Volume 3_Chương 2.2

Chương 2.2

 

Trên bàn tôi và Ajisai-san mặt đối mặt

“Ưm…”

Một lần nữa, tôi tuyên bố ý định của mình đối với Ajisai-san, người đang trông khá lo lắng, “Nếu tớ thắng, tụi mình phải chia tiền ra đó!”

 

“Vấn đề ở chỗ là….”

“Không, tớ không muốn thế! Tớ không thể chấp nhận được chuyện cậu chi trả tất cả mọi thứ, kể cả phần cho tớ! Nếu cậu thực sự làm điều đó, vậy tốt hơn ngay từ đầu tớ không đi với cậu thì hơn! Có lẽ ngay lúc này tớ nên về nhà!”

 

Aa, lời nói đó bay ra khỏi miệng tôi rồi! Vậy là tất cả chấm hết rồi đúng không!

 

“Chuyện này tệ quá.”

Không, đây không phải chấm hết! Tôi sẽ không để chuyện này kết thúc như vậy!

 

“Tớ sẽ không về nhà đâu! Nhất định là không! Tớ sẽ đặt một phòng bên cạnh cậu và bên cậu mọi lúc! Còn nếu không, thì hãy giành chiến thắng trong trận đấu bóng bàn này đi!”

“Rena-chan, mấy điều cậu nói nãy giờ thực sự rất vô lý…”

 

Nó không hề vô lý tí nào cả! Chuyện như thế này đã xảy ra với Mai và Satsuki-san rồi! Tôi là một cô gái luôn phải cố giành phần thắng để có thể sinh tồn!

 

Bọn tôi mượn vợt và trái bóng, sau đó đi đến khu vực bóng bàn.

 

Hai nữ sinh trung học mặc yukata, tay cầm vợt bóng bàn.

 

Rốt cuộc, để thuyết phục cô ấy, tất cả những gì tôi phải làm là nổi cơn thịnh nộ cho đến khi cô ấy chịu thua.

Ai thèm quan tâm đến cái tôi làm gì chứ!

 

Dù sao thì cái lòng tự trọng của tôi cũng chẳng còn kể từ khi cúi đầu trước đứa em gái của mình vì mục đích muốn trở thành một người bình thường!

 

“Và rồi, bắt đầu trận đấu thôi!”

“Aa, ưm.”

 

Trước khi Ajisai-san có thể nói thêm, tôi đã thực hiện cú giao bóng đầu tiên của mình.

 

Quả bóng di chuyển đến vị trí của cô ấy, và Ajisai-san đã đỡ lại một cách dễ dàng. Chờ đã, đợi chút nào?! Cô ấy chơi tốt đó chứ!

 

“Nếu tớ thắng được trận này, cậu sẽ chấp nhận yêu cầu của tớ đúng không, Rena-chan?”

 

Bóc.

 

“Đúng vậy. Mà chuyện đó để sau đi, vì tớ nghĩ sẽ lập một kế hoạch khác nếu thua kèo này.”

 

Bóc!

 

“Hử? Vậy không công bằng tí nào! Vậy trong trường hợp nếu tớ thua, tớ cũng sẽ không chấp nhận yêu cầu của cậu nha ?!”

 

“Làm ơn xin cậu đó!”

“Cậu cứ nói những điều có lợi cho mình thôi !”

 

Bóc, bộp, bóc, bộp!

 

Trận đấu vẫn tiếp tục. Amaori Renako này thể thao rất khá đặc biệt là mấy tròn về bóng thế này. Cả mẹ và em gái đều chơi giỏi thể thao, coi như tôi cũng thừa hưởng một ít từ họ.

Ngay cả vậy, Ajisai-san thực sự còn giỏi hơn thế!

 

N-như mong đợi từ một thành viên của nhóm ưu tú. Mặc dù cô ấy có dáng dấp của một cô gái yểu điệu! Chẳng những giỏi thể thao mà cơ bản cô ấy không có bất kì một khuyết điểm nào!

 

Luật thi đấu dựa trên luật 10 điểm. Ai đạt được 10 điểm đầu tiên sẽ là thắng cuộc, Ajisai-san đang dẫn trước tỷ số.

 

Aa, Ây ya, sắp thua mất rồi!

 

Phải rồi, sử dụng chiến lược bất chính của Satsuki-san trước đó thôi! Tôi cất tiếng.

 

“Ngay từ đầu, tại sao cậu lại lo lắng như vậy?Thực sự không như tớ nghĩ chút nào! Tụi mình đang trong một chuyến đi xa, hãy ngưng những suy nghĩ về những thứ phức tạp như tiền bạc này nọ, và hãy tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ của mình! Ngủ đến trưa, cả ngày không làm gì cả, hoặc đi dạo ngoài trời chẳng hạn!”

 

“Đó là chuyện khác! Cậu đang bị liên luỵ bởi sự ích kỷ của tớ, và tớ khiến cậu lãng phí thời gian của mình. Tớ nhất định không thể làm điều như vậy được!”

 

Ajisai-san thực hiện một cú đánh khó.

 

Nếu cô ấy cúi xuống như vậy, N-nó sẽ bị thấy mất…áo lót của cô ấy hơi lộ ra ngoài, phá huỷ hoàn toàn sự tập trung của tôi!

 

Hơn hết, bộ yukata của cô ấy còn hơi lỏng lẻo nên tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy đôi chân trần kia của cô ấy! Tỏ ra khiêu gợi như vậy là ăn gian đó, Ajisai-san!

 

“Quay lại vấn đề của cậu. Tại sao cậu lại cứng đầu như vậy chứ, Ajisai-san?!”

 

Bóc!

 

“Cậu nghĩ cái này sẽ tốn bao nhiêu tiền?!”

 

Bóc!

 

“Tất nhiên là tớ biết rồi! Không sao đâu mà, tớ có đủ tiền để trang trải chúng! Trong khoảnh khắc này!”

 

“Phải chi tiêu một cách hợp lý chứ!”

 

“Tớ đang chi tiêu nó một cách rất hợp lý đây!”

 

Bóc! Bóng bay về phía Ajisai-san. Ajisai-san thở hổn hển nhặt bóng. Tôi cũng ở trong tình trạng tương tự như cô ấy.

 

“Tớ vừa-“

 

Tôi không còn bình tĩnh suy nghĩ được nữa, nên chỉ dựa vào miệng mà không suy nghĩ lung tung.

 

“Tớ chỉ coi cậu như một người bạn quý giá…”

“…cảm giác thật giống nhau. Tớ cũng vậy.”

“Vì vậy, đối với Ajisai-san, bạn bè nên chấp nhận lời đề nghị của cậu một cách biết ơn trong tình huống này ư?”

“Chuyện này…”

 

Nghe câu hỏi thẳng thắn của tôi, mắt Ajisai-san có chút dao động.

 

“Đối với tớ, bạn bè là những người cần giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa và cùng nhau mỉm cười. Nó có khác với cậu không, Ajisai-san…?”

 

Khi tôi diễn đạt nó thành những từ như thế, cuối cùng tôi cũng hiểu.

 

Điều khiến tôi buồn không phải vì là chuyện không thể nhận tiền của cô ấy.

 

Đó là vì Ajisai-san đã vẽ một ranh giới rõ ràng rằng “Bây giờ tớ có thể tự xoay sở”, và điều đó khiến tôi trở nên lạc lõng.

 

Vì đối với tôi mà nói, những người bạn thực sự là chỉ ra điểm yếu  của nhau.

 

“Tớ…”

 

Ajisai-san cầm quả bóng bàn trên tay và nhìn xuống.

 

“…luôn nghĩ rằng tớ chỉ nên mang đến sự vui vẻ cho bạn bè của mình.”

“Chuyện đó_”

“Những thứ như nỗi buồn hay niềm đau, tớ không muốn họ cảm nhận được. Tớ thích một mình tự chịu gánh nặng cho riêng mình. Đó là định nghĩa về bạn bè ..những người tớ yêu mến.”

 

Dường như bọn tôi đã có một cái nhìn khác về tình bạn.

 

Tôi không có quyền phán xét quan điểm của cô ấy là sai hay đúng. Nhưng nếu cô ấy nói rằng cô ấy muốn bạn bè mình hạnh phúc và sẵn sàng gánh vác những thú như đau đớn, khó chịu cho mình, thì chuyện đó…

 

“Vậy có nghĩa là cậu đang tự mình gánh vác mọi trách nhiệm…!”

“Tớ hiểu rõ về giới hạn của mình. Dù vậy, tớ muốn họ bớt gánh nặng và xoá đi nỗi buồn trên gương mặt họ. Tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần những người xung quanh vui vẻ thì đó chính là hạnh phúc của tớ.”

 

Đó là những gì Ajisai-san đã nói.

 

Tôi thường nghe những điều tương tự như vậy, về những người hạnh phúc miễn là những người xung quanh họ hạnh phúc. Ra vậy, những người như thế này là có tồn tại. Đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.

 

Nếu đúng như thế, thì lý do cô ấy đối xử tử tế với mọi người xung quanh là…

 

“Đúng rồi.”

 

Tôi vừa để lộ suy nghĩ của mình lên khuôn mặt sao?

 

Ajisai-san gật đầu và nở một nụ cười đơn độc.

“Cuối cùng thì, tớ cũng chỉ hành động như thế vì lợi ích bản thân mình. Tất cả là vì lợi ích cho riêng mình.”

“Tất cả…?”

 

Ngay cả trong những lúc như thế này, giọng cô ấy vẫn rất dịu dàng, giống như dòng nước chảy trong vắt.

 

“Tớ xin lỗi, Rena-chan. Tớ không phải là người có khả năng đối xử tốt với người khác. Tớ muốn bạn bè và những người xungg quanh tớ hạnh phúc, nhưng điều đó là vì bản thân cũng muốn được hạnh phúc.”

 

Ajisai-san đang nói về ‘sự ích kỷ’ của cô ấy.

 

Giọng điệu của cô ấy như thể cô đã thú nhận một tội lỗi nặng nề vậy.

