Volume 3_ Chương 3.1 Cứ bên nhau như vậy, có được không?
Chapter 3_1 Cứ bên nhau như vậy, có được không?
Được
mọi người quý mến, và cảm thấy hạnh phúc của họ chính là hạnh phúc của bản
thân.
Nếu
người nói điều đó không phải Ajisai-san, mà thay vào đó, là Satsuki-san, tôi cá
là mình sẽ lo ngại và hỏi cô ấy một câu, “Cậu vừa đập trúng đầu sao?! Đến bệnh
viện mau!” Nhưng nó là đến từ Ajisai-san, người đã lan toả tình yêu thương khắp nơi mỗi
ngày, dĩ nhiên là tôi rất trân trọng lời nói của cô ấy rồi.
Nhưng
tôi tự hỏi đó là loại cảm giác gì.
Có
phải kiểu như là, nếu một ngày nọ Ajisai-san vô tình nhặt được một viên ngọc
quý, sau đó một người khác đến và bảo cô ấy đưa nó cho họ, Ajisai-san cũng sẽ
vui vẻ trao chúng với một nụ cười hiển nhiên của mình?
Với
tôi mà nói, một kẻ là hiện thân của lòng tham…vứt bỏ cái lợi của chính mình vì
lợi ích của người khác là một điều không tưởng.
Ajisai-san
có thực sự hạnh phúc khi sống một cuộc sống như vậy..? Nếu có một lúc nào đó cô
ấy cảm thấy muốn thúc đẩy bản thân, dù chỉ một chút thôi, tôi thực sự muốn cô ấy
giữ viên ngọc đó cho riêng mình.
Tôi
là một fan cứng của Ajisai-san, điều đó có nghĩa là hạnh phúc của cô ấy cũng là
hạnh phúc của tôi.
À,
đó là cảm giác của Ajisai-san!
Không,
nhưng mà, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy không ổn lắm…ý của tôi không thuần khiết
lắm…nó chỉ giới hạn ở Ajisai-san thôi…Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy như thế này
vì Ajisai-san là người đã làm cho cuộc sống ở trường của tôi trở nên có sắc màu
hơn, và chất lượng cuộc sống của tôi được tăng lên đáng kể…
Làm
mọi thứ vì lợi ích của mình là ưu tiên hàng đầu…Amaori Renako thực sự là một
người không khác gì một ‘con’ người thuần
chủng…
Đã
đến giờ ăn sáng và Ajisai-san vẫn chưa thức dậy.
Có
vẻ như đêm qua cô ấy đã thức rất khuya. Tôi bắt đầu lo lắng nhưng cô ấy
lại gạt nó qua một bên bằng một câu nói đơn giản, “Đừng lo lắng cho tớ~” dẫn đến
việc tôi đi ăn sáng một mình.
Có
bánh mì nướng, trứng, xúc xích, và một suất salad nhỏ
nhắn. Nó thực sự là một bữa ăn sáng đúng kiểu trong mấy
nhà trọ. Được cái nó ngon.
….giờ
tôi tự hỏi liệu cuộc trò chuyện của bọn tôi đêm qua có phải chỉ là một giấc mộng
hay không.
Bằng
cách nào đó, tôi cảm thấy như Ajisai-san đã nói cái gì đó như, “Tớ toàn nói về
mấy thứ liên quan đến 18+. Tớ thấy rất bình thường mà. Thực ra tớ còn thích
cơ,” hoặc là một cái gì đó tương tự như vậy….
Thiên
thần là những sinh vật được Đức Chúa Trời tạo ra, vì vậy họ không cần phải sản
sinh ra. Đó là lý do tạo sao, như tôi đoán, những cái cô ấy nói đêm qua dường
như là một giấc mộng, ơ…Tuy vậy, thật sai lầm khi tôi có một giấc mơ như thế, đến
nỗi nó về cơ bản được coi là sự báng bổ luôn ấy chứ?
….Tôi
hoàn tất bữa sáng của mình trong đau khổ.
Vào
lúc trở về phòng, Ajisai-san vẫn còn quấn mền trên chiếc nệm của cô ấy.
Tôi
không muốn đánh thức cô ấy, vì vậy quyết định chơi game ở phòng bên cạnh. Tôi
đã giấu máy chơi game cầm tay dự phòng của mình trong túi cho chuyến đi này. Và
khi tôi lấy nó ra khỏi túi của mình thì_
“…Rena-chan~”
Một
giọng nói như phát ra đâu đó vang lên từ bên trong tấm nệm.
“A,
xin lỗi, tớ đã làm cậu thức giấc à?”
Trong
căn phòng mờ tối, Ajisai-san vươn một bàn tay nhỏ ra khỏi tấm nệm.
Cô
ấy khẽ vẫy nó, như ra hiệu cho tôi lại gần.
“?”
Tôi
đến gần cô ấy mà không suy nghĩ gì nhiều, và khi tôi đến bên cạnh cô ấy_
“Wa,
wawawawa?!”
Tấm
futon mở rộng ra như chiếc miệng cá mập, tóm và quấn lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Tầm
nhìn của mình chìm trong bóng tối. Uwa, ể?! C-cái gì vậy?! Gì thế này?!
Tôi
nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của Ajisai-san cạnh đó.
Tôi
bị kéo vào trong nệm của cô ấy. Ajisai-san nằm cạnh, chăm chú nhìn tôi. Trông
cô ấy thật thơ ngây, với một nụ cười vô tư nở trên môi.
“Tớ
vừa ăn được Rena-chan rồi.”
“Ơ,
Ơooo.”
Tôi
không thể đáp lại bằng một từ thích hợp.
Ajisai-san
và tôi nhìn nhau bên trong tấm nệm kia, giống như bọn tôi đang ở trong một căn
cứ bí mật của riêng mình vậy. Ajisai-san lại cười khúc khích, và hơi ấm từ chăn
(hình như là hơi ấm từ Ajisai-san chăng?!) bao trùm lấy cơ thể tôi.
“G-gì
vậy? Có gì vui vừa diễn ra hả?”
“Chỉ
là, tớ muốn lăn lộn và không làm gì cả thôi.”
“Tớ-
tớ hiểu rồi. Mà khoan, mục đích kéo tớ vô đây là gì?”
“Sẽ
thật tuyệt nếu tớ có thể làm điều như vậy cùng cậu.”
Ajisai-san
hơi nhắm mắt lại, và sau đó cô ấy nắm lấy ngón tay tôi như một đứa nhỏ.
“H-hãy
cùng tớ.”
“Được”
Hôm
nay, nụ cười dịu dàng của Ajisai-san thực sự giống như một nụ cười của một đứa
trẻ trong sáng, ngây ngô vậy.
“Cậu
thấy đó, tớ quyết định hôm nay sẽ làm phiền cậu cả ngày.”
“Gì
vậy chứ?!”
“Chị
gái Renako ơi ~~”
Ajisai-san
dụi đầu vào ngực tôi.
“Hở…?”
Hành
động của cô ấy lúc này, có thể là do cô ấy vừa ngủ dậy và còn chưa hoàn toàn tỉnh
táo, hoặc là cô ấy chỉ tăng động vì bọn tôi đi du lịch cùng nhau, hoặc cũng có
thể đây là sự giải toả cảm xúc do cô ấy đã chịu ở nhà chăng? Hay là tất cả cộng
lại?
Tôi
không biết làm gì ngoài việc trở nên bối rối. G-gì đây…? Cô ấy rất đáng yêu,
nhưng mà! Ajisai-san thực sự dễ thương, nhưng mà!!
Tôi
nên làm gì trong tình huống này bây giờ..?
Ajisai-san
kéo người lại gần và nhìn chằm chằm vào tôi từ một góc thấp hơn. Với đôi mắt
màu nâu hạt dẻ đậm đó nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi cảm giác như mình không thở
được. Ngay sau đó, cô ấy đã ôm chằm lấy tôi.
“Chị
Renako~”
“Ể,
Ể….Ajisai-san, ngoan…”
Cô
ấy lắc lắc đầu. Tóc cô ấy hất tung và va vào mũi tôi. Nó hơi nhột nhạt, nhưng
có mùi rất thơm… ngay lúc này đây tôi có thể tận hưởng mùi hương đang lan toả
trên tóc cô ấy một cách hợp pháp….
“Như cậu thấy đó, hôm nay là ngày mà tớ trở thành
em gái cậu đấy!”
“Ra
là vậy sao…”
Vì
vậy, cô em gái trong nhà tôi là một em gái giả mạo, hơ…tôi luôn nghĩ chuyện đó
thật kỳ lạ…con nhóc đó, mặc dù con bé là em gái tôi nhưng con bé đã đi luôn đi
trước và là một người bình thường. Và tất nhiên nó không thể là thật.
“Vậy.
Chị Renako, chị sẽ gọi em là gì?”
Đây
rồi. Màn Ajisai Quiz vòng hai! Nếu trả lời sai, sẽ làm giảm tỷ lệ yêu mến của
cô ấy đối với cậu.
“Hở?
Ơ…A-Ajisai-san?”
“Hm-hm.”
Ajisai-san
bĩu mỗi, tỏ vẻ bất bình. Hể.
Chắc
chắn một điều là tôi sẽ không thể gọi em gái mình là Haruna-san rồi.
Nhưng
thấy đó, tôi cũng không thể gọi Ajisai-san mà không dùng kính ngữ được. Tâm hồn
tôi sẽ nhạt phai. Cho nên, tôi đã cố chỉnh đốn bản
thân và rụt rè mở miệng.
“A-Ajisai….chan?”
Ajisai-san
mỉm cười vui vẻ.
“Chị
Renako~~~”
“Ực.”
Cô
ấy ôm chặt lấy tôi hơn lúc nãy và dùng hết sức siết chặt lấy ngực tôi. Cái cô
em gái này, thật là hư hỏng!
“A-Ajisai-chan?
Đã đến lúc phải dậy rồi đó, biết không?”
“Hở?
Nhưng em muốn ở bên trong futon này với chị lâu hơn cơ.”
“Vậy,
trong bao nhiêu giây nữa?”
“Một
trăm triệu giây!”
“Cô
gái này thật là…!”
Ajisai-san
_ nhưng giờ là Ajisai-chan _ vòng tay qua lưng tôi, và không có bất kỳ dấu hiệu
nào để tôi đi.
Phew,
phew. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở
yếu ớt của cô ấy phả vào ngực tôi nãy giờ. Thật là nhột nhạt. Hơn thế, ngoài việc
sở hữu một bộ ngực lớn, Ajisai-san hiện còn không mặc áo lót nữa, vì vậy mà,
ưm, độ mềm mại thật không thể tin được. Mặt tôi trở nên nóng hơn theo từng giây
một trôi qua!
“Chị
xem, một trong triệu giây là khoảng ba năm hai tháng đấy!”
“Vậy
à…Ajisai-chan thông minh thật đó.”
“Em
có phải là một em gái ngoan không?”
“Em
thực sự là một em gái ngoan..ừm ừm…”
“Eheehe~”
Trong
khi vẫn bám lấy tôi, cô ấy nở một nụ cười rất vô tư.
Ajisai-san,
tạm thời thoát khỏi nhiệm vụ của một người chị gái, có vẻ như cô ấy thực sự
thích vai trò làm em gái hơn.
