Volume 3_ Chương 1 Đến nhà Ajisai-san ư, không thể nào !
Nhà Ajisai-san nằm trong một khu dân cư.
Ngôi nhà màu trắng trông đáng yêu y như cô ấy vậy.
“Chào mừng cậu đến nhà của tớ.”
“Aa, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tôi không biết vì sao giọng của mình lại nhỏ xuống khi đi
qua cửa.
À, khi tôi bước chân vào nhà Ajisai-san...tôi chắc chắn
là mình đã nghĩ đến chuyện này hết lần này đến lần khác, cũng không hiểu tại
sao tôi lại thế. Nhưng không thể không nghĩ khác đi được. Và sau đó bước vào
nhà của Ajisai-san....(lần 2)
Vừa vào phòng khách liền cảm nhận được luồng gió mát từ
máy điều hòa rất dễ chịu, và cô ấy bảo tôi ngồi xuống ghế sofa.
Tôi rụt rè ngoan ngoãn làm theo những gì cô ấy nói và ngồi
lên đó. Ra đây là chiếc ghế sofa, nơi Ajisai-san hay ngồi....(lần 3)
“Rena-chan, cậu muốn uống gì, trà lúa mạch, cà phê, trà
đen hay nước cam?”
“Aa, phiền cậu rồi. Ưm, ơ, cho tớ nước cam đi.”
“Âu kê.”
Ajisai-san để tôi ngồi một mình ở đó và đi lấy đồ uống,
và vì tôi không có việc gì làm nên quay sang ngắm nhìn quanh phòng.
Đây thực sự là nhà của Ajisai-san...ngôi nhà nơi
Ajisai-san đã sinh ra và lớn lên....(lần thứ 4)
Một chiếc tivi lớn, ghế sofa thoải mái, và chiếc bàn dài làm
bằng gỗ. Có quần áo của trẻ em, giấy, văn phòng phẩm và đồ chơi trong góc nhà.
Ngôi nhà này thực sự hệt như một hộ gia đình đang có trẻ nhỏ.
Trong khi quét mắt nhìn quanh phòng, tôi tìm được thứ minh
chứng cho sự lớn lên của Ajisai-san bên trong ngôi nhà này, có thể chúng là thứ
mà Ajiai-san đã làm lúc trước? À, tôi còn tìm thấy sách giáo khoa của
Ajisai-san ở trên bàn nữa! Ra đây thực sự là nơi Ajisai-san ở! (lần 5)
Tôi cảm thấy mình khá bất lịch sự. Sau đó Ajisai-san trở
lại phòng.
“Của cậu đây.”
“Aa, cám ơn cậu.”
Ajisai-san ngồi cạnh tôi và bật tivi lên.
“Nè, cùng chơi trò game lần trước đi!”
“Đ-được, tất nhiên là phải chơi rồi.”
“Ehhee, vui quá. Aa, nhưng tớ cũng muốn tụi mình trò chuyện
với nhau một chút.”
Ajisai-san cầm tay cầm điều khiền trên tay, nở một nụ cười
nhẹ, bật trò game lên.
“T-tớ ổn khi vừa chơi vừa nói chuyện mà.”
Trông cô ấy rất quen thuộc khi cầm tay điều khiển, điều
đó khiến tôi nhận ra rằng đây cũng là một phần trong cuộc sống hằng ngày của cô
ấy.....không hiểu sao hết thảy những điều đó lại khiến tôi thấy nhột nhạt. (lần
6)
Ajisai-san thực sự biết chơi điện tử....à đúng rồi, trước
đó bọn tôi đã chơi game với nhau còn gì.
“Nè Rena-chan, mấy nay cậu làm gì vậy?”
“Hơ? Mấy hôm nay á, Ơm, để coi.”
Chính nó đây rồi! Những cuộc trò chuyện phiếm !
Lúc này đây, bộ não của tôi đang ở giữa một nhiệm vụ vô
cùng quan trọng, đó là ‘giữ lấy sự tỉnh
táo của mình kể từ lúc bước vào nhà Ajisai-san.’. Chỉ có chuyện đó thôi có
lẽ nó đã sử dụng gần như toàn bộ dung lượng bộ não của tôi rồi....
Mấy hôm gần đây, dạo gần đây...
Thành thật mà nói, điều đáng nói duy nhất đã làm gần đây
là tham dự buổi trình diễn thời trang của Mai, nhưng tôi lại là người duy nhất
được mời...Ajisai-san không hề biết về mối quan hệ giữa tôi với Mai, và tôi có
linh cảm rằng nếu nói với cô ấy, mọi thứ sẽ trở nên khó xử hơn.
Vậy đồng nghĩa với việc là từ bữa đến giờ tôi không có
cái gì để nói.
“Chà, học và chơi game chăng? Lăn lộn trong phòng tận hưởng
không khí mát từ máy điều hòa cả ngày....”
Tệ quá...tôi không biết nói gì nữa cả...
“Nghe hay đó chứ. Bài tập hè của cậu thế nào rồi?”
“Tớ nghĩ là cũng xong được một nửa rồi á...chủ yếu là gặp
nhiều vấn đề với toán và mãi vẫn chưa xong.”
“Aa, tớ cũng vậy. Mấy bài đó khó thật nhỉ? Aa, thế còn một
câu trên trang đầu tiên về biểu đồ_”
“Aaa, chính là cái đó, rối dã man! Ngoài ra, còn thêm_”
Nếu tôi để mọi thứ cho Ajisai-san, thì chẳng khác gì tìm
thấy một ốc đảo ở giữa sa mạc!
Tôi không nghĩ là những lời mình nói ra lại trôi chảy được
như thế...
Đã lâu rồi mới có lại cảm giác này...đối với tôi mà nói,
bản thân vốn giao tiếp tệ, nếu tôi nói chuyện được trôi chảy như thế, bản thân
có thể nhầm tưởng chính mình là một thiên tài trong việc giao tiếp với người
khác mất.
Không hổ danh là Ajisai-san...
Khi tôi nhìn về phía mình, một cánh tay từ đâu lọt vào tầm
nhìn của tôi.
Cánh tay của Ajisai-san trông ngọt ngào và mềm mại hơn bất
cứ món tráng miệng nào mà tôi từng thấy qua...tôi bối rối vội vàng quay mặt đi.
Ngôi nhà này thật nguy hiểm quá! Ai đó giúp tôi với!
Trước khi tôi có thể đạt tới giới hạn của mình và thốt
lên “Làm sao tớ có thể trụ được trong một
ngôi nhà như thế này chứ! Đi về đây!” Ajisai vẫn bắt đầu chủ đề tiếp theo.
“Rena-chan, cậu có nghĩ tới chuyện đi làm thêm không?”
“Hả? Không, chắc không có đâu.”
“Vậy hả?”
Không, Aa....nếu cô ấy nghiêng đầu ở một góc hoàn hảo như
vậy...chỉ khiến cô ấy trông cực kỳ, cực kỳ đáng yêu, biết rồi đó...
Tôi lẩm bẩm trả lời cô ấy, “Một công việc bán thời
gian....kiểu như làm việc trong quán karaoke hay trong quán ăn gia đình đó hả...?
Làm việc ở những nơi như thế, đồng nghĩ với chuyện tớ phải nói chuyện với rất
nhiều người lạ, đúng không...vậy thì không được rồi...”
“Hả? Tớ không nghĩ vậy. Nếu là cậu, cậu có thể làm được mà,
Rena-chan.”
Tôi nhất
định không làm được!
Ajisai-san rốt cuộc không biết tính cách thực sự của tôi
là như thế nào. Cho nên cô ấy mới nói như vậy...
Chà, người cố chấp giấu chuyện này là tôi! Ahahaa! Thật
là vô dụng mà!
Không, nhưng nếu nghĩ chuyện này từ một góc nhìn khác,
thì vấn đề là, tôi rất giỏi về điều đó, là một người có nhân cách hoạt bác năng
động?
