thực sự có ý định làm một chuyến đi một mình để tận hưởng riêng? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đã lên kế hoạch mọi thứ trong sự phấn khích vì cô ấy đinh ninh rằng sẽ tự đi một mình...?

 

Nếu thực sự là thế, thì bọn tôi sẽ quay trở về sau khi không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, mặc dù tôi đã cất công bảo vệ cô ấy...

 

Ajisai-san sẽ nghĩ rằng, “Uwa, tại sao tôi phải quan tâm đến những người không thể hiểu được ý của người khác chứ? Thật là mệt mỏi...” và sau đó thì giá trị của tôi sẽ bị giảm đi trong mắt cô ấy và khi về tới nhà, những nỗ lực của tôi sẽ thành công cốc, đúng không?! Nếu sau đó Ajisai-san ghét tôi, tôi sẽ không thể dành nốt quãng thời gian trung học của mình còn lại với cô ấy được nữa?!

 

Chậc, điều quan trọng là sự an toàn của Ajisai-san, nhưng mà! Mặc dù vậy, miễn là cô ấy được an toàn, tôi nghĩ là việc một mình trải qua cuộc đời trung học cũng không tới nỗi nào...hoặc là không, tất nhiên là không ổn!

 

Tôi bắt đầu run rẩy.

 

Phải đánh tan tình hình này bằng vài cuộc trò chuyện thôi.

“H-hôm nay không nóng như hôm qua hen! Cuối cùng thì cũng dễ chịu hơn rồi!”

“Cậu nói phải.”

 

Tôi lấy thời tiết ra để mở đầu cuộc trò chuyện một cách vô tư vì tôi không còn bất kì ý tưởng nào khác. Tôi có nên mở rộng chủ đề bằng cách nói về nhiệt độ, hoặc hình dạng những đám mây không...? Thôi, đừng! Nó sẽ phá hỏng hết mọi thứ mất!

 

Khi tôi đang cố gắng hết sức để tránh thảm hoạ, thì chuyến tàu của bọn tôi cũng đến ga Shinjuku an toàn. Bọn tôi bước tới sân ga và khi bắt đầu bước vào nhà ga, tôi đã giơ tay.

 

“U,ưm, xin lỗi! Tớ vào nhà vệ sinh một chút nha?”

“Ừa, Tụi mình vẫn còn nhiều thời gian đợi chuyến tàu kế tiếp mà, vậy nên cậu cứ thoải mái đi.”

 

Tôi bước một mình vào phòng vệ sinh và hít thở.

“Khỉ thật.”

 

Tôi lấy lòng bàn tay che mặt.

_Tôi hoàn toàn không biết phải nói chuyện với cô ấy như thế nào cả.

 

Chờ đã, hãy bình tĩnh một chút. Mục đích của tôi là gì?

 

Bảo vệ Ajisai-san....đúng vậy, điều còn lại là làm cho Ajisai-san tận hưởng triệt để chuyến đi này.

 

Tóm lại, tôi nên làm cho cô ấy nghĩ rằng, thật vui khi để cho Amaori Renako này tham gia cùng!

 

Hà hà, nếu đúng như vậy, việc tiếp theo tôi nên làm rất đơn giản.

 

Dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách thông minh như Mai, thể hiện trí thông minh của mình như một Satsuki-san, và đùa giỡn vô tư như Kaho-chan, điều này sẽ khiến Ajisai-san không bao giờ cảm thấy buồn chán khi bên cạnh mình.

 

Chắc tôi có làm được như vậy!

 

Mi đang nhắm vào mục tiêu quá tầm với rồi! Cần hạ thấp xuống cả khúc nữa ! Phải làm gì đó để Ajisai-san có thể về nhà một cách an toàn, như mục đích đã định sẵn trước đó. Ừ, hãy làm điều đó đi.

 

Sẽ không vấn đề gì…Ajisai-san sẽ không chán ghét cho dù tôi có thảm hại thế nào đi nữa…nhưng không có lấy bất kỳ sự chắc chắn nào để đồng tình cho cái suy nghĩ trên lý thuyết này cả….

 

Dù sao đi nữa, trên thực tế đây không phải một trò chơi, chẳng có thanh đo cảm xúc gì ở đây hết, cho nên tôi không thể biết chắc được liệu cô ấy có thực sự đang hài lòng hay là không…

 

Giả sử như Ajisai-san đang cảm thấy ở bên cạnh tôi thật nhàm chán, cô ấy nhất định sẽ tạo ra một cảm xúc giả và nói, “Vui quá ha.” Trong khi tôi chẳng hề hay biết gì….nhưng nếu có một cái thước đo cảm xúc nào đó ở đây và tôi có thể nhìn thấy được cảm xúc thật, nó sẽ là một loại địa ngục khác, vì vậy, tốt hơn hết thì đừng có những thứ như vậy thì hơn!

Cơ mà chờ chút, hãy nghĩ điều này theo một quan điểm khác.

 

Ajisai-san là người luôn quan tâm đến người khác hết mình. Nếu tình cờ cô ấy nhận thấy tôi không mất thoải mái tận hưởng quãng thời gian này, cô ấy nhất định sẽ nói, “Đúng như tớ nghĩ, quả nhiên là cậu đang cố ép mình ở bên cạnh tớ…” đúng không?!

 

D-dĩ nhiên là không rồi…!

 

Vui vẻ lên, vui vẻ lên….hehe, hihihi…xem này, tôi rõ vui vẻ như thế. Đây là một chuyến đi mà tôi có thể chiếm lĩnh Ajisai-san cho riêng mình đó biết không? Hehe, rõ ràng còn gì, tôi đang cười, Renako đang cảm thấy rất vui vẻ…

 

Thực sự quá giới hạn rồi đó!

 

Tôi không thể, không thể một mình làm điều này được!

 

Là vậy đó. Tôi gửi đi tín hiệu cầu cứu. (ét ô ét)

 

Cứu.

 

Sau khi tôi gửi đi, thư trả lời đến thật nhanh chóng, dù mới sáng sớm thế này.

 

Satsuki: Gì vậy? Đại dịch zombie xảy ra rồi à?

 

Aa, đúng như mong đợi từ người bạn của tôi, Satsuki-san!

Tôi nhanh chóng gõ một câu trả lời.

 

Renako: Satsuki-san! Sự thật là, hiện tại Ajisai-san đang bỏ nhà đi bụi rồi! Và tớ không biết mở chuyện thế nào cả! Giúp tớ với!

Satsuki: Gì? Khoan, sao cơ?

Satsuki: Có quá nhiều thứ cần thông não trong một tin nhắn.

Renako: Là vầy, Ajisai-san định bỏ nhà đi một mình, và sau đó tớ quyết định đi cùng cậu ấy! Có nghĩa là tớ sẽ ở cùng cậu ấy một thời gian đó! Nên làm gì bây giờ?!

 

Satsuki: Cậu đang làm cái trò gì vậy…

Renako: Ai biết đâu! Tớ chỉ hành động theo cảm xúc thôi!

 

Và sau đó, không có bất kỳ tin nhắn phản hồi nào nữa.

 

Tôi đang rất bối rối.

 

Ôi, bạn của tôi, Satsuki-san ơi ?! Câu trả lời của cậu đâu?! Định bỏ rơi tôi  thiệt à?!

Ôi không…rốt cuộc thì Satsuki-san không thực sự trở thành bạn của mình…? Là nói dối đúng không…chỉ có tôi tự mình đa tình coi cô ấy là bạn….? Mặc dù cả hai đã hôn nhau ba lần!

 

Vì thế mà cô ấy không quan tâm đến tôi…cô ấy chỉ muốn cơ thể tôi thôi…tôi cá là cô ấy đang đọc cuốn sách R18+ đó của mình và quên béng lấy tôi rồi…

 

Tôi lướt điện thoại của mình tìm kiếm một người liên lạc khác.

_Oozuka Mai.

 

Nếu tôi hỏi ý kiến của Mai về chuyện này thì sao nhỉ?

 

Tôi đã bỏ nhà đi với Ajisai-san….như vậy.

 

Nhưng lúc này Mai đang bận rộn với công việc của mình. Tôi không thể lôi kéo cô ấy vì những chuyện như thế này được.

 

Hơn nữa, tôi nhớ lần đó cô ấy đã vội vã chạy từ Pháp để về nước vì tôi.

 

Tôi, không thể nói điều này với cô ấy được…nhất định là không thể được…cô ấy có thể sẽ nghe tôi nói với nụ cười rạng rỡ trên mặt, nhưng khi mọi thứ kết thúc, cô ấy chắc chắn sẽ tự mê đắm lấy cơ thể tôi…Giống như những gì cô ấy đã làm lần đó sau vụ của Satsuki-san…!

Còn Kaho-chan thì sao nhỉ…nếu là Kaho-chan, chắc chắn cô ấy sẽ lắng nghe tôi đúng không…? Không biết nữa. Tôi thực sự không biết chút gì về cuộc sống cũng như đời tư của Kaho-chan!

 

Vậy là chấm hết rồi. Thực sự là một tội đồ, đối với một cô gái không chút tài cán gì và vô vọng như tôi lại cố tiếp sức mạnh cho Ajisai-san?

 

Hiển nhiên là vậy. Rốt cuộc thì một kẻ ất ơ như tôi đang cố gắng giúp đỡ một thiên thần…

 

Tự chấp nhận tình hình thực tại và nghĩ rằng sẽ cho cô ấy thấy màu sắc thực sự của mình, thì một tin nhắn từ Satsuki-san gửi tới.

 

Ồ ô ô ô

 

Cô ấy đột nhiên gửi cho tôi tận bốn tin nhắn văn bản.

 

Renako: Gì thế này!

Satsuki: Tôi đã viết một vài chủ đề với một vài gợi ý.

Satsuki: Hãy mở nó ra xem khi gặp khó khăn.

Renako: Cảm ơn cậu, Satsuki-san! Bạn bè thực sự là kho báu quý giá nhất trần đời mà!

Renako: Tớ xúc động lắm!

Renako: Cảm ơn rất nhiều luôn! Tớ thích cậu Satsuki-san! Mến cậu lắm luôn! Satsuki-san là số một! Người bạn thân nhất của tớ, Satsuki-san! Một cô gái đáng yêu luôn lo cho gia đình mình, thua cuộc trong một Daifugo, làm pasta, tớ yêu cậu! (***)

 

(Ghi chú: (***) cái lời thoại này của Renako là một bản nhại lại của một bài tình ca, cho nên nó không có ý nghĩa dễ hiểu rõ ràng. Tóm lại là cô nàng đang hát nhảm thôi =]] )

 

Satsuki: Thấy ghê quá…

Renako: Vậy, tớ sẽ đọc cái đầu tiên!

Satsuki: Tội nghiệp cô gái.

 

Từ bốn tin nhắn, tôi mở ra cái đầu tiên.

Bên trong tin nhắn, có một chủ đề tôi nên nói

 

[Nói về những nơi cậu muốn đến]

 

Ồ…một sự lựa chọn bình thường đến không ngờ tới…

 

Vì đây là thứ do Satsuki-san soạn ra, nên tôi nghĩ là chủ đề của cô ấy sẽ là một cái gì đó khác biệt lắm, kiểu, phương pháp tra tấn yêu thích của cậu là gì? Cậu thấy đó, đối với tôi, fufufu, tôi thích bước chân đi trên than đang đốt cháy ♡.

 

Gượm đã, cái này ổn. Nó bình thường lắm luôn. Tôi thực sự cảm kích. Mặc dù tôi muốn nó bình thường theo cái kiểu kinh dị hơn. Nhưng bình thường vầy vẫn là nhất!

 

Satsuki: Nhưng hãy để tôi khuyên cậu một chuyện.

Renako: Hả, là gì vậy..? Nghe sợ quá…

Satsuki: Có vẻ như cậu thực sự quan tâm đến Sena nhỉ, nhưng hãy ghi nhớ điều này, con người về cơ bản là không tốt. Ngay cả Sena cũng sẽ nhất định có những mặt tối của con người mình khi cậu ấy cởi bỏ mặt nạ ra.

Renako: Ơ?! Không phải đó chứ! Ajisai-san không phải là người phàm, cậu ấy là một thiên thần. Một cái hoàn toàn khác biệt, không giống như chúng ta, những người có nhân cách sai lệch!

Satsuki: Có phải cậu vừa mới gom tôi với cậu lại chung với nhau không?

Renako: ……(mặt cười mỉm lè lưỡi)

Satsuki: Chà, thôi kệ. Điều tôi muốn nói là, cậu có thực sự chấp nhận mọi khía cạnh tiềm ẩn của cô ấy mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra, và vẫn cư xử như thường lệ hay không?

Renako: Dĩ nhiên là được rồi! Vì tớ yêu mến mọi mặt của cậu ấy…

Satsuki: Cho dù cậu nói vậy, yêu mến mọi mặt của một con người là điều không thể.

 

Satsuki-san đã tuyên bố một câu như thế.

 

Satsuki: Cho nên, cậu nên ngừng nhìn một Sena trong trí tưởng tượng của mình đi. Mở to mắt ra và nhìn một Sena chân thực trước mặt cậu.

Renako: Ơ…thôi được, tớ hiểu rồi.

Satsuki: Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Thôi, chúc gái may mắn.

 

Và cuộc trò chuyện của bọn tôi cũng kết thúc.

 

Cho nên, về cơ bản, Satsuki-san đang ngụ ý rằng, tôi không nên tự mình thêu dệt một phiên bản Ajisai-san lý tưởng trong tâm trí nhỉ…. “Yêu mọi khía cạnh của một con người rõ ràng là không thể”, hơ. Những lời nói đó của Satsuki-san vẫn còn dư âm trong đầu tôi.

 

Điều đó cũng đúng, vì Mai và Satsuki-san có những thứ họ thích và không thích ở nhau, nó quá rõ ràng đi.

 

….vậy cũng có nghĩa là Ajisai-san cũng không ngoại lệ. Đối với tôi mà nói, người chưa đạt được mức độ thích hợp để trở thành một người bình thường với nhân cách hoàn hảo, tôi gần như hoàn toàn không thể nhìn thấy được khía cạnh đó của cô ấy.

 

Aa, chuyện này không tốt tí nào. Tôi đang bắt Ajisai-san phải chờ đợi rồi. Phải nhanh lên một chút.

 

Tôi chạy lon ton ra khỏi phòng vệ sinh, và phút chốc nhìn thấy vẻ đẹp kiêu sa ngay trước mặt.

 

Uwa, thật dễ thương quá đi mất. Đó đương nhiên là Ajisai-san. Cô ấy thực sự rất rất dễ thương!

 

“T-tớ xin lỗi, khiến cậu phải chờ rồi, Ajisai-san.”

“Đâu, không sao đâu mà.”

 

Hạnh phúc tràn ngập trong khoảnh khắc cô ấy ban cho tôi một nụ cười của mình. Aa, quả thật như tôi nghĩ, Ajisai-san không phải là người có khả năng tồn tại những mặt xấu bên trong cô ấy được! Hừ, Satsuki-san thực sự lo xa rồi! Ajisai-san là hoàn hảo! Một cô gái hoàn hảo! Một thiên thần tuyệt vời!

 

Tôi, đã có trong tay những tin nhắn trợ thủ đó, không có gì phải sợ nữa!

 

Bản thân hiện đang trong một điều kiện tốt nhất từ trước đến nay. Mắc gì phải lo lắng chứ? Hiện giờ tôi đang ở cùng với Ajisai-san, sao lại sợ được? Thật nực cười, hẳn là tôi đã quá hạ thấp bản thân rồi.

 

“Vậy ta đi thôi.”

“A, ừm.”

 

Aa, Aaa, Ajisai-san đi phía trước tôi. Chủ đề, cuộc trò chuyện…

 

Đi bộ bên trong ga Shinjuku, tôi không thể chọn được lúc thích hợp để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Mặc dù đã có trong tay chủ đề để nói..! Hừm, Satsuki-san, thật thiếu sót nếu cậu không bao gồm cả tình huống để bắt đầu cuộc trò chuyện như thế này!

 

Ajisai-san, trông có vẻ năng động hơn bình thường, bước đi với tốc độ nhanh. Tôi không biết bọn tôi sẽ đi đâu, vì vậy mà chỉ ngoan ngoãn mà đi theo sau cô ấy hệt như chú vịt con…

 

Bọn tôi ra khỏi cửa soát vé và đi lên cầu thang.

Sau khi đi dọc theo con đường hẹp, bọn tôi đã đến một ga dành cho tuyến Odakyu.

 

“Hơ, tụi mình đi đâu vậy, Ajisai-san?”

“Fufu.”

 

Đằng sau vạch trắng trên sân ga, cuối cùng bọn tôi cũng đã dừng lại đứng cạnh nhau. Nhìn nụ cười vui vẻ của cô ấy trông như một đứa trẻ tinh nghịch, tôi đoán câu trả lời của cô ấy sẽ là, “Tụi mình sẽ đến một thế giới, nơi chỉ có tớ và Rena-chan thôi.” Hưm, câu đó chắc là lúc cả hai đi du ngoạn trên thiên đàng. Nhưng nếu là đi với Ajisai-san thì không thành vấn đề, tôi mỉm cười ngẫm nghĩ.

 

Nhưng có vẻ như sự suy đoán của tôi sai bét.

 

“Được rồi, có một câu hỏi dành cho Rena-chan.”

“Hở? Ừm, được.”

 

Bắt đầu câu hỏi của Ajisai là một câu đố. Hả, nếu trả lời đúng, vậy có làm tăng mức độ yêu mến của Ajisai-san đối với mình như là một phần thưởng không?!

 

“Đâu là nơi mà tớ luôn muốn đến?”

“Ể? Ở đâu ấy nhỉ….Uwmm, Disney Land?”

Sai-sai. Vậy thì, cho cậu một gợi ý. Một nơi mà tớ có thể thư giãn.”

“Một nơi để thư giãn ấy hả…Ơ, tụi mình sẽ không đến Kyoto đúng không? Những nơi như đền thờ….”

Sai-sai. Đã đến lúc cho câu trả lời thực sự rồi ~”

 

Có vẻ như những suy đoán của tôi đã sai lè lè và thời gian cũng đã hết. Chuyến tàu của bọn tôi cũng đã đến, và khi cánh cửa mở ra, Ajisai-san vui vẻ bước vào bên trong tàu.

 

Ajisai-san quay lại, váy của cô ấy đung đưa.

 

“Câu trả lời là suối nước nóng đó, Rena-chan.”

 

Điều tôi nghĩ đến, là một người chơi online chuyên nghiệp không nên xuất hiện trong một cuộc thi offline.

 

Đó là mức độ mà tôi đã trở nên thất vọng về mình đến nhường nào khi nghe câu trả lời của cô ấy.

Cùng với sự phục hồi của bộ não, chủ yếu là về chức năng trò chuyện, tôi mở to mắt ngạc nhiên.

 

“S-suối nước nóng sao!?”

“Đúng vậy đó. À, tớ đã dành được chỗ cho tụi mình rồi nè. Ngồi xuống nào.”

“Uwaaa.”

Ajisai-san kéo tay tôi, rồi dẫn tôi vào trong tàu.

 

Tôi vẫn không biết con tàu này đang đi về đâu cả. Nhưng vì cô ấy đã nói là muốn đến suối nước nóng, cho nên tôi nghĩ bọn tôi sẽ đến đó, hơ…

 

Vậy…tôi sẽ đi suối nước nóng với Ajisai-san.... sẽ đi…tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa, nhưng dù sao tôi cũng đi…

 

Vậy, đây là thứ con người ta nói là sự kích động. Trong lúc cảm xúc còn đang ngổn ngang, bọn tôi cũng đã đến chỗ ngồi của mình. Ajisai-san đặt balo xuống và nở một nụ cười.

 

“Rena-chan, cậu cũng ngồi xuống đi.”

“Ừm, Ừ.”

 

Tôi đứng yên đó như trời trồng.

 

Ra thế, mọi thứ đã leo thang đến mức này, và bọn tôi đã tiến xa đến vậy…thực tế là tôi đã bắt đầu cùng tham gia ‘chạy trốn với Ajisai-san.”

 

Thời điểm tôi lên chuyến tàu cao tốc được giới hạn này, tôi đang dần xa nhà hơn….