Chuyện này....được rồi, có
vẻ như tôi không còn sự lựa chọn nào khác, vậy thì cứ để cho cô ấy tận hưởng
thôi…
Miễn
là vì lợi ích của Ajisai-san, một chút bối rối này có là gì. Hôm qua, cả hai
còn vào chung bồn tắm với nhau nữa cơ mà.
“Ơ…chúng
ta sẽ làm gì hôm nay, Ajisai-chan?”
“Không,
em không muốn làm gì cả với chị Renako.”
“Có
muốn đi đâu đó chơi không?”
“Không
muốn ~ hôm nay Ajisai chỉ muốn đi lang thang thôi~”
Có
vẻ như Ajisai-san quay về thời thơ ấu của mình và trở thành em gái của tôi.
“Đi
lang thang, ơ.”
“Cho
nên, em không cần phải thức sớm làm gì, thay quần áo, chuẩn bị bữa sang và dọn
dẹp lego trên sàn hôm nay…”
“U-ừ.”
Trong
một khoảnh khắc, tôi có thể cảm thấy một chút góc tối
từ cô ấy, nhưng có lẽ đó là trí tưởng tượng của tôi thôi. Hiện tại, Ajisai-san
đang ở trong đoạn thời thơ ấu của cô ấy nên không thể nói là góc tối được.
Trước
khi bọn tôi bắt đầu chuyến đi, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy được nhiều
khía cạnh của Ajisai-san, điều này khiến tôi vừa phấn khích vừa lo lắng,
nhưng…tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ trở thành em gái tôi, thậm chí trong
mơ còn không thấy!
“Chị
Renako ơi~” cô ấy nói bằng một giọng vô tư, đưa đầu ra khỏi tấm nệm khi xoay
người sang bên cạnh tôi. Sau đó, cô ấy lại kéo tôi
vào lòng.
Cơ
thể của Ajisai-san rất mềm mại cho dù nó chạm vào chỗ nào của tôi đi nữa, và đó
là một cảm giác rất dễ chịu…
Thật
kỳ lạ, những cảm giác này gì nhỉ…
N-
nó khiến tôi trở nên khao khát cơ thể cô ấy…?
Hưm,
Không, không không, tất nhiên là tôi sẽ không nuôi dưỡng những nghĩ như vậy với
Ajisai-san đâu! Cô ấy là một người bạn của tôi! Và cô ấy là một thiên thần đấy
nhé!? Tôi chắc chắn sẽ đấm những
kẻ nào có suy nghĩ dâm dục với Ajisai-san!
“Chị…”
Ajisai-san
gọi tôi bằng một tiếng thì thầm ngọt ngào ( hể!) Và đôi mắt của cô ấy dao động.
“Như
tớ nghĩ..chuyện này thực sự gây hứng, đúng không…?”
Mặt
Ajisai-san đỏ ửng hoàn toàn.
_Tại
sao cô ấy lại tỉnh rồi?!
“Aa!
K-không! Dĩ nhiên là không rồi!”
Cô
ấy che mặt bằng cả hai tay và run rẩy.
“Tớ
xin lỗi, tớ thực sự đang quấy rối cậu…tớ chỉ là, tớ nghĩ mình có thể kéo chúng
bằng cách nào đó và rốt cục thì…nhưng dĩ nhiên là không tốt. Dù gì thì tớ cũng
là một học sinh trung học rồi…và cũng cao 158cm rồi…tất nhiên là không thể là một
đứa con nít hư hỏng như những đứa em của mình…”
Tôi
đã làm cho Ajisai-san chìm trong sự xấu hổ vì đã làm chúng một cách nửa vời!
Gì
cũng được, phải làm điều này!
“Đó
không phải sự thật! Đây là một
cô gái tốt. Một bé ngoan, bé ngoan, Ajisai-chan.”
Tôi
vòng tay ôm và xoa đầu cô ấy.
Nếu
tôi có thể chữa lành cho Ajisai-san, dù xấu hổ chết đi được. Nó chỉ mang lại
cho tôi sự hài lòng. Hãy thức tỉnh đi, tình chị em của tôi!
“Thật
là một cô gái đáng yêu làm sao! Ajisai-chan thực sự rất đáng yêu nha! Bé bao
nhiêu tuổi rồi!?”
“Mười lăm tuổi…”
“Ra
thế, năm tuổi, hơ! Bé thật thông minh để có thể biết được tuổi và nói ra như vậy!
Ừm, thật là một cô gái ngoan! Number 1 !”
Ajisai-san
phát ra một giọng nói không nghe được khi tôi liên tục chiều hỏng cô ấy, và cuối
cùng cô ấy cũng chịu ngoan ngoãn.
Làm
những việc như thế, người lấy lại được sự tỉnh táo sẽ là người thua cuộc nhỉ?
Không phải là tôi không biết đâu.
“Vậy,
chị cùng chơi với em đi. A, muốn xem video thì sao? Chị muốn xem cái gì nè?
Video đốt lửa trại được chứ?”
“Video
đốt lửa trại…? Đó là gì?”
“Ể,
chị không biết sao? Đó là video về ngọn lửa được đốt cháy trên gỗ. Nó rất êm dịu.”
Ajisai-san
hơi nghiêng đầu trong khi tôi rút điện thoại từ bên ngoài tấm nệm vào. Tôi hiểu
rồi, có vài người hay xem cái này…tôi thường xem chúng khi muốn thư giãn đầu
óc…
Có
một vấn đề. Nếu Ajisai-san chưa bao giờ xem video đốt lửa trại trước đây thì
tôi không nói làm gì.
Cơ
mà!
Đúng
là vậy thật. Tôi vẫn còn bí kíp về các chủ đề trò chuyện của Satsuki-san, bạn của
tôi. Đây không phải là lúc để dành chúng, nên sử dụng thôi. Tôi đặt niềm tin
vào những chủ đề mà Satsuki-san đã cho.
Ơ,
nó ở đâu thế nhỉ? Tôi đã mở tệp thứ ba
[Lần đầu tiên của cậu là hồi nào?]
“Koto
Satsukiiiii!!!!”
“Hả,
có chuyện gì vậy…?”
Ajisai-san
có vẻ giật mình khi tôi đột nhiên nắm chặt tay là lồm cồm bò dậy. Tôi vội vàng
trấn an cô ấy rằng là cô ấy không có làm sai gì cả.
“Không,
chỉ là, Satsuki-san đã gửi cho tớ một tin nhắn kỳ cục.”
“Tin
nhắn gì?”
“Đó
là, không, ưm. Còn quá sớm để một cô bé Ajisai-chan năm tuổi biết.”
“Hưm.”
Vẫn
ở trong chế độ em gái, Ajisai-san lơ đãng nhìn tôi. Tất nhiên, cô ấy trông cũng
rất đáng yêu từ góc nhìn đó. La…lâ…,lần đầu tiên…cậu ta thực sự bảo tôi hỏi về
lần đầu tiên của cô ấy sao? Tôi sẽ giết cậu, Koto Satsuki.
Thôi
nào. Tôi thực sự không thể buông lỏng cảnh giác vì Satsuki-san chuyên gia là kiểu
hay đánh phũ đầu thế này. Nhưng tôi cá là cô ấy đã nghĩ một cái gì kiểu như,
“Vì cậu thích mấy cái đó cơ mà?”. Cái con người đó, đến cùng cô ấy vẫn thực sự
coi tôi là một tên biến thái…
Mà
dù gì thì, Ajisai-san không thể nào có lần đầu tiên đâu nhỉ? Không, không thể
nào được. Dù sao thì cô ấy vẫn mới 5 tuổi.
Không
lý nào đúng chứ…? Ơm, tự nhiên tôi lo lắng ghê.
“Ajisai-chan
này.”
“Gì
áaaa?”
Hướng
về đôi mắt long lanh ấy, tôi bật ra một tiếng cười ấm áp và nói.
“Em
nói với chị là em có sở thích cosplay nhỉ! Vậy nên, chị đã định tìm tòi chúng
trên Twitter, thấy thế nào? Ahaha!”
Làm như tôi có
thể hỏi cô ấy được câu kia vậy!
Tôi
cười và cố đánh trống lãng để cô ấy không thể nhìn thấy những gì trên màn hình
điện thoại của tôi. Có thể điện thoại của tôi hiển thị
một số video kỳ cục không phù hợp với trẻ em năm tuổi.
Cô
gái nhỏ nằm cạnh tôi say sưa xem video về mèo, và đôi khi cô ấy vừa cười mỉm và
cất ra tiếng nói, “Dễ thương quá~”. Người dễ thương ở đây là cậu đó, biết không
hả? Cứ tưởng tượng việc cô ấy
có tài vượt qua ‘quàng
thượng’ về độ dễ thương thì quả là một tài năng
xuất chúng của nhân loại.
Hiện
giờ, tôi đang lục tung Twitter của mình để tìm các hình ảnh cosplay. Cho đến
nay, tôi chưa bao giờ thực sự tìm kiếm chúng vì tôi chỉ nhìn vào những thứ hiện
thị sẵn trên dòng thời gian của mình, nhưng những bộ trang phục này thực sự quá
tuyệt, hơ. Các cosplayer đã tự may chúng nhỉ? Aaa, nhưng Ajisai-san có vẻ như rất
khéo tay, cho nên nhất định cô ấy cũng làm được.
Sau
khi lướt một hồi, một cô gái cực kỳ đáng yêu hiện ra trước mắt tôi.
Tên
tài khoản có tên là Nagipo @ JKLayer. Cô ấy trông trẻ trung với đôi mắt to
tròn, và vẻ ngoài cô ấy thực sự khiến cô ấy như thể một
nhân vật hư cấu xuất hiện từ một thế giới hư cấu vậy. Cô cũng có một số lượng lớn người theo
dõi.
Tôi
mở tài khoản cô ấy lên. Tweet mới nhất của cô ấy là cái được tải lên từ hai
mươi phút trước. Bên cạnh Nagipo-san là một cô gái trong trang phục ma pháp thiếu
nữ hở hang sexy.
Uwaaa,
cô gái kia cũng xinh đẹp vô cùng….thật gợi cảm…
….Hơ?
Tôi
nhíu mày. Dòng tweet là, “Cùng với người bạn Moon-chan của tôi! Cosplay của Creminage!”
Ưm,
khoan đã nào, cái người này, cô ấy…
….
Satsuki-san
phải không?
Đợi
chút. Hơ? Quả nhiên, Nagipo-san…
Đúng
lúc đó, điện thoại cảu tôi đổ chuông. Người gọi cho tôi là – Satsuki-san.
“Éccc!”
Tôi
sắp bị xử tới nơi rồi!
“Waa,
C-chị Renako?”
“Xin
lỗi vì đã làm em giật mình. Ưm, đó là một cuộc gọi của Satsuki-san! Chị sẽ trả
lời cô ấy một chút!”
Tôi
vội vàng lao ra khỏi tấm nệm futon đến bên cửa sổ. Tôi che miệng và thì thầm trả
lời cuộc gọi của cô ấy.
“C-chào?”
“Cậu
có thấy chưa?”
Sợ
thật.
Cô
ấy có phải là yêu quái không vậy?
“Không,
ơm, cậu nói gì thế? Tớ có biết gì đâu. Không có tài khoản
Twitter.”
“Hiểu
rồi. Vậy là cậu đã trông thấy.”