 

“Con người thật của tớ là một người ích kỷ. Tớ chỉ cố gắng để mỉm cười và tỏ ra dễ thương, nhưng mọi thứ là vì lợi ích của mình. Tớ muốn mọi người nghĩ rằng mọi thứ đều tuyệt vời. Vì tớ thích khi mọi người xung quanh trông như thể họ đang rất tận hưởng thời gian của mình.”

 

Ajisai-san nhắm mắt lại và sau đó mỉm cười như đang tự chế giễu chính mình.

 

“Thật có lỗi vì tớ lại nói mấy điều đáng khinh như thế. Có lẽ như tớ vừa phá hủy đi hình tượng của mình trong mắt cậu mất rồi?”

 

Ra thế, đây chính là những gì Satsuki-san đã nói trước đó. “Cho dù có là Sena đi nữa cũng nhất định sẽ có những mặt tối của mình khi cởi bỏ lớp mặt nạ ra.” Bởi thế cho nên cô ấy mới nhắc tôi rằng nên chuẩn bị tinh thần để đối mặt khía cạnh đó của cô ấy.

 

Tôi nghĩ những chuyện cô ấy nói hoàn toàn đúng.

Nhưng mà...

_Mình sẽ không chọn hành động như vậy.

 

Tôi vung vợt và thét lên

 

“Cậu đang nói nhăn cuội gì thế hả?! Giả sử cậu đã làm mọi thứ như một thú vui của chính mình đi. Nhưng thực tế chuyện cậu đối xử tốt với mọi người là sự thật! Lòng tốt của cậu không phải là giả!”

“Re-Rena-chan?....”

 

Tôi chỉ tay về hướng của cô ấy.

 

“Điều tạo nên một con người không chỉ ở lời nói mà còn ở hành động của họ! Dù cậu nhìn nhận bản thân mình như thế nào đi nữa, thì hành động của cậu đã cứu rỗi rất nhiều người, trong đó có tớ, đó là sự thật!”

 

Những tố chất của một thiên thần từ Ajisai-san không chỉ đến từ vẻ ngoài dịu dàng và đáng yêu đó.

 

Cô ấy là một người luôn quan tâm đến người khác, không ngừng giúp đỡ họ.

Đó là lý do mà cô ấy chính là một thiên thần hàng thật giá thật.

 

“Nếu đó là mức độ tội lỗi của cậu, thì cho dù 100 năm nữa cũng không đủ để khiến tớ quay lưng lại với cậu! Vì cậu chiếm được tỷ lệ yêu thích trong thước đo của tớ rất lớn!”

“Tỷ lệ yêu thích...?”

 

“Nếu hạnh phúc của người khác là hạnh phúc của cậu, thì sẽ không sao cả. Kể từ khi được bên cạnh cậu, tớ đã thấy hạnh phúc rồi! Đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi còn gì! Nhưng cậu thấy đó, nếu cậu trả phần tiền cho cả tớ, điều này sẽ không làm tớ hạnh phúc. Cho nên chúng ta hãy chia chi phí ra cho nhau đi! Nhé? Vì lợi ích của tớ!”

“Rena-chan, tớ thực sự nghiêm túc đó.”

“Chứ cậu nghĩ tớ đang đùa sao? Những gì tớ muốn nói đã nói hết rồi đó!”

 

Tôi tiếp tục trả lời Ajisai-san, người đang cau có, “Nếu cậu làm như vậy, thì hãy để tớ nói điều này, hạnh phúc của cậu cũng chính là hạnh phúc của tớ! Khoảnh khắc cậu cùng tớ đi bụi như thế này, tớ đã tự nhủ lòng nhất định phải làm cậu thấy hạnh phúc!”

 

“N-nhưng thật kỳ lạ. Ngay cả khi cậu đối xử tử tế với tớ, điều đó không có lợi ích gì cho cậu cả...”

“Lợi ích?! Tất nhiên là có chứ!! Khi tớ đối xử với cậu tốt, điều đó đồng nghĩa là tớ có thể có ích cho cậu và trở thành một con người tuyệt vời. Tất cả là chỉ để khẳng định cái tôi của tớ thôi!”

“Không nhất thiết phải là tớ kia mà...”

“Tuy vậy, cũng chính vì cậu tớ mới vậy!”

 

Tôi tiếp tục đánh trả quả bóng bàn. Ajisai-san chỉ giữ vợt của mình ở đó, không sử dụng bất kỳ lực nào để đánh bóng trở lại. Quả bóng nảy ra theo một hướng bất ngờ.

 

“Vì một thiên thần như Ajsai-san sẵn sàng chấp nhận tình cảm của tớ, cậu thấy đó! Nó thực sự rất tuyệt vời nhất từ trước đến giờ luôn ấy! Chỉ cần còn sống, cậu đã cho tớ một sự cứu rỗi! Cậu là tượng đài của lòng tớ! Một con người tuyệt vời, một người vui vẻ khi ở cạnh bên, và khi tớ nghĩ về cách cậu đã làm tất cả những điều đó vì tớ, nó khiến tớ rất hạnh phúc, như thể bị sa vào ngay lập tức trạng thái phấn khích vậy! Rồi tự quan trọng hóa lên, rồi cả cái này cái kia nữa....!? Kiểu như có thể làm cái gì đó để đáp trả lại lòng tốt đó vậy...!

“K-không đâu...nó hoàn toàn là chuyện rất bình thường mà...?”

 

Khuôn mặt của Ajisai-san lập tức đỏ lên.

 

Nghe câu trả lời của cô ấy, tôi đáp,

“T-tớ hiểu mà, tớ vui lắm...nếu cậu thực sự làm mọi thứ chỉ vì lợi ích của tớ, chỉ tiền cho kỳ nghỉ này thôi cũng không thấm gì. Tớ nhất định sẽ bồi bằng tất cả số tiền mà tớ kiếm được trong suốt quãng đời còn lại của mình cho cậu....”

 

“C-cái đó hơi....”

“Và chính là như vậy đó!”

 

Trong khi cô ấy tỏ ra hoang mang(dù gì thì tôi cũng chỉ bộc lộ cảm xúc thật của mình mà thôi), tôi vẫn nói tiếp.

“Sau khi nghe được lời thú tội của cậu, điều đó khiến tớ thích cậu hơn bao giờ hết! Nhất định sẽ không làm! Tớ sẽ không làm như vậy đâu!”

“Nhưng tại sao chứ ?!”

 

Ajisai-san, người một lần nữa nhặt quả bóng đang trở nên bối rối hơn.

 

“Kỳ lạ! Tớ là một con người ích kỷ, và cậu đã nhìn thấy được tính cách đó của tớ còn gì?”

“Một người thật sự ích kỷ là một cô gái năm hai cấp hai đã lợi dụng chị gái của mình vì chị gái có một người bạn là người mẫu, sử dụng sự thật đó để tự đánh bóng bản thân mình tìm kiếm sự ngưỡng mộ từ người khác cơ!”

“C-có một người như vậy sao?”

 

Thật tệ, em gái tôi!

 

“Ngay từ đầu, mặc dù cậu nói là che giấu tính cách thật của mình, nhưng cách ngụy trang của cậu giống như một lớp trang điểm nhẹ nhàng khi đi học vậy, trong khi của tớ là một lớp trang điểm dày như diễn viên phim Hollywood ấy. Nên của cậu chẳng là gì cả!”

 

Ajisai-san bắt đầu giao quả bóng bàn của mình.

Chuyện đó không đúng tí nào. Rena-chan là một cô gái tốt và đáng yêu. Tớ biết điều đó vì tớ ngồi phía sau cậu mà. Khoảng thời gian chúng ta cùng nhau trong giờ nghỉ giải lao luôn dễ chịu và chúng khiến trường học trở nên vui hơn.”

 

Thật nguy hiểm! Tôi mém xíu nữa tự cắn vào lưỡi mình rồi.

 

Nếu tôi đáp lại bằng cách hạ thấp bản thân mình, mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn nên tôi sẽ không chỉnh lời cô ấy!

 

“Nếu sự thật là vậy, xin cậu đừng nói những điều như kiểu là chi trả hết mọi thứ! Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu thôi! Tớ muốn bên cậu trong những ngày tồi tệ, hay những ngày vui vẻ cùng nhau. Những thứ như giới hạn nó chỉ vào những điểm tốt, tớ không muốn điều đó tí nào! Ngay cả những phần không tốt, tớ muốn cậu và tớ cùng chia sẻ cho nhau! Vì tớ thích cậu, Ajisai-san!”

 

Trái ngược với tinh thần hừng hực của tôi, quả bóng bàn lưới qua và vợt và tôii đã không thể đỡ được nó.

Hả, thật kỳ lạ. Sao không thể nhìn rõ được thế này.

 

“Rena-chan....”

 

Đó là lúc tôi nhận ra.

Mình đã khóc.

 

Ha....t-từ lúc nào...?

 

Không, đừng hiểu lầm tớ, Ajisai-san. Những giọt nước mắt này không phải nỗi buồn. Điều này là kiểu khi quá xúc động thôi...đúng thế, những giọt nước mắt vô tri! Thứ vũ khí tối thượng của phụ nữ!

 

Tay vẫn nắm chặt lấy vợt của mình, Ajisai-san bước đến bên cạnh tôi.

Cô ấy kéo tôi vào lòng.

“Tớ xin lỗi, Rena-chan.”

“Ư....”

“Tớ xin lỗi vì đã không cố gắng để hiểu cậu.”

“K-không phải....”

 

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại của Ajisai-san qua lớp vải mỏng.

 

Ơ......x-xin lỗi....nhưng hãy để tôi cảm nhận cảm giác này....!

 

“Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải trải qua một điều gì đó khó xử. Tớ chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi. Tớ không có ý làm cho cậu thấy như vậy đâu. Thực sự xin lỗi cậu.”

 

Ajisai-san nghe như giọng như kiểu cô ấy cũng đang rơi nước mắt.

 

Hở?!

“Tớ rất vui khi nghe cậu nói như vậy. Tớ thực sự rất cảm kích.....”

 

Khỉ thật...cứ đà này tôi sẽ khóc mất thôi.

 

Không, tôi đã khóc rồi còn gì, nhưng mà! Đó là những giọt nước mắt thực sự!