 

Nếu giờ muốn quay lại, thì ngay lúc này chính là cơ hội cuối cùng, tôi nghĩ vậy.

 

“Rena-chan?”

 

Ajisai-san hơi nghiêng đầu, giống như cô ấy đang hỏi “Cậu sẽ lên thiên đàng với tớ chứ?”

 

Ây! Mi đang làm gì vậy chứ, thật đáng sợ mà! Đây không phải là lúc đâu, Renako!

 

Hãy nhớ những gì Ajisai-san đã làm cho mi từ lúc bắt đầu đến giờ! Đây là cách nhà mi đáp trả lòng tốt của cô ấy đó à! Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được phép để Ajisai-san một mình!

 

Tôi nắm lấy vai Ajisai-san khi cô ấy ra hiệu cho tôi ngồi bên cửa sổ.

 

“HƠ?”

 

Sau đó, tôi bắt cô ấy ngồi xuống ghế bên cửa sổ.

 

“Bởi vì hôm nay là ngày của Ajisai-san mà!”

 

Nó hơi xấu hổ nên tôi quay mặt đi trong khi nói với cô ấy như vậy.

Không phải tôi đang cố tỏ vẻ trước mặt cô ấy…đó chỉ là một cái gì đó giống như là một sự quyết tâm trong tôi mà thôi!

 

Ajisai-san nhìn tôi sửng sốt một lúc, và rồi như một bông hoa hé nở, cô ấy mỉm cười.

 

“Cám ơn cậu, Rena-chan.”

 

Uuuu, cô ấy thật đáng yêu…

 

“K-không, không có gì đâu mà.”

 

Đặt chiếc balo của mình xuống ngay cạnh chân. Tôi lấy ra những thứ cần thiết cho chuyến đi như cục sạc pin dự phòng, và linh tinh vài thứ khác. Cố làm ra vẻ bận rộn để có thể che đậy đi đôi má đang nóng lên của mình.

 

Ajisai-san nhìn ra cửa sổ, rồi cười khúc khích.

 

“Ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ưm, cũng lâu lắm rồi. Bất cứ khi nào tớ du lịch cùng gia đình mình, vị trí ngồi như ở đây luôn thuộc về mấy đứa em nhỏ của tớ. Sự thật là, tớ luôn muốn ngồi ở đây.”

 

Đánh giá âm lượng giọng nói của cô ấy, tôi không biết là cô ấy đang nói với chính mình hay với tôi nữa.

 

Tôi xác nhận một chút, và cô ấy cũng quay lại. Mắt bọn tôi chạm nhau.

 

“Nè, cậu đang nghĩ gì vậy, Rena-chan?”

 

Tôi không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.

Quả thật, tôi biến chính mình thành một kẻ ngốc nghếch.

 

“Ơ-ưm…tớ không có.”

 

Có vẻ như cô ấy không bỏ qua câu trả lời này của tôi. Thay vào đó, cô ấy lại mỉm cười.

 

“Vậy à, tớ hiểu rồi.”

“Ừm…”

 

Tàu bắt đầu rời ga.

 

Tận một lúc cả hai bọn tôi đều không nói gì và Ajisai-san thì chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài khung cảnh bên ngoài.

 

Đ-được rồi, về mấy đề tài để nói.

Sẽ không vấn đề gì, tôi có thể làm được mà. Dù sao cũng đã có sự trợ giúp từ Satsuki-san.

 

“N-nè.”

“Hửm?”

“Nếu cậu có thể đến được bất cứ nơi nào, thì nơi cậu muốn đến nhất là ở đâu?”

 

“Nơi tớ muốn đến nhất ấy hả? Sẽ không vấn đề gì nếu nó là những gì tớ tưởng tượng đâu ha? Kiểu như một thế giới thần tiên chẳng hạn?”

 

“Ơ, tớ không biết nữa….”

“Cậu thì sao?!”

 

Không có bất kì quy tắc nào cả…

 

“Ơm, nhưng mà, để coi, tớ nghĩ tớ muốn xem những toà lâu đài ở Châu Âu. Như mấy lâu đài Neuschwanstein ấy, hay Windsor cũng được.”

 

“Aaa, phải ha, mấy chỗ đó tuyệt đó! Trông chúng như chứa một báu vật  gì đó bên trong vậy!”

 

Này, Satsuki-san của tôi ơi, mọi thứ chẳng suôn sẻ tẹo nào! Tại sao cậu không nghĩ là khả năng của đoạn hội thoại này sẽ thấp khi đưa ra đề tài này vậy?! Tớ thực sự chả biết tí gì về lâu đài ngoài những cái trong game nhập vai cả!

 

Tự hỏi liệu Ajisai-san có cảm nhận được rằng tôi đang gặp vấn đề khi trả lời hay không, vì cô ấy liên tục nói một mình, “Ngoài ra, tớ cũng muốn thử đến Comiket nữa….hội chợ đó.”

 

“Hội chợ truyện tranh á?!”

 

Ajisai-san cười đáp: “Đúng rồi, cái đó đó.”

 

Vì bản thân tôi chỉ thích chơi game, vì thế mà những thứ như anime hay manga tôi không thực sự rành lắm. Tôi biết một vài bộ truyện tranh mà tôi thích, nhưng cũng chỉ rất ít thôi.

 

N-nhưng nếu có cơ hội nào đó, Ajisai-san thích anime, thì t-tôi sẽ cố gắng tham gia để cả hai có thể cùng nhau thưởng thức chúng…để có thêm đề tài để nói, chỉ là giữa tôi và Ajisai-san thôi…!

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những chủ đề từ Satsuki-san có thể khiến tôi cảm thấy như thế này…cám ơn cậu, Satsuki-san…bạn bè quả là kho báu tuyệt vời nhất…tình bạn của chúng ra sẽ trường tồn mãi mãi…

 

Thế nên, tôi giả vờ quan tâm đột ngột, nhưng ở mức độ bình thường và hỏi cô ấy.

 

“Uwmm, cậu nói là muốn thử đến Comiket. Vậy cậu thích điều gì ở đó vậy?”

 

Tôi lo lắng chờ đợi câu trả lời của Ajisai-san.

Trông cô ấy hơi ngượng ngùng.

 

“A, Tớ thường thấy các Cosplayer trên báo chí và tớ cảm thấy họ thật đáng yêu. Vì vậy mà tớ đã nghĩ là mình muốn nhìn thấy họ tận mắt.”

 

“Ra vậy!”

 

Thật nguy hiểm mà. Đó thực tế là một cái bẫy. Một cái bẫy giành cho otaku. Chờ đã nào, nó chỉ ở trong đầu tôi. Ngay cả khi Ajisai-san biết tôi là một Otaku đi nữa, nhất định cô ấy sẽ chấp nhận tôi với một nụ cười đầy tử tế…

 

“Năm nay tớ khá bận bịu không thể đi được rồi, nhưng tớ muốn có dịp nào đó sẽ được đi!”

 

Cosplay, hơ…

 

“Nói về chuyện đó, tớ thực sự lại muốn nhìn thấy Ajisai-san cosplay.”

“Hở?”

 

Cô đặt hai tay lên má, dáng vẻ đầy ngại ngùng. Thật dễ thương.

 

“Nhưng cosplay là dành cho những đối tượng yêu thích một bộ truyện tranh nào đó mà? A, nếu đúng là như vậy, tớ nghĩ tớ muốn xem Ma Pháp Thiếu Nữ đang được phát sóng vào sáng chủ nhật hàng tuần. Trang phục của họ siêu dễ thương.”

 

Ra vậy. Vì cô ấy có mấy đứa em trai nhỏ, nên tất nhiên là sẽ cùng chúng xem phim loạt phim như Kamen Rider, điều đó có nghĩa là cô ấy cũng sẽ xem Ma Pháp Thiếu Nữ được phát sóng ngay sau đó.

 

Hả, Ajisai-san cosplay thành một cô gái phép thuật sao? Chuyện này quá mức đáng yêu rồi…tôi thực sự muốn nhìn thấy….Ajisai-san mặc một chiếc vát xếp li….Này này, chuyện này quá đà rồi…

 

“Cậu thấy đó, tớ có yêu thích một nhân vật này, nhưng cô ấy chỉ xuất hiện một lúc thôi, và sau đó_”

 

Sau đó, tôi nghe Ajisai-san nói về show truyền hình ấy.

Khi nhìn thấy Ajisai-san nói về Ma Pháp Thiếu Nữ được dành cho những bé gái, điều đó khiến tôi nghĩ rằng nó thực sự xứng đáng để gắn thẻ cho chuyến đi bụi của cô ấy.

 

Có một người đáng yêu nói về những điều đáng yêu, là sự nhân đôi đáng yêu đó lên, hơ…

 

Trong một chuyến tàu nào đó đi xa hơn khỏi khu vực thành phố, ở một góc nào đó, một bầu không khí nhẹ nhàng nhất thế giới này đã được tạo ra.

 

Một chuyến đi chỉ có Ajisai-san thực sự là tuyệt!

 

_________

 

“Rena-chan, tụi mình sắp đến nơi rồi.”

“Ưm!”

 

Tôi đã chìm vào giấc ngủ. Thực sự vì đêm qua không thể nào chợp mắt, cho nên chuyện ngủ quên không thể tránh khỏi được…tôi nhanh chóng lau miệng.

 

“T-tớ xin lỗi, Ajisai-san.”

 

“Không, không sao đâu mà. Dù sao tớ cũng đã ngủ một giấc.” Ajisai-san vừa cười vừa trả lời, lại còn có dáng vẻ hơi ngượng ngùng. Nếu được nhìn thấy Ajisai-san trong tình trạng cô ấy vừa mới thức dậy, tôi sẽ không thể giữa được sự tỉnh táo của mình, cá là tôi….

 

Bọn tôi lấy balo của mình, và sau đó xuống tàu.

 

Nhìn từ sân ga không có vấn đề gì. Cổng soát vé trông khá cổ điển và bầu không khí không giống như một nơi để đi du lịch cho lắm.

Tôi nên nói điều này như thế nào đây, thực tế là…

 

“Thật là một nơi vắng vẻ ha.”

“Hở?! Nói như vậy có hơi…”

“Ahaah, sự thật là vậy mà.”

 

Không, đúng như cô ấy nói..nhưng tôi nghĩ đâu là nơi mà cô ấy đã mong muốn được đến…

 

Ở thị trấn này, tôi có thể cảm nhận được mùi gió biển, khiến bản thân gợi lên hồi ức của lần được đến Odaiba. Lần đó, người đi bên cạnh tôi dù sao cũng là Mai.

 

Lúc này, người bên cạnh tôi lại là Ajisai-san. Vừa ôm tóc trước gió, vừa đứng nhìn một nơi xa xăm, một thứ gì đó không có ở đây.

 

Tôi muốn tiếp tục nhìn cô ấy như vậy và không nói bất cứ điều gì, nhưng bọn tôi sẽ bị tình nghi làm chuyện mờ ám nếu cứ đứng ở đây mà không làm gì cả. Cho nên, tôi đã nói chuyện với cô ấy.

 

“Hơ, vậy điểm đến của cậu là ở quanh đây hả?”

“Ừ, hôm nay tụi mình sẽ trọ gần đây.”

“Tớ hiểu rồi.”

 

Ajisai-san liếc nhìn đồng hồ ở sân ga.

 

“Đã trưa rồi. Tớ cũng đang đói. Tụi mình đi kiếm nhà hàng nào đó nhé?

“Chắc rồi!”

 

Có vẻ như bọn tôi không có quá nhiều lựa chọn, vì vậy đã đứng trước một cửa hàng udon phía trước nhà ga.

 

Những khách hàng đang ngồi ở cũng kha khá trên dưới đều có, vì vậy mà Ajisai-san và tôi đi đến chỗ ngồi ở ngay quầy và ngồi cạnh nhau. Với bờ vai mảnh mai quá gần của cô ấy, tôi đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình một cách tuyệt vọng.

 

“A, cậu thích udon chứ, Ajisai-san?”

“Ừ, tớ thích. Về cơ bản tớ thích các món ăn làm từ bún. Aa, nhưng thực sự tớ lại không thể tự mình bước vào những nơi như này.”

“Ra vậy!”

 

Mặc dù tôi đã đồng tình với cô ấy, nhưng sự thật thì tôi là kiểu người có thể dễ dàng ăn một mình ở những nơi như thế này…

Trong một khoảnh khắc, trong góc tâm trí tôi, Satsuki-san xuất hiện với ánh mắt sắc lẹm.

“Tại sao cậu lại nói dối? Tôi đã nói rồi cơ mà?”

 

Tôi- nó không phải thế! Chỉ là làm chúng một cách vô thức mà thôi! Chỉ đi theo dòng đời đẩy đưa và đã đồng ý với cô ấy! Tôi không cố ý mà!

 

Tôi bối rối cố gắng giải quyết sự hiểu lầm.

 

“Không, nhưng tớ thường ăn Ramen một mình lắm, tớ nghĩ là vậy!”

 

Nếu tình cờ sau này, Ajisai-san trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng và nói “Tại sao cậu lại nói dối?” Tôi nghĩ là mình kêu cứu ngay tại đây.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

 

“Hể, tuyệt thật đó. Sau này, chỉ cần tớ ở cùng với Rena-chan, tớ có thể vào bất cứ cửa hàng nào mình muốn rồi.”

 

Đây có thể được hiểu theo một cách gián tiếp là để bóc mẽ tôi, (Hả, cậu có thể vào bất cứ cửa hàng nào một mình sao, hơ. Thật là một cuộc sống cô đơn *cười ha hả*), nhưng vì đó là Ajisai-sn, tất nhiên cô ấy sẽ không có ý như vậy được.

 

“Tất nhiên rồi!”

 

Udon của bọn tôi được mang ra. Tôi đã gọi một kake-udon lạnh, trong khi Ajisai-san đã gọi Kisune-udon. Cô lấy một chiếc dây buộc tóc trong balo ra rồi cột tóc lại. Tôi có thể nhìn thấy gáy của cô ấy, và nó khiến trái tim tôi loạn nhịp.

 

“Ch-chà, chúng ta ăn thôi.”

“Chúc ăn ngon miệng ~”

 

Tuy nhiên, một cô gái dễ thương ăn ramen với mái tóc buộc lên thực sự là một tuyệt cảnh, hơ. Nghe đây, điều này không có nghĩa tôi là một kẻ biến thái nhỉ? Tôi chỉ trưng cầu ý kiến chung từ một góc độ chung thôi!

 

“Món này ngon ha?”

“Ừ-ừ.”

 

Thật là nguy hiểm mà. Tôi đã vượt qua ranh giới, tôi muốn trở thành món mì mà cô ấy đang thổi nhẹ nhàng kia.

 

Mặc dù tôi đã quen với việc ăn trưa cùng mọi người…việc ăn trưa cùng nhau chỉ có hai đứa thế này thực sự khiến tôi lo lắng. Có lẽ do tôi đã xem một thứ như thế này ở một góc nhìn khác hử.

 

Nó không giống như việc cùng nhau uống trà, hay ăn bánh crepe sau giờ học. Tôi tự hỏi điều gì đã làm cho nó trở nên khác biệt. Làm một việc hàng ngày như đi ăn cùng một người bạn có gì phải xấu hổ?

 

Tôi lén nhìn trộm cô ấy, và rồi mắt chúng tôi chạm nhau.

 

“Cậu muốn thử một miếng không?”

“K-không có. Tớ chỉ, ưm, chỉ là nhìn cậu thôi, Xin lỗi.”

“Sao lại phải xin lỗi chứ? Rena-chan thật kỳ lạ.”

“He, hehe.”

 

Không tốt tí nào! Tôi đang dần trở nên thật đáng khinh! Thực sự muốn có một cuộc trò chuyện thích hợp thôi mà! Nhưng cuộc trò chuyện thích hợp là gì mới được?!

 

Tin nhắn thứ hai của Satsuki-san, tôi phải mở nó. Bọn tôi vẫn đang ở trong ngày đầu tiên, và nó chỉ mới trôi qua có vài giờ đồng hồ. Điều này tệ quá nhỉ? Phải, quá tồi tệ luôn!

 

Tin nhắn thứ hai ghi như thế này.

[Về mơ ước trong tương lai]

 

Đ-đúng như mong đợi từ một Satsuki-san…một chủ đề thích hợp. Không ai có thể coi thường loại chủ đề này, chủ đề này thuộc mảng trung lập, một chuyện rất bình thường để nói về chúng…Mặc dù Satsuki-san trông có vẻ như không có hứng thú nói chuyện với mọi người, nhưng cô ấy thực sự đã thể hiện khả năng của mình trong tình huống như thế này. Cô ấy thực sự là một trợ thủ đắc lực cho cuộc sống của tôi.

 

Không cần suy nghĩ nhiều, tôi bắt đầu chủ đề mà Satsuki-san đã đưa ra. Tôi như thể một robot được lập trình từ xa vậy.

 

“Cậu có ước mơ gì trong tương lai không Ajisai-san?”

“Ể, ước mơ hả? Để tớ coi.”

Trong khi cô ấy di chuyển đũa của mình, cô ấy cười như thể đang gặp phải một vấn về phức tạp.

 

“Nhưng ước mơ thường khá phức tạp, cậu có nghĩ như vậy không?”

 

Thực sự quá đúng!

 

“Cậu có ước mơ nào không Rena-chan?”

“Tớ…để tớ xem.”

 

Tôi muốn tránh làm việc trong suốt quãng đời còn lại của mình, càng ít tiếp xúc với những người khác càng tốt, sống một cuộc đời cô độc, và chết trong cô độc.

 

Tôi nhanh chóng xoá đi những lời đó trong đầu mình. Cá là ngay cả Ajisai-san cũng sẽ kinh hãi nếu cô ấy nghe được những chuyện đó.

 

“Sẽ thật tuyệt nếu tớ có thể tự mình nuôi bản thân bằng cách chơi game, ahaha. Giờ cũng khá phổ biến, một người livestream chơi game, ahaha….”

 

“Ể, nghe có vẻ thú vị á. Thực sự rất đáng yêu.”

 

Ajisai-san toả một luồng năng lượng tích cực toàn thân khi cô ấy cười.

 

Nếu tôi là một người ngây thơ hơn thế này, tôi chắc chắn sẽ nghĩ gì đó,

“C-cô gái này, cô ấy thừa nhận ước mơ của tôi…Hãy đặt mục tiêu trở thành một streamer game mạnh nhất thế giới, và sau đó tôi sẽ biến cô ấy thành vợ của mình, heheeh…”  và suy nghĩ leo đến một quyết tâm nguy hiểm.

 

“N-nhưng, bây giờ tớ nghĩ khác. Bằng cách nào đó, có rất nhiều thứ tớ muốn làm, nhưng tôi không biết liệu mình có thể làm tốt được hay không nữa…!”

“Vậy hả? Nhưng điều đó thật tuyệt. Nghe những ước mơ của người khác thật thú vị ha?”

 

Ajisai-san lắng nghe tôi trong khi vẫn duy trì nụ cười.

Tôi có thể nghe thấy thanh âm của tỷ lệ được yêu thích của mình được tăng lên…heheh.

 

“Tớ cũng thấy vậy á. Sau này, tớ muốn mở cho riêng mình một cửa hàng bánh kẹo. Hơn nữa, tớ muốn trở thành một người phụ nữ thành đạt.”

“N-người phụ nữ thành đạt?”

“Chắc cậu đang thấy thắc mắc đúng không? Nói như thế nào nhỉ? Hồi trước tớ nghĩ rằng, những người phụ nữ tớ gặp trên đường đi với tư thế lưng thẳng tấp trong rất tuyệt, mặc dù tớ không biết công việc của họ là làm gì. Chỉ nghĩ là khoác lên bộ vest và mang giày cao gót khi đi dao quanh phố là một điều gì đó rất tuyệt vời.”

 

Dù gì thì cũng là một ước mơ thời thơ ấu. Đối với Ajisai-san mà nói, một cô gái trưởng thành thế này, tôi thử tưởng tượng ra vẻ ngoài sang trọng của cô ấy như vậy, và cuối cùng chìm đắm trong sự phấn khích của chính mình. Chị gái Ajisai…!

 

“Nhưng, có một sự thật là tớ nghĩ là chưa có thay đổi nhiều được đến vậy.”