Ngay
từ đầu, làm thế nào chứ? Cô ấy đang dõi theo tôi đâu đó à? Đây không phải là mức
độ mà tôi quá dễ để bị nhìn thấu đúng chứ? Thực chất nó giống thần giao cách cảm hơn.
“Cậu
biết phải làm gì mà đúng chứ?”
“….nếu
tớ nói với ai về chuyện này thì?”
“Tôi
không có bất kỳ sự chọn lựa nào. Cậu và gia đình sẽ trả một cái giá rất đắc đấy.”
“Thật
là một lời độc mồm độc miệng mà…”
Tôi
rên rỉ, sau đó cố gắng thay đổi tâm trạng để làm cô ấy vui.
“Đ-đừng
có lo! Cậu trông rất tuyệt trong bộ đồ đó á!”
“…….”
“C-cầu
xin sự tha thứ từ cậu.”
Áp
lực từ sự im lặng đó quá mạnh. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc xin lỗi.
“Ừm,
tại sao lại miễn cưỡng làm thế….?”
“Tớ
đã thực hiện một thoả thuận.”
“Thoả
thuận…? Giống như thoả thuận của những cô gái phép thuật đó…?
“Tôi
không định nói cho cậu biết chi tiết. Bằng mọi giá, chỉ cần tận hưởng thời gian
này với Sena đi. Việc cậu cần làm bây giờ là chặn tài khoản Nagipo @ JKLayer đó
đi. Vậy thôi.”
Tút
_ Tút_
Sau
khi nói xong những gì cô ấy muốn nói, ngay lập tức liền cúp máy.
Cô
ấy có ý gì khi cosplay theo kiểu
một thoả thuận chứ…? Tôi không biết cô ấy đang nói gì nữa.
Cô
ấy bảo tôi chặn tài khoản, nhưng thay vào đó, tôi chọn bỏ theo dõi. Sau đó, tôi
đánh dấu tài khoản, và cũng lưu lại hình ảnh cosplay của Satsuki-san.
Tôi
không hề biết rằng hành động ngày hôm nay của tôi sẽ khiến tôi rơi vào một tấn
thảm kịch _ (sẽ còn tiếp)
Cũng
vì vậy mà tôi chăm chú nhìn vào bức ảnh cosplay của Satsuki-san trên màn hình
điện thoại, dùng ánh mắt của tôi quét khắp người cô ấy. Được một lúc, cô bé năm
tuổi mà tôi đã bỏ quên gọi tôi, “Nè, nè.”
“Chị
Renako ~?” cô ấy gọi.
“Ah,
nghe?”
Tôi
bước đến tấm nệm, ngồi xuống, và rồi cô ấy lại kéo tôi vào lòng. Thực sự cô ấy rất
thích skinship nhỉ, ơ….chúng làm tim tôi đập nhanh…
“Chị
nói chuyện gì với Satsuki-chan vậy?”
“A,
không, cũng không có chuyện gì quan trọng đâu.”
Tôi
đã trả lười cô ấy bằng một câu trả lời tối thiểu nhất, vì không thể trả lời bất
kỳ câu nào khác được. Ngay từ khi tôi thấy bức ảnh đó, gia đình tôi sẽ phải đối
mặt với một hậu quả nguy hiểm.
“Hưm~”
Ajisai-san
có vẻ không thấy không thuyết phục với câu trả lời của tôi mà bĩu môi. Tại sao
chứ?!
“Đó
có phải là một chuyện bí mật phải không Chị?”
“Ơ,
ơooooo…?
Cô
ấy nhìn chằm chằm vào tôi từ bên dưới lên, thúc giục tôi có một phản ứng thích
hợp.
Không,
ưm, ngay cả khi có nhìn tớ bằng
đôi mắt đó đi nữa! Tớ cũng không thể!
“Em
hiểu rồi, vậy ra đó là bí mật…chỉ giữ chị và Satsuki-chan…”
“G-gia
đình sẽ bị bắt làm con tin!”
“….sao
cũng được.”
Ajisai-san
quay mặt hướng khác, cuộn mình vào như một
quả bóng, giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi, xem video về mèo con. Cô ấy thực
sự đã đánh vào sự tội lỗi của tôi ở một mức độ lớn!
“Không,
nghe này, em nhầm rồi! Chị không có như thế với Satsuki-san!”
“Mèo
con thực sự đáng yêu ghê, ơ, meo~ meo~”
“Aa, cô ấy không nghe tôi, giả vờ không nghe thấy tôi! Cái cô gái này, cô ấy
không lời của chị gái! Đúng là bé hư!”
Ajisai-san
nhìn trộm tôi một cái rồi quay lại. “…..em có phải là một cô bé hư không…?” cô ấy hỏi.
“Dĩ
nhiên là không rồi! Ajisai-chan là cô bé ngoan nhất trong lịch sử nhân loại
này! Cô gái cuối cùng tốt hơn Ajisai-chan đã tồn tại cách đây hơn 4.000.000
năm!”
Cơ
thể cô ấy trở nên nhỏ bé hơn khi ôm đầu gối cuộn mình như vậy.
“Nhưng
với chị Renako, Satsuki-chan quan trọng hơn đúng không?”
“Tất
nhiên cái đó là_!”
“Ngay
cả khi cô ấy choảng nhau với Mai-chan, chị thực sự rất hợp với cậu ấy…”
T-tôi
nên làm gì bây giờ?
Có
ổn không nếu tôi hét lên một điều gì đó vô trách nhiệm như, “Ajisai-san quan trọng
hơn Satsuki-san!” theo tâm trạng này? Nhưng, tự hỏi…? giữa Satsuki-san và
Ajisai-san sao? Không, dĩ
nhiên là cả hai đều quan trọng!
“Chị,
ưm, thì…”
“….”
Không
giống như lúc nãy cô ấy thích thú nhìn tôi bối rối, lần này cô ấy toả ra một bầu
không khí hoàn toàn khác. Nó giống như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó mà bản
thân cô không muốn thừa nhận.
Ajisai-san,
thường được gọi bằng cái danh tính không quá cầu kỳ “Sena Ajisai.” Nhắm mắt lại
và từ từ mở miệng.
“Em
không phải là number 1 của chị…Renako…?
“Chị,
chị…”
Số
một….là số một…? Người bạn số một? Hoặc nó có thể là…?’
Không,
lựa chọn khác chắc chắn là sai. Điều mà Ajisai-san cần lúc này không phải là một
câu trả lời hợp lý. Điều cô ấy muốn là cảm giác yên tâm khi cô ấy là số một của
tôi.
Ajisai-san
trông thật mong manh mặc dù cô ấy thường tắm cho người khác tình cảm của mình,
vì cô ấy là người được người khác dựa dẫm. Nhìn thấy cô ấy như vậy khiến lồng
ngực tôi giật bắn.
Nếu
những lời tử tế một người như tôi có thể khiến cô ấy vui lên, thì tôi thực sự
muốn nói với cô ấy rằng, “Em là số một của chị!” Không cần biết cô ấy muốn bao
nhiêu lần. Tôi thực sự muốn làm điều đó, nhưng…
“Chị
Renako, ôm em đi.”
“Được…”
Cô
ấy mở rộng vòng tay của mình và sau đó tôi thu người vào vòng tay của tôi. Môi
cô ấy cọ vào má tôi, khiến cho mặt tôi bất giác nóng rát.
Nhưng
tôi vẫn không có câu trả lời.
Vậy
ai là số một của tôi?
Nếu
Satsuki-san và Ajisai-san cùng lúc cần sự giúp đỡ của tôi, thì tôi sẽ chọn nắm
lấy tay ai?
Có
lẽ, sau khi cân nhắc nhiều thứ, tôi nghĩ là ít nhất tôi có thể sẽ không quay
lưng lại với Satsuki-san, vì cô ấy trông ít có bạn bè hơn Ajisai-san.
Tôi
cũng chắc chắn Ajisai-san có những người bạn khác mà cô ấy có thể dựa vào, những
người có thể giúp cô ấy.
Suy
nghĩ theo cách đó, nếu tôi nói điều gì đó một cách vu vơ như, “Tất nhiên em là
số một của chị!”, thì nó là một câu hoàn toàn nói dối…
Cảm
nhận được hơi ấm cơ thể của cô ấy, cảm giác như nhịp đập của bọn tôi như hoà
làm một.
“Rena-chan…”
“….Ajisai-san.”
Ngay
sau khi bọn tôi gọi tên nhau, như để chắc rằng sự tồn tại của đối phương, thì
có tiếng gõ cửa. Có ai đó đã gõ cửa phòng bọn tôi.
Aa…
“Chị
tự hỏi liệu họ có phải là đến để gọn dẹp nệm futon hay không.”
“….không.”
“Ajisai-chan
muốn cứ vậy thêm chút nữa phải không? Chị sẽ bảo họ đến sau. Chờ ở đây nhé?”
Ajisai-san
thả tôi ra một cách miễn cưỡng. Với đôi mắt cụp xuống, cô ấy chậm rãi nói, “Chị….xin
lỗi vì đã nói mấy điều kỳ lạ…cám ơn vì đã tốt bụng như vậy.”
“C-chị
không sao đâu.”
“Em
sẽ làm một cô gái ngoan và đợi ở đây.”
Nói
những lời đó, Ajisai-san nở một nụ cười đáng yêu với tôi. Nụ cười đó thật đáng
yêu mà tôi chắc chắn rằng sẽ không ai có thể cưỡng lại được sức hút này….hoặc
do tôi nghĩ vậy.
Không
hiểu sao tôi có cảm giác như cô ấy tự thúc giục mình bằng nụ cười đó.
Tôi
thực sự không biết…phải làm gì…Và điều này nhắc nhở
tôi rằng, tôi là một sinh vật vô dụng.
Tôi
uể oải đứng dậy khỏi nệm và bước ra cửa.
“Vâng…xin
lỗi. Ưm, về chuyện phòng…”
Tôi
mở cửa.
Người
đứng đó không phải là nhân viên của nhà trọ _
“Yo.”
Tôi
có cảm giác như mình nghe thấy âm thanh của những ngôi sao rơi, Xoẹt xoẹt ~ giống
như tiếng chuông cửa sổ.
Cô
ấy đã cột mái tóc vàng của mình lên, và mặc dù người ta có thể miêu tả một cách
khiêm tốn về ngoại hình của cô ấy, nhưng từ ngữ về vẻ đẹp không tỳ vết vẫn phù
hợp với cô ấy nhất.
Cơ
thể hoàn hảo đó thực sự khiến người ta phải suy ngẫm rằng Đức Chúa Trời đã đặt
rất nhiều công sức vào việc tạo ra cái con người…xét về sự
hoàn hảo của vẻ đẹp cô ấy. Ít nhất thì một cô gái như thế này không phải là người
mà người ta có thể tình cờ gặp được ở một quán trọ như vậy.
Đó
là Oozuka Mai.
“Uwa,
một khuôn mặt thân quen!”
“Thật ư? Mặc dù nó là một trong những điểm thu hút? Cậu
đã gặp ai khác giống tôi chưa?”
“Tớ
đang nói về cậu đó!”
Tôi
chỉ tay về phía Mai. Như thế cô ấy đang xem một cái gì đó thú vị, cô bật ra một
tiếng cười giòn giã.