 

“Ajisai-san...”

 

Giọng tôi run lên.

Aaa, tôi không thể tiếp tục vậy được.

 

Đầu tôi rối bời.

 

Hai nữ sinh trung học đi xa nhà, đang ôm nhau thắm thiết tại khi vực bóng bàn, cả hai đều khóc.

 

Nhưng...tôi tự hỏi có phải nhờ sự ấm áp của Ajisai-san mà đây là lần gần gũi nhất mà tôi từng cảm nhận với Ajisai-san vào lúc này hay không.

 

Cuối cùng thì....

 

Vì tôi không thể diễn tả những gì trong tâm trí của mình một cách chính xác, nên cuối cùng tôi đã khóc và làm ảnh hưởng tới Ajisai-san. Kinh nghiệm ba tháng của tôi với tư cách là một cô gái bình thường vẫn chưa đủ. Trình độ của tôi vẫn còn quá thấp.

 

Ajisai-san đủ tốt bụng để hiểu những gì tôi đang cố gắng truyền đạt, vì vậy mà mọi thứ sau cùng vẫn tốt đẹp, nhưng...tôi có thực sự cần phải khóc không chứ? Thực sự muốn loại bỏ cảm xúc của mình và trở thành một người máy. Đúng vậy, hãy cùng nhau lên một chuyến tàu đường sắc đến dải ngân hà.....

 

______

 

Bọn tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài gần đó. Ajisai-san nắm tay tôi từ nãy đến giờ.

 

“Bằng cách nào đó...điều này làm tớ nhớ lại lần đó khi tớ tuột huyết áp...”

“Lần tụi mình đến trung tâm mua sắm phải không? Chúng lặp lại khiến tớ đã khá ngạc nhiên đó.”

“Uuuu, tớ xin lỗi...thực sự xấu hổ quá đi mất....”

 

Ajisai-san nói là cô ấy đã phá vỡ đi hình tượng trong tôi về cô ấy, nhưng sự thật là tôi đã quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn vì tôi đã hoàn toàn tự thanh minh trước mặt cô ấy. Một tương lai mà cô ấy bỏ rơi tôi cảm giác thật là....

 

“Không, không phải đâu mà.”

 

Ajisai-san chậm rãi lắc đầu.

 

“Dù cậu có khuyết điểm gì hay làm phiền tớ cỡ nào đi chăng nữa, thì điều đó sẽ không làm cho lòng tốt và sự chu đáo của cậu trở nên vô nghĩa đâu.”

“Chuyện này...”

 

Đó là tất những gì tôi muốn nói với cô ấy.

Ajisai-san đưa tay tôi đặt lên má cô ấy.

 

Cô ấy thật ấm áp.

 

“Cám ơn Rena-chan, tớ thực sự có ý đó....cám ơn vì đã khiến bản thân bướng bỉnh nhận ra một chuyện quan trọng.”

“Thật ư...?”

 

Tôi không có khả năng làm chuyện như vậy, nên tôi đã sử dụng mọi cách cho việc này....

Ajisai-san mỉm cười và nhắm mắt lại.

 

“Tớ cũng nghĩ giống vậy á, về mấy đứa em nhỏ của tớ. Tớ nhận ra rằng mặc dù chúng không bao giờ chịu lắng nghe những gì tớ nói và chúng luôn làm phiền, nhưng tớ vẫn không thể nào không nghĩ rằng chúng rất quan trọng với mình.”

 

Fufu, Ajisai-san vừa nói vừa cười khúc khích.

 

“Xin lỗi cậu. Tự nhiên nhắc về mấy đứa em trai tớ sau khi thấy cậu khóc, thực sự có chút thô lỗ rồi.”

“C-chuyện đó không có gì đâu mà.”

 

Tôi có lỗi ,vì tôi đã khóc không ra tiếng.

 

“Ngoài ra...ngay cả khi đó là chuyện gây thô lỗ, tớ sẽ không thực sự bận tâm đến. Vấn đề là, tớ thực sự muốn biết cậu nhiều hơn. Tớ muốn nhìn thấy mọi khía cạnh của cậu.”

“.....tớ biết.”

 

Ajisai-san thả tay tôi ra khỏi má cô ấy, và rồi giữ chặt tay tôi.

 

“Nè, ngày mai ở đây sẽ có một lễ hội đó.”

“Hở?”

“Hãy vui chơi ở thị trấn này rồi về nhà. Nếu tụi mình ở lại quá lâu, thì ví của cậu sẽ đau đó.”

 

Nghe những lời đó, mắt tôi nóng hơn khi nước mắt chảy ra.

 

“Aa, không, không phải thế. Điều đó không có nghĩa là tớ đang đổ lỗi cho cậu hay gì đâu. Tớ muốn nói rằng tất cả là nhờ cậu. Cậu đã lắng nghe một cách nghiêm túc và chấp nhận tớ...điều này đã giúp tớ nhẹ lòng rất nhiều.”

 

Ajisai-san khẽ nhắm mắt lại.

 

Nụ cười của cô ấy là thứ mà tôi thường thấy ở trường, một cái gì đó vào buổi sáng như mt tiếng chiêng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

 

Hiểu rồi...tớ vui lắm.”

 

Một lần nữa, tôi mỉm cười.

Thực sự bản thân rất vui mừng.

 

Nếu tôi thuyết phục cô ấy về nhà được, thì việc thể hiện ra mặt xấu hổ của mình là một cái giá quá hời. Khoan, không, nên ngừng biện minh cho phần đó của tôi….

 

Tôi tự hỏi khi nào thì mình có thể giải quyết mọi việc một cách sáng suốt nhất. Mi có thể tiến hoá nhanh hơn một chút không hử, Renako?

 

Như thể vừa nhớ ra gì đó, Ajisai-san bắt lấy tay tôi rồi cùng tay cô ấy chắp lại với nhau. Cô khẽ hé môi, lầm bầm một điều gì đó.

 

“A-dù sao thì, Rena-chan, cậu cứ khen tớ hoài….”

“Hử?”

 

Đôi má của cô ấy từ từ tô điểm một màu hồng đào.

 

Tôi lại nói gì sai nữa ư? Tôi liếc nhìn biểu hiện của cô ấy.

 

“Rena-chan thực sự thích tớ, ha…”

“Ơ?!”

 

Mặt tôi như bừng lửa. Ajisai-san nhanh chóng quay đầu lại như thể cố giấu đi khuôn mặt của mình, chỉ hơi ló ra, một chút sắc đỏ.

 

“T-ttttất nhiên là tớ yêu thích cậu rồi!”

“Hhhhơ, vậy ra đó là sự thật…”

 

Gì, cái gì đây? Trò chơi xem ai xấu hổ hơn hả?

 

Hơn hết, cô ấy đã trêu chọc tôi đó chứ, cớ sao cô ấy cũng xấu hổ?!

 

Sự thật là khi tôi nói rằng mình sẽ chấp nhận mọi khía cạnh của Ajisai-san, cơ mà…hả, có lẽ nào, tôi vừa khiến Ajisai-san tiến hoá lên phiên bản 2.0 rồi? không, không thể như thế được…

 

“A-aa! Đúng rồi. Nè Rena-chan, nhìn kìa”

 

Bằng một giọng điệu tươi tỉnh, cô nhanh chóng chuyển chủ đề.

 

“C-cái gì thế?”

 

Cô ấy chỉ tay vào bảng điểm

Nó hiện con số 10 – 7

 

“Aaa.”

 

Tôi thực sự quen béng đi rằng là mình đang trong giữa trận đấu….và kết quả của trận đã được định đoạt!

 

Tôi run rẩy

“V-vụ tiền! Làm ơn hãy để tớ phụ đàng hoàng!”

“Hả?”

 

Ajisai-san cười như thể cô vừa tận hưởng toàn bộ chuyện đó.

 

“Tớ tự hỏi nên làm gì đây?”

Thiên thần sa ngã!  Một Ajisai-san trong trí tưởng tượng của tôi, người chơi đùa với số phận của con người thấp bé đã chớm nở trở thành hiện thực rồi!

 

“X-xin cậu đó…nếu cậu không để tớ phụ tiền, tớ sẽ không thể tự hào nói chúng ta là bạn bè được…”

“Ể? Nhưng tớ nghĩ đó là do tớ thắng được mà?”

“Hay làm gì đó về vụ này đi….tớ sẽ làm mọi thứ…”

 

Ngay sau khi tôi nói vậy, như thể cô ấy đã chờ đợi lời nói đó từ đầu vậy, cô ấy nở một nụ cười toa toét với tôi.

 

Ớ…..?

 

“Cậu sẽ làm bất cứ điều gì luôn nhỉ? Vậy…”

 

Aa, aaaaaa…..

 

Bằng một giọng sôi nổi, cô ấy yêu cầu một điều tuyệt đối bất khả thi với tôi.

Cậu muốn tôi làm một điều gì đó đáng sợ lắm sao?

 

__________

 

“T- tớ không thể làm cái này…”

 

Tôi đứng trong phòng thay đồ.

Bọn tôi vừa ăn xong một bữa tối ngon lành, và sau đó Ajisai-san đã gọi cho gia đình mình rằng cô ấy sẽ về vào ngày mốt – cô ấy vẫn chưa nói chuyện lại với đám em trai của mình, nhưng với điều này thì ít ra mọi thứ đã có hướng hồi kết đẹp.

 

Hoặc đó chỉ là một giả thiết như vậy!

 

Ngay bây giờ, trước mặt tôi, Ajisai-san đang bắt đầu cởi bỏ chiếc yukata của mình.

 

Ajisai-san nhận thấy ánh nhìn từ tôi và má cô ấy ửng đỏ. Như thể là cô ấy đang lên án tôi và nói “Cậu không được chạy trốn đâu. Thắng là thắng mà phải không?”

 

“Đúng, nhưng mà!”

“Rốt cuộc thì tớ cũng đồng ý về chuyện chia tiền ra, nên như thế này không thàn vấn đề đúng không?....hay cậu không muốn cùng tắm suối nước nóng với tớ?”

 

“Ực…..”