Ajisai-san lấy tay cầm bát lên, rồi thở dài.

 

“Đôi khi tớ nghĩ, mình muốn lớn lên và trở thành một người lớn. Đối xử tử tế với mọi người, có lòng kiên định và làm được mọi việc.”

 

“Nó có phải là ý muốn thay đổi mà cậu nói vào lần đó khi tụi mình gọi cho nhau không?”

“Đúng rồi. Hiện tại, tớ nghĩ nó chính là mục tiêu của tớ. Mặc dù vậy, vạch đích vẫn còn xa lắm…”

 

Theo quan điểm cá nhân của tôi, Ajisai-san là một cá thể hoàn hảo. Nhưng cô ấy cho rằng mình còn thiếu xót và thừa nhận chúng, điều đó đã thúc đẩy cô ấy làm tốt hơn mọi chuyện.

 

“Chà” Ajisai-san tiếp tục cười. “Tớ đã không tốt chút nào, kể từ khi lúc tớ cằn nhằn đám em nhỏ của mình, nổi đóa rồi bỏ nhà đi.”

“T-thi thoảng thôi! Con người không thể cứ miệt mài mãi mà không nghỉ ngơi được!”

 

“Rena-chan thực sự là một cô gái tốt, hơ…bởi vì lúc nào cậu cũng động viên tớ hết mình thế này…”

 

Nụ cười của cô ấy thoáng qua, giống như sẽ tan biến ngay sau đó!

Nhưng mà tại sao chứ?! Chờ một chút đã!

 

“Không, ý tớ không phải vậy đâu! Tớ, đó là ví dụ thôi! Tớ chả tốt tí nào đâu. Mặc dù cậu nhận được từ tớ lời an ủi đó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ là bao! Tớ sẽ mệt mỏi rất nhanh. Những khi đó nếu mệt tớ cũng cần phải nghỉ ngơi, và một khi tớ cố gắng hết sức làm chúng, tớ lại càng muốn được nghỉ ngơi hơn nữa!”

 

Tôi đã không tin tưởng vào bản thân mình. Mất can đảm vào những thời điểm quan trọng. Rốt cuộc tôi là người có thể quay lưng nhanh chóng với người khác!

 

“Vậy là cậu hiểu rõ khả năng bản thân mình. Như vậy là quá tuyệt vời rồi, Rena-chan.”

 

Mặc dù tôi đã không nói những điều mình nghĩ đó!

 

“Tớ đã nằm lì trên giường cả ngày đó?!”

“Hãy nghỉ ngơi những nếu cậu thấy mệt mỏi. Điều đó quan trọng mà.”

“Tớ lười biếng và chơi game, trì trệ và để bài tập về nhà của mình qua ngày hôm sau đó!”

“Cậu có những thứ để cậu đam mê. Ghen tị thật.”

 

Dù tôi tự dìm bản thân của mình đến nhường nào đi nữa, bằng một cách nào đó, lòng tự trọng của Ajisai-san cứ giảm dần. Cô ấy khen tôi bất kể tôi có nói gì đi nữa!

 

Tôi thực sự mong muốn một Dark Ajisai ngay lúc này!

Với cái đà này, cơ thể tôi sẽ tàn lụi bởi cảm giác tội lỗi của chính mình. Tôi thực sự cần phải hành động thôi.

 

“Cầu xin cậu, Ajisai-san…hãy chà đạp, xúc phạm tớ đi…”

“Có lại ước muốn như vậy?!”

Ajisai-san mở tròn mắt kinh ngạc và lo lắng hỏi lại tôi.

 

“Nhưng mà tại sao chứ…?”

“Chỉ cần cậu bịa ra một cái nhìn xấu bí mật mà cậu có về tớ….”

“Ơ ~….? Những thứ như thế….”

 

Ajisai-san có vẻ như nhớ ra điều gì đó, sau đó cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

Mạch đập của tôi tăng đột ngột, có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.

 

Tôi chưa bao giờ thấy một Ajisai-san thích đổ oan cho người khác trước giờ, nhưng mà, tôi tự hỏi cô ấy sẽ nói gì nhỉ….có thể cái gì đó đáng yêu như  “Cái đồ não chim.” Hoặc đại loại cái gì đó khiến con tim tôi tan nát như “Rena-chan, hình như cậu chưa nói chuyện với ai nhiều hơn ba người hết phải không?”

 

Trong sự lo lắng của tôi, Ajisai-san với đôi mắt khép hờ, từ từ mở miệng.

“Rena-chan…thực sự là một cô gái tốt với tất cả mọi người, ưm ~”

“Cậu nói như vậy được luôn?!”

 

Để đáp lại thiên thần của Ashigaya, tôi bốc đồng mà hét lên.

 

Bọn tôi cảm ơn vì bữa ăn xong sau đó rời đi. Một lần nữa, tôi và Ajisai-san dạo quanh thị trấn.

Một thị trấn ven biển không có gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi tản bộ ở đây, nhưng lại cảm thấy luyến tiếc khi nhìn khung cảnh trước mắt.

Ajisai-san đang đi phía trước, nhìn thoáng qua trông như một Ajisai-san thường ngày…nhưng xét qua cuộc trò chuyện giữa bọn tôi trong bữa trưa, có vẻ như cô ấy thực sự phiền muộn những sự việc đã xảy ra. Thật không bình thường khi nhìn thấy một Ajisai-san tự ti như thế này.

 

Đôi khi cô ấy còn rũ mắt xuống…

Tôi muốn động viên cô ấy, nhưng mọi thứ dường như không suôn sẻ tí nào.

 

Giá như tôi không có màn ra mắt trung học, mà là màn ra mắt hồi thời cấp hai. Tôi có lẽ đã thu thập được một lượng lớn kiến thức cuộc sống và sẽ an ủi cô ấy tốt hơn thế này.

 

Chân cô ấy ngừng di chuyển, và rồi nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó ở bờ bên kia.

 

Đại dương, được chiếu sáng bởi mặt trời, ánh lên màu trắng lấp lánh.

Biển lọt vào tầm mắt tôi trong thật rộng lớn, dường như không nhìn thấy nơi tận cùng. Tôi rút ngắn khoảng cách của cả hai lại, và đứng bên cạnh cô ấy.

 

“Tớ đã đến thị trấn này một vài lần trước đó. Một người thân của tớ là chủ một nhà trọ quanh đây.”

“À, hoá ra là vậy.”

 

Khi ấy ở đây không phải là một thị trấn hoàn toàn vô danh.

“Ừm, tớ nghĩ thị trấn này nhất định không phải không có gì, ưm. Nhưng sau đó, tớ tự hỏi, liệu có phải do bản thân đã quen với cuộc sống ở Tokyo hay không? Cho nên, khi tớ thử nhàn nhã mà tận hưởng cuộc sống ở thị trấn này, mọi thứ có vẻ thư giãn hơn rất nhiều.”

Với những chiếc balo khổng lồ trên vai, bọn tôi lại bước đi.

 

Đó là lúc tôi nhận ra điều gì đó. Có lẽ hướng bọn tôi đến là nhà trọ do một người bà con của cô ấy làm chủ?

 

“Tớ thường lướt qua các trang du lịch băn khoăn không biết mình muốn đi đâu, nhưng..một khi tớ đã quyết định bỏ đi, nơi đầu tiên tớ nghĩ đến là nơi này.”

Cô lại cụp mắt xuống.

“Cuối cùng, tớ không thể không nghĩ rằng mình thực sự không thể đến một nơi mới mẻ khác, không xác định, hầy.”

 

Vẻ mặt cô ấy đượm buồn. Nó làm tôi nhớ đến một cô bé không dám nhảy vào bể bơi vì sợ nước trong bể ấy.

 

Từ từ, tôi bắt đầu hiểu những điều tôi có thể làm.

….được rồi.

 

Tôi có thể làm tốt mà!

 

Tôi nắm lấy tay Ajisai-san.

“Á, Re-Rena-chan?”

“Nè nè Ajisai-san! Hình như có một nhà trọ quanh đây đó!”

 

Tôi cho cô ấy xem màn hình điện thoại của mình và nở một nụ cười.

 

“Một nơi mà cậu đã từng đến nghe có vẻ tuyệt đó, nhưng nếu tụi mình ở cùng nhau, cậu có muốn thử một chỗ khác không? Có thể sẽ có vài bất tiện nhưng…tụi mình có thể giải quyết nó ngay thôi!”

 

Tôi thực sự đã nói một điều gì đó rất vô tư.

 

Có vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lo lắng trong trường hợp mình đã lỡ nói những điều mà không nên nói. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy trả lời, “Tuy vậy, tâm trạng tớ không phải lúc thích hợp nghĩ đến điều đó đâu chứ?” Tôi thực sự không muốn tẹo nào!

Rực rỡ trước khoảng dừng khó xử, tôi lén nói vài lời ngượng ngùng.

 

“Sẽ ổn thôi mà! Cậu có thể riêng mình tự chọn chỗ đến mà! Nếu cậu lo ngại có một mình, tớ sẽ ở cùng cậu!” Không có ai đang ở gần đây, tôi hét lên trong khi nắm lấy tay Ajisai-san.

 

Tôi không có ý gì đặc biệt cho chuyện này. Chỉ là tôi nghĩ là mình có thể truyền cảm xúc đến cô ấy bằng cách này tốt hơn thôi. Đó cũng chính là điều mà Ajisai-san đã dạy cho tôi.

 

Ajisai-san nhíu mày rồi nhìn tôi.

 

“Rena-chan…”

“Ơ-ơi. Tớ chỉ muốn nói vậy, ưm.”

“…nhà trọ kia, có phải là nhà trọ đó không?”

“Hở?”

 

Ajisai-san chỉ tay về một hướng và tôi cũng nhìn vào toà nhà mà cô ấy chỉ. Và rồi_

 

“Nó đã đóng cửa…!”

 

Nhà trọ nằm bên kia đường dán một tờ giấy to chữ “ĐÓNG CỬA”

 

Cái gì vậy trời! Tôi hoang mang tột độ.

 

Cảm thấy vô cùng xấu hổ, đến mức mồ hôi của tôi không ngừng chảy ra. Thực sự bản thân có thể gục ngã ngay tại chỗ. Tôi hiểu là họ có lí do riêng, nhưng không lẽ họ không thể xoá đi được định vị của mình trên internet luôn sao?!

 

Ajisai-san cười khúc khích.

 

“Nếu vậy chúng ta thử đến chỗ kế tiếp coi sao, Rena-chan?”

“Hơ, ưm, được! Đành vậy!”

 

Tôi gật gù một cách tuyệt vọng trước giọng nói nghe như đang thì thầm của Ajisai-san.

 

Cô ấy đã quan tâm và hiểu cho tôi….thực sự vô cùng cảm kích. Cám ơn cậu, Ajisai-san…đúng như dự liệu, rốt cuộc thì tôi không thể như Mai được…

 

“….cám ơn cậu.”

“H-hửm?”

Ajisai-san nói lời cảm ơn bằng một giọng rất nhỏ.

 

Tôi không thể quay lại vì đang rất xấu hổ. Bọn tôi cứ thế tiếp tục bước đi. Tôi không biết tại sao nhưng tay bọn tôi vẫn đan vào nhau khi đến nhà ga. Đi dọc xuống con phố trước đó mà bọn tôi đến.

 

Cảm nhận được lòng bàn tay của Ajisai-san nóng hơn cả lần nắm tay trước đó.

 

Trong mọi trường hợp, sẽ mất thêm 40 phút nữa để đến chuyến tàu tiếp theo. Khi tôi nhìn thấy như vậy, thực sự nhận ra rằng bọn tôi đang không ở Tokyo, hơ.

 

_____________

 

Từ thị trấn ven biển mà Ajisai-san biết, bọn tôi chuyển đến một thị trấn ven biển hoàn toàn xa lạ khác.

 

Bọn tôi ở nhà trọ duy nhất có ở thị trấn này.

Có vẻ như không có khách nào khác ngoài bọn tôi, khi đi đến lối vào phía trước, tôi còn liên tưởng đến một nhà tắm công cộng.

“Tớ đã không cân nhắc chuyện này khi đề xuất chúng, nhưng liệu học sinh trung học có ổn không khi ở trong một nhà trọ thế này…”

 

Vì trẻ vị thành niên cần có sự đồng ý của người giám hộ nếu muốn ở lại những chỗ như này.

 

“Để tớ hỏi họ xem.”

“Dạ xin lỗi.” cô ấy nói khi bước đến quầy lễ tân.

 

Những con người có thể tung ra kỹ năng đặc biệt như , “Hãy để tớ hỏi họ.” nhất định rất mạnh, ơ…quả là Ajisai-san có khác. Cô ấy thực sự có thể làm bất cứ điều gì.

 

Cuối cùng, bọn tôi đã có thể ở lại đây được như bình thường.

Ngay cả dì lễ tân trông cũng có vẻ không nghi ngờ Ajisai-san tẹo nào…Để bọn tôi ở lại đây mà thậm chí không cần cho dì ấy biết lí do, tất cả là nhờ Ajisai-san ?

 

Thực sự luôn, không hổ danh là Ajisai-san…qua mắt người khác không chớp mắt…tôi cá là cô ấy không bị cảnh sát thẩm vấn bao giờ. Cô toả ra một năng lượng tích cực trong từng centimet trên cơ thể. Tôi ước chúng có thể tồn tại vĩnh cữu như thế.

 

Ajisai-san nhận chìa khoá phòng, và sau đó vẫy tay về phía tôi với một nụ cười.

“Rena-chan, có phòng trống cho tụi mình đó. Thật tuyệt vời chưa nè!”

“Tuyệt.”

 

Sau đó dì (chắc là dì chủ nhà chăng?) trò chuyện với Ajisai-san về những thứ bình thường. Tôi chỉ nghe loáng thoáng bên lề.

 

“Bạn của cháu?” “Chỉ có hai đứa? Nghe vui phết đó chứ.”, “Ở đây không có gì đặc biệt cả, nhưng cứ tận hưởng vui vẻ nhé.”, “À, ngày mai có một lễ hội đấy. Đó là lễ hội truyền thống ở đây, vì vậy có dịp hãy vui chơi đi.” Vân vân mây mây…Dì ấy nói như một khẩu súng liên thanh vậy.

 

Chẳng giống như tôi, cái con người sẽ bị lag vì bối rối, Ajisai-san đã có một cuộc nói chuyện trôi chảy như đang nói chuyện với người hàng xóm của mình mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp gỡ. Thật đáng nể.

 

Bọn tôi đi dọc theo hành lang đi về phòng theo sự hướng dẫn của dì chủ trọ.

 

Woa.

Căn phòng đúng kiểu làm phòng trọ (tôi hoàn toàn ý thức được là mình đang cư xử một cách thô lỗ)

Đó là một căn phòng kiểu Nhật, có kích thước bằng phòng khách của tôi.

 

Một chiếc bàn lớn và sau đó là bốn chiếc đệm ghế trải trên chiếu tatami. Ngoài ra còn có một cái tivi và một cái tủ lạnh nhỏ, loại hay dùng trong nhà trọ. Trong phòng bên cạnh, có một khoảng trống để trải tấm đệm futon.

 

Tôi đã từng bảo “Dù sẽ phát sinh ra vài vấn đề nhưng nhất định tụi mình sẽ giải quyết được thôi” trước đó, nhưng sau cùng thì bọn tôi đã đến một căn phòng hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ điều này cũng nhờ vào những việc làm tốt hằng ngày của Ajisai-san. Đúng, nó quá thuyết phục còn gì.

 

“Vậy, hãy nói với dì khi cháu cần gì đó nhé ~ Ajisai-chan~”

“Dạ, cám ơn dì ạ.”

 

Ajisai-san, người đã cởi mở hết lòng với dì chủ trọ trong vài phút trước, cúi đầu.

Cánh cửa đóng lại, cả tôi và Ajisai-san đều bị bỏ lại một mình.

 

Ajisai-san đặt balo của mình xuống, và sau đó mỉm cười hạnh phúc.

“Cứ nghĩ đến chuyện tụi mình có riêng căn phòng này. Thật xa xỉ làm sao”

“P-phải ha.”

 

Tôi cũng cất balo vào trong góc, bật điều hoà rồi ngồi xuống đệm ngồi được đặt trên chiếu tatami.

 

Phù…bây giờ, bọn tôi cần nghỉ ngơi một chút.

Ajisai-san đang quan sát căn phòng trông rất vui vẻ.

 

“Woa, căn phòng trọ đáng yêu thật.”

 

Cô ấy thật dễ thương mà…chỉ cần nhìn cô ấy đi lại thôi đối với tôi đã cực kì dễ thương rồi…thật muốn đặt một camera để có thể quan sát cô ấy 24/7.

 

Ajisai-san mở tủ, và như thể tìm được gì đó như kho báu liền cất giọng.

 

“Nè, nè có yukata luôn! Hay thay đồ luôn đi Rena-chan.”

“A, được.”

 

Tôi cá là mình đã đổ kha khá mồ hôi từ hồi sáng tới giờ.

Đối với việc này, tôi vui vì cuối cùng có thể tạo cảm giác như ở nhà. Cảm thấy thật nhẹ nhõm, tôi gật đầu ngây ngô, mà không biết sự thật không được sáng lắm đằng sau bộ đồ yukata đó…

 

Tôi đứng cạnh Ajisai-san, và khi tôi đưa tay với lấy bộ yukata kiểu bình thường, có gì đó trong đầu chợt loé lên_

 

Ajisai-san trong bộ yukata ư…?!

Có chút gì đó, ummm, ổn không đây…?

 

“Woa, thật dễ chịu.”

Ajisai-san có vẻ như sẽ thay đồ ngay tại đây, vì vậy mà tôi vội vàng quay lại trước khi trở nên lạc lõng hơn trong tình huống này.

 

“A,ưm, ừ.”

“A, xin lỗi. Tớ sẽ thay đồ ở phòng bên.”

 

Sau đó, Ajisai-san, một cách ân cần, lấy yukata của cô ấy và đi qua phòng bên cạnh. Và sau đó cô từ từ đóng màn trượt lại, nhưng rồi lại chợt nhận ra điều gì đó.

 

Môi cô nở một nụ cười.

“Rena-chan…cậu không được nhìn trộm đâu đấy?”

“Hể?!”

 

Nghe thấy tiếng kêu lên kỳ quặc của tôi như một con chim kỳ lạ, Ajisai-san cười khúc khích và sau đó đóng màn trượt lại.

Thế nên, Ajisai-san đang thay đồ phòng bên cạnh, hơ…

 

Tôi cởi áo sơ mi và váy ra, thay vào bộ yukata của mình…

Bọn tôi hay cùng thay quần áo với nhau suốt trong những buổi có tiết thể dục.

 

Tôi tập trung thính giác của mình, có thể nghe thấy được tiếng quần áo sột soạt chen lẫn tiếng động nhẹ phát ra từ máy điều hoà, khiến tôi thay đồ trong bối rối.

Những gì tôi có thể nghe thấy nhiều nhất vào lúc này chính là nhịp tim đang đập của mình!

Tôi khoác lên chiếc yukata của mình lên áo lót mặc bên trong rồi buột chặt dây thắt lưng lại.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi mặc yukata nhỉ? Nó hơi chật, nhưng lại làm cho lưng tôi thẳng ra nên cảm thấy rất thoải mái.

 

Tôi phải đảm bảo mình không trông kỳ quái khi đứng trước gương. Ummm, không biết sao nữa…chỉ là, cảm giác như ngực của tôi lộ ra hơn bình thường.

Tôi để kiểu tóc của mình như cũ, nên trông không có gì đặc biêt. Có nên hay không làm lại tóc của mình…? Không, không nên làm những việc mà bản thân thấy không quen.

 

Ngay sau đó, cánh cửa trượt phía sau tôi kéo ra, và Ajisai-san đã mặc xong bộ yukata của mình.

 

“Xin lỗi vì để cậu chờ.”

“A, không sao đâu.”

 

Cô ấy bước vào phòng, và tôi chỉ nghĩ một điều. Yamato Nadeshiko

 

Ghi chú: Cho mấy bạn nào chưa biết thì Yamato Nadeshiko là từ dùng để so sánh vẻ đẹp và sự thanh khiết của người phụ nữ Nhật bản với loài hoa Nadeshiko (hoa cẩm chướng)

 

“Ehehe, bộ yukata rất đẹp.”