“Chà,
cậu thật xấu bụng vì đã đi du lịch thế này mà không nói không rằng với tôi gì cả.
Cho nên, nếu tôi tham gia thì có ổn không?”
“Gượm
đã, ưm, đợi một chút!”
Tôi
đã mất cơ hội đã ngăn cô ấy lại. Oozuka Mai bước vào phòng.
Khỉ
thật. Ngay sau đó_
Một
Ajisai-san đang ngái ngủ nằm trên tấm nệm lót.
“Chị
Renako~? Nè, nè, nhanh lên và trở lại tấm nệm, và cho em thật nhiều cái ôm.
Này, ôm,” cô bé năm tuổi vô cùng đáng yêu nói.
“Hửm?”
“…..Hơ?”
Mai
sửng sốt, trao đổi ánh mắt với Ajisai-san.
Ngay
sau đó_
“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Một
tiếng thét mà tôi chưa bao giờ nghe thấy từ Ajisai-san vang lên trong phòng.
__________
“Và
rồi?” tôi khoanh tay lườm Mai. “Tại sao cậu ở đây?!”
“Tôi
muốn nhìn thấy biển.”
“Cậu
nói xạo! Như thể một quý tộc như cậu sẽ đi những nơi như nhà trọ tồi tàn này vậy!
Tớ xin lỗi vì đã nói nhà trọ này ‘tồi tàn’
nha!”
Mai
khiến bản thân cảm
thấy thoải mái khi ngồi vào chiếc ghế trên chiếu tatami. Cô ấy nhấp một ngụm
trà tôi vừa pha với một nụ cười.
“Chà,
tôi rất vui vì cậu vẫn ở đây. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe tin cậu đột nhiên
đi du lịch cùng Ajisai. Hôm nay tôi được nghỉ cả ngày nên đã đuổi theo đến
đây.”
“A,aaaa.”
Bí
ẩn đã được giải đáp!
Tin
nhắn từ em gái tôi đêm qua là vì Mai.
“Ai
có thể nghĩ là có một gián điệp trong nội bộ chứ…”
“Haruna
là một đàn em lớp dưới lịch sự và đáng yêu. Con bé ngưỡng mộ tôi và thậm chí
còn gọi tôi bằng chị dâu đàng hoàng.”
“Ra
vậy, đây là chiến thuật ‘Nếu muốn xử được
kẻ đầu têu, hãy bắn con ngựa trước’ nhỉ…”
Cái
gì mà ‘chị dâu’? Tôi đã nói với nhỏ rất nhiều lần là tôi sẽ không kết hôn với
Mai mà…
Tôi
đã trải qua một đêm đầy thú vị với Ajisai-san hôm qua, nhưng bây giờ cảm giác
đó thật xa vời. Tất cả là nhờ Thế Giới Oozuka đã vẽ nên những khoảnh khắc đó
trong nháy mắt. Là sức mạnh của một kẻ thống trị tuyệt đối.
Bên
kia, Ajisai-san đã dọn xong tấm nệm và bình tĩnh ngồi xuống với đôi tai vẫn còn đỏ hoe…ra đây được gọi là sự ‘xấu hổ’….!
“Nè,
Ajisai. Đây là lần đầu tiên gặp được cậu kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu đó. Nghỉ
hè vui chứ?”
“T-tớ
ổn…”
“Ra
vậy, mặc dù lúc nãy còn cái gì mà ‘chị’ nhỉ.”
“C-chuyện
đó! Không có gì hết đâu!”
“À
ừm, Cậu không biết á?! Ajisai-san đã có cả một vùng trời tuổi thơ ở đây đó!”
Mặt
Ajisai-san lại hệt như một quả táo rồi nên tôi đã mạnh mẽ chuyển chủ đề. Mai đã
chọn theo cùng tôi.
“Thế
à? Thị trấn này là một nơi rất thoải mái để thư giãn. Vậy là cậu hẳn biết rõ chỗ
này nhỉ?”
“U-ừ,
biết chứ….”
“Vậy,
cậu có muốn dẫn cả bọn đi vòng quanh không? Tôi thích đi dạo quanh một thị trấn
mà tôi chưa từng đến. Cậu sẵn lòng chứ.”
“C-cậu
thấy thế nào Ajisai-san?!”
“Đ-được,
được mà, vậy cứ đi thôi!!”
Ajisai-san
vỗ tay, tỏ vẻ phấn khởi, mặt dù đang cười rất cứng ngắt.
Phù.
Vậy là đã kết thúc êm đẹp. Ajisai-san đang đứng trên bờ vực tự huỷ vì bạn cùng
lớp của cô ấy vừa chứng kiến cảnh tưởng cô ấy trong ‘vở kịch’.
“Aa,
dĩ nhiên là tôi sẽ không bắt buộc cậu đâu. Mỗi người có cách tận hưởng kỳ nghỉ
riêng mà. Một trong số đó chính là, tôi nghĩ là sẽ đi cùng với Renako nhỉ? Đúng
không, Chị Renako?”
“T-thôi
nào!!”
Tôi
tuyệt vọng hét lên với Mai trong khi Ajisai-san thì lại đỏ bừng cả mặt và còn
run rẩy. Thực sự có ý định một mũi tên bắn hai con nhạn?
Nó
là sao nhỉ? Cô ấy khó chịu vì tôi đã đi du lịch cùng với Ajisai-san nên cô ấy
quyết định sẽ bắt nạt bọn tôi chăng? Cô ấy đã thực sự bắt nạt đúng không? Tôi
không thích những kẻ bắt nạt vì họ là những kẻ bắt nạt.
Tôi
trừng mắt nhìn Mai đang tỏ ra chua chát.
“Không,
ừm, lỗi của tôi. Chi là có chút cô đơn khi bị cậu bỏ rơi lại. Tất nhiên, tôi
cũng sai vì bận rộn và thực sự không
thể liên lạc được…”
“K-không,
nào có sao đâu. Tớ cũng vậy. Tớ xin lỗi Mai-chan” Ajisai-san nói.
“Đó
không phải là điều cậu phải xin lỗi. Tôi chỉ là chưa trưởng thành.” Mai thất vọng
nói. Trung thực vào những lúc thế này là một trong những đức tính của cô ấy.
Trên
thực tế, tôi chỉ có thể nhìn vào khung cảnh trước mắt khi Mai và Ajisai-san lời
qua tiếng lại với nhau và chấp nhận chuyện đó, “À…cái này cũng được.”…Rốt cuộc,
không có cách nào khác, tôi chỉ có thể tha thứ cho cô ấy.
“Ngay
từ đầu, Ajisai-san đã lên kế hoạch đi du lịch một mình và tớ chỉ là xen vào
tham gia cùng với cô ấy một cách đột ngột…vì vậy tớ thực sự cũng giống như cậu…”
“Ra
vậy sao? Vậy thì một lần nữa, tôi cũng có thể tham gia chuyến đi của các cậu được
không?”
“Tất
nhiên rồi.”
Sau
cùng thì, Ajisai-san đã nở một nụ cười rạng rỡ với bọn tôi, và có thể nhìn thấy,
Mai cũng rạng rỡ. Ngay cả Mai cùng sẽ là một con người bình thường, nhẹ nhàng
khi nhìn thấy một thiên thần Ajisai-san tươi cười.
Mai
đứng dậy và có vẻ đã chuẩn bị sẵn
sàng.
“Vậy,
tụi mình đi luôn chứ? Sự thật là tôi đã đặt phòng kế bên. Ủa, vậy, phòng của cậu
ở đâu vậy Renako?”
Mai
bồn chồn nhìn quanh phòng.
“Nó
ở…đây?”
“…hửm?”
Mai
khẽ ngẩng đầu.
“Nhưng
đây là phòng của Ajisai mà?
“Đây
là phòng của bọn tớ. Quay lại kia, cậu có thể thấy những tấm đệm lót của bọn tớ
đặt cạnh nhau đó?”
Tôi
đã có một câu như “Đó
là điều hiển nhiên phải không?” giọng điệu trong lời nói của
tôi, nhưng Mai cứng người một lúc.
“….cậu
ở cùng phòng với Ajisai hả?” – Mai lẩm bẩm, há hốc miệng không tin nổi, Hở?!
“Thật
không đứng đắn!”
“Gì
chứ?!”
“Hai
cô gái qua đêm với nhau trong cùng một phòng, tất nhiên là không đứng đắn!”
“Cậu
đang nói cái gì vậy chứ?!”
Tôi
thực sự không thể hiểu nổi !
“Cậu
thực sự….buồn thật, cậu thực sự làm chuyện như vậy với tất cả mọi người!”
“Không
phải ai cũng vậy! Chỉ có Satsuki-san và Ajisai-san thôi!”
“Với
Satsuki?!”
“Satsuki-chan
nữa hả…?”
Hả?!
Sao cả cậu cũng tham gia vào rồi Ajisai-san?!
Ngủ
qua đêm với một người bạn là bình thường mà đúng không…? Không, không, thực sự
không phải vậy ư?
Phải
rồi. Đối với tôi hiện tại, ngủ qua đêm không phải là điều gì đó [bình thường], vì đó là một cái gì đó
quá sức với tôi. Bởi vì lý do
đó, những gì tôi đã làm thực tế lại là một tội đồ….fu fu….
Chờ
đã, đây không phải là lúc run lên vì phấn khích
Mai
đặt tay lên ngực như sắp tuyên bố một điều gì đó quan trọng. Sau đó cô ấy nói một
cách chắc nịt, “Tôi hiểu rồi. Vậy tôi cũng sẽ ngủ trong phòng này.”
“Cơ
mà, chẳng phải khi nãy cậu nói đã đặt phòng ở kế bên sao?!”
“Tại
sao cậu lại muốn bỏ rơi tôi vậy Renako?! Có phải vì vẻ đẹp của tôi không?! Vẻ đẹp
của tôi thực sự là một tội lỗi, một liều thuốc độc cho mắt của cậu?!”
“Đó
là bởi vì nó đã được viết trong hợp đồng của nhà trọ!”
Cái
người tình quốc dân này vô vọng rồi. Lời nói của tôi sẽ không chạm đến được cô ấy.
Thấy
chưa? Ngay cả Ajisai-án cũng choáng váng!
“Nè,
nè, cậu cũng nói với Mai đi, Ajisai-san!”
Ajisai-san,
người đã theo dõi bọn tôi tranh luận qua lại từ nãy đến giờ, chợt nhận ra điều gì đó.
“…hả,
‘Mai’ ?”
“Aaa.”
Đúng
vậy, tôi thường gọi cô ấy là ‘Oozuka-san’.
Bản
giao hưởng số 5 của Beethoven, bản ‘Định mệnh’ vang lên trong đầu tôi.
Aa.
Vậy là chấm hết rồi đúng không.
“Không,
chuyện là, ưm…!”
Tôi
càng kích động, thì lời nói sẽ càng không thành lời được.
“Bọn
tôi đang trong một mối quan hệ, được gọi là bạn Rema.”
“Bạn
Rema..?”
“Đ-đúng
vậy. Chậc, nói sao ta, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Rất, rất nhiều!”
Tôi
thực sự không biết mình nên cung cấp cho cô ấy loại thông tin hay lời giải
thích như thế nào, vì vậy mà rốt cuộc tôi lại nói dối theo một cách rất vô lý.