 

Vật lộn giữa mất mát và cảm xúc của mình, pháo đài cuối cùng của tôi đã bị nghiền nát thành hư không.

 

Chỗ trọ này có cấp một dịch vụ về có thể đặt chỗ suối nước nóng riêng cho cá nhân. Nó nhỏ hơn bồn tắm công cộng, nhưng so với bồn tắm cỡ gia đình, tất nhiên là nó lớn hơn. Trông thực sự khá là xa xỉ.

 

Dù sao thì chỗ này cũng thực sự là một nhà trọ tốt, đúng như mong đợi của Ajisai-san, một con người được sự ưu ái của chúa trời. Sự may mắn của cô ấy ở một cấp độ hoàn toàn khác.

 

“Tớ biết rồi…tớ sẽ cùng tắm với cậu…”

“Fufu, vậy thì tuyệt.”

 

Ajisai-san lại quay lại và tiếp tục cởi chiếc yukata của mình. Bên dưới lớp yukata của cô ấy, áo lót và quần lót cô được sự kết hợp giữa màu trắng với đường ren. Cá là cô ấy luôn mặc chúng như vậy.

 

Vì là bọn tôi chuẩn bị bước vào suối nước nóng, nên tất nhiên là phải cởi đồ của mình. Ajisai-san đã cởi áo lót của cô ấy, và khoảnh khắc ngực cô mất đi sự che chắn, chúng có chút nảy. Thật là to tròn…!

 

Cô ấy dùng cánh tay che chắn bộ ngực trần của mình, và khi ấy tôi có thể nhìn rõ nữa thân dưới của cô, Ajisai-san cười khổ.

 

“C-chuyện này thực sự xấu hổ. Tớ tự hỏi. Có phải do hiện tại chỉ có hai tụi mình hay không?”

 

“U-Ưm, xấu hổ thật hả?! Vậy, tụi mình nên qua suối nước nóng công cộng đi!”

“Không chịu.”

 

Như tiếp thêm động lực, Ajisai-san bạo dạn cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người mình.

 

Hể. Tôi bối rối nhanh chóng quay lại.

 

Khi Ajisai-san ôm chầm lấy chiếc khăn tắm trước ngực, tôi có cảm giác như vừa được chứng kiến sự ra đời của nữ thần Venus. Cô đến trước phòng tắm và mở cửa.

 

“Uwa, là một kiểu bồn tắm lộ thiên. Nhanh nào, Rena-chan. Cảm giác tuyệt lắm.”

 

“Đ-được…”

 

Chuyện này thực sự rất xấu hổ.

 

Mặc dù nhìn thấy cô ấy khoả thân cũng đã đủ thấy xấu hổ rồi, nhưng việc cô ấy cũng sẽ thấy tôi khoả thân khiến cảm giác trở nên tệ hơn gấp đôi!

 

“Tớ nên ăn kiêng khoảng thời gian trong hè này mới phải….!”

 

Tôi cởi bỏ đồ của mình với tốc độ của một con lười.

 

Hầy. Tôi đã tắm chung với Mai và Satsuki-san trước đây rồi đó thôi! Ngay cả với Ajisai-san, điều này cũng sẽ hoàn toàn bình thường thôi…hoặc không, chuyện này không thể được! Nhưng nhất định bằng cách nào đó phải làm được!

 

Tôi đặt đồ lót của mình vào giỏ, sau đó đi đến bồn tắm.

 

Cảnh vật xung quanh bọn tôi hoàn toàn bị bao phủ bởi màn đêm. Chính giữa sàn được lát gạch, có một cái bồn tắm bằng gỗ đủ rộng cho ba người trưởng thành có thể tắm thoải mái.

 

Ajisai-san đứng trước nó và nhìn lên bầu trời đêm.

 

“Thấy chưa, chỗ này quá tuyệt.”

 

Giữa bóng tối, Ajisai-san không mặc gì toả sáng như một ngôi sao làm sáng rực một vùng trời đen tối.

 

Vẻ đẹp của cô ấy trông mong manh, giống như một thân cây mỏng nâng đỡ lấy một bông hoa với những cánh hoa to lớn.

 

Cô ấy vén mái tóc đang đung đưa nhẹ theo chiều gió và mỉm cười.

 

“L-lại đây đi, Rena-chan.”

 

Ajisai-san, người đang không có gì trên người, chỉ đơn giản là đẹp. Cô ấy trông giống như một nàng tiên phun nước mê hoặc và cám dỗ mọi du khách, kéo họ vào thế giới ảo ảnh của cô ấy.

 

Cô ấy hoàn toàn khác với Mai hay Satsuki-san. Làm như tôi có thể quen với chuyện này vậy!

Là học sinh năm nhất trung học, cơ thể của bọn tôi chưa được cho là đã trưởng thành, nhưng khi nhìn thấy Ajisai-san, tôi không thể không nghĩ rằng cơ thể cô ấy đã phát triển toàn diện. Nhìn thấy vẻ đẹp quyến rũ của cô ấy, tôi cảm thấy mình không thể thở được.

 

Trước khi tôi dán mắt vào cơ thể cô ấy quá lâu, tôi vội vàng xoay người đi vào phòng tắm, chỗ tôi có thể tắm sạch trước khi vào suối nước nóng

Ajisai-san ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

 

“A, phải rồi. Tụi mình nên tắm rửa sạch sẽ trước khi xuống suối nước nóng”

“U-ừm.”

 

Như một con búp bê bất động, tôi vặn vòi bằng những cử động cứng nhắc. Nước nóng từ trên cao dội xuống. Tôi lấy một ít sữa tắm trong tay và bắt đầu tắm rửa.

 

“Cậu lo lắng hả Rena-chan?”

“Ể, thì…”

“…mặc dù trước đây cậu đã tắm chung với Satsuki-chan.”

“Ực.”

 

Vào cái bữa trưa sinh nhật của Satsuki-san, việc tôi và Satsuki-san tắm chung đã lộ ra và đã trở thành một câu chuyện sôi nổi đối với mọi người.

 

Cô ấy có ngẫu nhiên nhắc lại chuyện đó hay không?!

 

“Tớ- tớ lần đó cũng hồi hộp lắm chứ bộ!”

“….như lúc này luôn hả?”

“Chung quy là giống nhau, có lẽ thế…?!”

Hình bóng của Ajisai-san lọt vào tầm nhìn của tôi, và trong một khoảnh khắc thoáng qua, hình bóng của cô ấy đan xen với cảnh Satsuki-san đêm lần đó. Cơ thể Satsuki-san được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ ảo thực sự rất câu người…

 

“Ể.”

“Á ?!”

 

Ajisai-san đột nhiên chọc mạnh vào cánh tay tôi. Theo một phản xạ, tôi nhảy thót lên khỏi vị trí của mình.

 

“Cậu làm gì vậy, Ajisai-san?!”

“….làm gì?”

 

Giọng cô ấy đều đều, vang vọng bên trong bồn tắm ngoài trời.

 

Cố gắng thoát khỏi cái tình huống kì cục này, tôi chuyển hướng sang một cuộc trò chuyện với giọng điệu vui vẻ.

 

“Nghĩ kĩ thì! Trong khi tắm với Satsuki-san, tớ đã thực sự bị cậu ấy  thấy được sự vụng về của mình! Tớ đã ngã trong bồn tắm, và rồi cậu biết sao không! khi tớ nhận ra, tay của tớ đã chạm vào ngực của Satsuki-san, và tớ…”

 

Có tiếng tôi vội tỉnh lại.

_Mi, mi đang nói gì với cậu ấy vậy? Nói mấy lời như vậy ư.

 

Tôi vội vàng sửa lại tư thế của mình và sau đó quay đi khỏi Ajisai-san.

 

“Nói mới nhớ, bữa tối hôm nay ngon ghê, ơm. Thực sự may mắn khi nó là hải sản từ biển.”

“Tay của cậu đã chạm lên ngực Satsuki-san, cậu…?”

“Chậc, vấn đề là tớ không biết món cá nào ngoại trừ cá ngừ. Dù sao thì, bây giờ tớ đã có cơ hội thưởng thức cá thịt trắng, tớ thấy chúng khá giống nhau đó chứ?”

“Chuyện gì đã xảy ra khi cậu chạm ngực Satsuki-chan ? Nè, Rena-chan? Này, này.”

 

Có vẻ như Ajisai-san sẽ không cho tôi trốn thoát rồi. Cô ấy liên tục chọc vào lưng tôi hoặc là sờ vào chúng

Hơ….

“Tớ….sau cùng đã mò mẫm cậu ấy trong vô thức của mình…”

 

“Hể…..?”

 

Tại sao tôi lại tiết lộ điều này với cô ấy chứ? Này chẳng phải tự đào hố chôn mình rồi sao.

 

“C-chuyện gì đã xảy sau đó?”

“Không có đâu…tớ chỉ xin lỗi và sau đó rời khỏi bồn tắm…”

 

Các ngón tay trên tay tôi di chuyển chạm vào khoảng không.

 

Đó là cảm giác giống như tôi từng trải nghiệm bị một chiếc ô tô tông qua hồi nhỏ….Nhờ cảm giác đó, tôi không thể nhớ được cảm giác chạm vào ngực cô ấy. Không, tôi không vấn đề gì khi không nhớ tới nó.

 

“Ngại quá…tớ xin lỗi vì đã bắt cậu phải nhớ lại chuyện như vậy.”

 

Và tôi đã khiến cho cô ấy thương hại tôi rồi…

 

“Không, không cần lo lắng về điều đó…Aa, cậu có biết chữ Hán của từ “xấu hổ” bao gồm các chữ “tai”“tâm” không, vì tim của cậu có thể dễ dàng hiển thị cảm xúc qua tai của cậu đấy? Tớ cá là bây giờ tai tớ đang đỏ ửng lên… hahaha.”

“Ơ….”

 

[Chú thích: 恥ずかしい có nghĩa là xấu hổ, chữ Hán ghép từ chữ tai bên trái và chữ tâm(tim) bên phải ]

 

Ajisai-san trông có vẻ đang ngại ngùng, trông giống như cô ấy muốn nói điều gì đó.