“Awaaaa.”

 

Không ổn rồi…Ajisai-san thực sự đang mặc một bộ yukata…

 

Cô ấy cột tóc lên thành một kiểu đơn giản, phần tóc còn lại thì xoã xuống. Tôi có thể nhìn thấy gáy của cô ấy. Điều này thực sự không ổn. Tôi nên nói như thế nào đây? Cô ấy thật quyến rũ.

 

Đôi chân trần của cô ấy hơi lộ ra từ bộ yukata dài đến mắt cá chân, và nó lấp lánh lên hệt như đại dương ban nãy vậy. Tôi không biết là do bộ trang phục hay do Ajisai-san đáng yêu, nhưng không thể không thấy nét quyến rũ hơn bình thường của cô ấy.

 

Vai cô ấy mảnh mai…hiểu rồi. Đường từ gáy đến vai…đây nhất định chính là điểm mà tôi ngưỡng mộ..!

 



 

“Rena-chan trong bộ yukata nhìn rất tuyệt nha, fufu. Thực sự rất đẹp và hợp với cậu.”

 

“Vậy á!”

 

Trông thật chói mắt. Không có từ nào mô tả được cảnh này…

 

Ực, cổ tay áo của cô ấy có chút xê dịch mỗi khi bước đi, và điều đó khiến tôi có thể nhìn, thấy, thấy được….ôi không! Tôi thực sự muốn chỉnh lại chúng để che chắn ngực cô ấy cho tốt lại!

 

Dưới cùng một mái nhà, cùng với Ajisai-san trong bộ yukata của cô ấy…bọn tôi hệt như một cặp vợ chồng, đúng không….à không, không đúng…bọn tôi chỉ vừa mới thay đồ xong, cứ như thế này thì tôi lại ướt đẫm mồ hôi nữa mất.

 

“Thực sự có cảm giác đúng như tụi mình ở trong một nhà trọ!”

“Đúng?”

 

Tôi hít lấy một hơi thật sâu. Ít nhất thì lúc này tôi đã bình tĩnh hơn.

 

Nếu Ajisai-san biết rằng cô ấy đang ở cùng phòng với một cô gái khác, người đang nhìn cô ấy một cách mê muội, cô ấy chẳng phải đang gặp rắc rối rồi hay sao?

 

Hử, khoan đã, không đúng, tôi đã nhìn cô ấy bằng đôi mắt đó sao?!

 

Mi đang làm cái quái gì vậy, Renako? Ngay cả bản thân cũng còn kinh ngạc nữa là. Ajisai-san? Dục vọng sao? Tôi chưa bao giờ nhìn cô ấy bằng cặp mắt đó, chưa một lần luôn. Phư, thật bất ngờ mà.

 

Không, điều đó đôi khi cũng xảy ra. Bọn tôi, nhóm của Mai (không bao gồm tôi), thường trở thành đề tài trò chuyện của những học sinh khác. Đại loại kiểu, cậu thích ai nhất? Hỏi kiểu như thế.

 

Tất nhiên không phải tất cả các cậu con trai đều có nhận thức được nên những câu kiểu như, “Aa, tớ muốn hẹn hò với Oozuka”, hay “Không, nhất định là Sena chứ nhỉ? Là thường được nghe nhất.

 

Người ta cho rằng những cuộc trò chuyện đó diễn ra mà không có sự hiện diện của chính các đối tượng đang được nói.

 

Khi tôi nghe được mấy điều như thế, sâu trong lòng tôi nghĩ, “Những cậu học sinh này….” Và có chút thấy khó chịu, nhưng mà…

 

Nếu nhìn vào con người hiện tại của mình, tôi hoàn toàn ở cùng một tầng số với những cậu học sinh đó rồi nhỉ…? Cho nên, tôi đã có một suy nghĩ như một cậu học sinh trung học…

 

Ực, liêm sỉ của tôi lại bị hạ thấp xuống.

Nghe đây tôi ơi. Ajisai-san là một thiên thần. Cho dù Mai có làm lạc đi sự ý thức của cậu đến mức nào đi nữa, thì tôi chắc chắc bản thân cũng sẽ không bao giờ nhìn Ajisai-san bằng ánh mắt đó cả. Ajisai-san là một vị thánh nhân đã hạ phàm xuống thế giới dơ bẩn này, như một tia “hy vọng” cuối cùng…

Hy vọng” đó hiện đang ngồi và đọc gì đó như quyển sách hướng dẫn của nhà trọ? Tôi đoán thế (nó được gọi là sổ tra cứu thông tin.)

 

“Ồ, nhà trọ này có phòng tắm riêng nếu mình đặt trước nè. Sau tụi mình gọi họ đi.”

“N-nghe tuyệt phết.”

 

Phòng tắm…riêng…?

“Nó_”

“Hửm?”

Tôi đặt tay lên cằm.

“Nó có nghĩa là sẽ chỉ có tớ và cậu trong phòng tắm?”

“Chuẩn rồi.”

 

Có vẻ như tôi đã không hiểu lầm.

Với mức độ cẩn thận cao như đang chơi jenga (trò chơi rút thanh gỗ), tôi hỏi lại cô ấy,”…tắm chung với Ajisai-san…có nghĩ là, tớ sẽ vào bồn tắm chung với Ajisai-san…?”

 

“U-ưm.”

 

Không, chuyện đó…

Chuyện đó…không ổn nhỉ?!

 

Nhất định, tôi chưa bao giờ nhìn cô ấy bằng đôi mắt kỳ lạ như thế này kể từ khi trái đất được hình thành, và tôi cũng đã vào chung bồn tắm với Mai và Satsuki-san trước đây rồi…Nhưng với Ajisai-san thì lại cảm thấy không ổn lắm?! Tôi có linh cảm rằng đây không ổn tí nào! Bỏ ngay! Bỏ ngay, bỏ ngay!

 

“A, x-xin lỗi, tớ nghĩ tớ ổn khi tắm từng người một.”

“Vậy hả?”

“U-ừ! Ừm, giống như, tớ ngại khi bị người khác trông thấy. A, nhưng không phải do cậu đâu, thật đấy! Đây là chuyện hoàn toàn không liên quan với nhau!”

“Tớ, tớ hiểu rồi.”

 

Đối với tôi, người đã thể hiện ra mức hoảng sợ như chú mèo bị doạ, nhưng Ajisai-san lại không làm mọi thứ đi sâu hơn mà nhanh chóng lùi lại một bước, “Tệ quá, dù vậy tớ đã muốn tắm cùng nhau.”

 

Chỉ cần tôi có sức mạnh của một kẻ ở ẩn, tôi đã từng khiến người ta phải lùi lại như thế này. Cậu nghĩ là tớ đã xoay sở để đẩy bao nhiêu người từ trước đến giờ? Lần này, những kinh nghiệm này đã thực sự hữu ích! Thực đau lòng.

 

Nhưng tốt thôi, như vậy ổn. Nếu Ajisai-san nói với tôi rằng: “Vậy là Rena-chan không muốn vào bồn tắm cùng tớ ư?” với một giọng điệu hư hỏng, tôi có lẽ sẽ xem lại.

 

Những chuyện đã xảy ra với Mai và Satsuki-san là chuyện không thể tránh khỏi và tôi không thể làm gì để ngăn chặn được (bất lực). Vì thế cho nên lần này tôi sẽ không để điều gì đó tương tự xảy ra!

 

Ajisai-san lật lại cuốn tra cứu thông tin.

 

“Aa, họ còn có một khu chơi bóng bàn nữa nè. Rena-chan, cậu chơi được bóng bàn chứ?”

“Tớ nghĩ là cũng tàm tạm.”

“Tớ muốn chơi cùng cậu!”

“Vậy chơi một lúc thôi.”

“…”

 

Vào thời điểm đặc biệt này, Ajisai-san, người đang sắp xếp mọi thứ, đột nhiên trở nên yên lặng. Sau đó cô ấy di chuyển đến cạnh tôi.

 

Hở?!

G-gì vậy…? Ajisai-san trong bộ yukata đang ở rất gần. Nó khiến tôi có chút lo lắng khi thấp thoáng trông thấy hình dáng đầu gối của cô ấy dưới lớp vải đó.

 

E hèm. Ajisai-san hắng giọng rồi nhìn tôi.

“Ưm, cậu thấy đó, Rena-chan. Tớ có một chuyện quan trọng muốn nói.”

“Được.”

 

Chuyện gì đó quan trọng…? Không biết đó là gì nhỉ…?

 

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy điều gì đó như, cô ấy sẽ vĩnh viễn không quay trở về và quyết định làm việc tại nhà trọ này? Tôi có nên ủng hộ việc đó của cô ấy…? Nhưng tôi lại không muốn chút nào. Thật cô đơn…tôi muốn cô ấy quay trở lại trường học.

 

Với nỗi lo sợ canh cánh trong lòng, Ajisai-san nói, “Mọi thứ cho đến bây giờ vẫn còn khá mơ hồ, nhưng đã đến lúc phải làm rõ. Tụi mình cần bàn về vụ tiền bạc.”

 

“Hử?”

Tiền bạc ư? Thật bất ngờ làm sao.

 

Từ trong balo, Ajisai-san lấy ra chiếc ví màu hồng nhạt của mình.

 

“Kì này, tớ đã bắt cậu đi cùng mà đúng không?”

“Hở? Chậc, ý cậu là vậy…?”

 

Cách nói của cô ấy làm tôi khó chịu, nhưng tôi gật đầu.

 

Sau đó xảy ra một vấn đề.

“Vì vậy cho nên tớ nghĩ là tớ sẽ chi trả mọi thứ. Nhà trọ và chi phí đi lại. Cũng như bữa trưa hôm nay.”

 

Ajisai-san đột ngột nói như vậy khiến tôi kinh ngạc.

 

“Hở? Khoan đã. Không, không không, không!”

 

Dĩ nhiên, chuyện như vậy…!

 

“Tớ làm điều này vì ý muốn của mình mà!”

“Ừm…tớ rất vui khi nghe được điều đó. Tớ thực sự cám ơn cậu.”

 

Ajisai-san nhíu mày và mỉm cười như thể cô ấy đang vướn phải phiền muộn.

 

“Nhưng cậu thấy đó, đây là chuyện khởi nguồn từ tớ. Có cậu đi cùng tớ thế là đủ rồi. Tớ không thể nhận thêm chuyện gì nữa từ cậu. Tớ xin lỗi vì đã khiến không khí này trở nên khó xử.”

“Không, chuyện này…dù sao đi nữa thì tớ cũng phải góp cùng….”

“Rena-chan, tớ là người làm cậu phải tiêu tiền. Dù sao thì nhà trọ này giá cũng khá cao so với học sinh tụi mình mà đúng chứ?”

 

Tai tôi ù đi.

 

Có một cuộc đấu tranh tâm lí khốc liệt trong tôi, một bên là đồng ý, còn một bên thì muốn bác bỏ những lời cô ấy nói.

 

“K-không phải đâu…! Ajisai-san, khi ai đó trong nhóm tụi mình đề xuất đi vào quán cà phê nào đó rồi tụi mình cùng đến đó, và đều tự trả tiền cho phần gọi của mình. Chứ không phải là người đề xuất vào quán cà phê trả tiền mà đúng không?”

 

Tôi đã cố gắng hết sức để đưa ra một lý lẽ công minh.

 

“A, còn nữa, đây là số tiền tiết kiệm của tớ. Tớ cá là mình chỉ ném chúng vào game online hay mua game thôi! Nên tớ sẽ rất hài lòng nếu có thể dùng số tiền này sử dụng chúng cho chuyến đi cùng cậu! Tớ đoán là ngay lúc này đây, Fukuzawa Yukichi cũng sẽ nâng ly tán thành sự lựa chọn của tớ đó!”

“Chậc, một câu chuyện mà Fukuzawa Yukichi về thú vui yêu thích của ông ấy, nhưng….”

 

Ghi chú: Fukuzawa Yukichi là vị công tử trên tờ tiền 10 ngàn yên

 

Ajisai-san cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình.

 

“Được rồi.”

 

Tôi đã vô cùng mừng rỡ.

Vậy là tâm tư của mình đã chạm đến được cô ấy.

Khi tôi cảm thấy nhẹ đi được phần nào thì Ajisai-san đột nhiên lắc đầu.

 

“Không, như vậy không tốt tí nào…tớ không thể. Chuyện này không giống việc đi đến một quán cà phê.”

“N-nhưng tại sao chứ….?”

“Bởi vì, bỏ nhà đi là một chuyện xấu.”

Ajisai-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Tớ là một người chị gái đã để lại đám em trai của mình lại một mình và đi đâu đó….trên hết, tớ cũng kéo cậu vào chuyện này. Nếu tớ lại để cậu trả một nửa chi phí đó, thì tớ chẳng khác gì một đứa lợi dụng.”

 

G-gì vậy…

Tôi thực sự không hiểu cô ấy đang nói điều gì.

 

Có phải vì cô ấy là một chị gái tồi tệ nên phải trả gấp đôi? Nếu đúng vậy, chẳng khác gì cô ấy đang tự phạt mình…

 

“Tớ, tớ…”

Tôi nghe như muốn khóc.

 

Nếu đó là vì lợi ích của Ajisai-san, tiền không thực sự là vấn đề với tôi.

 

Nhưng khi tôi nhìn vào tâm trạng hiện tại của cô ấy, không thể nào cô ấy từ chối tôi với câu: “Đó là bản ngã khác của cậu, tớ không bao giờ hy vọng hay yêu cầu cậu làm điều đó.”

 

Tôi nên làm gì đây. Phải đưa ra một lý lẽ hợp lý cho cô ấy.

 

Vì cô ấy luôn quan tâm đến tôi lúc ở trường, không. Không được trả tiền cho mọi người để làm chuyện đó…

 

“Ưm, ừm…tớ…”

 

Đối với tôi mà nói, nếu để một bên chi trả mọi thứ, tôi không thể thực sự gắn nhãn quan hệ tình bạn này được.

 

Đồng nghĩa với việc tôi và Ajisai-san chưa phải là bạn của nhau…?

 

Ưm, ưmm…

 

Nếu tôi là Mai, tôi có thể dễ dàng nói “Cậu không cần lo vụ tiền bạc” trong tình huống này một cách tự tin. Không công bằng tí nào. Tất nhiên con đổ nghèo khỉ này không thể làm được điều gì đó như vậy. Chỉ có thể nhún vai thôi.

Nếu đó là Satsuki thì sao nhỉ? Bằng cách nào đó, tôi có linh cảm cô ấy sẽ bất ngờ chấp nhận lời đề nghị của mình, “Thật không? Vậy cám ơn nhá,” và đắm mình trong lòng tốt của Ajisai-san. Thật là một sự lựa chọn thẳng thắn đáng khích lệ.

 

Nếu là Kaho-chan, có lẽ cô ấy sẽ nói, “Fufufu! Đừng có lo! Vì tớ đã có số tiền này do trúng xổ số mà!” một cách đùa cợt và thổi bay đi tâm trạng nghiêm túc này.

 

Tôi thì không thể làm tất cả những điều như thế.

 

Lời nói của tôi không phát ra tiếng.

 

Tôi phải chịu đựng chúng, mặc dù cảm thấy như thể mình sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.

 

“Ajisai-san, tớ…tớ…”

 

Sao bây giờ? Tôi có thể nói điều gì đó như “Tớ ước gì ngay từ lúc đầu đã không đi với cậu”?

Tôi nuốt nước bọt nhữn từ đã đến cổ họng.

Nếu tôi nói vậy, thì trò chơi sẽ kết thúc.

Bởi vì tôi thực sự nghĩ rằng đến nơi này với cô ấy là một việc đúng đắn.

Tôi nên tin những gì mình đã cho là đúng.

 

Ajisai-san nhìn tôi với vẻ mặt buồn, như thể cô ấy cảm thấy tội lỗi, rồi nói

“Tớ xin lỗi, Rena-chan. Tớ không có ý định làm tổn thương cậu như thế này…chỉ là tớ, không muốn trở thành gánh nặng của cậu.”

 

Tôi từ từ đứng dậy.

Bóng của tôi phủ lên khuôn mặt bị bất ngờ của cô ấy.

 

“…Rena-chan?”

Tôi đặt cả hai tay lên vai cô.

Từ trên cao nhìn chằm chằm vào cơ thể trông thật mong manh đó.

_ Tôi nên chọn một tuỳ chọn mà mình có thể làm.

 

“Tớ, tớ hiểu rồi, Ajisai-san…nhưng tớ có một điều kiện.”

“Điều kiện..?”

 

Ajisai-san có vẻ bối rối.

“Điều kiện của cậu là gì…?”

“Đó là, cơ thể của cậu…”

“Cơ thể của tớ…?!”

 

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cô ấy, và sau đó ra khỏi tuyệt vọng mà nói, “_dùng cơ thể của cậu, để cược với tớ!”

 

 Đôi lời dịch giả:  

Lần đầu tiên trò chuyện với Ajisai-san là một ngày sau lễ nhập học.

Đó là một buổi sáng trời mưa gió.

 

Ngày hôm trước, tôi đã vượt lên chính mình sau khi trò chuyện với Mai. Trong khoảnh khắc đó, tôi không e sợ bất cứ điều gì nữa.

 

Do đó mà khi tôi thấy Ajisai-san đang mắc kẹt trong ga xe lửa gần trường, trông hết sức lo lắng, tôi đã bắt chuyện với cô ấy.

 

Tụi mình đến trường cùng nhau nhé?” là những gì tôi đã nói.

Với một nụ cười tự tin, lấy ra chiếc ô từ trong cặp, mời cô ấy một cách tự nhiên nhất (thật tự hào).

 

“Hả, vậy có được không? Tớ vui lắm.”

 

Dưới cơn mưa rã rít, cảnh tượng Ajisai-san mỉm cười chẳng khác gì hình ảnh hoa cẩm tú cầu giữa cơn mưa phùn. Trông thật rạng ngời đến lạ.

 

Sau đó_

“Nhờ cậu chiếu cố nha, Rena-chan.”

 

Sau khi thay đổi vị trí ngồi trong lớp, cô ấy đã ngồi phía sau tôi, và bọn tôi hiển nhiên trở thành bạn của nhau.

Kể từ đó, đối với tôi mà nói, Ajisai-san là hiện thân cho những lý tưởng sống của mình.

Cả vẻ ngoài đáng yêu và tính cách dịu dàng của cô ấy nữa, hai yếu tố đó thực sự rất hoà hợp với nhau.

 

Cô ấy là một trong những người đầu tiên tôi làm quen được khi bước chân vào cấp ba, nên lần đó tôi khá hoảng, tự nhiên lại nghĩ, “Ơ, những học sinh trung học khác ngoài mình ra đều là thiên thần hả?!”. Nhưng tôi đã nhầm. Sau một thời gian, tôi có thể cảm thấy Ajisai-san là một cá thể đặc biệt.

 

Cô ấy luôn giúp đỡ mỗi khi tôi gặp khó khăn.

Giống như lần đó trong giờ học thể chất, khi tôi không có ai để ghép cùng trong phần khởi động, Ajisai-san thấy tôi đứng đó một mình không làm gì, đã đến trước mặt tôi, ngỏ lời tôi ghép cùng cô ấy, “Tớ cũng đang có chút rắc rối vì không có ai ghép cùng. Cậu ghép với tớ nhé?” Cứ như thế, cô ấy gần như khiến tôi rớt nước mắt. Ngày đó, tôi nguyện sẽ trân trọng con người này đến hết đời. Ngực tôi tràn ngập sự sùng kính đối với cô ấy, điều đó khiến tôi tự hỏi, có phải kiếp trước tôi là một chiến binh đã thề nguyện sẽ trung thành với Công Chúa Ajisai hay không nữa.

 

Tôi chưa tìm thấy một ai khác như vậy ngoài cô ấy.

 

Tôi thm chí như đã vượt qua được chuyện san chấn tâm lí kia hồi cấp hai của mình.

Đó cũng là lí do mà tôi đã thề là sẽ bảo vệ loài hoa đáng yêu này tới cùng.

 

Nó như là sự quyết tâm xoáy sâu trong lồng ngực, khi tôi ở cạnh cô ấy trong chiếc xe lửa đang lắc lư.