Ngay cả Ajisai-san vẫn chưa nhìn ra được tính cách thực sự
của tôi. Điều này đủ làm bằng chứng rồi nhỉ?
Tôi lấy lại một chút tự tin của mình. “Mặc dù thế, cô gái
này chỉ thừa nhận là cô ấy đã lừa dối một người khác!” là giọng nói bên ngoài
(hay bên trong?” của tôi đang nói mà đại khái có thể bỏ qua.
“Aaa, Nhưng mà Rena-chan không làm quen được với bọn con
trai nhỉ?”
“U-Ừ, tớ nghĩ vậy...”
Nếu tôi phải lựa chọn, tất nhiên câu trả lời là tôi không
biết ứng xử với bọn con trai thế nào, hay tôi nên nói là tùy bọn con trai hợp
tính mình? Nó giống như một cảm giác mà tôi cảm thấy sai sai khi bước vào tầm
nhìn của họ, đại loại vậy.
Lý do đó, tôi ổn khi đi với một cậu bé hoặc một gã thích
động tay động chân với phụ nữ. Hả, ‘được sao’? Không, những người đó thật đáng
sợ...tôi không muốn dính dáng với họ tí nào...
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của tôi, Ajisai-san trở nên lo lắng.
Aa, không, nếu tôi cho phép điều này, nó có thể dẫn đến một
số vấn đề nghiêm trọng khác (thêm vào đó, Ajisai-san đã nhìn thấy tôi ‘tuột huyết
áp’ trước mặt mấy cậu trai lần đó), vì vậy tôi nên nhanh chóng giải quyết mọi
chuyện.
“À, không phải tớ bị bóng ma tâm lí gì đó...ơm, chỉ là
trong thời gian học cấp 1 và cấp 2, tớ thực sự không có cơ hội hoà nhập với mấy
cậu con trai cho lắm, vì vậy tới không biết nên nói chuyện hay ứng xử như thế
nào với bọn họ.”
Đúng, đại loại chính là vậy. Tôi gật đầu đồng tình với lời
nói của mình.
“Giống như, con trai là...con trai, đó hả? Kiểu bọn họ
hơi...cục súc, cao to, và khác biệt nhiều thứ...về cơ bản bọn họ như một loại
sinh vật khác...”
Đối với tôi, người thậm chí còn không có sắp xếp được một
cuộc trò chuyện ra hồn với bọn con gái – cùng là một sinh vật như tôi, thì một
cuộc trò chuyện ra hồn với sinh vật khác thì còn thế nào? Tất nhiên là không thể
được rồi.
“Ưmm, vậy hả? Nhưng Rena-chan, thi thoảng con trai có bắt
chuyện với cậu đúng chứ”
“Chà, nếu đó là Pepper-kun từ cửa hàng điện thoại thì...”
“Ý cậu là thế nào?!”
(Ghi chú: Pepper-kun là robot thông
minh hình người được phát triển bởi công ty Softbank)
Tôi muốn trả lời những câu đại loại như, vì trường bọn
tôi có nam sinh, tôi có thể xoay sở để trả lời ở mức độ tối thiểu nhất, nhưng
những gì tôi thốt ra từ miệng lại là những từ kỳ quái.
“Nhưng thông thường, họ chỉ nói chuyện với tớ những lúc ở
cùng với Kaho-chan hay Oozuka-san thôi. Ngoài ra, còn có lúc khi tớ ở cạnh cậu...”
Về cơ bản, các cậu trai tập trung vào ba thành viên trong
nhóm bọn tôi. Satsuki-san cảm thấy thoải mái hơn khi cô ấy không nói chuyện với
ai cả. Hở? Chờ đã, cậu lẽ nào là một người thích sống ẩn phải không
Satsuki-san?”
Trước khi cô ấy nhận thấy điều gì đó bất thường, tôi quyết
định bẻ lái qua chuyện khác một chút.
“Ưm, cậu hay nói chuyện gì với mấy cậu trai vậy,
Ajisai-san?”
“Hả? Những thứ thường ngày thôi. Về video yêu thích hoặc
bạn bè.”
“Đúng như mong đợi từ Ajisai-san...một người có thể hiểu
được những cậu con trai....thông thao ‘nam ngữ’....” (nam ngữ : ngôn ngữ con trai)
“Nam ngữ là gì vậy?!”
Rốt cuộc, tôi chưa bao giờ tham gia một lớp học nam ngữ
nào trong suốt cuộc đời mình...
“Dù sao thì, không thể làm gì khác được, vì tôi không có
bất kỳ lý do đặc biệt gì để nói chuyện với bọn con trai. Xét về nhóm của bọn
tôi, tôi hiện đang có tương tác với bọn con trai nhiều hơn lúc trước, nên tôi
nghĩ mình có thể làm quen dần với chuyện này. Dần dần, chính là vậy.”
“Vì lí do đó. Nếu cậu có thể làm thân được với bọn con
trai, tớ cá là cậu sẽ rất nổi tiếng đó!”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Hả, sao vậy?”
“Nếu tớ nổi tiếng, tớ chắc mình cũng chỉ là một phương án
dự phòng thôi.”
“Phương án dự phòng?!”
Đúng vậy. Đôi với những cậu con trai thất bại trong việc
tỏ tình với một trong bốn thành viên khác trong nhóm Mai, họ có thể sẽ đến gặp
tớ và tỏ tình, để đạt được ‘bạn gái tôi là một trong những thành trong nhóm của
Mai đó! (tuyệt vời chưa!)”
Vì lí do như thế, tớ hoàn toàn chắc rằng mình sẽ trở nên
nổi tiếng trong thời gian ngắn....fufufu. Ngay cả trên wiki online, tên của tôi
cũng sẽ được ghi là “Amaori Renako, một thành viên bình thường trong nhóm,
nhưng đã nhận được một giải khuyến khích tuyệt vời.” Sao tôi có thể hạ thấp
mình như vậy chứ, quá đáng, quá đáng lắm mà...
Trái ngược với giọng cười u ám của tôi, Ajisai-san thì lại
vui vẻ chuyển chủ đề.
“Thực ra thì tớ đang nghĩ đến chuyện đi làm thêm á!”
“Hở?! Ajisai-san sao?!”
“Bộ cậu bất ngờ lắm hả? Nghe nói làm thêm vui lắm á?”
Thử nghĩ xem.
Cũng không có gì quá bất ngờ...không, rõ ràng là chẳng có
gì để bất ngờ cả. Ajisai-san làm trong một tiệm bánh nào đó, hoặc trở thành
gương mặt đại diện cho một cửa hàng bánh ngọt, nhất định những vị trí này siêu
hợp với cô ấy.
À, cả việc bán hoa cũng được. Ở một góc phố nào đó, mỗi
sáng Ajisai-san chuẩn bị mở cửa hàng của mình, trong khi đó những học sinh
trung học và những người làm công ăn lương đi đường vòng chỉ để ngắm nhìn cô ấy.
Ajisai-san, ban phát sự hạnh phúc mỗi sáng bằng cách chào
từng người qua đường, “Buổi sáng tốt
lành.” Ở một thị trấn nào đó, nơi mà có thể nhìn thấy biển từ một ngọn đồi.
Ắt hẳn đó là một thị trấn có chỉ số hạnh phúc cao nhất trong dãy thiên hà này.
“À, sẽ rất tuyệt nếu....Ajisai-san
đi làm thêm, một ý tưởng quá tuyệt vời.”
“Nếu nói về công việc, tớ thực sự thích một vị trí kiểu
như trợ lý của cửa hàng.”
“C-chuyện này!”
Hết giờ!
“Trợ lý cửa hàng....người chủ động bắt chuyện với cậu và
nói những câu kiểu như ‘Aa, tớ cũng có bộ
đồ giống vậy nè!’ Và tiếp tục quấn lấy cậu bất cứ khi nào cậu cần sự hỗ trợ
tìm kiếm gì đó trong cửa hàng. Tính chất công việc là vậy nhỉ...?”