 

“Rena-chan, cậu có muốn thử…chạm vào ngực tớ không?”

 

“Sao cơ?!”

 

Tai cô ấy đỏ hẳn lên.

 

“Tớ- tớ không có cố ý nói điều đó một cách kì cục đâu!”

 

Có tình huống nào bình thường khi nói câu “Muốn chạm vào ngực tớ không?” cơ chứ?!??

 

“Cậu thấy đó, đây là một cái gì đó, giống như…để ghi đè lên kí ức của cậu vậy…! Sẽ tốt hơn nếu cậu có thể thay thế xấu hổ của mình từ vụ của Satsuki-chan. Ch-chậc, ngực tớ khá lớn. Muốn thử cảm giác chạm vào chúng không? Tớ nghĩ như vậy thôi!”

 

“A.aaaa, ra đó là một kiểu đùa giỡn vui vẻ ha.”

“U-ừ! Chỉ vui thôi!”

“Chà, tớ sẽ không khách sáo đâu!”

“C-cứ tiếp tục đi!”

 

Tôi một lần nữa mặt đối mặt với Ajisai-san, và cô ấy hoàn toàn hướng phần ngực về phía tôi.

 

Ơ, không, ủa….thật luôn hả?

 

Ajisai-san nhắm mắt lại trong khi tay cô ấy siết chặt ngực. Cô thực sự đang nhấn mạnh phần cơ thể đặc biệt đó của mình. Ngực trắng nõn, và trông thật mềm mại. Nó giống như một viễn cảnh trong mơ. Tim tôi co lại vì lo lắng.

 

Ơ, tôi định chạm vào chúng sao….? Tôi….?

Ơ, tôi có thực sự ổn khi chạm vào làn da mềm mại luôn được ẩn nấu dưới bộ đồng phục không? Là thật? Đây không phải một sai lầm, đúng chứ?

Tuy nhiên, nếu tôi từ chối lời đề nghị đó của cô ấy và chạy trốn, tôi sẽ lãng phí mất lòng tốt và sự chủ động đó của Ajisai-san.

 

Tôi thực sự sẽ ổn khi chạm vào đúng không?

….được rồi, hãy chạm vào thôi.

 

Dù sao thì ngực của người khác thì sao chứ? Tự bản thân cũng có mà. Tôi chỉ trở nên sợ hãi khi tôi chạm vào cơ thể của Ajisai-san thôi. Nó có thể cùng ở một mức độ như chọc vào má cô ấy vậy, hoặc vỗ vào vai. Tôi thực sự không cần phải suy nghĩ sâu xa quá nhiều.

 

“Vậy, tớ xin phép đây!”

“Ư- ưm!”

 

Tôi lên tiếng động viên bản thân, rồi đưa hai cánh tay ra.

 

Ngón trỏ của tôi đang từ từ chạm vào ngực Ajisai-san….nó như chìm vào trong da thịt.

 

Uwa….nó hoàn toàn khác khi tự chạm vào ngực của chính mình. Rất là khác luôn….Độ mềm giống như kẹo bông vậy…

 

Hơn nữa, đây không phải là một bộ ngực bình thường. Đây là ngực của Ajisai-san. Mặc dù tất cả con người sinh ra đều có tóc, nhưng mái tóc của Marilyn Monroe có giá trị lớn hơn nhiều so với những với tóc người khác. Đây cũng là một logic khiến cho ngực của Ajisai-san có giá trị lớn hơn bất cứ ai.

 

Những ai đã từng gặp Ajisai-san trước đây, và cả những ai sẽ gặp được sau này sẽ không bao giờ có cơ hội để cảm nhận được ngực của cô ấy cho dù có khao khát đến mấy đi nữa, mặc dù tôi, bằng cách nào đó đã có được diễm phúc này…giống như bản thân đang làm một điều không tưởng.

 

“Ưmmmm, Rena-chan…”

“Hơ!”

 

Tôi đã tỉnh táo trở lại. Có vẻ như tôi đã mò mẫm chúng từ nãy tới giờ.

 

“N-nó hơi nhột…không..phải tớ ghét nó, nhưng mà.”

“Tớ xin lỗi!”

 

Vâng, hãy coi diễn biến này là lí do để có thể kết thúc nó đi! Tôi duỗi các ngón tay ra, nhưng do bối rối, tay tôi trượt và kết quả là lại bóp lấy ngực cô ấy.

 

Aa.

 

“Ưm…”

 

Ajisai-san vội vàng che miệng lại.

 

Mắt bọn tôi chạm nhau. Mặt cô ấy hoàn toàn đỏ bừng.

“A, aha, ahahaha…..giọng tớ tự nhiên kì ghê…”

“Ha. Hahahaaaa…..”

 

Tôi không thể nói được thêm bất cứ điều gì. Chỉ biết cười ngây ngốc ra đó.

 

Ban đầu vì quan tâm, Ajisai-san đã đề nghị làm chuyện này để giúp tôi viết lại kí ức xấu hổ của mình với Satsuki-san. Nhưng ai có ngờ, thay vì ghi đè lên những kí ức đó, tôi chỉ lưu lại cảm giác khi chạm vào ngực của Ajisai-san vào trong thư mục một bộ nhớ khác…tôi chắc rằng thư mục này sẽ lưu vĩnh viễn trong suốt phần đời còn lại của mình…

 

Sau đó chính bản thân ngâm mình rồi tắm sạch cơ thể không nói một lời nào, ngâm mình trong suối nước nóng, và ngồi cạnh nhau.

 



 

Khi tôi nhìn vào cô ấy, ánh mắt của tôi cứ vô ý mà rơi vào bộ ngực đó, vì vậy mà tôi buộc mình phải nhìn thẳng về phía trước.

 

“Phù, nước….cảm giác thật tuyệt..”

“Ư- ừm….”

 

Ajisai-san đang búi tóc lên thở ra một hơi ấm.

 

Lúc đầu, tôi cảm thấy bỡ ngỡ, đến mức tưởng chừng như hai giây sau tôi sẽ phải thoát ra ngoài, nhưng suối nước nóng thực sự có một sức mạnh bí ẩn. Mọi lo lắng và cảm giác nặng nề mà tôi đã trải qua trước đó dần tan biến.

 

Vẫn còn lo lắng, nhưng tôi có thể ổn với mức độ này. Điều tôi muốn làm là thả lỏng cơ thể như thế trong khi nhìn ngắm những ngôi sao trên cao kia thêm một lúc nữa.

 

Giờ nghĩ lại, hồi lúc sáng bọn tôi thực sự đã đi bộ rất nhiều.

 

Sự thoải mái từ nhiệt độ nước hoàn hảo đã làm tan biến đi sự mệt mỏi trên cơ thể tôi.

 

“Phù…”

 

Cơ mà, hôm nay thật sự là một ngày bận rộn…

 

Bọn tôi đã rời Tokyo vào sáng sớm, đến thị trấn này, ở nhà trọ này, chơi bóng bàn, rồi ngâm mình trong suối nước nóng và tôi thậm chí còn chạm vào bộ ngực của cô ấy….thật là nhiều thứ.

 

Đó là những điều đã diễn ra nhưng đây là lần đầu tiên tôi dành cả ngày cùng Ajisai-san như thế. Tôi cảm thấy như mối quan hệ của bọn tôi có chút….không, mối quan hệ của bọn tôi chắc hẳn đã được cải thiện rất nhiều. Bây giờ tôi cảm thấy gần gũi với cô ấy hơn bao giờ hết.

 

Ajisai-san đã nói rằng cô ấy là một người ích kỷ và giả tạo, nhưng hình ảnh của tôi về cô ấy không hề thay đổi một chút nào. Ajisai-san là người luôn làm mọi thứ hết sức mình. Cô ấy là một thiên thần dũng cảm, tốt bụng và vô cùng đáng yêu. Trên thực tế, tôi đã nghĩ rằng cô ấy đã trở nên đẹp như thiên thần hơn trước đây.

 

Dù đã rất mệt mỏi nhưng…tôi đã rất vui vì đã quyết định đi cùng cô ấy. Tôi thực sự đã nghĩ điều đó từ tận đáy lòng mình.

 

“Rena-chan này.”

“Ơi.”

“Quan điểm của cậu về tình bạn thú vị thật đó.”

“Tớ-chuyện đó hả?”

“Tớ chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện sâu sắc như thế với người khác trước tới giờ.”

“Hì….”

 

Đó là khi với Ajisai-san.

 

“Ừa…đúng như đã nghĩ, quan điểm của tớ về tình bạn, nó hơi phức tạp hoá nhỉ?”

“Tớ-tớ không nghĩ vậy. Tớ có nói điều này từ sớm, nhưng cách cư xử đó của cậu đã cứu rỗi tớ…thành thật mà nói tớ nghĩ rằng cách trân trọng bạn bè của mình thật đáng ngưỡng mộ…hơn nữa, nếu tụi mình nói đặt nặng vấn đề hay không, thì tớ nghĩ quan điểm của mình về tình bạn có khi còn nặng nề hơn…”

 

“Đúng là Rena-chan mà.”

 

Sau khi cân nhắc một lúc, Ajisai-san tiếp tục, “Thay vì là bạn bè…nghe có vẻ giống như những cặp yêu nhau ấy?”

 

“Ưm.”

 

Cô ấy nói một điều tương tự như Mai.

Chia sẻ mọi thứ, hỗ trợ lẫn nhau, nên ngay cả Ajisai-san cũng nghĩ nhưu vậy. Nó khiến tôi tự hỏi, có phải quan điểm của chính mình có phải không hợp lí hay không.

 

“Giờ thay đổi câu hỏi một chút. Với cậu, việc trở thành người yêu của nhau là như thế nào, Rena-chan?”

 

“Hả? Tớ á?”

“Đúng vậy, sự khác biệt giữa bạn bè và người yêu ấy…tớ muốn biết cậu nghĩ như thế nào.”

 

Tôi làm ướt mặt mình bằng nước suối nóng.

Sự khác biệt gữa tình bạn và tình yêu hử.

 

Đây là điều mà tôi thường nghĩ sau khi gặp Mai. Tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Mặc dù mỗi ngày tôi vẫn luôn nghĩ về nó.

