Volume 3_ Lời mở đầu

 

Cảm giác bức bối, chỉ muốn trốn đi. Thật muốn chạy ngay về nhà.

Tôi, một học sinh cao trung năm nhất tầm thường, Amaori Renako, vừa ngồi trên ghế vừa toát mồ hôi hột.

Một cảm giác vô cùng lạc lõng làm sao...!

Đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng dù vậy, ánh nhìn đi tới đâu, chỉ có những người lấp lánh nổi bậc lọt vào tầm mắt tôi. Nhìn ngoại hình thôi cũng đủ biết họ là người làm trong nghề. Dám chắc là những chủ đề họ đang đề cập, đều liên quan đến thời trang. Hẳn là bọn họ bận rộn đến tối mặt.

 

Mặt khác cũng có một vài người lớn hơn tôi vài tuổi, từ vẻ đẹp lộng lẫy của họ, trông như đến từ một thế giới khác. So với tôi mà nói, người chỉ có thể dựa vào bộ quần áo của mình, cảm thấy thật giống như một con cá dưới biển sâu bị bẹp dí bởi sức ép từ bọn họ...

 

Không, khoan đã, có lẽ nào tôi thực sự có thể bị giày xéo hai, ba bộ phận bởi tình huống này....?

Hiện tại tôi đang trong kỳ nghỉ hè, và tôi ở Shibuya Hall, đang sân khấu của một sự kiện biểu diễn thời trang.

Nhưng lần này, không phải là tôi bị lừa hay thế nào.

Các hoạt động trong kỳ nghỉ hè của tôi chia ra khá nhiều công việc, bao gồm bài tập về nhà – chơi game – chơi game – làm bài tập – chơi game – chơi game, và do đó tôi cảm thấy khá bất ổn.

 

À, không, tất nhiên là tôi rất thích cái thời khóa biểu đó và cảm thấy mình vẫn sống vui vẻ trong kỳ nghỉ hè này. Nhưng nếu tôi lại có thói quen như thế, và quên mất mình là một nữ sinh sáng giá với tâm hồn tươi mới, tôi có khả năng lại quay trở lại phiên bản là một otakku mất.

Tôi đã bỏ công rất nhiều trong ba tháng qua và không thể để chúng đổ sông đổ biển chỉ vì kì nghỉ hè này được. Hãy tưởng tượng nếu bản thân lại quay trở lại làm con cá bột quèn nhỏ đó một lần nữa. Tôi sẽ phải làm lại mọi thứ từ đầu, và điều đó có nghĩa là địa ngục lại một lần nữa lặp lại. Tôi nghỉ một chút thôi mà.

Và trong hoàn cảnh hoang mang đó, tôi, người đã tận hưởng máy điều hòa trong phòng và không bước chân ra khỏi đó trong nhiều ngày, đã nhận được một lời mời đột ngột từ người bạn thân nhất của mình. Một lời mời rất có thể đánh tan đi cái hoàn cảnh lúc này...mặc dù là tôi đã nghĩ rằng sẽ không có chuyện như thế xảy ra.

Tóm lại, với lòng biết ơn to lớn, tôi liền ngay lập tức đồng ý và bay ra khỏi cái tổ của mình.

Những chỗ ngồi xung quanh tôi dần dần chật kín người.

Mọi cảm giác về sự tồn tại của tôi dần tan biến, và nhìn ảnh bìa tờ pamphlet* trên tay đọc lại lần nữa. Sự kiện ra mắt của thương hiệu thời trang QR.

 

Và trên đó, tôi nhìn thấy một bức ảnh của cô gái tóc vàng.

 

Ghi chú: * thật ra không biết gọi nó là gì, nên mình để nguyên là pamphlet. Mọi người có thể xem hình dưới đây để dễ hình dung.

 



 

Cô ấy thật thanh lịch. Tóc được tết ra sau, và đang ôm một bó hoa nhỏ, tư thế vững chãi và đôi mắt nhìn thẳng. Oozuka Mai.

Mối quan hệ của bọn tôi là một kiểu mà cả hai đều thành thật về con người thật của mình, với tư cách là người bạn Rema, một mối quan hệ giống như là tình bạn mà cả hai đã tự đặt.

Và-

Ngay lúc đó, đèn được tắt đi hoàn toàn và mọi thứ trong mắt tôi chìm vào bóng tối.

Đồng thời, trên sân khấu được phủ lên một ánh sáng nhẹ, lấy đi sự chú ý của tất cả mọi người.

Cảm thấy có chút lo lắng, như thể tôi đang chuẩn bị cho một điều gì đó hoành tráng sắp diễn ra vậy, và mọi người đều hướng mắt về sân khấu.

Đó là một gì đó rất ư là khác biệt so với ngày thường của mình. Những người mẫu xuất hiện và bước đi trên đường băng.

Uwaaa....mặt họ nhỏ nhắn, hơ, với đôi chân thon dài....

Những cô gái trông như tầm tuổi mình và những người chị lớn hơn – mọi người đều bước đi uyển chuyển lướt đi trên sàn.

Vì là một buổi biểu diễn thời trang, tất nhiên trọng tâm sự chú ý chính là quần áo trên người bọn họ, nhưng theo tôi thì, không thể ngừng nhìn chằm chằm vào những người mẫu đang mặc những trang phục đó được.

Không, à, dĩ nhiên là vậy rồi, đúng mà nhỉ...ở đây hội tụ quá nhiều những cô gái xinh đẹp, tất cả đều có những gu ăn mặc tuyệt vời, hiếm đến mức mà chỉ có thể tìm thấy được một hoặc hai người khi đi ở ngoài đường...tôi cảm thấy như những giác quan của mình đang trở nên khác lạ.

Tất nhiên là tôi không biết bộ nào được gọi là đẹp hay không đẹp được!

Haa, tôi cảm thấy như mình đã dần dần hồi phục lại những gì đã mất đi trong kỳ nghỉ hè...

Nhưng...

Thậm chí một lúc lâu sau đó, Mai vẫn không hề xuất hiện. Dù chỉ là một lần.

Có thể là do tôi đã vô ý lỡ mất khoảnh khắc cô ấy đã xuất hiện? Tôi trở nên lo lắng khi nghĩ rằng điều đó đã xảy ra. Khi vẫn đang chìm trong suy nghĩ, thì –

Cô ấy đã xuất hiện.

Tôi chắc chắn là mình đã quen với sự xuất hiện của cô ấy, nhưng vào lúc này, tôi không thể không cảm thấy như đây là lần đầu tiên gặp gỡ của cả hai.

Cơ thể được bao phủ bởi màu sắc rực rỡ và ánh sáng lung linh, cô ấy bước lên phía trước, nhìn chăm chú với đôi mắt dịu dàng.

Những bước chân lướt nhẹ, mang theo quá khứ và hình dung về một tương lai tươi mới qua những sải bước chân thanh thoát đó, khiến tôi quên đi sự hồi hộp, mà nhìn cô ấy với cái miệng há hốc.

Động tác cô ấy tinh tế, giống như một nàng tiên cá đang bơi lượn tuyệt đẹp dưới biển.

Kiểu như là, một cái gì đó bước ra từ truyện cổ tích vậy, như nhìn thấy nàng tiên cá qua khung cửa của tàu ngầm.

Cô gái bước đi trên đường băng đó...ánh mắt, ngón tay, thậm chí là từng sợi tóc, giống như mọi thứ được tạo ra để mê hoặc những ai nhìn vào. Tôi cảm thấy choáng ngợp với chúng.

________

 

Buổi biểu diễn kết thúc, và ánh đèn đã được bật trở lại bình thường.