“Nó không phải lí do họ bắt chuyện với cậu đâu!? Kiểu như
là họ đang thể hiện kỹ năng chăm sóc khách hàng của mình bằng cách hỏi han cậu
đủ thứ như đang làm phiền cậu thôi.”
Không, chắc chắn là không...
Cậu không thể làm điều gì đó như thế Ajisai-san à. Nếu cậu
tiếp cận mọi người với nụ cười và hương thơm đó, họ chắc chắn sẽ đổ cậu đứ đừ...Những
người đã đổ cậu sau đó sẽ ghé qua cửa hàng gần như mỗi ngày và chịu chi ra nhiều
tiền vì điều đó. Nhưng Ajisai-san, người không để ý đến suy nghĩ của họ, sẽ tiếp
tục đối đãi tử tế với mọi người vì họ chỉ là một đám thường dân bình thường, và
với vấn đề đó, cô ấy sẽ leo lên vị trí để trở thành trợ lý cửa hàng xuất sắc nhất.
Nó quá nguy hiểm, bất kể nhìn từ góc độ nào. Tôi cá là những
người đó cũng chỉ là đám dân đen kém cỏi thích sống ẩn mình trong xã hội này
thôi. Tất nhiên, cô ấy sẽ không thể hiểu được những gì bên trong tâm trí bọn họ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu họ trở thành kẻ bám đuôi và theo đuổi cô ấy?! Đó là bởi
vì cô ấy quá tốt đi! Người sai ở đây là cô ấy vì những hành động đó khiến tôi
hiểu lầm! Đây, chính là cô gái này đây!
“Tớ - còn lựa chọn nào khác nữa không?! Còn cái nào nữa
không.”
“Hm, để coi nào. Một nhân viên làm việc trong quán bar
thì sao? Ở đó trông khá sôi nổi nên có thể sẽ rất vui nếu làm việc ở đó.”
“Cậu nhất định không thể!!!”
“Hở?!”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Ajisai-san, và lớn tiếng phản
đối kịch liệt.
“Quán bar là nơi tụ tập của những người say xỉn, và cậu
phải dính dáng đến những con người đó! Cậu có thể bị một sinh viên Đại học hào
nhoáng nào đó đeo bám á?! Cậu không được làm chuyện mạo hiểm như vậy!”
“Ơ, ơ ~~....?”
“Nếu đó là Ajisai-san, làm việc trong một nhà máy dây
chuyền nào đó là tốt nhất...Dù gì thì cậu cũng phải đội mũ kín và đeo khẩu
trang, lại không cần phải nói chuyện với ai cả ngày, chỉ cần làm và làm thôi. Đến
bữa trưa, cậu chỉ cần ăn trưa ở một phòng ăn vắng....”
“Như thế chẳng phải rất cô đơn sao?!”
Nhưng như vậy mới an toàn cho cậu được...
“N-nè, Ajisai-san, nếu cậu thực sự muốn làm thêm, cửa
hàng Queen Donut trước ga Kawasen có vẻ ổn áp phết đó. Làm ở đó rất an toàn, bởi
vì...”
“Vì?”
Tôi lập tức câm nín.
Vì đó là nơi Satsuki-san đang làm, nên Satsuki-san có thể
thành vệ sĩ cho cậu...là những gì tôi muốn nói, và đột nhiên Satsuki-san xuất
hiện trong đầu tôi và gọi tên, “Amaori?” với một nụ cười rất tươi, tay cô ấy
tóm lấy cổ tôi vì một lý do nào đó.
Tôi quay mặt đi và trả lời, “Có lần,....nghe đồn là các nữ
nhân viên được cung cấp một khẩu súng nhỏ...”
“Có một truyền thuyết đô thị như vậy luôn á?!”
Có một sự thật. Vì ở đó có một nữ nhân viên khí chất sát
người sánh ngang với một khẩu súng lục...
Nghe câu nói đùa tai quái của tôi, Ajisai-san bật cười rồi
thở dài một hơi.
“Mặc dù tớ đã nói vậy, nhưng tớ lại không có thời gian để
làm thêm được.”
“K-không có?”
“Ừa. Dù sao thì cũng là kì nghỉ hè. Vì mẹ tớ phải đi làm
nên tớ cần chăm nom đám em trai cho mẹ. Một cái gì đó như là đi làm thêm, tất
nhiên không được rồi.”
“Ra vậy....”
“Ba mẹ tớ đều bận đi làm nên không trách họ được. Đã luôn
là như vậy từ rất lâu rồi.”
Tôi có nên nói gì đó như “Cậu hẳn phải vất vả lắm.” không?
Thực sự thì tôi có thể cảm thông với vấn đề này của cô ấy
một cách dễ dàng? Trong khi tôi vẫn đang cân nhắc xem nên nói gì, cuối cùng
Ajisai-san đã chuyển chủ đề.
“Aaa, xin lỗi, tớ đã nói gì đó kỳ cục rồi. Mình chơi game
thôi.”
“U-ừ.”
Nghe hoàn cảnh gia đình của người khác khiến tôi thấy lo
lắng. Gia đình tôi về cơ bản là tốt rồi. Nhỏ em thì khó chịu thật, nhưng dù sao
thì con nhỏ vẫn tốt chán.
Nghe những thứ như thế này và thế kia từ một người có
hoàn cảnh bình thường như tôi có thể khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
Vì những thứ như gia đình là thứ một mỗi chúng ta thường
tự giải quyết...Rốt cuộc thì, người duy nhất có thể hành động là người nắm rõ
hoàn cảnh đó và lớn lên trong môi trường như vậy....
....và Ajisai-san gặp phải vấn đề như thế.
Bây giờ, vấn đề chính là rốt cuộc thì tôi có đang quá
phòng thủ khi đối diện với tình huống thế này hay không?
Không, tôi hiểu. Chỉ là, có thể cho tôi một dấu hiệu cho
chuyện này trước khi tôi bước vào để có thể chuẩn bị tinh thần không?! Hoặc ít
ra có một gợi ý hay gì đó đại loại vậy!
Khi tôi tình cờ nhận ra một thiếu xót lớn, thì một cái gì
đó đã lọt vào tầm mắt tôi.
.....Hửm?
“Hả? Kii-kun, có chuyện gì vậy?”
Đó là em trai của Ajisai-san! Bé xíu xiu!!
Tóc cậu nhóc trông khá bồng bềnh, và phát ra một khí tức của
một sinh vật nhỏ. Thật đáng yêu. Tôi tự hỏi liệu là cậu nhóc vừa vào tiểu học
phải không. Khuôn mặt của cậu trông rất ngây ngô, chỉ trong vài giây đã vô tình
nắm lấy trái tim tôi. Mặc dù đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên...?
Ha...! Thằng nhóc này, một bản sao hoàn hảo của
Ajisai-san! Tóc và cả đôi mắt của cậu nhóc cũng hệt như Ajisai-san!
Tôi thầm thề rằng sẽ bảo vệ cậu nhóc này và tắm cho cậu ấy
bằng tình yêu trong suốt đời này! Chị lớn Renako nhất định sẽ bảo vệ em...
Cậu nhóc đang bám lấy chân của Ajisai-san.
Aa, sao thằng nhóc này dám cứ như vậy mà chạm vào
Ajisai-san thế chứ...! D-dừng lại ngay! Vậy là quá đủ rồi! Trước đây tôi còn
chưa một lần được chạm vào như thế!
C-cái thằng nhóc này, không thể tha thứ được! Nhóc thực sự
tự lực gacha lấy được vị trí em trai của Ajisai-san hả?! Tôi có nên biến nhóc
trở thành em trai tôi được không?!
Khi tôi gần như đang thực sự nghiêm túc với một đứa
nhóc....Một đứa nhóc khác xuất hiện. Lần này là một cậu nhóc lớn hơn một chút.
Waa, thật đáng yêu!