 

“Đó là quan điểm cá nhân của tớ thôi.”

“Fufu, đó là những gì tớ muốn nghe vì tớ đang nói chuyện với cậu hả?”

 

“Đ-đúng…ưm, cậu thấy đó, tớ nghĩ cảm xúc của tình bạn và tình yêu không phải là một cái gì đó quá khác nhau.”

“Vậy nó giống nhau có cận quan điểm với cậu không?”

“Ừm. Điều quan trọng nhất là mình tìm kiếm được gì từ những mối quan hệ đó, tớ nghĩ vậy.”

 

Giống như nói chuyện với chính mình, tôi nói tiếp.

 

“Đối với tớ, tớ muốn có mọt mối quan hệ mà mình có thể nói về bất cứ điều gì với bạn bè. Nhưng một mối quan hệ như thế, giống như cậu nói ấy…là một thứ gì đó với một số người được cho là quan hệ lãng mạn phải không?”

 

Tôi bật cười.

 

“Thật kỳ cục đúng không? Mặc dù chúng là những từ giống nhau, nhưng ý nghĩa lại có thể khác nhau. Đó là lý do tại sao, ừm…”

 

Tôi gãi má.

 

“Tình bạn và tình yêu, chúng giống nhau đến không ngờ, tớ nghĩ vậy. Giống như, thứ đó với hai vòng tròn…một biểu đồ Venn, với các yếu tố tương tự giữa hai quan hệ khác nhau…”

 

Trong khi tôi nhìn trộm phản ứng của cô ấy, tôi vội vàng bổ sung những điều khác vào lời giải thích của mình.

 

“À, ừm, cậu thấy đó, cách đây cũng khá lâu, tớ có chơi trò hẹn hò ảo dựa trên kinh nghiệm đó, tớ phải tăng thanh ‘tình cảm’ và ‘sức hút’ để làm được như vậy. Hiện tại, tớ đang nuôi dưỡng cả hai cảm xúc đó vì tớ rất tôn trọng mọi người trong nhóm của tụi mình và muốn hoà đồng được tốt hơn…cho nên, ưm…”

 

Tôi cười ngay sau khi nói một tràn thật nhanh của mình.

 

Những thứ tôi chỉ nên hẹn hò với một người, nhưng tôi có thể kết bạn với rất nhiều người. Tất nhiên, có rất nhiều yếu tố khác có thể phân biệt ra hai mối quan hệ này.

 

“Là bạn nếu cả hai cùng có suy nghĩ như vậy, và trở thành người yêu khi cả hai cùng chung một ý hướng về nhau…vì vậy mà tớ tự hỏi, ranh giới giữa hai mối quan hệ này nó khá mơ hồ, người yêu và bạn bè…”

 

Nếu bạn có một mối quan hệ không rõ ràng, bạn không cần phải tuân theo lẽ thường hay ý kiến của người khác. Chỉ cần đặt một nhãn hiểu đặc biệt lên mối quan hệ đó, và nó được thoả thuận bởi đôi bên.

 

Cũng giống như mối quan hệ giữa tôi và Mai vậy.

….thực tế là tôi đã có một mối quan hệ đặc biệt. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là khuôn mặt của Mai.

 

Và ‘Mai trong tưởng tượng’ đó hiện đang nở một nụ cười đáng lo ngại trên khuôn mặt kể từ khi tôi bước vào bồn tắm chung với Ajisai-san. Đáng sợ ghê.

 

Chết thật, bạn Rema…tại sao tôi phải cảm thấy tội lỗi tột cùng thế này…? Đáng lẽ bọn tôi chỉ là bạn bè, nhưng tại sao…? Lời nguyền của Rema sao…!

 

Ajisai-san từ từ đặt tay lên tay tôi, dưới nước.

 

“Có bao gồm tớ không?”

“Hở?”

 

Aa,aaa, đây là sự tác động thực sự đột ngột và gây kích động.

 

“T-tất nhiên rồi. Dù gì thì Ajisai-san cũng ở vị trí No1 trong bảng xếp hạng ‘đang tìm kiếm’ của tớ. Người đầu tiên! Quá rõ ràng luôn!”

“Tớ hiểu rồi.”

 

Lòng bàn tay mềm mại của cô ấy đang vuốt ve bàn tay tôi.

 

Nó nhột nhạt, và không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ lạ thường.

 

“Đ-đó là quan điểm cá nhân tớ thôi, và…còn cậu thì sao, Ajisai-san? Sự khác biệt giữa người yêu và bạn bè của cậu như thế nào.”

 

Tôi thay đổi lượt trò chuyện, để Ajisai-san suy ngẫm một lúc.

 

“Đối với tớ…tớ nghĩa là mình vẫn chưa có câu trả lời.”

“R-ra vậy.”

“Cậu tuyệt vời thật đó ,Rena-chan. Cậu hẳn đã nghĩ rất nhiều. Khiến tớ lại mến cậu hơn.”

“A, giờ cậu bị tớ thu hút mất rồi sao? Tớ nói đùa á.”

 

Tôi hỏi cô ấy vì tôi đang khá nhập tâm, nhưng Ajisai-san lại trả lời với một nụ cười.

 

“Ừa.”

 

Ực….tôi cảm thấy như mình vừa bị trúng một quả bóng giữa trận bóng ném.

 

Và, nó không tốt tí nào. Ajisai-san trêu chọc tôi thì không sao, nhưng tôi đã sớm trêu chọc cô ấy mười nghìn tỷ năm rồi!

 

Sau khi tắm xong, bọn tôi sấy tóc rồi trở về phòng. Khi trở về thì những tấm nệm đã được trải đặt cạnh nhau ngay giữa phòng.

 

Chỉ khi tôi nghĩ rằng sự kiện tắm rốt cuộc đã kết thúc, thì bây giờ…

 

Thật là quá đáng khi tôi cho rằng diễn biến như này là hiển nhiên, nhưng đúng như dự đoán, tối nay tôi sẽ ngủ cùng phòng với Ajisai-san…tất nhiên tôi rất hồi hộp, mặc dù cả hai đều là con gái. Những thứ như thế này….ực.

 

Trong khi Ajisai-san lướt điện thoại, tôi, người đang thấp thỏm trên đống lửa, cũng đang lướt điện thoại của mình, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

 

Aa, có tin nhắc từ nhỏ em gái tôi.

 

[Chị Hai, khi nào về?]

 

Nhỏ là người nhà của tôi nên hoàn toàn nhận biết rằng tin nhắn này không phải là điều đáng quan ngại.

 

Trong những trường hợp bình thường, thực tế tôi chưa bao giờ cân nhắc trong tâm trí về em gái mình, cho nên tin nhắn này có lẽ là do mẹ yêu cầu nhỏ nhắn.

 

[Theo dự tính là ngày mốt.]

Ngay trước khi tôi đi, tôi đã nói với nhỏ rằng sẽ đi một chuyến du lịch với Ajisai-san, nên nói nhà không cần phải lo.

 

Chà, họ không lo lắng về những chuyện như thế này, kể cả là nhỏ em gái tôi. Nếu nhỏ em tôi viện ra một lý do chính đáng, chẳng ai thèm nghĩ đến tôi đâu. Tôi thực sự không phiền đâu mà?!

 

[Âu kê. Dù sao thì, tối nay chị đi đâu?]

 

Mục đích của câu hỏi này có lẽ là để chắc chắn hoặc đòi quà lưu niệm…à, bất cứ điều gì khác, tôi thực sự không quan tâm…!

[Đây.]

 

Tôi gửi cho nhỏ vị trí bản đồ của mình. Sau đó, nhỏ không trả lời. Có vẻ như lần này nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ được giao của mình rồi.

 

“Nè.”

 

Uwa, làm tôi giật mình. Giọng của Ajisai-san nghe thật gần.

 

“Ơ-ơi.”

 

Ajisai-san đã thay đồ ngủ. Đó là một chiếc váy ngủ dài một mảnh. So với áo sơ mi và nịt len của mình, có thể cảm nhận được một sự khác biệt lớn trong phong cách thời trang của cả hai ngay cả trong trường hợp như thế này.

 

“Tụi mình đi ngủ nhé?

Một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu thoảng qua. Tự hỏi…

 

“Aa, ừm, ngủ thôi.”

Tôi liếc nhìn thời gian. Thực sự là đã đến giờ ngủ.

 

Tôi cắm dây sạc điện thoại, vào nhà vệ sinh, rồi rón rén chui vào tấm nệm lót của mình.

 

“Giờ tớ tắt đèn nhé.”

“Ừaaa.”

 

Ajisai-san trượt vào chiếc nệm của cô ấy ngay bên cạnh tôi ngay sau khi tắt đèn.

 

“Rena-chan ngủ ngon.”

“C-cậu ngủ ngon.”

 

Ưm, tôi dường nhủ chẳng thể ngủ được.

 

Mặc dù sáng nay đã thức dậy từ sớm, và có vẻ cả ngày cũng khá mệt mỏi.

Giờ nghĩ lại mới thấy, ngủ chung với một người như thế này…Mà khoan, không, tôi đã làm chuyện giống vậy một lần, cách đây không lâu với Satsuki-san.

 

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để lo lắng cho dù đã làm điều này bao nhiêu lần rồi.

 

Cánh cửa trượt đóng chặt, nhưng ánh trăng từ bên ngoài vẫn hắt nhẹ vào phòng, khiến cho căn phòng không bị tối đen như mực. Dù vậy, tôi vẫn hướng ánh nhìn sang Ajisai-san bên cạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp chẳng khác gì một thiên thần của cô ấy.

 

Và khi đó ánh mắt bọn tôi chạm nhau, cô ấy nhìn về phía tôi.

 

Hở?! ( thình thịch)

 

“Rena-chan nè.”

“Ơ-ơi.”

“Cậu có thích ai không?”

“Hửm?!”

 

Ajisai-san cười khúc khích.

“Nói cái này nghe có vẻ giống như một cuộc trò chuyện lãng mạn được lập trình mặc định trong một chuyến đi ha?”

 

“Aa, ừa, có vẻ cũng giống vậy.”