Có vẻ như Mai là gương mặt đại diện cho thương hiệu QR này. Tôi không thực sự hiểu được vai trò của cô ấy quan trọng đến như thế nào, nhưng về cơ bản, cô ấy là một người ngoài tầm với của mình.

Những gì tôi cảm thấy bây giờ cũng như cảm giác khi tôi nhìn vào phần credit của một trò chơi khi kết thúc, khoảnh khắc mà tôi không thể đứng dậy khỏi ghế và không thể nhúc nhích được chút nào.

À....

Có vẻ như tôi đã biết đến một người không thể tưởng tượng được trong buổi ra mắt này...

Đúng là vậy, cô ấy được coi là một người mẫu...điều đó hơi khó hiểu mặc dù tôi được gặp cô ấy mỗi ngày khi ở trường. Nếu như tình cờ tôi biết được danh tính người mẫu của cô ấy trước khi gặp cô ấy ở buổi lễ nhập học đầu năm, tôi chắc chắn rằng mình sẽ chỉ nhìn cô ấy từ xa trong suốt ba năm cao trung, với cảm xúc phức tạp trong lồng ngực...

Nếu điều đó thực sự đã xảy ra, thì điều này ổn thôi, tôi nghĩ vậy...

 

Chúng ta về nhà thôi...

Khi tôi đứng dậy khỏi ghế, Mai đã xuất hiện ngay trước mặt.

 

“Nè, cậu thích nó chứ?”

Hơ ơ ơ

Cô gái tỏa sáng vừa nãy xuất hiện trên đường băng chỉ cách đây vài phút đột nhiên xuất hiện. Mạch tôi đập trở nên nhanh hơn.

Waahh,...thành thật mà nói, tôi là người hâm mộ của cậu! Thật vinh dự khi được nói chuyện với cậu thế này ~! Uwaa, đời này không còn gì luyến tiếc nữa ~~~!

 

Trước khi tôi có thể thốt ra bất kỳ lời nào của một fangirl ruột đang rơi lệ vì vui sướng, tôi đã kiềm chế lại bản thân mình.

“T-tuyệt vời lắm luôn! Cậu rất xinh đẹp!”

Và kết quả là : những từ vựng eo hẹp như kiểu con nít hay nói đã thốt ra...!

Chỉ với những lời đơn giản đó, Mai trông nhẹ nhõm hẳn. Cô ấy cười.

“Ra vậy. Thật tuyệt vời. Cậu thấy đó, tôi đã rất hồi hộp khi nhớ ra là cậu đang theo dõi đó.”

Ý cô ấy là lo lắng, tôi đoán là nó giống như kiểu cô ấy đang nghĩ về những yếu tố cần thiết để mang lại buổi diễn tốt nhất.

 

Đó không phải là điều có thể so sánh với sự lo lắng của tôi, kiểu thường khiến đầu tôi trở nên trống rỗng đến mức không thể nói được gì. Ngay cả những điều cơ bản cũng trở nên khác lạ...

“Nhưng cậu ổn không khi ở đây ngay sau buổi biểu diễn?”

Tóc Mai vẫn đang thắt bím, trang điểm cũng không thay đổi gì so với khi nãy.

“À, không sao đâu. Sự kiện hôm nay là một sự kiện đặc biệt cho giới truyền thông và người tiêu dùng, xét cho cùng thì là buổi triễn lãm chính thức của QR.”

“Ra vậy.”

Tôi không hiểu những gì cô ấy nói, nên chỉ biết gật đầu. Sẽ thật tồi tệ nếu tôi trưng cầu ý kiến cần thêm một là giải thích chi tiết hơn....

Thấy phản ứng của tôi, Mai cười khúc khích.

“Tóm lại, sự kiện hôm nay chỉ để chiêu đãi các bên liên quan, đó là công việc chính của tôi đó.”

“R-ra vậy!”

Cô ấy mỉm cười dịu dàng trong khi tôi lại gật đầu một cách cứng nhắc.

Aa, chết thật, cô ấy có thể khiến tim tôi nổ tung mất.

 

Kiểu như là, khi cậu con trai trong nhóm nhạc không triển vọng của mình trông quyến rũ hơn khi đứng trên sân khấu! Cô gái này, thật rất khác so với cô gái đã nằm trong lòng tôi vài ngày trước. Một con người hoàn toàn khác!

Khi tôi đang chìm trong dòng suy tư của mình, Mai đưa khuôn mặt xinh xắn của mình lại gần.

“Cậu sao vậy, Renako? Mặt cậu có vẻ đỏ. Chẳng lẽ cậu lại đổ vì tôi nữa rồi hả?”

“Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu!”

“Có thật không? Chậc. Giá như bây giờ chỉ có hai chúng ta, tôi có thể trực tiếp lắng nghe nhịp tim của cậu để xác nhận lại sự thật đằng sau những lời cậu nói.”

“Ực...”

Vì lí do nào đó, tôi thực sự không thể thành thật khi nói chuyện với cô ấy như thế này.

 

Vấn đề chính là, tại sao cô ấy vẫn thích tôi...luôn nói rằng tôi là “người định mệnh” của cô ấy, nhưng đôi khi tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã trúng rút thăm trúng thưởng với tỉ lệ 1/ 7 tỷ?

Tôi biết rằng nếu tôi nói ra điều này, Mai sẽ trả lời rằng: “Dù có như vậy thì cậu cũng là người được ban định mệnh đó”, song nói tôi là hãy trân trọng và chấp nhận định mệnh, sống hạnh phúc bên nhau...tôi biết, cô ấy sẽ hoàn hảo dỗ dành tôi kiểu đó. Tất nhiên, tôi sẽ cố gắng hết sức để chống lại!

 

“Ch-chà, giờ tạm gác lại chuyện đó đi...nhưng thành thật mà nói, cậu thực sự rất tuyệt vời...và tớ nghĩ là bản thân đã thích cậu hơn trước một chút...”

 

Tôi đã thúc ép mình phải nói đến mức này, khiến Mai chỉ biết mỉm cười.

“Trời ạ, cậu thật là cứng đầu đó.”

 

“L-làm gì có! Những gì tớ đã nói vừa rồi...thực sự đã cố gắng hết sức để thành thật rồi đó...”

 

“....Ừ. Và chúng làm tôi thấy vui.”

 

Đ-đừng thì thầm vào tai tôi như vậy, làm ơn...điều đó làm tôi xấu hổ hơn đó, tôi giấu cảm xúc, cúi mặt nhìn xuống đất.

 

Chuyện này có thực sự ổn không? Tôi tự hỏi. Điều gì sẽ xảy ra nếu những người xung quanh bọn tôi thì thầm, “Tại sao hai cô gái này lại tình tứ giữa chốn đông người thế kia?”

Không, không vấn đề gì, vì tôi và Mai là bạn thân của nhau!

 

“Vì cậu ở đây, nên tôi nghĩ là có thể đi đâu đó một chút rồi về nhà, nhưng có vẻ như tôi vẫn còn một số việc phải làm và vài cuộc phỏng vấn nữa. Mặc dù đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, thực sự buồn mà.”

 

“...Ừm, tớ hiểu. Cậu hẳn đã rất bận rộn trong kỳ nghỉ hè...”

 

“....Ừm, đúng thế. Lỗi của tôi. Mặc dù tôi đã nói là sẽ làm cho thấy cậu hạnh phúc hơn và ước hẹn cho đám cưới của mình, nhưng rốt cuộc chỉ khiến cậu cảm thấy cô đơn.”