Ra hai nhóc này là em trai của Ajisai-san....
“Em nữa hả, Kou-kun? Em có muốn chơi game cùng không nè?
Được rồi, được rồi. Nhưng mà trước tiên, hãy qua chào hỏi chị gái kia đàng
hoàng nhé? Em làm được phải không?”
Hai cậu nhóc núp sau chị gái Ajisai, trông có vẻ bẽn lẽn
khi chào. Đứa lớn hơn là học sinh lớp ba tên là Kouki. Em trai của cậu nhóc ấy
là học sinh lớp một, Kippei.
Những con người này được san sẻ cùng một DNA với
Ajisai-san kể từ khi được sinh ra, điều đó có nghĩa là chúng cũng là những sinh
vật cao cấp ngang hàng với cô ấy. Tôi đã làm hết sức mình từ việc làm lễ sùng
bái trước mặt chúng. Trong khi hình dáng thường dân trong tưởng tượng của tôi
đang có một cuộc chiến dữ dội trong tâm trí, thì Ajisai-san trò chuyện với mấy
nhóc em trai của cô ấy.
“Đúng rồi, chị ấy là chị gái mà chị đã nói với em trước
đây, chị gái chơi game cừ ấy. Nếu em muốn chơi chung với chị ấy, đừng mè nheo
và làm phiền chị ấy nhé? Em làm được mà phải không? Hứa nha? Nhớ là chị lớn
Renako đến đây chơi với Chị hai nha?”
Ajisai-san bắt hai nhóc hứa với cô ấy, và chúng gật đầu.
Trong khi vẫn dán mắt vào Ajisai-san, chúng cầm tay điều khiển lên.
“Phiền cậu nha, Rena-chan. Cậu có thể chơi với tụi nhỏ một
chút được không?”
“Được chứ, tất nhiên là được rồi. Dù sao thì tụi mình đã
nói về chuyện này trước đây rồi mà.”
Vâng, đây là cơ hội để tôi cho Ajisai-san thấy mặt tốt của
mình.
Bọn tôi đang chơi TPS chơi theo nhóm, trò chơi bắn súng
góc nhìn thứ 3. Nó không giới hạn độ tuổi và là một trò chơi mà cả người lớn và
trẻ em đều chơi được. Một trò chơi lành mạnh.
Lúc đầu, tôi lo lắng không biết các cậu nhóc này có thể nắm
bắt được các luật hay không...nhưng sau đó tôi nhớ ra là bản thân mình cũng
chơi điện tử rất nhiều từ khi còn là một học sinh lớp một.
Nhưng dĩ nhiên, so với lúc đó, kỹ năng của tôi đã được cải
thiện rất nhiều.
Giờ thì, triển thôi...hãy cho bọn nhóc thấy được những kĩ
năng của một người lớn là như thế nào!
Sau một lúc –
“Chậc! Chị chơi giỏi thật đó!”
“Aa, này! Kippei, tiếp theo đến lượt anh mà!”
“Hở?! Gì chứ, chơi nhanh và đổi lượt cho em đi!”
“Chơi màn trước đó đi! Từ màn trước đó đi mà!”
Y như Ajisai-san đã nói, tôi hoàn toàn nổi tiếng trong
đám cậu trai này rồi.
Vì trình chơi game tốt, ai mà ngờ được tôi lại được kết
quả thế này chứ...khoảnh khắc nổi tiếng này có thể là lần đầu tiên trong đời có
được...
Chờ đã, đây không phải là lần đầu tiên. Lần trước Mai và
Satsuki-san đã giương gươm chĩa súng vì tôi. Hưm, mà khoan, cái đó hơi khác tí,
chắc thế?
Dù sao thì lúc này cả Kouki-san và Kippei-san đều thực sự
rất phấn khích, đến nỗi sự nhút nhát khi nãy của chúng như chưa hề tồn tại vậy.
Như thế này có ổn không, vì tôi không làm gì khác ngoài
việc chơi game? Chỉ chơi một trò chơi như thế này?
“Xin lỗi cậu nha, Rena-chan. Rốt cuộc lại bị hai cậu nhóc
này chiếm lĩnh thời gian.”
“À không, thực sự đâu có sao đâu. Dù gì thì cũng rất vui,
nên cậu không cần suy nghĩ hết!”
Tôi đã không giả trân tỏ ra lịch sự, vì chơi game với người
khác như thế này là một vấn đề lớn lao với tôi. Không liên quan gì đến việc đối
phương là trẻ con hay người không chuyên vì tôi vẫn thích hết. Nhưng nghĩ lại
thật khó cho Ajisai-san, luôn bị hai đứa nhóc vây quanh, tôi có thể thấu hiểu
được đôi phần chuyện này rồi...
“Cậu muốn ngưng bất cứ lúc nào thì cứ nói nhé? Và sau đó
vào phòng của tớ đi.”
“A, được rồi...hả?!”
Phòng của Ajisai-san...? Có lẽ nào, là cái phòng, nơi mà
Ajisai-san dùng để ngủ hằng ngày...?! (lần thứ 7)
Vậy có
nghĩa là cô ấy đích thân mời tôi vào phòng...hơ, chuyện này là thật sao? Nó kiểu
như....kiểu như chúng ta là bạn bè của nhau!
Tim tôi phút chốc đập nhanh hơn. Gần như mất kiên nhẫn,
tôi tập trung nhìn vào màn hình trước mặt.
Tuy nhiên, đến bao giờ mới xong đây? Không thể biết được.
“Nè, Kou-kun, Kii-kun, tụi chị muốn về phòng, nên chơi
nhiêu đây là được rồi nha?”
“Ể, một chút nữa đi mà!”
“Rena-chan, nay tớ có nướng một cái bánh phô mai đó, cậu
muốn ăn thử không?”
“Aa, dĩ nhiên rồi! Mà để xong trận này đã!”
“Nè, đến lúc mấy em làm bài tập hè rồi đó!”
“Em đã làm hồi sáng rồi mà!”
“Tới lượt của anh! Đến lượt anh rồi! Kippei -!”
Tôi bị cuốn theo sự hào hứng của chúng và tiếp tục chơi
cho đến khi –
Ajisai-san mất bình tĩnh.
“ U là trời !!!”
Hở?
Vào thời khắc đó, tôi cảm giác như thế giới trở nên ngưng
đọng.
Mọi thứ như thể đóng băng. Tôi thậm chí còn không thở được.
Giọng nói vừa rồi...có phải là của Ajisai-san không....?
Điều tiếp theo của cuộc đấu tranh tư tưởng bên trong tôi.
Tôi nhất định không muốn thấy điều gì đó chấn động, nên phản ứng như thế nào.
Và thế là, tôi chậm rãi nghển cổ.
Khi nhìn về phía cô ấy, Ajisai-san đang lắc tay lên xuống
và khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên.
Ra vậy, tiếng la ban nãy, t-thực sự là từ Ajisai-san...!
Tim tôi đập nhanh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một
Ajisai-san lớn tiếng dù không phải đang trong giờ học nhạc. Từ trước đến giờ không
có bất kì ai trong lớp làm trái ý cô ấy...
Người chị gái bĩu môi tóm lấy đầu Kouki-san và Kippei-san
như ôm hai trái dưa hấu.
“Hừ! Nãy giờ chỉ có mỗi Kou-kun và Kii-kun thôi! Mặc dù
hôm nay chị đã rất mong chờ, nhưng tại sao hai em không giữ lời hứa của mình chứ!
Các em đã hứa là chỉ đến ba thôi đúng chứ?! Đã hứa là không chơi quá lâu rồi mà
!? Hừ!!”
Tôi choáng váng. Cảm giác như nhìn thấy giáo viên đột
nhiên trở nên cáu gắt giữa lớp học yên tĩnh.
Kouki-san và Kippei-san....
Aa, chúng vẫn tiếp tục chơi! Chúng hoàn toàn như không
nghe không thấy đến lời cô ấy nói ư ?!