“Vậy, đó là ai?”

“Hở?!”

 

Đây không phải là một câu hỏi thông thường, mà là một câu hỏi dò xét ?!

 

“T-tớ không có ai cả.”

“Ể, thật sao?”

“Đương nhiên rồi.”

 

Tôi hơi nhích chân để cảm nhận được chiếc ga trải giường. Và bằng cách nào đó, cảm thấy chúng rất êm ái.

 

Có lẽ, động lực thúc đẩy tôi muốn cố gắng hết sức để ngăn Ajisai-san cảm thấy buồn chán mà đi ngủ sớm. Vì, người tồn tại ngay lúc này đây, ở nơi đây, chính là tôi.

 

Vì tôi chỉ nói những điều mà mình đang nghĩ, không cố gắng tỏ ra là một người thú vị.

 

“Có lẽ tớ chưa từng yêu một ai đó trước giờ hết…”

“Vậy hả? Không một ai luôn sao?”

“Tớ…thích ai đó, tớ nghĩ là mình chưa bao giờ có.”

 

Mai chibi xuất hiện trong đầu tôi và vừa quơ tay vừa nói, “Này.” Trong tâm trí tưởng tượng của mình, tôi nhanh chóng nhét Mai chibi ấy vào trong một chiếc hộp và dùng băng dính dán chặt nó lại. Bọn tôi là bạn bè.

 

Ơ, còn gì nữa nhỉ…

 

Hồi cấp hai, tiểu học, mầm non, tôi lướt qua một lượt trí nhớ của mình.

 

Chuyện đầu tiên, tôi chưa bao giờ nói chuyện với nam sinh hồi học cấp hai. Chỉ hoà nhập trong một vòng quan hệ với các cô gái cụ thể và khi mọi người lơ tôi, tôi đã không thực sự phục hồi được, và đó là nguồn gốc của vấn đề.

 

“Trong thời gian học tiểu học….con trai chơi với con trai, con gái chơi với con gái.”

“Không có cậu trai nào khiến cậu thực sự để tâm hả?”

“Ummmm, không có, tớ không nghĩ vậy…à, có.”

“Là ai đó?”

“Có…nhưng đó lại không phải là tình yêu, tớ nghĩ thế…”

“Cậu ấy là người như thế nào?”

 

Đôi mắt tò mò của Ajisai-san sáng lấp lánh như những viên pha lê bên trong một hang động huyền ảo.

 

Tôi do dự một lúc, sau đó bỏ cuộc và nói với cô ấy.

 

“Cậu ấy thường hay bất cẩn và chỉ nói những thứ ngốc nghếch, nhưng cậu ấy là người mà người khác có thể dựa vào trong những thời điểm quan trọng. Cậu ấy là người ưu tiên bạn bè của mình hơn bất kỳ ai, một người có khả năng lãnh đạo mạnh mẽ…”

“Ừm ,ừm.”

“Ngoài ra, cậu ấy trở nên mạnh mẽ đến không ngờ khi sức mạnh ấy được thức tỉnh, và luôn giành được phần tốt nhất…mặc dù có một lần cậu ấy ở giữa trận chiến và suýt chút nữa thua dưới tay kẻ thù hung hãn, nhưng cậu ấy đã vượt qua cuộc đấu đó với một nụ cười điềm đạm trên môi.”

“Rena-chan.”

“Ơi.”

“Đó là một nhân vật hư cấu đúng không.”

 

Tôi liền trả lời ngay câu hỏi đó của cô ấy, “Ừm” giống như Akinator, thần đèn trong mấy trò chơi hỏi đáp trên máy tính, đoán câu trả lời qua một loạt câu hỏi. Giống như những gì cô ấy nói. Cậu ấy là một nhân vật trong bộ truyện tranh một tôi đã từng say mê.

 

“Tớ biết, nhưng cậu ấy như một mối tình đầu của tớ vậy….”

“Hưm~~~…”

 

Phản ứng của Ajisai-san có vẻ như cô đang phản đối đó không phải là ý của cô ấy.

 

Cơ mà thực sự thì trong lòng tôi không có ai khác ngoài cậu trai ấy.

 

Trong tâm trí tôi Mai xé toang chiếc hộp, nhìn về phía tôi và nói: “Cậu gọi tớ ư?”. Tôi nhanh chóng ném chiếc hộp ra ngoài cửa sổ.

 

Tôi thích Mai, tất nhiên, với tư cách là một người bạn. Đôi khi cô ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn, nhưng đó không phải là cái gì đó đặc biệt vì bản thân tôi cũng cảm thấy điều tương tự khi ở cùng với Satsuki-san và Ajisai-san. Chỉ bằng một chút kích động ấy thì không có nghĩa là đang yêu được. Tôi cũng trải qua phản ứng sinh lý tương tự sau khi chạy marathon hoặc vô nhà ma, và điều đó cũng không có nghĩa là tôi thích chạy marathon hoặc thích đi nhà ma được. Đó là điều hiển nhiên.

 

“Ơ…còn cậu thì sao, Ajisai-san?”

“Tớ, ưm…”

 

Ajisai-san lật trên tấm nệm của cô ấy.

“Ừm” Cô ấy quay lưng lại với tôi và sau đó suy nghĩ một lúc. “Chuyện đó là bí mật.”

 

“Hả, cậu có hả?!”

“Tớ không biết nữa. Giống như, tớ chỉ đang tò mò…chắc là vậy.”

“Hể…”

 

Thiên thần của trường Ashigaya, một người nào đó thu hút được cô ấy….đây là một tin động trời…không, tôi nhất định sẽ không nói cho ai biết…

 

“Hả, ai đó cũng ở trường tụi mình hả?”

“Ừm, ừm.”

“Ể, ai-ai vậy, ai thế?”

 

Tôi hỏi cô ấy vì tôi tò mò.

 

Tôi tự hỏi cậu trai đó là kiểu người chắc rất bảnh. Các nam sinh trong lớp bọn tôi cũng khá đẹp trai. Có lẽ ai đó như Shimizu-kun hay Fujimura-kun. Dù sao thì trông họ cũng có vẻ thân với Ajisai-san.

 

“A, cậu có nói một lần rồi nhỉ? Về người cậu thích ấy.”

“….có hả?”

“Đúng rồi. Lần đó cậu có nói mà, dĩ nhiên tớ nhớ rồi. Cậu thích một người mang lại cho cậu sự an tâm.”

“Không, không phải…”

 

Hoá ra, ngay cả Ajisai-san cũng có lúc cảm thấy xấu hổ như này. Không gian chìm trong im ắng một lúc.

 

Chà, không phải tôi muốn ép cô ấy nói hay gì đâu….nhưng khi tôi định thôi thì Ajisai-san lại lên tiếng.

 

“Tớ nghĩ một chuyện,” Ajisai-san chậm rãi nói.

 

Một giọng nói trong suốt khiến người ta cảm thấy an toàn và điềm tĩnh.

 

“Chuyện gì?”

“Sự khác biệt giữa tình yêu và tình bạn.”

“Aa, ừa.”

 

Cuộc trò chuyện trong khi tắm của bọn tôi. Tắm….hơ.

 

Trong tâm trí, tôi có thể nhìn thấy làn da trắng ngần của Ajisai-san, yukata ôm sát vào vòng eo, ngực của cô ấy – khoảnh khắc lòng bàn tay tôi chạm vào, tôi nhớ lại cảm giác mềm mại đó một cách sống động. Mặt tôi bất giác nóng bừng.

 

Ngưng lại ngay. Tôi không thể như thế được. Với cái đà này tối nay tôi sẽ không ngủ được mất.

 

Tuy nhiên, những lời nói tiếp theo của cô ấy như một quả bom dội xuống tôi.

 

Sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu, đó là –

 

“….đại loại như, liệu cậu có cảm thấy bị hấp dẫn bởi tình dục hay không.”

 

Hể.

 

Ra vậy, kiểu suy nghĩ đó –

 

…..

“Ể, ể ?!!”

 

Cô ấy đã nói chúng bằng một giọng rất bình thường, như thể nó là một câu chuyện nói thường ngày vậy. Tôi đã không lường trước được chuyện này.

 

Ajisai-san đang quay mặt về hướng kia, vì vậy tôi không thể nhìn được biểu cảm của cô ấy.

 

“C-chuyện đó thật bất ngờ. Hoá ra Ajisai-san cũng có thể nói được những điều như vậy cơ.”

 

“Thực ra, tớ hay nói về những thứ liên quan đến dục vọng một cách bình thường. Mọi người nói rằng chuyện đó khá nhạy cảm, nhưng không phải tớ coi nhẹ kiểu nói chuyện đó đâu.”

“Vậy á…tớ- tớ xin lỗi. Tự nhiên thấy phản ứng của bản thân hơi thái quá.”

 

Nhóm của bọn tôi chưa bao giờ nói những thứ về dục vọng hoặc các chủ đề tương tự như thế trước đây, thế nên cô ấy có thể chỉ có những cuộc trò chuyện đó với các bạn học khác. Coi Ajisai-san là một trong những thành viên khi gia nhập vào những nhóm khác, chuyện này hợp tình hợp lý…

 

“Sao cậu lại xin lỗi?”

 

Tớ có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của Ajisai-san.

 

“….hay có thể là cậu không thích tớ nói về những chuyện như này? Vì nó không giống như hình tượng một thiên thần Ajisai yêu quý của cậu?”

“Ơ, không, cái đó…”

 

Tôi không thể trả lời ngay được. Trông thấy phản ứng đó của tôi, cô ấy lẩm bẩm.

 

Nhất định, nó không giống như hình ảnh thường ngày của tớ, nhưng mà…

 

“…nhưng, đây cũng là một phần trong tớ. Đây, cũng là tớ nè.”

“U-ừa.”

 

Tôi muốn kết thúc cuộc trò chuyện đầy ám muội này bằng một câu trả lời ngắn gọn, nhưng có vẻ như Ajisai-san sẽ không để tôi đạt được dễ dàng như thế.

 

“Rena-chan, cậu đã bao giờ suy nghĩ như vậy với một người bạn chưa?”

 

Ể ?!