 

“Đây là lần đầu tớ lên chuyến tàu đầu tiên trong ngày như thế này đó. Nó vắng quá ha?”

“U-ừ, đúng vậy.”

Dường như Ajisai-san có một nơi cô ấy muốn đến.

 

Đầu tiên, bọn tôi đi dọc tuyến Keio và định là sẽ xuống ga Shinjuku. Sau đó, bọn tôi sẽ đi theo một hướng nhất định.

 

“Có cái này, tớ luôn xem các trang web du lịch ở bất cứ khi nào tớ rãnh rồi.”

Cả hai bọn tôi ôm balo vào lòng và ngồi cạnh nhau. Ajisai-san cho tôi xem điện thoại của cô ấy. Những ngón tay của cô được sơn màu hồng đáng yêu, và cô ấy đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của mình.

Trên đó là vô số danh sách các nhà trọ.

 

“Khi tớ lên kế hoạch cho chuyến đi một mình của tớ, ứng dụng này cho biết sẽ mất khoảng hai giờ để đến được điểm cần đến của mình. Vì vậy mà, tớ nghĩ về những gì cần nên làm trong hai giờ khi đi một mình. Đọc một cuốn sách hoặc dành thời gian để tưởng tượng chuyến đi sẽ diễn ra như thế nào.”

 

Ajisai-san nói một từ như “tưởng tượng” một cách tự nhiên như thể đó là một câu cậu ấy có thể nói trước mặt mọi người. Với người thích sống ẩn dật trong xã hội này đã được hướng ngoại thực sự qua cách sử dụng từ ngữ một cách đúng chuẩn xác.

 

“Ơ, còn bao lâu nữa tụi mình mới đến?”

“Ưm, tớ nghĩ là sẽ mất tầm hai tiếng rưỡi cũng nên?”

“Ra vây. Được rồi! Hai tiếng rưỡi trôi qua trong nháy mắt nếu tụi mình lướt điện thoại đó.”

“Cậu nói phải, và cậu cũng đã ở đây với tớ.”

 

Khi tàu di chuyển xa dần khỏi nơi sống của mình, Ajisai-san đã mỉm cười tự nhiên hơn và thường xuyên hơn so với trước đó.

 

Không, vì đó là Ajisai-san, nên cũng có thể là cô ấy đang nguỵ trang sự vui vẻ của mình mà không cân nhắc...

A, tào lao ghê. Tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó mà tôi không nên làm.

 

“Một chuyến tàu không có hành khách khác thực sự rất thoải mái nhỉ.”

“Đ-đúng ha.”

 

Tôi muốn bảo vệ Ajisai-san và đó là lý do mà tôi đã phun ra những từ như, “Vậy cậu thực sự nghiêm túc chuyện này? Được rồi, hãy nói cho tớ biết cậu định đi vào lúc nào, tớ sẽ đi cùng cậu.” Và mạnh mẽ chủ động bản thân trong chuyến đi của cô ấy.

 

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ajisai-san thực sự có ý định làm một chuyến đi một mình để tận hưởng riêng? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đã lên kế hoạch mọi thứ trong sự phấn khích vì cô ấy đinh ninh rằng sẽ tự đi một mình...?

 

Nếu thực sự là thế, thì bọn tôi sẽ quay trở về sau khi không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, mặc dù tôi đã cất công bảo vệ cô ấy...

 

Ajisai-san sẽ nghĩ rằng, “Uwa, tại sao tôi phải quan tâm đến những người không thể hiểu được ý của người khác chứ? Thật là mệt mỏi...” và sau đó thì giá trị của tôi sẽ bị giảm đi trong mắt cô ấy và khi về tới nhà, những nỗ lực của tôi sẽ thành công cốc, đúng không?! Nếu sau đó Ajisai-san ghét tôi, tôi sẽ không thể dành nốt quãng thời gian trung học của mình còn lại với cô ấy được nữa?!

 

Chậc, điều quan trọng là sự an toàn của Ajisai-san, nhưng mà! Mặc dù vậy, miễn là cô ấy được an toàn, tôi nghĩ là việc một mình trải qua cuộc đời trung học cũng không tới nỗi nào...hoặc là không, tất nhiên là không ổn!

 

Tôi bắt đầu run rẩy.

 

Phải đánh tan tình hình này bằng vài cuộc trò chuyện thôi.

“H-hôm nay không nóng như hôm qua hen! Cuối cùng thì cũng dễ chịu hơn rồi!”

“Cậu nói phải.”

 

Tôi lấy thời tiết ra để mở đầu cuộc trò chuyện một cách vô tư vì tôi không còn bất kì ý tưởng nào khác. Tôi có nên mở rộng chủ đề bằng cách nói về nhiệt độ, hoặc hình dạng những đám mây không...? Thôi, đừng! Nó sẽ phá hỏng hết mọi thứ mất!

 

Khi tôi đang cố gắng hết sức để tránh thảm hoạ, thì chuyến tàu của bọn tôi cũng đến ga Shinjuku an toàn. Bọn tôi bước tới sân ga và khi bắt đầu bước vào nhà ga, tôi đã giơ tay.

 

“U,ưm, xin lỗi! Tớ vào nhà vệ sinh một chút nha?”

“Ừa, Tụi mình vẫn còn nhiều thời gian đợi chuyến tàu kế tiếp mà, vậy nên cậu cứ thoải mái đi.”

 

Tôi bước một mình vào phòng vệ sinh và hít thở.

“Khỉ thật.”

 

Tôi lấy lòng bàn tay che mặt.

_Tôi hoàn toàn không biết phải nói chuyện với cô ấy như thế nào cả.

 

Chờ đã, hãy bình tĩnh một chút. Mục đích của tôi là gì?

 

Bảo vệ Ajisai-san....đúng vậy, điều còn lại là làm cho Ajisai-san tận hưởng triệt để chuyến đi này.

 

Tóm lại, tôi nên làm cho cô ấy nghĩ rằng, thật vui khi để cho Amaori Renako này tham gia cùng!

 

Hà hà, nếu đúng như vậy, việc tiếp theo tôi nên làm rất đơn giản.

 

Dẫn dắt cuộc trò chuyện một cách thông minh như Mai, thể hiện trí thông minh của mình như một Satsuki-san, và đùa giỡn vô tư như Kaho-chan, điều này sẽ khiến Ajisai-san không bao giờ cảm thấy buồn chán khi bên cạnh mình.

 

Chắc tôi có làm được như vậy!

 

Mi đang nhắm vào mục tiêu quá tầm với rồi! Cần hạ thấp xuống cả khúc nữa ! Phải làm gì đó để Ajisai-san có thể về nhà một cách an toàn, như mục đích đã định sẵn trước đó. Ừ, hãy làm điều đó đi.

 

Sẽ không vấn đề gì…Ajisai-san sẽ không chán ghét cho dù tôi có thảm hại thế nào đi nữa…nhưng không có lấy bất kỳ sự chắc chắn nào để đồng tình cho cái suy nghĩ trên lý thuyết này cả….

 

Dù sao đi nữa, trên thực tế đây không phải một trò chơi, chẳng có thanh đo cảm xúc gì ở đây hết, cho nên tôi không thể biết chắc được liệu cô ấy có thực sự đang hài lòng hay là không…

 

Giả sử như Ajisai-san đang cảm thấy ở bên cạnh tôi thật nhàm chán, cô ấy nhất định sẽ tạo ra một cảm xúc giả và nói, “Vui quá ha.” Trong khi tôi chẳng hề hay biết gì….nhưng nếu có một cái thước đo cảm xúc nào đó ở đây và tôi có thể nhìn thấy được cảm xúc thật, nó sẽ là một loại địa ngục khác, vì vậy, tốt hơn hết thì đừng có những thứ như vậy thì hơn!

Cơ mà chờ chút, hãy nghĩ điều này theo một quan điểm khác.

 

Ajisai-san là người luôn quan tâm đến người khác hết mình. Nếu tình cờ cô ấy nhận thấy tôi không mất thoải mái tận hưởng quãng thời gian này, cô ấy nhất định sẽ nói, “Đúng như tớ nghĩ, quả nhiên là cậu đang cố ép mình ở bên cạnh tớ…” đúng không?!

 

D-dĩ nhiên là không rồi…!

 

Vui vẻ lên, vui vẻ lên….hehe, hihihi…xem này, tôi rõ vui vẻ như thế. Đây là một chuyến đi mà tôi có thể chiếm lĩnh Ajisai-san cho riêng mình đó biết không? Hehe, rõ ràng còn gì, tôi đang cười, Renako đang cảm thấy rất vui vẻ…

 

Thực sự quá giới hạn rồi đó!

 

Tôi không thể, không thể một mình làm điều này được!

 

Là vậy đó. Tôi gửi đi tín hiệu cầu cứu. (ét ô ét)

 

Cứu.

 

Sau khi tôi gửi đi, thư trả lời đến thật nhanh chóng, dù mới sáng sớm thế này.

 

Satsuki: Gì vậy? Đại dịch zombie xảy ra rồi à?

 

Aa, đúng như mong đợi từ người bạn của tôi, Satsuki-san!

Tôi nhanh chóng gõ một câu trả lời.

 

Renako: Satsuki-san! Sự thật là, hiện tại Ajisai-san đang bỏ nhà đi bụi rồi! Và tớ không biết mở chuyện thế nào cả! Giúp tớ với!

Satsuki: Gì? Khoan, sao cơ?

Satsuki: Có quá nhiều thứ cần thông não trong một tin nhắn.

Renako: Là vầy, Ajisai-san định bỏ nhà đi một mình, và sau đó tớ quyết định đi cùng cậu ấy! Có nghĩa là tớ sẽ ở cùng cậu ấy một thời gian đó! Nên làm gì bây giờ?!

 

Satsuki: Cậu đang làm cái trò gì vậy…

Renako: Ai biết đâu! Tớ chỉ hành động theo cảm xúc thôi!

 

Và sau đó, không có bất kỳ tin nhắn phản hồi nào nữa.

 

Tôi đang rất bối rối.

 

Ôi, bạn của tôi, Satsuki-san ơi ?! Câu trả lời của cậu đâu?! Định bỏ rơi tôi  thiệt à?!

Ôi không…rốt cuộc thì Satsuki-san không thực sự trở thành bạn của mình…? Là nói dối đúng không…chỉ có tôi tự mình đa tình coi cô ấy là bạn….? Mặc dù cả hai đã hôn nhau ba lần!

 

Vì thế mà cô ấy không quan tâm đến tôi…cô ấy chỉ muốn cơ thể tôi thôi…tôi cá là cô ấy đang đọc cuốn sách R18+ đó của mình và quên béng lấy tôi rồi…

 

Tôi lướt điện thoại của mình tìm kiếm một người liên lạc khác.

_Oozuka Mai.

 

Nếu tôi hỏi ý kiến của Mai về chuyện này thì sao nhỉ?

 

Tôi đã bỏ nhà đi với Ajisai-san….như vậy.

 

Nhưng lúc này Mai đang bận rộn với công việc của mình. Tôi không thể lôi kéo cô ấy vì những chuyện như thế này được.

 

Hơn nữa, tôi nhớ lần đó cô ấy đã vội vã chạy từ Pháp để về nước vì tôi.

 

Tôi, không thể nói điều này với cô ấy được…nhất định là không thể được…cô ấy có thể sẽ nghe tôi nói với nụ cười rạng rỡ trên mặt, nhưng khi mọi thứ kết thúc, cô ấy chắc chắn sẽ tự mê đắm lấy cơ thể tôi…Giống như những gì cô ấy đã làm lần đó sau vụ của Satsuki-san…!

Còn Kaho-chan thì sao nhỉ…nếu là Kaho-chan, chắc chắn cô ấy sẽ lắng nghe tôi đúng không…? Không biết nữa. Tôi thực sự không biết chút gì về cuộc sống cũng như đời tư của Kaho-chan!

 

Vậy là chấm hết rồi. Thực sự là một tội đồ, đối với một cô gái không chút tài cán gì và vô vọng như tôi lại cố tiếp sức mạnh cho Ajisai-san?

 

Hiển nhiên là vậy. Rốt cuộc thì một kẻ ất ơ như tôi đang cố gắng giúp đỡ một thiên thần…

 

Tự chấp nhận tình hình thực tại và nghĩ rằng sẽ cho cô ấy thấy màu sắc thực sự của mình, thì một tin nhắn từ Satsuki-san gửi tới.

 

Ồ ô ô ô

 

Cô ấy đột nhiên gửi cho tôi tận bốn tin nhắn văn bản.

 

Renako: Gì thế này!

Satsuki: Tôi đã viết một vài chủ đề với một vài gợi ý.

Satsuki: Hãy mở nó ra xem khi gặp khó khăn.

Renako: Cảm ơn cậu, Satsuki-san! Bạn bè thực sự là kho báu quý giá nhất trần đời mà!

Renako: Tớ xúc động lắm!

Renako: Cảm ơn rất nhiều luôn! Tớ thích cậu Satsuki-san! Mến cậu lắm luôn! Satsuki-san là số một! Người bạn thân nhất của tớ, Satsuki-san! Một cô gái đáng yêu luôn lo cho gia đình mình, thua cuộc trong một Daifugo, làm pasta, tớ yêu cậu! (***)

 

(Ghi chú: (***) cái lời thoại này của Renako là một bản nhại lại của một bài tình ca, cho nên nó không có ý nghĩa dễ hiểu rõ ràng. Tóm lại là cô nàng đang hát nhảm thôi =]] )

 

Satsuki: Thấy ghê quá…

Renako: Vậy, tớ sẽ đọc cái đầu tiên!

Satsuki: Tội nghiệp cô gái.

 

Từ bốn tin nhắn, tôi mở ra cái đầu tiên.

Bên trong tin nhắn, có một chủ đề tôi nên nói

 

[Nói về những nơi cậu muốn đến]

 

Ồ…một sự lựa chọn bình thường đến không ngờ tới…

 

Vì đây là thứ do Satsuki-san soạn ra, nên tôi nghĩ là chủ đề của cô ấy sẽ là một cái gì đó khác biệt lắm, kiểu, phương pháp tra tấn yêu thích của cậu là gì? Cậu thấy đó, đối với tôi, fufufu, tôi thích bước chân đi trên than đang đốt cháy ♡.

 

Gượm đã, cái này ổn. Nó bình thường lắm luôn. Tôi thực sự cảm kích. Mặc dù tôi muốn nó bình thường theo cái kiểu kinh dị hơn. Nhưng bình thường vầy vẫn là nhất!

 

Satsuki: Nhưng hãy để tôi khuyên cậu một chuyện.

Renako: Hả, là gì vậy..? Nghe sợ quá…

Satsuki: Có vẻ như cậu thực sự quan tâm đến Sena nhỉ, nhưng hãy ghi nhớ điều này, con người về cơ bản là không tốt. Ngay cả Sena cũng sẽ nhất định có những mặt tối của con người mình khi cậu ấy cởi bỏ mặt nạ ra.

Renako: Ơ?! Không phải đó chứ! Ajisai-san không phải là người phàm, cậu ấy là một thiên thần. Một cái hoàn toàn khác biệt, không giống như chúng ta, những người có nhân cách sai lệch!

Satsuki: Có phải cậu vừa mới gom tôi với cậu lại chung với nhau không?

Renako: ……(mặt cười mỉm lè lưỡi)

Satsuki: Chà, thôi kệ. Điều tôi muốn nói là, cậu có thực sự chấp nhận mọi khía cạnh tiềm ẩn của cô ấy mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra, và vẫn cư xử như thường lệ hay không?

Renako: Dĩ nhiên là được rồi! Vì tớ yêu mến mọi mặt của cậu ấy…

Satsuki: Cho dù cậu nói vậy, yêu mến mọi mặt của một con người là điều không thể.

 

Satsuki-san đã tuyên bố một câu như thế.

 

Satsuki: Cho nên, cậu nên ngừng nhìn một Sena trong trí tưởng tượng của mình đi. Mở to mắt ra và nhìn một Sena chân thực trước mặt cậu.

Renako: Ơ…thôi được, tớ hiểu rồi.

Satsuki: Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Thôi, chúc gái may mắn.

 

Và cuộc trò chuyện của bọn tôi cũng kết thúc.

 

Cho nên, về cơ bản, Satsuki-san đang ngụ ý rằng, tôi không nên tự mình thêu dệt một phiên bản Ajisai-san lý tưởng trong tâm trí nhỉ…. “Yêu mọi khía cạnh của một con người rõ ràng là không thể”, hơ. Những lời nói đó của Satsuki-san vẫn còn dư âm trong đầu tôi.

 

Điều đó cũng đúng, vì Mai và Satsuki-san có những thứ họ thích và không thích ở nhau, nó quá rõ ràng đi.

 

….vậy cũng có nghĩa là Ajisai-san cũng không ngoại lệ. Đối với tôi mà nói, người chưa đạt được mức độ thích hợp để trở thành một người bình thường với nhân cách hoàn hảo, tôi gần như hoàn toàn không thể nhìn thấy được khía cạnh đó của cô ấy.

 

Aa, chuyện này không tốt tí nào. Tôi đang bắt Ajisai-san phải chờ đợi rồi. Phải nhanh lên một chút.

 

Tôi chạy lon ton ra khỏi phòng vệ sinh, và phút chốc nhìn thấy vẻ đẹp kiêu sa ngay trước mặt.

 

Uwa, thật dễ thương quá đi mất. Đó đương nhiên là Ajisai-san. Cô ấy thực sự rất rất dễ thương!

 

“T-tớ xin lỗi, khiến cậu phải chờ rồi, Ajisai-san.”

“Đâu, không sao đâu mà.”

 

Hạnh phúc tràn ngập trong khoảnh khắc cô ấy ban cho tôi một nụ cười của mình. Aa, quả thật như tôi nghĩ, Ajisai-san không phải là người có khả năng tồn tại những mặt xấu bên trong cô ấy được! Hừ, Satsuki-san thực sự lo xa rồi! Ajisai-san là hoàn hảo! Một cô gái hoàn hảo! Một thiên thần tuyệt vời!

 

Tôi, đã có trong tay những tin nhắn trợ thủ đó, không có gì phải sợ nữa!

 

Bản thân hiện đang trong một điều kiện tốt nhất từ trước đến nay. Mắc gì phải lo lắng chứ? Hiện giờ tôi đang ở cùng với Ajisai-san, sao lại sợ được? Thật nực cười, hẳn là tôi đã quá hạ thấp bản thân rồi.

 

“Vậy ta đi thôi.”

“A, ừm.”

 

Aa, Aaa, Ajisai-san đi phía trước tôi. Chủ đề, cuộc trò chuyện…

 

Đi bộ bên trong ga Shinjuku, tôi không thể chọn được lúc thích hợp để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Mặc dù đã có trong tay chủ đề để nói..! Hừm, Satsuki-san, thật thiếu sót nếu cậu không bao gồm cả tình huống để bắt đầu cuộc trò chuyện như thế này!

 

Ajisai-san, trông có vẻ năng động hơn bình thường, bước đi với tốc độ nhanh. Tôi không biết bọn tôi sẽ đi đâu, vì vậy mà chỉ ngoan ngoãn mà đi theo sau cô ấy hệt như chú vịt con…

 

Bọn tôi ra khỏi cửa soát vé và đi lên cầu thang.

Sau khi đi dọc theo con đường hẹp, bọn tôi đã đến một ga dành cho tuyến Odakyu.

 

“Hơ, tụi mình đi đâu vậy, Ajisai-san?”

“Fufu.”

 

Đằng sau vạch trắng trên sân ga, cuối cùng bọn tôi cũng đã dừng lại đứng cạnh nhau. Nhìn nụ cười vui vẻ của cô ấy trông như một đứa trẻ tinh nghịch, tôi đoán câu trả lời của cô ấy sẽ là, “Tụi mình sẽ đến một thế giới, nơi chỉ có tớ và Rena-chan thôi.” Hưm, câu đó chắc là lúc cả hai đi du ngoạn trên thiên đàng. Nhưng nếu là đi với Ajisai-san thì không thành vấn đề, tôi mỉm cười ngẫm nghĩ.

 

Nhưng có vẻ như sự suy đoán của tôi sai bét.

 

“Được rồi, có một câu hỏi dành cho Rena-chan.”

“Hở? Ừm, được.”