Ể, gì vậy trời? Trước đây, Ajisai-san từng nói như thế
này....nói rằng cô ấy là một người chị gái dễ nổi nóng. Ơ, đây không phải là
truyền thuyết đô thị ? Đây là một chuyện xảy ra như cơm bữa?
“Hai cái đứa này, có đang nghe chị nói gì không hả?! Chị
đang nổi giận đó biết không?! Hừ!”
Ajisai-san tiếp tục càu nhàu mất kiên nhẫn. Cô giật tay cầm
điều khiển khỏi chúng. Các cậu trai nhỏ cũng không dễ đối phó gì, liền dễ dàng
lùi lại vừa chiến vừa la ó.
Đây là một cuộc chiến giữa anh chị em trong một hộ gia
đình...
Aa, haaaa...
Nhìn thấy tình cảnh đang diễn ra trước mắt, đầu óc tôi đã
quá tải đến độ không nghĩ được gì.
Khi tôi vẫn còn đang cứng đơ ra đó, không biết nên làm
gì, thì Ajisai-san đã đưa đám em trai của cô ấy trở lại phòng của chúng.
“Hừ....hừ...!”
Những gì còn lại là hơi thở gấp gáp của Ajisai-san và mái
tóc rối bù lên của cô ấy.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy cô ấy trở lại. Không thể nhìn được
khuôn mặt của cô ấy trong lúc này.
Ơ, ơ....
Tôi đã rất lo lắng và nghĩ rằng cô ấy sẽ tức giận nếu tôi
phát ra bất kỳ âm thanh nào ngay lúc này.
Nếu tình cờ tôi nhận phải sự tức giận đó, dù chỉ 1 phần
trăm thôi, nó sẽ giống như một con cừu non làm trái ý đấng tạo hóa. Và sẽ là dấu
chấm hết cho tôi.
Mồ hôi lạnh chảy dài trên người, tôi lặng thinh run rẩy
trên sô pha.
“....Rena-chan.”
Cơ thể tôi run lên.
“Ơ-ơi...”
Tôi không còn quan tâm đến xem ai là người sai ở đây. Điều
quan trọng nhất là làm thế nào để tôi thoát hỏi cái tình huống khó xử này. Hiện
tại, phải đợi thời điểm thích hợp để thực hiện động tác dogeza
Ghi chú :
Dogeza là động tác cúi bao
gồm đặt hai cánh tay của bạn ở hai bên hoặc siết chặt chúng ở phía trước thắt
lưng của bạn và uốn cong ở hông. Cúi càng sâu thì nó càng trở nên chân thành và
trang trọng.
Từ từ chậm rãi, Ajisai-san dùng cả hai bàn tay che lấy mặt.
Đôi tai hơi lộ ra nét đỏ bừng.
“....tớ xin lỗi vì để cậu thấy những tình cảnh như vậy....”
Ư....tôi nên làm gì bây giờ?
“Ơ, cậu đang nói về vấn đề gì á?”
“Thực sự là tớ đã không chú ý lắm trong lúc chơi game!
Ehe!”
Giả vờ điên khùng như vậy cũng là một lựa chọn, nhưng xem
xét tình hình của tôi, có một số tùy chọn khác mà tôi không thể chọn, dù bất kể
là thế nào đi nữa.
“U-ưm...tớ - không sao...”
Thậm chí không có lấy một lời nói đùa để xóa tan đi tình
hình hiện tại. Tôi chỉ gật đầu.
Sau đó, giọng của Ajisai-san trở nên nhỏ hơn bình thường.
“Xấu hổ quá đi....”
Aaaaaa.......
Ajisai-san đang thấy rất xấu hổ....!!
“Đ-đừng bận tâm chuyện đó, thực sự ấy!”
Tôi không thể để tình trạng này kéo dài hơn nữa! Mặc dù
nói vậy, Ajisai-san ngượng ngùng lại trông thật đáng yêu.
Nhưng nếu để trái tim cô ấy bị san chấn thế này, thì tôi
cũng đau lòng lây!
Tôi quyết tâm bỏ qua bất kỳ sự xấu hổ nào mà tôi sẽ tự đặt
mình vào vị trí rồi hỗ trợ cô ấy.
“Nè, ưm, tớ cũng vậy đó! Tớ đã choảng nhau với nhỏ em gái
cũng khá nhiều lần! Toàn là chửi bới với xúc phạm nhau thôi! Là chị em ruột cũng
giống như một mối quan hệ yêu và ghét vậy, đúng chứ!? Cho nên, tớ nghĩ cậu cũng
thế! Phải không?”
“.....Ưm.....”
“Tất nhiên mọi người có những mặt khác nhau giữa hoàn cảnh
gia đình và trường học đúng không? Ngay cả khi tớ có hành động khác khi ở trường
và khi ở nhà, nói sao ta, nó hoàn toàn khác nhau! (sự thật là vậy). Thành thật
mà nói thì có chút ngạc nhiên nhưng điều đó hoàn toàn bình thường, vì vậy...ưm,
cho nên, ưm, ơ, không sao hết! Hoàn toàn bình thường!”
Nhưng mà...
Dù tôi có cố gắng động viên cô ấy bao nhiêu đi chăng nữa,
thì sự lấp lánh của Ajisai-san vẫn không trở lại cho đến khi tôi không còn thời
gian ở nhà của cô ấy.
Trên thực tế, tôi càng cố gắng động viên bao nhiêu, thì
tình trạng của cô ấy càng trở nên tồi tệ bấy nhiêu.
Quả nhiên là một vòng luẩn quẩn...!
“N-ngon quá! Bánh này ngon thực sự! Quả thực là một mĩ vị
Ajisai-san nhỉ?!”
“Ừ....”
Trong tình huống này, tôi thực sự không thể thưởng thức
trọn vẹn được chiếc bánh phô mai của Ajisai-san được. Thật là lãng phí, thậm
chí nếu chết nghe còn dễ dàng hơn...
_____
“Chị về rồi đây....”
“Mừng chị đã về.”
Ngay sau khi về nhà, tôi gục xuống ghế sofa như một cái
xác không hồn.
Uuuu, mệt mỏi thực sự...
Có ai lại nghĩ rằng việc cổ vũ cho người khác lại khó
khăn và chiếm gần như toàn bộ năng lượng của mình chứ? Nó giống như là việc
truyền máu cho người bị thương vậy, tôi không còn một tí máu nào trong người.
“Sao thế?”
Em gái tôi hỏi, nhỏ đang ngồi trong phòng ăn, chơi điện
thoại và tôi thì rên rỉ như một thây ma.
“Chị không phải đã đến nhà của Ajisai-senpai à?”
“Có, nhưng mà...”
Tay chân vẫn lười biếng mà duỗi ra trên sofa, tôi chỉ cựa
mình quay mặt sang nhìn nhỏ.
“Sự thật là-“
Lúc đầu, tôi cảm thấy ngập ngừng về việc có nên nói với
nhỏ hay không, nhưng sau đó, rốt cuộc thì tôi cũng đã nói hết cho nhỏ nghe. Tôi
nói chuyện với nhỏ thật suôn sẻ và nhỏ cũng rất giỏi lắng nghe người khác...
“Fufu.”
Khi tôi đang chơi game cùng với Ajisai-san, thì những đứa
em trai của cô ấy đã tham gia cùng và không chịu ngừng chơi, và rồi cô ấy đã nổi
giận. Sau đó, tâm trạng Ajisai-san trở nên u ám và tình hình cũng không được cải
thiện gì hết.
Trong khi vẫn ôm lấy điện thoại, nhỏ em gái tôi cười toe
toét như thế nhỏ đã tìm ra được nguyên nhân.
“Hiểu rồi. Có vẻ như Ajisai-senpai thực sự muốn có khoảng
thời gian của riêng mình với chị.”
“...Hở?”
Nghe câu trả lời bất ngờ của nhỏ, tôi tự hỏi liệu có phải
nhỏ đã không nghe trọn vẹn chuyện tôi kể hay không.