Tôi
không thể nói bất cứ điều gì về bí mật với Mai, và tất nhiên tôi cũng không thể
nói với cô ấy rằng bọn tôi đang tạm thời trong một mối quan hệ như tình nhân.
Dù
vậy, tôi thực sự không muốn nói dối Ajisai-san tí nào! Quá khó khăn rồi!
Cứu
tôi với, Maiemon!
Ghi chú: thay vì là ‘cứu tớ với Doraemon’ thì cái này là Maiemon =))))
“Nói
tóm lại, sau rất nhiều chuyện xảy ra tôi và Renako trở nên thân thiết hơn…nhưng
mà, Renako là một kiểu người rất kín tiếng nên cậu ấy sẽ không gọi tôi bằng tên
mà thay vào đó là ‘Oozuka-san’.”
Mai
giải thích một cách ngắn gọn và dễ hiểu. Aa, như vậy chắc là được rồi nhỉ?!
Ajisai-san
dường như chậm rãi xử lý thông tin vừa mới nghe được.
“Ơ,
V-vậy á? Tớ đã rất ngạc nhiên khi cậu ấy đột nhiên gọi cậu bằng tên đó.”
Vậy
là cô ấy đã được thuyết phục!
Thật
tuyệt vời, thật sự…
“Thế
nào rồi, Renako? Tại sao cậu không tận dụng cơ hội này để chỉ gọi tên tôi luôn
ngay cả khi ở trường?”
“Không
được đâu! Phản ứng từ những người xung quanh quá đáng sợ
đi!”
“Không?
Cho dù có thế đi nữa, tôi cũng không thực sự bận tâm cho lắm.”
“Cậu
nghĩ thế nào, Ajisai-san?!”
“Ơ,
nhưng mà, tớ nghĩ tớ có thể hiểu được. Cậu chỉ cần can đảm để làm điều đó thôi,
tớ nghĩ là vậy nhỉ?”
“Tôi
cũng rất hoan nghênh nếu cậu gọi tôi bằng tên mà không dùng kính ngữ đó.”
Với
một nụ cười rạng rỡ, Mai nắm lấy tay Ajisai-san.
Ajisai-san
có chút do dự.
“…Ma-Mai.”
“Nghe,
Ajisai.”
Má
của Ajisai-san đỏ ửng lên.
“Đ-đúng
như dự đoán, nó làm tớ thấy ngại ngại.
Hơn nữa, Mai-chan dù sao cũng cảm thấy là một ‘Mai-chan.”
“Vậy
hả?”
“Chuẩn
rồi. Cậu sang trọng như vậy, một người trông như công chúa vậy, nhưng ngay cả
là vậy, cậu vẫn khiêm tốn. Cho nên, mặt đó của cậu thực sự có vẻ giống như
‘Mai-chan’.”
“Vậy
thì nếu lần sau tôi gọi cậu là Ajisai-chan thì sao?”
“N-nó
có chút xấu hổ theo một cách nào đó…”
Nhìn
hai người họ cười với nhau, bầu không khí hoà hợp giữa hai người thực sự cảm thấy
như họ là một đôi vợ chồng
đang chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Cậu
có thấy thuyền MaiAji không? Ngay lúc này, tiệc chiêu đãi giữa hai người đẹp
đang được diễn ra.
Tận
hưởng khoảng khắc làm nhân viên trong hôn lễ nhìn qua họ, Mai tươi cười đứng dậy.
“Vậy,
giờ đi ra ngoài thôi.”
Lúc
đầu, tôi đã bị chênh vênh khi Mai đột nhiên đến và xen vào chuyến đi của bọn
tôi, nhưng cuối cùng thì đây cũng làm một nhóm thân thiện như thường ngày của cả
bọn. Mai thực sự là một cái gì đó, hưm.
“Phải
rồi.”
“Đượccc.”
Thành
thật mà nói, nếu tôi chơi trò chị em với Ajisai-san cả ngày, tôi khá chắc chắn
mình sẽ bị hỏng não và quên cách nói tiếng mẹ đẻ, vì vậy đây cũng là một chuyện
tốt.
Và
với sự kiện này, vào ngày thứ hai của chuyến đi bụi, bọn tôi rời nhà trọ để đi
dạo quanh thị trấn.
_______________
Thị
trấn ven biển này cũng nằm sát núi nên có khá nhiều đồi. Trong suốt chuyến đi bộ
của bọn tôi, do số lượng dốc lớn, cảm giác như đang đi bộ đường dài trên núi.
Đi bộ về cơ bản cũng là một cách tập thể dục.
Ở
độ cao như vậy, bọn tôi có thể nhìn thấy đại dương rộng lớn trải dài trước mắt.
Nó thực sự thú vị. Nếu bạn đang sống quanh đây, có lẽ bạn đã quen với những cảnh
thế này, nhưng với tôi mà nói, đây là một cảnh hiếm gặp, tôi rất thích.
Ajisai-san
dẫn dường và Mai đi cạnh cô ấy. Tôi đi theo sau họ.
Nếu
cả ba đi cạnh nhau, bọn tôi sẽ gây trở ngại cho những người đi bộ khác. Mỗi lần
bọn tôi đi chơi với tư cách một nhóm, tôi thường cố ý đi sau một bước. Điều này
bình thường mà đúng không?
“Thực
sự một điều, ở thị trấn này chẳng có gì hết.”
“Hửm?”
“Chuẩn.
Tôi thường đến đây vào kì nghỉ hè hoặc nghỉ đông, nhưng vì tôi không có bạn bè
nào ở đây cả nên không đi đâu nhiều. Cùng lắm là dạo quanh một cách không chủ
ý.”
Hôm
nay mặt trời không quá chói như mọi khi. Tuy nhiên, Mai đang che mình bằng một
chiếc ô buộc dây màu trắng. Từ vẻ sang trọng và xinh đẹp, cô ấy trông như một
quý cô thực thụ. Mai thực sự có ý thức cao khi bảo vệ cơ thể của mình khỏi những
tia nắng đúng cách. Không hổ danh là một người mẫu chuyên nghiệp, tuyệt vời thật.
“Em
trai tớ từ lúc mới chào đời thì
ba mẹ tớ đều rất bận rộn, và đó là lí do tại sao họ nhờ họ hàng trông nom tớ
dùm.”
“Ra
vậy, cho nên thị trấn này giống như một ngôi nhà thứ hai của cậu đúng không?”
“Fufu,
chuyện đó quả không sai. Tớ xin lỗi vì đã để hai người bọn cậu đi cùng tớ trong
chuyến đi theo làn ký ức này.”
Ajisai-san
quay lại nhìn tôi với nụ cười tươi.
Tôi
lắc đầu và nói “Aa, có sao đâu mà.”
Ở
phía bên kia, Mai cười điềm đạm.
“Cậu
nói gì vậy chứ? Tôi thích vậy. Tất nhiên tôi coi đây là một khoảng thời gian rất
quý vì cả bọn có thể gắn kết thêm tình bạn của mình.”
Không
giống như câu trả lời ngô nghê của tôi, Mai trả lời một cách dễ chịu, khiến tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đúng như một mong đợi từ nữ thần trường Ashigaya.”
Cùng
với Mai tham gia chuyến đi xa như thế này, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều bởi
sự có mặt của cô ấy. Nếu chỉ có hai người bọn tôi, có lẽ đã dành cả ngày trong
chăn ấm mà không rời khỏi phòng rồi.
Đúng.
Sự tồn tại của cô ấy thật khiến tôi thấy yên tâm, nhưng…cũng lại khiến tôi khó
chịu!
“Và,
giờ tụi mình đi đâu đây?”
“Fufu,
tớ cũng tự hỏi nên đi đâu đây nhỉ?
Gợi ý là một nơi mọt tớ thường dùng tiền tiêu vặt thời tiểu học của mình.”
“Xem
nào. Phòng trưng bày nghệ thuật chăng?”
Đến
một phòng trưng bày nghệ thuật với mức được tiền tiêu vặt của một học sinh tiểu
học…đó là chuyện của một nghệ sĩ nổi tiếng à?
“Fufu.
Cậu nghĩ thế nào, Rena-chan?”
“Ơm,
ơmmm, trung tâm điện tử hả?”
Tôi
chắc chắn là muốn ghi một điểm ở đây, vì vậy mà đã đề cập đến một nơi có thể nhất.
So với Mai, tôi hiểu Ajisai-san nhiều hơn!
Nghe
câu trả lời của tôi, Ajisai-san nói: “Gần đúng nha~” Aw, thật đáng yêu.
“Tụi
mình sẽ sớm đến thôi.”
“Một
nơi giống như trung tâm trò chơi điện tử, tớ tự hỏi là gì nhỉ. Một công viên giải
trí chăng?”
“Nó
có thể là một cái gì đó giống như điểm thu hút mà họ đặt xung quanh trung tâm
Odaiba chăng…?!”
“Cậu
có thể ngừng nâng cấp nó cao quá không thế?!”
Ajisai-san
đáp lại, và bằng cách nào đó điều này lại khiến tôi vui.
Cuối
cùng bọn tôi cũng đến nơi sau khi lấp lửng về những suy nghĩ ngẫu nhiên.
“N-ngay
đây.”
Ở
góc phố, có một cửa hàng với bảng hiệu hoen gỉ, bên dưới cửa sổ của cửa hàng có
một dãy gacha. Bên trong tràn ngập các gian trưng bày các sản phẩm khác nhau.
So với cửa hàng tiện lợi thì nó có nhiều cái đa dạng hơn.
Tôi
ngạc nhiên thốt lên, “Là cửa hàng bánh kẹo!”
Chậc,
đây là một di sản từ thời Showa!
Đó
là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng. Tôi chỉ từng thấy chúng từ truyện tranh hoặc
video thôi.
Ở
quê tôi, nếu muốn mua đồ ăn nhẹ trong những năm còn học tiểu học, tôi chỉ cần đi đến cửa hàng tiện lợi hoặc
siêu thị. Nên chuyện này với tôi khá hiếm thấy.
“Chà,
nó vẫn chưa đóng cửa.”
Ajsai-san
trông nhẹ nhõm trong lòng.
“Uwa,
tuyệt thật. Đây là một cửa hàng bánh kẹo
thực sự. Để tớ chụp lại một tấm nào.”
Ajisai-san
trông rất phấn khởi khi thấy sự nhiệt tình của tôi. Cô ấy chắp tay sau lưng rồi
liếc nhìn Mai cười tự mãn.
“Cậu
thấy như thế nào? Tớ cá là Mai-chan thanh lịch và quý phái chưa từng đến một cửa
hàng bánh kẹo như này trước đây đúng không nào?”
“Fuu.”
Mai
nở một nụ cười táo bạo với cô ấy.
“Tệ
quá, Ajisai. Satsuki là bạn thời thơ ấu của tôi, và cậu ấy đã dạy tôi cách vui
chơi mà không cần tiêu nhiều tiền nhất có thể. Tất nhiên, điều đó cũng bao gồm
cả việc mua đồ ở các cửa hàng bánh kẹo.”
“S-sao
cơ!”
Ajisai-san
mở to mắt ngạc nhiên.
“Không
thể nào. Mặc dù cậu trông như một người nhất định sẽ nói kiểu như ‘không có nĩa
và dao thì ăn như thế nào?’ Khi cậu được phục vụ cho một chiếc bánh hamburger!”