 

Có vẻ như cô ấy quá bận rộn nên bắt đầu bị ảo giác. Thương ghê cơ.

 

“Chậc, vậy thì nhắn tin...hay thi thoảng gọi điện thoại, làm như vậy được mà?”

 

“Ưm.”

 

“Ể.”

 

Đừng ôm ấp nơi công cộng!

Chà, không sao đâu. Dù sao thì một cái ôm giữa các cô gái cũng không phải là điều gì đó kỳ lạ và cũng chẳng ai để ý tới, nhưng kĩ vẫn hơn! Thật là xấu hổ mà! Cơ mà cô ấy thật thơm!

 

“Đúng vậy, tôi đã sạc năng lượng của mình từ cục pin Renako một chút. Và tôi có thể nổ lực cố gắng được lâu hơn rồi.”

“T-tốt...”

“Ngay tại đây, nếu sau này có cơ hội, cậu có muốn dành thời gian của mình để hoàn thành nốt việc đăng ký tiền hôn nhân của chúng ta, tôi có thể cố gắng hết sức mình hơn bao giờ hết. Cậu thấy sao nè?”

“Cậu đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy hả!”

Mãi lúc trên đường đi về nhà, tôi tìm kiếm trên mạng mới biết được về cái tiền hôn nhân mà cô ấy nói, kiểu thủ tục mà phương Tây phải làm trước khi kết hôn chính thức. Tuy nhiên, tôi là người Nhật...

 

“Dù sao thì hôm nay tớ cũng không thể về nhà trễ. Mà khoan, không, dù còn nhiều thời gian, nhưng tớ không muốn mình về trễ.”

“Tôi hiểu rồi. Dù sao thì ngày mai cậu cũng đến nhà Ajisai mà.”

Làm thế nào mà cô ấy lại biết được điều đó...?

 

Tôi có cảm giác như nụ cười của cô ấy không chân thật như nụ cười bình thường. Không, cũng có thể đây là sự ngờ vực không căn cứ của tôi!

 

“Đ-đúng là vậy...”

“Ừ, cậu có hẹn với Ajisai. Nhưng vì mai tôi có việc nên không thể tham gia cùng cậu được rồi. Tệ thật.”

“U-ừm...”

Hở? Cô ấy định tham gia cùng sao? Dù vậy tôi không nói ra thành tiếng.

 

“Thật sự quá tệ. Tệ thật.”

 

Trước đây, vì ghen với Ajisai, cô ấy đã đẩy tôi xuống như lần đó. Điều này thật kỳ lạ. Mặc dù cô ấy có thể có được tất cả những người cô ấy muốn với vẻ ngoài đó, nhưng tại sao cô ấy lại khăng khăng như vậy với tôi...

Không, có lẽ nào vì cô ấy không thể dễ dàng chinh phục tôi yêu cô ấy mà khiến cô ấy trở nên háo hức hơn...?

Thật sự không hiểu được.

 

Tôi điềm đạm lại, rồi nhìn cô ấy.

 

“L-lần tới chúng ta hãy đi chơi cùng nhau đi....”

 

“Ừ...nhất định.”

 

Mai nở một nụ cười hảo sảng.

 

“Giờ thì, tôi phải đi ngay rồi. Thành thực xin lỗi cậu nếu tôi đã lỡ nói điều gì không đúng. Đừng bận tâm đến chuyện đó mà hãy đi chơi vui vẻ với Ajisai. Cậu ấy cũng là một người bạn quý giá của tôi. Và dĩ nhiên, thật vui khi thấy hai cậu hòa hợp với nhau như vậy.”

 

Ừm.

Vì tôi biết cô ấy muốn tôi sâu sắc như thế nào, nên tôi hơi đau khi thấy cô ấy ngoan ngoãn và lùi lại theo ý mình như thế...

 

Tôi cảm thấy như một người mẹ nhìn thấy con gái mình không ổn định về tài chính của mình mà buộc miệng nói:

Mẹ không đói, vì vậy con không cần lo toang nhiều đến vậy đâu.” trong khi đặt mua loại soba bèo nhất để tôi không lo lắng...

 

Việc tôi có thể làm lúc này là động viên Mai.

“T-tớ cũng vậy. Cám ơn cậu đã mời tớ ngày hôm nay. Chúc cậu làm việc thật tốt nhé!” Tôi nắm chặt tay cô ấy và nói lời động viên. Mai đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ.

 

“Tất nhiên. Tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu có thể nhìn thấy tôi trong dáng vẻ hoàn hảo nhất. Cám ơn cậu đã đến đây.”

 

Sau khi nháy mắt với tôi bằng nụ cười xinh đẹp ấy – đẹp đến độ tôi tưởng như là mình đang mơ vậy – và cô ấy rời đi.

 

Haaah. Đã lâu rồi kể từ lần cuối gặp gỡ, và cô ấy đã thực sự cho tôi thấy điều gì đó tuyệt vời. Trái tim tôi vẫn chưa nguôi ngoai.

Cử chỉ của tôi như thể tôi đã yêu cô ấy....vậy!

 

Thật là nguy hiểm. Tôi cần ngưng làm những việc nguy hiểm như kiểu treo một chân ra khỏi mép sân thượng chỉ để thử lòng can đảm. Sau đó, tôi có thể sẽ phải chịu đựng một nỗi đau lớn với một vết sẹo không bao giờ lành.

Đột nhiên-

 

“Cô thực sự thân với người mẫu đó nhỉ.”

 

Cô gái tóc vàng đang đứng cạnh tôi. Không biết là cô ấy đã đứng đó từ bao giờ.

Mái tóc dài của cô ấy được cột lên thành hai bím lệch. Như thể cô ấy không quan tâm về dáng bề ngoài của mình, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên ngoài và một chiếc váy bó.

Nhìn cô ấy trông như một giáo sư nghiên cứu luôn ẩn nấp trong phòng thí nghiệm của mình. Và cô ấy tỏa ra một bầu không khí xa cách xung quanh.

Mặc khác, cũng thấp hơn tôi nhiều, và trông như tầm hai mươi mấy tuổi. Nhưng cô ấy có mặt ở đây, tôi cá là chắc hẳn phải là một người nổi tiếng... trông cũng có vẻ đã quá quen với những nơi như thế này nữa.

 

“Ơ, ừm...”

 

Rùng mình vì có người lạ bắt chuyện, tôi rụt rè gật gù.

 

“V-vâng. Ưm, cậu ấy là bạn cùng lớp ạ.”

 

“Ra thế. Hai người thân nhau đến cỡ nào vậy?”

 

“Thân nhau cỡ nào ấy ạ...”

 

Đó là một câu hỏi khó trả lời.

 

Khách quan mà nói, bọn tôi thân thiết đến mức độ đã hôn nhau luôn rồi! Sự thật là vậy, nhưng tất nhiên là không thể nói được.

 

“Ưm...thân kiểu như cả hai đều tâm tư và trân trọng nhau. Một mối quan hệ mà cả hai tin tưởng lẫn nhau...tụi em là bạn bè.”

 

Đối với tôi mà nói, mối quan hệ đó chính là mức cao nhất của tình bạn.

 

“Và rồi, sau đó con bé có ôm lấy cô ?”

 

“Hở?!”

 

Chị ta bị cái gì thế này!? Chị ta không hề nghe những gì tôi vừa nói sao?

Tôi thay bánh răng và chuẩn bị tinh thần đề có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Cô gái tóc vàng hai cột hai bên đứng trước mặt tôi không hề thay đổi biểu cảm dù chỉ một chút.