Em gái tôi dễ dàng đọc được suy nghĩ đó.
“Bởi vì, lý do khiến chị ấy nổi cáu là vì những đứa em
trai của chỉ đã làm gián đoạn đi quãng thời gian của chị ấy với chị đúng chứ?”
Hở...?”
Không, đó là....hả?
“Chứ đó không phải là cậu ấy nổi cáu vì đã luôn kìm nén sự
khó chịu của mình với những đứa em trai của mình?”
“Vậy trông chị ấy có phải giống như một người như thế với
chị hay không?”
Ra là thế!
“V-vậy....đại khái là, vì Ajisai-san tốt bụng nên cậu ấy
không muốn làm phiền vị khách của mình hay điều gì đó đại loại vậy và rồi cô ấy
cảm thấy nó thật tệ?”
“Chà, cũng có thế lắm.”
Nhìn thấy nhỏ em dễ dàng đồng tình lí do đó của tôi,
trong lòng như có cơn gió lạnh thổi qua.
Khi tôi nhận ra điều đó sâu trong tâm trí, tôi muốn nhỏ
em mình nhẹ nhàng trả lời rằng “Không đúng, vì Aijsai-senpai thực sự coi chị là
một người đặt biệt với chỉ <3”, đó là khoảnh khắc tôi cảm thấy tuyệt vọng
trong lòng. Đi chết đây.
“Nhưng em nghĩ đúng là chị ấy có hơi stress quá. Dù gì
thì Ajisai-senpai cũng đã chăm nom đám em trai mình cả kỳ nghỉ hè.”
“Đúng là vậy thật, hơ...”
....Hửm? Tại sao nhỏ này lại biết chuyện đó nhỉ...? Mặc
dù hôm nay là lần đầu tiên tôi biết được...có lẽ nào...họ đã có liên lạc với
nhau?
“Với em thì chuyện này không khả thi chút nào, nếu em được
bảo phải chăm nom chị gái lớn của mình mọi nơi mọi lúc như thế được.”
“Cơ mà, sao vai trò bị đảo ngược vậy?!”
Em gái tôi nhún vai như thể cô ấy cho rằng tôi vô vọng rồi.
Thật là một bộ mặt trơ tráo mà. Nhỏ hoàn toàn khác hẳn với những đứa em dễ
thương của Ajisai-san. Tự nhiên muốn tráo đổi ghê nơi.
Không...Ưm, những cậu nhóc đó trông có vẻ cũng phiền
không kém.
Nằm úp mặt xuống ghế dài, tôi lẩm bẩm: “Không thể đi đâu
trong kỳ nghỉ hè, hơ...”
Tôi tự hỏi nó cảm thấy như thế nào. Cố gắng tưởng tượng
ra cảm xúc đó của cô ấy, nhưng dường như không thể được.
Ngay từ đầu tôi đã không lưu tâm. Tình huống đó không phải
là điều gì đó khiến tôi khó chịu....
À, nhưng sẽ cực kỳ khó cho tôi nếu phải dành cả ngày trời
để trông nôm đứa em nhỏ của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không có khoảng thời
gian cho riêng mình...? Chắc tôi sẽ kiệt quệ mất.
Tôi lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách của mình ra và
lướt nó một cách ngẫu nhiên.
Thoạt nhìn, trông như tôi đang lãng phí thời gian của
mình, nhưng sự thật là tôi có thể khôi phục MP của mình khi chơi điện thoại như
thế này...
Điện thoại là một liều thuốc hồi phục MP hữu hiệu thời nay.
Vào lúc đó, tên của Ajisai-san đột nhiên xuất hiện trên
màn hình.
....hửm?
Hả....! Hơ? Đ-đây là..?!
Một cuộc gọi đến!
Tôi vội vàng bật dậy, suýt nữa chạy ra khỏi phòng khách để
trả lời cuộc gọi của cô ấy.
“Alo...Rena-chan?”
Giọng nói ngọt ngào của Ajisai-san.
“A, ừ, tớ nè, Amaori Renako.”
“Ừa...tớ xin lỗi vì lại gọi sớm thế này.”
Tôi thở phải nhẹ nhõm.
Giọng cô ấy khi xin lỗi có vẻ điềm tĩnh và không mang nét
chán nản gì.
Cô ấy có thể đã làm hòa với đám em trai của mình sau khi
tôi về nhà. Vậy thì tuyệt rồi. Tôi cảm thấy vui trong lòng.
“Không đâu, đừng bận tâm.”
Tôi thực sự không cảm thấy phiền chút nào. Thực sự.
“Mặc dù cậu đã tranh thủ để đến nhà tớ chơi, nhưng lại để
cậu thấy một tình huống khó coi như vậy...”
“L-làm gì có. Tớ đã nhìn được một khía cạnh khác của cậu.
Bằng một cách nào đó, nó, khá là dễ chịu, tớ thích điều này!”
“Tớ thực sự xin lỗi.”
Nghe cô ấy xin lỗi hết lần này tới lần khác, khiến lòng
tôi có chút nhói.
Giọng nói của Ajisai-san thực sự thể hiện được cảm xúc của
cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang bối rối cũng giống như là khi cô ấy
đang vui.
“Cậu thực sự không cần phải...”
Vì tôi luôn làm phiền cô ấy trong cuộc sống hằng ngày.
Giá như tôi có thể làm cho cậu ấy hiểu được sự tồn tại của
cậu ấy là một sự cứu rỗi lấy cuộc đời tôi như thế nào. Tôi thậm chí sẽ hy sinh
một hoặc hay cánh tay vì cô ấy, và có vẻ vẫn chưa đủ.
Chà, nếu tôi nói với cô ấy như thế, tôi cá là chỉ tổ làm
phiền cô ấy thêm nhiều hơn, cho nên tôi sẽ không nói...dù sao thì cô ấy cũng
không cần vòng tay này của tôi mà....
Tuy vậy, nghe giọng nói chán nản của cô ấy khiến tôi nảy
sinh cảm giác tội lỗi với sự kém cỏi của mình, khiến lòng ngực tôi đau đớn
không chịu được. Đây là lí do tại sao tôi phải cố gắng hết sức để trả lời cô ấy
bằng một giọng điệu sôi nổi.
“Cho nên, ưm, cậu không cần phải bận tâm đâu! Lần sau
cùng chơi tiếp nhá!”
“Ừm...”
Ực, phản hồi như vậy cũng là một thất bại...
Có lẽ nào cô ấy đang nghĩ điều gì đó tương tự lại xảy
ra...? Tôi có thể làm gì để xoa dịu đi trái tim của Ajisai-san...?
Những thức mà tôi có khả năng...?
Ngay trước khi tôi mở miệng và nói, “Ajisai-san, tớ sẽ
đưa cho cậu 10 ngàn yên!”, Ajisai-san lại lên tiếng.
“Đúng vậy, nên tớ đã quyết định...”
Ơ...? Không khí đã thay đổi.
Cô ấy không cần 10 ngàn yên của tôi. Cô ấy đã đủ mạnh mẽ
để tự lực đứng lên một lần nữa bằng chính đôi chân của mình. Đúng như mong đợi
từ một Ajisai-san mà.
Nhận thấy được sự cải thiện tâm trạng, tôi đã vượt lên một
bước.
“Hả, sao đó, là chuyện gì vậy?”
“Ưmm, cậu biết đó.”
Ajisai-san có vẻ như cô ấy đang nói cho tôi nghe một kế
hoạch tối mật, quan trọng của cô ấy.
Với mọt giọng nói đáng yêu, cô ấy thì thầm,
“Tớ đã quyết định bỏ trốn khỏi nhà.”
He he....
Bỏ trốn, ơ....
.....Hả?!
Đ-đợi đã, dừng lại một chút _Ể?!!?!?
___________
Ajisai-san định sẽ xuất phát vào ngày mai trên chuyến tàu
đầu tiên.