Tôi đã cùng với Ajisai-san trong việc chất vấn Mai.
Một
điều nhỏ là trước đây tôi đã đến tiệm hamburger với Mai sau giờ học. Cô ấy đã
ăn chúng một cách rất bình thường.
Nụ
cười vẫn giữ trên môi, Mai khép chiếc ô lại.
“Đó
là điều mà Satsuki đã chỉ tôi trước đây. Giống như cách chỉ cần một 100 yên
cũng có được một bữa ăn vặt linh đình bằng cách lựa chọn
phù hợp. Món yêu thích nhất của tôi là khoai tây chiên.”
“Mai-chan,
cậu giỏi thật…!”
Tôi
đã bị loại vì không biết họ đang nói gì, nhưng vì Mai và Ajisai-san trông có vẻ
như đang rất vui vẻ, nên tôi cũng chấp nhận được.
“Sau
cùng thì, giờ tớ hiểu Mai-chan hơn rồi.”
Ajisai-san
cong tay mình tạo thành nắm đấm với vẻ háo hức và sau đó chỉ tay về phía Mai.
“Hãy
xem ai có thể có được nhiều đồ ăn vặt hơn với ngân sách là 100 yên nào. Đây là
một cuộc thi!”
“Hờ,
tất nhiên là tôi đồng ý với cuộc thi này rồi. Vậy, Renako sẽ làm trọng tài
nhé?”
“Hả?”
“Đúng
rồi. Cho nên, cuộc thi lựa chọn đồ ăn vặt được phép bắt đầu!”
Hai
người họ trông như thể cực kì thích thú điều này với những tia lửa bay ra từ mắt
họ.
Tôi
biết về khả năng muốn
hơn thua của Mai, nhưng Ajisai-san không ngờ cũng có một mặt này của cô ấy.
Nhưng
bây giờ nếu tôi nghĩ lại thì, Kaho-chan và thậm chí là cả Satsuki-san có lẽ sẽ
tham gia vào một cuộc thi kiểu vầy. Là một người có tính cách tươi sáng, bạn thực
sự cần phải trở thành một người có thể đu theo nổi dòng cảm xúc này, ưm….
Nếu
vậy, tôi cũng cần phải chỉnh đốn lại tâm trạng vì bản thân vừa mới có màn lột
xác trở thành một phần của nhóm. Nếu tôi nói điều gì như, ‘Nào, tớ thực sự
không biết tí gì về bánh kẹo
hay gì hết…”, thì đó sẽ thành một vấn đề lớn.
Bắt
đầu thôi nào. Với khuôn mặt như bậc thầy trong thế giới đồ ăn vặt của thế giới,
tôi tự tin gật đầu.
“Để
đó cho tớ. Nhưng để tớ nói cái này, tớ thực sự kén chọn khi nói đến mấy đồ ăn vặt.
Tớ có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa đồ ăn vặt có vị muối và đồ ăn vặt
có hương vị đặc trưng khi nhắm mắt. Nhân tiện, tỷ lê thành công của tớ là tầm
80%.”
“Mặc
dù vậy tớ nghĩ có thể là làm được mà?!”
Tôi
lại nhận được một lời động viên khác
từ Ajisai-san. Ựa, cơ thể tôi thực sự tràn ngập trong hạnh phúc….
Hai
người họ bước vào trong cửa hàng, tôi thì theo sau.
Vì
cửa hàng bán rất nhiều đồ, nên tôi thấy kha khá những món
ăn vặt mà tôi chưa từng thấy trước đây. Ơ, bé tí xíu vậy nè! Những thứ này thật
đáng yêu. Nó gống như một nhà máy sản xuất bánh kẹo do người tí hon làm vậy.”
Nó
trông như một góc bán đồ ăn vặt trong siêu thị, nhưng bằng lý do nào đó – tôi
nên nói như thế nào nhỉ - cảm giác hoài cổ? Tôi tự hỏi liệu cảm giác quen thuộc
này đã được khắc sâu vào DNA đối với người bản xứ bọn tôi chưa.
Tay
cầm một chiếc giỏ nhỏ, Ajisai-san đi mua sắm xung quanh cửa hàng, đôi khi nói
“Waaaa, tớ đã từng ăn món này hoài nè,” với một nụ cười.
“Bằng
cách nào đó tớ có cảm giác rằng Ajisai-san có biểu hiện giống như đang đi đến cửa
hàng bách hoá hay của hàng tổng hợp vậy. Cậu đang trong cửa hàng này đó.”
“Ể?
Bộ kì lắm hả?”
Ajisai-san
dùng tay vỗ nhẹ lên má mình. Tôi lắc đầu.
“Ý
tớ không phải thế. Ồ, có vẻ như, mọi thứ thực sự giống như Ajisai-san, với tỷ lệ
được yêu thích cao…”
“Cao?
Ra vậy. Thế thì tốt rồi.”
Ajisai-san
mỉm cười và ra dấu hoà bình với tôi, thể hiện sự vui mừng của cô ấy. Có thể
nghĩ rằng sinh vật đáng yêu này đang chọn những món đồ ăn vặt đáng yêu, đỉnh
cao của sự đáng yêu.
“Cậu
thấy đó, bằng một lý do nào đó tớ thực
sự phải lựa chọn chỉ một vài món trong số rất nhiều món mình thích. Chúng mang lại cho tớ một cảm giác ưa thích
vì vậy mà tớ thường hay gặp phân vân khi quyết định
xem nên chọn thứ gì.”
“Ồ,
Ajisai-san, cái này trong đẹp nè, thanh sô cô la này nè.”
“Hưm,
sẽ tốt hơn nếu tụi mình chọn loại sô cô la 25 yên này vì nó sẽ giúp tụi mình
mua được nhiều món khác hơn, và có thể thưởng thức được triệt để các loại khác
nhau~”
“Ra
vậy, Ajisai-paisen.” (senpai).
Mặt
khác, với vẻ mặt nghiêm túc như đang đi mua cổ phiếu, Mai cần mẫn kiểm tra từng
món một.
Tôi
nghĩ là cô ấy đang tỉ mỉ chọn lựa tốt nhất, nhưng thay
vào đó cô ấy lẩm bẩm, “Ồ, mình chưa bao giờ có cái này…”
Vì
vậy cho nên, cô ấy đang chỉ mải mê chọn những thứ mà cô ấy chưa từng được ăn
à?!
Nhưng
điều này thực sự rất đặc biệt.
Nếu
tôi ở một mình và phía kia con đường kia là một cửa hàng bánh kẹo, tôi cá là sẽ
cảm thấy bất an và xấu hổ khi bước vào một cửa hàng như thế khi đã là học trung học
thế này.
Tôi
tự hỏi tại sao chứ. Có phải vì hào quang của họ…? Khi họ cùng bên cạnh nhau thế
này, cửa hàng có cảm giác giống như trở thành một địa điểm để quay phim ấy.
Tôi
đến đứng cạnh Mai khi cô ấy đang lướt qua các dãy hàng.
“Cậu
thường ăn vặt gì khi còn nhỏ vậy?”
Đúng
hơn là, đây là lần đầu tiên ăn vặt của cô ấy? Trông cô ấy không giống một kiểu
người hay ăn vặt cho lắm, nhưng cô ấy thường hay mang vài món như Pocky đến trường.
“Để
xem nào, một món gì đó như ‘Big Katsu’ chẳng hạn?”
“Là
cái đang trên tay cậu ấy hả?!”
Ghi chú: Big Katsu là món ăn vặt có hình dạng và vị
như thịt heo cốt lết, mặc dù nó chẳng có tí thịt nào cả, thành phần chính là bột
chiên xù và bột xay từ cá minh thái và bột mực.(có thể lên gg kiếm thêm hình ảnh
để rõ hơn)
Thật
kinh hãi khi tôi tưởng tượng cô ấy ăn thanh Big Katsu trong phòng khách sang trọng
của mình. Chờ đã, không, chúng hợp với cô ấy…? Mai đã uống
soda Remune trong khi ăn vặt. Mai chắc chắn có mặt đó của mình mà.
“Đùa
thôi. Tôi thường ăn đồ ngọt được giao tới tận nhà.”
“Cậu
có đồ ngọt được giao đến tận nhà hả?! Ví dụ như Choco-pie à?!”
“Không
ai gửi Choco-pie cả. Họ chủ yếu là đến từ những người làm ở nơi làm
việc, thích đồ ngọt phồ biến từ các cửa hàng bình dân. Có rất nhiều món tôi muốn
thử, nhưng vì tôi ăn rất ít nên không biết chọn thế
nào. Thật phí phạm nếu cứ để chúng như thế mà hết hạn.”
“Tớ
hiểu.”
“Tôi
thực sự cảm thấy tội lỗi khi còn lại rất nhiều, vì vậy mà tôi
chưa bao giờ thực sự tự mua đồ ngọt. Lý do đó nên tôi rất vui khi có thể tự
mình chọn đồ ăn vặt như thế này. Fufufu.”
Mắt
Mai nhăn lại khi cô ấy cười.
Có
lẽ nào Ajisai-san đã liệu trước được chuyện này nên cô ấy đã đề xuất ra trận đấu…?
Tôi không chắc lắm. Ít nhất thì tôi hiểu rằng Ajisai-san không phải là
Satsuki-san, cho nên cô ấy không thể có suy nghĩ gây tổn hại đến tinh thần của
Mai, khiến cô ấy ngã lăn trên sàn vì muốn cho cô ấy nếm mùi thất bại là gì.
Đôi
khi tôi nghĩ rằng mối quan hệ giữa Mai và Ajisai-san thực sự khá bí ẩn. Tôi tự
hỏi họ thực sự nghĩ gì về nhau. Theo quan điểm của tôi, họ trông như một cặp
phu thê đã kết hôn lâu năm và luôn hợp với nhau như vậy.
Khi
tôi vẫn mãi suy nghĩ về điều này, Mai và Ajisai-san đã chọn xong những món cuối
cùng của mình.
Sau
khi trả tiền cho bà cụ ở quầy thu ngân, cả ba chúng tôi ra khỏi cửa hàng.
Có
một cái ghế dài ngay trước cửa hàng, vì vậy mà bọn tôi ngồi cạnh nhau và phơi nắng
như ba chú mèo vậy.
“Này
Rena-chan. Đây là lựa chọn của tớ.”
Không
chậm trễ chút nào, Ajisai-san tiết lộ những thứ trong túi của cô ấy. Có ba món
bên trong.
“Kẹo
dẻo, khoai tây chiên và kẹo bông gòn sẽ rất bắt vị bên trong miệng khi ăn chúng.”
Ra
vậy. Những lựa chọn này rất hợp với Ajisai-san (?)
“Ngọt,
rồi mặn, rồi ngọt đầy kích thích. Đó là một kế hoạch biến Rena-chan trở thành một
người thích ăn vặt.”
Bên
cạnh tôi, Ajisai-san lộ vẻ tự tin hiếm thấy, khoé miệng nhếch lên sắc bén.
So
với những gì đã xảy ra hồi sáng, nhìn
khuôn mặt của đầy tự tin của cô ấy khiến tôi vô cùng xúc động, vì hôm qua cô ấy
giống như chạm đáy về sự tự tin của mình vậy.