 

Bắt đầu câu hỏi của Ajisai là một câu đố. Hả, nếu trả lời đúng, vậy có làm tăng mức độ yêu mến của Ajisai-san đối với mình như là một phần thưởng không?!

 

“Đâu là nơi mà tớ luôn muốn đến?”

“Ể? Ở đâu ấy nhỉ….Uwmm, Disney Land?”

Sai-sai. Vậy thì, cho cậu một gợi ý. Một nơi mà tớ có thể thư giãn.”

“Một nơi để thư giãn ấy hả…Ơ, tụi mình sẽ không đến Kyoto đúng không? Những nơi như đền thờ….”

Sai-sai. Đã đến lúc cho câu trả lời thực sự rồi ~”

 

Có vẻ như những suy đoán của tôi đã sai lè lè và thời gian cũng đã hết. Chuyến tàu của bọn tôi cũng đã đến, và khi cánh cửa mở ra, Ajisai-san vui vẻ bước vào bên trong tàu.

 

Ajisai-san quay lại, váy của cô ấy đung đưa.

 

“Câu trả lời là suối nước nóng đó, Rena-chan.”

 

Điều tôi nghĩ đến, là một người chơi online chuyên nghiệp không nên xuất hiện trong một cuộc thi offline.

 

Đó là mức độ mà tôi đã trở nên thất vọng về mình đến nhường nào khi nghe câu trả lời của cô ấy.

Cùng với sự phục hồi của bộ não, chủ yếu là về chức năng trò chuyện, tôi mở to mắt ngạc nhiên.

 

“S-suối nước nóng sao!?”

“Đúng vậy đó. À, tớ đã dành được chỗ cho tụi mình rồi nè. Ngồi xuống nào.”

“Uwaaa.”

Ajisai-san kéo tay tôi, rồi dẫn tôi vào trong tàu.

 

Tôi vẫn không biết con tàu này đang đi về đâu cả. Nhưng vì cô ấy đã nói là muốn đến suối nước nóng, cho nên tôi nghĩ bọn tôi sẽ đến đó, hơ…

 

Vậy…tôi sẽ đi suối nước nóng với Ajisai-san.... sẽ đi…tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa, nhưng dù sao tôi cũng đi…

 

Vậy, đây là thứ con người ta nói là sự kích động. Trong lúc cảm xúc còn đang ngổn ngang, bọn tôi cũng đã đến chỗ ngồi của mình. Ajisai-san đặt balo xuống và nở một nụ cười.

 

“Rena-chan, cậu cũng ngồi xuống đi.”

“Ừm, Ừ.”

 

Tôi đứng yên đó như trời trồng.

 

Ra thế, mọi thứ đã leo thang đến mức này, và bọn tôi đã tiến xa đến vậy…thực tế là tôi đã bắt đầu cùng tham gia ‘chạy trốn với Ajisai-san.”

 

Thời điểm tôi lên chuyến tàu cao tốc được giới hạn này, tôi đang dần xa nhà hơn….

 

Nếu giờ muốn quay lại, thì ngay lúc này chính là cơ hội cuối cùng, tôi nghĩ vậy.

 

“Rena-chan?”

 

Ajisai-san hơi nghiêng đầu, giống như cô ấy đang hỏi “Cậu sẽ lên thiên đàng với tớ chứ?”

 

Ây! Mi đang làm gì vậy chứ, thật đáng sợ mà! Đây không phải là lúc đâu, Renako!

 

Hãy nhớ những gì Ajisai-san đã làm cho mi từ lúc bắt đầu đến giờ! Đây là cách nhà mi đáp trả lòng tốt của cô ấy đó à! Dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được phép để Ajisai-san một mình!

 

Tôi nắm lấy vai Ajisai-san khi cô ấy ra hiệu cho tôi ngồi bên cửa sổ.

 

“HƠ?”

 

Sau đó, tôi bắt cô ấy ngồi xuống ghế bên cửa sổ.

 

“Bởi vì hôm nay là ngày của Ajisai-san mà!”

 

Nó hơi xấu hổ nên tôi quay mặt đi trong khi nói với cô ấy như vậy.

Không phải tôi đang cố tỏ vẻ trước mặt cô ấy…đó chỉ là một cái gì đó giống như là một sự quyết tâm trong tôi mà thôi!

 

Ajisai-san nhìn tôi sửng sốt một lúc, và rồi như một bông hoa hé nở, cô ấy mỉm cười.

 

“Cám ơn cậu, Rena-chan.”

 

Uuuu, cô ấy thật đáng yêu…

 

“K-không, không có gì đâu mà.”

 

Đặt chiếc balo của mình xuống ngay cạnh chân. Tôi lấy ra những thứ cần thiết cho chuyến đi như cục sạc pin dự phòng, và linh tinh vài thứ khác. Cố làm ra vẻ bận rộn để có thể che đậy đi đôi má đang nóng lên của mình.

 

Ajisai-san nhìn ra cửa sổ, rồi cười khúc khích.

 

“Ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, ưm, cũng lâu lắm rồi. Bất cứ khi nào tớ du lịch cùng gia đình mình, vị trí ngồi như ở đây luôn thuộc về mấy đứa em nhỏ của tớ. Sự thật là, tớ luôn muốn ngồi ở đây.”

 

Đánh giá âm lượng giọng nói của cô ấy, tôi không biết là cô ấy đang nói với chính mình hay với tôi nữa.

 

Tôi xác nhận một chút, và cô ấy cũng quay lại. Mắt bọn tôi chạm nhau.

 

“Nè, cậu đang nghĩ gì vậy, Rena-chan?”

 

Tôi không biết nên trả lời cô ấy như thế nào.

Quả thật, tôi biến chính mình thành một kẻ ngốc nghếch.

 

“Ơ-ưm…tớ không có.”

 

Có vẻ như cô ấy không bỏ qua câu trả lời này của tôi. Thay vào đó, cô ấy lại mỉm cười.

 

“Vậy à, tớ hiểu rồi.”

“Ừm…”

 

Tàu bắt đầu rời ga.

 

Tận một lúc cả hai bọn tôi đều không nói gì và Ajisai-san thì chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài khung cảnh bên ngoài.

 

Đ-được rồi, về mấy đề tài để nói.

Sẽ không vấn đề gì, tôi có thể làm được mà. Dù sao cũng đã có sự trợ giúp từ Satsuki-san.

 

“N-nè.”

“Hửm?”

“Nếu cậu có thể đến được bất cứ nơi nào, thì nơi cậu muốn đến nhất là ở đâu?”

 

“Nơi tớ muốn đến nhất ấy hả? Sẽ không vấn đề gì nếu nó là những gì tớ tưởng tượng đâu ha? Kiểu như một thế giới thần tiên chẳng hạn?”

 

“Ơ, tớ không biết nữa….”

“Cậu thì sao?!”

 

Không có bất kì quy tắc nào cả…

 

“Ơm, nhưng mà, để coi, tớ nghĩ tớ muốn xem những toà lâu đài ở Châu Âu. Như mấy lâu đài Neuschwanstein ấy, hay Windsor cũng được.”

 

“Aaa, phải ha, mấy chỗ đó tuyệt đó! Trông chúng như chứa một báu vật  gì đó bên trong vậy!”

 

Này, Satsuki-san của tôi ơi, mọi thứ chẳng suôn sẻ tẹo nào! Tại sao cậu không nghĩ là khả năng của đoạn hội thoại này sẽ thấp khi đưa ra đề tài này vậy?! Tớ thực sự chả biết tí gì về lâu đài ngoài những cái trong game nhập vai cả!

 

Tự hỏi liệu Ajisai-san có cảm nhận được rằng tôi đang gặp vấn đề khi trả lời hay không, vì cô ấy liên tục nói một mình, “Ngoài ra, tớ cũng muốn thử đến Comiket nữa….hội chợ đó.”

 

“Hội chợ truyện tranh á?!”

 

Ajisai-san cười đáp: “Đúng rồi, cái đó đó.”

 

Vì bản thân tôi chỉ thích chơi game, vì thế mà những thứ như anime hay manga tôi không thực sự rành lắm. Tôi biết một vài bộ truyện tranh mà tôi thích, nhưng cũng chỉ rất ít thôi.

 

N-nhưng nếu có cơ hội nào đó, Ajisai-san thích anime, thì t-tôi sẽ cố gắng tham gia để cả hai có thể cùng nhau thưởng thức chúng…để có thêm đề tài để nói, chỉ là giữa tôi và Ajisai-san thôi…!

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những chủ đề từ Satsuki-san có thể khiến tôi cảm thấy như thế này…cám ơn cậu, Satsuki-san…bạn bè quả là kho báu tuyệt vời nhất…tình bạn của chúng ra sẽ trường tồn mãi mãi…

 

Thế nên, tôi giả vờ quan tâm đột ngột, nhưng ở mức độ bình thường và hỏi cô ấy.

 

“Uwmm, cậu nói là muốn thử đến Comiket. Vậy cậu thích điều gì ở đó vậy?”

 

Tôi lo lắng chờ đợi câu trả lời của Ajisai-san.

Trông cô ấy hơi ngượng ngùng.

 

“A, Tớ thường thấy các Cosplayer trên báo chí và tớ cảm thấy họ thật đáng yêu. Vì vậy mà tớ đã nghĩ là mình muốn nhìn thấy họ tận mắt.”

 

“Ra vậy!”

 

Thật nguy hiểm mà. Đó thực tế là một cái bẫy. Một cái bẫy giành cho otaku. Chờ đã nào, nó chỉ ở trong đầu tôi. Ngay cả khi Ajisai-san biết tôi là một Otaku đi nữa, nhất định cô ấy sẽ chấp nhận tôi với một nụ cười đầy tử tế…

 

“Năm nay tớ khá bận bịu không thể đi được rồi, nhưng tớ muốn có dịp nào đó sẽ được đi!”

 

Cosplay, hơ…

 

“Nói về chuyện đó, tớ thực sự lại muốn nhìn thấy Ajisai-san cosplay.”

“Hở?”

 

Cô đặt hai tay lên má, dáng vẻ đầy ngại ngùng. Thật dễ thương.

 

“Nhưng cosplay là dành cho những đối tượng yêu thích một bộ truyện tranh nào đó mà? A, nếu đúng là như vậy, tớ nghĩ tớ muốn xem Ma Pháp Thiếu Nữ đang được phát sóng vào sáng chủ nhật hàng tuần. Trang phục của họ siêu dễ thương.”

 

Ra vậy. Vì cô ấy có mấy đứa em trai nhỏ, nên tất nhiên là sẽ cùng chúng xem phim loạt phim như Kamen Rider, điều đó có nghĩa là cô ấy cũng sẽ xem Ma Pháp Thiếu Nữ được phát sóng ngay sau đó.

 

Hả, Ajisai-san cosplay thành một cô gái phép thuật sao? Chuyện này quá mức đáng yêu rồi…tôi thực sự muốn nhìn thấy….Ajisai-san mặc một chiếc vát xếp li….Này này, chuyện này quá đà rồi…

 

“Cậu thấy đó, tớ có yêu thích một nhân vật này, nhưng cô ấy chỉ xuất hiện một lúc thôi, và sau đó_”

 

Sau đó, tôi nghe Ajisai-san nói về show truyền hình ấy.

Khi nhìn thấy Ajisai-san nói về Ma Pháp Thiếu Nữ được dành cho những bé gái, điều đó khiến tôi nghĩ rằng nó thực sự xứng đáng để gắn thẻ cho chuyến đi bụi của cô ấy.

 

Có một người đáng yêu nói về những điều đáng yêu, là sự nhân đôi đáng yêu đó lên, hơ…

 

Trong một chuyến tàu nào đó đi xa hơn khỏi khu vực thành phố, ở một góc nào đó, một bầu không khí nhẹ nhàng nhất thế giới này đã được tạo ra.

 

Một chuyến đi chỉ có Ajisai-san thực sự là tuyệt!

 

_________

 

“Rena-chan, tụi mình sắp đến nơi rồi.”

“Ưm!”

 

Tôi đã chìm vào giấc ngủ. Thực sự vì đêm qua không thể nào chợp mắt, cho nên chuyện ngủ quên không thể tránh khỏi được…tôi nhanh chóng lau miệng.

 

“T-tớ xin lỗi, Ajisai-san.”

 

“Không, không sao đâu mà. Dù sao tớ cũng đã ngủ một giấc.” Ajisai-san vừa cười vừa trả lời, lại còn có dáng vẻ hơi ngượng ngùng. Nếu được nhìn thấy Ajisai-san trong tình trạng cô ấy vừa mới thức dậy, tôi sẽ không thể giữa được sự tỉnh táo của mình, cá là tôi….

 

Bọn tôi lấy balo của mình, và sau đó xuống tàu.

 

Nhìn từ sân ga không có vấn đề gì. Cổng soát vé trông khá cổ điển và bầu không khí không giống như một nơi để đi du lịch cho lắm.

Tôi nên nói điều này như thế nào đây, thực tế là…

 

“Thật là một nơi vắng vẻ ha.”

“Hở?! Nói như vậy có hơi…”

“Ahaah, sự thật là vậy mà.”

 

Không, đúng như cô ấy nói..nhưng tôi nghĩ đâu là nơi mà cô ấy đã mong muốn được đến…

 

Ở thị trấn này, tôi có thể cảm nhận được mùi gió biển, khiến bản thân gợi lên hồi ức của lần được đến Odaiba. Lần đó, người đi bên cạnh tôi dù sao cũng là Mai.

 

Lúc này, người bên cạnh tôi lại là Ajisai-san. Vừa ôm tóc trước gió, vừa đứng nhìn một nơi xa xăm, một thứ gì đó không có ở đây.

 

Tôi muốn tiếp tục nhìn cô ấy như vậy và không nói bất cứ điều gì, nhưng bọn tôi sẽ bị tình nghi làm chuyện mờ ám nếu cứ đứng ở đây mà không làm gì cả. Cho nên, tôi đã nói chuyện với cô ấy.

 

“Hơ, vậy điểm đến của cậu là ở quanh đây hả?”

“Ừ, hôm nay tụi mình sẽ trọ gần đây.”

“Tớ hiểu rồi.”

 

Ajisai-san liếc nhìn đồng hồ ở sân ga.

 

“Đã trưa rồi. Tớ cũng đang đói. Tụi mình đi kiếm nhà hàng nào đó nhé?

“Chắc rồi!”

 

Có vẻ như bọn tôi không có quá nhiều lựa chọn, vì vậy đã đứng trước một cửa hàng udon phía trước nhà ga.

 

Những khách hàng đang ngồi ở cũng kha khá trên dưới đều có, vì vậy mà Ajisai-san và tôi đi đến chỗ ngồi ở ngay quầy và ngồi cạnh nhau. Với bờ vai mảnh mai quá gần của cô ấy, tôi đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình một cách tuyệt vọng.

 

“A, cậu thích udon chứ, Ajisai-san?”

“Ừ, tớ thích. Về cơ bản tớ thích các món ăn làm từ bún. Aa, nhưng thực sự tớ lại không thể tự mình bước vào những nơi như này.”

“Ra vậy!”

 

Mặc dù tôi đã đồng tình với cô ấy, nhưng sự thật thì tôi là kiểu người có thể dễ dàng ăn một mình ở những nơi như thế này…

Trong một khoảnh khắc, trong góc tâm trí tôi, Satsuki-san xuất hiện với ánh mắt sắc lẹm.

“Tại sao cậu lại nói dối? Tôi đã nói rồi cơ mà?”

 

Tôi- nó không phải thế! Chỉ là làm chúng một cách vô thức mà thôi! Chỉ đi theo dòng đời đẩy đưa và đã đồng ý với cô ấy! Tôi không cố ý mà!

 

Tôi bối rối cố gắng giải quyết sự hiểu lầm.

 

“Không, nhưng tớ thường ăn Ramen một mình lắm, tớ nghĩ là vậy!”

 

Nếu tình cờ sau này, Ajisai-san trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng và nói “Tại sao cậu lại nói dối?” Tôi nghĩ là mình kêu cứu ngay tại đây.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

 

“Hể, tuyệt thật đó. Sau này, chỉ cần tớ ở cùng với Rena-chan, tớ có thể vào bất cứ cửa hàng nào mình muốn rồi.”

 

Đây có thể được hiểu theo một cách gián tiếp là để bóc mẽ tôi, (Hả, cậu có thể vào bất cứ cửa hàng nào một mình sao, hơ. Thật là một cuộc sống cô đơn *cười ha hả*), nhưng vì đó là Ajisai-sn, tất nhiên cô ấy sẽ không có ý như vậy được.

 

“Tất nhiên rồi!”

 

Udon của bọn tôi được mang ra. Tôi đã gọi một kake-udon lạnh, trong khi Ajisai-san đã gọi Kisune-udon. Cô lấy một chiếc dây buộc tóc trong balo ra rồi cột tóc lại. Tôi có thể nhìn thấy gáy của cô ấy, và nó khiến trái tim tôi loạn nhịp.

 

“Ch-chà, chúng ta ăn thôi.”

“Chúc ăn ngon miệng ~”

 

Tuy nhiên, một cô gái dễ thương ăn ramen với mái tóc buộc lên thực sự là một tuyệt cảnh, hơ. Nghe đây, điều này không có nghĩa tôi là một kẻ biến thái nhỉ? Tôi chỉ trưng cầu ý kiến chung từ một góc độ chung thôi!

 

“Món này ngon ha?”

“Ừ-ừ.”

 

Thật là nguy hiểm mà. Tôi đã vượt qua ranh giới, tôi muốn trở thành món mì mà cô ấy đang thổi nhẹ nhàng kia.

 

Mặc dù tôi đã quen với việc ăn trưa cùng mọi người…việc ăn trưa cùng nhau chỉ có hai đứa thế này thực sự khiến tôi lo lắng. Có lẽ do tôi đã xem một thứ như thế này ở một góc nhìn khác hử.

 

Nó không giống như việc cùng nhau uống trà, hay ăn bánh crepe sau giờ học. Tôi tự hỏi điều gì đã làm cho nó trở nên khác biệt. Làm một việc hàng ngày như đi ăn cùng một người bạn có gì phải xấu hổ?

 

Tôi lén nhìn trộm cô ấy, và rồi mắt chúng tôi chạm nhau.

 

“Cậu muốn thử một miếng không?”

“K-không có. Tớ chỉ, ưm, chỉ là nhìn cậu thôi, Xin lỗi.”

“Sao lại phải xin lỗi chứ? Rena-chan thật kỳ lạ.”

“He, hehe.”

 

Không tốt tí nào! Tôi đang dần trở nên thật đáng khinh! Thực sự muốn có một cuộc trò chuyện thích hợp thôi mà! Nhưng cuộc trò chuyện thích hợp là gì mới được?!

 

Tin nhắn thứ hai của Satsuki-san, tôi phải mở nó. Bọn tôi vẫn đang ở trong ngày đầu tiên, và nó chỉ mới trôi qua có vài giờ đồng hồ. Điều này tệ quá nhỉ? Phải, quá tồi tệ luôn!

 

Tin nhắn thứ hai ghi như thế này.

[Về mơ ước trong tương lai]

 

Đ-đúng như mong đợi từ một Satsuki-san…một chủ đề thích hợp. Không ai có thể coi thường loại chủ đề này, chủ đề này thuộc mảng trung lập, một chuyện rất bình thường để nói về chúng…Mặc dù Satsuki-san trông có vẻ như không có hứng thú nói chuyện với mọi người, nhưng cô ấy thực sự đã thể hiện khả năng của mình trong tình huống như thế này. Cô ấy thực sự là một trợ thủ đắc lực cho cuộc sống của tôi.

 

Không cần suy nghĩ nhiều, tôi bắt đầu chủ đề mà Satsuki-san đã đưa ra. Tôi như thể một robot được lập trình từ xa vậy.

 

“Cậu có ước mơ gì trong tương lai không Ajisai-san?”

“Ể, ước mơ hả? Để tớ coi.”

Trong khi cô ấy di chuyển đũa của mình, cô ấy cười như thể đang gặp phải một vấn về phức tạp.

 

“Nhưng ước mơ thường khá phức tạp, cậu có nghĩ như vậy không?”

 

Thực sự quá đúng!

 

“Cậu có ước mơ nào không Rena-chan?”

“Tớ…để tớ xem.”