 

“Người mẫu đó, hào quang của con bé đã thay đổi rất nhiều kể từ hồi tháng 6. Đôi khi bùng cháy rực rỡ như sắc màu sặc sỡ, nhưng cũng có lúc, con bé như tạo ra màu sắc sặc sỡ đó. Rốt cuộc thì, những thay đổi đột ngột đó ảnh hưởng đến công việc đặc thù của người mẫu. Nếu có thể, tôi muốn tìm ra nguyên nhân chính của sự thay đổi đó. Và rồi, con bé có ôm lấy cô ? Hay cô là người ôm con bé ?”

 

“Cả hai đều không phải ạ!”

 

Quan trọng hơn, nửa câu đầu chị ta đang dùng ngôn ngữ nào vậy?

 

“Hưm, mà thôi sao cũng được.”

 

Cô ấy dùng ngón tay nghịch tóc của mình và sau đó xoay người lại, đưa cho tôi một mảnh giấy nhỏ.

“Dạ?”

 

“Rốt cuộc thì điều tôi muốn chính là tìm ra lý do cho sự thay đổi đó của con bé. Cô là bạn của con bé đúng không? Nếu biết được điều gì, thì gọi cho tôi nhé. Tôi có 15 phút rỗi mỗi ngày. Nếu gọi đúng lúc, tôi có thể sẽ bắt máy đấy.”

 

“Sao nghe phiêu vậy!”

 

Đó là một danh thiếp. Sau đó cô ấy rời đi như thể đã hoàn thành xong mục đích của mình.

 

Mục đích của cô ấy là gì, cô gái tóc vàng cột hai bên đó...thực sự như một nhân vật bước ra từ anime....có một chút tự cao, và quyền lực...

 

Tôi mong đợi điều gì từ một show trình diễn thời trang chứ? Mọi người ở đây chắc chắn đều có những khí chất riêng của họ. Đây là nơi tụ họp của tất cả những người với những điều kỳ lạ khác nhau....tôi liếc nhìn tấm danh thiếp.

 

Thật hào nhoáng! Tôi không thể đọc cái này nổi!

 

Ưm, có vẻ như cô ấy có phần nào đó liên quan đến các vấn đề thương mại hoặc cái gì đó giống vậy. Danh thiếp này thực sự không phải là thứ dành cho một số địa vị thông thường. Nó thậm chí không viết bằng tiếng Nhật.

 

Hiện tại, tôi đã rời khỏi đó và cố đọc cái chữ viết bằng tiếng Anh kia

.

Ơ, ưmmm...

 

Tôi đến ga Shibuya và đi tới nhà ga của mình. Trong khi chờ đợi, tôi lại nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp. Khi tàu đến, tôi may mắn tìm được một chỗ ghế còn trống. Ngồi bên trong tàu điện, tôi cố gắng giải mã các kí tự trước mặt bằng giọng nhỏ vừa đủ để những người xung quanh không nghe thấy.

“Oozuka rene.....Renéne, Oozuka....?”

.....hả?

 

Tôi vội vàng tìm tờ quảng cáo nhỏ bên trong cặp rồi mở nó ra.

 

Có một góc được in bên trong.

 

Oozuka Renéne. Giám đốc điều hành kiêm nhà thiết kế chính của thương hiệu thời trang QR.

 

Ơ, vậy thì....

 

Cô ấy là mẹ của Mai?!

 

Bên trong tàu, tiếng thốt kinh ngạc của tôi vang lên.

 

__________

 

 

“Con về rồi đây...” cuối cùng thì tôi cũng về tới nhà. Nhìn những đôi giày được xếp ngay ngắn bên cạnh lối vào. Một cái trong số chúng thật đáng yêu và lấp lánh.

 

Uuuu, tôi có thể cảm nhận được bằng radar thường dân của mình...đôi giày này phải thuộc về bạn của em gái tôi...!

 

Tôi cố gắng hết sức để không phát ra bất kỳ âm thanh nào, che giấu đi sự hiện diện của mình khi đi về phía phòng riêng.

 

Khoảng rất lâu trước kia, em gái tôi thường hay dẫn bạn bè về nhà, chủ yếu là để dồn tôi vào tường...à mà, nhờ vậy mà bây giờ tôi đã giỏi ẩn giấu đi sự có mặt của mình. Nó đã trở thành một thói quen mà tôi, trong chính ngôi nhà của mình, đã học được kĩ năng đi lại trong vô thanh.

Nhưng thời điểm tôi đi ngang qua phòng em gái tôi, tôi đã chạm phải cái thời điểm tồi tệ nhất. Cánh cửa mở ra.

 

“Aa, chị hai.”

“Ưm.”

 

Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy cô em gái nhỏ của mình trong những lần bạn bè tới nhà chơi, con bé luôn coi tôi như một con cún hoang, nói ‘lượn đê’ xua đuổi tôi. (Thành thực mà nói, nó khá là đau lòng đó.)

 

Tuy nhiên, gần đây, thái độ của con bé không còn như vậy nữa. Con bé đối xử với tôi như một con người hơn rồi. Tự hỏi liệu mình có thể gần gũi hơn với những người xung quanh khi tôi bỏ được lối sống otaku của mình hay không.

 

Chờ đã, nó còn tốt hơn thế. Hiện giờ, em gái tôi đang tôn trọng tôi như một người chị cả. Ngay cả trong ngôi nhà này, tôi cũng ở một đẳng cấp cao hơn, một sự hiện diện giống như là mặt trời.

 

Và vì thế, cô em gái trước mặt tôi đang mặc một bộ đồ thường ngày, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

 

“Hở? Chị đã đi đâu đấy?”

 

Con bé thậm chí còn không biết là tôi đã đi ra ngoài hả trời ?!

 

 Ực...ngay lúc này mà em dám nói như vậy với tôi cơ chứ...!

 

“Ơm, ừa, đến Shibuya.”

 

Khi bọn tôi nói chuyện, những cô gái khác trong phòng cô ấy dường như cũng nhận ra sự hiện diện của tôi.

 

“À, chị gái trong lời đồn đại. Tụi em tới chơi ạ.”

 

“Ồ, vậy hả? Thật đáng yêu!”

 

Uwaaa, thường dân.

 

Một con bé cắt tóc bob với vóc dáng như dân thể thao, trong khi cô gái còn lại với làn da trắng ngần và để tóc nhuộm màu sặc sỡ. Tất cả đều trông khá xinh xắn.

 

Mặc dù chúng nhỏ hơn tôi, tất nhiên tôi vẫn không đủ giỏi vấn đề giao tiếp lắm, nên cơ thể tôi trở nên cứng ngắt.

 

Không nghĩ là sẽ bị rơi vào trong tình huống éo le như thế này trong chính ngôi nhà của mình...giá như tôi ở lại phòng khách một lúc. Vậy thì tôi sẽ không phải đối mặt với điều gì đó quá sức thế này...thứ lỗi cho tôi, có vẻ như tôi đã quá đề cao về bản thân mình. Là một viên sỏi trong bóng râm, không phải mặt trời....!

 

Cũng không thể phớt lờ tụi nhỏ ngay sau khi chúng chào hỏi tôi một cách đàng hoàng như vậy. Trong thế giới này, không có hệ thống tải lại, không có tính năng tự động lưu khi bước vào nhà. Tôi không thể đi lại nước cờ này...

“C-chào buổi chiều. Cám ơn tụi em đã luôn chiếu cố em gái chị thế này.”

 

Tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện kỹ năng giao tiếp bé nhỏ của mình với một nụ cười gượng gạo.