Sự
thay đổi này chắc chắn tốt, đúng không? Ajisai-san, thật tốt…
Hành
động của một chị gái như tôi đáng giá đó chứ? Hơ, phải không nhỉ?
Sau
khi Ajisai-san đưa ra những món của mình, Mai có vẻ khá ngạc nhiên.
“Ra
vậy, vậy là cậu đã chọn những món ăn vặt đó.”
“Hửm?”
“Chúng
là gì vậy?”
“Nhìn
đây.”
Mai
cho bọn tôi xem chiếc túi của cô ấy có bốn món đồ bên trong.
Có
kẹo soda Ramune, một món trông giống như một hủ sữa chua nhỏ, và sau đó là kẹo
dẻo và khoai tây chiên. Cả Mai và Ajisai-san đều nhìn nhau.
Sau
đó hai người đóng băng.
“Tụi
mình đã chọn những món tương tự.”
“Ừm,
đúng vậy thật.”
Nhìn
bộ dạng họ như vậy, tôi cũng cười theo.
Bọn
tôi thực sự đã buồn cười trước một thứ gì đó kỳ lạ ở trước cửa hàng. Nhìn bọn
tôi như trở thành bộ ba nữ sinh trung học đáng ngờ rồi.
“Haah.”
Mai
thở dài thườn thượt.
“Không
còn sự lựa chọn nào khác. Vậy là hoà thôi.”
“Ừm,
tệ quá. Mặc dù tớ đã chắn ăn thắng được Mai-chan cơ.”
Ồ?
“Tôi
lại nghĩ cậu không phải là người quan tâm đến những cái như vậy cơ.”
Tôi
cũng gật đầu trước lời nói đó của Mai. Ngay cả khi trận bóng bàn đêm qua của bọn
tôi cũng là tôi ép cô ấy đấu. Tôi luôn nghĩ về Ajisai-san như một kiểu người
thích hoà bình hơn là gây nhau.
“Hở?
Tớ cũng có những lúc bị căng thẳng chứ bộ?”
Cô
bé Ajisai-san năm tuổi bĩu môi lại nói, “Ví dụ như…”, nhưng rồi cô ấy dừng lại.
Từ
từ, cô ấy dời mắt đi và má ửng đỏ.
“…chẳng
hạn như…chuyện đó là một bí mật.”
“Ực.
Cậu làm tôi tò mò ghê.”
Mai
thì….rõ ràng đối thủ của cô ấy là Satsuki-san, nhưng không ngờ cô ấy lại có xu
hướng thích trêu chọc người khác. Một lần nữa cô ấy cố giục Ajisai-san nói.
Nhưng
Ajisai-san không hề lay động và từ chối cô ấy, “Không, cậu không thể biết được.”
Sự bướng bỉnh của Ajisai-san cũng khá đó chứ. Hai người này khá giống nhau theo
một cách của riêng họ.
Không
khí hai người họ không toát ra sự nguy hiểm như một cuộc tranh cãi nghiêm trọng.
Đó chỉ là một kiểu như “Nói đi.”, “Không nói.” Một kiểu cãi cọ vui vẻ. Vì đối
tượng cãi nhau là Mai và Ajisai-san, nên cảm giác rất ấn tượng. Tôi hy vọng bọn
tôi có thể mãi như vầy.
Trong
khi tôi thầm lặng mãn nguyện thì một ai đó đã gọi bọn tôi
“À
này….?”
Tôi
quay đầu lại nơi phát ra giọng nói. Đó là một người đàn ông lớn tuổi với vóc
dáng cao. Ông ấy đang nhìn bọn tôi, ngạc nhiên.
Úi,
đây có phải là chuyện hay gặp khi Mai bị bại lộ danh tính không…?
Không
có khả năng là ông ấy bắt gặp bọn tôi nhưng tôi lại ra thế chuẩn bị chạy trong
trường hợp có điều gì đó không hay xảy ra. Ngay khi tôi nghĩ như vậy, ông chú
đó đã gọi tên cô ấy.
“Con
là Ajisai-chan phải không?”
“Hở?”
Ajisai-san
thoạt nhìn có vẻ ngạc nhiên, và sau đó có vẻ như cô ấy đã nhận ra điều gì đó.
“Aa,
có phải là….chú Suzuki?”
____________
Hoá
ra Ajisai-san đã thường trò chuyện với ông ấy trong suốt quãng thời gian ở thị
trấn này khi cô ấy dạo quanh thị trấn. Hai người họ bắt đầu một cuộc trò chuyện
như “Trông cháu lớn nhanh ghê đó ha?”
“Cũng
lâu như vậy rồi mà chú ơi!”
Ông
ấy là người lạ nên tôi trở nên rụt rè hơn bình thường, nhưng thật vui khi thấy
hai người họ kể về những kỉ niệm của họ.
“Chú
Suzuki sở hữu một studio ảnh gần đó, và chú thường chụp ảnh cho mấy đứa nhóc ở
đây cho dịp shichi-go-san của
chúng.”
“Chú
có nhớ trong số đứa nhóc mà chú đã chụp. trong đó có đứa trẻ này, quả nhiên lớn
lên vô cùng xinh đẹp. À, không lẽ những cô bé này cũng là bạn của cháu sao? Quả
nhiên đều rất xinh đẹp.”
“Hì
hì…”
Ghi chú: Shichi-go-san là lễ dành cho trẻ em
shichi (7), go (5), san (3) tuổi.
Tôi
chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng cười lịch sự. Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.
Chắc
phải ghé qua studio ảnh đó mới được!
Ajisai-san
nói với bọn tôi, “Tớ muốn xem lại mấy tấm ảnh cũ.”
Mai
cũng đồng ý, “Nghe vui quá. Vậy cùng nhau đi đi.”
Vậy
là quyết định luôn rồi, hơ…
“À,
nhưng mà, chuyện này cậu ổn chứ Rena-chan?”
“Hở?!
Tất nhiên rồi! Đi thôi nào. Tớ cũng muốn đi!”
Cho
dù tôi có thảm hại đến cỡ nào, tôi cũng sẽ không ngất đi khi nói chuyện với chú
này được! Nếu yếu như vậy, tôi sẽ ngất xỉu vào mỗi sáng trên đường đi đến trường
rồi!
Ưmmm, nhưng, bức ảnh shichi-go-san của
Ajsai-san, hơ.
Hở?!
Tôi thực sự muốn nhìn thấy chúng sao!
__________
“Woaa….thật
đáng yêu….”
Bọn
tôi mất khoảng năm phút để đi bộ từ cửa hàng bánh kẹo đến studio ảnh sau khi bọn
tôi đi vòng qua ngọn đồi. Đến Studio ảnh, chúng nằm
trong khu mua sắm.
Cửa
hàng bên cạnh đó bán đồng phục học sinh, và ngay đối diện nó là một thẩm mỹ viện.
Khoảng một nửa số cửa hàng trong khi mua sắm đã đóng cửa.
Bọn
tôi bước vào studio, bên trong có rất nhiều ảnh cưới, ảnh lễ mừng tuổi thành
niên, ảnh gia đình, và rồi ảnh trẻ em trong tuổi shichi-go-san của chúng.
Để
tìm một bức ảnh duy nhất trong đám ảnh khổng lồ này sẽ là một điều khó khăn,
nhưng…tôi đã tìm thấy chỉ với một cái liếc mắt. Tất nhiên là không thể để một
người chị lớn không nhận ra đứa em gái nhỏ của mình được.
Một
Ajisai-san bảy tuổi đang mặc kimono, mái tóc được cài một phụ kiện xinh xắn. Cô
ấy cầm trên tay một cây kẹo hay được bán trong lễ shichi-go-san và nở một nụ cười
trên môi.
“D-de.de,
d-d-dễ thương quá…”
“N-nghe
xấu hổ quá đi, Rena-chan…” Ajisai-san nói với giọng mơ hồ sau lưng tôi. Tôi thì
quá say mê nhìn vào bức ảnh trước mắt.
Ha!
Cô ấy rất dễ thương, tôi gần như cảm khái thở ra một hơi.
“N-nó
không như cậu nghĩ đâu, tớ không phải là một tên lolicon! Chỉ là, tớ quá phấn
khích vì Ajisai-san lúc nhỏ trong siêu cấp đáng yêu thôi! Tớ không có kỳ lạ…ực!
Bức ảnh này có sức sát thương rất cao! Đây là một Ajisai-san năm tuổi hàng thật
giá thật..!”
“Vì
nó được chụp trong shichi-go-san, tôi nghĩ bức ảnh này cậu ấy bảy tuổi.”
Bên
cạnh tôi, Mai nhẹ nhàng chỉ ra từ trong ảnh. Tôi biết. Nó chỉ là một con số
thôi mà!
“Haa,
Ajisai-san luôn đáng yêu như thế. Kể cả khi còn nhỏ…”
“Tớ,
tớ có hả? Uuuuu, xấu hổ quá đi.”
Ajisai-san
vỗ vỗ tay lên mặt mình.
Khỉ
thật. Nếu người bước vào cùng tấm đệm với
tôi và gọi tôi là “Chị” là Ajisai-chan bảy tuổi, tôi chắc chắn sẽ xây dựng ra một
đế chế chỉ dành cho hai bọn tôi bên trong tấm đệm lót đó…nhất
định sẽ làm bất cứ điều gì…nếu đó là vì lợi ích của Ajisai-chan, tôi sẽ làm bất
cứ điều gì có thể làm…
Mặc
dù thế, tôi không phải là một tên lolicon đâu! Nó kiểu như cách những đứa nhỏ dùng sự đáng yêu của mình để lấy tình cảm của
những người lớn xung quanh như một cách phòng vệ mà đúng
không? Cảm giác trong lồng ngực của tôi cũng giống vậy đó! (nói nhanh)
Đúng,
chính là thế không thể nào khác được! Trước mặt cô bé Ajisai-san, mọi người ai
cũng phải biến thành lolicon thôi (dứt khoát nhanh lẹ)
Haah.
Tôi vui mừng tột độ vì đã đi cùng cô ấy trong chuyến đi chạy trốn này! Cám ơn
to lớn đến Chúa!
Tôi
bất di bất dịch khỏi bức hình, dù chỉ là một inch đi nữa. Người chú lại nói
chuyện với bọn tôi.
“À
đúng rồi, được thì chụp vài tấm đi ha?”
“Aa,
ý tưởng quá tuyệt luôn.”
Mặc
dù trước đó tôi cư xử như một cô gái rất dè dặt, nhưng với sự phấn khích của hiện
tại, tôi ngay lập tức đồng ý với lời đề nghị của chú ấy.
Nhưng
nó có vẻ tuyệt mà đúng không? Có tấm ảnh của cô bé Ajisai-san bên cạnh tấm ảnh
của học sinh trung học Ajisai-san, vậy nó mới công bằng chứ! (?)
Nhưng
không như những gì tôi nghĩ, người chú đứng giữa góc chụp nhìn về hướng bọn
tôi.
“Vì
đây là một cơ hội hiếm khi, cháu không chụp cùng thử với bạn bè của mình chứ nhỉ?”
Đó
là những gì chú ấy nói.
Không,
không, không, không, nhất định là không được.
Tôi
lùi lại bằng tất cả sức lực của mình. Hãy tưởng tượng tôi đứng giữa Mai và
Ajisai-san xem….đúng thế, rất chi là kinh khủng. Tôi nhất định sẽ làm giảm triệt
giá trị của tấm ảnh.