 

Tôi muốn tránh làm việc trong suốt quãng đời còn lại của mình, càng ít tiếp xúc với những người khác càng tốt, sống một cuộc đời cô độc, và chết trong cô độc.

 

Tôi nhanh chóng xoá đi những lời đó trong đầu mình. Cá là ngay cả Ajisai-san cũng sẽ kinh hãi nếu cô ấy nghe được những chuyện đó.

 

“Sẽ thật tuyệt nếu tớ có thể tự mình nuôi bản thân bằng cách chơi game, ahaha. Giờ cũng khá phổ biến, một người livestream chơi game, ahaha….”

 

“Ể, nghe có vẻ thú vị á. Thực sự rất đáng yêu.”

 

Ajisai-san toả một luồng năng lượng tích cực toàn thân khi cô ấy cười.

 

Nếu tôi là một người ngây thơ hơn thế này, tôi chắc chắn sẽ nghĩ gì đó,

“C-cô gái này, cô ấy thừa nhận ước mơ của tôi…Hãy đặt mục tiêu trở thành một streamer game mạnh nhất thế giới, và sau đó tôi sẽ biến cô ấy thành vợ của mình, heheeh…”  và suy nghĩ leo đến một quyết tâm nguy hiểm.

 

“N-nhưng, bây giờ tớ nghĩ khác. Bằng cách nào đó, có rất nhiều thứ tớ muốn làm, nhưng tôi không biết liệu mình có thể làm tốt được hay không nữa…!”

“Vậy hả? Nhưng điều đó thật tuyệt. Nghe những ước mơ của người khác thật thú vị ha?”

 

Ajisai-san lắng nghe tôi trong khi vẫn duy trì nụ cười.

Tôi có thể nghe thấy thanh âm của tỷ lệ được yêu thích của mình được tăng lên…heheh.

 

“Tớ cũng thấy vậy á. Sau này, tớ muốn mở cho riêng mình một cửa hàng bánh kẹo. Hơn nữa, tớ muốn trở thành một người phụ nữ thành đạt.”

“N-người phụ nữ thành đạt?”

“Chắc cậu đang thấy thắc mắc đúng không? Nói như thế nào nhỉ? Hồi trước tớ nghĩ rằng, những người phụ nữ tớ gặp trên đường đi với tư thế lưng thẳng tấp trong rất tuyệt, mặc dù tớ không biết công việc của họ là làm gì. Chỉ nghĩ là khoác lên bộ vest và mang giày cao gót khi đi dao quanh phố là một điều gì đó rất tuyệt vời.”

 

Dù gì thì cũng là một ước mơ thời thơ ấu. Đối với Ajisai-san mà nói, một cô gái trưởng thành thế này, tôi thử tưởng tượng ra vẻ ngoài sang trọng của cô ấy như vậy, và cuối cùng chìm đắm trong sự phấn khích của chính mình. Chị gái Ajisai…!

 

“Nhưng, có một sự thật là tớ nghĩ là chưa có thay đổi nhiều được đến vậy.”

Ajisai-san lấy tay cầm bát lên, rồi thở dài.

 

“Đôi khi tớ nghĩ, mình muốn lớn lên và trở thành một người lớn. Đối xử tử tế với mọi người, có lòng kiên định và làm được mọi việc.”

 

“Nó có phải là ý muốn thay đổi mà cậu nói vào lần đó khi tụi mình gọi cho nhau không?”

“Đúng rồi. Hiện tại, tớ nghĩ nó chính là mục tiêu của tớ. Mặc dù vậy, vạch đích vẫn còn xa lắm…”

 

Theo quan điểm cá nhân của tôi, Ajisai-san là một cá thể hoàn hảo. Nhưng cô ấy cho rằng mình còn thiếu xót và thừa nhận chúng, điều đó đã thúc đẩy cô ấy làm tốt hơn mọi chuyện.

 

“Chà” Ajisai-san tiếp tục cười. “Tớ đã không tốt chút nào, kể từ khi lúc tớ cằn nhằn đám em nhỏ của mình, nổi đóa rồi bỏ nhà đi.”

“T-thi thoảng thôi! Con người không thể cứ miệt mài mãi mà không nghỉ ngơi được!”

 

“Rena-chan thực sự là một cô gái tốt, hơ…bởi vì lúc nào cậu cũng động viên tớ hết mình thế này…”

 

Nụ cười của cô ấy thoáng qua, giống như sẽ tan biến ngay sau đó!

Nhưng mà tại sao chứ?! Chờ một chút đã!

 

“Không, ý tớ không phải vậy đâu! Tớ, đó là ví dụ thôi! Tớ chả tốt tí nào đâu. Mặc dù cậu nhận được từ tớ lời an ủi đó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ là bao! Tớ sẽ mệt mỏi rất nhanh. Những khi đó nếu mệt tớ cũng cần phải nghỉ ngơi, và một khi tớ cố gắng hết sức làm chúng, tớ lại càng muốn được nghỉ ngơi hơn nữa!”

 

Tôi đã không tin tưởng vào bản thân mình. Mất can đảm vào những thời điểm quan trọng. Rốt cuộc tôi là người có thể quay lưng nhanh chóng với người khác!

 

“Vậy là cậu hiểu rõ khả năng bản thân mình. Như vậy là quá tuyệt vời rồi, Rena-chan.”

 

Mặc dù tôi đã không nói những điều mình nghĩ đó!

 

“Tớ đã nằm lì trên giường cả ngày đó?!”

“Hãy nghỉ ngơi những nếu cậu thấy mệt mỏi. Điều đó quan trọng mà.”

“Tớ lười biếng và chơi game, trì trệ và để bài tập về nhà của mình qua ngày hôm sau đó!”

“Cậu có những thứ để cậu đam mê. Ghen tị thật.”

 

Dù tôi tự dìm bản thân của mình đến nhường nào đi nữa, bằng một cách nào đó, lòng tự trọng của Ajisai-san cứ giảm dần. Cô ấy khen tôi bất kể tôi có nói gì đi nữa!

 

Tôi thực sự mong muốn một Dark Ajisai ngay lúc này!

Với cái đà này, cơ thể tôi sẽ tàn lụi bởi cảm giác tội lỗi của chính mình. Tôi thực sự cần phải hành động thôi.

 

“Cầu xin cậu, Ajisai-san…hãy chà đạp, xúc phạm tớ đi…”

“Có lại ước muốn như vậy?!”

Ajisai-san mở tròn mắt kinh ngạc và lo lắng hỏi lại tôi.

 

“Nhưng mà tại sao chứ…?”

“Chỉ cần cậu bịa ra một cái nhìn xấu bí mật mà cậu có về tớ….”

“Ơ ~….? Những thứ như thế….”

 

Ajisai-san có vẻ như nhớ ra điều gì đó, sau đó cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

Mạch đập của tôi tăng đột ngột, có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.

 

Tôi chưa bao giờ thấy một Ajisai-san thích đổ oan cho người khác trước giờ, nhưng mà, tôi tự hỏi cô ấy sẽ nói gì nhỉ….có thể cái gì đó đáng yêu như  “Cái đồ não chim.” Hoặc đại loại cái gì đó khiến con tim tôi tan nát như “Rena-chan, hình như cậu chưa nói chuyện với ai nhiều hơn ba người hết phải không?”

 

Trong sự lo lắng của tôi, Ajisai-san với đôi mắt khép hờ, từ từ mở miệng.

“Rena-chan…thực sự là một cô gái tốt với tất cả mọi người, ưm ~”

“Cậu nói như vậy được luôn?!”

 

Để đáp lại thiên thần của Ashigaya, tôi bốc đồng mà hét lên.

 

Bọn tôi cảm ơn vì bữa ăn xong sau đó rời đi. Một lần nữa, tôi và Ajisai-san dạo quanh thị trấn.

Một thị trấn ven biển không có gì cả. Đây là lần đầu tiên tôi tản bộ ở đây, nhưng lại cảm thấy luyến tiếc khi nhìn khung cảnh trước mắt.

Ajisai-san đang đi phía trước, nhìn thoáng qua trông như một Ajisai-san thường ngày…nhưng xét qua cuộc trò chuyện giữa bọn tôi trong bữa trưa, có vẻ như cô ấy thực sự phiền muộn những sự việc đã xảy ra. Thật không bình thường khi nhìn thấy một Ajisai-san tự ti như thế này.

 

Đôi khi cô ấy còn rũ mắt xuống…

Tôi muốn động viên cô ấy, nhưng mọi thứ dường như không suôn sẻ tí nào.

 

Giá như tôi không có màn ra mắt trung học, mà là màn ra mắt hồi thời cấp hai. Tôi có lẽ đã thu thập được một lượng lớn kiến thức cuộc sống và sẽ an ủi cô ấy tốt hơn thế này.

 

Chân cô ấy ngừng di chuyển, và rồi nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó ở bờ bên kia.

 

Đại dương, được chiếu sáng bởi mặt trời, ánh lên màu trắng lấp lánh.

Biển lọt vào tầm mắt tôi trong thật rộng lớn, dường như không nhìn thấy nơi tận cùng. Tôi rút ngắn khoảng cách của cả hai lại, và đứng bên cạnh cô ấy.

 

“Tớ đã đến thị trấn này một vài lần trước đó. Một người thân của tớ là chủ một nhà trọ quanh đây.”

“À, hoá ra là vậy.”

 

Khi ấy ở đây không phải là một thị trấn hoàn toàn vô danh.

“Ừm, tớ nghĩ thị trấn này nhất định không phải không có gì, ưm. Nhưng sau đó, tớ tự hỏi, liệu có phải do bản thân đã quen với cuộc sống ở Tokyo hay không? Cho nên, khi tớ thử nhàn nhã mà tận hưởng cuộc sống ở thị trấn này, mọi thứ có vẻ thư giãn hơn rất nhiều.”

Với những chiếc balo khổng lồ trên vai, bọn tôi lại bước đi.

 

Đó là lúc tôi nhận ra điều gì đó. Có lẽ hướng bọn tôi đến là nhà trọ do một người bà con của cô ấy làm chủ?

 

“Tớ thường lướt qua các trang du lịch băn khoăn không biết mình muốn đi đâu, nhưng..một khi tớ đã quyết định bỏ đi, nơi đầu tiên tớ nghĩ đến là nơi này.”

Cô lại cụp mắt xuống.

“Cuối cùng, tớ không thể không nghĩ rằng mình thực sự không thể đến một nơi mới mẻ khác, không xác định, hầy.”

 

Vẻ mặt cô ấy đượm buồn. Nó làm tôi nhớ đến một cô bé không dám nhảy vào bể bơi vì sợ nước trong bể ấy.

 

Từ từ, tôi bắt đầu hiểu những điều tôi có thể làm.

….được rồi.

 

Tôi có thể làm tốt mà!

 

Tôi nắm lấy tay Ajisai-san.

“Á, Re-Rena-chan?”

“Nè nè Ajisai-san! Hình như có một nhà trọ quanh đây đó!”

 

Tôi cho cô ấy xem màn hình điện thoại của mình và nở một nụ cười.

 

“Một nơi mà cậu đã từng đến nghe có vẻ tuyệt đó, nhưng nếu tụi mình ở cùng nhau, cậu có muốn thử một chỗ khác không? Có thể sẽ có vài bất tiện nhưng…tụi mình có thể giải quyết nó ngay thôi!”

 

Tôi thực sự đã nói một điều gì đó rất vô tư.

 

Có vẻ ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lo lắng trong trường hợp mình đã lỡ nói những điều mà không nên nói. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy trả lời, “Tuy vậy, tâm trạng tớ không phải lúc thích hợp nghĩ đến điều đó đâu chứ?” Tôi thực sự không muốn tẹo nào!

Rực rỡ trước khoảng dừng khó xử, tôi lén nói vài lời ngượng ngùng.

 

“Sẽ ổn thôi mà! Cậu có thể riêng mình tự chọn chỗ đến mà! Nếu cậu lo ngại có một mình, tớ sẽ ở cùng cậu!” Không có ai đang ở gần đây, tôi hét lên trong khi nắm lấy tay Ajisai-san.

 

Tôi không có ý gì đặc biệt cho chuyện này. Chỉ là tôi nghĩ là mình có thể truyền cảm xúc đến cô ấy bằng cách này tốt hơn thôi. Đó cũng chính là điều mà Ajisai-san đã dạy cho tôi.

 

Ajisai-san nhíu mày rồi nhìn tôi.

 

“Rena-chan…”

“Ơ-ơi. Tớ chỉ muốn nói vậy, ưm.”

“…nhà trọ kia, có phải là nhà trọ đó không?”

“Hở?”

 

Ajisai-san chỉ tay về một hướng và tôi cũng nhìn vào toà nhà mà cô ấy chỉ. Và rồi_

 

“Nó đã đóng cửa…!”

 

Nhà trọ nằm bên kia đường dán một tờ giấy to chữ “ĐÓNG CỬA”

 

Cái gì vậy trời! Tôi hoang mang tột độ.

 

Cảm thấy vô cùng xấu hổ, đến mức mồ hôi của tôi không ngừng chảy ra. Thực sự bản thân có thể gục ngã ngay tại chỗ. Tôi hiểu là họ có lí do riêng, nhưng không lẽ họ không thể xoá đi được định vị của mình trên internet luôn sao?!

 

Ajisai-san cười khúc khích.

 

“Nếu vậy chúng ta thử đến chỗ kế tiếp coi sao, Rena-chan?”

“Hơ, ưm, được! Đành vậy!”

 

Tôi gật gù một cách tuyệt vọng trước giọng nói nghe như đang thì thầm của Ajisai-san.

 

Cô ấy đã quan tâm và hiểu cho tôi….thực sự vô cùng cảm kích. Cám ơn cậu, Ajisai-san…đúng như dự liệu, rốt cuộc thì tôi không thể như Mai được…

 

“….cám ơn cậu.”

“H-hửm?”

Ajisai-san nói lời cảm ơn bằng một giọng rất nhỏ.

 

Tôi không thể quay lại vì đang rất xấu hổ. Bọn tôi cứ thế tiếp tục bước đi. Tôi không biết tại sao nhưng tay bọn tôi vẫn đan vào nhau khi đến nhà ga. Đi dọc xuống con phố trước đó mà bọn tôi đến.

 

Cảm nhận được lòng bàn tay của Ajisai-san nóng hơn cả lần nắm tay trước đó.

 

Trong mọi trường hợp, sẽ mất thêm 40 phút nữa để đến chuyến tàu tiếp theo. Khi tôi nhìn thấy như vậy, thực sự nhận ra rằng bọn tôi đang không ở Tokyo, hơ.

 

_____________

 

Từ thị trấn ven biển mà Ajisai-san biết, bọn tôi chuyển đến một thị trấn ven biển hoàn toàn xa lạ khác.

 

Bọn tôi ở nhà trọ duy nhất có ở thị trấn này.

Có vẻ như không có khách nào khác ngoài bọn tôi, khi đi đến lối vào phía trước, tôi còn liên tưởng đến một nhà tắm công cộng.

“Tớ đã không cân nhắc chuyện này khi đề xuất chúng, nhưng liệu học sinh trung học có ổn không khi ở trong một nhà trọ thế này…”

 

Vì trẻ vị thành niên cần có sự đồng ý của người giám hộ nếu muốn ở lại những chỗ như này.

 

“Để tớ hỏi họ xem.”

“Dạ xin lỗi.” cô ấy nói khi bước đến quầy lễ tân.

 

Những con người có thể tung ra kỹ năng đặc biệt như , “Hãy để tớ hỏi họ.” nhất định rất mạnh, ơ…quả là Ajisai-san có khác. Cô ấy thực sự có thể làm bất cứ điều gì.

 

Cuối cùng, bọn tôi đã có thể ở lại đây được như bình thường.

Ngay cả dì lễ tân trông cũng có vẻ không nghi ngờ Ajisai-san tẹo nào…Để bọn tôi ở lại đây mà thậm chí không cần cho dì ấy biết lí do, tất cả là nhờ Ajisai-san ?

 

Thực sự luôn, không hổ danh là Ajisai-san…qua mắt người khác không chớp mắt…tôi cá là cô ấy không bị cảnh sát thẩm vấn bao giờ. Cô toả ra một năng lượng tích cực trong từng centimet trên cơ thể. Tôi ước chúng có thể tồn tại vĩnh cữu như thế.

 

Ajisai-san nhận chìa khoá phòng, và sau đó vẫy tay về phía tôi với một nụ cười.

“Rena-chan, có phòng trống cho tụi mình đó. Thật tuyệt vời chưa nè!”

“Tuyệt.”

 

Sau đó dì (chắc là dì chủ nhà chăng?) trò chuyện với Ajisai-san về những thứ bình thường. Tôi chỉ nghe loáng thoáng bên lề.

 

“Bạn của cháu?” “Chỉ có hai đứa? Nghe vui phết đó chứ.”, “Ở đây không có gì đặc biệt cả, nhưng cứ tận hưởng vui vẻ nhé.”, “À, ngày mai có một lễ hội đấy. Đó là lễ hội truyền thống ở đây, vì vậy có dịp hãy vui chơi đi.” Vân vân mây mây…Dì ấy nói như một khẩu súng liên thanh vậy.

 

Chẳng giống như tôi, cái con người sẽ bị lag vì bối rối, Ajisai-san đã có một cuộc nói chuyện trôi chảy như đang nói chuyện với người hàng xóm của mình mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp gỡ. Thật đáng nể.

 

Bọn tôi đi dọc theo hành lang đi về phòng theo sự hướng dẫn của dì chủ trọ.

 

Woa.

Căn phòng đúng kiểu làm phòng trọ (tôi hoàn toàn ý thức được là mình đang cư xử một cách thô lỗ)

Đó là một căn phòng kiểu Nhật, có kích thước bằng phòng khách của tôi.

 

Một chiếc bàn lớn và sau đó là bốn chiếc đệm ghế trải trên chiếu tatami. Ngoài ra còn có một cái tivi và một cái tủ lạnh nhỏ, loại hay dùng trong nhà trọ. Trong phòng bên cạnh, có một khoảng trống để trải tấm đệm futon.

 

Tôi đã từng bảo “Dù sẽ phát sinh ra vài vấn đề nhưng nhất định tụi mình sẽ giải quyết được thôi” trước đó, nhưng sau cùng thì bọn tôi đã đến một căn phòng hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ điều này cũng nhờ vào những việc làm tốt hằng ngày của Ajisai-san. Đúng, nó quá thuyết phục còn gì.

 

“Vậy, hãy nói với dì khi cháu cần gì đó nhé ~ Ajisai-chan~”

“Dạ, cám ơn dì ạ.”

 

Ajisai-san, người đã cởi mở hết lòng với dì chủ trọ trong vài phút trước, cúi đầu.

Cánh cửa đóng lại, cả tôi và Ajisai-san đều bị bỏ lại một mình.

 

Ajisai-san đặt balo của mình xuống, và sau đó mỉm cười hạnh phúc.

“Cứ nghĩ đến chuyện tụi mình có riêng căn phòng này. Thật xa xỉ làm sao”

“P-phải ha.”

 

Tôi cũng cất balo vào trong góc, bật điều hoà rồi ngồi xuống đệm ngồi được đặt trên chiếu tatami.

 

Phù…bây giờ, bọn tôi cần nghỉ ngơi một chút.

Ajisai-san đang quan sát căn phòng trông rất vui vẻ.

 

“Woa, căn phòng trọ đáng yêu thật.”

 

Cô ấy thật dễ thương mà…chỉ cần nhìn cô ấy đi lại thôi đối với tôi đã cực kì dễ thương rồi…thật muốn đặt một camera để có thể quan sát cô ấy 24/7.

 

Ajisai-san mở tủ, và như thể tìm được gì đó như kho báu liền cất giọng.

 

“Nè, nè có yukata luôn! Hay thay đồ luôn đi Rena-chan.”

“A, được.”

 

Tôi cá là mình đã đổ kha khá mồ hôi từ hồi sáng tới giờ.

Đối với việc này, tôi vui vì cuối cùng có thể tạo cảm giác như ở nhà. Cảm thấy thật nhẹ nhõm, tôi gật đầu ngây ngô, mà không biết sự thật không được sáng lắm đằng sau bộ đồ yukata đó…

 

Tôi đứng cạnh Ajisai-san, và khi tôi đưa tay với lấy bộ yukata kiểu bình thường, có gì đó trong đầu chợt loé lên_

 

Ajisai-san trong bộ yukata ư…?!