 

Hãy làm điều này một cách mạnh dạn lên....đây là nhà của tôi cơ mà, lãnh thổ của mình...một thánh địa nơi mà tôi có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình....

 

Đúng vậy, đối phương là những cô gái nhỏ hơn. Miễn là tôi cho họ thấy khía cạnh trưởng thành và điềm đạm của mình, chúng sẽ không phát hiện ra được màu sắc thực sự của tôi được...

 

Sau khi tôi nói vậy, cô gái có mái tóc sáng màu đi về phía tôi rồi nằm lấy tay tôi.

Ơ, gì vậy?!

 

“Nè nè ~ sao chị không nhập bọn cùng với tụi em đi ~”

 

Với một nụ cười ngọt ngào như đã quen với việc được chiều chuộng, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi từ góc nhìn từ phía dưới lên.

Hể, cô gái này, cười như thể là con bé hoàn toàn nắm được sự dễ thương của chính mình và cách tận dụng nó vậy...thật đáng sợ...

 

Con bé kéo tôi vào trong phòng của em gái tôi. Tấm màn che giấu thân phận thực sự của tôi được vén dần ra. Khỉ thật.

 

“Vừa nãy tụi em đang nói về chị ~”

 

“Ra, ra thế.”

 

Cô gái có mái tóc sáng màu dán chặt cơ thể mình vào cánh tay tôi.

Cảm giác mịn màng chạm vào cánh tôi...ra đây là cảm giác chạm vào làn da của các cô gái thanh thiếu niên. Thật láng mịn...

 

“Gượm đã, Seira. Chị Hai của tớ đang thấy phiền đó.”

 

“Ơ, không phải chứ. Nè, chị hai, chị là bạn của Oozuka Mai đúng không?”

 

“Hở? À, ừ.”

 

Trong sâu thẳm, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì những câu trả lời ngắn gọn như kiểu (Ừ, vâng, ra vậy) là đủ để tiếp tục cuộc trò chuyện kiểu này. Cô gái này không quan tâm đến tôi. Những gì cô ấy muốn nghe là những thứ liên quan đến Mai.

 

Tạ ơn trời. Tất nhiên, một cô gái dễ thương như thế này sẽ khong có hứng với tôi rồi.

 

“Waa, ra đó là sự thật ~”

 

Cô ấy vỗ tay, và đưa cơ thể mình lại gần tôi hơn.

 

“Chị ơi, chị xinh đẹp lại có thân hình mảnh mai. Em không thể không nghĩ là chị thật câu người trong lần đầu tiên gặp mặt chị đó~”

 

“Hở!? Đâu, ưm, ơ ?!”

 

Con bé bị cận à? Tại sao lại có thể nói ra những điều như thế được...

 

“Nè nè, làm quen với nhau đi ~ với cả việc trao đổi thông tin liên lạc thì nữa nha?”

 

“Đ-đợi đã nào, em gái...”

 

 Tôi nhìn chằm chằm vào em gái mình, cầu cứu sự giúp đỡ. Nhưng tôi đã gặp được một cảnh tượng kinh ngạc.

 

Đó là khuôn mặt tự mãn của em gái tôi.

 

“Chà, không thể lệch vô đâu được nhỉ! Vì chị hai tớ là người rất thân không thể thay thế của Oozuka Mai!”

 

Nhỏ này! Nhỏ thực sự là em gái tôi đó sao?!

 

Ngay lúc này, tôi cảm thấy như bọn tôi thực sự gắn bó máu mủ với nhau hơn bao giờ hết! Bọn tôi đích thực là một gia đình, với những người ‘thấy sang bắt quàng làm họ’ để trông thật tuyệt vời, ơ!

 

Có thể là – nhỏ đã rêu rao chuyện này đi khắp trường rồi...?

 

“Người bạn độc nhất không thể thay thế á, hơ, không phải là...”

 

Đó là ý nguyện chính của tôi và tôi nghĩ là bọn tôi sẽ đạt được điều này vào một ngày nào đó....

 

Nhìn đôi mắt long lanh đang ảm đạm dần, tôi thầm nghĩ.

Khỉ thật.

 

“-E hèm! Đúng vậy!!”

 

“Vậy ra là sự thật! Thật tuyệt vời!”

 

Em gái tôi vỗ tay, và tôi tự hào đứng lên.

 

Lẽ nào gia đình Amaori làm chúa hề từ thời tổ tiên luôn sao?

 

Các cô gái trước mặt tôi lại reo lên vì phấn khích.

 

“Ể ! tuyệt thật đó ~! Có khi nào chị ‘hai’ đây cũng là một người mẫu chăng?”

 

“Hở? Ưm ,không có, chị, chị sao?”

 

Trả lời mà không hoàn toàn phủ nhận nó, tôi nở một nụ cười trong khi em gái tôi cười lớn hơn.

 

“C-chị hai, người mẫu sao...! Ồ, người mẫu! Người mẫu! (cười lớn) chuyện đó không thể nào! Chị hai không thể nào là người mẫu được! (cười lớn) không khả thi (cười lớn hơn)”

 

Mình sẽ xử đẹp con nhóc này sau.

 

Nhìn thấy con bé cười vui vẻ đến lăn trên sàn nhà thực sự khiến tôi muốn con bé không thể cười suốt quãng đời còn lại nữa....

 

Cơ thể tôi run lên vì khó chịu, tôi nhanh chóng rút tấm pamphlet nhỏ trong cặp ra và khoe nó.

 

“Nói chí phải, vì chị không hợp trở thành một người như thế! Nhưng hôm nay lại được tham dự sự kiện biểu diễn thời trang do Mai mời đấy!”

 

Cô gái cắt tóc bob trước đó vốn im lặng, đột nhiên hét lên, “Á!!!” Ơ, gì thế?!

 

“Đây là buổi biểu diễn thời trang của Queen Rose (QR) đúng không? Ơ, chị đã đến đó sao?! Chị hai, chị thực sự đã đến đó hả!?”

 

“Ơ, à, ừ.”

 

“Quá tuyệt vời luôn á...nè, Seira, Haruna, tuyệt lắm luôn á!”

 

“Hả ~? Tôi thực sự không hiểu lắm, nhưng, tuyệt~!”

 

“Chuyện này quá bình thường với chị Hai của tớ!”

 

Cô gái cắt tóc bob liên tục vỗ vào lưng tôi, còn cô gái tóc sáng màu thì cười, và em gái tôi thì trông khá ngạo nghễ.

 

“Cậu thấy đó, Queen Rose là một thương hiệu thời trang của Nhật bản nổi tiếng trong những năm gần đây và giờ đây nó nằm trong những đại sứ thương hiệu đại diện của Nhật Bản ra toàn thế giới! Thậm chí, sản phẩm còn được biết đến và sử dụng rộng rãi trên toàn cầu! Với những bộ sưu tập nổi tiếng của họ, giờ đây, thương hiệu được biết đến là một trong bốn thương hiệu lớn của thế giới!”

 

Tôi gật đầu như đồng ý với tất cả những gì con bé nói. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra là QR viết tắt của Queen Rose...

 

“Minato, cậu thực sự đam mê thời trang ha. Mặc dù trông cậu có vẻ không hứng thú khi tụi mình nói là sẽ đến nhà của Haruna-chan ~”

 

“..M-mặc dù tớ thích thời trang nhưng không có nghĩa là tớ quan tâm đến Oozuka Mai. Không, cơ mà, Oozuka Mai là siêu mẫu của Queen Rose, tất nhiên là tớ không phải ghét gì cô ấy...với cả là Seira cũng chạy theo mốt mà còn gì?!”