Dường như cô ấy đang rất nghiêm túc.
Tôi không biết nên nói gì với cô ấy. Vào thời điểm đó,
tôi đã trả lời một cách thiếu suy nghĩ, ‘Cậu
sẽ khiến mọi người lo lắng đó...’ và cô ấy vui vẻ nói rằng ‘Không sao đâu mà, không sao đâu.”
Cô ấy thực sự đã quyết tâm làm điều này.
“Đừng có lo lắng, không có sao đâu. Không phải tớ làm
chuyện này vì túng quẩn hay gì cả.”
Nghe giọng nói hờ hững đó, tôi không thể nói được gì khác
ngoài việc câm nín.
Đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt được mà chỉ nằm lăn lộn
trên giường.
Ajisai-san...
Cô ấy nói là không làm chuyện này vì túng quẫn...nhưng
tôi vẫn tự hỏi liệu đó có phải là vì cái sự ngoan cố không...
Đối với Ajisai-san, người luôn cân nhắc mọi việc một cách
thận trọng, hành vi vừa rồi thật khác xa so với cô ấy mọi khi. Như nhỏ em gái
tôi đã nói trước đó, nhưng thực sự như một giọt nước tràn ly, do sự căng thẳng
bấy lâu tích tụ thành....?
Ực.
Mọi chuyện có trở nên khá hơn khi tôi nói một cái gì đó
không nhỉ?
Những câu như, cậu sẽ làm gia đình lo lắng hoặc những đứa
em nhỏ của cậu đã tự kiểm điểm lại....
Nếu tôi nói ra những điều nghe như sặc mùi đạo đức giả
đó, và bởi bất kỳ cái gì gây ra cảm giác tội lỗi cho Ajisai-san, liệu có ngăn
được cô ấy làm điều này không....(tạm bỏ qua câu hỏi liệu tôi có thể xoay sở để
làm điều đó thật hay không)
Ajisai-san tốt bụng. Cô ấy là người luôn ưu tiên người
khác trên bản thân mình.
...nhưng, nếu tôi nói thế, có thể một lần nữa ngăn được
cô ấy, và rồi cô ấy sẽ làm vẻ mặt ủ rũ đó. Nghe có vẻ tủi thân, có lẽ cô ấy sẽ
nói “Cậu nói phải...như những gì cậu nói.
Khi đó tớ hơi mất bình tĩnh” với một nụ cười yếu ớt.
Khi tưởng tượng ra cảnh đó, ngay lập tức lồng ngực tôi
đau nhói. Xin lỗi, có lẽ tôi sẽ chết nếu chứng kiến điều đó thành sự thật...
Nếu cô ấy nói rõ ràng với gia đình, từ bỏ kế hoạch kia, và
điều tương tự lại xảy ra, tôi chắc chắn Ajisai-san sẽ chịu được thôi.
Vì cô ấy ưu tiên lợi ích của người khác hơn lợi ích của bản
thân mình....
Ực...
Tôi cứ vò đầu bứt tai xoay qua xoay lại trên giường.
Nếu đó là để châm ngòi nổ, tại sao không thử đi karaoke,
hoặc đánh bóng chày ở trung tâm chứ! Tại sao lại chọn bỏ trốn khỏi nhà?
Ajisai-san!
Chuyện đó rất nguy hiểm!
Aijsai-san du lịch một mình, điều đó thực sự mạo hiểm! Dù
điểm đến của cô ấy là ở đâu đi nữa, cũng có thể ngẫu nhiên bị một kẻ nào đó tấn
công! Một mùa hè đầy phiêu lưu mạo hiểm một mình!
Nếu cô ấy gặp một cậu trai ăn nói ngọt ngào rồi bị dụ dỗ,
rồi yêu, rồi cô ấy sẽ về nhà trông bộ dạng trưởng thành hơn....
Không, không, cái đó vẫn còn có thể chấp nhận được đi.
Điều gì sẽ xảy ra nếu người bắt chuyện với cô ấy là một kẻ
không ra gì? Hoặc có thể là một phụ nữ nham hiểm thích đùa giỡn trái tim thiếu
nữ, sau đó sẽ vứt bỏ cô ấy một cách không thương tiếc?!
Người phụ nữ xấu xa: Kìa
cô gái, đang ở một mình ư? Ồ, bỏ nhà à? Hẳn là phải cực khổ lắm. Có muốn đi
chơi cùng không? Ổn thôi mà. Chị không làm gì em đâu, vì vậy em đừng lo lắng gì
hết nhoa ♡.
Ajisai: Ể, thật vậy
ạ? Yay, cám ơn chị♪
Tôi sẽ không để điều đó xảy ra được !!!
Ajisai-san, một cô gái tốt bụng và không có khả năng tự vệ,
nhất định sẽ bị ăn thịt mất!
Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, cô ấy sẽ đến trường và trông
giống như một yanglake, với những chiếc cúc áo được cởi phanh ra, và chào đón bọn
tôi một cách phóng khoáng “Yo, chào mấy
gái♪”
Và khi buổi học kết thúc, Ajisai-san yanlake sẽ sôi nổi
nói điều gì đó như, “Âu, só rì nha ~ Tớ có một cuộc hẹn với người bạn gái thứ 3
rồi~♪” và rồi
tôi sẽ chỉ có thể lùi bước nhìn cô ấy từ phía sau.
Và thế là chấm hết...
Mãi bọn tôi mới trở thành bạn bè của nhau...nhưng cuối
cùng cô ấy lại bị một số thành phần xấu xa làm cho hư hỏng và rồi trở thành một
thiên thần sa ngã...
Sau đó, Ajisai-san sẽ bỏ học, bọn tôi sẽ không gặp được
nhau và rồi vĩnh viễn không bao giờ được đi chơi cùng nhau nữa...
Tôi dĩ nhiên là không muốn điều đó tí nào!
Tôi không có đủ tự tin để trải qua những ngày trung học của
mình mà không có Ajisai-san được! Vì dù sao thì Mai và Kaho-chan cũng thường đi
chung với các nhóm khác! Và tôi không có ai để trò chuyện! Có ai chứ?
Satsuki-san sao?! Satsuki-san thậm chí còn không thèm nói lấy một câu!
Tôi cảm thấy như đầu mình muốn nổ tung. Tôi rúc mình vào
trong chăn.
Không, không muốn điều đó. Đừng đi mà Ajisai-san...đừng bỏ
rơi tớ...
Xin hãy ở cạnh tớ mãi mãi....
Mãi mãi bên tớ, Ajisai-san, người luôn trò chuyện với tôi
bất cứ lúc nào tôi thấy cô đơn khi không có ai nói chuyện cùng...
Uuuu, huhu....
Tôi đã trải qua một đêm gần như không ngủ được _
Và sau đó, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
________
“Hở?”
Đó là một buổi sáng tinh mơ, đủ sớm để những con ve sầu
thậm chí còn chưa thèm cất tiếng kêu.
Cơn gió mùa hè ấm áp dưới bầu trời trắng xóa, không có sự
hiện diện của bất kỳ ai.
Trong bối cảnh đó, Ajisai-san vừa đến nhà ga, trên lưng
mang một chiếc balo. Cô mở to mắt.
“Rena-chan?”
Thật bất ngờ, chính là tôi đấy.
“N-nè, Ajisai-san.”
Nở một nụ cười héo hon, tôi khẽ vẫy tay.
“Rena-chan, sao cậu lại ở đây...?”
Tôi đã vội vàng thu xếp quần áo và những thứ khác vào
trong một cái balo, rồi mang nó lên vai. Bọn tôi trông như những người bạn đang
gặp nhau tại điểm hẹn đã hẹn trước và cùng nhau đi du lịch.
Chậc, tôi đã tự thân vận động làm điều này một mình...
“Không, cậu thấy đó, bằng lí do nào đó, tớ đột nhiên lại
muốn đi đâu đó du lịch...”