 

“T-tớ á?! Sao mà biết được! Thật là một câu hỏi khó nha!”

 

Kiểu suy nghĩ đó, ơ…thành thật mà nói, tôi đã có suy nghĩ đó, nhưng mà!

 

Tất nhiên, tôi không thể nói ra được, nhưng rồi Ajisai-san đã bật cười.

 

“Aaa, vậy là cậu có nghĩ như vậy…Rena-chan hư hỏng.”

“K-k-k-không có, không phải vậy đâu mà!”

 

Satsuki-san thường trêu chọc tôi như thế này, nhưng khi Ajisai-san nói thế, tôi cảm thấy cấp độ xấu hổ nâng lên một tầm cao khác! Tôi không phải là một cô gái hư hỏng!!

 

Ưm, tôi có thể tưởng tượng ra một đôi cánh màu đen đang mở ra sau lưng cô ấy…

 

“Nếu cứ bàn về đề tài này, nó có thể khiến tớ và cả cậu không thể ngủ được mất.”

“Cậu nói phải…nhưng, cậu sai rồi. Tớ chưa bao giờ nhìn bạn bè mình với kiểu…”

“Aa, rồiiiiii.”

 

Câu trả lời của cô ấy văng vẳng bên tai tôi, và tồi cô ấy lại lăn qua đối diện với tôi.

 

Vì mắt tôi đã quen với bóng tôi nên có thể nhìn thấy rõ ràng cái liếc xéo của cô ấy.

 

“…ngay cả khi cậu muốn làm vậy, cậu cũng không được đẩy tớ xuống, nhé?”

“Hở?!”

 

Cô đặt một ngón tay lên môi, sau đó nhắm hờ mắt.

 

“Đừng trở thành một con sói xấu tính lợi dụng trái tim một cô gái yếu đuối, xong bỏ trốn…đó nha?”

 

Cái nhìn của cô ấy.

 

Ngay trước khi lý trí của tôi bị bóp chết, tội vội vàng thoát khỏi cái nhìn đó của cô ấy.

 

“C-cậu ngủ ngon!” tôi kéo tấm nệm qua khỏi đầu và thốt lên.

 

Tôi ước rằng mình bất tỉnh cho đến khi bình minh ló rạng.

 

Ajisai-san lại trêu chọc con tim ngây thơ của tôi như vậy…!

 

Bằng cách nào đó, cô ấy hoá thành một thiên thần sa ngã rồi?!

 

-------

 

Câu chuyện của Sena Ajisai (2) – Chuyện ngốc nghếch của tôi.

 

 

Lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với Renako là một ngày sau lễ nhập học. Renako đã đưa ra đề nghị dùng chung dù với cô ấy khi cô ấy đang trú mưa trong nhà ga.

 

Trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, Ajisai đã nghĩ cô ấy là một người hoạt bát vui vẻ, một cô gái quyết đoán và đáng yêu.

 

Ajisai chắc một điều rằng Renako có rất nhiều bạn bè thời cấp hai, và vì cô ấy không có người quen ở trường mới, nên đã quyết tâm sẽ kết thật nhiều bạn mới ở đây.

 

Ajisai muốn hỗ trợ mong muốn đó của cô ấy, và đó cũng là lý do họ ngồi gần nhau, và nghiễm nhiên trở thành bạn bè.

 

Cô ấy nghĩ là họ khá hợp nhau.

 

Ajisai có rất nhiều bạn để trò chuyện, nhưng Renako là người bạn đầu tiên mà cô mời đến nhà.

Có lẽ, cô ấy coi cô ấy như một người bạn đặc biệt.

Một mối quan hệ thân thiết bí mật, giống như những người bạn học cùng lớp thời tiểu học, luôn tuyên thệ là ‘mãi là bạn tốt nhất’. Đối với Ajisai, người thích chương trình ‘Những ma pháp thiếu nữ’ được chiếu vào mỗi sáng chủ nhật, điều gì đó tương tự đã khiến tim cô ấy rộn ràng lên.

 

Cho đến ngày hôm đó.

“_Với tớ, Ajisai-san là một thiên thần! Tớ thực sự thích cậu, là sẽ luôn như vậy!”

 

Đã một đoạn thời gian rất lâu kể từ vụ đó xảy ra, và cuối cùng cô cũng hiểu ý mình muốn nói. Ngày hôm đó, không như Renako đã nói, khiến trái tim cô không khỏi rộn ràng. Đó hoàn toàn không phải là ý của cô ấy. Cô ấy đơn giản và thẳng thắn, bộc lộ cảm xúc của mình với Ajisai để cô không hiểu lầm cô ấy.

 

Nhưng ngay cả bẵng một thời gian sau, mỗi khi cô ấy nhìn vào khuôn mặt Renako, những ký ức về ngày hôm đó như thuật lại. Mặt cô đỏ bừng, và không thể giữ được bình tĩnh.

 

(…thật là một người kỳ lạ.)

Vẫn nằm bên cạnh cô, Ajisai nhìn chằm chằm Renako đang say giấc.

 

 

Không thể ngủ được, vì vậy mà cô đứng dậy khỏi nệm, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ.

 

(Cô ấy đã theo mình trong chuyến đi này, lại còn vừa khăng khăng vừa khóc lóc đòi san sẻ các chi phí…)

 

Ajisai nghĩ rằng nếu cô bất ngờ thể hiện mặt mạnh mẽ của mình, Renako sẽ nhượng bộ và để cô chi trả mọi thứ.

 

Renako tốt bụng, và Ajisai cũng có thể nhìn thấy sự rụt rè ẩn bên trong cô ấy, đó là lý do mà cô định chỉ thuyết phục cô ấy một lần duy nhất. Ajisai nhận thức được sự lém lỉnh của chính mình, điều này đã khiến cô lập ra một kế hoạch như vậy.

 

Thậm chí ngay sau đó, Renako dễ dàng vượt qua sự mong đợi của Ajisai.

 

Ajisai tự hỏi, liệu Renako có sợ cách xử lý mọi việc một cách mạnh mẽ của cô có làm ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ của họ hay không.

 

Dù rằng có thân thiết đến đâu, vẫn nhất định sẽ có lúc cãi nhau. Ajisai, người có nhiều mối quan hệ như thế, đã rất nhiều lần nhìn thấy chuyện như vậy.

 

Đó cũng là lý dó mà cô coi hành động của Renako là liều lĩnh bất kể cô ấy nhìn nó như thế nào. Nó khiến cô lo lắng, vì Ajisai là người đối mặt với Renako lúc đó.

 

(…vì tôi chưa từng gặp ai đó như cô ấy trước đây.)

Ajisai là người luôn chú ý đến xung quanh, còn Renako thì rất khác với cô ấy, người luôn đối xử cẩn trọng mọi thứ.

 

Có khi, Ajisai sẽ lo lắng bất cứ khi nào cô nhìn thấy sự căng thẳng của Renako…và, ngay cả khi chỉ là một chút, cô cũng có ghen tị với mặt đó của cô ấy.

 

(Lần này, mọi việc bất ngờ được giải quyết theo chiều hướng tốt và tuyệt vời nhất…nhưng đó cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên…)

 

Không, trong sâu tâm trí cô đã nhận ra rằng.

 

Cô nhận ra những gì Renako hướng đến không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên

 

Cô hiểu rằng Renako đã không làm điều đó vì sự tự tin. Renako không tin là cô ấy có thể giải quyết nó một cách hoàn hảo. Dù là vậy, Renako vẫn tiếp tục vì mục tiêu đó và cố hết mình.

 

Cô ấy đã biến chúng thành sự thật bằng chính nỗ lực ấy. Chỉ đơn giản là vậy thôi.

 

Renako khác với Ajisai, người đã chọn cách khép mình trong vùng an toàn của chính mình. Họ thực sự cực đối lập theo nghĩa này.

 

(….đúng, sự thật là vậy. Do đó mà Rena-chan trở nên tuyệt vời hơn. Mình càng biết thêm nhiều về cậu ấy, mình càng nghĩ rằng bản thân sẽ không thể nào thắng được….)

 

 

Cô đặt tay lên ngực trên bộ đồ ngủ.

Nơi trước đó Renako từng chạm vào vẫn còn nhói lên, cảm giác như phát sốt.

Không hiểu sao nó lại có cảm giác nhói. Cô ấy hít một hơi thật sâu.

 

(Tại sao mình lại cảm thấy như thế?)

 

Ajisai nhìn lên bầu trời.

 

Những đám mây mờ ảo hơi che lấy vầng trăng giống như cảm xúc mờ ảo đang khuấy động trong lồng ngực cô.

 

Hạnh phúc của cậu là hạnh phúc của tớ - mặc dù hạnh phúc của cậu có thể khiến tớ chìm vào nỗi buồn.

 

Đó là những suy nghĩ trái ngược nhau của cô ấy. Mặc dù đó không phải là lời nói dối, nhưng cô tự hỏi từ khi nào mà mọi thứ lại trở nên đau đớn và khó hiểu như thế này.

 

(Bởi vì, sự thật là…tớ không thực sự cần phải bỏ trốn khỏi nhà. Sẽ tốt hơn nếu tớ chịu đựng nó. Ngay cả khi là như vậy…tại sao tớ…tại sao….)

 

Ajisai, đối với người bạn quý giá của cô, người đang ngủ rất say giấc…

 

Bằng một giọng nói êm ái, cô ấy hỏi mặt trăng.

 

“…cảm xúc này là gì? Tôi không thể ngủ được…cứ thế này thì, trái tim sẽ không thể chịu đựng được nữa mất.”

 

Cả mặt trăng và Ajisai đều không tìm thấy câu trả lời cho lời thì thầm của cô.

 

___

 

 

Đôi lời dịch giả: Thực sự chương này vừa dài vừa khó dịch a~ ;-; . Có mấy chỗ bên bản tiếng anh trời ơi đất hỡi, nên phải tốn kha khá thời gian để xem lại vài đoạn bên bản Jap và chỉnh chu cho đúng ;-;.

Một phần là sự lười của bản thân đến tận 1 tháng hơn mới có chương mới TvT

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

Lời mở đầu

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2