 

“Hả ~? Không đúng tí nào~ mặc dù tớ thực sự tương lai muốn thành một người mẫu nhỉ~?”

 

Chính là nó.

Tôi đã đợi thời điểm mà chúng chuyển sự quan tâm ra khỏi tôi. Bây giờ tôi phải nhanh chóng đứng lên.

“Vậy thì, chị về phòng của mình đây. Mấy đứa cứ ở đây chơi vui nha.”

 

Bạn thân nhất của Oozuka Mai. Vừa trở về từ một sự kiện biểu diễn thời trang nào đó. Tôi có thể cảm nhận được rất nhiều sự kính trọng, là người sáng giá nhất trong số những người bình thường. Với sự tự tin cháy bỏng, tôi đi về phía cánh cửa để ra khỏi phòng.

 

Và đó là khi cô bé có mái tóc sáng màu gọi tôi.

 

“Ư, ơ, chị lớn ơi~ , có cái gì rơi ra kìa.”

 

“Hở?”

 

Đó là tờ giấy nhỏ mà tôi đã kẹp chung với tờ pamphlet kia.

 

“À, đó là-“

 

Cả ba người họ trộm nhìn nội dung trên tờ giấy.

 

“- Danh thiếp, chị đã được nhận, từ buổi sự kiện...”

 

“Oozuka Renée ?!”

 

Cô bé tóc sáng và cô bé cắt tóc bob đồng thời thốt lên.

 

Chuyện này tệ thật.

 

“Oozuka Renée của Queen Rose?! Nhà thiết kế đẳng cấp thế giới đó sao!?”

 

“ ‘Her Work as Little Witch’ đã chiếu trên truyền hình lần trước!”

 

Chúng dồn dập hỏi han tôi, và bụng tôi quặn lên từng giây từng phút. Cuối cùng, tôi đã phải thực sự chạy trốn khỏi họ để về phòng riêng của mình.

Những người tuyệt vời chắc chắn là Mai và mẹ cậu ấy. Và họ không liên quan gì đến tôi...

 

Tôi thay quần áo và mặc bộ đồ ở nhà. Sau đó tẩy trang.

Không lâu sau đó, những người bạn của em gái tôi về nhà.

Haa, tôi lăn trên giường thở dài một hơi.

 

“Thật mệt mỏi...”

 

Tôi đã thực sự làm một điều gì đó không thể tin được.

Với cái đà này, những cô gái nhỏ kia sẽ thấy thích tôi và chúng sẽ đến nhà thường xuyên hơn, đó là một kết quả tồi tệ. Sau một thời gian, tất nhiên chúng sẽ phát hiện ra được màu sắc thực sự của tôi và cười nhạo thôi. Tôi không muốn điều đó tí nào... “Oozuka-senpai thực sự tuyệt vời nhưng cô ấy bị cái gì vậy (cười lớn). Thực ra chỉ là chân sai vặt thôi đúng không? Cười lớn.” Hoặc là một cái gì đó đại loại kiểu như vậy...

 

Sau cùng thì tôi vẫn không chịu đựng được kiểu đối xử đó!

 

Giá như tôi không cho bọn nhỏ xem pamphlet đó! Tôi thực sự là một kẻ ngốc hết biết! Chỉ vì hồ đồ nhất thời, tôi đã và làm điều như vậy! Vốn chỉ là một đứa otaku nằm vùng trong xã hội, người chỉ biết đến sơ sơ các thương hiệu như Uniqlo và GU! Biết thân biết phận đi!

 

Tự mình nếm thử loại thuốc của chính mình sau khi lợi dụng hào quang của người khác để khiến bản thân trong tuyệt hơn...từ khi nào mà lại biến thành một thứ kinh khủng như vậy?

Tôi đang quay cuồng trên giường, với sự ân hận thì điện thoại báo chuông.

Tôi liếc nhìn màn hình với đôi mắt ngấn lệ.

 

Còn có ai thèm liên lạc với cô gái nông nổi đã tự đào hố chôn mình trong sự khao khát được người khác chấp thuận một cách đáng xấu hổ như vậy sao...? Loại người nào mà sẵn sàng lưu tâm đến một thứ như tôi ? Có ai đó như thế tồn tại tronng thế giới này sao...?

 

“Một giờ chiều ngày mai tụi mình gặp nhau được không?”

 

Sena Ajisai – một tin nhắn từ Ajisai-san.

 

 Uuuu, thiên thần đáng yêu của tôi...ngay cả những chữ cái cũng trở nên dễ thương vì nó được gửi đến từ cô ấy.

 

Ajisai-san, người tôi đã quen từ lúc vào cao trung, là một cô gái hiện thân của tốt bụng.

 

Tôi, người hiện đang chết chìm trong đầm lầy sự ghê tởm của chính mình, đã nhận được một tin nhắn từ Ajisai-san...tin nhắn của cô ấy sẽ bị vấy bẩn...

 

Nhưng, để nghĩ rằng sự thất bại của nhân loại đang nhận được sự lưu tâm như thế này từ thiên thần yêu quý Ajisai-san...bây giờ tôi có ổn không khi chiếm dụng lấy thời gian của cô ấy...?

 

Tuy nhiên, nghe đây, nếu bây giờ tôi giả vờ bị ốm và trả lời: “Tớ xin lỗi, có vẻ như tớ bị cảm lạnh mùa hè rồi. Ngày mai có lẽ là không thể...”

 

Nếu tôi làm cô ấy lo lắng thì sao....?

 

Và cô ấy trả lời: “Ể, cậu không sao đó chứ? Rena-chan, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé bạn tôi ơi!”

 

Tưởng tượng ra cảnh cô ấy nhắn một câu kiểu như vậy, trong khi tôi thì đang ôm lấy cái PS4 của mình chơi game...không biết là cái mặt tôi sẽ trông như thế nào nữa.

 

Không những không thể đối mặt với cô ấy nữa mà còn không nói chuyện được với người nhà nốt. Tất nhiên tôi cũng sẽ không đi làm thêm gì, điều đó nghĩa là tôi sẽ ở ru rú trong phòng mà chơi game suốt đời...đây là hình phạt thích đáng cho tôi, kẻ đã cả gan lừa dối thiên thần...

 

Thôi ngưng suy nghĩ vớ vẩn đi. Với sức lực còn lại của mình, tôi đặt mọi thứ vào một tình huống nguy hiểm chỉ vì mục đích trả lời tin nhắn của Ajisai-san.

 

“Được rồi !”

 

Nó chắc chắn sẽ ổn áp thôi, những tin nhắn....cho dù đang trong tình trạng khốn khổ tới đâu đi nữa, miễn là sử dụng đúng câu từ cú ngữ pháp, thì vẫn có thể vờ tỏ ra vui vẻ. Thật muốn hóa thân thành tin nhắn ghê.

Tôi tắt chế độ điều tiết cảm xúc của mình để nạp lại năng lượng cảm xúc cho đến giờ ăn tối.

 

Trên bàn ăn tối, nhỏ em gái nhỏ của tôi vẫn đang trong tâm trạng phấn khởi.

 

“Hehe, onee-sama à, còn một miếng karaage kìa? Chị cho em nha.”

 

Có vẻ như liêm sỉ của con bé đã ở mức tối đa rồi. Con bé thậm chí còn trông rất vui tươi, không giống như cái giọng điệu thường ngày chút nào. Ghê gớm thật.

 

“Không, mơ đê.”

 

“Hả? Vậy luôn. Vậy thì, về bạn của em, cái nhỏ muốn trao đổi thông tin liên lạc với chị ấy...”