Vì cô ấy định nói sẽ lên chuyến tàu đầu tiên, nên tôi
không còn lựa chọn nào khác là rời nhà sớm hơn một tiếng và đi bộ về phía nhà
ga này.
“Nhưng sau đó tớ có một chút lo lắng khi nghĩ rằng mình sẽ
phải đi một mình! Vì thế nên tớ đã có một ý tưởng, chúng ta hay là đi cùng nhau
đi...!”
Ahaha, ahaha, tôi cười khan.
Ajisai-san không di chuyển dù chỉ là một inch, ánh mắt cô
ấy vẫn dán chặt lên tôi.
....rốt cuộc thì cách này có thực sự hiệu quả?
“Rena-chan.”
Ực, tôi không muốn nghe điều này chút nào.
Tôi định là không làm gánh nặng cho Aijsai-san, nhưng rốt
cuộc lại rơi vào tình huống khó xử này đây...
....nhưng, ít ra thì, tôi cũng đã quyết tâm làm điều này
một cách đúng đắn và đi đến đây.
Cả những điều tốt và xấu. Cứ nghĩ là cứ để lại mọi thứ ở
nơi này.
Vì Ajisai-san nói là cô ấy muốn trốn đi, nên những gì tôi
có thể làm là để cô ấy làm bất cứ điều gì mình muốn. Ajisai-san là người luôn tử
tế với mọi người xung quanh và giúp đỡ bất cứ ai cần sự giúp đỡ.
Tôi không thể tự nói điều gì đó nghiêm túc như “Nếu cậu
đi đột ngột như thế,cậu sẽ làm gia đình mình lo lắng đó.” Với Ajisai-san.
Ajisai-san không phải là người mong được đáp trả lòng
nhân ái từ những việc làm tốt của mình, nhưng thế giới không đối xử với
Ajisai-san như cách cô ấy đã đối xử, những thứ đó chẳng có tí giá trị nào trong
mắt tôi.
Đó là lý do !
Tôi sẽ để Ajisai-san làm bất cứ điều gì cô ấy muốn! Tôi đảm
bảo rằng Ajisai-san sẽ không gặp rắc rối, rằng tôi sẽ ở bên cạnh và bảo vệ cô ấy!
Và kết quả là thế này đây!
Không, à, một nửa trong số lí do đó đến từ mong muốn của
chính tôi, rằng tôi không muốn cô ấy cứ thế mà bỏ rơi mình!
....và mọi chuyện diễn ra như vậy đấy, nhưng _
Ajisai-san vẫn cúi xuống và không nói gì.
Nếu cô ấy trả lời: “Không,
phiền phức lắm, về nhà đi. Dù sao tớ đang mong chờ một kỳ nghỉ hè mạo hiểm của
riêng mình” thì chắc tôi sẽ mất trí luôn quá.
Tôi rụt rè lén nhìn phản ứng của cô ấy.
Ajisai-san, cô gái đang đeo ba lô trên vai_
_Với khuôn mặt như đang hối lỗi, nắm lấy tay tôi.
“Tớ xin lỗi Rena-chan....vì đã khiến cậu phải lo lắng như
vậy. Nhưng, cậu đi như thế có thực sự ổn không vậy...?”
Nếu cô ấy nhìn chằm chằm từ một góc thấp hơn như thế này,
tôi chắc một điều rằng không một ai trên thế gian này có thể cưỡng lại được sức
hút quyến rũ của cô ấy, khiến cho bất cứ ai cũng phải hoa mắt choáng váng.
Ajisai-san đã mong muốn tôi ở lại với cô ấy_
Hai má tôi ngay lập tức nóng bừng.
“T-tất nhiên rồi! Dù sao tớ cũng không có gì để làm mà!
Thay vì ngồi như tượng ở nhà, thì tớ cũng muốn đi một chuyến du lịch cùng với cậu,
nhất định sẽ rất vui_”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ấy đã kéo tôi vào lòng và
ôm chặt.
Là Ajisai-san! Đang ôm lấy tôi!
Ư, uwaaaaa....
Hơi thở của tôi như ngừng lại. Tim đập thình thich, và tầm
nhìn của tôi mờ dần.
Bên tai tôi, Ajisai-san thì thầm, “Cám ơn cậu,
Rena-chan.”
“Ư-Ưm....”
Và sau đó, cùng với Ajisai-san, bọn tôi lên chuyến tàu đầu
tiên đó, và khởi hành đến một thành phố không rõ.
Hai nữ sinh trung học cùng nhau hướng tới một mùa hè đầy
phiêu lưu.
Tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, nhưng xét về
ngân sách, nó chỉ đủ cho ba ngày hai đêm...liệu tôi có thể thực sự sẽ bảo vệ được
cô ấy trong khoảng thời gian này không...
Không, vấn đề không phải là có thể hay là không. Tôi chắc
chắn sẽ bảo vệ cô ấy ngay cả khi mạng sống của mình đang ở trên bờ vực thẳm!
....Ưm, tôi cảm thấy toàn bộ chuyện này không ổn lắm!
_________
Câu chuyện
của Sena Ajisai (3) – những điều tớ muốn nói với cậu.
Câu chuyện này là chuyện xảy ra lúc sau, một câu chuyện đến
từ tương lai.
Đó là trên tàu, khi bọn tôi trở về Tokyo sau chuyến đi của
mình.
Ajisai mỉm cười khi cô ấy nhìn Renako ngồi bên cạnh,
nghiêng đầu.
(Chuyến cùng nhau
đi trốn này khá là thú vị...)
Và đó là nhờ Renako, vì cô ấy đã thực sự ở bên cạnh cô.
Cùng nhau chơi bóng bàn, rồi ngâm mình trong suối nước
nóng.
Renako đã lắng nghe tất cả những gì Ajisai muốn nói, cho
dù đó là về điều khiến cô thấy phiền lòng hay cảm giác u ám trong lòng ngực. Lần
đó khi cô gọi điện cho gia đình, cô đã có thể thành thật hơn với chính mình...
Cô khá bất ngờ khi nửa chừng Mai đã cùng tham chuyến đi với
bọn họ, nhưng dù sao cũng rất thú vị. Cả ba người họ đã đi dọc theo bờ biển xa
lạ, và có cảm giác như đến một đất nước xa lạ nào đó.
Cô chắc chắn rằng mình sẽ không sao
(Tớ thực sự biết ơn vì mọi thứ, Rena-chan)
Cô ấy vuốt ve mái tóc mượt mà của Renako, cảm giác chạm
vào thật dễ chịu.
Cô đã tự hứa với lòng mình rằng nhất định sẽ trả ơn cô ấy
bằng bất cứ hình thức nào.
Renako đang ngủ say, ngả đầu vào Ajisai.
Cảm nhận được cảm giác đó, cơ thể Ajisai trở nên căng thẳng,
và cô chuyển tay sang tay của Renako.
Được nửa chừng, cô ấy dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài
đang lướt đi.
(Từ bây giờ và mãi mãi, cả hai chúng ta...sẽ mãi là bạn của
nhau.)
Người bạn yêu quý của tớ.
Hạnh phúc của cậu cũng là hạnh phúc của tớ.
Cô chắc chắn những cảm xúc của mình sẽ không bao giờ thay
đổi. Cô không muốn cảm giác này thay đổi.
Cô mấp máy môi trong tiếng thì thầm lặng lẽ. Ajisai một lần
nữa nhắm mắt lại.
Chuyến tàu mà họ đang đi đang nhanh chóng trở về nhà.
Mang theo rất nhiều kỉ niệm của hai cô gái về nơi của chính
mình.
Đôi lời dịch
giả: Yo! Mọi người nghỉ tết vui chứ! Chương này nói ngắn không
ngắn, dài cũng không quá dài (9k từ), nhìn chữ không là chữ đôi khi cũng ngán thật,
nhưng cứ lâu lâu dịch một ít rốt cuộc cũng xong một chương :D
Nhận xét