Không
giống như tôi, Ajisai-san đồng ý và vỗ tay, “Aa, nghe được đó!” tôi nên làm gì
bây giờ?!
Cứu
tớ với, Maiemon!
Hiểu
được lời van xin trong đôi mắt ngấn lệ của tôi, Mai thở dài ra hiệu như không
còn sự lựa chọn nào khác. Sau đó, với mọt giọng nói đủ nhỏ để chỉ mình tôi nghe
thấy, cô ấy thì thầm, “Thành thật mà nói
,tôi cũng muốn chụp ảnh với cả ba chúng ta.”
“Tớ sẽ không vấn
đề gì nếu nó chỉ là một tấm ảnh…! Nhưng sau chú ấy sẽ đưa chúng vào phòng trưng
bày của mình. Tớ không thể…!”
“Thật là….”
Mai
xoa đầu tôi, rồi trên môi nở một nụ cười trìu mến.
“Vậy ra là cậu đã thành thạo trong việc khiến
tôi chiều chuộng cậu như thế này rồi cơ đấy…”
Mặt
tôi lập tức nóng bừng.
A-ai,
ai mà khéo khiến cậu chiều chuộng tớ đến vậy chứ?! Tớ đã
giải quyết ổn thoả mọi chuyện một cách suôn sẻ trước khi cậu đến đó nhé! Cậu
sai rồi! Sai hoàn toàn luôn.
Tớ
chỉ muốn trở thành một cái tôi độc lập, và đang ở giữa việc biến điều đó thành
sự thật! Nó không có nghĩa là tớ cần sự giúp đỡ của cậu cho điều này! Ực, cậu…!Này
cậu có đang nghe tớ nói không đấy!? Tớ đã không nói bất kỳ điều gì ồn ào như thế
này!
“Chà,
Ajisai, cùng chụp chỉ với tôi đi.”
Núp
trong cảm giác thất bại, tôi chỉ biết nghe theo yêu cầu của Mai trong bất lực.
Ực…kể
từ khi cô ấy ở đây, tôi đã phụ thuộc vào cô ấy quá nhiều. Tôi cần phải tự suy
ngẫm sâu sắc sau vụ này…!
Tuy
nhiên, Ajisai-san dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô ấy, “Ừa, được rồi.”, thực sự phản
ánh mặt tốt của cô ấy. Nếu cô ấy đáp lại với một gương mặt như, “Hả? Thật mất hứng quá,” tôi thà chết còn
hơn. Ajisai-san đã không cắt đứt tâm hồn tôi, cô ấy là một người tốt.
Haaaa….giờ
thì, hãy bình tĩnh lại nào.
Ajisai-san
và Mai đứng giữa phòng studio, đằng sau họ là nền trắng và ánh sáng lạ mắt trên
đầu họ. Người chú cầm máy ảnh xịn xò trong tay, và chú ấy nhìn qua ống ngắm.
“Ồ?
Oozuka-san, có thể là cháu cũng quen với việc chụp ảnh rồi nhỉ?”
“Dạ,
một chút ạ.”
Với
một nụ cười, Mai tạo ra một tư thế thích hợp. Đúng như mong đợi, cô ấy thật
thành thục.
Cũng
giống như buổi trình diễn thời trang lần trước, cô áy thực sự đã kéo mọi người
vào thế giới của mình khi họ đổ dồn mọi ánh nhìn vào cô ấy. Mai đứng trước ống
kính thực sự rất tự tin.
Thậm
chí ngay cả Ajisai-san lúc này trông giống như một học sinh trung học bình thường
khi đứng cạnh Mai.
Uwaaa,
Mai…thật là đáng gờm mà…
Họ
đã chụp một vài tấm ảnh, và sau đó cả Ajisai-san và Mai đều quay lại với tôi.
“Phù,
thật là căng thẳng quá đi.”
“Thi
thoảng làm những việc như thế này khá thú vị.”
“U-ừa.
Cả hai trông rất đáng yêu!”
Nghe
thấy lời khen hoàn toàn trông như một fangirl của tôi, Mai nở một nụ cười tự
tin và nói: “Cảm ơn.” Trong khi Ajisai-san tỏ ra bẽn lẽn đáp: “Cảm ơn” với một
nụ cười nhẹ.
Bọn
tôi lướt qua phòng trưng bày một lúc, sau đó như hồi tưởng điều gì đó,
Ajisai-san nói.
“Thực
ra tớ chỉ nhớ là mình đã khóc rất nhiều ở đây.”
“Hả,
vậy sao?”
“Điều
đó thật tồi tệ. Đúng không chú?”
Đồng
ý với Ajisai-san, người chú nói, “À, lần đó à,” với một nụ cười cay đắng.
Đó
là một câu chuyện từ khoảng mười năm trước, nhưng dường như họ vẫn còn nhớ như
in.
Sau
đó, bọn tôi chào tạm biệt người chú và trở về nhà trọ sau khi ăn no căng bụng.
Trong
lúc đi bộ, Ajisai-san nhớ lại những gì đã xảy ra hồi đó.
“Cả
bố và mẹ tớ đều bận rộn, để chăm sóc cho mấy đứa em nhỏ, thế nên họ đã nhờ họ hàng của tớ chăm sóc. Hơn nữa, ngay cả trong
ngày shichi-go-san, em trai tớ đã bị sốt và chúng không thể đến được nên tớ bị
bỏ lại một mình, ‘Trời ạ, tại sao chuyện
này lại xảy ra cơ chứ~’ là điều tớ đã nghĩ đến hồi đó. Tớ nghĩ rằng khi đó
mình đã thực sự phát cáu.”
Trước
khi bọn tôi rời studio, Ajisai-san đã tỏ ý muốn trả tiền cho chú, vì chú ấy đã
chụp ảnh Mai và Ajisai-san, nhưng chú ấy đã từ chối lấy tiền của cô ấy.
Trên
thực tế, vì đã lâu rồi và chú ấy đã rất vui khi thấy ược một Ajisai-san khoẻ mạnh, chú ấy đã lấy
bức ảnh ra để bày tỏ lòng biết ơn sau khi không gặp cô ấy một thời gian quá
lâu. Nên chú ấy từ chối nhận tiền của Ajisai-san và nói sẽ gửi cho bọn tôi bức ảnh
sau.
“Hồi
đó, chú ấy đã cố gắng hết sức để dỗ tớ. Chú ấy nói,
‘Hãy chụp một bức ảnh một Ajisai-chan
đáng yêu nhất của cháu để bố mẹ cháu sẽ tiếc vì họ không thể gặp được cháu.’ Chính
vì những lời đó mà tớ đã phải cố gắng để có thể đáng yêu nhất.”
Thị
trấn bây giờ chìm trong hoàng hôn, và đại dương bắt đầu chuyển sang màu đỏ
tươi.
Đó
là một khung cảnh ngoạn mục nhưng ánh sáng quá chói. Tôi phản xạ dùng tay che
đi.
“Và
rồi có bức ảnh như thế đó. Họ thậm chí còn che dấu vết nước mắt của tớ bằng lớp
trang điểm. Hồi đó, tớ không thích chuyện bản thân không được ưu tiên, vì vậy
mà đã nói rất nhiều điều ích kỷ và gây rối cho nhiều người. Giờ tớ đã nhớ tất cả
mọi thứ.”
Ajisai-san
lè lưỡi.
“Tớ
cảm thấy như đã cho Rena-chan và Mai-chan thấy những điều kỳ cục trước đó.”
“Nó
kỳ cục lắm sao?”
Nghe
câu hỏi của tôi, Ajisai-san trả lời như thể cô ấy giấu giếm điều gì đó đằng sau
nụ cười kia, “Đó là, tớ nghĩ vậy.”
Cả
hôm nay và hôm qua, Ajisai-san đều thấy những mặt xấu hổ của tôi, nhưng đổi lại,
tôi cũng hiểu Ajisai-san hơn, điều đó khiến tôi cảm thấy rất vui.
Tuy
nhiên, đây là cảm xúc của riêng mình tôi.
Nếu
ngẫu nhiên, Ajisai-san nhìn thấy khía cạnh ẩn của tôi và vẫn đáp lại, “Nhưng tớ rất vui vì đã có thể biết rõ hơn về
cậu” kèm theo một nụ cười, thì không có gì là không thể khi tôi tự đâm vào
bụng mình.
Con
người không phải là sinh vật chỉ có thể sống bằng cách thể hiện ra cảm xúc thật
của mình.
Ngay
cả Mai cũng không thể không thể hiện khía cạnh hào nhoáng của mình ở trường học.
Con người thực sự là những sinh vật phức tạp.
Khi
bọn tôi quay trở lại điểm có thể nhìn thấy nhà trọ, Mai nghiêng ô và mở miệng.
“Tuy
vậy, ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc mà đúng chứ?”
“Nghĩa
là sao?”
Mai
không nói gì cả. Bọn tôi có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của lễ hội.
Hả,
âm thanh của lễ hội sao? À, phải rồi.
Ajisai-san
cũng có vẻ như đã nhận ra. Bọn tôi đã thực sự nghĩ là họ sẽ tổ chức lễ hội vào
tối nay cơ.
Mai
gật đầu lia lịa.
“Đúng
vậy, tôi đang mong chờ nó đó. Tất nhiên là hai người cũng sẽ đi đúng không?”
“Dĩ
nhiên rồi!”
Ajisai-san
hào hứng gật đầu, và tôi cũng bắt chước cô ấy.
Nhưng..lễ
hội, hơ.
Tôi
thực sự muốn nhìn thấy hai người họ mặc yukata, đặc biệt là trong dịp lễ hội thế
này…nhưng mà, bọn tôi không có tư cách để thưởng thức điều đó, vì đã không chuẩn
gì cả.
“À,
có khi nào ở gần đó có một cửa
hàng cho thuê yukata không nhỉ?”
“Không
biết nữa. Hay hỏi thử nhân viên nhà trọ đi?”
“Đ-được
đó, cứ hỏi xem…”
Nếu
chỉ vì mục đích muốn nhìn thấy Ajisai-san trong bộ yukata truyền thống, tôi sẽ
làm bất cứ điều gì, kể cả là nói chuyện với người lạ đi nữa...nhất định lần này tôi sẽ không dựa dẫm vào Mai đâu!
“Aa, về chuyện đó.”
Khi tôi rèn luyện được cho mình làm được một việc như vậy,
Mai gọi bọn tôi và mỉm cười.
Đúng, đó cũng là nụ cười mà cô ấy nở bất cứ khi nào cô ấy
suy nghĩ điều gì đó như, “Tôi sẽ lập một kế
hoạch tốt hơn vào những lần sau để gây bất ngờ cho cậu ấy!”. Cái nụ cười nở
ra nhờ vào ý định trong sáng của cô ấy để làm cho Satsuki-san một phen kinh ngạc.
“Thật ngại quá. Tôi đã chuẩn bị chúng rồi.”
“Hở?!”
_______________
Đôi lời dịch giả: nhờ một phép màu nào
đó mà tui tới giờ mới xong được chương 3 (với gần 13k từ). Hình như là một tháng
hơn luôn rùi đó TvT. Đã hứa là mỗi tháng một chương rồi mà...lại khum được.
Nhận xét