 

“Nghe đây em gái thân yêu...Chị hoàn toàn biết là chị không có quyền nói điều này....”

 

“L-là sao?”

 

Tôi lắc đầu.

 

“Nếu em khoe khoan với mọi người thay vì dựa vào chính mình, sau này nó sẽ phản tác dụng lại em đấy....”

 

“.....Ưm.”

 

Em gái tôi thường ngày là thế, nhưng giờ con bé trông như bị trúng ngay điểm chí mạng gây thương tích.

 

“Còn nghĩ là sẽ bị Chị Hai khiển trách cơ, thật mang nhục quá mà...”

“Lắm lời quá!”

---------------

 

Cuối cùng thì cũng qua ngày hôm sau, giờ là gần cuối tháng bảy.

Tầm giữa trưa thì tôi rời khỏi nhà.

Hôm qua tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, thậm chí còn đi ngủ sớm hơn mọi khi hai tiếng, chỉ để trằn trọc trên tấm drap nệm của mình được lâu hơn chút....

 

Để giữ cho tâm trạng thoải mái, không phá hủy bầu không khí với cô ấy và không bị ghét bỏ, tôi đã giả lập thử cuộc trò chuyện của bọn tôi. Sau đó tôi nhận ra là hai tiếng đồng hồ đã trôi qua...rốt cuộc thì lại đi ngủ trễ như mọi hôm, haizz.

 

Dọc đường đến nhà ga, mặt trời chiếu vào tôi như thiêu đốt nốt đi phần sức lực còn lại. Mặt trời rọi vào cái con người như tôi một cách hoàn hảo như vậy....

Lê bước chân đi, cuối cùng cũng lên được tàu điện.

Chỉ còn ba ga nữa thôi là đến điểm hẹn rồi, ga gần nhà Ajisai-san nhất.

 

Chắc là nhờ làn gió lạnh đột ngột từ máy điều hòa bên trong tàu điện khiến bụng tôi bắt đầu nhói.

 

Mặc dù tôi đã chờ đợi cái ngày này trong sự phấn khích.

 

Tay chân không ngừng run lên vì hồi hộp.

So với cuộc hẹn thông thường sau giờ học, nó lại khác biệt so với việc hẹn đi chơi với ai đó trong kỳ nghỉ hè thế này....

 

Dừng lại suy nghĩ một chút...sao một người như tôi lại có vinh hạnh nhận được lời mời đến nhà của Ajisai-san, tôi không thể làm tròn được trọng trách đó đâu...

 

Điều gì sẽ xảy ra nếu như, một cách tình cờ nào đó, tôi khiến Ajisai-san cảm thấy buồn chán và suy nghĩ kiểu , “Mặc dù tụi mình đã nói chuyện vui vẻ lúc ở trường, thế nhưng việc dành quá nhiều thời gian như thế này lại thấy chán, haha” ? Và rồi cô ấy gạt tôi sang một bên? Aaaa, thật kinh khủng mà.

 

Hôm qua cũng thế, nhưng ngay từ đầu tôi đã không phải là một kiểu người tuyệt vời như vậy. Tôi chỉ cố gắng hết sức để làm cho mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn so với thực tế thôi...tôi thực sự e sợ khoảnh khắc mọi thứ sụp đổ và lộ ra bản chất thật của mình.

 

Nếu ngay bây giờ tôi bỏ qua chuyện này và chạy trốn, thì khả năng cô ấy sẽ không phát hiện ra con người thật của tôi.

 

Nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ. Nước da trông thật tệ.

 

Tôi chỉ trang điểm nhẹ như thường ngày. Cũng đã chải chuốc lại mái tóc một cách cẩn thận. Sẽ tốt hơn nếu tôi dành nhiều thời gian hơn để chuẩn bị...?

Khi tôi đang tự mình quằn quại, thì chuyến tàu điện cũng đã tới điểm đến.

Tôi bước ra khỏi tàu đi về phía sân ga. Tim tôi đập nhanh hơn khi đến gần lối ra, và khi đi qua cửa soát vé, và –

 

“A, Rena-chan, ở đây nè.”

 

Như một bông hoa nở rộ, Ajisai-san đã đứng gần ở đó.

 

“Uwa! Thật là đáng yêu!” Tôi đột ngột thốt lên.

 

“H-Hửm?”

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ajisai-san trong bộ đồ ngày thường.

 

Cô ấy mặc một chiếc áo cộc tay có họa tiết hoa văn, để lộ cánh tay thon dài trắng nõn. Những chỗ khuất này của cô ấy bình thường không để lộ ra, trông thật lấp lánh, tôi cảm thấy thật may mắn và gần như đang chấp tay cầu nguyện.

 

Một chiếc váy dài vừa vặn ngay eo làm nổi bật những đường cong của cô ấy, thể hiện ra sự quyến rũ tuyệt hảo vóc dáng mảnh mai của Ajisai-san.

Hơn hết, đôi giày màu xanh của cô ấy (tôi nghĩ chúng được gọi là giày đạp gót thì phải?) Khiến bàn chân cô ấy lộ ra một chút. Móng chân hồng hào. Khi tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh Ajisai-san làm việc và chuẩn bị rất nhiều thứ từ lúc bọn tôi nghỉ hè, tôi không thể ngừng nghĩ cô ấy thật đáng yêu.

 

Còn gì bằng. Tôi là nhất rồi.

 

“Hở, dễ thương quá...hehe...hè này có chuyện gì đã diễn ra vậy...? Chẳng phải cậu trông quá đáng yêu rồi đó sao...?”

 

Không, không phải vậy. Mức độ dễ thương của cô ấy ngay từ đầu đã là tối thượng rồi.

 

Tôi cũng nghĩ như vậy khi lần đầu tiên gặp được Mai. Tôi thực sự đã dành nhiều thời gian của mình với những người tuyệt vời như vậy lúc ở trường.

 

Nó giống như mỗi bữa trưa tôi được ăn cá ngừ thượng hạng với tô thịt bò Matsuzaka vậy. Khi tôi bình tĩnh lại mà suy nghĩ, có những món đó trong thực đơn chắc khá tuyệt nhỉ, tôi đã nghĩ vậy.

 

Khi cô ấy nghe những lời xúc động đó của tôi, Ajisai-san nói, “Ơ? Tuy là vậy, nhưng nếu cậu khen tớ nhiều quá, tớ cũng không biết trả lời cậu bằng câu gì khác ngoại trừ cười cả.”

 

Ajisai-san mỉm cười với tôi kèm theo hai tay cô ấy ra dấu hiệu hòa bình.( giơ hai ngón hình chữ V victory ấy)

 

Khi mái tóc bồng bềnh của cô ấy đung đưa theo gió, có cảm giác như cái nắng thiêu đốt, nóng đến mức có thể làm chảy nhựa đường đã trở nên dịu hơn trước. Có lẽ nào Ajisai-san chính là vũ khí tối thượng để chống lại tình hình nóng lên của toàn cầu...?

 

Nhưng ngay sau đó, Ajisai-san khoanh tay trước ngực, có vẻ hơi lo lắng gì đó, và nhìn đi chỗ khác.

“Ừm ,thật ra, cũng lâu rồi tụi mình mới gặp nhau, cho nên tớ đã cố gắng hết sức hơn mọi khi...thế nên trông tớ có khác gì không...?”

“Không có đâu! Mà khoan, không, nó khác thật! Cậu thật đáng yêu, siêu cấp luôn!”

 

“Vậy, tớ khác lắm hả?!”