Có chút gì đó, ummm, ổn không đây…?

 

“Woa, thật dễ chịu.”

Ajisai-san có vẻ như sẽ thay đồ ngay tại đây, vì vậy mà tôi vội vàng quay lại trước khi trở nên lạc lõng hơn trong tình huống này.

 

“A,ưm, ừ.”

“A, xin lỗi. Tớ sẽ thay đồ ở phòng bên.”

 

Sau đó, Ajisai-san, một cách ân cần, lấy yukata của cô ấy và đi qua phòng bên cạnh. Và sau đó cô từ từ đóng màn trượt lại, nhưng rồi lại chợt nhận ra điều gì đó.

 

Môi cô nở một nụ cười.

“Rena-chan…cậu không được nhìn trộm đâu đấy?”

“Hể?!”

 

Nghe thấy tiếng kêu lên kỳ quặc của tôi như một con chim kỳ lạ, Ajisai-san cười khúc khích và sau đó đóng màn trượt lại.

Thế nên, Ajisai-san đang thay đồ phòng bên cạnh, hơ…

 

Tôi cởi áo sơ mi và váy ra, thay vào bộ yukata của mình…

Bọn tôi hay cùng thay quần áo với nhau suốt trong những buổi có tiết thể dục.

 

Tôi tập trung thính giác của mình, có thể nghe thấy được tiếng quần áo sột soạt chen lẫn tiếng động nhẹ phát ra từ máy điều hoà, khiến tôi thay đồ trong bối rối.

Những gì tôi có thể nghe thấy nhiều nhất vào lúc này chính là nhịp tim đang đập của mình!

Tôi khoác lên chiếc yukata của mình lên áo lót mặc bên trong rồi buột chặt dây thắt lưng lại.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi mặc yukata nhỉ? Nó hơi chật, nhưng lại làm cho lưng tôi thẳng ra nên cảm thấy rất thoải mái.

 

Tôi phải đảm bảo mình không trông kỳ quái khi đứng trước gương. Ummm, không biết sao nữa…chỉ là, cảm giác như ngực của tôi lộ ra hơn bình thường.

Tôi để kiểu tóc của mình như cũ, nên trông không có gì đặc biêt. Có nên hay không làm lại tóc của mình…? Không, không nên làm những việc mà bản thân thấy không quen.

 

Ngay sau đó, cánh cửa trượt phía sau tôi kéo ra, và Ajisai-san đã mặc xong bộ yukata của mình.

 

“Xin lỗi vì để cậu chờ.”

“A, không sao đâu.”

 

Cô ấy bước vào phòng, và tôi chỉ nghĩ một điều. Yamato Nadeshiko

 

Ghi chú: Cho mấy bạn nào chưa biết thì Yamato Nadeshiko là từ dùng để so sánh vẻ đẹp và sự thanh khiết của người phụ nữ Nhật bản với loài hoa Nadeshiko (hoa cẩm chướng)

 

“Ehehe, bộ yukata rất đẹp.”

“Awaaaa.”

 

Không ổn rồi…Ajisai-san thực sự đang mặc một bộ yukata…

 

Cô ấy cột tóc lên thành một kiểu đơn giản, phần tóc còn lại thì xoã xuống. Tôi có thể nhìn thấy gáy của cô ấy. Điều này thực sự không ổn. Tôi nên nói như thế nào đây? Cô ấy thật quyến rũ.

 

Đôi chân trần của cô ấy hơi lộ ra từ bộ yukata dài đến mắt cá chân, và nó lấp lánh lên hệt như đại dương ban nãy vậy. Tôi không biết là do bộ trang phục hay do Ajisai-san đáng yêu, nhưng không thể không thấy nét quyến rũ hơn bình thường của cô ấy.

 

Vai cô ấy mảnh mai…hiểu rồi. Đường từ gáy đến vai…đây nhất định chính là điểm mà tôi ngưỡng mộ..!

 

HÌNH

 

“Rena-chan trong bộ yukata nhìn rất tuyệt nha, fufu. Thực sự rất đẹp và hợp với cậu.”

 

“Vậy á!”

 

Trông thật chói mắt. Không có từ nào mô tả được cảnh này…

 

Ực, cổ tay áo của cô ấy có chút xê dịch mỗi khi bước đi, và điều đó khiến tôi có thể nhìn, thấy, thấy được….ôi không! Tôi thực sự muốn chỉnh lại chúng để che chắn ngực cô ấy cho tốt lại!

 

Dưới cùng một mái nhà, cùng với Ajisai-san trong bộ yukata của cô ấy…bọn tôi hệt như một cặp vợ chồng, đúng không….à không, không đúng…bọn tôi chỉ vừa mới thay đồ xong, cứ như thế này thì tôi lại ướt đẫm mồ hôi nữa mất.

 

“Thực sự có cảm giác đúng như tụi mình ở trong một nhà trọ!”

“Đúng?”

 

Tôi hít lấy một hơi thật sâu. Ít nhất thì lúc này tôi đã bình tĩnh hơn.

 

Nếu Ajisai-san biết rằng cô ấy đang ở cùng phòng với một cô gái khác, người đang nhìn cô ấy một cách mê muội, cô ấy chẳng phải đang gặp rắc rối rồi hay sao?

 

Hử, khoan đã, không đúng, tôi đã nhìn cô ấy bằng đôi mắt đó sao?!

 

Mi đang làm cái quái gì vậy, Renako? Ngay cả bản thân cũng còn kinh ngạc nữa là. Ajisai-san? Dục vọng sao? Tôi chưa bao giờ nhìn cô ấy bằng cặp mắt đó, chưa một lần luôn. Phư, thật bất ngờ mà.

 

Không, điều đó đôi khi cũng xảy ra. Bọn tôi, nhóm của Mai (không bao gồm tôi), thường trở thành đề tài trò chuyện của những học sinh khác. Đại loại kiểu, cậu thích ai nhất? Hỏi kiểu như thế.

 

Tất nhiên không phải tất cả các cậu con trai đều có nhận thức được nên những câu kiểu như, “Aa, tớ muốn hẹn hò với Oozuka”, hay “Không, nhất định là Sena chứ nhỉ? Là thường được nghe nhất.

 

Người ta cho rằng những cuộc trò chuyện đó diễn ra mà không có sự hiện diện của chính các đối tượng đang được nói.

 

Khi tôi nghe được mấy điều như thế, sâu trong lòng tôi nghĩ, “Những cậu học sinh này….” Và có chút thấy khó chịu, nhưng mà…

 

Nếu nhìn vào con người hiện tại của mình, tôi hoàn toàn ở cùng một tầng số với những cậu học sinh đó rồi nhỉ…? Cho nên, tôi đã có một suy nghĩ như một cậu học sinh trung học…

 

Ực, liêm sỉ của tôi lại bị hạ thấp xuống.

Nghe đây tôi ơi. Ajisai-san là một thiên thần. Cho dù Mai có làm lạc đi sự ý thức của cậu đến mức nào đi nữa, thì tôi chắc chắc bản thân cũng sẽ không bao giờ nhìn Ajisai-san bằng ánh mắt đó cả. Ajisai-san là một vị thánh nhân đã hạ phàm xuống thế giới dơ bẩn này, như một tia “hy vọng” cuối cùng…

Hy vọng” đó hiện đang ngồi và đọc gì đó như quyển sách hướng dẫn của nhà trọ? Tôi đoán thế (nó được gọi là sổ tra cứu thông tin.)

 

“Ồ, nhà trọ này có phòng tắm riêng nếu mình đặt trước nè. Sau tụi mình gọi họ đi.”

“N-nghe tuyệt phết.”

 

Phòng tắm…riêng…?

“Nó_”

“Hửm?”

Tôi đặt tay lên cằm.

“Nó có nghĩa là sẽ chỉ có tớ và cậu trong phòng tắm?”

“Chuẩn rồi.”

 

Có vẻ như tôi đã không hiểu lầm.

Với mức độ cẩn thận cao như đang chơi jenga (trò chơi rút thanh gỗ), tôi hỏi lại cô ấy,”…tắm chung với Ajisai-san…có nghĩ là, tớ sẽ vào bồn tắm chung với Ajisai-san…?”

 

“U-ưm.”

 

Không, chuyện đó…

Chuyện đó…không ổn nhỉ?!

 

Nhất định, tôi chưa bao giờ nhìn cô ấy bằng đôi mắt kỳ lạ như thế này kể từ khi trái đất được hình thành, và tôi cũng đã vào chung bồn tắm với Mai và Satsuki-san trước đây rồi…Nhưng với Ajisai-san thì lại cảm thấy không ổn lắm?! Tôi có linh cảm rằng đây không ổn tí nào! Bỏ ngay! Bỏ ngay, bỏ ngay!

 

“A, x-xin lỗi, tớ nghĩ tớ ổn khi tắm từng người một.”

“Vậy hả?”

“U-ừ! Ừm, giống như, tớ ngại khi bị người khác trông thấy. A, nhưng không phải do cậu đâu, thật đấy! Đây là chuyện hoàn toàn không liên quan với nhau!”

“Tớ, tớ hiểu rồi.”

 

Đối với tôi, người đã thể hiện ra mức hoảng sợ như chú mèo bị doạ, nhưng Ajisai-san lại không làm mọi thứ đi sâu hơn mà nhanh chóng lùi lại một bước, “Tệ quá, dù vậy tớ đã muốn tắm cùng nhau.”

 

Chỉ cần tôi có sức mạnh của một kẻ ở ẩn, tôi đã từng khiến người ta phải lùi lại như thế này. Cậu nghĩ là tớ đã xoay sở để đẩy bao nhiêu người từ trước đến giờ? Lần này, những kinh nghiệm này đã thực sự hữu ích! Thực đau lòng.

 

Nhưng tốt thôi, như vậy ổn. Nếu Ajisai-san nói với tôi rằng: “Vậy là Rena-chan không muốn vào bồn tắm cùng tớ ư?” với một giọng điệu hư hỏng, tôi có lẽ sẽ xem lại.

 

Những chuyện đã xảy ra với Mai và Satsuki-san là chuyện không thể tránh khỏi và tôi không thể làm gì để ngăn chặn được (bất lực). Vì thế cho nên lần này tôi sẽ không để điều gì đó tương tự xảy ra!

 

Ajisai-san lật lại cuốn tra cứu thông tin.

 

“Aa, họ còn có một khu chơi bóng bàn nữa nè. Rena-chan, cậu chơi được bóng bàn chứ?”

“Tớ nghĩ là cũng tàm tạm.”

“Tớ muốn chơi cùng cậu!”

“Vậy chơi một lúc thôi.”

“…”

 

Vào thời điểm đặc biệt này, Ajisai-san, người đang sắp xếp mọi thứ, đột nhiên trở nên yên lặng. Sau đó cô ấy di chuyển đến cạnh tôi.

 

Hở?!

G-gì vậy…? Ajisai-san trong bộ yukata đang ở rất gần. Nó khiến tôi có chút lo lắng khi thấp thoáng trông thấy hình dáng đầu gối của cô ấy dưới lớp vải đó.

 

E hèm. Ajisai-san hắng giọng rồi nhìn tôi.

“Ưm, cậu thấy đó, Rena-chan. Tớ có một chuyện quan trọng muốn nói.”

“Được.”

 

Chuyện gì đó quan trọng…? Không biết đó là gì nhỉ…?

 

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy điều gì đó như, cô ấy sẽ vĩnh viễn không quay trở về và quyết định làm việc tại nhà trọ này? Tôi có nên ủng hộ việc đó của cô ấy…? Nhưng tôi lại không muốn chút nào. Thật cô đơn…tôi muốn cô ấy quay trở lại trường học.

 

Với nỗi lo sợ canh cánh trong lòng, Ajisai-san nói, “Mọi thứ cho đến bây giờ vẫn còn khá mơ hồ, nhưng đã đến lúc phải làm rõ. Tụi mình cần bàn về vụ tiền bạc.”

 

“Hử?”

Tiền bạc ư? Thật bất ngờ làm sao.

 

Từ trong balo, Ajisai-san lấy ra chiếc ví màu hồng nhạt của mình.

 

“Kì này, tớ đã bắt cậu đi cùng mà đúng không?”

“Hở? Chậc, ý cậu là vậy…?”

 

Cách nói của cô ấy làm tôi khó chịu, nhưng tôi gật đầu.

 

Sau đó xảy ra một vấn đề.

“Vì vậy cho nên tớ nghĩ là tớ sẽ chi trả mọi thứ. Nhà trọ và chi phí đi lại. Cũng như bữa trưa hôm nay.”

 

Ajisai-san đột ngột nói như vậy khiến tôi kinh ngạc.

 

“Hở? Khoan đã. Không, không không, không!”

 

Dĩ nhiên, chuyện như vậy…!

 

“Tớ làm điều này vì ý muốn của mình mà!”

“Ừm…tớ rất vui khi nghe được điều đó. Tớ thực sự cám ơn cậu.”

 

Ajisai-san nhíu mày và mỉm cười như thể cô ấy đang vướn phải phiền muộn.

 

“Nhưng cậu thấy đó, đây là chuyện khởi nguồn từ tớ. Có cậu đi cùng tớ thế là đủ rồi. Tớ không thể nhận thêm chuyện gì nữa từ cậu. Tớ xin lỗi vì đã khiến không khí này trở nên khó xử.”

“Không, chuyện này…dù sao đi nữa thì tớ cũng phải góp cùng….”

“Rena-chan, tớ là người làm cậu phải tiêu tiền. Dù sao thì nhà trọ này giá cũng khá cao so với học sinh tụi mình mà đúng chứ?”

 

Tai tôi ù đi.

 

Có một cuộc đấu tranh tâm lí khốc liệt trong tôi, một bên là đồng ý, còn một bên thì muốn bác bỏ những lời cô ấy nói.

 

“K-không phải đâu…! Ajisai-san, khi ai đó trong nhóm tụi mình đề xuất đi vào quán cà phê nào đó rồi tụi mình cùng đến đó, và đều tự trả tiền cho phần gọi của mình. Chứ không phải là người đề xuất vào quán cà phê trả tiền mà đúng không?”

 

Tôi đã cố gắng hết sức để đưa ra một lý lẽ công minh.

 

“A, còn nữa, đây là số tiền tiết kiệm của tớ. Tớ cá là mình chỉ ném chúng vào game online hay mua game thôi! Nên tớ sẽ rất hài lòng nếu có thể dùng số tiền này sử dụng chúng cho chuyến đi cùng cậu! Tớ đoán là ngay lúc này đây, Fukuzawa Yukichi cũng sẽ nâng ly tán thành sự lựa chọn của tớ đó!”

“Chậc, một câu chuyện mà Fukuzawa Yukichi về thú vui yêu thích của ông ấy, nhưng….”

 

Ghi chú: Fukuzawa Yukichi là vị công tử trên tờ tiền 10 ngàn yên

 

Ajisai-san cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình.

 

“Được rồi.”

 

Tôi đã vô cùng mừng rỡ.

Vậy là tâm tư của mình đã chạm đến được cô ấy.

Khi tôi cảm thấy nhẹ đi được phần nào thì Ajisai-san đột nhiên lắc đầu.

 

“Không, như vậy không tốt tí nào…tớ không thể. Chuyện này không giống việc đi đến một quán cà phê.”

“N-nhưng tại sao chứ….?”

“Bởi vì, bỏ nhà đi là một chuyện xấu.”

Ajisai-san nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Tớ là một người chị gái đã để lại đám em trai của mình lại một mình và đi đâu đó….trên hết, tớ cũng kéo cậu vào chuyện này. Nếu tớ lại để cậu trả một nửa chi phí đó, thì tớ chẳng khác gì một đứa lợi dụng.”

 

G-gì vậy…

Tôi thực sự không hiểu cô ấy đang nói điều gì.

 

Có phải vì cô ấy là một chị gái tồi tệ nên phải trả gấp đôi? Nếu đúng vậy, chẳng khác gì cô ấy đang tự phạt mình…

 

“Tớ, tớ…”

Tôi nghe như muốn khóc.

 

Nếu đó là vì lợi ích của Ajisai-san, tiền không thực sự là vấn đề với tôi.

 

Nhưng khi tôi nhìn vào tâm trạng hiện tại của cô ấy, không thể nào cô ấy từ chối tôi với câu: “Đó là bản ngã khác của cậu, tớ không bao giờ hy vọng hay yêu cầu cậu làm điều đó.”

 

Tôi nên làm gì đây. Phải đưa ra một lý lẽ hợp lý cho cô ấy.

 

Vì cô ấy luôn quan tâm đến tôi lúc ở trường, không. Không được trả tiền cho mọi người để làm chuyện đó…

 

“Ưm, ừm…tớ…”

 

Đối với tôi mà nói, nếu để một bên chi trả mọi thứ, tôi không thể thực sự gắn nhãn quan hệ tình bạn này được.

 

Đồng nghĩa với việc tôi và Ajisai-san chưa phải là bạn của nhau…?

 

Ưm, ưmm…

 

Nếu tôi là Mai, tôi có thể dễ dàng nói “Cậu không cần lo vụ tiền bạc” trong tình huống này một cách tự tin. Không công bằng tí nào. Tất nhiên con đổ nghèo khỉ này không thể làm được điều gì đó như vậy. Chỉ có thể nhún vai thôi.

Nếu đó là Satsuki thì sao nhỉ? Bằng cách nào đó, tôi có linh cảm cô ấy sẽ bất ngờ chấp nhận lời đề nghị của mình, “Thật không? Vậy cám ơn nhá,” và đắm mình trong lòng tốt của Ajisai-san. Thật là một sự lựa chọn thẳng thắn đáng khích lệ.

 

Nếu là Kaho-chan, có lẽ cô ấy sẽ nói, “Fufufu! Đừng có lo! Vì tớ đã có số tiền này do trúng xổ số mà!” một cách đùa cợt và thổi bay đi tâm trạng nghiêm túc này.

 

Tôi thì không thể làm tất cả những điều như thế.

 

Lời nói của tôi không phát ra tiếng.

 

Tôi phải chịu đựng chúng, mặc dù cảm thấy như thể mình sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.

 

“Ajisai-san, tớ…tớ…”

 

Sao bây giờ? Tôi có thể nói điều gì đó như “Tớ ước gì ngay từ lúc đầu đã không đi với cậu”?

Tôi nuốt nước bọt nhữn từ đã đến cổ họng.

Nếu tôi nói vậy, thì trò chơi sẽ kết thúc.

Bởi vì tôi thực sự nghĩ rằng đến nơi này với cô ấy là một việc đúng đắn.

Tôi nên tin những gì mình đã cho là đúng.

 

Ajisai-san nhìn tôi với vẻ mặt buồn, như thể cô ấy cảm thấy tội lỗi, rồi nói

“Tớ xin lỗi, Rena-chan. Tớ không có ý định làm tổn thương cậu như thế này…chỉ là tớ, không muốn trở thành gánh nặng của cậu.”

 

Tôi từ từ đứng dậy.

Bóng của tôi phủ lên khuôn mặt bị bất ngờ của cô ấy.

 

“…Rena-chan?”

Tôi đặt cả hai tay lên vai cô.

Từ trên cao nhìn chằm chằm vào cơ thể trông thật mong manh đó.

_ Tôi nên chọn một tuỳ chọn mà mình có thể làm.

 

“Tớ, tớ hiểu rồi, Ajisai-san…nhưng tớ có một điều kiện.”

“Điều kiện..?”

 

Ajisai-san có vẻ bối rối.

“Điều kiện của cậu là gì…?”

“Đó là, cơ thể của cậu…”

“Cơ thể của tớ…?!”

 

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của cô ấy, và sau đó ra khỏi tuyệt vọng mà nói, “_dùng cơ thể của cậu, để cược với tớ!”

 

 Đôi lời dịch giả: ui trời, cảm giác thật lâu rồi mới đăng chương, một phần do lười, một phần do cô vy nó hành mình sml ;-; . Mình sẽ nghỉ dưỡng hết tuần này lận, cho nên rất có thể trong tuần này lại có chương mới nữa (maybe) =]]

 

 

 

 

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

Lời mở đầu

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2