 

“Ừ, cậu thật khác...tớ nghĩ tầm nhìn của tớ có chút quái lạ....có thể thực sự thì Ajisai-san là một tiên nữ mà chỉ có mình tớ thấy hay sao?”

 

“U-Ưm, tụi mình đến chỗ nào mát mẻ hơn đi, Rena-chan.”

 

Aa, tôi đã khiến cô ấy lo lắng vì tôi rồi...

 

Không, nhưng mà, đúng vậy.

 

Khi tôi lén nhìn khuôn mặt của cô ấy, tôi cảm thấy như những lo âu của mình đã biến mất.

 

Nó giống như khoảnh khắc trước khi chiếc tàu lượn siêu tốc mà mình ngồi bắt đầu di chuyển, sau khi đã đứng chờ xếp hàng mòn mỏi. Một cảm giác rất phấn khởi.

Aaa, tôi đã nghiền ngẫm cái gì vậy? Tất nhiên khi ở cùng Ajisai-san mọi thứ đều rất vui vẻ.

 

Những gì tôi có thể làm hôm nay chính là cố gắng hết sức! Vì lợi ích của việc cùng với Ajisai-san tận hưởng khoảng khắc một cách trọng vẹn!

 

Với một nụ cười, tôi nói với cô ấy, “Hôm nay tất cả nhờ cậu nha, Ajisai-san!”

“Tớ cũng vậy, Rena-chan.”

 

Tôi có cảm giác rằng lúc này đây kỳ nghỉ hè này của mình mới thực sự bắt đầu.

Haa! Hãy biến hôm nay trở thành một ngày tuyệt vời nhất trong lịch sử nào!

_______________

 

Câu chuyện của Sena Ajisai.

 

Phù, cô thở ra một hơi dài.

Kiểm tra ghi chú trên màn hình điện thoại của mình, từng hàng một. Ừm, ừm, cô vừa chỉ ngón tay từng hàng một và nói.

 

Đầu tiên là dọn dẹp phòng, đã xong.

Không chỉ phòng khách, cô cũng dọn dẹp nhà tắm, mặc dù không biết là có cần thiết hay không. Còn bây giờ, cô cũng đã hút bụi và thu dọn phòng của mình.

Tiếp theo là đồ giải khát, đã chuẩn bị xong.

 

Nướng bánh phô mai là nghề của cô, một cách thành thục dần theo thời gian kể từ lúc học tiểu học. Cô đã làm hôm qua. Đồ uống cũng chuẩn bị xong.Và cũng bảo đảm là đã chuẩn bị xong sữa cho mấy đứa nhóc em trai mình, để chúng không uống mất đồ uống mà cô đã chuẩn bị.

 

Tiếp theo là trang điểm và quần áo cho ngày hôm nay....

 

“Mọi thứ đã đâu vào đó rồi.”

....Xong rồi?

 

Trong phòng ngủ, ở trước gương, cô kiểm tra lại tóc mái từ nhiều góc độ khác nhau để cho chắc.

 

Kể từ khi nghỉ hè, cô đã luôn tay chăm sóc mấy đứa em nhỏ của mình, vì cô có cảm giác là mình đã bỏ bê tụi nhỏ một thời gian rồi.

 

Đây là lần đầu tiên cô chăm chút đến mái tóc của mình như thế này kể từ lúc nghỉ hè, vì vậy nó ngốn khá nhiều thời gian hơn dự tính.

 

Cô đặc biệt nỗ lực rất nhiều cho ngày hôm nay!....Cũng có lẽ không thực sự là vậy....chắc thế.

 

Nhưng, vẫn còn dư một ít thời gian. Chỉ một ít thôi, nên sửa soạn lại một chút.

 

“Đã hai tháng kể từ lần hứa hẹn đó, rốt cuộc hôm nay cũng làm được. Nó đã lâu như vậy rồi ư.”

 

Đây có lẽ là cảm giác khi chờ đợi một ai đó.

 

“Lần đó, Rena-chan đã làm hết sức mình, trông rất đáng yêu.”

Cô nhớ lại lần trước, và cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang từ từ tăng lên.

 

Đây là lần đầu tiên cô nhận được tình cảm một cách trực tiếp như vậy, nơi mà cô chỉ có thể lắng nghe những lời cô ấy nói.

 

Thành thật mà nói, cô đã bị tác động mãnh liệt bởi những gì xảy ra ngày ấy.

 

“....Cuối cùng thì mình lại nhớ tới. Không thể, mình không thể vậy được.”

Cô lắc đầu. Mối quan hệ của cô và Renako không phải thế. Điều này chính là vậy.

Renako đã đến nhà cô, cô ấy thực sự làm đúng lời hứa của mình, và đó là lý do mà cô quyết tâm dành cho Renako một sự chào đón nhiệt tình.

 

Cô thích những hứa hẹn. Nó giống như kiểu cô có thể kết nối với những người khác thông qua lời hứa. Nơi họ cho phép mình thẳng thắn với nhau.

Càng nhiều hơn khi cả hai đều cố gắng hết mức để thực hiện lấy lời hứa đó.

Lời hứa giống như một cuộc trò chuyện gián tiếp, nơi cô cảm thấy khi mình trân trọng một ai đó, cô có thể hiểu được người kia cũng tương tự như vậy với mình.

Cô hiểu mình có thể đã quá phóng đại lên, nhưng ngay cả thế đi nữa, cô vẫn không thể không cảm thấy hạnh phúc.

Trong mọi trường hợp, Renako thực hiện lời hứa của mình. Đó chính là lí do khiến cô phấn khởi...có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn. Kiểu như vậy. Không có lý do nào khác để biện minh, cô không thể nghĩ ra thêm bất cứ lí do gì.

Chẳng lâu nữa sẽ gặp gỡ nhau. Cô rời khỏi phòng của mình và ghé qua phòng khách.

 

“Chị Hai sẽ ra nhà ga một lúc để gặp bạn rồi đưa cô ấy đến đây. Chị đi nhé.”

 

Trước đây, cô đã nói với mấy đưa em của mình rằng sẽ có một chị lớn chơi game rất cừ.

 

Cô không biết mấy đứa em trai mình có nhớ vụ đó hay không, nhưng cô chắc chắn rằng kỳ nghỉ hè năm nay sẽ rất mong đợi với rất nhiều điều thú vị.

Cô xỏ đôi dép mùa hè của mình và mở cửa trước.

 

“Waa”

 

Ánh nắng mặt trời chào đón cô ấy mãnh liệt.

 

“Thời tiết hôm nay chắc ổn thôi.”

 

Cô nheo mắt nhìn bầu trời rực rỡ kia.

 

Loài hoa đặc trưng cho mùa mưa ở Nhật là Cẩm tú cầu (tiếng nhật là Ajisai). Mùa mà nó nở rộ từ tháng 5 cho đến tháng 7.

 

Dù đã qua mùa, nhưng cô gái cẩm túc cầu (Ajisai) vẫn đang nở rộ mạnh mẽ bước đi dưới cái nắng gay gắt của mùa hè.

 

“Fufu, mình rất mong chờ đó, Rena-chan.”

 

Sena Ajisai, học sinh cao trung năm nhất.

Cũng như chạy qua mùa hè, ký ức khó quen về chuyện tình yêu của cô bắt đầu.

 

_______

 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Volume 3_CHƯƠNG 3.2a

Lời mở đầu

Chapter 1.1 Trở thành người yêu sao? Không được đâu

Volume 1_Chapter 4: Bên cạnh Mai sao, quả nhiên là chuyện không khả thi mà! (*mà hình như khả thi á)

Chapter 3.1: Trói buộc sao, không được đâu!

Chapter 2.2